“Nơi đây đường núi mười tám đoạn rẽ, nơi đây đường sông có chín khúc cua”.
Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã biết, câu hát này miêu tả cảnh tượng nào.
Không phải tên chết tiệt kia dẫn chúng tôi đi loanh quanh đoạn đường này đấy chứ?
Tôi đã mệt nhoài không đi nổi nữa, tên chết giẫm đó vẫn còn muốn kéo chúng tôi đi.
Tôi không thể kiềm chế thêm, mở miệng hỏi Hoàng Nhị: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?”.
“Ngậm miệng! Ta cũng không biết phải đi đâu nữa”, Hoàng Nhị trừng mắt quát.
Tôi vừa nghe thế, lập tức phát hỏa. Hắn đã bắt cóc chúng tôi, lại dám nói không biết phải đưa chúng tôi đi đâu.
Tôi liếc xéo hắn: “Ngươi mù đường phải không?”.
Hoàng Nhị quay lại nhìn tôi, mặt lộ vẻ hờ hững: “Đúng đấy!”.
Máu trong miệng tôi may mà không phụt ra phun lên mặt hắn.
Mù đường đúng là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tên đó đã bắt cóc lại không thèm thuê cho bọn tôi một chiếc xe, đã thế còn bắt chúng tôi đi đi lại lại mấy vòng, khiến người nào cũng mệt đến chết đi sống lại, cuối cùng thì hiên ngang thông báo: Lạc đường rồi!
Không chỉ riêng tôi bốc hỏa mà trông Mặc Nguyệt có vẻ còn “Hỏa Diệm Sơn” hơn tôi.
“Ngươi nói chúng ta lạc đường rồi sao?”, Mặc Nguyệt đứng sau tôi, nhẹ giọng nói.
Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật, cảm thấy phía sau mình đang phát tán một luồng khí lạnh vô cùng đáng sợ.
Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy nụ cười chói sáng như gió xuân của hắn xuất hiện, nhưng đi cùng với nó là cả khuôn mặt sầm sì.
Thôi xong, tên Hoàng Nhị này, ngươi gặp vận đen rồi!
“Đúng vậy, lạc đường rồi, nhưng không vấn đề gì, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cũng không có chuyện gì liên quan đến ta nữa”, Hoàng Nhị vểnh mũi nói, vẻ mặt vô cùng thiếu trách nhiệm.
“Nhiệm vụ gì?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi.
Hoàng Nhị lại lần nữa hếch mũi, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đám ngốc này, các ngươi cho rằng mình bị bắt cóc sao. Thực ra chúng ta chỉ muốn đoạt lấy bí thư và bảo vật quý báu nhà các ngươi thôi! Ha ha!”.
…
“Phựt” một tiếng, dây thần kinh lý trí của tôi hình như bị đứt.
Hắn chính vì chuyện này mà đưa chúng tôi đi lòng vòng.
Vô cùng tức tối! Tôi phồng mồm trợn mắt nhìn hắn, đay nghiến: “Đồ chết giẫm nhà ngươi! Muốn trộm đồ thì cứ trộm, ngươi muốn để bọn ta bẽ mặt trong Đại hội võ lâm mới thỏa mãn hả. Còn tốn công làm bao thủ tục, ngươi không thấy mệt hả?”.
Hoàng Nhị cúi đầu suy nghĩ giây lát, lộ vẻ bái phục nhìn tôi: “Đúng vậy, ngươi đúng là nhân tài, thế nào, muốn đi cùng bọn ta không?”.
Tôi vừa nghe câu đó, khóe miệng lại giật giật không ngừng.
Hắn… quả nhiên là “Cẩu Nhị”!
Mặc Nguyệt không chịu nổi nữa, xông thẳng tới trước mặt Hoàng Nhị cho hắn một quyền bay xuống sông.
Còn bốn huynh đệ Âu Dương thì nhanh chóng giải quyết mấy tên thủ hạ.
Tôi thấy mấy người họ bước đi như bay, võ công xuất quỷ nhập thần, bất giác chỉ biết gục mặt xuống.
“Các huynh không bị trúng độc hả?”
“Chúng ta có nói chúng ta bị trúng độc đâu?”, mấy người đó trả lời.
Sau khi giải quyết đám người kia xong xuôi, nhất loạt bọn họ cùng lấy trong ngực ra một viên thuốc tròn tròn, vẻ mặt không mấy hào hứng.
Khốn kiếp! Tại sao các người ai nấy đều nham hiểm như vậy chứ.
Có điều, hình như trong tay Giang Tả và Mặc Nguyệt đều không có thuốc.
Tôi vui vẻ cười: “Ha ha, có người uống thuốc cùng tôi rồi kìa”.
Giang Tả mặt đỏ lựng đứng sang một bên, khẽ giọng nói: “Ta không cẩn thận nên làm rơi, lại chẳng may giẫm lên, đám người kia không nhìn thấy”.
Nói xong, còn giơ chân lên cho tôi xem.
Quả nhiên có một viên thuốc đen tròn cỡ lớn dính trên đế giày.
Miệng tôi cứng đờ, quay đầu sang Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt mỉm cười dịu dàng nói: “À, nàng không nhớ sao? Ta tranh thủ lúc nàng uống đã nhét luôn viên thuốc của ta vào miệng nàng rồi”.
Khóe miệng tôi lại giật giật.
Khốn kiếp, Mặc Nguyệt kia quả nhiên là đại ma đầu!
Sau đó Âu Dương Thiếu Nhân lấy tư cách là nhân sĩ võ lâm lên tiếng: “Các vị cũng vừa nghe tên kia nói gì rồi đấy, mau mau trở về xem có mất hay thiếu thứ gì không. Hẹn ngày tái ngộ”.
Xoay lưng, mấy người chúng tôi chuẩn bị bước đi.
Nhưng bất chợt, phía sau có người nói lớn: “Đại hiệp xin dừng bước”.
Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật. Dựa theo kinh nghiệm bao năm xem phim truyền hình mà phán đoán thì đám người này có lẽ đang muốn diễn một tiết mục kinh điển.
Toi rồi, tôi cảm thấy cánh cửa địa ngục đang dần mở ra trước mắt.
Tôi quyết định sẽ viết một cuốn nhật ký với tên gọi: “Nhật ký người tốt việc tốt của Thượng Quan nữ hiệp”.
Vì tôi cảm thấy trực giác khốn kiếp của mình đang mách bảo, đám người phía sau gặp chuyện không hay đang muốn cầu cứu chúng tôi.
Ông Trời ơi! Ông Đất ơi! Các ngài chọn tuyển thủ khác, không phải là con có được không ạ?
Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã biết, câu hát này miêu tả cảnh tượng nào.
Không phải tên chết tiệt kia dẫn chúng tôi đi loanh quanh đoạn đường này đấy chứ?
Tôi đã mệt nhoài không đi nổi nữa, tên chết giẫm đó vẫn còn muốn kéo chúng tôi đi.
Tôi không thể kiềm chế thêm, mở miệng hỏi Hoàng Nhị: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?”.
“Ngậm miệng! Ta cũng không biết phải đi đâu nữa”, Hoàng Nhị trừng mắt quát.
Tôi vừa nghe thế, lập tức phát hỏa. Hắn đã bắt cóc chúng tôi, lại dám nói không biết phải đưa chúng tôi đi đâu.
Tôi liếc xéo hắn: “Ngươi mù đường phải không?”.
Hoàng Nhị quay lại nhìn tôi, mặt lộ vẻ hờ hững: “Đúng đấy!”.
Máu trong miệng tôi may mà không phụt ra phun lên mặt hắn.
Mù đường đúng là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tên đó đã bắt cóc lại không thèm thuê cho bọn tôi một chiếc xe, đã thế còn bắt chúng tôi đi đi lại lại mấy vòng, khiến người nào cũng mệt đến chết đi sống lại, cuối cùng thì hiên ngang thông báo: Lạc đường rồi!
Không chỉ riêng tôi bốc hỏa mà trông Mặc Nguyệt có vẻ còn “Hỏa Diệm Sơn” hơn tôi.
“Ngươi nói chúng ta lạc đường rồi sao?”, Mặc Nguyệt đứng sau tôi, nhẹ giọng nói.
Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật, cảm thấy phía sau mình đang phát tán một luồng khí lạnh vô cùng đáng sợ.
Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy nụ cười chói sáng như gió xuân của hắn xuất hiện, nhưng đi cùng với nó là cả khuôn mặt sầm sì.
Thôi xong, tên Hoàng Nhị này, ngươi gặp vận đen rồi!
“Đúng vậy, lạc đường rồi, nhưng không vấn đề gì, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cũng không có chuyện gì liên quan đến ta nữa”, Hoàng Nhị vểnh mũi nói, vẻ mặt vô cùng thiếu trách nhiệm.
“Nhiệm vụ gì?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi.
Hoàng Nhị lại lần nữa hếch mũi, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đám ngốc này, các ngươi cho rằng mình bị bắt cóc sao. Thực ra chúng ta chỉ muốn đoạt lấy bí thư và bảo vật quý báu nhà các ngươi thôi! Ha ha!”.
…
“Phựt” một tiếng, dây thần kinh lý trí của tôi hình như bị đứt.
Hắn chính vì chuyện này mà đưa chúng tôi đi lòng vòng.
Vô cùng tức tối! Tôi phồng mồm trợn mắt nhìn hắn, đay nghiến: “Đồ chết giẫm nhà ngươi! Muốn trộm đồ thì cứ trộm, ngươi muốn để bọn ta bẽ mặt trong Đại hội võ lâm mới thỏa mãn hả. Còn tốn công làm bao thủ tục, ngươi không thấy mệt hả?”.
Hoàng Nhị cúi đầu suy nghĩ giây lát, lộ vẻ bái phục nhìn tôi: “Đúng vậy, ngươi đúng là nhân tài, thế nào, muốn đi cùng bọn ta không?”.
Tôi vừa nghe câu đó, khóe miệng lại giật giật không ngừng.
Hắn… quả nhiên là “Cẩu Nhị”!
Mặc Nguyệt không chịu nổi nữa, xông thẳng tới trước mặt Hoàng Nhị cho hắn một quyền bay xuống sông.
Còn bốn huynh đệ Âu Dương thì nhanh chóng giải quyết mấy tên thủ hạ.
Tôi thấy mấy người họ bước đi như bay, võ công xuất quỷ nhập thần, bất giác chỉ biết gục mặt xuống.
“Các huynh không bị trúng độc hả?”
“Chúng ta có nói chúng ta bị trúng độc đâu?”, mấy người đó trả lời.
Sau khi giải quyết đám người kia xong xuôi, nhất loạt bọn họ cùng lấy trong ngực ra một viên thuốc tròn tròn, vẻ mặt không mấy hào hứng.
Khốn kiếp! Tại sao các người ai nấy đều nham hiểm như vậy chứ.
Có điều, hình như trong tay Giang Tả và Mặc Nguyệt đều không có thuốc.
Tôi vui vẻ cười: “Ha ha, có người uống thuốc cùng tôi rồi kìa”.
Giang Tả mặt đỏ lựng đứng sang một bên, khẽ giọng nói: “Ta không cẩn thận nên làm rơi, lại chẳng may giẫm lên, đám người kia không nhìn thấy”.
Nói xong, còn giơ chân lên cho tôi xem.
Quả nhiên có một viên thuốc đen tròn cỡ lớn dính trên đế giày.
Miệng tôi cứng đờ, quay đầu sang Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt mỉm cười dịu dàng nói: “À, nàng không nhớ sao? Ta tranh thủ lúc nàng uống đã nhét luôn viên thuốc của ta vào miệng nàng rồi”.
Khóe miệng tôi lại giật giật.
Khốn kiếp, Mặc Nguyệt kia quả nhiên là đại ma đầu!
Sau đó Âu Dương Thiếu Nhân lấy tư cách là nhân sĩ võ lâm lên tiếng: “Các vị cũng vừa nghe tên kia nói gì rồi đấy, mau mau trở về xem có mất hay thiếu thứ gì không. Hẹn ngày tái ngộ”.
Xoay lưng, mấy người chúng tôi chuẩn bị bước đi.
Nhưng bất chợt, phía sau có người nói lớn: “Đại hiệp xin dừng bước”.
Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật. Dựa theo kinh nghiệm bao năm xem phim truyền hình mà phán đoán thì đám người này có lẽ đang muốn diễn một tiết mục kinh điển.
Toi rồi, tôi cảm thấy cánh cửa địa ngục đang dần mở ra trước mắt.
Tôi quyết định sẽ viết một cuốn nhật ký với tên gọi: “Nhật ký người tốt việc tốt của Thượng Quan nữ hiệp”.
Vì tôi cảm thấy trực giác khốn kiếp của mình đang mách bảo, đám người phía sau gặp chuyện không hay đang muốn cầu cứu chúng tôi.
Ông Trời ơi! Ông Đất ơi! Các ngài chọn tuyển thủ khác, không phải là con có được không ạ?
/164
|