Quỷ, tại sao cứ phải gọi là Quỷ?
Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Ngày hôm đó khi ngồi trong hoa viên, cơn đau từ vết sẹo trên bả vai lại bắt đầu dấy lên. Gió thổi cuộn khởi những cánh hoa, hoa bay lên lại càng bay càng xa, giữa bốn bề không gian tĩnh lặng, có một người vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Tôi của hiện tại, chính là quỷ.
Quỷ, là vật thể được kết tinh từ tâm tưởng của nhân loại, là di vật oán hận của con người khi chết đi.
Không có bóng hình cụ thể, mềm nhẹ tựa gió, chỉ có thể lặng lẽ trong bóng đêm, âm thầm phiêu bồng trong làn gió, trở thành linh hồn trong tâm tưởng.
Dù tôi đã nghĩ đến hắn cả ngày sáng lẫn đêm đen, bóng hình hắn vẫn cố tình tiến nhập nốt hoa viên bí mật của tôi, chiếm cứ nơi vốn chẳng rộng rãi là bao này.
Rốt cuộc, vẫn còn oán hận.
Vì yêu, cho nên oán hận, oán hận, tại sao lại là tôi chứ.
Tại sao tôi phải đón nhận mọi nỗi oán hận này, tại sao tôi phải gánh lấy cái vận mệnh vốn chẳng thuộc về mình.
Chỉ là tôi không cẩn thận đã yêu hắn. Vì lẽ gì mà phải biến thành hung thủ giết người, vì lẽ gì lại bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Tôi biến thành quỷ, lần này, tôi nhất định bắt hắn trả hết mọi thứ.
…
Nhưng trên thực tế, tôi đã không dám thừa nhận, khi cùng hắn trùng phùng trên không trung của tầng ba lầu Phong Vân, tâm tình tôi bỗng nhiên lại nhẹ bay theo gió, giống như ngày hôm đó tôi đã động lòng vì hắn.
May thay, trước một giây khi Triều Lưu ra thêm một chưởng, tôi đã kịp thời ngả người ra sau.
Tôi đã quá quen với sự nguy hiểm của hắn.
Cái đầu đó, trầm ổn mà hung hãn như báo tuyết. Vẻ ngoài mỹ lệ là dùng để mê hoặc kẻ địch. Con ngươi thẳm sâu là để thu hút kẻ địch. Bờ môi khẽ lay động là muốn dùng răng nanh sắc nhọn để xé nát kẻ địch. Bàn tay giấu sau ống tay áo chỉ dùng để bóp kẻ địch đến chết. Hắn lúc nào cũng tĩnh lặng, bởi hắn có niềm tin, con vật hắn săn nhất định sẽ bị mê hoặc, tự chui đầu vào rọ.
Nhất định không thể gần gũi con người này, bị bắt lại chắc chắn sẽ chết. Cách chiến đấu tốt nhất là tránh xa hắn. Trong chớp mắt cơ thể tôi đã đổ nhào về phía sau.
Đám người Âu Dương Thiếu Nhân đang ở bên dưới cũng đồng loạt bay lên.
Tựa như những chiếc lá, nhẹ nhàng vây quanh cửa sổ lầu ba.
Tôi vẫn chằm chằm nhìn Triều Lưu, tóc bị gió thổi bay lên tứ tung, y sam cũng phiêu động hướng lên trên.
Tôi cười với hắn, khóe miệng nhếch lên một góc tạo thành nét cười kiêu căng ngạo mạn.
“Nên để ngươi xem một chút, vũ điệu của quỷ.”
Cho nên mới nói, thế kỷ của tôi dành cho tôi không phải là một cơ thể cường tráng khỏe mạnh, cũng chẳng phải một tay võ nghệ cao cường, mà là một cái đầu với chỉ số IQ vượt trội.
Tôi tuy chẳng thể có thành tựu võ công gì, nhưng sử dụng cái đầu thông minh vĩ đại của thế kỷ Hai mươi mốt, tôi lại có thể trở thành một thần thoại không hề nhỏ bé trong võ lâm này.
Trình độ của Lê Quỷ môn, chính là ở sự “nhẹ”. Nhẹ nhàng như quỷ lượn, mềm mại tựa lê hoa, nhưng không hề thua kém bất kỳ chiêu thức võ công nào.
Khẽ mỉm cười, xoay người trở lại.
Cửa sổ lầu ba, đúng như tôi dự liệu, rèm cửa đã rách tan thành từng mảnh.
Tôi thở phào khoan khái. May mà đây là lầu Phong Vân, Triều Lưu sẽ không đến mức bất chấp tất cả để giết mình.
” Lê Quỷ môn xin thỉnh giáo”, ngẩng đầu, tôi cười lớn nói.
Bốn huynh đệ Âu Dương, Mặc Nguyệt, Thiếu Nam, trăm sự nhờ các huynh.
Để họ từ từ xem xét tình hình một lượt, nhìn đi nhìn lại kỳ tích mà tôi sáng tạo ra.
Bốn phía lặng ngắt, gió ngừng thổi, lá cũng ngừng bay, sát khí bốc lên đằng đằng.
Tôi có thể cảm nhận nộ khí của Triều Lưu. Ha ha, thật đáng giận. Dù sao tôi cũng trở thành người sống sót đầu tiên sau khi kích nộ hắn, mà lại là nữ nhân nữa chứ.
“Ha ha, mới nghe Lê Quỷ môn là dị quân đột khởi trên giang hồ, tại hạ cũng thực lòng muốn tận mắt chứng kiến một lần. Ám Dạ môn nhân, các ngươi hãy đi lĩnh giáo chút đi. Nhân tiện nói luôn, trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Lê Sa chưởng môn nếu chưa giật được thiệp anh hùng mà đã rơi xuống, thì cũng đừng trách Triều Lưu ta không nhắc nhở”, trong lầu, giọng nói nhẹ nhàng khoan thai vọng lại, sau đó, bốn năm bóng người mặc y phục đen tức tốc lao ra.
Tôi mỉm cười, đáp lại hắn: “Đa tạ Thanh Điệp đại nhân đã nhắc nhở. Nói như thế, ta cũng phải nắm bắt cơ hội này mới được. À đúng rồi, Lục Quỷ, không cần dùng vũ khí đâu, chỉ cắt gọt mài rũa tí ti thôi, cũng chỉ thử sức chút xíu, dùng lá cây là được rồi”.
Những lời thốt ra trên môi tựa như mây bay gió thoảng, nghe tiếng cảm thán của đám hạ nhân, vẻ mặt tôi vẫn tựa như không chút dao động. Kỳ thực… chưởng môn tôi đang lo lắng muốn chết đây này.
Cái gì mà “không cần dùng vũ khí, chỉ cắt gọt mài rũa tí ti thôi, cũng chỉ thử sức chút xíu, dùng lá cây là được rồi”, xí, vốn phải dùng lá cây, nhất định phải dùng lá cây.
Nói trắng ra, là tôi cố ý nâng cao trình độ võ công của phe mình đây. Thôi được, đứa trẻ nói dối không phải đứa trẻ ngoan, tôi là người xấu, tôi cũng nhận ra từ lâu rồi.
Nhưng bổn chưởng môn tôi đã nghĩ lâu lắm rồi mới nghĩ ra được loại tuyệt thế võ công này đây. Tóm lại, thời đoạn này có thể nói là thời đoạn làm xúc động lòng người nhất trong lịch sử võ thuật.
Lá cây là vật nhẹ vô cùng, nhưng cũng chính là vật nặng vô cùng.
Tôi tin, những người này sẽ đánh bay cái mặt đẹp đẽ kia.
Nói ra thì, tôi vẫn chưa tới lấy được thiệp anh hùng, những người này rõ ràng… là muốn giết tôi.
Xem ra, tôi đã đánh giá chúng hơi thấp. Nhất là tên Triều Lưu báo tuyết vừa hung ác lại vừa tàn nhẫn, tuy thông minh nhưng lại sợ phiền phức này.
Thật sự muốn cào nát cái mặt sáng bóng kia ra mà nhìn thấu, xem trái tim bên trong rốt cuộc mang màu gì.
“Ám Dạ và Du Quỷ, thật là sự phối hợp tuyệt vời”, đội quân sắc tối xông đến liền bị Mặc Nguyệt ngăn lại.
Mỉm cười, tôi giơ ngón tay lên nói: “Làm tốt lắm, Ngũ Nguyệt”.
Mặc Nguyệt như đang cười, nói với tôi một câu: “Lão đại, lần này khá tốt, không gọi nhầm người”.
Tôi lè lưỡi, tựa như chẳng hề căng thẳng chút nào, toàn thân ngập tràn năng lượng sau khi nghe từ “lão đại” kia.
Tôi lại vút lên, đối mặt với tên nam nhân trên lầu ba, ngẩng đầu hiên ngang, mỉm cười kiêu ngạo.
Triều Lưu, cứ nhìn ta như thế đi, lần này, không phải ta để ý đến ngươi, mà là ngươi cần phải thật chú tâm mà nhìn ta.
Trong chớp mắt, con ngươi hắn như bị co rút lại.
Tôi không kịp nghĩ ngợi, chẳng kịp suy tư về ẩn ý trong đôi mắt đó.
Tôi bay vụt lên, khi bàn tay chạm tới tấm thiệp anh hùng, con tim cơ hồ ngập tràn kiêu hãnh.
Dưới chân, tựa như vừa có một bóng đen vọt tới, vọt thẳng vào quầng sáng hạnh phúc của tôi.
Tôi trợn trắng mắt nhìn.
Khốn kiếp! Bổn cô nương đang bận! Đang bận sung sướng đấy. Từ đâu lại chui ra một tên nhóc chết tiệt cản đường tiến thân thế này.
Tôi vốn còn muốn giữ lại chút phong phạm mỹ nữ, dẫu sao hiện tại cũng ở chức vị chưởng môn, nhưng lúc này tôi thực không cách nào kiềm chế được, gót chân tôi tựa như bị co giật, lập tức đạp thẳng xuống.
Chính là đạp lên đỉnh đầu bóng đen kia.
Khi bóng đen đó dần rơi xuống, tôi cũng đã cầm chắc tấm thiệp anh hùng trong tay.
Bốn phía ngập tràn hoa nở.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác chân thực đến vậy.
Giang hồ, tôi thực sự đã trở thành một nhân sĩ giang hồ! Phiêu du giang hồ!
Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Ngày hôm đó khi ngồi trong hoa viên, cơn đau từ vết sẹo trên bả vai lại bắt đầu dấy lên. Gió thổi cuộn khởi những cánh hoa, hoa bay lên lại càng bay càng xa, giữa bốn bề không gian tĩnh lặng, có một người vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Tôi của hiện tại, chính là quỷ.
Quỷ, là vật thể được kết tinh từ tâm tưởng của nhân loại, là di vật oán hận của con người khi chết đi.
Không có bóng hình cụ thể, mềm nhẹ tựa gió, chỉ có thể lặng lẽ trong bóng đêm, âm thầm phiêu bồng trong làn gió, trở thành linh hồn trong tâm tưởng.
Dù tôi đã nghĩ đến hắn cả ngày sáng lẫn đêm đen, bóng hình hắn vẫn cố tình tiến nhập nốt hoa viên bí mật của tôi, chiếm cứ nơi vốn chẳng rộng rãi là bao này.
Rốt cuộc, vẫn còn oán hận.
Vì yêu, cho nên oán hận, oán hận, tại sao lại là tôi chứ.
Tại sao tôi phải đón nhận mọi nỗi oán hận này, tại sao tôi phải gánh lấy cái vận mệnh vốn chẳng thuộc về mình.
Chỉ là tôi không cẩn thận đã yêu hắn. Vì lẽ gì mà phải biến thành hung thủ giết người, vì lẽ gì lại bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Tôi biến thành quỷ, lần này, tôi nhất định bắt hắn trả hết mọi thứ.
…
Nhưng trên thực tế, tôi đã không dám thừa nhận, khi cùng hắn trùng phùng trên không trung của tầng ba lầu Phong Vân, tâm tình tôi bỗng nhiên lại nhẹ bay theo gió, giống như ngày hôm đó tôi đã động lòng vì hắn.
May thay, trước một giây khi Triều Lưu ra thêm một chưởng, tôi đã kịp thời ngả người ra sau.
Tôi đã quá quen với sự nguy hiểm của hắn.
Cái đầu đó, trầm ổn mà hung hãn như báo tuyết. Vẻ ngoài mỹ lệ là dùng để mê hoặc kẻ địch. Con ngươi thẳm sâu là để thu hút kẻ địch. Bờ môi khẽ lay động là muốn dùng răng nanh sắc nhọn để xé nát kẻ địch. Bàn tay giấu sau ống tay áo chỉ dùng để bóp kẻ địch đến chết. Hắn lúc nào cũng tĩnh lặng, bởi hắn có niềm tin, con vật hắn săn nhất định sẽ bị mê hoặc, tự chui đầu vào rọ.
Nhất định không thể gần gũi con người này, bị bắt lại chắc chắn sẽ chết. Cách chiến đấu tốt nhất là tránh xa hắn. Trong chớp mắt cơ thể tôi đã đổ nhào về phía sau.
Đám người Âu Dương Thiếu Nhân đang ở bên dưới cũng đồng loạt bay lên.
Tựa như những chiếc lá, nhẹ nhàng vây quanh cửa sổ lầu ba.
Tôi vẫn chằm chằm nhìn Triều Lưu, tóc bị gió thổi bay lên tứ tung, y sam cũng phiêu động hướng lên trên.
Tôi cười với hắn, khóe miệng nhếch lên một góc tạo thành nét cười kiêu căng ngạo mạn.
“Nên để ngươi xem một chút, vũ điệu của quỷ.”
Cho nên mới nói, thế kỷ của tôi dành cho tôi không phải là một cơ thể cường tráng khỏe mạnh, cũng chẳng phải một tay võ nghệ cao cường, mà là một cái đầu với chỉ số IQ vượt trội.
Tôi tuy chẳng thể có thành tựu võ công gì, nhưng sử dụng cái đầu thông minh vĩ đại của thế kỷ Hai mươi mốt, tôi lại có thể trở thành một thần thoại không hề nhỏ bé trong võ lâm này.
Trình độ của Lê Quỷ môn, chính là ở sự “nhẹ”. Nhẹ nhàng như quỷ lượn, mềm mại tựa lê hoa, nhưng không hề thua kém bất kỳ chiêu thức võ công nào.
Khẽ mỉm cười, xoay người trở lại.
Cửa sổ lầu ba, đúng như tôi dự liệu, rèm cửa đã rách tan thành từng mảnh.
Tôi thở phào khoan khái. May mà đây là lầu Phong Vân, Triều Lưu sẽ không đến mức bất chấp tất cả để giết mình.
” Lê Quỷ môn xin thỉnh giáo”, ngẩng đầu, tôi cười lớn nói.
Bốn huynh đệ Âu Dương, Mặc Nguyệt, Thiếu Nam, trăm sự nhờ các huynh.
Để họ từ từ xem xét tình hình một lượt, nhìn đi nhìn lại kỳ tích mà tôi sáng tạo ra.
Bốn phía lặng ngắt, gió ngừng thổi, lá cũng ngừng bay, sát khí bốc lên đằng đằng.
Tôi có thể cảm nhận nộ khí của Triều Lưu. Ha ha, thật đáng giận. Dù sao tôi cũng trở thành người sống sót đầu tiên sau khi kích nộ hắn, mà lại là nữ nhân nữa chứ.
“Ha ha, mới nghe Lê Quỷ môn là dị quân đột khởi trên giang hồ, tại hạ cũng thực lòng muốn tận mắt chứng kiến một lần. Ám Dạ môn nhân, các ngươi hãy đi lĩnh giáo chút đi. Nhân tiện nói luôn, trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Lê Sa chưởng môn nếu chưa giật được thiệp anh hùng mà đã rơi xuống, thì cũng đừng trách Triều Lưu ta không nhắc nhở”, trong lầu, giọng nói nhẹ nhàng khoan thai vọng lại, sau đó, bốn năm bóng người mặc y phục đen tức tốc lao ra.
Tôi mỉm cười, đáp lại hắn: “Đa tạ Thanh Điệp đại nhân đã nhắc nhở. Nói như thế, ta cũng phải nắm bắt cơ hội này mới được. À đúng rồi, Lục Quỷ, không cần dùng vũ khí đâu, chỉ cắt gọt mài rũa tí ti thôi, cũng chỉ thử sức chút xíu, dùng lá cây là được rồi”.
Những lời thốt ra trên môi tựa như mây bay gió thoảng, nghe tiếng cảm thán của đám hạ nhân, vẻ mặt tôi vẫn tựa như không chút dao động. Kỳ thực… chưởng môn tôi đang lo lắng muốn chết đây này.
Cái gì mà “không cần dùng vũ khí, chỉ cắt gọt mài rũa tí ti thôi, cũng chỉ thử sức chút xíu, dùng lá cây là được rồi”, xí, vốn phải dùng lá cây, nhất định phải dùng lá cây.
Nói trắng ra, là tôi cố ý nâng cao trình độ võ công của phe mình đây. Thôi được, đứa trẻ nói dối không phải đứa trẻ ngoan, tôi là người xấu, tôi cũng nhận ra từ lâu rồi.
Nhưng bổn chưởng môn tôi đã nghĩ lâu lắm rồi mới nghĩ ra được loại tuyệt thế võ công này đây. Tóm lại, thời đoạn này có thể nói là thời đoạn làm xúc động lòng người nhất trong lịch sử võ thuật.
Lá cây là vật nhẹ vô cùng, nhưng cũng chính là vật nặng vô cùng.
Tôi tin, những người này sẽ đánh bay cái mặt đẹp đẽ kia.
Nói ra thì, tôi vẫn chưa tới lấy được thiệp anh hùng, những người này rõ ràng… là muốn giết tôi.
Xem ra, tôi đã đánh giá chúng hơi thấp. Nhất là tên Triều Lưu báo tuyết vừa hung ác lại vừa tàn nhẫn, tuy thông minh nhưng lại sợ phiền phức này.
Thật sự muốn cào nát cái mặt sáng bóng kia ra mà nhìn thấu, xem trái tim bên trong rốt cuộc mang màu gì.
“Ám Dạ và Du Quỷ, thật là sự phối hợp tuyệt vời”, đội quân sắc tối xông đến liền bị Mặc Nguyệt ngăn lại.
Mỉm cười, tôi giơ ngón tay lên nói: “Làm tốt lắm, Ngũ Nguyệt”.
Mặc Nguyệt như đang cười, nói với tôi một câu: “Lão đại, lần này khá tốt, không gọi nhầm người”.
Tôi lè lưỡi, tựa như chẳng hề căng thẳng chút nào, toàn thân ngập tràn năng lượng sau khi nghe từ “lão đại” kia.
Tôi lại vút lên, đối mặt với tên nam nhân trên lầu ba, ngẩng đầu hiên ngang, mỉm cười kiêu ngạo.
Triều Lưu, cứ nhìn ta như thế đi, lần này, không phải ta để ý đến ngươi, mà là ngươi cần phải thật chú tâm mà nhìn ta.
Trong chớp mắt, con ngươi hắn như bị co rút lại.
Tôi không kịp nghĩ ngợi, chẳng kịp suy tư về ẩn ý trong đôi mắt đó.
Tôi bay vụt lên, khi bàn tay chạm tới tấm thiệp anh hùng, con tim cơ hồ ngập tràn kiêu hãnh.
Dưới chân, tựa như vừa có một bóng đen vọt tới, vọt thẳng vào quầng sáng hạnh phúc của tôi.
Tôi trợn trắng mắt nhìn.
Khốn kiếp! Bổn cô nương đang bận! Đang bận sung sướng đấy. Từ đâu lại chui ra một tên nhóc chết tiệt cản đường tiến thân thế này.
Tôi vốn còn muốn giữ lại chút phong phạm mỹ nữ, dẫu sao hiện tại cũng ở chức vị chưởng môn, nhưng lúc này tôi thực không cách nào kiềm chế được, gót chân tôi tựa như bị co giật, lập tức đạp thẳng xuống.
Chính là đạp lên đỉnh đầu bóng đen kia.
Khi bóng đen đó dần rơi xuống, tôi cũng đã cầm chắc tấm thiệp anh hùng trong tay.
Bốn phía ngập tràn hoa nở.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác chân thực đến vậy.
Giang hồ, tôi thực sự đã trở thành một nhân sĩ giang hồ! Phiêu du giang hồ!
/164
|