Mắt Xích Minh ma tôn nhìn đăm đăm Mị nhi biến mất, hắn không chút tinh thần đi tới chỗ truyền tống trận sửa sang lại năng lượng thạch bày trận, vừa sửa vừa nói thầm: “ Ai, sớm biết như vậy, chi bằng ta ở lại hắc ma giới tốt hơn, Cô Tinh hỗn đản! La Thiên Thượng Tiên lợi hại lắm sao? Ma Cấm...ô...Ma Cấm thật là đáng sợ..ân, để ta suy nghĩ lại, truyền tống trận làm sao mà làm đây...” Hắn đi quanh vòng tròn tại truyền tống trận, trong lúc nhất thời không thể nào ra tay, dù sao thời gian đã rất lâu không có tiếp xúc với vật này rồi.
Lý Cường cũng không đi quản xem Xích Minh ma tôn đang làm gì, hắn bay lên không trung xem xét, nhìn thấy cách đó không xa có một khe nứt thật lớn, hắn truyền âm cho Xích Minh, nói: “ Tiểu Minh, ở lại đây chờ ta trở lại, đừng chạy loạn, nếu ta quay lại không thấy ngươi, đừng trách ta tặng Thất Tự tiên huyền cho ngươi đó.” Không đợi Xích Minh ma tôn trả lời, hắn chuyển mình hướng khe nứt bay đi.
Xích Minh ma tôn thấp giọng mắng: “ Phi! Phi! Ta tại sao phải chờ ngươi...ngươi cũng không phải Khai Hoàng ma tôn! Ai, kỳ quái, cái thứ truyền tống trận này tại sao làm cho người ta nhìn không rõ a.” Từ khi tiến vào thế giới này, Xích Minh ma tôn không gặp thuận lợi chút nào, đầu tiên là bị mấy tên đánh cho chật vật không chịu nổi, sau lại bị Mị nhi mê hoặc, làm cho hắn mơ hồ thần trí, làm việc cũng điên đảo khắp nơi.
Lý Cường phi hành theo bên dưới khe nứt, bốn phía ngày càng u ám, nhưng hắn có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng chung quanh. Nham thạch lần lượt thay đổi, một cây nhọn hướng lên không trung, vách nham cũng có dấu vết của nước, dần dần, chung quanh hiện lên sương khói màu vàng, một cỗ lưu hoàng đậm liệt lan tỏa vào mũi. Lý Cường có chút nhích người, một đoàn ngân quang sáng ngời từ trong Dục Thiên Giáp lan tỏa ra phía ngoài, bao vây quanh người hắn thật kín kẽ.
Nham vách màu đen, còn có những gai nhọn chĩa xuống dưới đất ngưng kết thành màu vàng trắng, càng hướng sâu xuống thì kết tinh càng nhiều, rất nhanh Lý Cường đã đi tới đáy khe. Trên mặt đất lắng đọng một tầng màu vàng quáng vật, Lý Cường không biết đây là cái gì, nguyên lai hắn đang muốn tìm một địa phương để tu luyện, không nghĩ tới bên dưới lại có tình huống thế này.
Liên tưởng đến truyền tống trận bên trên, Lý Cường đột nhiên hiểu được, nơi này nhất định có ẩn chứa tài liệu do người tu chân sử dụng, truyền tống trận này nếu không phải là trạm trung chuyển( quá cảnh), thì cũng rất có thể là vì thế này mà chuyên môn tu kiến, vậy tài liệu nơi này nhất định rất có giá trị. Lý Cường lúc này ngoại trừ cần có trung phẩm tiên thạch, đối với việc thu tập các loại tài liệu cũng hứng thú không lớn, hắn nghĩ nơi này không phải là địa phương tốt để tu luyện, lại không muốn quay đầu lại tìm kiếm một lần nữa, liền đi sâu vào trong khe nứt.
Trong khe nứt có độ nóng rất cao, từ trong nham vách phun ra sương khói, theo ngân quang của Dục Thiên Giáp chiếu xuống có vẻ quang quái lục ly, sương khói này tựa hồ không thể bay ra, chỉ lưu động trong nham vách của khe nứt. Lý Cường đột nhiên dừng chân lại nghiêng tai lắng nghe, xa xa mơ hồ truyền đến “ ca ca” “ ca ca” tiếng vỡ vụn, còn có “ sa sa” tiếng di động, nếu không phải Lý Cường có tu vi cao thâm, thật không dễ dàng nghe thấy. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, nơi này có tính mạng thể hay sao?
Lý Cường phiêu phù trên mặt đất chừng một thước, không một tiếng động bay về phía trước, bên trên khe nứt này thì nhỏ, bên dưới lại rộng, trên mặt đất phập phồng không bằng phẳng, sương khói lũ lũ tù trong nham vách phun ra, phát ra tiếng vang ti ti, giống như độc xà đang hô hấp, rất là dọa người. Lòng hiếu kỳ của Lý Cường rất nặng, hắn nhìn trái nhìn phải, bởi vì tu luyện Thiên Tiến Chương, hắn có một đôi thần nhãn khác với người khác, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua sương mù và bóng tối.
Bên dưới khe nứt địa thế gập ghềnh, có nhiều khối lớn nham thạch lâu năm rơi tán trên mặt đất, cũng may Lý Cường không phải là người tu chân bình thường, những thứ này không hề trở ngại, hắn không nhanh không chậm bay về phía trước.
Vòng vo mấy vòng, phía trước xuất hiện một nham bích màu đen thật lớn, khác hẳn với những kết tinh nham bích chung quanh, nham bích này âm u, bên trên có một chút lam quang u ám lóe lên. Lý Cường đột nhiên cảm thấy nham bích tựa hồ như vừa giật mình, hắn nhu nhu con mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ do mình hoa mắt sao?
Ngay sau đó nham bích lại giật mình, cả nham bích tựa hồ như dời ra phía ngoài bay ra, nhìn qua tựa hồ như nham bích đang muốn sụp xuống tới. Lý Cường hơi kinh hãi, vội vàng bay ra Thái Hạo Toa bảo vệ thân thể, tử mang của Thái Hạo Toa chiếu sáng rực chung quanh. Chỉ thấy nham bích bỗng nhiên tản ra, Lý Cường lại càng hoảng sợ, nguyên lai đó là phi trùng hình tam giác bám vào trên vách, mỗi con đều cỡ cánh tay người, kinh khủng nhất là loại cự hình phi trùng này phi hành vô thanh vô tức, cái đầu lóe quang hoa màu lam, trong khe nứt tăm tối, lam quang phô thiên cái địa giống như quỷ hỏa nhìn thật dọa người.
Cũng may Lý Cường có Thái Hạo Toa hộ thể, hắn trấn định lại, cẩn thận lui về phía sau. Hắn cũng không muốn chọc vào đám phi trùng cổ quái này, ai ngờ đám phi trùng này lại không buông tha cho hắn. Phi trùng giống như đàn ong bị kinh động, ở không trung xoay vài vòng, đột nhiên hướng Lý Cường đánh tới.
Âm thanh bạo liệt dày đặc vang lên không ngừng, phi trùng chỉ cần lao vào trong quang quyển của Thái Hạo Toa, lập tức đã bị đánh nát bấy. Lý Cường nhận ra phi trùng này tựa hồ bị người tuần dưỡng, thời gian ngắn ngủn không tới mười phút thì dưới chân hắn đã đội lên những mảnh vụn của phi trùng như ngọn núi nhỏ. Rốt cục, phi trùng này cũng cảm thấy sợ hãi, rồi đột nhiên bay tán ra.
Lý Cường thu hồi Thái Hạo Toa ngồi xổm xuống, dùng mũi chân vạch ra thi thể phi trùng, nhìn thấy phía dưới có một tầng lớp cát màu lam, hắn nhất thời hiểu được, đây là mục đích tu kiến truyền tống trận ở đây. Đây là một loại tài liệu rất có danh tại tu chân giới, gọi là Lam Giác Ly, chỉ dùng để luyện chế chiến giáp. Mặc dù bây giờ Lý Cường không cần dùng nữa, nhưng hắn vẫn thu thập hết Lam Giác Ly này.
Ở phía trước không xa, Lý Cường rốt cuộc nhìn thấy một huyệt động không lớn, miệng huyệt động có cấm chế, nhưng cũng đã yếu đi, loại trận pháp bình thường hình thành cấm chế này, căn bản là không ngăn cản được Lý Cường. Sau khi vào trong huyệt động, nhìn thấy nơi này không lớn lắm, trên mặt đất có một tầng nham thạch rất bằng phẳng, có bốn tinh thạch chiếu sáng, trên vách động có một thanh binh khí cổ quái dài ba thước, cả huyệt động có vẻ thanh nhã nhẹ nhàng. Lý Cường cảm thấy tương đối hài lòng, hắn lại cấm chế động khẩu lần nữa, chuẩn bị tu luyện lại Thái Hạo Toa một chút, hắn căn bản bất kể Xích Minh ma tôn ở bên trên có thể đợi lâu đến nổi giận hay không.
Lấy ra ngọc đồng giản do Cô Tinh cấp cho, Lý Cường trước tiên dùng tâm niệm ghi nhớ, sau đó chuẩn bị động thủ tu luyện. Trước kia hắn góp nhặt không ít tài liệu, hắn đưa những tài liệu cần dùng bày ra. Lý Cường bây giờ biết tại sao Thái Hạo Toa lại ẩn chứa nguồn năng lượng thật lớn, bị Huyễn Tật Thiên Hỏa thiêu đốt mấy ngàn năm, Thái Hạo Toa trở nên cực dương thuộc tính, vấn đề lớn nhất của nó chính là đã được định hình, rất khó tiếp tục tu luyện, nhưng Cô Tinh cũng đã cấp cho Lý Cường một phương pháp giải quyết, đó chính là dùng thần dịch lực tu luyện, như thế nào tu luyện hắn không có nói tỉ mỉ, chi nói Lý Cường nên dựa theo suy nghĩ của mình mà tu luyện, đối với điểm này Lý Cường phi thường đồng ý.
Đem tài liệu thu vào trong thủ trạc, Lý Cường xuất ra Thái Hạo Toa. Hắn tự hỏi một chút, đem thần dịch lực truyền vào Thái Hạo Toa, trong phút chốc Thái Hạo Toa phát ra ánh sáng rực. Ý đồ đầu tiên của Lý Cường chính là luyện hóa Thái Hạo Toa, hắn biết dùng thiên hỏa để luyện hóa cũng không có ý nghĩa, đồ vật này bị thiên hỏa thiêu đốt mấy ngàn năm, lại dùng thiên hỏa thiêu nữa cũng không có hiệu quả gì, hắn chỉ có thể hy vọng vào đặc tính bá đạo của thần dịch lực.
Thần dịch lực dũng mãnh đi vào, Thái Hạo Toa càng ngày càng sáng, một trận chuông bạc vang thanh thúy chấn run dồn dập vang lên, trong lòng Lý Cường thầm giật mình, hắn cơ hồ đem toàn bộ thần dịch lực tiến vào, nhưng Thái Hạo Toa vẫn như trước không thấy dấu hiệu bị dung hóa. Dần dần, Lý Cường hiểu được mình cố tình nhưng đã vô lực, hắn chậm rãi thu hồi thần dịch lực, nhìn vầng sáng lưu chuyển trong Thái Hạo Toa, lâm vào trầm tư.
Xích Minh ma tôn bận rộn thật lâu cuối cùng mới vất vả bố trí lại truyền tống trận thật tốt, nhưng hắn không có tiên thạch, không cách nào khởi động được truyền tống trận. Nhìn không thấy bóng dáng Lý Cường, hắn nhịn không được cố gắng phá giải Ma Cấm, trước tiên hắn xuất ra một cỗ Ma Diễm Sát tinh thuần, từ trong hướng ra ngoài mà thiêu đốt. Ma Diễm Sát màu đỏ máu vừa mới toát ra, lập tức đã xúc động Ma Cấm, một tiếng thét vang bén nhọn thảm hào vang vọng phía chân trời, rốt cuộc hắn đã hiểu được sự kinh khủng của Ma Cấm.
Đầu tiên hắn cảm giác được cảm giác đau đớn kịch liệt, từ trong thân thể bắt đầu đau ra, vẫn kéo dài khắp tứ chi, rồi lại dốc ngược lên đầu, hắn ôm đầu không ngừng quay cuồng. Bởi vì Ma Diễm Sát không ngừng xuất ra, nham thạch dưới thân Xích Minh ma tôn vỡ ra, phát ra tiếng vỡ vụn ba ba, hắn ở trên tảng đá lăn lộn, không nghĩ ra lại đâm đầu lao xuống một khe nứt lớn, thần trí hắn cũng đã trở nên mơ hồ.
Đôi mắt Xích Minh ma tôn nhìn nham bích đang xẹt qua, hắn không vận nổi một chút ma sát lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất ngày càng gần, hắn mở miệng mắng một câu, nhưng lại mắng chính bản thân mình: “ Ta là tên ngu ngốc a!” Một tiếng nổ ầm ầm, hắn lún xuống thật sâu dưới đất, đá vụn vẩy ra tứ tán. Từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, cơ thể cường đại như đại thần ma mà cũng có chút chịu không được, chấn động đến đau đớn kịch liệt, Xích Minh ma tôn đã choáng váng hoa mắt đầu óc mơ hồ.
Xích Minh ma tôn rơi xuống tạo ra một cái hố sâu thật lớn, cả nửa ngày hắn mới thật vất vả nén chịu đau đớn, chậm rãi xoay người, nhìn sương mù màu vàng quay cuồng bên trên khe nứt, đột nhiên hắn nở nụ cười, hắn đã nhận ra có dấu hiệu của tính mạng.
Một luồng Ma Huyết Sát Vụ màu đỏ sậm nhẹ nhàng bay ra, theo nham bích lặng yên bành trướng. Xích Minh ma tôn đứng dậy, đột nhiên một trận cảm giác chua xót từ dưới lòng bàn chân truyền lên.
Lần này Xích Minh ma tôn ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng phát không ra, hắn giống như một mũi tên rời dây cung, hung hăng đâm thẳng vào nham bích, “ Oanh! Ba lạp lạp”, nham bích bị hắn đâm vào sụp mất một khối lớn.
Đến lúc này Xích Minh ma tôn mới biết sự trừng phạt của Ma Cấm mới chỉ là bắt đầu, đủ loại cảm giác ngạc nhiên cổ quái một lần lại một lần trong cơ thể hắn hoành hành, hắn không cách nào di động, cũng không dám loạn dụng ma bảo hóa giải, chỉ có thể khổ khổ chống cự, tuyệt vọng đợi cho Ma Cấm tự mình hòa hoãn trở lại.
Xích Minh ma tôn không ngừng dùng đầu đập vỡ những hòn đá trên mặt đất, cố gắng dời đi lực chú ý của mình, đột nhiên hắn ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt toát ra hồng quang dài chừng vài thước, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ tà khí. Hắn ổn định thân thể, nhỏ giọng nhớ kỹ chú ngữ. Nghe được thanh âm xa xa vang lên, thần sắc trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
Vô số điểm nhỏ màu lam ùn ùn bay đến, hai tay Xích Minh ma tôn giao xoa vào nhau, từ đầu ngón tay bắn ra vô số những sợi nhu ti(sợi chỉ mềm dài), nhu ti bay ra lập tức biến mất tại không trung, đám phi trùng đột nhiên đánh về phía Xích Minh ma tôn, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây hắn thật kín kẽ, rất nhanh, tất cả phi trùng trên không trung đều ùn ùn rơi xuống, phi trùng nhuyễn động tựa như một tòa núi nhỏ, càng lúc càng cao, chậm rãi, đám phi trùng quái dị từ từ đình chỉ yên tĩnh trở lại, chung quanh thật tĩnh lặng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh ti ti của luồng khí phun ra từ nham bích.
Xích Minh ma tôn ha ha cười to đứng dậy, phi trùng xếp thành núi nhỏ theo lúc hắn đứng lên chảy xuống một bên, không có một con phi trùng nào có thể chạy thoát, tất cả tính mạng toàn bộ đều bị Xích Minh ma tôn cắn nuốt. Ỷ lại vào tính mạng của những phi trùng, cuối cùng Xích Minh ma tôn đã chống đỡ được uy lực của Ma Cấm.
Tay của Xích Minh ma tôn áp xuống dưới, một cỗ ma sát lực vô hình trầm xuống, chỉ nghe ba ba âm thanh rối loạn, phi trùng đều vỡ vụn. Hắn dương tay nhẹ phẩy, một cơn gió thổi qua, trên mặt đất lộ ra một tầng Lam Giác Ly.
Xích Minh ma tôn vừa nhìn thấy thì mở miệng ha ha cười to, thiên tài địa bảo của thế giới này làm sao hắn có thể bỏ qua, tại hắc ma giới nếu muốn có được vật gì đó, không có thực lực thì chỉ là vọng tưởng, ma khí ma bảo tốt nhất cơ hồ đều do mấy đại thần ma giữ lấy.
Thu hết Lam Giác Ly trên mặt đất, trong lòng Xích Minh ma tôn nghi hoặc: “ Tên tiểu tử hỗn đản chạy đi đâu rồi?” Hắn lại suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười tà khí: “ Ha, không có ở đây cũng tốt! Để cho ta xem có tính mạng thể nữa hay không. Đáng tiếc, tiểu trùng tử này quá yếu, nếu có người tu chân thì tốt quá, cắn nuốt một người, người tu chân sơ cấp cũng phải bổ dưỡng hơn nhiều so với đám tiểu trùng tử này, ai, địa phương đổ nát này, đi đâu mới tìm được người tu chân.” Hắn ở một bên miên man suy nghĩ, một bên đi thẳng vào trong khe nứt bên trong.
Lý Cường suy tư thật lâu cũng đành chấp nhận, cuối cùng hắn nghĩ tới hai loại thần phẩm thu được tại Huyễn Thần Điện. Lấy ra một viên Thánh Thật Lãm, hắn thoáng chút do dự, bởi vì theo kiến thức gia tăng, hắn biết rất nhiều trân phẩm dị quả có cách ăn khác nhau, phương pháp phục dụng cũng bất đồng, hiệu quả cũng khác hẳn, hắn bây giờ cũng không thể hỏi ai, không thể không dùng biện pháp bình thường nhất, trực tiếp ăn vào.
Bên ngoài Thánh Thật Lãm bao vây một tầng thanh chu ti bàng bạc hình thành cấm chế, hàm răng của Lý Cường sợ rằng bây giờ ngay cả kim cương cũng có thể nhai nát, tầng cấm chế bàng bạc này đối với hắn là không có hữu dụng.
“ Ca” một tiếng vang nhỏ, Thánh Thật Lãm vỡ vụn ra, Lý Cường có cảm giác trong miệng như có vô số con kiến nhỏ đang chuyển động, hắn hiểu được đó chính là linh khí của Thánh Thật Lãm khuếch tán ra, nhưng loại cảm giác này rất quái lạ, hắn dùng sức ngậm chặt đôi môi, sợ nhịn không được mà nhổ ra, vậy thì quá đáng tiếc.
Sau khi tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, Lý Cường đối với sự biến hóa trong cơ thể mình hoàn toàn không hay biết, không giống như lúc còn là người tu chân, có nguyên anh trợ giúp mình, bây giờ tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn. Trong quá trình tu luyện của hắn, từ Hắc Ám Chi Tâm bước vào Bình Phàm Chi Tâm cảnh giới, thì trong cơ thể từng mơ hồ hiển xuất ra một pho tượng màu vàng hình người, nhưng đã rất nhanh đã tiêu mất, lúc ấy hắn cũng không có để ý, niềm vui sướng khi tiến vào cảnh giới của Bình Phàm Chi Tâm đã hòa tan hết thảy mọi chuyện.
Đắm chìm trong cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm của Nhị Dục Thiên, Lý Cường rõ ràng phát giác khác hẳn trước kia, hắn lại một lần nữa phát hiện hình người màu vàng trong cơ thể, Thánh Thật Lãm ẩn chứa thiên địa linh khí giống như nước thủy triều tiến vào trong hình người màu vàng kia không ngừng. Lý Cường tỉnh ngộ, đây là trong Thiên Tiến Chương của Thanh Đế có nhắc qua, Kim Tôn Thần Tâm! Đây là trong Thiên Tiến Chương bản chính có ghi chép nội dung, trước kia hắn vốn không biết. Một khi ngưng kết được Kim Tôn Thần Tâm, hắn đã bước vào cảnh giới sơ bộ của Tam Diệt Thiên, đó chính là Bất Tử Chi Tâm, chính là cảnh giới của Thần Chi Tâm Cảnh.
Theo thời gian trôi qua, Kim Tôn Thần Tâm từ hư ảnh nhàn nhạt bắt đầu thong thả ngưng kết. Thánh Thật Lãm không hổ là thần phẩm, nếu không phải có loại kỳ bảo này, Lý Cường cũng không có khả năng với tốc độ nhanh như vậy bước vào cảnh giới sơ bộ của Tam Diệt Thiên. Dựa vào thần dịch lực mà hắn có được, còn không đủ ngưng kết Kim Tôn Thần Tâm, đây chính là quan khẩu thật lớn của tu thần Thiên Tiến Chương, một khi đột phá, dựa vào Kim Tôn Thần Tâm, đường tu thần sẽ ổn định hơn rất nhiều.
Kim Tôn Thần Tâm rất khó ngưng kết, dưới tình huống công lực không đủ Lý Cường từ cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm bước vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm, phong hiểm to lớn trong đó hắn cũng không rõ ràng lắm. Hắn luyện công vẫn luôn rất hồ đồ, mỗi một bước tiến thường khác hẳn với người tu chân, hắn cơ hồ không có gặp qua vấn đề khó khăn lớn lao nào, cho nên hắn cũng không có nhiều chướng ngại tâm lý, đây có thể nói là tài phú lớn nhất của hắn. Hắn dựa vào việc hoàn toàn không hiểu gì về thần hiệu của Thánh Thật Lãm, mạnh mẽ bước vào Bất Tử Chi Tâm cảnh giới và nhờ vậy mà may mắn tránh thoát được nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Hư ảnh hình người màu vàng từ từ co rút lại, sau khi Lý Cường tu luyện Thiên Tiến Chương, rốt cuộc lần đầu tiên có thể thể hội được sự biến hóa trong cơ thể. Theo phần lớn thần dịch lực tụ tập, hư ảnh màu vàng càng súc càng nhỏ, Lý Cường phát hiện Kim Tôn Thần Tâm tụ tập lại ngay bộ vị của trái tim, điều này thật sự là vô cùng kỳ lạ, đúng thật với tên gọi Thần Tâm.
Hư ảnh màu vàng kết thành một hình người cỡ một quả trứng gà, không ngừng co rút rồi trướng lớn, giống như một trái tim đang đập. Lý Cường biết Kim Tôn Thần Tâm sẽ thành hình, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn thừa dịp lúc này lại bỏ vào miệng thêm hai quả Thánh Thật Lãm. Kim Tôn Thần Tâm một khi bắt đầu chính thức ngưng kết, hẳn là không cách nào hành động, cử động này khiến cho hắn có thể tránh được một kiếp.
Rồi đột nhiên, toàn thân Lý Cường giống như hư thoát, Kim Tôn Thần Tâm đang đập cơ hồ hấp thu hết thần dịch lực của hắn, hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người chợt cứng ngắc, trong nỗi hoảng sợ, hắn mạnh mẽ cắn nát một viên Thánh Thật Lãm nằm trong miệng. Cảm thụ lần này lại không giống vừa rồi, hắn phảng phất giống như một người đang chạy trốn trong sa mạc, đang khát khô cổ đến sắp chết mà lại vục đầu vào trong một đầm nước suối mát, toàn bộ cơ thể đều như đang mở ra, cảm giác vui sướng hòa lẫn vui sướng đủ để làm cho hắn phát cuồng.
Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên dữ dội, Lý Cường nhìn thấy trong nội thể vô số màu vàng cấp tấp tụ tập, Kim Tôn Thần Tâm lại một lần nữa cấp tốc thu nhỏ lại, súc lại chỉ còn một nửa so với ban đầu, có vẻ càng thêm ngưng luyện. Đột nhiên trong lúc đó, Kim Tôn Thần Tâm bành trướng ra, Lý Cường kinh hãi vô cùng cắn nát viên Thánh Thật Lãm thứ hai trong miệng, theo bản năng hắn nghĩ muốn ngăn chặn Kim Tôn Thần Tâm bành trướng, nếu không thân thể mình sẽ không bảo trụ được nữa.
Viên Thánh Thật Lãm kia còn chưa có phát huy, thì viên thứ hai lại bổ sung tiến đến. Cho dù là tiên nhân cũng không dám một lần ăn ba viên Thánh Thật Lãm, Lý Cường chẳng những ăn ba viên, hơn nữa lại liên tục ăn không ngừng, nếu Cô Tinh và Hiên Long đang ở đây tuyệt đối không để cho hắn uống loạn như vậy, nhưng cũng bởi vì hắn làm loạn như thế, dám dựa vào thần hiệu của ba quả Thánh Thật Lãm đem Kim Tôn Thần Tâm áp trở về địa phương nguyên lai, rốt cuộc hắn đã thành công bước vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm của Tam Diệt Thiên, kết quả như vậy cho dù cả Thanh Đế cũng nghĩ không ra.
Lý Cường có Kim Tôn Thần Tâm, giống như người tu chân có nguyên anh, lúc này hắn mới chính thức bước vào cánh cửa tu thần. Theo Kim Tôn Thần Tâm nhảy lên, đại lượng thần dịch lực tinh thuần tản mát ra, Lý Cường thoải mái vặn mình một cái, hắn hưng phấn phát hiện mình giống như lúc ban đầu mới bước vào tu chân, cả người tràn ngập lực lượng đến vô cùng vô tận. Hắn hiểu được tu vi của mình đã bay vọt, trong lòng không khỏi nhịn được tràn ngập đấu chí và lòng tự tin.
Hắn mở mắt ra, phát giác Dục Thiên Giáp trên người đã lại biến hóa, màu bạc lúc trước đã biến ảo thành màu lam úy nhàn nhạt, đây chính là Diệt Thiên Giáp. Hắn hài lòng đứng dậy đi vài bước, lại lấy ra Thái Hạo Toa, đột nhiên nghĩ đến lúc ở tàng bảo thất của Thiên Thực tại Huyễn Tật tiên trận hắn đã tu luyện một kiện vật phẩm, tựa hồ có điều hiểu được, thần dịch lực và thiên hỏa đồng thời luyện khí là biện pháp rất tốt.
Một đoàn thiên hỏa màu tím đậm treo ở không trung, Lý Cường dùng thần dịch lực bao vây Thái Hạo Toa tiến vào trong thiên hỏa, Thái Hạo Toa nhất thời phát ra kim quang chói mắt. Lý Cường cấp tốc đưa thần dịch lực tiến vào trong Thái Hạo Toa, lần này thần dịch lực so với trước kia không giống, tựa hồ càng thêm lợi hại, rất nhanh đã đem Thái Hạo Toa dung hóa. Trong lòng Lý Cường mừng như điên, chỉ cần Thái Hạo Toa dung hóa thì hắn sẽ có biện pháp luyện chế một lần nữa.
Thái Hạo Toa tựa như chất lỏng lưu động trong thiên hỏa, đầu tiên Lý Cường đưa từng viên Lam Vũ Sa tiến vào trong chất lỏng, liên tục bỏ vào mười viên, kim quang của Thái Hạo Toa bắt đầu ẩn chứa một chút tinh mang màu lam. Lý Cường quen thuộc nhất là Hấp Tinh kiếm, hắn không suy nghĩ liền dùng phương thức tu luyện Hấp Tinh kiếm bắt đầu luyện chế Thái Hạo Toa.
Chậm rãi, Thái Hạo Toa trong thiên hỏa hình thành một đoàn vụ khí nồng đậm. Lý Cường lặng yên thu hồi thiên hỏa, nhắm mắt dùng thần dịch lực thao khống Thái Hạo Toa. Bảo khí của tu chân giới đặc điểm chính là cực kỳ tinh xảo, trình độ tinh xảo cực phẩm tuyệt không dưới tiên khí, chỉ là không có uy lực lớn như tiên khí mà thôi.
Tiên nhân trong hoàn cảnh bình thường cũng sẽ không quá chấp nhất sự tinh mỹ của tiên khí, tất cả đều coi trọng chất lượng sử dụng, nhưng Lý Cường lại bất đồng, hắn ngay từ đầu khi tu chân là do luyện khí nhập tu chân của Trọng Huyền Phái, đối với việc luyện khí có sự yêu thích phát xuất ra từ nội tâm, cho nên Thái Hạo Toa không được tu luyện hoàn mỹ thì hắn cũng sẽ không dừng tay.
Theo thời gian tu luyện gia thâm, Thái Hạo Toa đã hoàn toàn vụ hóa, Lý Cường thừa cơ huyễn hóa ra các loại hình thái vật phẩm, cuối cùng mới ngưng kết Thái Hạo Toa lại một lần nữa. Trong những tiếng ba ba liên tiếp thành chuỗi xuyến, Thái Hạo Toa rơi vào trong tay Lý Cường. Hình thái của Thái Hạo Toa đã hoàn toàn thay đổi, hình dáng này Lý Cường cũng không có nghĩ đến, đó chính là hai mảnh mặt trăng khuyết màu vàng uốn lượn, hai lưng tiếp giáp với nhau một chỗ, màu vàng bóng loáng mặt ngoài, lấp loáng tử mang tia ti nhấp nháy, tinh điểm linh tán u lam ẩn trong đó, có vẻ phi thường thần bí. Lý Cường nhìn thấy thì ngây ngốc ra, sao lại biến thành như vậy?
Cuối cùng Lý Cường quyết định, vẫn gọi nó là Thái Hạo Toa, mặc kệ nó biến thành hình dáng gì, nó vĩnh viễn cũng là kiện tiên khí đầu tiên mà mình đã có. Trong tim Lý Cường, Thái Hạo Toa cũng như Tử Viêm Tâm, đối với hai bảo vật này, hắn đều có cảm tình rất sâu.
Thu hồi Thái Hạo Toa, Lý Cường quay người lại, chợt nghe “ phốc” một tiếng, sương khói tràn ngập ra, chỉ thấy vách tường của huyệt động và mặt đất đã hóa thành tê phấn, chỉ có hắn vẫn đứng yên hoàn hảo không tổn hao gì, mặt đất trong phạm vi hai thước đều cũng hãm thật sâu xuống, trong phút chốc cả huyệt động một mảnh tối tăm. Đến lúc này Lý Cường mới biết khi mình tu luyện Thái Hạo Toa thì trong lúc vô ý đã hủy đi huyệt động do người xưa lưu lại.
Rời khỏi động, Lý Cường bay lên trên, đi tới bên truyền tống trận, không nhìn thấy Xích Minh ma tôn, chỉ thấy mặt đất như trải qua một trận đại chiến, trên mặt đất có vô số vết rách đá vụn. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, Xích Minh ma tôn đã cùng ai tranh đấu?
Hắn nhìn thấy Xích Minh ma tôn đã chữa trị xong truyền tống trận, nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ có người tu chân thông qua truyền tống trận gặp được Xích Minh ma tôn...” Hắn không khỏi khẩn trương, người này là đại thần ma, người tu chân căn bản không đấu lại hắn, nếu như bị hắn giết chết mấy người thì tội nghiệt của mình thật lớn.
Lý Cường ngửa đầu phát ra một tiếng huýt sáo dài, tiếng huýt gió làm cho cả vách nhai cũng rung động lên. Lý Cường lại càng hoảng sợ, lập tức đình chỉ tiếng huýt gió, hắn phát giác tu vi của mình cao hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi đắc ý.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Xích Minh ma tôn trở về, Lý Cường đi tới bên truyền tống trận, đưa tiên thạch khảm vào trận pháp, khởi động rồi xem Định Tinh Bàn, hắn phát hiện Lâm Minh Tinh cũng không xa lắm, chỉ cần vượt qua một tinh cầu không người là đã tới rồi. Dừng lại chuyển động trận pháp, hắn lại phát ra tiếng kêu, nhưng thanh âm lúc này hắn lại đặc biệt áp thấp một chút, miễn cho việc làm chấn động vách nhai.
Vẫn không nhìn thấy Xích Minh ma tôn quay lại, Lý Cường lại phát ra tiếng huýt gió đầy ý vị cảnh cáo, chỉ chốc lát sau, từ xa xa vang lên tiếng rống trầm muộn một tiếng, chỉ thấy Xích Minh ma tôn đang kéo thật dài huyết vụ, từ xa xa bay nhanh mà đến. Tiếng hô vừa vào tai, thì Xích Minh ma tôn đã đến gần, tốc độ của người này thật sự rất nhanh, ngay cả Lý Cường cũng cảm thấy kinh hãi, nếu không có Ma Cấm khống chế hắn, mình thật sự không nắm chắc đối phó được hắn.
Lý Cường liếc mắt nhìn thấy trên người Xích Minh ma tôn quấn quýt một con quái vật thật lớn giống như rắn, hắn kinh ngạc hỏi: “ Tiểu Minh, ngươi đang làm gì?”
Lý Cường cũng không đi quản xem Xích Minh ma tôn đang làm gì, hắn bay lên không trung xem xét, nhìn thấy cách đó không xa có một khe nứt thật lớn, hắn truyền âm cho Xích Minh, nói: “ Tiểu Minh, ở lại đây chờ ta trở lại, đừng chạy loạn, nếu ta quay lại không thấy ngươi, đừng trách ta tặng Thất Tự tiên huyền cho ngươi đó.” Không đợi Xích Minh ma tôn trả lời, hắn chuyển mình hướng khe nứt bay đi.
Xích Minh ma tôn thấp giọng mắng: “ Phi! Phi! Ta tại sao phải chờ ngươi...ngươi cũng không phải Khai Hoàng ma tôn! Ai, kỳ quái, cái thứ truyền tống trận này tại sao làm cho người ta nhìn không rõ a.” Từ khi tiến vào thế giới này, Xích Minh ma tôn không gặp thuận lợi chút nào, đầu tiên là bị mấy tên đánh cho chật vật không chịu nổi, sau lại bị Mị nhi mê hoặc, làm cho hắn mơ hồ thần trí, làm việc cũng điên đảo khắp nơi.
Lý Cường phi hành theo bên dưới khe nứt, bốn phía ngày càng u ám, nhưng hắn có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng chung quanh. Nham thạch lần lượt thay đổi, một cây nhọn hướng lên không trung, vách nham cũng có dấu vết của nước, dần dần, chung quanh hiện lên sương khói màu vàng, một cỗ lưu hoàng đậm liệt lan tỏa vào mũi. Lý Cường có chút nhích người, một đoàn ngân quang sáng ngời từ trong Dục Thiên Giáp lan tỏa ra phía ngoài, bao vây quanh người hắn thật kín kẽ.
Nham vách màu đen, còn có những gai nhọn chĩa xuống dưới đất ngưng kết thành màu vàng trắng, càng hướng sâu xuống thì kết tinh càng nhiều, rất nhanh Lý Cường đã đi tới đáy khe. Trên mặt đất lắng đọng một tầng màu vàng quáng vật, Lý Cường không biết đây là cái gì, nguyên lai hắn đang muốn tìm một địa phương để tu luyện, không nghĩ tới bên dưới lại có tình huống thế này.
Liên tưởng đến truyền tống trận bên trên, Lý Cường đột nhiên hiểu được, nơi này nhất định có ẩn chứa tài liệu do người tu chân sử dụng, truyền tống trận này nếu không phải là trạm trung chuyển( quá cảnh), thì cũng rất có thể là vì thế này mà chuyên môn tu kiến, vậy tài liệu nơi này nhất định rất có giá trị. Lý Cường lúc này ngoại trừ cần có trung phẩm tiên thạch, đối với việc thu tập các loại tài liệu cũng hứng thú không lớn, hắn nghĩ nơi này không phải là địa phương tốt để tu luyện, lại không muốn quay đầu lại tìm kiếm một lần nữa, liền đi sâu vào trong khe nứt.
Trong khe nứt có độ nóng rất cao, từ trong nham vách phun ra sương khói, theo ngân quang của Dục Thiên Giáp chiếu xuống có vẻ quang quái lục ly, sương khói này tựa hồ không thể bay ra, chỉ lưu động trong nham vách của khe nứt. Lý Cường đột nhiên dừng chân lại nghiêng tai lắng nghe, xa xa mơ hồ truyền đến “ ca ca” “ ca ca” tiếng vỡ vụn, còn có “ sa sa” tiếng di động, nếu không phải Lý Cường có tu vi cao thâm, thật không dễ dàng nghe thấy. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, nơi này có tính mạng thể hay sao?
Lý Cường phiêu phù trên mặt đất chừng một thước, không một tiếng động bay về phía trước, bên trên khe nứt này thì nhỏ, bên dưới lại rộng, trên mặt đất phập phồng không bằng phẳng, sương khói lũ lũ tù trong nham vách phun ra, phát ra tiếng vang ti ti, giống như độc xà đang hô hấp, rất là dọa người. Lòng hiếu kỳ của Lý Cường rất nặng, hắn nhìn trái nhìn phải, bởi vì tu luyện Thiên Tiến Chương, hắn có một đôi thần nhãn khác với người khác, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua sương mù và bóng tối.
Bên dưới khe nứt địa thế gập ghềnh, có nhiều khối lớn nham thạch lâu năm rơi tán trên mặt đất, cũng may Lý Cường không phải là người tu chân bình thường, những thứ này không hề trở ngại, hắn không nhanh không chậm bay về phía trước.
Vòng vo mấy vòng, phía trước xuất hiện một nham bích màu đen thật lớn, khác hẳn với những kết tinh nham bích chung quanh, nham bích này âm u, bên trên có một chút lam quang u ám lóe lên. Lý Cường đột nhiên cảm thấy nham bích tựa hồ như vừa giật mình, hắn nhu nhu con mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ do mình hoa mắt sao?
Ngay sau đó nham bích lại giật mình, cả nham bích tựa hồ như dời ra phía ngoài bay ra, nhìn qua tựa hồ như nham bích đang muốn sụp xuống tới. Lý Cường hơi kinh hãi, vội vàng bay ra Thái Hạo Toa bảo vệ thân thể, tử mang của Thái Hạo Toa chiếu sáng rực chung quanh. Chỉ thấy nham bích bỗng nhiên tản ra, Lý Cường lại càng hoảng sợ, nguyên lai đó là phi trùng hình tam giác bám vào trên vách, mỗi con đều cỡ cánh tay người, kinh khủng nhất là loại cự hình phi trùng này phi hành vô thanh vô tức, cái đầu lóe quang hoa màu lam, trong khe nứt tăm tối, lam quang phô thiên cái địa giống như quỷ hỏa nhìn thật dọa người.
Cũng may Lý Cường có Thái Hạo Toa hộ thể, hắn trấn định lại, cẩn thận lui về phía sau. Hắn cũng không muốn chọc vào đám phi trùng cổ quái này, ai ngờ đám phi trùng này lại không buông tha cho hắn. Phi trùng giống như đàn ong bị kinh động, ở không trung xoay vài vòng, đột nhiên hướng Lý Cường đánh tới.
Âm thanh bạo liệt dày đặc vang lên không ngừng, phi trùng chỉ cần lao vào trong quang quyển của Thái Hạo Toa, lập tức đã bị đánh nát bấy. Lý Cường nhận ra phi trùng này tựa hồ bị người tuần dưỡng, thời gian ngắn ngủn không tới mười phút thì dưới chân hắn đã đội lên những mảnh vụn của phi trùng như ngọn núi nhỏ. Rốt cục, phi trùng này cũng cảm thấy sợ hãi, rồi đột nhiên bay tán ra.
Lý Cường thu hồi Thái Hạo Toa ngồi xổm xuống, dùng mũi chân vạch ra thi thể phi trùng, nhìn thấy phía dưới có một tầng lớp cát màu lam, hắn nhất thời hiểu được, đây là mục đích tu kiến truyền tống trận ở đây. Đây là một loại tài liệu rất có danh tại tu chân giới, gọi là Lam Giác Ly, chỉ dùng để luyện chế chiến giáp. Mặc dù bây giờ Lý Cường không cần dùng nữa, nhưng hắn vẫn thu thập hết Lam Giác Ly này.
Ở phía trước không xa, Lý Cường rốt cuộc nhìn thấy một huyệt động không lớn, miệng huyệt động có cấm chế, nhưng cũng đã yếu đi, loại trận pháp bình thường hình thành cấm chế này, căn bản là không ngăn cản được Lý Cường. Sau khi vào trong huyệt động, nhìn thấy nơi này không lớn lắm, trên mặt đất có một tầng nham thạch rất bằng phẳng, có bốn tinh thạch chiếu sáng, trên vách động có một thanh binh khí cổ quái dài ba thước, cả huyệt động có vẻ thanh nhã nhẹ nhàng. Lý Cường cảm thấy tương đối hài lòng, hắn lại cấm chế động khẩu lần nữa, chuẩn bị tu luyện lại Thái Hạo Toa một chút, hắn căn bản bất kể Xích Minh ma tôn ở bên trên có thể đợi lâu đến nổi giận hay không.
Lấy ra ngọc đồng giản do Cô Tinh cấp cho, Lý Cường trước tiên dùng tâm niệm ghi nhớ, sau đó chuẩn bị động thủ tu luyện. Trước kia hắn góp nhặt không ít tài liệu, hắn đưa những tài liệu cần dùng bày ra. Lý Cường bây giờ biết tại sao Thái Hạo Toa lại ẩn chứa nguồn năng lượng thật lớn, bị Huyễn Tật Thiên Hỏa thiêu đốt mấy ngàn năm, Thái Hạo Toa trở nên cực dương thuộc tính, vấn đề lớn nhất của nó chính là đã được định hình, rất khó tiếp tục tu luyện, nhưng Cô Tinh cũng đã cấp cho Lý Cường một phương pháp giải quyết, đó chính là dùng thần dịch lực tu luyện, như thế nào tu luyện hắn không có nói tỉ mỉ, chi nói Lý Cường nên dựa theo suy nghĩ của mình mà tu luyện, đối với điểm này Lý Cường phi thường đồng ý.
Đem tài liệu thu vào trong thủ trạc, Lý Cường xuất ra Thái Hạo Toa. Hắn tự hỏi một chút, đem thần dịch lực truyền vào Thái Hạo Toa, trong phút chốc Thái Hạo Toa phát ra ánh sáng rực. Ý đồ đầu tiên của Lý Cường chính là luyện hóa Thái Hạo Toa, hắn biết dùng thiên hỏa để luyện hóa cũng không có ý nghĩa, đồ vật này bị thiên hỏa thiêu đốt mấy ngàn năm, lại dùng thiên hỏa thiêu nữa cũng không có hiệu quả gì, hắn chỉ có thể hy vọng vào đặc tính bá đạo của thần dịch lực.
Thần dịch lực dũng mãnh đi vào, Thái Hạo Toa càng ngày càng sáng, một trận chuông bạc vang thanh thúy chấn run dồn dập vang lên, trong lòng Lý Cường thầm giật mình, hắn cơ hồ đem toàn bộ thần dịch lực tiến vào, nhưng Thái Hạo Toa vẫn như trước không thấy dấu hiệu bị dung hóa. Dần dần, Lý Cường hiểu được mình cố tình nhưng đã vô lực, hắn chậm rãi thu hồi thần dịch lực, nhìn vầng sáng lưu chuyển trong Thái Hạo Toa, lâm vào trầm tư.
Xích Minh ma tôn bận rộn thật lâu cuối cùng mới vất vả bố trí lại truyền tống trận thật tốt, nhưng hắn không có tiên thạch, không cách nào khởi động được truyền tống trận. Nhìn không thấy bóng dáng Lý Cường, hắn nhịn không được cố gắng phá giải Ma Cấm, trước tiên hắn xuất ra một cỗ Ma Diễm Sát tinh thuần, từ trong hướng ra ngoài mà thiêu đốt. Ma Diễm Sát màu đỏ máu vừa mới toát ra, lập tức đã xúc động Ma Cấm, một tiếng thét vang bén nhọn thảm hào vang vọng phía chân trời, rốt cuộc hắn đã hiểu được sự kinh khủng của Ma Cấm.
Đầu tiên hắn cảm giác được cảm giác đau đớn kịch liệt, từ trong thân thể bắt đầu đau ra, vẫn kéo dài khắp tứ chi, rồi lại dốc ngược lên đầu, hắn ôm đầu không ngừng quay cuồng. Bởi vì Ma Diễm Sát không ngừng xuất ra, nham thạch dưới thân Xích Minh ma tôn vỡ ra, phát ra tiếng vỡ vụn ba ba, hắn ở trên tảng đá lăn lộn, không nghĩ ra lại đâm đầu lao xuống một khe nứt lớn, thần trí hắn cũng đã trở nên mơ hồ.
Đôi mắt Xích Minh ma tôn nhìn nham bích đang xẹt qua, hắn không vận nổi một chút ma sát lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất ngày càng gần, hắn mở miệng mắng một câu, nhưng lại mắng chính bản thân mình: “ Ta là tên ngu ngốc a!” Một tiếng nổ ầm ầm, hắn lún xuống thật sâu dưới đất, đá vụn vẩy ra tứ tán. Từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, cơ thể cường đại như đại thần ma mà cũng có chút chịu không được, chấn động đến đau đớn kịch liệt, Xích Minh ma tôn đã choáng váng hoa mắt đầu óc mơ hồ.
Xích Minh ma tôn rơi xuống tạo ra một cái hố sâu thật lớn, cả nửa ngày hắn mới thật vất vả nén chịu đau đớn, chậm rãi xoay người, nhìn sương mù màu vàng quay cuồng bên trên khe nứt, đột nhiên hắn nở nụ cười, hắn đã nhận ra có dấu hiệu của tính mạng.
Một luồng Ma Huyết Sát Vụ màu đỏ sậm nhẹ nhàng bay ra, theo nham bích lặng yên bành trướng. Xích Minh ma tôn đứng dậy, đột nhiên một trận cảm giác chua xót từ dưới lòng bàn chân truyền lên.
Lần này Xích Minh ma tôn ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng phát không ra, hắn giống như một mũi tên rời dây cung, hung hăng đâm thẳng vào nham bích, “ Oanh! Ba lạp lạp”, nham bích bị hắn đâm vào sụp mất một khối lớn.
Đến lúc này Xích Minh ma tôn mới biết sự trừng phạt của Ma Cấm mới chỉ là bắt đầu, đủ loại cảm giác ngạc nhiên cổ quái một lần lại một lần trong cơ thể hắn hoành hành, hắn không cách nào di động, cũng không dám loạn dụng ma bảo hóa giải, chỉ có thể khổ khổ chống cự, tuyệt vọng đợi cho Ma Cấm tự mình hòa hoãn trở lại.
Xích Minh ma tôn không ngừng dùng đầu đập vỡ những hòn đá trên mặt đất, cố gắng dời đi lực chú ý của mình, đột nhiên hắn ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt toát ra hồng quang dài chừng vài thước, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ tà khí. Hắn ổn định thân thể, nhỏ giọng nhớ kỹ chú ngữ. Nghe được thanh âm xa xa vang lên, thần sắc trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
Vô số điểm nhỏ màu lam ùn ùn bay đến, hai tay Xích Minh ma tôn giao xoa vào nhau, từ đầu ngón tay bắn ra vô số những sợi nhu ti(sợi chỉ mềm dài), nhu ti bay ra lập tức biến mất tại không trung, đám phi trùng đột nhiên đánh về phía Xích Minh ma tôn, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây hắn thật kín kẽ, rất nhanh, tất cả phi trùng trên không trung đều ùn ùn rơi xuống, phi trùng nhuyễn động tựa như một tòa núi nhỏ, càng lúc càng cao, chậm rãi, đám phi trùng quái dị từ từ đình chỉ yên tĩnh trở lại, chung quanh thật tĩnh lặng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh ti ti của luồng khí phun ra từ nham bích.
Xích Minh ma tôn ha ha cười to đứng dậy, phi trùng xếp thành núi nhỏ theo lúc hắn đứng lên chảy xuống một bên, không có một con phi trùng nào có thể chạy thoát, tất cả tính mạng toàn bộ đều bị Xích Minh ma tôn cắn nuốt. Ỷ lại vào tính mạng của những phi trùng, cuối cùng Xích Minh ma tôn đã chống đỡ được uy lực của Ma Cấm.
Tay của Xích Minh ma tôn áp xuống dưới, một cỗ ma sát lực vô hình trầm xuống, chỉ nghe ba ba âm thanh rối loạn, phi trùng đều vỡ vụn. Hắn dương tay nhẹ phẩy, một cơn gió thổi qua, trên mặt đất lộ ra một tầng Lam Giác Ly.
Xích Minh ma tôn vừa nhìn thấy thì mở miệng ha ha cười to, thiên tài địa bảo của thế giới này làm sao hắn có thể bỏ qua, tại hắc ma giới nếu muốn có được vật gì đó, không có thực lực thì chỉ là vọng tưởng, ma khí ma bảo tốt nhất cơ hồ đều do mấy đại thần ma giữ lấy.
Thu hết Lam Giác Ly trên mặt đất, trong lòng Xích Minh ma tôn nghi hoặc: “ Tên tiểu tử hỗn đản chạy đi đâu rồi?” Hắn lại suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười tà khí: “ Ha, không có ở đây cũng tốt! Để cho ta xem có tính mạng thể nữa hay không. Đáng tiếc, tiểu trùng tử này quá yếu, nếu có người tu chân thì tốt quá, cắn nuốt một người, người tu chân sơ cấp cũng phải bổ dưỡng hơn nhiều so với đám tiểu trùng tử này, ai, địa phương đổ nát này, đi đâu mới tìm được người tu chân.” Hắn ở một bên miên man suy nghĩ, một bên đi thẳng vào trong khe nứt bên trong.
Lý Cường suy tư thật lâu cũng đành chấp nhận, cuối cùng hắn nghĩ tới hai loại thần phẩm thu được tại Huyễn Thần Điện. Lấy ra một viên Thánh Thật Lãm, hắn thoáng chút do dự, bởi vì theo kiến thức gia tăng, hắn biết rất nhiều trân phẩm dị quả có cách ăn khác nhau, phương pháp phục dụng cũng bất đồng, hiệu quả cũng khác hẳn, hắn bây giờ cũng không thể hỏi ai, không thể không dùng biện pháp bình thường nhất, trực tiếp ăn vào.
Bên ngoài Thánh Thật Lãm bao vây một tầng thanh chu ti bàng bạc hình thành cấm chế, hàm răng của Lý Cường sợ rằng bây giờ ngay cả kim cương cũng có thể nhai nát, tầng cấm chế bàng bạc này đối với hắn là không có hữu dụng.
“ Ca” một tiếng vang nhỏ, Thánh Thật Lãm vỡ vụn ra, Lý Cường có cảm giác trong miệng như có vô số con kiến nhỏ đang chuyển động, hắn hiểu được đó chính là linh khí của Thánh Thật Lãm khuếch tán ra, nhưng loại cảm giác này rất quái lạ, hắn dùng sức ngậm chặt đôi môi, sợ nhịn không được mà nhổ ra, vậy thì quá đáng tiếc.
Sau khi tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, Lý Cường đối với sự biến hóa trong cơ thể mình hoàn toàn không hay biết, không giống như lúc còn là người tu chân, có nguyên anh trợ giúp mình, bây giờ tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn. Trong quá trình tu luyện của hắn, từ Hắc Ám Chi Tâm bước vào Bình Phàm Chi Tâm cảnh giới, thì trong cơ thể từng mơ hồ hiển xuất ra một pho tượng màu vàng hình người, nhưng đã rất nhanh đã tiêu mất, lúc ấy hắn cũng không có để ý, niềm vui sướng khi tiến vào cảnh giới của Bình Phàm Chi Tâm đã hòa tan hết thảy mọi chuyện.
Đắm chìm trong cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm của Nhị Dục Thiên, Lý Cường rõ ràng phát giác khác hẳn trước kia, hắn lại một lần nữa phát hiện hình người màu vàng trong cơ thể, Thánh Thật Lãm ẩn chứa thiên địa linh khí giống như nước thủy triều tiến vào trong hình người màu vàng kia không ngừng. Lý Cường tỉnh ngộ, đây là trong Thiên Tiến Chương của Thanh Đế có nhắc qua, Kim Tôn Thần Tâm! Đây là trong Thiên Tiến Chương bản chính có ghi chép nội dung, trước kia hắn vốn không biết. Một khi ngưng kết được Kim Tôn Thần Tâm, hắn đã bước vào cảnh giới sơ bộ của Tam Diệt Thiên, đó chính là Bất Tử Chi Tâm, chính là cảnh giới của Thần Chi Tâm Cảnh.
Theo thời gian trôi qua, Kim Tôn Thần Tâm từ hư ảnh nhàn nhạt bắt đầu thong thả ngưng kết. Thánh Thật Lãm không hổ là thần phẩm, nếu không phải có loại kỳ bảo này, Lý Cường cũng không có khả năng với tốc độ nhanh như vậy bước vào cảnh giới sơ bộ của Tam Diệt Thiên. Dựa vào thần dịch lực mà hắn có được, còn không đủ ngưng kết Kim Tôn Thần Tâm, đây chính là quan khẩu thật lớn của tu thần Thiên Tiến Chương, một khi đột phá, dựa vào Kim Tôn Thần Tâm, đường tu thần sẽ ổn định hơn rất nhiều.
Kim Tôn Thần Tâm rất khó ngưng kết, dưới tình huống công lực không đủ Lý Cường từ cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm bước vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm, phong hiểm to lớn trong đó hắn cũng không rõ ràng lắm. Hắn luyện công vẫn luôn rất hồ đồ, mỗi một bước tiến thường khác hẳn với người tu chân, hắn cơ hồ không có gặp qua vấn đề khó khăn lớn lao nào, cho nên hắn cũng không có nhiều chướng ngại tâm lý, đây có thể nói là tài phú lớn nhất của hắn. Hắn dựa vào việc hoàn toàn không hiểu gì về thần hiệu của Thánh Thật Lãm, mạnh mẽ bước vào Bất Tử Chi Tâm cảnh giới và nhờ vậy mà may mắn tránh thoát được nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Hư ảnh hình người màu vàng từ từ co rút lại, sau khi Lý Cường tu luyện Thiên Tiến Chương, rốt cuộc lần đầu tiên có thể thể hội được sự biến hóa trong cơ thể. Theo phần lớn thần dịch lực tụ tập, hư ảnh màu vàng càng súc càng nhỏ, Lý Cường phát hiện Kim Tôn Thần Tâm tụ tập lại ngay bộ vị của trái tim, điều này thật sự là vô cùng kỳ lạ, đúng thật với tên gọi Thần Tâm.
Hư ảnh màu vàng kết thành một hình người cỡ một quả trứng gà, không ngừng co rút rồi trướng lớn, giống như một trái tim đang đập. Lý Cường biết Kim Tôn Thần Tâm sẽ thành hình, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn thừa dịp lúc này lại bỏ vào miệng thêm hai quả Thánh Thật Lãm. Kim Tôn Thần Tâm một khi bắt đầu chính thức ngưng kết, hẳn là không cách nào hành động, cử động này khiến cho hắn có thể tránh được một kiếp.
Rồi đột nhiên, toàn thân Lý Cường giống như hư thoát, Kim Tôn Thần Tâm đang đập cơ hồ hấp thu hết thần dịch lực của hắn, hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người chợt cứng ngắc, trong nỗi hoảng sợ, hắn mạnh mẽ cắn nát một viên Thánh Thật Lãm nằm trong miệng. Cảm thụ lần này lại không giống vừa rồi, hắn phảng phất giống như một người đang chạy trốn trong sa mạc, đang khát khô cổ đến sắp chết mà lại vục đầu vào trong một đầm nước suối mát, toàn bộ cơ thể đều như đang mở ra, cảm giác vui sướng hòa lẫn vui sướng đủ để làm cho hắn phát cuồng.
Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên dữ dội, Lý Cường nhìn thấy trong nội thể vô số màu vàng cấp tấp tụ tập, Kim Tôn Thần Tâm lại một lần nữa cấp tốc thu nhỏ lại, súc lại chỉ còn một nửa so với ban đầu, có vẻ càng thêm ngưng luyện. Đột nhiên trong lúc đó, Kim Tôn Thần Tâm bành trướng ra, Lý Cường kinh hãi vô cùng cắn nát viên Thánh Thật Lãm thứ hai trong miệng, theo bản năng hắn nghĩ muốn ngăn chặn Kim Tôn Thần Tâm bành trướng, nếu không thân thể mình sẽ không bảo trụ được nữa.
Viên Thánh Thật Lãm kia còn chưa có phát huy, thì viên thứ hai lại bổ sung tiến đến. Cho dù là tiên nhân cũng không dám một lần ăn ba viên Thánh Thật Lãm, Lý Cường chẳng những ăn ba viên, hơn nữa lại liên tục ăn không ngừng, nếu Cô Tinh và Hiên Long đang ở đây tuyệt đối không để cho hắn uống loạn như vậy, nhưng cũng bởi vì hắn làm loạn như thế, dám dựa vào thần hiệu của ba quả Thánh Thật Lãm đem Kim Tôn Thần Tâm áp trở về địa phương nguyên lai, rốt cuộc hắn đã thành công bước vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm của Tam Diệt Thiên, kết quả như vậy cho dù cả Thanh Đế cũng nghĩ không ra.
Lý Cường có Kim Tôn Thần Tâm, giống như người tu chân có nguyên anh, lúc này hắn mới chính thức bước vào cánh cửa tu thần. Theo Kim Tôn Thần Tâm nhảy lên, đại lượng thần dịch lực tinh thuần tản mát ra, Lý Cường thoải mái vặn mình một cái, hắn hưng phấn phát hiện mình giống như lúc ban đầu mới bước vào tu chân, cả người tràn ngập lực lượng đến vô cùng vô tận. Hắn hiểu được tu vi của mình đã bay vọt, trong lòng không khỏi nhịn được tràn ngập đấu chí và lòng tự tin.
Hắn mở mắt ra, phát giác Dục Thiên Giáp trên người đã lại biến hóa, màu bạc lúc trước đã biến ảo thành màu lam úy nhàn nhạt, đây chính là Diệt Thiên Giáp. Hắn hài lòng đứng dậy đi vài bước, lại lấy ra Thái Hạo Toa, đột nhiên nghĩ đến lúc ở tàng bảo thất của Thiên Thực tại Huyễn Tật tiên trận hắn đã tu luyện một kiện vật phẩm, tựa hồ có điều hiểu được, thần dịch lực và thiên hỏa đồng thời luyện khí là biện pháp rất tốt.
Một đoàn thiên hỏa màu tím đậm treo ở không trung, Lý Cường dùng thần dịch lực bao vây Thái Hạo Toa tiến vào trong thiên hỏa, Thái Hạo Toa nhất thời phát ra kim quang chói mắt. Lý Cường cấp tốc đưa thần dịch lực tiến vào trong Thái Hạo Toa, lần này thần dịch lực so với trước kia không giống, tựa hồ càng thêm lợi hại, rất nhanh đã đem Thái Hạo Toa dung hóa. Trong lòng Lý Cường mừng như điên, chỉ cần Thái Hạo Toa dung hóa thì hắn sẽ có biện pháp luyện chế một lần nữa.
Thái Hạo Toa tựa như chất lỏng lưu động trong thiên hỏa, đầu tiên Lý Cường đưa từng viên Lam Vũ Sa tiến vào trong chất lỏng, liên tục bỏ vào mười viên, kim quang của Thái Hạo Toa bắt đầu ẩn chứa một chút tinh mang màu lam. Lý Cường quen thuộc nhất là Hấp Tinh kiếm, hắn không suy nghĩ liền dùng phương thức tu luyện Hấp Tinh kiếm bắt đầu luyện chế Thái Hạo Toa.
Chậm rãi, Thái Hạo Toa trong thiên hỏa hình thành một đoàn vụ khí nồng đậm. Lý Cường lặng yên thu hồi thiên hỏa, nhắm mắt dùng thần dịch lực thao khống Thái Hạo Toa. Bảo khí của tu chân giới đặc điểm chính là cực kỳ tinh xảo, trình độ tinh xảo cực phẩm tuyệt không dưới tiên khí, chỉ là không có uy lực lớn như tiên khí mà thôi.
Tiên nhân trong hoàn cảnh bình thường cũng sẽ không quá chấp nhất sự tinh mỹ của tiên khí, tất cả đều coi trọng chất lượng sử dụng, nhưng Lý Cường lại bất đồng, hắn ngay từ đầu khi tu chân là do luyện khí nhập tu chân của Trọng Huyền Phái, đối với việc luyện khí có sự yêu thích phát xuất ra từ nội tâm, cho nên Thái Hạo Toa không được tu luyện hoàn mỹ thì hắn cũng sẽ không dừng tay.
Theo thời gian tu luyện gia thâm, Thái Hạo Toa đã hoàn toàn vụ hóa, Lý Cường thừa cơ huyễn hóa ra các loại hình thái vật phẩm, cuối cùng mới ngưng kết Thái Hạo Toa lại một lần nữa. Trong những tiếng ba ba liên tiếp thành chuỗi xuyến, Thái Hạo Toa rơi vào trong tay Lý Cường. Hình thái của Thái Hạo Toa đã hoàn toàn thay đổi, hình dáng này Lý Cường cũng không có nghĩ đến, đó chính là hai mảnh mặt trăng khuyết màu vàng uốn lượn, hai lưng tiếp giáp với nhau một chỗ, màu vàng bóng loáng mặt ngoài, lấp loáng tử mang tia ti nhấp nháy, tinh điểm linh tán u lam ẩn trong đó, có vẻ phi thường thần bí. Lý Cường nhìn thấy thì ngây ngốc ra, sao lại biến thành như vậy?
Cuối cùng Lý Cường quyết định, vẫn gọi nó là Thái Hạo Toa, mặc kệ nó biến thành hình dáng gì, nó vĩnh viễn cũng là kiện tiên khí đầu tiên mà mình đã có. Trong tim Lý Cường, Thái Hạo Toa cũng như Tử Viêm Tâm, đối với hai bảo vật này, hắn đều có cảm tình rất sâu.
Thu hồi Thái Hạo Toa, Lý Cường quay người lại, chợt nghe “ phốc” một tiếng, sương khói tràn ngập ra, chỉ thấy vách tường của huyệt động và mặt đất đã hóa thành tê phấn, chỉ có hắn vẫn đứng yên hoàn hảo không tổn hao gì, mặt đất trong phạm vi hai thước đều cũng hãm thật sâu xuống, trong phút chốc cả huyệt động một mảnh tối tăm. Đến lúc này Lý Cường mới biết khi mình tu luyện Thái Hạo Toa thì trong lúc vô ý đã hủy đi huyệt động do người xưa lưu lại.
Rời khỏi động, Lý Cường bay lên trên, đi tới bên truyền tống trận, không nhìn thấy Xích Minh ma tôn, chỉ thấy mặt đất như trải qua một trận đại chiến, trên mặt đất có vô số vết rách đá vụn. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, Xích Minh ma tôn đã cùng ai tranh đấu?
Hắn nhìn thấy Xích Minh ma tôn đã chữa trị xong truyền tống trận, nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ có người tu chân thông qua truyền tống trận gặp được Xích Minh ma tôn...” Hắn không khỏi khẩn trương, người này là đại thần ma, người tu chân căn bản không đấu lại hắn, nếu như bị hắn giết chết mấy người thì tội nghiệt của mình thật lớn.
Lý Cường ngửa đầu phát ra một tiếng huýt sáo dài, tiếng huýt gió làm cho cả vách nhai cũng rung động lên. Lý Cường lại càng hoảng sợ, lập tức đình chỉ tiếng huýt gió, hắn phát giác tu vi của mình cao hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi đắc ý.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Xích Minh ma tôn trở về, Lý Cường đi tới bên truyền tống trận, đưa tiên thạch khảm vào trận pháp, khởi động rồi xem Định Tinh Bàn, hắn phát hiện Lâm Minh Tinh cũng không xa lắm, chỉ cần vượt qua một tinh cầu không người là đã tới rồi. Dừng lại chuyển động trận pháp, hắn lại phát ra tiếng kêu, nhưng thanh âm lúc này hắn lại đặc biệt áp thấp một chút, miễn cho việc làm chấn động vách nhai.
Vẫn không nhìn thấy Xích Minh ma tôn quay lại, Lý Cường lại phát ra tiếng huýt gió đầy ý vị cảnh cáo, chỉ chốc lát sau, từ xa xa vang lên tiếng rống trầm muộn một tiếng, chỉ thấy Xích Minh ma tôn đang kéo thật dài huyết vụ, từ xa xa bay nhanh mà đến. Tiếng hô vừa vào tai, thì Xích Minh ma tôn đã đến gần, tốc độ của người này thật sự rất nhanh, ngay cả Lý Cường cũng cảm thấy kinh hãi, nếu không có Ma Cấm khống chế hắn, mình thật sự không nắm chắc đối phó được hắn.
Lý Cường liếc mắt nhìn thấy trên người Xích Minh ma tôn quấn quýt một con quái vật thật lớn giống như rắn, hắn kinh ngạc hỏi: “ Tiểu Minh, ngươi đang làm gì?”
/297
|