Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 218

/297


Xích Vật Ngữ tán đi hộ thân kim quang, lộ ra khuôn mặt như đá, gương mặt hình chữ điền như được đẽo gọt có cạnh có góc. Lông mày của hắn cực dày, điển hình rất đậm, con mắt nhướng cao, có một mùi vị cao cao tại thượng xem thường người khác, cả người tràn ngập lãnh ý. Lý Cường vừa nhìn thấy hắn thì cảm giác đầu tiên chính là người này rất khó đối phó.

Trong lòng Lý Cường âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới Xích Vật Ngữ lại đi đến Huyễn Thụ Tinh, hắn biết mình đánh không lại La Thiên Thượng Tiên, cho dù có thêm Hầu Phích Tịnh cũng vô ích.

Đến lúc này, Lý Cường mới hoàn toàn tin tưởng sự đoán trước của Vu lão đích xác rất chuẩn, Hầu Phích Tịnh cho dù tu tới Đại Thừa, cũng không có khả năng đấu với La Thiên Thượng Tiên, tính tình của hắn lại gặp cường không lùi, cho nên có hại cũng là khó tránh khỏi.

Lý Cường lặng lẽ truyền âm cho Hầu Phích Tịnh: “ Lão ca, nếu đệ đánh không lại hắn, huynh ngàn vạn lần đừng gia nhập, lập tức quay về Phong Duyên Tinh, Xích Vật Ngữ không dám làm gì ta đâu.”

Con mắt Hầu Phích Tịnh trừng lên, cũng truyền âm nói: “ Lão tử cho tới bây giờ còn không sợ chuyện, để cho ta chạy trước, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Xích Vật Ngữ có chút không nhịn được: “ Tiểu tử, hỏi ngươi đó, sao ngươi biết ta là Xích Vật Ngữ?” Thật ra trong lòng hắn cũng đang nói thầm, khí thế tiểu tử trước mặt này toát ra không kém gì mình, hơn nữa trên người còn ba động một loại lực lượng phi thường cổ quái. Hắn suy nghĩ một lát, trong lòng đột nhiên vừa động, hắn biết người trước mặt là ai rồi.

“ Nguyên lai ngươi là Lý Cường! Hỗn Thế Ma Vương Lý Cường!” Xích Vật Ngữ cơ hồ bật thốt kêu lên.

Lý Cường lại càng hoảng sợ, hắn đưa tay sờ lên mặt, lạnh như băng nói: “ Di, sao ngươi biết ta là Lý Cường?” Ngữ khí và thần thái cũng giống Xích Vật Ngữ như đúc.

Người tu chân chung quanh không có ai cảm thấy buồn cười, bọn họ biết Xích Vật Ngữ và Lý Cường hai người đều là những cao thủ không tưởng nổi.

Gương mặt như đá tạc của Xích Vật Ngữ càng thêm lạnh như băng, hắn nhàn nhạt nói: “ Tại tiên giới cũng có rất nhiều người cũng biết ngươi, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, hừ! Rất nhiều tiên nhân cũng muốn tỷ thí với ngươi, nhìn xem rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà làm cho Thanh Đế coi trọng tiểu tử ngươi...”

Lý Cường nghe được da đầu cũng tê rần, hắn hét lớn: “ Di? Quản gì đến ta chứ! Thu ta làm đồ đệ là ý của Thanh Đế, các ngươi tại sao không đi tìm Thanh Đế để tỷ thí...tìm ta? Ăn no không chịu nổi sao...không có việc gì tìm việc để làm a....”

Mộc Tuyệt nghe xong lời hai người nói chuyện, cả người đều cũng ngây dại, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến thân phận của Lý Cường lại phức tạp như thế. Mặc kệ Xích Vật Ngữ thắng hay là thua, đều sẽ lưu lại cho Thần Mộc Tông ẩn hoạn thật lớn, đắc tội với một người như Lý Cường, một siêu cấp cao thủ, đối với việc phát triển sau này của Thần Mộc Tông tuyệt đối là bất lợi.

Xích Vật Ngữ vẫn nhàn nhạt nói: “ Trong lòng ta cũng rất tò mò, dựa vào cái gì mà Thanh Đế muốn thu ngươi làm đồ đệ, cho nên...cho dù không có chuyện của Thần Mộc Tông, ta nhìn thấy ngươi cũng là muốn tỷ thí một lần.”

Lý Cường nhìn không ra sắc mặt biến hóa của Xích Vật Ngữ, gương mặt người này y như bị đóng băng, lúc nói chuyện chỉ nhìn thấy da miệng hắn động, còn trên mặt không có thần sắc gì, làm người nhìn thấy trong lòng rét lạnh.

Trong lòng Lý Cường cấp tốc tính toán. Tiểu Bạch còn đang ở chỗ Mị nhi, uy lực của Trấn Thái Ý Nguyên bây giờ không cách nào ỷ lại, bằng vào Chiến Hồn Đao, ước chừng mình còn có thể ngăn được Xích Vật Ngữ vài cái, với thực lực của Hầu Phích Tịnh hắn căn bản không cách nào đến trợ giúp được mình, La Thiên Thượng Tiên tại tiên giới cũng là nhân vật không tưởng nổi, thế thì người trong giới này ai có thể kháng ngự? Lý Cường đột nhiên phát hiện mình đánh nhau với Xích Vật Ngữ không có chiếm được một chút tiện nghi nào, người xui xẻo đúng thật là mình.

Nếu đánh không lại hắn, Lý Cường sẽ không dễ dàng động thủ, mua bán thua lỗ hắn luôn mặc kệ. Hơn nữa, đối với quy tắc dùng thực lực nói chuyện của tiên giới, Lý Cường cũng ngày càng có thói quen.

Lý Cường đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “ Có cái gì hay mà so đo, ngươi so với ta hẳn là lợi hại hơn rồi, ngươi là La Thiên Thượng Tiên ma, nếu đánh không lại ta...hắc hắc, ngươi càng khó xem! Truyền tới lỗ tai Thanh Đế...nói La Thiên Thượng Tiên thua cuộc, ngươi không phải không còn mặt mũi làm người? A, không đúng, không có mặt mũi làm tiên nữa a.”

Sắc mặt Xích Vật Ngữ càng lạnh: “ Lý Cường, sớm nghe đồn ngươi là một quái vật, cũng quả nhiên đúng vậy! Nếu nhìn thấy ngươi rồi, ta muốn nhìn xem ngươi có quái pháp thế nào. Yên tâm đi, ta không định giam cầm ngươi, chỉ là muốn thử tu vi của ngươi.”

Chuyện Lý Cường tu thần tại tiên giới đã truyền ra, hắn dùng thân phận người tu chân mà tu thần, cho nên rất nhiều tiên nhân đều muốn ra tay tỷ thí với hắn một phen, hy vọng có thể từ trong đó tìm hiểu được một chút gì, nhân lúc này khi thực lực của Lý Cường còn chưa đủ cường đại, tỷ thí sẽ không có gì nguy hiểm.

Trong lòng Lý Cường âm thầm kêu khổ, hắn nói: “ Xích Vật Ngữ, nếu ngươi muốn đánh, ta phụng bồi...nhưng...”

Trên mặt Xích Vật Ngữ hiện lên một tia đắc ý, nói: “ Nhưng cái gì? Ngươi nói đi.”

Mộc Tuyệt nghe được thần sắc đại biến, hắn làm sao nghe không ra ý tứ của Lý Cường, nhưng hắn không dám chen lời, chỉ là chằm chằm nhìn Xích Vật Ngữ.

Lý Cường cười nói: “ Thứ nhất, Thần Mộc Tông chiếm cứ địa bàn của Thanh Mộc Tông phải lập tức trả lại, ngươi không thể nhúng tay chuyện này, thứ hai, ngươi là La Thiên Thượng Tiên, ở tiên giới cũng đã rất lợi hại rồi, đánh với ta...thì rõ ràng là khi dễ ta, hắc hắc, ý của ta là không thể không hạn chế việc đánh nhau, ân, như vậy đi, mỗi người công kích một lần, bất luận thắng thua đều không đánh tiếp nữa, thứ ba...”

Xích Vật Ngữ không nhịn được cắt đứt lời nói của Lý Cường: “ Cái gì mà thứ nhất, thứ hai, thứ ba! Đánh thì đánh, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”

Trong lòng Lý Cường thầm nghĩ: “ Nếu lão tử có thực lực như ngươi, đương nhiên không cần cái gì mà thứ nhất, thứ hai, thứ ba rồi.”

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: “ Đánh lung tung thì không hay a, ngươi là La Thiên Thượng Tiên, bộ không chịu nói lý hay sao? Xích Vật Ngữ, điểm thứ ba thì bỏ đi, chỉ hai điều thế nào?”

Người tu chân chung quanh nhìn thấy Lý Cường làm vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao tỷ thí với La Thiên Thượng Tiên, bọn họ ngay cả tới gần La Thiên Thượng Tiên cũng không dám, đừng nói gì đến tỷ thí đấu pháp bảo.

Hầu Phích Tịnh cười khổ truyền âm nói: “ Lão đệ, ngươi có thể ngăn cản được hắn hay sao? Hắn chính là La Thiên Thượng Tiên a! Lão tử liều mạng, hai ta cùng tiến lên...”

Trong lòng Lý Cường cả kinh, vội vàng truyền âm nói: “ Lão ca, đừng xúc động, hắn không dám làm gì ta đâu, huynh ngàn vạn lần đừng ra tay.”

Xích Vật Ngữ dùng một ngón tay chỉ Lý Cường, âm thanh lạnh lùng nói: “ Được, cứ như vậy, ngươi tới đây!” Hắn đột nhiên hóa thành kim quang bay lên trời cao.

Lý Cường nhún nhún vai, nói: “ Đến thì đến, ai sợ ai a.” Hắn cũng hóa thành kim quang bay tới. Nhưng hắn dùng chính là Thái Hạo Toa, hắn định xuất kỳ bất ý( trong lúc bất ngờ) sẽ xuất ra Chiến Hồn Đao. Trong lòng Lý Cường ngầm nảy sinh ác độc, muốn cho Xích Vật Ngữ nếm thử sự lợi hại của thần khí.

Hầu Phích Tịnh quát: “ Không có tu vi ngoài Phân Thần kỳ đều ở lại phía dưới, nếu không có chết đừng trách lão tử không cảnh cáo!” Hắn theo sát bay lên.

Mộc Tuyệt hồi tỉnh, hắn cắn răng nói: “ Tất cả ở lại chỗ này đừng động, ta đi xem.”

Không có người tu chân nào mà không động tâm, tiên nhân ra tay, hơn nữa lại chính là La Thiên Thượng Tiên tranh đấu cùng người khác, sự hấp dẫn to lớn làm cho người ta khó thể kháng cự. Không ít người tu chân bậm gan bay lên, trốn ở xa xa quan sát, người tu chân có tu vi ngoài Phân Thần kỳ thì phóng xuất ra pháp bảo hộ thân, hơi đến gần một chút quan sát.

Xích Vật Ngữ thần thái nhàn nhã chờ Lý Cường đi đến, hắn phát hiện Lý Cường dùng tiên khí thì vẫn được, nhưng so sánh với mình còn kém quá xa. Hắn dựa vào một đôi tiên câu và một viên Chẩn Lăng Châu, với thực lực siêu cường được Thanh Đế xem tuyển làm La Thiên Thượng Tiên, hắn am hiểu nhất chính là chiến đấu.

Sau khi Lý Cường tu thần đã cùng không ít Tán tiên, tiên nhân gặp gỡ, cũng từng nửa thật nửa giả tranh đấu qua, trong lòng hắn rất hiểu được, mình và tiên nhân còn chênh lệch rất lớn, cùng La Thiên Thượng Tiên tranh đấu càng cơ hồ không có hy vọng thắng, mặc dù mỗi lần mình đều rất may mắn, nhưng hắn cũng rõ ràng nếu thực lực không đủ, sớm muộn một ngày sẽ té ngã, cho nên hắn vô cùng cẩn thận.

Xích Vật Ngữ tại tiên giới là một nhân vật làm cho người ta luôn đau đầu, hắn là một người rất khó chơi, chỉ cần để cho hắn lấy được một lý do, hắn sẽ dùng danh nghĩa luận bàn mà ra tay. Tiên khí thành danh của hắn là Ất Ô Câu, tại tiên giới có một danh hào thật khó nghe – Vô Lại Câu.( Câu còn gọi là móc)

Lý Cường huyễn xuất ra Kình Thiên thần giáp, Thái Hạo Toa hóa thành một đạo kim mang vờn quanh người, tay phải lặng yên nắm chặt, Chiến Hồn Đao súc thế đợi phóng ra.

Sự tranh đấu nơi tiên giới không có khoa trương như tu chân giới, bình thường chỉ có hai ba kiện tiên khí công kích, còn những thứ khác thường là tiên khí phụ trợ, chỉ có tiên nhân thần thông quảng đại mới có rất nhiều tiên khí lợi hại. Tiên khí chính thức lợi hại của Xích Vật Ngữ chính là Chẩn Lăng Châu, nhưng hắn chỉ dùng một phần nhỏ uy lực để đối địch, uy lực của nó thật sự là quá lớn.

Trên gương mặt như đá tạc của Xích Vật Ngữ lộ ra một tia hưng phấn, hắn nói: “ Lý Cường, ngươi công kích trước, để cho ta xem coi ngươi có bản lãnh gì. Yên tâm đi, ta sẽ chỉ ngăn mà không công, nếu có thể làm cho ta hài lòng, trong chốc lát cũng sẽ cho ngươi kiến thức uy lực của Ất Ô Câu.” Hắn mặc Ất Thiên tiên giáp màu vàng nhạt, hai vai mơ hồ lộ ra bóng đen nhàn nhạt, đó chính là tiên khí Ất Ô Câu của hắn, tùy lúc chuẩn bị ngăn trở công kích của Lý Cường.

Người tu chân của Huyễn Thụ Tinh càng ngày càng nhiều, trong thời gian ngắn ngủi, tin tức La Thiên Thượng Tiên cùng người tranh đấu nhanh chóng truyền ra, lượng lớn người tu chân nhanh chóng chạy tới Thần Mộc Hạp, trong đó không ít người đã đạt tới Phân Thần kỳ và Hợp Thể kỳ cao thủ, cao thủ Đại Thừa kỳ chỉ có một mình Hầu Phích Tịnh, hắn đứng gần Xích Vật Ngữ và Lý Cường với khoảng cách gần nhất.

Lý Cường đang tính toán, mình sẽ dùng pháp bảo gì đến công kích, hắn rất nhanh đã tính về thần khí và tiên khí một chút, liền phát hiện, ngoại trừ Chiến Hồn Đao có thể liều mạng với Xích Vật Ngữ, ngoài ra những thứ khác không đủ dùng tới. Cách dùng Thiên Thần Chi Nộ còn chưa tìm được, hắn từng thử qua, nhưng không có cách nào khu động Thiên Thần Chi Nộ, tựa hồ như thiếu đi cái gì phối hợp với nó, cho nên thần khí này có cũng như không. Thiên Giám Bảo Tương Luân công năng lớn nhất là hộ thân, mặc dù cũng có thể công kích, nhưng dùng công kích La Thiên Thượng Tiên cũng không có bao nhiêu tác dụng. Về phần dùng Tê Thiên Lôi cho nổ Xích Vật Ngữ, Lý Cường ngẫm lại vẫn bỏ qua, nếu dùng Tê Thiên Lôi chọc giận Xích Vật Ngữ, một khi hắn càng sử dụng loại tiên lôi cao hơn một bậc, thì mình căn bản không có nắm chắc có thể ngăn cản. Tính toán một thoáng, Lý Cường phát hiện mình đang đối mặt với một tình thế chỉ thua mà không thắng.

Xích Vật Ngữ lẳng lặng đứng giữa không trung, chờ mong nhìn Lý Cường, có thể tại thế giới này mà tu xuất một người có thực lực như vậy, hắn vẫn là rất thưởng thức, đây cũng là tăng thêm lòng hiếu kỳ của hắn. Hắn không nhận thực lực của Lý Cường có thể so sánh với mình, nhưng khi cửa thông đạo khai mở, tin tức đồn đãi về Lý Cường hắn nghe được rất nhiều, hắn biết Lý Cường tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, là đệ tử do Thanh Đế chọn lựa, tiên nhân của tiên giới cũng đoán trong việc này nhất định có nguyên nhân nào đó không muốn cho người ta biết, nếu không Thanh Đế sẽ không thu người của tu chân giới làm đồ đệ, cho dù người này có lợi hại cỡ nào.

Sau khi Hầu Phích Tịnh độ kiếp thì đối với việc sinh tử đã rất nhạt, một khi Lý Cường gặp phải nguy hiểm, biết rõ mình có đi tới cũng chỉ là tìm chết, nhưng hắn vẫn cứ làm, tùy lúc chuẩn bị xông tới liều mạng.

Thật ra, Xích Vật Ngữ tuyệt sẽ không giết một người tu chân đã đạt tới Đại Thừa kỳ, đó là chuyện kiêng kỵ nhất, giống như người của thế tục giới giết chết một đứa trẻ con, nhưng nếu phải giam cầm hắn thì cũng không thành vấn đề, bởi vì người tu chân Đại Thừa kỳ một khi đã đạt tới thời kỳ phi thăng, tuyệt đại bộ phận cấm chế cũng đều mất đi hiệu lực.

Đến lúc này Lý Cường cũng đã nghĩ xong, vô luận như thế nào cũng phải cho Xích Vật Ngữ một kích cực mạnh, ít nhất phải cho hắn thu hồi lại ý nghĩ khinh thị kia.

Xích Vật Ngữ nhìn thấy Lý Cường còn chậm chạp không động thủ, nghĩ rằng hắn đã khiếp đảm. Hắn lạnh như băng nói: “ Nếu ngươi sợ...cũng được, nhưng địa bàn của Thanh Mộc Môn kia phải tặng cho Thần Mộc Tông. Chỉ cần ngươi chịu tỷ thí, bất luận thắng thua...Thần Mộc Tông cũng sẽ không lấy Thần Mộc Tỉnh kia, thế nào?”

Lý Cường cười khổ nói: “ Còn có thể thế nào?” Hắn biết nếu lần này xử lý không tốt, thì hậu quả sẽ không ổn nữa. Hắn không cách nào không màng tới, tình thế bây giờ bức bách mình phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Xích Vật Ngữ, không đánh là không được. Trong lòng hắn âm thầm nghĩ: “ Lão tử sẽ không cho ngươi như ý!”

Một vòng hỏa ảnh( ảo ảnh lửa) từ Kình Thiên thần giáp của Lý Cường xông ra, hắn đã dùng Hấp Tinh kiếm biến ảo kiếm vụ.

Xích Vật Ngữ ngẩn ngơ, loại thủ pháp này mặc dù rất tinh diệu, nhưng rõ ràng là thủ đoạn của tu chân giới. Hắn lạnh lùng nói: “ Lý Cường, chẳng lẽ ngươi chỉ biết có bao nhiêu đó thôi sao? Đem thủ pháp ngươi dấu kín ra đi, loại thủ pháp này đừng múa máy ngay trước mặt ta nữa.”

Lý Cường cười nói: “ Xích Vật Ngữ, đây là pháp bảo của ta, ngươi thử xem sẽ biết.”

Trong lòng Hầu Phích Tịnh thật gấp, hắn không biết Lý Cường đang đợi thời cơ ra tay, chỉ nhìn thấy Hấp Tinh kiếm biến ảo, nghĩ thầm, chỉ công kích như vậy thật là không hữu dụng.

Mộc Tuyệt cùng một nhóm tu chân cao thủ của Huyễn Thụ Tinh đang quan sát từ xa, nhìn thấy cả người Lý Cường đều chìm trong liệt hỏa, cả đám người đều vô cùng kinh hãi, đây là một loại thủ pháp mà bọn hắn sợ nhất. Dù sao kiến thức của bọn họ không cao như Hầu Phích Tịnh, bọn họ cảm thấy thủ đoạn biến ảo cao minh như vậy có lẽ có thể liều mạng được với tiên nhân.

Xích Vật Ngữ không xuất ra Ất Ô Câu, hắn đang chờ Lý Cường đem uy lực của Hấp Tinh kiếm thúc dục đến mức lớn nhất. Trong lòng hắn nghi hoặc: “ Sao Thanh Đế lại coi trọng tiểu tử này, tựa hồ không có đại bản lãnh gì ma, mặc dù kiếm vụ biến ảo như vậy rất tinh diệu, nhưng hắn không biết mình đang tranh đấu cùng tiên nhân hay sao?” Hắn không khỏi nhịn được nổi lên lòng khinh thị.

Thế lửa càng lúc càng lớn, đại hỏa trống rỗng dấy lên vây vòng quang Lý Cường một vòng rồi hướng ra phía ngoài khuếch tán. Bởi vì Xích Vật Ngữ không ngăn cản, nên thế lửa càng phát ra mãnh liệt, phảng phất như không khí cũng đang bị thiêu đốt.

Nhóm người Mộc Tuyệt đứng cách chỗ hai người đang tranh đấu chừng hơn một ngàn thước, đều có thể cảm giác được một cỗ khí lưu cực nóng đập vào mặt mà đến, làm cho người ta hoài nghi đó có đúng là liệt hỏa đang biến ảo thôi hay không. Nhìn thấy Hấp Tinh kiếm biến ảo ra ngọn lửa, Mộc Tuyệt hiểu được mình không phải là đối thủ của Lý Cường.

Lý Cường thu hồi Thái Hạo Toa, toàn lực thao khống Hấp Tinh kiếm, nhưng hắn đã dung nhập đao ý của Chiến Hồn Đao đi vào, như vậy có thể trong thời gian ngắn nhất phát được Chiến Hồn Đao ra ngoài. Hắn quát to: “ Xích Vật Ngữ, đừng trách ta không giác tỉnh ngươi, xem Bách Điểu Triêu Phượng của ta! Ha ha.”

Vô số hỏa điểu thốc tới ôm lấy một hỏa phượng xinh đẹp cấp tốc bay tới hướng Xích Vật Ngữ, bị bám hỏa tinh đầy trời bay múa. Xích Vật Ngữ có chút lắc đầu, phất tay, hai đạo bóng đen che ở phía trước. Trong tiếng vang oanh minh nổ bạo như chuỗi xuyến, hỏa phượng như khởi như diệt, không cách nào công nhập vào thân thể Xích Vật Ngữ.

Xích Vật Ngữ cảm thấy hoàn toàn thất vọng, hắn vốn không xem loại công kích biến ảo trình độ thế này vào đâu, lạnh lùng nói: “ Nếu ngươi chỉ có một chút bản lãnh như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Trong lòng Lý Cường mừng thầm, hắn biết Xích Vật Ngữ đang bắt đầu chủ quan khinh thường.

Xích Vật Ngữ quả nhiên đang chủ quan khinh thường, ngay từ đầu hắn vẫn luôn rất cẩn thận, một đôi Ất Ô Câu vẫn súc tại hai vai, nhưng hắn phát giác Lý Cường ngoại trừ thần dịch lực cổ quái ba động, tựa hồ không có bảo bối gì lợi hại, dựa vào công lực thâm hậu của mình, cho dù Lý Cường có thần dịch lực năng lượng tu vi cao như vậy, thì mình cũng tuyệt đối nắm chắc sẽ đánh bại hắn.

Xích Vật Ngữ thu hồi một Ất Ô Câu, chỉ dựa vào một đơn câu nơi tay phải liền dễ dàng hóa giải hỏa phượng đang bay tới.

Nhìn liệt hỏa đầy trời, Hầu Phích Tịnh bắt đầu cảm thấy bất an, hắn đã nhìn ra Lý Cường không tạo thành được uy hiếp gì với Xích Vật Ngữ, càng đáng sợ chính là ở phía trước Xích Vật Ngữ đang có một bóng đen màu ám xanh đang du động. Hắn lặng yên phóng ra phi kiếm, âm thầm kháp động linh huyền, lỡ như Lý Cường đỡ không được sự công kích của Xích Vật Ngữ thì hắn chuẩn bị không để ý hết thảy mà xông tới, cho dù đối thủ là La Thiên Thượng Tiên vô cùng lợi hại.

Xích Vật Ngữ rốt cuộc đã hết kiên nhẫn, hắn cười lạnh nói: “ Cũng chỉ là như thế, xem ta đây – Tiên Câu Khiếu!”

Bóng đen ám màu xanh trước người Xích Vật Ngữ đột nhiên bạo khai, một tiếng rít cực kỳ kinh khủng vang lên, bóng đen ám màu xanh hóa thành vô số ngân tuyến trong suốt đem những ngọn lửa bay đầy trời chỉ một kích tán sạch.

Lý Cường sớm có chuẩn bị, Hấp Tinh kiếm thuận thế thu hồi, kim mang Chiến Hồn Đao chợt lóe, kích tạt ngân tuyến đang phóng tới, nhưng tiếng kêu chói tai kia làm cho cả người hắn phát ngây, thiếu chút nữa ngây ngốc tại không trung.

Cách chỗ hai người tranh đấu gần nhất là Hầu Phích Tịnh, hắn bị một tiếng Tiên Câu Khiếu này chấn động đến rơi xuống cả mấy trăm thước mới tỉnh ngộ lại. Hắn cấp tốc lùi ra xa hơn trăm thước, trong lòng khiếp sợ tới cực điểm, chỉ là một tiếng rít cũng đủ làm cho người ta chịu không được, đừng nói gì tới tranh đấu tỷ thí nữa.

Người tu chân đứng ở xa xa càng thêm chật vật không chịu nổi, cơ hồ không ai có thể kháng cự được Ất Ô Câu phát ra Tiên Câu Khiếu, cả đám đều rơi xuống, cũng may đã cách khá xa, chỉ rơi xuống một nửa thì đại bộ phận người tu chân cũng đều tỉnh táo lại, đều cứu viện cho những người tu chân bên cạnh đang rơi xuống, cũng không xuất hiện thương vong gì. Mọi người kinh hồn hướng xa xa bay đi, rồi lại không nỡ như vậy mà rời đi, vì vậy đều đem pháp bảo phi kiếm của mình thả ra, nhất thời kiếm quang bảo khí chiếu sáng phía chân trời rực rỡ.

Tiên Câu Khiếu kích Lý Cường bay ra ngoài chừng hơn mười thước xa, ngân tuyến bắn ra khựng lại giữa không trung, rồi đột nhiên hướng tới tay phải Xích Vật Ngữ thẳng đi, rồi lại hồi súc đồng thời lại phát ra tiếng huýt gió chói tai chấn lòng người.

Lý Cường tinh thông âm luật, một tiếng Tiên Câu Khiếu làm cho hắn ứng phó không kịp liền nếm một chút khổ, nhưng tiếng vang thứ hai thì hắn đã không còn quan tâm, hắn kêu lên quái dị: “ Ồn chết người!” Chiến Hồn Đao thuận thế bổ ra ngoài.

Bầu trời tựa hồ đột nhiên ảm đạm xuống, vô số đạo kim mang nhàn nhạt từ trong tay Lý Cường phun ra, theo đuôi Ất Ô Câu cấp tốc hướng Xích Vật Ngữ đánh tới. Một kích này của Lý Cường là lần đầu tiên dùng tới thủ pháp biến ảo, trong nháy mắt đem Chiến Hồn Đao hóa thành mấy đạo đao lưu chồm lên chụp tới hướng Xích Vật Ngữ. Đây là một đao hắn chuẩn bị đã lâu, cơ hồ đem thần dịch lực toàn thân đều truyền vào trong đao ảnh.

Xích Vật Ngữ vẫn không để ý, bởi vì đao ảnh của Chiến Hồn Đao bị Lý Cường cố ý che dấu, nhìn qua y như là Hấp Tinh kiếm biến hóa. Hắn cười lạnh nói: “ Pháp bảo tu chân giới có thể...ngươi...” Hắn đột nhiên phát hiện không hay, một cỗ áp lực thật lớn đập vào mặt mà đến, trong phút chốc, ngay cả di động cũng khó khăn.

Ất Ô Câu vừa lúc đang thu hồi, căn bản không cách nào chống đỡ được cỗ áp lực bất chợt này, tâm niệm Xích Vật Ngữ khẽ động, Ất Ô Câu ở tay trái đã giơ ra ngăn đón.

Chiến Hồn Đao bổ vào trên Ất Ô Câu.

Xích Vật Ngữ nằm mơ cũng không nghĩ tới đối thủ dùng chính là thần khí, nên lần này ăn khổ thật lớn.

Một chút bạch quang chói mắt sáng lên, rồi đột nhiên lại tối sầm một chút, ngay sau đó là một tiếng sét đánh vang lên, như núi băng sụp lở chẳng khác gì trời sụp “ băng băng” tiếng tạc nổ liên hoàn vang lên, từng đạo quang mang chói mắt lóe sáng bắn tán ra, phảng phất như là mặt trời đang nổ tung.

Quang mang màu vàng sáng lạn chói mắt chiếu rọi Huyễn Thụ Tinh thành một mảnh trắng bệch. Trong tiếng nổ mạnh còn hỗn tạp tiếng rít gào chói tai: “ Hỗn đản a!” Đó chính là tiếng điên cuồng hét lên giận dữ của Xích Vật Ngữ, hắn bị một kích của Chiến Hồn Đao đánh cho váng đầu hoa mắt, nhịn không được thẹn quá thành giận mở miệng mắng to.

Lực đánh sâu thật lớn do một điểm trung tâm bạo khai khuếch tán ra bốn phương tám hướng, người tu chân xa xa phảng phất giống như lá khô bị gió thu thổi rụng tứ tán phiêu linh. Hầu Phích Tịnh miễn cưỡng có thể ổn định thân hình, nhưng cũng bị cỗ cự lực vô cùng này thổi tạt ra xa. Nhóm người tu chân Mộc Tuyệt càng không nói, tựa như bị hất vào trong dòng xoáy, ở không trung quay cuồng giãy dụa.

Sau một đao bổ ra này, Lý Cường chỉ cảm thấy cả người sướng khoái vô cùng, nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, hai tay giơ cao Chiến Hồn Đao, một đạo kim quang thật dài từ hai tay hắn trực trùng xông ra. Hắn cuồng quát: “ Nha! Xích Vật Ngữ! Mau tiếp ta thêm một đao!” Theo hai tay hắn diêu động, đạo kim quang nọ tựa như một con rồng lớn đang du động.

Lý Cường đem hết toàn lực, trong phút chốc, Thần Chi Chiến Hồn trên trán bị xúc động, chiến ý giống như nước thủy triều xuất ra dũng mãnh, theo hai tay hắn diêu động, dung nhập vào trong đao thế thả đi ra ngoài.

Xích Vật Ngữ chẳng những uất ức, hơn nữa cực kỳ bị động, hắn bị một đao này làm cho lửa bốc ba trượng, một bên rít gào, một bên bay ra Chẩn Lăng Châu bao lại thân ảnh. Hắn thật vất vả mới chịu được một chiêu đánh lén của Chiến Hồn Đao, còn chưa kịp dùng Ất Ô Câu phản kích, đã bị đao thứ hai của Lý Cường bay tới.

Một đao này càng thêm kinh khủng, đây không phải là đao hình biến ảo, mà là thật thể của thần khí tại tu chân giới, do Lý Cường dựa vào cảnh giới Sát Lục Chi Tâm của Ngũ Kình Thiên cảnh giới bổ ra một đao. Bởi vì không cần lo lắng làm bị thương người khác, sát ý của một đao này sắc bén vô cùng, là do Lý Cường sau khi tiến vào cảnh giới thì là lần đầu tiên khoan khoái xuất ra để cho hắn nhịn không được mà chỉ muốn há miệng rống to. Thật sự là quá thống khoái, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tranh đấu cũng làm cho người ta sướng khoái đầm đìa như thế.

Trên mặt Lý Cường lộ ra vẻ tươi cười khó che dấu. Nếu có người nhìn thấy vẻ tươi cười của hắn, nhất định sẽ bị hù chết, đó là vẻ tươi cười đầy sát ý, là đúng như sự tươi cười của cực độ khát vọng tranh đấu.

Đây là sau khi Lý Cường có được Chiến Hồn Đao, lần đầu tiên chính thức phát huy uy lực của thần khí. Bầu trời phảng phất như bị bổ ra, kim quang từ trên trời giáng xuống, từ mặt bên nhìn lại phảng phất như có một quang mạc màu vàng từ không trung hạ xuống, tiếng huýt gió chói tai phá không chẳng kém gì Tiên Câu Khiếu của Xích Vật Ngữ.

Âm thanh sóng chấn chiến chói tai vang lên.

Xích Vật Ngữ thật sự không còn chuyện gì để nói nữa, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới đối thủ lại có được thần khí, dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng Chẩn Lăng Châu chống đỡ, bởi vì dùng Ất Ô Câu đỡ không được nữa.

Người tu chân ở xa xa quan sát cũng sợ đến hồn phi phách tán, bọn họ cũng không nghĩ tới Lý Cường tranh đấu với tiên nhân lại kinh khủng như thế, may là hai người đang ở tinh không, nếu đang ở mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh, bọn họ không cách nào tưởng tượng sẽ tạo thành sự phá hư đến như thế nào.

Mộc Tuyệt mang theo một đám người tu chân đã đạt đến ngoài Phân Thần kỳ rất nhanh bay về hướng Huyễn Thụ Tinh, hắn và mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, muốn bảo trụ Huyễn Thụ Tinh, để tránh bị song phương ảnh hưởng tới, nơi này dù sao cũng là nơi sinh tồn của chính mình.

Hầu Phích Tịnh bi ai phát hiện mình hoàn toàn không thể giúp một tay nào, sự tranh đấu như vậy đã không còn là khả năng của hắn tham dự nữa.

Chẩn Lăng Châu là một kiện cổ tiên khí do một sự ngẫu nhiên mà có khi Xích Vật Ngữ mới vào tiên giới. Trải qua mấy ngàn năm tu luyện, uy lực to lớn không kém gì thần khí bình thường, tại tiên giới cũng là một kiện tiên bảo nổi tiếng. Đây là một kiện tiên khí thuần hàn tính, hắn vì Chẩn Lăng Châu mà từng ở lại một nơi cực lạnh tại tiên giới suốt cả ngàn năm, đem Chẩn Lăng Châu hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, chỉ cần động niệm là có thể vận dụng.

Một đoàn bạch ngân sáng ngời rất nhanh từ trong thân Xích Vật Ngữ dâng lên xuất ra, mạnh mẽ kháng tới Chiến Hồn Đao.

Xích Vật Ngữ tin tưởng tiên khí mình tu luyện nhiều năm hẳn là không sợ hãi thần khí của đối thủ, chỉ là hắn không nghĩ tới kiện thần khí nọ chính do Thần Chi Chiến Hồn đưa cho Lý Cường, nếu Lý Cường hoàn toàn nắm giữ huyền bí của Chiến Hồn Đao, thì ai thắng ai thua đã không thể nói trước.


/297

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status