Âm Ba Hóa Hình của Lý Cường lúc đầu cũng rất ngẫu nhiên xuất hiện, đó là dựa vào cảnh giới Sát Lục Chi Tâm thể ngộ ra sát chiêu. Theo âm thanh của khanh thương, Lý Cường lại thành công huyễn hóa ra một pho tượng Tôn Kim Giáp Chiến Hồn, lần này và lần trước có điều bất đồng, hư ảnh lần trước tràn ngập ý vị giết chóc, lần này ảo ảnh có thái độ ba phần điên cuồng.
Đức Lưu Hành thở phào nhẹ nhõm, loại âm ba hóa hình này rất khó cấu thành uy hiếp đối với hắn, hắn nói: “ Tiểu tử, âm công xong rồi thì chấm dứt đi, đừng đánh mãi không chịu yên, có nghe hay không?”
Lý Cường vẫn như cũ đắm chìm trong âm luật, không nhanh không chậm gảy kim huyền, mỗi một tiếng chấn hưởng đều hóa thành một ảo ảnh. Đức Lưu Hành rất vô tình dùng Tụ Tinh Độn đem ảo ảnh nhất nhất tiêu diệt, dần dần, âm điều bắt đầu dồn dập lên, thanh âm cũng từ từ lên cao, mơ hồ tiếng sấm từ phía chân trời vang lên, phảng phất như đang nghênh hợp khúc điều dồn dập.
Đức Lưu Hành không hiểu âm luật, hắn vừa hóa giải ảo ảnh đang đánh tới, vừa không nhịn được nói: “ Nhanh lên một chút a, xuất ra tuyệt chiêu lợi hại nhất của ngươi cho ta xem, cứ chậm chạp như vậy...ta sẽ không đánh.”
Lệ Cấm Thiên Quân và Hiên Long hai người đứng cách địa phương tranh đấu của hai người không xa, hắn có chút cau mày, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhẫn lại. Hắn cảm thấy có chút không ổn, âm luật công kích của Lý Cường phi thường kỳ lạ, dùng Cửu Diễn Lưu hóa thành kim huyền, dùng thần dịch lực khởi động, huyễn hóa ra kim giáp chiến hồn. Hắn biết Cửu Diễn Lưu còn có một cái tên rất tục khí – Cửu Biến, nếu chỉ dùng âm luật để công kích, thủ pháp bây giờ của Lý Cường chỉ có thể xem như biến đổi, nếu hắn có năng lực đạt tới nhị biến, Đức Lưu Hành đã không được dễ dàng như thế.
Kim huyền bắn ra ảo ảnh vốn thẳng tắp nhằm phía Đức Lưu Hành, theo giai điệu ngày càng dồn dập, nhịp điệu, ảo ảnh từ từ tại không trung xoay quanh mới phác tới, hơn nữa trở nên càng ngày càng rõ ràng, giống như là mọt đám kim giáp võ sĩ thật sự. Âm điệu bắt đầu trở nên kích động, khi nhạc thanh biến thành cổ (trống) thanh, thì trên bầu trời cũng nổi lên tảng lớn mây đen.
Hiên Long ngơ ngác nhìn bầu trời, ngạc nhiên nói: “ Kiếp vân?”
Lệ Cấm Thiên Quân gật đầu nói: “ Là kiếp vân, có thú vị, không ngờ cũng có thể dẫn xuất kiếp vân...” Hắn thoáng có chút kinh ngạc với điểm cổ quái ngạc nhiên này của Lý Cường, trong lòng rất là bội phục, ở giới này có thể tu luyện đến trình độ này, thật sự là rất hiếm thấy.
Cửu Diễn Lưu hóa thành một mảnh quang mạc màu vàng, Lý Cường đưa tay kích đánh, tiếng chấn vang đông đông nương theo kiếp vân tụ tập, sắc trời càng ngày càng tối.
Lý Cường cũng khẩn trương lên, đây là thủ pháp hắn tự mình lục lọi ra, có thể khiên động kiếp vân hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng không nhịn được vừa mừng vừa sợ.
Đức Lưu Hành nhìn kiếp vân, chỉ cười khổ, hắn biết chỉ cần trùng tán kiếp vân là có thể hóa giải công kích lần này, nhưng bất đắc dĩ tự mình đã bị ước định trói buộc tay chân. Hắn nhìn không ra đây là chủng loại kiếp vân gì, nhưng hắn biết một khi kiếp vân hoàn toàn tụ tập, thì mình sẽ chống đỡ khó khăn, mặc dù hắn cũng không sợ kiếp vân, có Hình Thiên tiên khí nơi tay, đại kiếp hình dạng gì hắn cũng không quan tâm.
Cổ thanh càng thêm dồn dập, bầu trời hôn ám đột nhiên sáng lên một chút, một đạo thiểm điện đánh xuống, mưa đá cỡ nắm tay lớn nhỏ rơi xuống đầu liên tục. Kiếp vân chẳng biết khi nào đột nhiên tiêu tản.
Lý Cường thất vọng ngưng tay, cổ thanh dừng lại. Hắn hiểu được vừa rồi mình đã làm thiếu cái gì đó, nếu không kiếp vân sẽ không tiêu tán. Hắn thu hồi Cửu Diễn Lưu bay đến một bên khổ khổ suy tư.
Đức Lưu Hành bay đến bên người Lệ Cấm Thiên Quân, hỏi: “ Tiểu tử kia làm gì vậy, đánh một nửa bỏ chạy sang bên ngẩn người.”
Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Hắn nếu có thể nghĩ thông suốt đạo lý Cửu Biến, Đức đại nhân không có dễ dàng tự nhiên như vậy đâu.”
Cổ thanh của Lý Cường mặc dù dừng lại, mây đen trên bầu trời không có tan hết, một trận mưa đá qua đi, lại nổi lên mưa to.
Lệ Cấm Thiên Quân hỏi: “ Đức đại nhân, cao thủ có thể xúc phát thiên kiếp ngươi đã gặp qua mấy người?”
Đức Lưu Hành nói: “ Rất hiếm thấy, tiểu tử này thật không tệ, nhưng hắn tựa hồ còn chưa hiểu được cách vận dụng thần khí của mình, chờ hắn hoàn toàn dung hợp thần khí xong, hẳn là có thể cùng ta chính đại quang minh giao thủ.”
Lệ Cấm Thiên Quân lắc đầu nói: “ Đức đại nhân vẫn còn xem nhẹ hắn, nếu hắn có thể thật sự dung hợp được uy lực của thần khí Cửu Diễn Lưu, ngươi không nhất định là đối thủ...đáng tiếc, không có ai chỉ điểm cho hắn...”
Hiên Long nói: “ Thiên Quân có định chỉ điểm cho hắn một chút?” Hắn thành tâm thành ý muốn trợ giúp Lý Cường.
Lệ Cấm Thiên Quân mỉm cười, lắc đầu nói: “ Ta không nên nhúng tay vào chuyện của tiểu tử kia.”
Hiên Long ngẩn ra, không nghĩ tới Lệ Cấm Thiên Quân mà cũng có cố kỵ, hắn muốn hỏi tại sao, nhưng quyền uy của Thiên Quân là không thể nghi ngờ, hắn không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.
Mưa to suốt một giờ, Lệ Cấm Thiên Quân, Đức Lưu Hành và Hiên Long cùng phiêu phù ở không trung cùng đợi, Đức Lưu Hành vài lần muốn gọi Lý Cường, đều bị Lệ Cấm Thiên Quân ngăn cản, ba người yên lặng đứng ở không trung.
Sắc trời dần dần sáng lên, mây đen từ từ tán đi, mưa to dừng lại, một đạo thải hồng hoành phía chân trời, sa mạc vốn có màu đỏ bình thản, bởi vì hai người tranh đấu hình thành nên ngọn núi, chỗ trũng lại súc đầy nước mưa, ngoại trừ không có thực vật, hoàn cảnh nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Lý Cường ngơ ngác nhìn thải hồng, đột nhiên hét lớn: “ Ta...ta...ta thật sự là ngu ngốc a...ta hiểu được rồi! Ta hiểu được rồi! Di, lão Đức ở nơi nào?” Hắn không ngờ lại muốn đánh thử lại một lần.
Đức Lưu Hành ha ha cười to nói: “ Tiểu tử kia, nếu ngươi còn muốn thử lại một lần, có thể...nhưng lần này ta phải hoàn thủ đó.”
Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Bỏ đi, đừng thử, tiểu tử kia bây giờ đánh không lại ngươi đâu, thực lực hơn kém quá lớn.”
Lý Cường lại hồi tưởng một lần, hắn nghĩ thông suốt một đạo lý, thật ra kiếp vân cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là lực lượng không thể phân tán, nếu đem lực lượng toàn bộ tập trung, cho dù là Đức Lưu Hành cũng rất khó kháng ngự uy lực của Cửu Diễn Lưu. Vừa rồi do mình quá tham lam, cố gắng đem kiếp vân mở rộng, kết quả công lực không đủ ngược lại làm cho kiếp vân tiêu tán.
Lý Cường phi thường muốn thử lại một lần, đáng tiếc Đức Lưu Hành cũng không muốn làm bia đạn nữa, không có đại cao thủ như vậy kích thích, hắn tự mình không cách nào hoàn toàn phát huy ra uy lực của Cửu Diễn Lưu.
Lý Cường than thở: “ Đáng tiếc, đáng tiếc...ai, không kịp a.” Hắn thật sự thấy đáng tiếc, loại cơ hội này có thể gặp mà không thể cầu.
Lệ Cấm Thiên Quân khuyên nhủ: “ Dù sao ngươi cũng muốn đi Hâm Ba Giác, có cơ hội cho ngươi đánh, với cảnh giới bây giờ của người, đi Hâm Ba Giác...rất thích hợp.”
Hiên Long gật đầu nói: “ Không sai, Hâm Ba Giác là địa phương rất quái lạ, bọn họ không tầm thường.”
Lệ Cấm Thiên Quân nói: “ Ta chỉ là đi xem, tranh đấu là chuyện của ngươi, ta không động thủ.”
Đức Lưu Hành nói: “ Thiên Quân, chúng ta nên đi Hâm Ba Giác bây giờ, trì hoãn lâu quá sẽ không tốt, Thanh Đế...”
Lệ Cấm Thiên Quân nói: “ Ta biết, chúng ta lập tức đi, ta có chút lời muốn hỏi Hiên Long.”
Trong lòng Hiên Long có chút trầm xuống, nói: “ Thiên Quân xin nói, Hiên Long không biết sẽ không nói.” Hắn lập tức có vẻ cung kính.
Ống tay áo của Lệ Cấm Thiên Quân chém ra, cùng Hiên Long đồng thời mất đi tung tích.
Đức Lưu Hành biết có một số việc Thiên Quân không muốn để cho Lý Cường biết, hắn tò mò hỏi: “ Tiểu tử kia, nhìn ngươi tu luyện thời gian không dài, thực lực cũng không tệ lắm, thần khí Cửu Diễn Lưu là từ nơi nào có được?”
Lý Cường cười nói: “ Đức đại nhân đối với việc này cũng cảm thấy hứng thú?”
Đức Lưu Hành nói: “ Không có tiên nhân nào đối với thần khí mà không có hứng thú...nhưng ngươi yên tâm đi, dưới tình huống thần khí đã bị thu nhiếp, tiên nhân bình thường sẽ không ra tay cướp đoạt, trừ phi là vật vô chủ, hoặc là người sở hữu không phải tiên nhân.”
Lý Cường không khỏi thầm mắng, không phải tiên nhân thì có thể cướp, tập tục này thật sự đáng sợ. Hắn cười hì hì nói: “ Nếu ta tu thần thành công, ta muốn cướp thần khí của tiên nhân...có phải là lý trực khí tráng( có đạo lý) a?”
Đức Lưu Hành bị Lý Cường nói xong sửng sốt hồi lâu, mới hỏi lại: “ Ngươi...ngươi nếu ngươi tu thần thành công, sẽ đi cướp thần khí của tiên nhân hay sao?”
Lý Cường châm chọc: “ Ai biết, ta là Hỗn Thế Ma Vương, đến lúc đó ta không biết có thể làm loại chuyện này hay không, cho dù ta làm như vậy, không phải không khác gì các ngươi hay sao?”
Đức Lưu Hành đương nhiên sẽ không giải thích được cảm giác của Lý Cường, hắn cười nói: “ Tiểu tử kia, ngươi nghĩ nhiều quá đi. Nghe nói ngươi muốn đi Hâm Ba Giác cứu người?”
Lý Cường ngạc nhiên nói: “ Tin tức của các ngươi sao lại linh thông như vậy, nói cho ta biết, ngươi từ nơi nào biết tin tức?” Hắn cảm thấy thật hứng thú.
Đức Lưu Hành nói: “ Ta nghe Thiên Quân nói, tiên giới đích xác có tiên nhân có tin tức linh thông, nhưng không phải ta.” Hắn nói thật, làm La Thiên Thượng Tiên, tuyệt đại bộ phận thời gian hắn đều tu luyện, căn bản không có thời gian nghe tin tức. Thất Đại Thiên Quân thì bất đồng, tiên giới có rất nhiều tiên nhân phụ thuộc vào bọn họ, tin tức phát ra cực lớn, tại tiên giới cơ hồ không có chuyện gì có thể dấu diếm được bọn họ.”
Lý Cường nói: “ Thiên Quân tại tiên giới...chẳng lẽ chuyện gì bọn họ cũng biết?”
Đức Lưu Hành gật đầu nói: “ Địa vị của Thiên Quân khác hẳn, có rất nhiều tiên nhân dựa vào bọn họ, tin tức tự nhiên sẽ nhiều hơn, không giống ta, độc lai độc vãng ( đi về một mình), ngoại trừ Thanh Đế tìm đến ta, những tiên nhân khác đều sợ La Thiên Thượng Tiên mà tránh không kịp.” Lời hắn nói để cho Lý Cường hiểu được một việc, Kiền Thiện Dong sở dĩ muốn bồi dưỡng nhiều người tu chân như vậy, xem ra hắn cũng đang mơ ước địa vị của Thiên Quân.
Lý Cường phát hiện Đức Lưu Hành rất thành khẩn (thật thà), không dấu diếm mình điều gì, vì vậy hắn làm ra bộ dáng thật tùy ý hỏi: “ Lão Đức, lần này tiên giới phái nhiều người lại đây, chẳng lẽ Hâm Ba Giác xúc phạm vào tiên giới hay sao?” Nói xong hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng cũng rất khẩn trương, hắn hy vọng Đức Lưu Hành có thể nói cho mình nghe Hâm Ba Giác rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đức Lưu Hành đâu biết được ý nghĩ của Lý Cường, hắn thuận miệng nói: “ Hâm Ba Giác không có xúc phạm tiên giới, nhưng Cô Tinh đại nhân phụng chiếu lệnh của Thanh Đế đi Hâm Ba Giác, là chuyện gì thì ta không rõ ràng lắm, Thiên Quân biết, nghe nói hắn phát ra tín hiệu cầu cứu, Thanh Đế tựa hồ rất giật mình, không để ý đến sự khuyên ngăn của thất quân mà muốn tự mình đi trước...ách, bỏ đi, việc này và ngươi không có quan hệ gì, ta sẽ không nói nhiều nữa.”
Lý Cường trong lòng hô to đáng tiếc, hắn cuối cùng biết, nguyên lai Cô Tinh cũng bị khốn lại, nhưng tại sao Thanh Đế lại giật mình, Cô Tinh đi Hâm Ba Giác làm gì, Đức Lưu Hành không có nói, hắn biết nếu mình tiếp tục hỏi tới, Đức Lưu Hành sẽ không nói.
Lý Cương gật đầu nói: “ Nhìn bộ dáng lại có quan hệ đến thần, kỳ quái...lão Đức, ta có điểm không rõ, tại sao ở giới này lại có nhiều thần tích như vậy, chiếu lý thần tích phải ở tại tiên giới mới hợp lý.”
Đức Lưu Hành cười nói: “ Đây là do kiến thức ngươi không đủ rồi, kỳ thật, sớm xuất hiện chính là thần nhân, sau này mới có tiên nhân, tại tiên giới chính thức lợi hại chính là Cổ tiên nhân, còn có Thủy Ẩn Giả, nghe nói tiên nhân tu thần thất bại mới xuất hiện, theo thời gian trôi đi, bây giờ ngược lại người tu tiên thì nhiều, tu thần cực thiếu, điều đó và công pháp tu thần bị yên diệt có quan hệ rất lớn, ngươi biết tại sao Thanh Đế xem trọng ngươi như thế không, vì ngươi có được cơ hội thành công khi tu cổ tu thần đó.”
“ Cổ tu thần?”
Lý Cường lần đầu tiên nghe cách nói như vậy, không khỏi nhịn được hỏi: “ Thanh Đế vì điều này mới thu ta làm đồ đệ sao?”
Đức Lưu Hành nói: “ Có lẽ, ý nghĩ của Thanh Đế, ta không thể suy đoán ra được.” Hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao Thanh Đế muốn thu Lý Cường làm đồ đệ, nhưng tiên nhân nơi tiên giới đối với việc này đều có ý nghĩ riêng của mình, Đức Lưu Hành cũng có ý nghĩ của mình, có chính xác hay không hắn cũng không biết.
Lệ Cấm Thiên Quân và Hiên Long bay trở lại, Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Nguyên lai chuẩn bị đi gặp Kiền Thiện Dong mấy người, nhưng có Hiên Long truyền lời cho ta, ta không đi nữa. Lão đệ, có thể gặp ngươi ta rất vinh hạnh, sau này nếu có chuyện gì, chỉ để ý tới tìm ta là được, được rồi, ngươi đi Hâm Ba Giác phải cẩn thận để ý, địa phương đó rất phức tạp, thực lực của ngươi kém một chút, tự mình bảo trọng đi.”
Hắn nói xong phi thường khách khí, còn Đức Lưu Hành và Hiên Long đều cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Địa vị của Lệ Cấm Thiên Quân tại tiên giới cực kỳ sùng cao, nói chuyện với người ta không cần như thế, nhưng thái độ lại rất tốt với Lý Cường, làm bọn họ đều cảm thấy không thể tư nghị.
Lý Cường thích nhất kết bạn, chỉ cần tính tình hợp, hắn mặc kệ đối phương có thân phận gì. Hắn cười nói: “ Thiên Quân cũng phải bảo trọng, có thể quen biết Thiên Quân càng là vinh hạnh của tiểu tử...phong phạm của Thiên Quân làm cho tiểu tử đối với tiên giới cao thủ thập phần hướng tới...” Hai người lại đang thổi phồng nâng nhau lên, Đức Lưu Hành và Hiên Long nhìn cũng trợn tròn mắt.
Lệ Cấm Thiên Quân và Lý Cường lại khách sáo thêm vài câu, hai người cơ hồ đồng thời phát giác không đúng, nhìn nhau một cái, cùng ha ha cười to.
Đức Lưu Hành thật sự không nhẫn nại được nữa, thúc giục nói: “ Thiên Quân, đi thôi.”
Lệ Cấm Thiên Quân gương mặt tươi cười, nói: “ Được, được, chúng ta đi, cáo từ lão đệ.” Lý Cường tươi cười chắp tay, hắn cảm thấy Lệ Cấm Thiên Quân dễ thân thiết hơn Đức Lưu Hành.
Nhìn Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành biến mất, Lý Cường cười nói: “ Không nghĩ tới Thiên Quân lại là người bình hòa như thế.”
Hiên Long cười, trong lòng thầm nghĩ: “ Đó là gặp ngươi, đổi thành người khác thì sợ rằng sẽ không như vậy.” Hắn nói: “ Chúng ta về tìm Kiền Thiện Dong, ta có việc nói với hắn.”
Lý Cường gật đầu nói: “ Ta cũng phải đi về an bài một chút, lần này đi Hâm Ba Giác không biết lúc nào mới có thể quay lại.” Trong lòng hắn hạ quyết tâm, đợi cứu ra được đại ca và sư tôn, giúp bọn họ chuyển thế xong, tự mình phải chuyên tâm tiềm tu một lần.
Hiên Long bởi vì Tinh Diệu bị hủy, chỉ có thể mang theo Lý Cường na di về Phong Duyên Tinh.
Rất nhiều năm sau này, người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh phát hiện nơi trung tâm sa mạc màu cát đỏ hoang vu xuất hiện một lục châu kỳ quái, nơi đó có vài ngọn núi đột khởi vòng quanh một cái hồ nhỏ, non xanh nước biếc giống như thế ngoại đào viên, sau lại có một tiểu tu chân môn phái thiên di đến nơi này, nghe nói linh khí nơi đây rất nồng đậm.
Sau khi Lý Cường trở lại Cổ Kiếm Viện, lập tức chiêu tập mọi người, đầu tiên đem chuyện của Cổ Kiếm Viện và Trọng Huyền Phái an bài xong, rồi lại lấy ra không ít linh đan và pháp bảo tặng mọi người. Hắn dặn dò Triệu Hào, Mạt Bổn, Nạp Thiện đám huynh đệ và môn nhân, hiện trường hào khí phi thường trầm muộn, Xích Minh nhịn không được kháng nghị: “ Đại ca, hình như ngươi nghĩ sẽ không trở lại vậy, sao lại giống như là giao phó hậu sự, dây dây dưa dưa con mẹ nó thật khó chịu.”
Bị Xích Minh nói như vậy, Lý Cường cũng đã nhận ra, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, việc mình đi Hâm Ba Giác không ngờ lại không có một chút tin tưởng, hắn cơ hồ vô ý thức cấp hậu sự cho các huynh đệ. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, may mắn Hiên Long không ở đây, nếu không cũng bị hắn chê cười rồi.
Lý Cường cười nói: “ Xích Minh đừng nói lung tung, lần này đi thời gian có thể rất dài, có một số việc phải giao phó cho rõ ràng.”
Trọng Huyền Phái có Liễu Đại Việt, còn mang theo Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân. Hắn cười nói: “ Tiểu sư thúc, có thể đệ tử không đợi được ngài trở về là có thể về cố hương trước, hai sư đệ đều rất không tệ, Dịch Thanh trợ giúp trợ giúp đệ tử nhiều nhất, Thịnh Chân rất chuyên cần, sau này đệ tử đi, định để cho Dịch Thanh tiếp nhận công việc của đệ tử, Mễ sư thúc cũng rất thưởng thức Dịch Thanh.”
Lý Cường đương nhiên biết Hiên Viên Dịch Thanh là người rất linh hoạt, có thể nói rất nhanh nhẹn, lại rất biết cách xã giao với người khác. Hắn liếc mắt nhìn Hiên Viên Dịch Thanh, nói: “ Dịch Thanh, có việc nên thỉnh giáo các vị sư bá sư thúc, ở Trọng Huyền Phái ta chỉ để có hai đệ tử các ngươi, ngươi cần phải chiếu cố cho Thịnh Chân thật tốt, hắn là người thành thật nên rất khó gặp gỡ người khác, ngươi là sư huynh, nên quan tâm hắn thêm, có chuyện gì khó, có thể đến Cổ Kiếm Viện tìm đại sư huynh ngươi, hắn có thể giúp ngươi.”
Hiên Viên Dịch Thanh bây giờ tại Trọng Huyền Phái rất là uy phong, Liễu Đại Việt đem rất nhiều chuyện giao cho hắn làm, hắn cũng không chê phiền toái, trời sinh hắn vốn rất thích làm những việc bận rộn linh tinh này. Điểm này hắn cùng tuyệt đại bộ phận người tu chân không giống nhau, người tu chân bình thường đều không thích những việc tục sự tạp vụ này, cho nên sau khi hắn đi tới Trọng Huyền Phái, coi như chia sẻ được một nửa chuyện cho Liễu Đại Việt, chẳng những Liễu Đại Việt cảm thấy hài lòng, ngay cả Trần Trí Phong và Mễ Tư Lạp cũng phi thường thưởng thức hắn.
Hiên Viên Dịch Thanh khom người thi lễ nói: “ Sư tôn xin yên tâm, Dịch Thanh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư tôn.”
Lý Cường gật đầu nói: “ Tốt, Xích Âu, ta không cách nào từ biệt các bằng hữu ở các đại môn phái, do ngươi đại biểu ta đi cáo từ, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt mọi người.” Thiên Xích Âu gật đầu không nói gì, tâm lý hắn vô cùng chia sẻ sự an nguy của Lý Cường, nhưng lại biết mình không giúp được cái gì. Hắn thật vất vả mới xuất ra một câu nói: “ Sư thúc phải cẩn thận, Cổ Kiếm Viện vĩnh viễn là nhà của ngài.”
Triệu Hào cũng nói: “ Sư tôn, ngài yên tâm đi, tất cả sư đệ đều có đệ tử chiếu ứng, chỉ là hy vọng sư tôn có thể bình an trở về, đệ tử vẫn nghĩ đến sẽ đi tới quê hương sư tôn, nghe nói đó cũng là cố hương của Cố Tống quốc....” Hắn đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, cũng...nói không được nữa.
Mạt Bổn nói tiếp: “ Sư huynh đệ chúng đệ tử rất muốn cùng đi với sư tôn, ai, đáng tiếc thực lực chúng ta quá kém, sư tôn, ngài yên tâm, chờ ngài quay lại, chúng đệ tử nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ.”
Lý Cường cảm thấy rất vui mừng, bất kể nói như thế nào, từ sau khi tu chân, kết giao nhiều bằng hữu như vậy, còn có những môn nhân đệ tử cùng hoạn nạn, thật sự là chuyện rất vui vẻ. Hắn cười nói: “ Mạt Bổn, ta tin tưởng các ngươi có khả năng tu đến Đại Thừa kỳ, nhưng tu hành không gấp được...mọi người yên tâm đi, được rồi, lần này có rất nhiều tiên nhân đồng hành, ta là Hỗn Thế Ma Vương ma, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nạp Thiện vuốt cái đầu trọc, hắn không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có một chủ ý. Lý Cường tuyệt không có nghĩ đến, sau khi mình rời đi, Nạp Thiện không ngờ lại cổ động Thiên Xích Âu và Liễu Đại Việt những cao thủ, mang theo một đám huynh đệ đi tới địa cầu, trên địa cầu bọn họ một lần nữa thành lập truyền tống trận, chỉ chờ Lý Cường đến.
Lý Cường một mình gọi Mị nhi và Linh Bách Tuệ vào Kiếm Tiêu Điện, hắn lo lắng nhất chính là hai tỷ muội nàng. Lý Cường nói: “ Mị nhi, muội đã đi ra khỏi Linh Quỷ Giới rất lâu rồi, hai sư tôn muội sẽ rất lo lắng. Linh nhi cũng đi Linh Quỷ giới đi thôi, hai người đi Linh Quỷ giới ta mới yên tâm, ai, ở lại tu chân giới không phải biện pháp.”
Linh Bách Tuệ đối với Linh Quỷ giới thật ra thập phần hứng thú, nàng hỏi: “ Đại ca, làm sao đi Linh Quỷ giới? Dù sao ta không có thân nhân gì, Tuệ Hành Cung cũng không phải chỗ cho ta dừng lại, ta sẽ ở lại với Mị nhi, nếu Mị nhi về Linh Quỷ giới...ta...ta ở lại đây cũng không còn bằng hữu gì...”
Mị nhi ôm Linh Bách Tuệ nói: “ Linh tỷ tỷ, theo muội cùng về Linh Quỷ giới đi thôi, hai sư tôn của muội nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lý Cường còn không biết Linh Bách Tuệ có thể tiến vào Huyễn Ma Châu hay không, hắn nói: “ Linh nhi tới thử xem, nếu muội không tiến vào Linh Quỷ giới được, chúng ta còn phải tìm cách khác.”
Nói xong hắn lập tức kháp động linh huyền, Mị nhi biến mất đầu tiên, ngay sau đó Linh Bách Tuệ cũng tiến vào Huyễn Ma Châu.
Lý Cường lúc này mới yên lòng, hắn không chỉ là thử xem sao, không nghĩ tới yêu tiên cũng đi Linh Quỷ giới dễ dàng như vậy, ngay cả Tiểu Bạch cũng đồng thời tiến vào Huyễn Ma Châu. Hắn suy nghĩ một chút thì hiểu được, Tiểu Bạch thật ra cũng không phải thật thể, nó là nguyên thần tu luyện, mà Linh Bách Tuệ lại biết hóa hình tán thể, có thể đi vào cũng không có gì kỳ quái.
Thu thập xong Huyễn Ma Châu, Lý Cường đem những vật tùy thân chuẩn bị xong, đánh ra pháp bảo liên lạc Kiền Thiện Dong cho hắn, thông tri cho bọn họ lại đây, đồng thời phân phó cho đệ tử tại Kiếm Tiêu Điện, mời Hiên Long tới.
Hiên Long còn chưa tới, Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực tới trước.
Kiền Thiện Dong nói: “ Mấy hôm trước đến tìm ngươi, nói là ngươi đi ra, nghe nói có tiên nhân tìm tới, bọn họ là ai?”
Lý Cường cười nói: “ Không phải tin tức của ngươi rất linh thông sao, tiên nhân tới Phong Duyên Tinh mà ngươi không biết?”
Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: “ Nếu không có đệ tử Cổ Kiếm Viện nói lại, thật xấu hổ, ta một chút tin tức cũng không biết, lão đệ, rốt cuộc là ai tới, thần bí hề hề như vậy.”
Kim quang chớp động, Hiên Long xuất hiện trước mặt mọi người, hắn nói: “ Là Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành đại nhân.”
Thiên Thực nhịn không được run lên, sắc mặt hắn tái nhợt đứng bất động tại đó. Kiền Thiện Dong mang mặt nạ, mặc dù nhìn không ra sắc mặt của hắn, nhưng thân thể hắn cũng run lên nhè nhẹ. Hắn hỏi: “ Bọn họ ở nơi nào?”
Lý Cường cười nói: “ Đều đi rồi, bọn họ đi Hâm Ba Giác.”
Thiên Thực do dự một chút, hỏi: “ Thiên Quân có hỏi tới Trấn Thái Ý Nguyên hay không?” Hắn khẩn trương nhìn Lý Cường.
Hiên Long chen lời: “ Thiên Thực, Lý lão đệ giúp ngươi giải quyết rồi, Thiên Quân đáp ứng sẽ không làm khó ngươi nữa.”
Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: “ Yêu, vậy là Thiên Thực vui vẻ rồi.” Khẩu khí nàng như có chút chua chát, nghe được mọi người đều nở nụ cười.
Kiền Thiện Dong nói: “ Phong Ngự, lần này Bách Điệt Thiên Quân sẽ không tới đây, ta đã được tin tức, hắn còn đang bế quan.”
Đại Nam Phong Ngự than thở: “ Rồi sẽ xuất quan thôi...hừ, không có gì lại không được.”
Thiên Thực khó tin hỏi: “ Tại sao? Ngươi..Trấn Thái Ý Nguyên ngươi trả lại cho Thiên Quân rồi?”
Lý Cường cười nói: “ Trả cho hắn, nhưng ta lại có một Trấn Thái Ý Nguyên khác, cấp Tiểu Bạch, không còn đâu.”
Thiên Thực hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “ Bội phục, thật sự là bội phục. Kỳ quái, Thiên Quân sao lại dễ nói chuyện như vậy, ai, nhưng ta vẫn phải cảm ơn...”
Xích Minh một mình khoanh chân ngồi, dương dương nhìn mọi người, tựa hồ hết thảy không có quan hệ gì với hắn.
Kiền Thiện Dong cũng lộ ra tươi cười, nhưng vẻ tươi cười khắc ở mặt nạ nên có vẻ có chút quỷ dị. Hắn nói: “ Không có gì kỳ quái cả, ngươi vĩnh viễn cũng không có tiềm lực như lão đệ, cho nên thái độ của Thiên Quân có thể giải thích.” Giải thích của hắn làm cho Lý Cường dở khóc dở cười, nhất là Thiên Thực, tám chân mày càng xụ thấp, vẻ mặt hắn khổ sở nói: “ Kiền đại nhân, không cần châm chọc như vậy đi.”
Lý Cường có chút đồng tình nhìn Thiên Thực, hắn ngẫm lại cũng buồn cười, tại tu chân giới người như Thiên Thực không ngờ cũng bị chỉnh đến tối tăm mặt mày, trách không được hắn không thể ở lại tiên giới, muốn chạy đến thế giới này, nhìn bộ dáng Thiên Thực tại tiên giới tệ hại đến không nói nên lời.
Hiên Long nói: “ Kiền đại nhân, Lệ Cấm Thiên Quân có chuyện muốn ta chuyển cáo cho ngươi.”
Vẻ tươi cười trên mặt Kiền Thiện Dong nhất thời ngưng kết lại, một hồi lâu hắn mới hỏi: “ Cái gì?”
Đức Lưu Hành thở phào nhẹ nhõm, loại âm ba hóa hình này rất khó cấu thành uy hiếp đối với hắn, hắn nói: “ Tiểu tử, âm công xong rồi thì chấm dứt đi, đừng đánh mãi không chịu yên, có nghe hay không?”
Lý Cường vẫn như cũ đắm chìm trong âm luật, không nhanh không chậm gảy kim huyền, mỗi một tiếng chấn hưởng đều hóa thành một ảo ảnh. Đức Lưu Hành rất vô tình dùng Tụ Tinh Độn đem ảo ảnh nhất nhất tiêu diệt, dần dần, âm điều bắt đầu dồn dập lên, thanh âm cũng từ từ lên cao, mơ hồ tiếng sấm từ phía chân trời vang lên, phảng phất như đang nghênh hợp khúc điều dồn dập.
Đức Lưu Hành không hiểu âm luật, hắn vừa hóa giải ảo ảnh đang đánh tới, vừa không nhịn được nói: “ Nhanh lên một chút a, xuất ra tuyệt chiêu lợi hại nhất của ngươi cho ta xem, cứ chậm chạp như vậy...ta sẽ không đánh.”
Lệ Cấm Thiên Quân và Hiên Long hai người đứng cách địa phương tranh đấu của hai người không xa, hắn có chút cau mày, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhẫn lại. Hắn cảm thấy có chút không ổn, âm luật công kích của Lý Cường phi thường kỳ lạ, dùng Cửu Diễn Lưu hóa thành kim huyền, dùng thần dịch lực khởi động, huyễn hóa ra kim giáp chiến hồn. Hắn biết Cửu Diễn Lưu còn có một cái tên rất tục khí – Cửu Biến, nếu chỉ dùng âm luật để công kích, thủ pháp bây giờ của Lý Cường chỉ có thể xem như biến đổi, nếu hắn có năng lực đạt tới nhị biến, Đức Lưu Hành đã không được dễ dàng như thế.
Kim huyền bắn ra ảo ảnh vốn thẳng tắp nhằm phía Đức Lưu Hành, theo giai điệu ngày càng dồn dập, nhịp điệu, ảo ảnh từ từ tại không trung xoay quanh mới phác tới, hơn nữa trở nên càng ngày càng rõ ràng, giống như là mọt đám kim giáp võ sĩ thật sự. Âm điệu bắt đầu trở nên kích động, khi nhạc thanh biến thành cổ (trống) thanh, thì trên bầu trời cũng nổi lên tảng lớn mây đen.
Hiên Long ngơ ngác nhìn bầu trời, ngạc nhiên nói: “ Kiếp vân?”
Lệ Cấm Thiên Quân gật đầu nói: “ Là kiếp vân, có thú vị, không ngờ cũng có thể dẫn xuất kiếp vân...” Hắn thoáng có chút kinh ngạc với điểm cổ quái ngạc nhiên này của Lý Cường, trong lòng rất là bội phục, ở giới này có thể tu luyện đến trình độ này, thật sự là rất hiếm thấy.
Cửu Diễn Lưu hóa thành một mảnh quang mạc màu vàng, Lý Cường đưa tay kích đánh, tiếng chấn vang đông đông nương theo kiếp vân tụ tập, sắc trời càng ngày càng tối.
Lý Cường cũng khẩn trương lên, đây là thủ pháp hắn tự mình lục lọi ra, có thể khiên động kiếp vân hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng không nhịn được vừa mừng vừa sợ.
Đức Lưu Hành nhìn kiếp vân, chỉ cười khổ, hắn biết chỉ cần trùng tán kiếp vân là có thể hóa giải công kích lần này, nhưng bất đắc dĩ tự mình đã bị ước định trói buộc tay chân. Hắn nhìn không ra đây là chủng loại kiếp vân gì, nhưng hắn biết một khi kiếp vân hoàn toàn tụ tập, thì mình sẽ chống đỡ khó khăn, mặc dù hắn cũng không sợ kiếp vân, có Hình Thiên tiên khí nơi tay, đại kiếp hình dạng gì hắn cũng không quan tâm.
Cổ thanh càng thêm dồn dập, bầu trời hôn ám đột nhiên sáng lên một chút, một đạo thiểm điện đánh xuống, mưa đá cỡ nắm tay lớn nhỏ rơi xuống đầu liên tục. Kiếp vân chẳng biết khi nào đột nhiên tiêu tản.
Lý Cường thất vọng ngưng tay, cổ thanh dừng lại. Hắn hiểu được vừa rồi mình đã làm thiếu cái gì đó, nếu không kiếp vân sẽ không tiêu tán. Hắn thu hồi Cửu Diễn Lưu bay đến một bên khổ khổ suy tư.
Đức Lưu Hành bay đến bên người Lệ Cấm Thiên Quân, hỏi: “ Tiểu tử kia làm gì vậy, đánh một nửa bỏ chạy sang bên ngẩn người.”
Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Hắn nếu có thể nghĩ thông suốt đạo lý Cửu Biến, Đức đại nhân không có dễ dàng tự nhiên như vậy đâu.”
Cổ thanh của Lý Cường mặc dù dừng lại, mây đen trên bầu trời không có tan hết, một trận mưa đá qua đi, lại nổi lên mưa to.
Lệ Cấm Thiên Quân hỏi: “ Đức đại nhân, cao thủ có thể xúc phát thiên kiếp ngươi đã gặp qua mấy người?”
Đức Lưu Hành nói: “ Rất hiếm thấy, tiểu tử này thật không tệ, nhưng hắn tựa hồ còn chưa hiểu được cách vận dụng thần khí của mình, chờ hắn hoàn toàn dung hợp thần khí xong, hẳn là có thể cùng ta chính đại quang minh giao thủ.”
Lệ Cấm Thiên Quân lắc đầu nói: “ Đức đại nhân vẫn còn xem nhẹ hắn, nếu hắn có thể thật sự dung hợp được uy lực của thần khí Cửu Diễn Lưu, ngươi không nhất định là đối thủ...đáng tiếc, không có ai chỉ điểm cho hắn...”
Hiên Long nói: “ Thiên Quân có định chỉ điểm cho hắn một chút?” Hắn thành tâm thành ý muốn trợ giúp Lý Cường.
Lệ Cấm Thiên Quân mỉm cười, lắc đầu nói: “ Ta không nên nhúng tay vào chuyện của tiểu tử kia.”
Hiên Long ngẩn ra, không nghĩ tới Lệ Cấm Thiên Quân mà cũng có cố kỵ, hắn muốn hỏi tại sao, nhưng quyền uy của Thiên Quân là không thể nghi ngờ, hắn không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.
Mưa to suốt một giờ, Lệ Cấm Thiên Quân, Đức Lưu Hành và Hiên Long cùng phiêu phù ở không trung cùng đợi, Đức Lưu Hành vài lần muốn gọi Lý Cường, đều bị Lệ Cấm Thiên Quân ngăn cản, ba người yên lặng đứng ở không trung.
Sắc trời dần dần sáng lên, mây đen từ từ tán đi, mưa to dừng lại, một đạo thải hồng hoành phía chân trời, sa mạc vốn có màu đỏ bình thản, bởi vì hai người tranh đấu hình thành nên ngọn núi, chỗ trũng lại súc đầy nước mưa, ngoại trừ không có thực vật, hoàn cảnh nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Lý Cường ngơ ngác nhìn thải hồng, đột nhiên hét lớn: “ Ta...ta...ta thật sự là ngu ngốc a...ta hiểu được rồi! Ta hiểu được rồi! Di, lão Đức ở nơi nào?” Hắn không ngờ lại muốn đánh thử lại một lần.
Đức Lưu Hành ha ha cười to nói: “ Tiểu tử kia, nếu ngươi còn muốn thử lại một lần, có thể...nhưng lần này ta phải hoàn thủ đó.”
Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Bỏ đi, đừng thử, tiểu tử kia bây giờ đánh không lại ngươi đâu, thực lực hơn kém quá lớn.”
Lý Cường lại hồi tưởng một lần, hắn nghĩ thông suốt một đạo lý, thật ra kiếp vân cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là lực lượng không thể phân tán, nếu đem lực lượng toàn bộ tập trung, cho dù là Đức Lưu Hành cũng rất khó kháng ngự uy lực của Cửu Diễn Lưu. Vừa rồi do mình quá tham lam, cố gắng đem kiếp vân mở rộng, kết quả công lực không đủ ngược lại làm cho kiếp vân tiêu tán.
Lý Cường phi thường muốn thử lại một lần, đáng tiếc Đức Lưu Hành cũng không muốn làm bia đạn nữa, không có đại cao thủ như vậy kích thích, hắn tự mình không cách nào hoàn toàn phát huy ra uy lực của Cửu Diễn Lưu.
Lý Cường than thở: “ Đáng tiếc, đáng tiếc...ai, không kịp a.” Hắn thật sự thấy đáng tiếc, loại cơ hội này có thể gặp mà không thể cầu.
Lệ Cấm Thiên Quân khuyên nhủ: “ Dù sao ngươi cũng muốn đi Hâm Ba Giác, có cơ hội cho ngươi đánh, với cảnh giới bây giờ của người, đi Hâm Ba Giác...rất thích hợp.”
Hiên Long gật đầu nói: “ Không sai, Hâm Ba Giác là địa phương rất quái lạ, bọn họ không tầm thường.”
Lệ Cấm Thiên Quân nói: “ Ta chỉ là đi xem, tranh đấu là chuyện của ngươi, ta không động thủ.”
Đức Lưu Hành nói: “ Thiên Quân, chúng ta nên đi Hâm Ba Giác bây giờ, trì hoãn lâu quá sẽ không tốt, Thanh Đế...”
Lệ Cấm Thiên Quân nói: “ Ta biết, chúng ta lập tức đi, ta có chút lời muốn hỏi Hiên Long.”
Trong lòng Hiên Long có chút trầm xuống, nói: “ Thiên Quân xin nói, Hiên Long không biết sẽ không nói.” Hắn lập tức có vẻ cung kính.
Ống tay áo của Lệ Cấm Thiên Quân chém ra, cùng Hiên Long đồng thời mất đi tung tích.
Đức Lưu Hành biết có một số việc Thiên Quân không muốn để cho Lý Cường biết, hắn tò mò hỏi: “ Tiểu tử kia, nhìn ngươi tu luyện thời gian không dài, thực lực cũng không tệ lắm, thần khí Cửu Diễn Lưu là từ nơi nào có được?”
Lý Cường cười nói: “ Đức đại nhân đối với việc này cũng cảm thấy hứng thú?”
Đức Lưu Hành nói: “ Không có tiên nhân nào đối với thần khí mà không có hứng thú...nhưng ngươi yên tâm đi, dưới tình huống thần khí đã bị thu nhiếp, tiên nhân bình thường sẽ không ra tay cướp đoạt, trừ phi là vật vô chủ, hoặc là người sở hữu không phải tiên nhân.”
Lý Cường không khỏi thầm mắng, không phải tiên nhân thì có thể cướp, tập tục này thật sự đáng sợ. Hắn cười hì hì nói: “ Nếu ta tu thần thành công, ta muốn cướp thần khí của tiên nhân...có phải là lý trực khí tráng( có đạo lý) a?”
Đức Lưu Hành bị Lý Cường nói xong sửng sốt hồi lâu, mới hỏi lại: “ Ngươi...ngươi nếu ngươi tu thần thành công, sẽ đi cướp thần khí của tiên nhân hay sao?”
Lý Cường châm chọc: “ Ai biết, ta là Hỗn Thế Ma Vương, đến lúc đó ta không biết có thể làm loại chuyện này hay không, cho dù ta làm như vậy, không phải không khác gì các ngươi hay sao?”
Đức Lưu Hành đương nhiên sẽ không giải thích được cảm giác của Lý Cường, hắn cười nói: “ Tiểu tử kia, ngươi nghĩ nhiều quá đi. Nghe nói ngươi muốn đi Hâm Ba Giác cứu người?”
Lý Cường ngạc nhiên nói: “ Tin tức của các ngươi sao lại linh thông như vậy, nói cho ta biết, ngươi từ nơi nào biết tin tức?” Hắn cảm thấy thật hứng thú.
Đức Lưu Hành nói: “ Ta nghe Thiên Quân nói, tiên giới đích xác có tiên nhân có tin tức linh thông, nhưng không phải ta.” Hắn nói thật, làm La Thiên Thượng Tiên, tuyệt đại bộ phận thời gian hắn đều tu luyện, căn bản không có thời gian nghe tin tức. Thất Đại Thiên Quân thì bất đồng, tiên giới có rất nhiều tiên nhân phụ thuộc vào bọn họ, tin tức phát ra cực lớn, tại tiên giới cơ hồ không có chuyện gì có thể dấu diếm được bọn họ.”
Lý Cường nói: “ Thiên Quân tại tiên giới...chẳng lẽ chuyện gì bọn họ cũng biết?”
Đức Lưu Hành gật đầu nói: “ Địa vị của Thiên Quân khác hẳn, có rất nhiều tiên nhân dựa vào bọn họ, tin tức tự nhiên sẽ nhiều hơn, không giống ta, độc lai độc vãng ( đi về một mình), ngoại trừ Thanh Đế tìm đến ta, những tiên nhân khác đều sợ La Thiên Thượng Tiên mà tránh không kịp.” Lời hắn nói để cho Lý Cường hiểu được một việc, Kiền Thiện Dong sở dĩ muốn bồi dưỡng nhiều người tu chân như vậy, xem ra hắn cũng đang mơ ước địa vị của Thiên Quân.
Lý Cường phát hiện Đức Lưu Hành rất thành khẩn (thật thà), không dấu diếm mình điều gì, vì vậy hắn làm ra bộ dáng thật tùy ý hỏi: “ Lão Đức, lần này tiên giới phái nhiều người lại đây, chẳng lẽ Hâm Ba Giác xúc phạm vào tiên giới hay sao?” Nói xong hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng cũng rất khẩn trương, hắn hy vọng Đức Lưu Hành có thể nói cho mình nghe Hâm Ba Giác rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đức Lưu Hành đâu biết được ý nghĩ của Lý Cường, hắn thuận miệng nói: “ Hâm Ba Giác không có xúc phạm tiên giới, nhưng Cô Tinh đại nhân phụng chiếu lệnh của Thanh Đế đi Hâm Ba Giác, là chuyện gì thì ta không rõ ràng lắm, Thiên Quân biết, nghe nói hắn phát ra tín hiệu cầu cứu, Thanh Đế tựa hồ rất giật mình, không để ý đến sự khuyên ngăn của thất quân mà muốn tự mình đi trước...ách, bỏ đi, việc này và ngươi không có quan hệ gì, ta sẽ không nói nhiều nữa.”
Lý Cường trong lòng hô to đáng tiếc, hắn cuối cùng biết, nguyên lai Cô Tinh cũng bị khốn lại, nhưng tại sao Thanh Đế lại giật mình, Cô Tinh đi Hâm Ba Giác làm gì, Đức Lưu Hành không có nói, hắn biết nếu mình tiếp tục hỏi tới, Đức Lưu Hành sẽ không nói.
Lý Cương gật đầu nói: “ Nhìn bộ dáng lại có quan hệ đến thần, kỳ quái...lão Đức, ta có điểm không rõ, tại sao ở giới này lại có nhiều thần tích như vậy, chiếu lý thần tích phải ở tại tiên giới mới hợp lý.”
Đức Lưu Hành cười nói: “ Đây là do kiến thức ngươi không đủ rồi, kỳ thật, sớm xuất hiện chính là thần nhân, sau này mới có tiên nhân, tại tiên giới chính thức lợi hại chính là Cổ tiên nhân, còn có Thủy Ẩn Giả, nghe nói tiên nhân tu thần thất bại mới xuất hiện, theo thời gian trôi đi, bây giờ ngược lại người tu tiên thì nhiều, tu thần cực thiếu, điều đó và công pháp tu thần bị yên diệt có quan hệ rất lớn, ngươi biết tại sao Thanh Đế xem trọng ngươi như thế không, vì ngươi có được cơ hội thành công khi tu cổ tu thần đó.”
“ Cổ tu thần?”
Lý Cường lần đầu tiên nghe cách nói như vậy, không khỏi nhịn được hỏi: “ Thanh Đế vì điều này mới thu ta làm đồ đệ sao?”
Đức Lưu Hành nói: “ Có lẽ, ý nghĩ của Thanh Đế, ta không thể suy đoán ra được.” Hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao Thanh Đế muốn thu Lý Cường làm đồ đệ, nhưng tiên nhân nơi tiên giới đối với việc này đều có ý nghĩ riêng của mình, Đức Lưu Hành cũng có ý nghĩ của mình, có chính xác hay không hắn cũng không biết.
Lệ Cấm Thiên Quân và Hiên Long bay trở lại, Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: “ Nguyên lai chuẩn bị đi gặp Kiền Thiện Dong mấy người, nhưng có Hiên Long truyền lời cho ta, ta không đi nữa. Lão đệ, có thể gặp ngươi ta rất vinh hạnh, sau này nếu có chuyện gì, chỉ để ý tới tìm ta là được, được rồi, ngươi đi Hâm Ba Giác phải cẩn thận để ý, địa phương đó rất phức tạp, thực lực của ngươi kém một chút, tự mình bảo trọng đi.”
Hắn nói xong phi thường khách khí, còn Đức Lưu Hành và Hiên Long đều cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Địa vị của Lệ Cấm Thiên Quân tại tiên giới cực kỳ sùng cao, nói chuyện với người ta không cần như thế, nhưng thái độ lại rất tốt với Lý Cường, làm bọn họ đều cảm thấy không thể tư nghị.
Lý Cường thích nhất kết bạn, chỉ cần tính tình hợp, hắn mặc kệ đối phương có thân phận gì. Hắn cười nói: “ Thiên Quân cũng phải bảo trọng, có thể quen biết Thiên Quân càng là vinh hạnh của tiểu tử...phong phạm của Thiên Quân làm cho tiểu tử đối với tiên giới cao thủ thập phần hướng tới...” Hai người lại đang thổi phồng nâng nhau lên, Đức Lưu Hành và Hiên Long nhìn cũng trợn tròn mắt.
Lệ Cấm Thiên Quân và Lý Cường lại khách sáo thêm vài câu, hai người cơ hồ đồng thời phát giác không đúng, nhìn nhau một cái, cùng ha ha cười to.
Đức Lưu Hành thật sự không nhẫn nại được nữa, thúc giục nói: “ Thiên Quân, đi thôi.”
Lệ Cấm Thiên Quân gương mặt tươi cười, nói: “ Được, được, chúng ta đi, cáo từ lão đệ.” Lý Cường tươi cười chắp tay, hắn cảm thấy Lệ Cấm Thiên Quân dễ thân thiết hơn Đức Lưu Hành.
Nhìn Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành biến mất, Lý Cường cười nói: “ Không nghĩ tới Thiên Quân lại là người bình hòa như thế.”
Hiên Long cười, trong lòng thầm nghĩ: “ Đó là gặp ngươi, đổi thành người khác thì sợ rằng sẽ không như vậy.” Hắn nói: “ Chúng ta về tìm Kiền Thiện Dong, ta có việc nói với hắn.”
Lý Cường gật đầu nói: “ Ta cũng phải đi về an bài một chút, lần này đi Hâm Ba Giác không biết lúc nào mới có thể quay lại.” Trong lòng hắn hạ quyết tâm, đợi cứu ra được đại ca và sư tôn, giúp bọn họ chuyển thế xong, tự mình phải chuyên tâm tiềm tu một lần.
Hiên Long bởi vì Tinh Diệu bị hủy, chỉ có thể mang theo Lý Cường na di về Phong Duyên Tinh.
Rất nhiều năm sau này, người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh phát hiện nơi trung tâm sa mạc màu cát đỏ hoang vu xuất hiện một lục châu kỳ quái, nơi đó có vài ngọn núi đột khởi vòng quanh một cái hồ nhỏ, non xanh nước biếc giống như thế ngoại đào viên, sau lại có một tiểu tu chân môn phái thiên di đến nơi này, nghe nói linh khí nơi đây rất nồng đậm.
Sau khi Lý Cường trở lại Cổ Kiếm Viện, lập tức chiêu tập mọi người, đầu tiên đem chuyện của Cổ Kiếm Viện và Trọng Huyền Phái an bài xong, rồi lại lấy ra không ít linh đan và pháp bảo tặng mọi người. Hắn dặn dò Triệu Hào, Mạt Bổn, Nạp Thiện đám huynh đệ và môn nhân, hiện trường hào khí phi thường trầm muộn, Xích Minh nhịn không được kháng nghị: “ Đại ca, hình như ngươi nghĩ sẽ không trở lại vậy, sao lại giống như là giao phó hậu sự, dây dây dưa dưa con mẹ nó thật khó chịu.”
Bị Xích Minh nói như vậy, Lý Cường cũng đã nhận ra, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, việc mình đi Hâm Ba Giác không ngờ lại không có một chút tin tưởng, hắn cơ hồ vô ý thức cấp hậu sự cho các huynh đệ. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, may mắn Hiên Long không ở đây, nếu không cũng bị hắn chê cười rồi.
Lý Cường cười nói: “ Xích Minh đừng nói lung tung, lần này đi thời gian có thể rất dài, có một số việc phải giao phó cho rõ ràng.”
Trọng Huyền Phái có Liễu Đại Việt, còn mang theo Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân. Hắn cười nói: “ Tiểu sư thúc, có thể đệ tử không đợi được ngài trở về là có thể về cố hương trước, hai sư đệ đều rất không tệ, Dịch Thanh trợ giúp trợ giúp đệ tử nhiều nhất, Thịnh Chân rất chuyên cần, sau này đệ tử đi, định để cho Dịch Thanh tiếp nhận công việc của đệ tử, Mễ sư thúc cũng rất thưởng thức Dịch Thanh.”
Lý Cường đương nhiên biết Hiên Viên Dịch Thanh là người rất linh hoạt, có thể nói rất nhanh nhẹn, lại rất biết cách xã giao với người khác. Hắn liếc mắt nhìn Hiên Viên Dịch Thanh, nói: “ Dịch Thanh, có việc nên thỉnh giáo các vị sư bá sư thúc, ở Trọng Huyền Phái ta chỉ để có hai đệ tử các ngươi, ngươi cần phải chiếu cố cho Thịnh Chân thật tốt, hắn là người thành thật nên rất khó gặp gỡ người khác, ngươi là sư huynh, nên quan tâm hắn thêm, có chuyện gì khó, có thể đến Cổ Kiếm Viện tìm đại sư huynh ngươi, hắn có thể giúp ngươi.”
Hiên Viên Dịch Thanh bây giờ tại Trọng Huyền Phái rất là uy phong, Liễu Đại Việt đem rất nhiều chuyện giao cho hắn làm, hắn cũng không chê phiền toái, trời sinh hắn vốn rất thích làm những việc bận rộn linh tinh này. Điểm này hắn cùng tuyệt đại bộ phận người tu chân không giống nhau, người tu chân bình thường đều không thích những việc tục sự tạp vụ này, cho nên sau khi hắn đi tới Trọng Huyền Phái, coi như chia sẻ được một nửa chuyện cho Liễu Đại Việt, chẳng những Liễu Đại Việt cảm thấy hài lòng, ngay cả Trần Trí Phong và Mễ Tư Lạp cũng phi thường thưởng thức hắn.
Hiên Viên Dịch Thanh khom người thi lễ nói: “ Sư tôn xin yên tâm, Dịch Thanh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư tôn.”
Lý Cường gật đầu nói: “ Tốt, Xích Âu, ta không cách nào từ biệt các bằng hữu ở các đại môn phái, do ngươi đại biểu ta đi cáo từ, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt mọi người.” Thiên Xích Âu gật đầu không nói gì, tâm lý hắn vô cùng chia sẻ sự an nguy của Lý Cường, nhưng lại biết mình không giúp được cái gì. Hắn thật vất vả mới xuất ra một câu nói: “ Sư thúc phải cẩn thận, Cổ Kiếm Viện vĩnh viễn là nhà của ngài.”
Triệu Hào cũng nói: “ Sư tôn, ngài yên tâm đi, tất cả sư đệ đều có đệ tử chiếu ứng, chỉ là hy vọng sư tôn có thể bình an trở về, đệ tử vẫn nghĩ đến sẽ đi tới quê hương sư tôn, nghe nói đó cũng là cố hương của Cố Tống quốc....” Hắn đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, cũng...nói không được nữa.
Mạt Bổn nói tiếp: “ Sư huynh đệ chúng đệ tử rất muốn cùng đi với sư tôn, ai, đáng tiếc thực lực chúng ta quá kém, sư tôn, ngài yên tâm, chờ ngài quay lại, chúng đệ tử nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ.”
Lý Cường cảm thấy rất vui mừng, bất kể nói như thế nào, từ sau khi tu chân, kết giao nhiều bằng hữu như vậy, còn có những môn nhân đệ tử cùng hoạn nạn, thật sự là chuyện rất vui vẻ. Hắn cười nói: “ Mạt Bổn, ta tin tưởng các ngươi có khả năng tu đến Đại Thừa kỳ, nhưng tu hành không gấp được...mọi người yên tâm đi, được rồi, lần này có rất nhiều tiên nhân đồng hành, ta là Hỗn Thế Ma Vương ma, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nạp Thiện vuốt cái đầu trọc, hắn không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có một chủ ý. Lý Cường tuyệt không có nghĩ đến, sau khi mình rời đi, Nạp Thiện không ngờ lại cổ động Thiên Xích Âu và Liễu Đại Việt những cao thủ, mang theo một đám huynh đệ đi tới địa cầu, trên địa cầu bọn họ một lần nữa thành lập truyền tống trận, chỉ chờ Lý Cường đến.
Lý Cường một mình gọi Mị nhi và Linh Bách Tuệ vào Kiếm Tiêu Điện, hắn lo lắng nhất chính là hai tỷ muội nàng. Lý Cường nói: “ Mị nhi, muội đã đi ra khỏi Linh Quỷ Giới rất lâu rồi, hai sư tôn muội sẽ rất lo lắng. Linh nhi cũng đi Linh Quỷ giới đi thôi, hai người đi Linh Quỷ giới ta mới yên tâm, ai, ở lại tu chân giới không phải biện pháp.”
Linh Bách Tuệ đối với Linh Quỷ giới thật ra thập phần hứng thú, nàng hỏi: “ Đại ca, làm sao đi Linh Quỷ giới? Dù sao ta không có thân nhân gì, Tuệ Hành Cung cũng không phải chỗ cho ta dừng lại, ta sẽ ở lại với Mị nhi, nếu Mị nhi về Linh Quỷ giới...ta...ta ở lại đây cũng không còn bằng hữu gì...”
Mị nhi ôm Linh Bách Tuệ nói: “ Linh tỷ tỷ, theo muội cùng về Linh Quỷ giới đi thôi, hai sư tôn của muội nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lý Cường còn không biết Linh Bách Tuệ có thể tiến vào Huyễn Ma Châu hay không, hắn nói: “ Linh nhi tới thử xem, nếu muội không tiến vào Linh Quỷ giới được, chúng ta còn phải tìm cách khác.”
Nói xong hắn lập tức kháp động linh huyền, Mị nhi biến mất đầu tiên, ngay sau đó Linh Bách Tuệ cũng tiến vào Huyễn Ma Châu.
Lý Cường lúc này mới yên lòng, hắn không chỉ là thử xem sao, không nghĩ tới yêu tiên cũng đi Linh Quỷ giới dễ dàng như vậy, ngay cả Tiểu Bạch cũng đồng thời tiến vào Huyễn Ma Châu. Hắn suy nghĩ một chút thì hiểu được, Tiểu Bạch thật ra cũng không phải thật thể, nó là nguyên thần tu luyện, mà Linh Bách Tuệ lại biết hóa hình tán thể, có thể đi vào cũng không có gì kỳ quái.
Thu thập xong Huyễn Ma Châu, Lý Cường đem những vật tùy thân chuẩn bị xong, đánh ra pháp bảo liên lạc Kiền Thiện Dong cho hắn, thông tri cho bọn họ lại đây, đồng thời phân phó cho đệ tử tại Kiếm Tiêu Điện, mời Hiên Long tới.
Hiên Long còn chưa tới, Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực tới trước.
Kiền Thiện Dong nói: “ Mấy hôm trước đến tìm ngươi, nói là ngươi đi ra, nghe nói có tiên nhân tìm tới, bọn họ là ai?”
Lý Cường cười nói: “ Không phải tin tức của ngươi rất linh thông sao, tiên nhân tới Phong Duyên Tinh mà ngươi không biết?”
Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: “ Nếu không có đệ tử Cổ Kiếm Viện nói lại, thật xấu hổ, ta một chút tin tức cũng không biết, lão đệ, rốt cuộc là ai tới, thần bí hề hề như vậy.”
Kim quang chớp động, Hiên Long xuất hiện trước mặt mọi người, hắn nói: “ Là Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành đại nhân.”
Thiên Thực nhịn không được run lên, sắc mặt hắn tái nhợt đứng bất động tại đó. Kiền Thiện Dong mang mặt nạ, mặc dù nhìn không ra sắc mặt của hắn, nhưng thân thể hắn cũng run lên nhè nhẹ. Hắn hỏi: “ Bọn họ ở nơi nào?”
Lý Cường cười nói: “ Đều đi rồi, bọn họ đi Hâm Ba Giác.”
Thiên Thực do dự một chút, hỏi: “ Thiên Quân có hỏi tới Trấn Thái Ý Nguyên hay không?” Hắn khẩn trương nhìn Lý Cường.
Hiên Long chen lời: “ Thiên Thực, Lý lão đệ giúp ngươi giải quyết rồi, Thiên Quân đáp ứng sẽ không làm khó ngươi nữa.”
Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: “ Yêu, vậy là Thiên Thực vui vẻ rồi.” Khẩu khí nàng như có chút chua chát, nghe được mọi người đều nở nụ cười.
Kiền Thiện Dong nói: “ Phong Ngự, lần này Bách Điệt Thiên Quân sẽ không tới đây, ta đã được tin tức, hắn còn đang bế quan.”
Đại Nam Phong Ngự than thở: “ Rồi sẽ xuất quan thôi...hừ, không có gì lại không được.”
Thiên Thực khó tin hỏi: “ Tại sao? Ngươi..Trấn Thái Ý Nguyên ngươi trả lại cho Thiên Quân rồi?”
Lý Cường cười nói: “ Trả cho hắn, nhưng ta lại có một Trấn Thái Ý Nguyên khác, cấp Tiểu Bạch, không còn đâu.”
Thiên Thực hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “ Bội phục, thật sự là bội phục. Kỳ quái, Thiên Quân sao lại dễ nói chuyện như vậy, ai, nhưng ta vẫn phải cảm ơn...”
Xích Minh một mình khoanh chân ngồi, dương dương nhìn mọi người, tựa hồ hết thảy không có quan hệ gì với hắn.
Kiền Thiện Dong cũng lộ ra tươi cười, nhưng vẻ tươi cười khắc ở mặt nạ nên có vẻ có chút quỷ dị. Hắn nói: “ Không có gì kỳ quái cả, ngươi vĩnh viễn cũng không có tiềm lực như lão đệ, cho nên thái độ của Thiên Quân có thể giải thích.” Giải thích của hắn làm cho Lý Cường dở khóc dở cười, nhất là Thiên Thực, tám chân mày càng xụ thấp, vẻ mặt hắn khổ sở nói: “ Kiền đại nhân, không cần châm chọc như vậy đi.”
Lý Cường có chút đồng tình nhìn Thiên Thực, hắn ngẫm lại cũng buồn cười, tại tu chân giới người như Thiên Thực không ngờ cũng bị chỉnh đến tối tăm mặt mày, trách không được hắn không thể ở lại tiên giới, muốn chạy đến thế giới này, nhìn bộ dáng Thiên Thực tại tiên giới tệ hại đến không nói nên lời.
Hiên Long nói: “ Kiền đại nhân, Lệ Cấm Thiên Quân có chuyện muốn ta chuyển cáo cho ngươi.”
Vẻ tươi cười trên mặt Kiền Thiện Dong nhất thời ngưng kết lại, một hồi lâu hắn mới hỏi: “ Cái gì?”
/297
|