Lý Cường đưa Hồng Thiêm một cây Hồng Trùy Pháo, cười nói: “ Hãy tiết kiệm một chút chân nguyên lực, hắc hắc, trước tiên dùng thứ vũ khí này thử xem.”
Hồng Thiêm dương tay cầm lấy, cười to nói: “ Sư thúc, chủ ý này thật tốt. A a, tại Nam Khẩu Quan sư thúc đã lấy được không ít đồ vật tốt a.”
Lý Cường cười nói: “ Đó là đương nhiên, xem ta đây !”
Hắn cầm mỗi tay mỗi cây Hồng Trùy Pháo, bay lên không trung. Nạp Thiện há to miệng, kêu lên quái dị: “ Lão Đại…huynh cũng thật là quá sung sướng, dùng đến hai cây pháo đó…” Hắn hâm mộ đến nổi than thở, biết lần này không tới phiên mình chơi đùa.
Hai người bay đến phía trên Hỏa Liệt Trùng, Lý Cường hắc hắc cười nói: “ Hồng Thiêm, ngươi lo bên kia, nơi này để cho ta !”
Lý Cường ấn tay phát ra một kích, hai cây Hồng Trùy Pháo trong tay có chút rung động, phun ra hai đạo quang cầu màu đỏ “ Oanh!” “Oanh!” tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên.
Lý Cường ở trên bầu trời nhìn thấy rõ ràng, hai luồng hồng quang đạn bắn ra cấp tốc trướng lớn, sương khói, cỏ dại, bùn đất và Hỏa Liệt Trùng bị tạc nát thành những mảnh nhỏ bay lên cao, trên mặt đất còn lưu lại hai cái hố to thật sâu. Lý Cường vui vẻ nói: “ Vật này thật là tốt quá ! Có thể so sánh được với dã chiến đạn pháo a.”
Hồng Thiêm cũng bắn ra một đạo năng lượng quang cầu màu đỏ, lớn tiếng hỏi: “ Sư thúc, cái gì gọi là dã chiến đạn pháo a?”
Lý Cường cười khẽ một tiếng, thật ra hắn cũng không biết uy lực của đạn pháo đến tột cùng là bao nhiêu, chỉ là trước kia ở quê hương nhìn thấy trong ti vi, điều này cũng không biết làm sao giải thích cùng Hồng Thiêm.
Một khối năng lượng tinh thạch trên Hồng Trùy Pháo có thể phóng ra mười lần, sau đó phải thay đổi tinh thạch, mỗi lần thay thế cũng phải tốn ít thời gian, Lý Cường tại Nam Khẩu Quan thu thập được hơn mười cây Hồng Trùy Pháo, cho nên hắn căn bản là không cần đợi bổ sung năng lượng, lập tức thay ngay hai cây pháo khác.
Hồng Thiêm trợn mắt há hốc mồm nhìn, chỉ thấy Lý Cường phóng ra hai đạo quang cầu màu đỏ, ngay sau đó lại phóng ra hai đạo nữa, cơ hồ không có dừng lại, ngay cả Hồng Trùy Pháo trong tay mình vẫn còn chưa bổ sung tinh thạch xong, làm hắn tức giận đến quát to một tiếng, bay ra Trần Tiêu, Toái Kim song kiếm, nhất thời năm luồng kíếm quang ngũ sắc bay ra, như cuồng phong loạn vũ bay tới, khí thế tuyệt đối không thua gì Hồng Trùy Pháo của Lý Cường.
Những người trong trại mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Lý Cường và Hồng Thiêm mỗi người đều giống như con giao long tung hoành tứ hải, uy phong lẫm lẫm. Nạp Thiện cũng đã chạy đến chỗ tiểu đội của Trụ Đầu, nhìn cả nửa ngày nhịn không được than thở: “ Ai ! Ngày nào đó ta cũng phải uy phong được như vậy a !”
Hắn không ngừng giơ lên cây Hồng Trùy Pháo trong tay, thật sự muốn phóng ra một luồng quang đạn cho thỏa giận.
Trụ Đầu chỉ vào phía trước kêu lên: “ Các ngươi nhìn đoàn quái thú bên kia…có ai nhận ra đây là quái thú gì không?”
Xa xa bụi mù tung lên khắp trời đất, như đang có người phóng ra những luồng sương khói nồng đậm. Xú Cước phát hiện những chiếc xe trong đội dường như cũng đang rung động lên, rõ ràng là do bước chân của quái thú làm chấn động. Trong doanh trại nhất thời bao trùm một không khí chết chóc, mỗi người đều có cảm giác ngày tận thế đã tới, Xú Cước cả người run rẩy, hàm răng đã đánh vào nhau lập cập.
Uy lực của Hồng Trùy Pháo quả nhiên không giống bình thường, một đạo năng lượng quang cầu có thể dọn sạch đám Hỏa Liệt Trùng trong khoảng ba mươi thước vuông. Song kiếm của Hồng Thiêm cũng đều xuất hiện, diệt quái trùng với tốc độ cực nhanh. Hai người ngươi tới ta đi lần lượt hạ sát thủ, Hỏa Liệt Trùng cơ hồ toàn bộ tuyệt diệt. Lý Cường đột nhiên thu hồi Hồng Trùy Pháo, kêu lên: “ Hay thật, Hồng Thiêm ngươi xem ! Liệt Thú tộc cũng có khả năng sai khiến nhiều loại quái thú như vậy, bọn họ muốn làm ta mệt chết a.”
Hồng Thiêm thở dài nói: “ Đệ tử ở tại Tây đại lục cũng lâu, cho tới bây giờ không có nghe nói qua Liệt Thú tộc có khả năng sai khiến quái thú với số lượng lớn, những quái thú này không phải được nuôi dưỡng từ nhỏ, sẽ không có khả năng nghe theo sự chỉ huy đâu. Thật sự là kỳ quái, sao lại có nhiều quái thú tới như vậy?”
Lý Cường quát: “ Hồng Thiêm, ngươi ở lại bên cạnh thương đội, cẩn thận đừng làm cho quái thú phá vỡ vòng phòng ngự, để ta đi tìm người của Liệt Thú tộc.”
Lý Cường vốn nghĩ đến đạo lý bắt giặc nên bắt người cầm đầu trước, nếu không thể nhanh chóng tìm được người của Liệt Thú tộc ở phía sau sai khiến quái thú, một khi thương đội chống đỡ không được thì sẽ có sự thương vong rất lớn. Khi đó nhất định hắn và Hồng Thiêm phải đại khai sát giới. Mặc dù đây chỉ là quái thú, nhưng nếu giết chúng quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới sự tu luyện của mình, chỉ có thể trước tiên khống chế được người của Liệt Thú tộc mới có thể hóa giải được tràng nguy cơ lần này.
Lý Cường huýt sáo dài xuất ra Hấp Tinh kiếm, giống như một ngôi sao xẹt bay tới hướng phía sau lưng đám quái thú.
Quái thú chia làm từng đại quân, đi trước đầu tiên là Kiếm Xỉ Hào, số lượng so với ngày hôm qua còn muốn gấp đôi, quả thực là phô thiên cái địa. Ở phía sau đi theo mấy ngàn Bát Sát Thú, chính là Tần Giáp Mông. Cuối cùng là hai Địa Hỏa Thú, chính là loại thần thú Lý Cường từng nhìn thấy tại Nam Khẩu Quan. Còn trên bầu trời đang bay quanh chính là vô số quái điểu màu xanh.
Hỏa Liệt Trùng dĩ nhiên đã bị giết hết sạch sẽ, chỉ còn lại một chút không thể uy hiếp được đại thương đội. Đoàn quái thú bức đến gần, diện mục dữ tợn của Kiếm Xỉ Hào từ từ trở nên rõ ràng. Đối diện với nhiều Kiếm Xỉ Hào như vậy, ngay cả những hộ vệ lão luyện cũng cảm giác đôi chân như nhũn ra. Nạp Thiện lớn tiếng kêu lên: “ Mạt Bổn ! Để pháo vào giữa trung gian ! Ngươi bắn bên phải, ta bên trái, nghe khẩu lệnh của ta…chuẩn bị…phóng !”
Hai người bọn họ phân trái phải, đứng trên nóc xe, hai đạo năng lượng quang cầu màu đỏ phóng vút ra ngoài.
Hồng Trùy Pháo quả thật lợi hại, đội hình Kiếm Xỉ Hào vốn phi thường dày đặc, hai phát năng lượng quang cầu đã phá vỡ ngay chính giữa đội hình của chúng thành một lỗ hổng lớn.
Ban Đồng hét lớn: “ Thứ tích thương thủ, cung tiễn thủ…phóng !”
“ Ba ba ba ba” một loạt quang cầu màu xanh bắn ra, lập tức bắn ngã hơn mười con Kiếm Xỉ Hào. Cung tiễn thủ bắn ra những mũi tên dài cũng đã bắn trúng không ít, nhưng Kiếm Xỉ Hào tấn công tới có nhiều vô số, độc trên đầu mũi tên trong nhất thời cũng khó lấy đi lực chiến đấu của Kiếm Xỉ Hào.
Nếu chỉ có mấy trăm Kiếm Xỉ Hào, thương đội còn có thể đối phó, nhưng bây giờ là có tới mấy ngàn Kiếm Xỉ Hào cùng lúc tấn công, bọn chúng vô cùng đông đảo công kích thẳng vào đội xe dùng làm vòng phòng ngự nghiêm ngặt của thương đội, chúng nó rít gào kêu hống liều mạng tấn công vào bên trong. Hồng Thiêm ở trên bầu trời nhìn thấy kinh tâm động phách, hắn nhìn thấy nơi nào nguy cấp là vội vàng bay qua nơi đó cứu viện. Nạp Thiện đưa Hồng Trùy Pháo cho Trụ Đầu, còn tự mình rút Nghịch Quang kiếm lao tới. Mạt Bổn cũng rút ra trường thương, chuyên tìm những chỗ mà lực lượng hộ vệ yếu ớt nhất hỗ trợ.
Quái điểu màu xanh trên bầu trời không ngừng bay quanh thân thể Lý Cường để quấy nhiễu, chúng nó tựa hồ biết sự lợi hại của Lý Cường, không dám công kích hắn, chỉ là bay xung quanh để quấy nhiễu hắn. Trong lòng Lý Cường rất căm tức, biết đây chính là do người của Liệt Thú tộc đang cố níu giữ mình để kéo dài thời gian che khuất tầm mắt mình, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở Thiên Lại Thành đã học được một công pháp, đó chính là Bát Âm Pháp của Hàn Âm Hoặc, hắn vận một hơi, dùng Bát Âm Pháp quát: “ Cút ! Cút ! Cút !” Liên tục phát ra ba tiếng cút, chữ sau cao hơn chữ trước, chữ sau độc hơn chữ trước.
Hàn Âm Hoặc mật pháp có tám chủng loại âm pháp, có thể nhờ vật phát ra, cũng có thể dùng giọng nói phát ra, nếu dùng giọng nói phát, phải có tu vi tu chân đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Lý Cường mặc dù đối với cách này không gọi là tinh thông, bất quá hắn đã đạt đến Xuất Khiếu sơ kỳ cao thủ, công lực có thừa. Ba từ “ cút” này, giống như ba tấm bùa đòi mạng vô hình, những quái điểu tới gần Lý Cường trong trăm thước đều bị lảo đảo hoảng hoảng rơi xuống từng đợt, còn những con xa xa giống như nhìn thấy khắc tinh, vội vàng bay ra thật xa. Trên bầu trời đột nhiên yên tĩnh, ngoại trừ Lý Cường không còn vật gì khác.
Lý Cường không nhịn được bật cười ha hả, trong lòng hắn rất đắc ý, biện pháp này quả thật rất tốt. Hắn vội vàng bay về phía trước, một bên phi hành một bên lo tìm kiếm tung tích người của Liệt Thú tộc. Hắn càng bay càng xa, đột nhiên một đạo kiếm quang cách đó không xa hiện lên, Lý Cường hơi kinh hãi, thầm nghĩ: “ Lẽ nào trong Liệt Thú tộc cũng có người tu chân? Không có khả năng.” Hai mắt hắn tinh mang chớp động, lặng yên đưa thần thức tỏa ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã rơi vào một cạm bẫy đáng sợ.
Vô số những sợi tơ kết thành võng mắt thường nhìn không thấy phong kín không gian chung quanh Lý Cường, chỉ để lại ở giữa một địa phương không lớn lắm. Lý Cường lập tức phát ra một tiếng sáo dài thộng tri với Hồng Thiêm, nhưng hắn lại không biết thanh âm của mình cũng không thể truyền ra khỏi nơi này. Trên bầu trời đột nhiên hiện ra bảy người tu chân, tất cả đều mặc chiến giáp, trong đó có bốn người nhanh chóng chiếm bốn góc, mặt khác có ba người phi đến gần Lý Cường.
Trong ba người Lý Cường nhận ra hai người, đó chính là đôi nam nữ đã đánh lén mình bên ngoài trấn nhỏ. Tên nam nhân kia trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn đắc ý, hắn dùng ngữ khí như mèo vờn chuột nói: “ Ta còn tưởng rằng ngươi đã bỏ chạy, hắc hắc, ngươi tên ác ma, cố ý thả Điền Cức Ma Trượng bỏ chạy, ngươi nhất định sẽ trốn không thoát đâu. Sư thúc, chính hắn đã phá hủy mai phục của chúng ta, đánh bị thương ta và Vận muội !”
Nữ tử kia cũng hét lớn: “ Hắn căn bản không xem Thiên Kích Phong chúng ta vào mắt, sư bá, ngài hãy làm chủ cho chúng ta !”
Lý Cường lần này mới hiểu được hai người này quả thật không thể tưởng tượng, vẫn là lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy được người tu chân không nói đạo lý mà chỉ biết nói hươu nói vượn. Muốn nói lời ngang ngược, Lý Cường cũng biết cách nói này, nhưng theo công lực tu chân tinh tiến, hắn đã khinh thường cách làm như vậy. Lý Cường lạnh lùng nói: “ Người của Thiên Kích Phong chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ biết len lén rình rập tập kích người khác sao? Lần trước lão tử đã đại phát từ bi tha cho các ngươi, lần này các ngươi lại làm như vậy nữa, có phải trong óc các ngươi thiếu trí khôn không? Chọc cho lão tử nổi giận, đừng trách lão tử tiêu diệt Thiên Kích Phong !” Trong lòng hắn rất khó chịu, lo lắng cho Hồng Thiêm bọn họ, bởi vậy lời nói ra tương đối khó nghe.
Trong bảy người tu chân có sáu người vẻ mặt giận dữ, chỉ có người đứng giữa được gọi là sư thúc là không có chút phản ứng. Hắn mặc một kiện chiến giáp màu đỏ nhạt, trên trán mang một chiếc vòng hình ngọn lửa, gương mặt phương phi, sáng lạn, hai hàng lông mi trắng rũ dài, bộ dáng có vẻ rất uy nghiêm. Hắn trầm giọng nói: “ Ngươi quả thật rất cuồng, công lực tu chân tựa hồ cũng rất cao, có lẽ là rất lợi hại. Ngươi không xem Thiên Kích Phong vào mắt, người của Thiên Kích Phong cũng không sợ gì ngươi !”
Từ ngữ khí Lý Cường nghe ra được sự bất mãn của hắn, vì vậy cười nói: “ Xem ra, lão tử và Thiên Kích Phong đã kết cừu rồi, được, để trước tiên cho ta biết đã kết thù với người nào, báo danh đi ! Lão tử không giết hạng người vô danh.” Trong lòng hắn cũng ta cực kỳ căm tức.
Bạch mi nói: “ Được ! Nếu ngươi cuồng như vậy, nói cho ngươi cũng không có gì, ta chính là người thứ bảy Trấn Quan Sử Long Thiên Nhạc của Thiên Kích Phong, hắc hắc, đây là mấy sư điệt của ta.”
Lý Cường cười nhạo nói: “ Đệ thất Trấn Quan Sử? Tu chân giới mà cũng có quan danh? Lão tử thật sự là kiến thức ít ỏi.” Hắn chỉ tay qua bên đôi nam nữ bên Long Thiên Nhạc: “ Các ngươi có phải cũng có xưng hào hay xước hào gì kinh người hay không, nói nghe thử một chút coi có thể hù chết lão tử không, nếu được cũng không cần các ngươi đại động can qua nữa.”
Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, tự trách mình quả thật không chút cẩn thận, đã biết rõ đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng lại vẫn như cũ không có chú ý đề phòng, kết quả lạc vào cạm bẫy của đối phương, sợ rằng lần này gặp nhiều khó khăn rồi.
Bạch mi của Long Thiên Nhạc chậm rãi dựng đứng lên, hắn bắt đầu tin tưởng lời của sư điệt mình nói, người này quả thật rất tà, lời nói ra làm cho người ta nghe mà khó chịu, nhưng khí thế hắn toát ra cũng không hề tầm thường, mặc dù bị bảy người vây khốn, nhưng gương mặt lại không hề đổi sắc thản nhiên nói chuyện.
Đôi nam nữ kia thốt nhiên giận dữ. Nam tử kia kêu lên: “ Ta là thủ quan đệ tử Minh Linh Tử của Thiên Kích Phong, đây là sư muội của ta là Hồng Vận Tử. Ác ma ngươi, ngày tận thế của ngươi tới rồi !”
Hồng Vận Tử thét to: “ Ngươi tên gì? Là môn phái gì?”
Nàng và Minh Linh Tử đã sớm thương lượng qua, vô luận cừu gia này thuộc môn phái nào, cũng phải hung hăng mà trả thù. Ở trong mắt bọn họ, người của Thiên Kích Phong sẽ không sợ bất cứ ai.
Lý Cường đã không còn nhịn được nữa, hắn quát to: “ Trọng Huyền Lý Cường ! Nhìn đây ! Chuyết !”
Hấp Tinh kiếm đột nhiên bay quanh như mộng như ảo. Long Thiên Nhạc kinh hãi quát: “ Cẩn thận ! Đây là Chân Huyễn Kiếm Khí trong truyền thuyết !”
Bảy người bọn họ chưa nghe rõ lời nói của Lý Cường, Hấp Tinh kiếm đã công kích tới. Đây là sự đánh lén tiêu chuẩn, một kích này Lý Cường đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Lúc này đây hình thái của Hấp Tinh kiếm rất đặc biệt, nó hoàn toàn mất đi ngân mang của phi kiếm nhưng lại ẩn chứa sương khói dày đặc, Lý Cường ẩn thân trong mây mù, có vẻ hư ảo. Hấp Tinh kiếm rốt cuộc hiển lộ ra đặc tính thật sự của nó.
Cỗ ngân vụ kỳ lạ này vọt tới trước bảy người, phi kiếm của Minh Linh Tử đột nhiên trở nên trầm trọng, phi kiếm tựa như tiến vào một vùng khói dày đặc rồi bị niêm chặt, kiếm quang nhất thời bị trì trệ ảm đạm xuống, hắn cả kinh hét lớn: “ Là thứ tà ác gì vậy?”
Trong lòng Long Thiên Nhạc hiểu được, địch thủ này phi thường lợi hại. Trước kia hắn từng nghe tiền bối cao nhân có nói qua, loại Chân Huyễn kiếm khí này diệc chân diệc huyễn, thị thật hoàn hư (như thật như ảo, là thật hóa hư), là chánh tông tuyệt diệu nhất của tu chân giới, là một trong các loại kiếm pháp khó luyện nhất, ngoại trừ công lực tu chân, có phải có cực phẩm phi kiếm có hai thuộc tính thủy hỏa, phối hợp với tâm pháp đặc thù mới có thể học được, hình như cũng đã thất truyền. Bây giờ đột nhiên hắn nhìn thấy kiếm pháp loại này, trong lòng không khỏi chấn động, mơ hồ hiểu được lần này Thiên Kích Phong đã chọc vào một đại phiền toái.
Chỉ trong nháy mắt, phi kiếm của Minh Linh tử và Hồng Vận tử ở trong luồng sương khói tuôn ra một chuỗi phi tinh, hóa thành mảnh nhỏ phiêu nhiên rơi xuống, may là Long Thiên Nhạc đang ở bên cạnh, kịp thời dùng chính phi kiếm của mình bảo vệ được hai người. Con mắt Minh Linh tử đã chuyển hồng, hắn đã bị Lý Cường phế bỏ hai thanh phi kiếm. Hắn tức giận đến cả người run rẩy, nhịn không được mở miệng mắng to: “ Tiểu tặc ! Hỗn đản ! Ta thề tuyệt đối không buông tha cho ngươi ! Ta và ngươi thề không yên đâu !” Trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận.
Long Thiên Nhạc quát: “ Khởi động Vạn Trọng đại trận !” Phi kiếm của hắn cung cản không được Hấp Tinh kiếm của Lý Cường, kiếm vụ âm nhu đáng sợ kia khiến cho bọn hắn không thể nào chống cự, kiếm vụ giống nhue một luồng nước bạc không có nơi nào là không vào được, ngay cả chiến giáp trên người bọn họ cũng trở nên ảm đạm phai nhạt đi rất nhiều, chỉ cần là đang ở trong phạm vi bao phủ của kiếm vụ thì tựa hồ như đồ vật gì cũng bị ăn mòn.
Theo tiếng quát của Long Thiên Nhạc, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số những đạo võng màu vàng, giống như là tấm lưới nhện, tầng tầng lớp lớp che kín trên dưới trái phải thân thể Lý Cường. Bảy người Long Thiên Nhạc nhanh chóng tiến vào trong Vạn Trọng đại trận, Hồng Vận tử cất tiếng cười chói tai: “ Sư ca, vây khốn được hắn rồi ! Ha ha !”
Long Thiên Nhạc xuất ra thủ ấn, quát: “ Tinh Ti Tàn ! Chuyết !”
Vô số những sợi chỉ vàng nhỏ xíu từ trong võng bay ra. Loại kim ti này chuyên môn dùng để quấn quanh phi kiếm, nhưng đối với phi kiếm của Lý Cường lại không có tác dụng, nếu Hấp Tinh kiếm vẫn còn là kiếm quyết nguyên sơ ban đầu, vậy cũng rất có thể bị thu mất, nhưng bây giờ Hấp Tinh kiếm đã biến thành khói sương trở thành Chân Huyễn kiếm khí, hình thái kiếm quyết như thế thì kim ti sẽ không thể thu nổi.
Lý Cường căn bản là không để ý tới Long Thiên Nhạc bọn họ, tâm thần hắn hoàn toàn say mê trong Chân Huyễn kiếm khí, cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ tới Hấp Tinh kiếm có thể hóa thành hình thái như vậy. Hắn nhắm lại mắt toàn bộ tinh thần chăm chú tìm hiểu sự ảo diệu trong đó, đối với những luồng kim ti đang phóng tới không hề để ý, dần dần, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân Hấp Tinh kiếm biến hóa. Thật ra rất đơn giản, dương cực âm sanh, bởi vì Lý Cường có Tử Viêm Tâm và Huyễn Tật Thiên Hỏa hai loại cực phẩm pháp bảo chí dương chí cương, Hấp Tinh kiếm vì phải bảo trì sự bình hành, tự nhiên phải hóa thành hình thái âm nhu, đem thuộc tính Thủy phát huy hết toàn bộ uy lực của nó. Tựa như Lan Uẩn chiến giáp tiến hóa, lần này Hấp Tinh kiếm cũng xảy ra tiến hóa y hệt, chỉ bất quá Lan Uẩn chiến giáp chủ yếu phòng ngự, Hấp Tinh kiếm lại chủ yếu công kích.
Đám người Long Thiên Nhạc càng ngày càng kinh ngạc, bọn họ nhìn Lý Cường lẳng lặng đứng giữa không trung, hai tay áp trong người, nhắm hai mắt, vụ khí màu bạc bên người dần dần nhạt đi, từ từ chuyển thành màu vàng nhạt, quanh thân có bảy khỏa kim tinh vờn quanh, đó là hộ thân kim tinh do Huyễn Dương Hoàn phát ra.
Trong đó có một người tu chân hỏi: “ Sư tôn, ngài xem ! Quang hoa màu tím nọ là cái gì vậy?”
Long Thiên Nhạc cũng đã choáng váng, nói: “ Ta không dám khẳng định, như là Thiên Hỏa trong truyền thuyết, bất quá lại có vẻ khác biệt một chút.” Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, cũng may đã vây khốn Lý Cường, tạm thời không sợ Lý Cường sẽ uy hiếp đám sư điệt của mình nữa.
Tâm thần Lý Cường có chút vừa động, hắn đem Thiên Hỏa hóa thành thật nhỏ, cẩn thận dung hợp tiến vào trong Hấp Tinh kiếm, Hấp Tinh kiếm tựa hồ rất bài xích, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ muốn thử xem mà thôi. Thấy không thể thành công, hắn đột nhiên hiểu được, cũng là một bảo bối thì chỉ phải tìm vật âm nhu hợp với nó. Hắn phân ra một tia tâm thần, trong thủ trạc tìm được Huyền Châu có được khi ở Thiên Lại Thành, đây là cực phẩm âm hàn, hắn mặc kệ tất cả, đem Huyền Châu tiến vào trong kiếm vụ, chỉ nghe “ ba” một thanh âm vỡ vụn, một đạo khói đen từ trong kiếm vụ bay ra. Bất luận kẻ nào cũng nghĩ không ra hắn đang ở trong Vạn Trọng đại trận mà lại bắt đầu luyện chế vũ khí.
Minh Linh tử kêu lên quái dị: “ Sư thúc, hắn đang làm cái quỷ gì? Giết chết hắn đi !”
Long Thiên Nhạc khẽ cau mày, hỏi: “ Vừa rồi hắn báo là môn phái gì? Ta không có chú ý, các ngươi có ai nghe được?”
Hồng Vận tử nói: “ Không cần quản hắn là ai, dám xem thường Thiên Kích Phong chúng ta, giết chết hắn là được !”
Long Thiên Nhạc mặc dù bênh vực sư điệt, nhưng khi nghe Hồng Vận tử nói cũng có chút tức giận, hắn dù sao cũng là tu chân cao thủ, khí lượng dĩ nhiên là phải có. Hắn khoát nhẹ tay nói: “ Hắn đã bị nhốt lại, nếu là hiểu lầm, giáo huấn hắn một chút là được, không cần phải kết hạ đại cừu.” Thật ra trong lòng hắn có chút không dám, thực lực người này biểu hiện ra tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
Minh Linh tử nói: “ Vừa rồi hắn nói cái gì là Trọng Huyền Lý Cường, chưa từng nghe qua tên này, có gì quan trọng chứ?”
Long Thiên Nhạc lẩm bẩm: “ Trọng Huyền Lý Cường…Trọng Huyền Lý Cường, Trọng Huyền…Lý Cường ? Trọng Huyền ! Lý Cường !”
Hắn đột nhiên kinh hãi thất sắc, thất thanh nói: “ Trọng Huyền Phái ! Lý Cường ! Đây là phiền toái lớn !”
Minh Linh tử mấy người chỉ là vãn bối, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng, nhưng Long Thiên Nhạc lại khác hẳn, hắn là nhân vật hạch tâm của Thiên Kích Phong, có thể nào không biết về Trọng Huyền Phái và Lý Cường – Khảm Ba Nhi đại thần của Thản Bang đại lục đã tự mình mời hắn đến Thiên Kích Phong làm khách quý, Thanh Phong Chân Nhân Phó Sơn đệ đệ, hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái, huynh đệ của Nguyên Thủy Môn nhất đại tông sư Hầu Phích Tịnh. Đừng hỏi thực lực của Lý Cường là như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn giản những thế lực phía sau hắn, sẽ không ai dám chọc vào, càng huống chi tự thân Lý Cường cũng đã lợi hại như vậy. Trong nhất thời Long Thiên Nhạc cảm thấy choáng váng đầu óc.
Long Thiên Nhạc ngây người lơ lửng giữa không trung, hắn biết chuyện đã nghiêm trọng rồi, vô luận hắn cũng không bao giờ dám nghĩ đến sư điệt của mình lại kết thù với Lý Cường của Trọng Huyền Phái. Hắn không hiểu tại sao Lý Cường lại đến Thiên Lộ thảo nguyên, Minh Linh tử nói người này rất tà ác, làm cho Điền Cức Ma Trượng bỏ chạy, lại hủy đi phi kiếm của Minh Linh tử, lúc ấy hắn nghe xong cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó chính là một tu chân giả muốn đoạt lấy Ma Trượng mà thôi. Cũng đúng lúc sư huynh hắn đi vắng, hắn liền dẫn theo bốn đồ đệ cùng Minh Linh tử hai người đi ra, thiết lập mai phục tại Thiên Lộ thảo nguyên, chuẩn bị diệt trừ người tu chân tà ác này, vạn lần không có nghĩ đến, lại chọc phải Trọng Huyền Phái Lý Cường.
Minh Linh tử nói: “ Sư thúc, đừng do dự nữa ! Đây là lúc thời gian phi thường của Thiên Kích Phong, giết chết hắn rồi chúng ta mau chóng trở về.”
Sắc mặt của Long Thiên Nhạc trở nên trầm trọng: “ Giết chết hắn? Nếu giết chết hắn, chỉ sợ Thiên Kích Phong của chúng ta cũng xong đời luôn. Các ngươi thành thật nói cho ta biết, các ngươi làm thế nào kết thù với hắn?”
Minh Linh tử lại càng hoảng sợ, ấp úng kể lại một lần Lý Cường tà ác như thế nào, khi dễ bọn họ, còn lôi kéo Hồng Vận tử làm chứng. Trong lòng Long Thiên Nhạc đã sinh nghi, làm sao để hắn lừa gạt, rất nhanh đã phát hiện ra sơ hở trong lời nói của hắn, hỏi tới vài câu đã hiểu rõ ràng tình huống.
Một nỗi tức giận xông lên não, đôi lông mi trắng cũng nhướng cao lên, hắn hung hăng mắng to: “ Hai người các ngươi là thứ ngu ngốc, người ta đã hạ thủ lưu tình, các ngươi còn bám theo không buông tha, bây giờ phải làm sao? Ngươi nói, bây giờ có thả hắn thì hắn có đáp ứng không? Hay thật, hay quá, đánh lại không thể đánh, chạy lại không thể chạy…”
Minh Linh tử nhỏ giọng nói thầm: “ Hắn có gì đặc biệt hơn người chứ, Thiên Kích Phong chúng ta từng sợ qua ai? Có Vạn Trọng đại trận, dứt khoát giết chết hắn, có ai biết là chúng ta làm, sư thúc cũng quá lo sợ rồi.”
Long Thiên Nhạc nghe xong không khỏi động tâm, nếu thả Lý Cường, lỡ như hắn hưng sư hỏi tội thì làm sao bây giờ? Tuy mình nói không sợ, nhưng mấy vãn bối của mình coi như sẽ thảm, nếu Vạn Trọng đại trận không vây khốn được hắn, vậy hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm thế nào mới tốt.
Lý Cường bị vây trong Vạn Trọng đại trận ra không được, tình huống của thương đội ở phía sau cũng đã hoàn toàn không ổn.
Hồng Thiêm dương tay cầm lấy, cười to nói: “ Sư thúc, chủ ý này thật tốt. A a, tại Nam Khẩu Quan sư thúc đã lấy được không ít đồ vật tốt a.”
Lý Cường cười nói: “ Đó là đương nhiên, xem ta đây !”
Hắn cầm mỗi tay mỗi cây Hồng Trùy Pháo, bay lên không trung. Nạp Thiện há to miệng, kêu lên quái dị: “ Lão Đại…huynh cũng thật là quá sung sướng, dùng đến hai cây pháo đó…” Hắn hâm mộ đến nổi than thở, biết lần này không tới phiên mình chơi đùa.
Hai người bay đến phía trên Hỏa Liệt Trùng, Lý Cường hắc hắc cười nói: “ Hồng Thiêm, ngươi lo bên kia, nơi này để cho ta !”
Lý Cường ấn tay phát ra một kích, hai cây Hồng Trùy Pháo trong tay có chút rung động, phun ra hai đạo quang cầu màu đỏ “ Oanh!” “Oanh!” tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên.
Lý Cường ở trên bầu trời nhìn thấy rõ ràng, hai luồng hồng quang đạn bắn ra cấp tốc trướng lớn, sương khói, cỏ dại, bùn đất và Hỏa Liệt Trùng bị tạc nát thành những mảnh nhỏ bay lên cao, trên mặt đất còn lưu lại hai cái hố to thật sâu. Lý Cường vui vẻ nói: “ Vật này thật là tốt quá ! Có thể so sánh được với dã chiến đạn pháo a.”
Hồng Thiêm cũng bắn ra một đạo năng lượng quang cầu màu đỏ, lớn tiếng hỏi: “ Sư thúc, cái gì gọi là dã chiến đạn pháo a?”
Lý Cường cười khẽ một tiếng, thật ra hắn cũng không biết uy lực của đạn pháo đến tột cùng là bao nhiêu, chỉ là trước kia ở quê hương nhìn thấy trong ti vi, điều này cũng không biết làm sao giải thích cùng Hồng Thiêm.
Một khối năng lượng tinh thạch trên Hồng Trùy Pháo có thể phóng ra mười lần, sau đó phải thay đổi tinh thạch, mỗi lần thay thế cũng phải tốn ít thời gian, Lý Cường tại Nam Khẩu Quan thu thập được hơn mười cây Hồng Trùy Pháo, cho nên hắn căn bản là không cần đợi bổ sung năng lượng, lập tức thay ngay hai cây pháo khác.
Hồng Thiêm trợn mắt há hốc mồm nhìn, chỉ thấy Lý Cường phóng ra hai đạo quang cầu màu đỏ, ngay sau đó lại phóng ra hai đạo nữa, cơ hồ không có dừng lại, ngay cả Hồng Trùy Pháo trong tay mình vẫn còn chưa bổ sung tinh thạch xong, làm hắn tức giận đến quát to một tiếng, bay ra Trần Tiêu, Toái Kim song kiếm, nhất thời năm luồng kíếm quang ngũ sắc bay ra, như cuồng phong loạn vũ bay tới, khí thế tuyệt đối không thua gì Hồng Trùy Pháo của Lý Cường.
Những người trong trại mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Lý Cường và Hồng Thiêm mỗi người đều giống như con giao long tung hoành tứ hải, uy phong lẫm lẫm. Nạp Thiện cũng đã chạy đến chỗ tiểu đội của Trụ Đầu, nhìn cả nửa ngày nhịn không được than thở: “ Ai ! Ngày nào đó ta cũng phải uy phong được như vậy a !”
Hắn không ngừng giơ lên cây Hồng Trùy Pháo trong tay, thật sự muốn phóng ra một luồng quang đạn cho thỏa giận.
Trụ Đầu chỉ vào phía trước kêu lên: “ Các ngươi nhìn đoàn quái thú bên kia…có ai nhận ra đây là quái thú gì không?”
Xa xa bụi mù tung lên khắp trời đất, như đang có người phóng ra những luồng sương khói nồng đậm. Xú Cước phát hiện những chiếc xe trong đội dường như cũng đang rung động lên, rõ ràng là do bước chân của quái thú làm chấn động. Trong doanh trại nhất thời bao trùm một không khí chết chóc, mỗi người đều có cảm giác ngày tận thế đã tới, Xú Cước cả người run rẩy, hàm răng đã đánh vào nhau lập cập.
Uy lực của Hồng Trùy Pháo quả nhiên không giống bình thường, một đạo năng lượng quang cầu có thể dọn sạch đám Hỏa Liệt Trùng trong khoảng ba mươi thước vuông. Song kiếm của Hồng Thiêm cũng đều xuất hiện, diệt quái trùng với tốc độ cực nhanh. Hai người ngươi tới ta đi lần lượt hạ sát thủ, Hỏa Liệt Trùng cơ hồ toàn bộ tuyệt diệt. Lý Cường đột nhiên thu hồi Hồng Trùy Pháo, kêu lên: “ Hay thật, Hồng Thiêm ngươi xem ! Liệt Thú tộc cũng có khả năng sai khiến nhiều loại quái thú như vậy, bọn họ muốn làm ta mệt chết a.”
Hồng Thiêm thở dài nói: “ Đệ tử ở tại Tây đại lục cũng lâu, cho tới bây giờ không có nghe nói qua Liệt Thú tộc có khả năng sai khiến quái thú với số lượng lớn, những quái thú này không phải được nuôi dưỡng từ nhỏ, sẽ không có khả năng nghe theo sự chỉ huy đâu. Thật sự là kỳ quái, sao lại có nhiều quái thú tới như vậy?”
Lý Cường quát: “ Hồng Thiêm, ngươi ở lại bên cạnh thương đội, cẩn thận đừng làm cho quái thú phá vỡ vòng phòng ngự, để ta đi tìm người của Liệt Thú tộc.”
Lý Cường vốn nghĩ đến đạo lý bắt giặc nên bắt người cầm đầu trước, nếu không thể nhanh chóng tìm được người của Liệt Thú tộc ở phía sau sai khiến quái thú, một khi thương đội chống đỡ không được thì sẽ có sự thương vong rất lớn. Khi đó nhất định hắn và Hồng Thiêm phải đại khai sát giới. Mặc dù đây chỉ là quái thú, nhưng nếu giết chúng quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới sự tu luyện của mình, chỉ có thể trước tiên khống chế được người của Liệt Thú tộc mới có thể hóa giải được tràng nguy cơ lần này.
Lý Cường huýt sáo dài xuất ra Hấp Tinh kiếm, giống như một ngôi sao xẹt bay tới hướng phía sau lưng đám quái thú.
Quái thú chia làm từng đại quân, đi trước đầu tiên là Kiếm Xỉ Hào, số lượng so với ngày hôm qua còn muốn gấp đôi, quả thực là phô thiên cái địa. Ở phía sau đi theo mấy ngàn Bát Sát Thú, chính là Tần Giáp Mông. Cuối cùng là hai Địa Hỏa Thú, chính là loại thần thú Lý Cường từng nhìn thấy tại Nam Khẩu Quan. Còn trên bầu trời đang bay quanh chính là vô số quái điểu màu xanh.
Hỏa Liệt Trùng dĩ nhiên đã bị giết hết sạch sẽ, chỉ còn lại một chút không thể uy hiếp được đại thương đội. Đoàn quái thú bức đến gần, diện mục dữ tợn của Kiếm Xỉ Hào từ từ trở nên rõ ràng. Đối diện với nhiều Kiếm Xỉ Hào như vậy, ngay cả những hộ vệ lão luyện cũng cảm giác đôi chân như nhũn ra. Nạp Thiện lớn tiếng kêu lên: “ Mạt Bổn ! Để pháo vào giữa trung gian ! Ngươi bắn bên phải, ta bên trái, nghe khẩu lệnh của ta…chuẩn bị…phóng !”
Hai người bọn họ phân trái phải, đứng trên nóc xe, hai đạo năng lượng quang cầu màu đỏ phóng vút ra ngoài.
Hồng Trùy Pháo quả thật lợi hại, đội hình Kiếm Xỉ Hào vốn phi thường dày đặc, hai phát năng lượng quang cầu đã phá vỡ ngay chính giữa đội hình của chúng thành một lỗ hổng lớn.
Ban Đồng hét lớn: “ Thứ tích thương thủ, cung tiễn thủ…phóng !”
“ Ba ba ba ba” một loạt quang cầu màu xanh bắn ra, lập tức bắn ngã hơn mười con Kiếm Xỉ Hào. Cung tiễn thủ bắn ra những mũi tên dài cũng đã bắn trúng không ít, nhưng Kiếm Xỉ Hào tấn công tới có nhiều vô số, độc trên đầu mũi tên trong nhất thời cũng khó lấy đi lực chiến đấu của Kiếm Xỉ Hào.
Nếu chỉ có mấy trăm Kiếm Xỉ Hào, thương đội còn có thể đối phó, nhưng bây giờ là có tới mấy ngàn Kiếm Xỉ Hào cùng lúc tấn công, bọn chúng vô cùng đông đảo công kích thẳng vào đội xe dùng làm vòng phòng ngự nghiêm ngặt của thương đội, chúng nó rít gào kêu hống liều mạng tấn công vào bên trong. Hồng Thiêm ở trên bầu trời nhìn thấy kinh tâm động phách, hắn nhìn thấy nơi nào nguy cấp là vội vàng bay qua nơi đó cứu viện. Nạp Thiện đưa Hồng Trùy Pháo cho Trụ Đầu, còn tự mình rút Nghịch Quang kiếm lao tới. Mạt Bổn cũng rút ra trường thương, chuyên tìm những chỗ mà lực lượng hộ vệ yếu ớt nhất hỗ trợ.
Quái điểu màu xanh trên bầu trời không ngừng bay quanh thân thể Lý Cường để quấy nhiễu, chúng nó tựa hồ biết sự lợi hại của Lý Cường, không dám công kích hắn, chỉ là bay xung quanh để quấy nhiễu hắn. Trong lòng Lý Cường rất căm tức, biết đây chính là do người của Liệt Thú tộc đang cố níu giữ mình để kéo dài thời gian che khuất tầm mắt mình, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở Thiên Lại Thành đã học được một công pháp, đó chính là Bát Âm Pháp của Hàn Âm Hoặc, hắn vận một hơi, dùng Bát Âm Pháp quát: “ Cút ! Cút ! Cút !” Liên tục phát ra ba tiếng cút, chữ sau cao hơn chữ trước, chữ sau độc hơn chữ trước.
Hàn Âm Hoặc mật pháp có tám chủng loại âm pháp, có thể nhờ vật phát ra, cũng có thể dùng giọng nói phát ra, nếu dùng giọng nói phát, phải có tu vi tu chân đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Lý Cường mặc dù đối với cách này không gọi là tinh thông, bất quá hắn đã đạt đến Xuất Khiếu sơ kỳ cao thủ, công lực có thừa. Ba từ “ cút” này, giống như ba tấm bùa đòi mạng vô hình, những quái điểu tới gần Lý Cường trong trăm thước đều bị lảo đảo hoảng hoảng rơi xuống từng đợt, còn những con xa xa giống như nhìn thấy khắc tinh, vội vàng bay ra thật xa. Trên bầu trời đột nhiên yên tĩnh, ngoại trừ Lý Cường không còn vật gì khác.
Lý Cường không nhịn được bật cười ha hả, trong lòng hắn rất đắc ý, biện pháp này quả thật rất tốt. Hắn vội vàng bay về phía trước, một bên phi hành một bên lo tìm kiếm tung tích người của Liệt Thú tộc. Hắn càng bay càng xa, đột nhiên một đạo kiếm quang cách đó không xa hiện lên, Lý Cường hơi kinh hãi, thầm nghĩ: “ Lẽ nào trong Liệt Thú tộc cũng có người tu chân? Không có khả năng.” Hai mắt hắn tinh mang chớp động, lặng yên đưa thần thức tỏa ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã rơi vào một cạm bẫy đáng sợ.
Vô số những sợi tơ kết thành võng mắt thường nhìn không thấy phong kín không gian chung quanh Lý Cường, chỉ để lại ở giữa một địa phương không lớn lắm. Lý Cường lập tức phát ra một tiếng sáo dài thộng tri với Hồng Thiêm, nhưng hắn lại không biết thanh âm của mình cũng không thể truyền ra khỏi nơi này. Trên bầu trời đột nhiên hiện ra bảy người tu chân, tất cả đều mặc chiến giáp, trong đó có bốn người nhanh chóng chiếm bốn góc, mặt khác có ba người phi đến gần Lý Cường.
Trong ba người Lý Cường nhận ra hai người, đó chính là đôi nam nữ đã đánh lén mình bên ngoài trấn nhỏ. Tên nam nhân kia trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn đắc ý, hắn dùng ngữ khí như mèo vờn chuột nói: “ Ta còn tưởng rằng ngươi đã bỏ chạy, hắc hắc, ngươi tên ác ma, cố ý thả Điền Cức Ma Trượng bỏ chạy, ngươi nhất định sẽ trốn không thoát đâu. Sư thúc, chính hắn đã phá hủy mai phục của chúng ta, đánh bị thương ta và Vận muội !”
Nữ tử kia cũng hét lớn: “ Hắn căn bản không xem Thiên Kích Phong chúng ta vào mắt, sư bá, ngài hãy làm chủ cho chúng ta !”
Lý Cường lần này mới hiểu được hai người này quả thật không thể tưởng tượng, vẫn là lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy được người tu chân không nói đạo lý mà chỉ biết nói hươu nói vượn. Muốn nói lời ngang ngược, Lý Cường cũng biết cách nói này, nhưng theo công lực tu chân tinh tiến, hắn đã khinh thường cách làm như vậy. Lý Cường lạnh lùng nói: “ Người của Thiên Kích Phong chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ biết len lén rình rập tập kích người khác sao? Lần trước lão tử đã đại phát từ bi tha cho các ngươi, lần này các ngươi lại làm như vậy nữa, có phải trong óc các ngươi thiếu trí khôn không? Chọc cho lão tử nổi giận, đừng trách lão tử tiêu diệt Thiên Kích Phong !” Trong lòng hắn rất khó chịu, lo lắng cho Hồng Thiêm bọn họ, bởi vậy lời nói ra tương đối khó nghe.
Trong bảy người tu chân có sáu người vẻ mặt giận dữ, chỉ có người đứng giữa được gọi là sư thúc là không có chút phản ứng. Hắn mặc một kiện chiến giáp màu đỏ nhạt, trên trán mang một chiếc vòng hình ngọn lửa, gương mặt phương phi, sáng lạn, hai hàng lông mi trắng rũ dài, bộ dáng có vẻ rất uy nghiêm. Hắn trầm giọng nói: “ Ngươi quả thật rất cuồng, công lực tu chân tựa hồ cũng rất cao, có lẽ là rất lợi hại. Ngươi không xem Thiên Kích Phong vào mắt, người của Thiên Kích Phong cũng không sợ gì ngươi !”
Từ ngữ khí Lý Cường nghe ra được sự bất mãn của hắn, vì vậy cười nói: “ Xem ra, lão tử và Thiên Kích Phong đã kết cừu rồi, được, để trước tiên cho ta biết đã kết thù với người nào, báo danh đi ! Lão tử không giết hạng người vô danh.” Trong lòng hắn cũng ta cực kỳ căm tức.
Bạch mi nói: “ Được ! Nếu ngươi cuồng như vậy, nói cho ngươi cũng không có gì, ta chính là người thứ bảy Trấn Quan Sử Long Thiên Nhạc của Thiên Kích Phong, hắc hắc, đây là mấy sư điệt của ta.”
Lý Cường cười nhạo nói: “ Đệ thất Trấn Quan Sử? Tu chân giới mà cũng có quan danh? Lão tử thật sự là kiến thức ít ỏi.” Hắn chỉ tay qua bên đôi nam nữ bên Long Thiên Nhạc: “ Các ngươi có phải cũng có xưng hào hay xước hào gì kinh người hay không, nói nghe thử một chút coi có thể hù chết lão tử không, nếu được cũng không cần các ngươi đại động can qua nữa.”
Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, tự trách mình quả thật không chút cẩn thận, đã biết rõ đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng lại vẫn như cũ không có chú ý đề phòng, kết quả lạc vào cạm bẫy của đối phương, sợ rằng lần này gặp nhiều khó khăn rồi.
Bạch mi của Long Thiên Nhạc chậm rãi dựng đứng lên, hắn bắt đầu tin tưởng lời của sư điệt mình nói, người này quả thật rất tà, lời nói ra làm cho người ta nghe mà khó chịu, nhưng khí thế hắn toát ra cũng không hề tầm thường, mặc dù bị bảy người vây khốn, nhưng gương mặt lại không hề đổi sắc thản nhiên nói chuyện.
Đôi nam nữ kia thốt nhiên giận dữ. Nam tử kia kêu lên: “ Ta là thủ quan đệ tử Minh Linh Tử của Thiên Kích Phong, đây là sư muội của ta là Hồng Vận Tử. Ác ma ngươi, ngày tận thế của ngươi tới rồi !”
Hồng Vận Tử thét to: “ Ngươi tên gì? Là môn phái gì?”
Nàng và Minh Linh Tử đã sớm thương lượng qua, vô luận cừu gia này thuộc môn phái nào, cũng phải hung hăng mà trả thù. Ở trong mắt bọn họ, người của Thiên Kích Phong sẽ không sợ bất cứ ai.
Lý Cường đã không còn nhịn được nữa, hắn quát to: “ Trọng Huyền Lý Cường ! Nhìn đây ! Chuyết !”
Hấp Tinh kiếm đột nhiên bay quanh như mộng như ảo. Long Thiên Nhạc kinh hãi quát: “ Cẩn thận ! Đây là Chân Huyễn Kiếm Khí trong truyền thuyết !”
Bảy người bọn họ chưa nghe rõ lời nói của Lý Cường, Hấp Tinh kiếm đã công kích tới. Đây là sự đánh lén tiêu chuẩn, một kích này Lý Cường đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Lúc này đây hình thái của Hấp Tinh kiếm rất đặc biệt, nó hoàn toàn mất đi ngân mang của phi kiếm nhưng lại ẩn chứa sương khói dày đặc, Lý Cường ẩn thân trong mây mù, có vẻ hư ảo. Hấp Tinh kiếm rốt cuộc hiển lộ ra đặc tính thật sự của nó.
Cỗ ngân vụ kỳ lạ này vọt tới trước bảy người, phi kiếm của Minh Linh Tử đột nhiên trở nên trầm trọng, phi kiếm tựa như tiến vào một vùng khói dày đặc rồi bị niêm chặt, kiếm quang nhất thời bị trì trệ ảm đạm xuống, hắn cả kinh hét lớn: “ Là thứ tà ác gì vậy?”
Trong lòng Long Thiên Nhạc hiểu được, địch thủ này phi thường lợi hại. Trước kia hắn từng nghe tiền bối cao nhân có nói qua, loại Chân Huyễn kiếm khí này diệc chân diệc huyễn, thị thật hoàn hư (như thật như ảo, là thật hóa hư), là chánh tông tuyệt diệu nhất của tu chân giới, là một trong các loại kiếm pháp khó luyện nhất, ngoại trừ công lực tu chân, có phải có cực phẩm phi kiếm có hai thuộc tính thủy hỏa, phối hợp với tâm pháp đặc thù mới có thể học được, hình như cũng đã thất truyền. Bây giờ đột nhiên hắn nhìn thấy kiếm pháp loại này, trong lòng không khỏi chấn động, mơ hồ hiểu được lần này Thiên Kích Phong đã chọc vào một đại phiền toái.
Chỉ trong nháy mắt, phi kiếm của Minh Linh tử và Hồng Vận tử ở trong luồng sương khói tuôn ra một chuỗi phi tinh, hóa thành mảnh nhỏ phiêu nhiên rơi xuống, may là Long Thiên Nhạc đang ở bên cạnh, kịp thời dùng chính phi kiếm của mình bảo vệ được hai người. Con mắt Minh Linh tử đã chuyển hồng, hắn đã bị Lý Cường phế bỏ hai thanh phi kiếm. Hắn tức giận đến cả người run rẩy, nhịn không được mở miệng mắng to: “ Tiểu tặc ! Hỗn đản ! Ta thề tuyệt đối không buông tha cho ngươi ! Ta và ngươi thề không yên đâu !” Trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận.
Long Thiên Nhạc quát: “ Khởi động Vạn Trọng đại trận !” Phi kiếm của hắn cung cản không được Hấp Tinh kiếm của Lý Cường, kiếm vụ âm nhu đáng sợ kia khiến cho bọn hắn không thể nào chống cự, kiếm vụ giống nhue một luồng nước bạc không có nơi nào là không vào được, ngay cả chiến giáp trên người bọn họ cũng trở nên ảm đạm phai nhạt đi rất nhiều, chỉ cần là đang ở trong phạm vi bao phủ của kiếm vụ thì tựa hồ như đồ vật gì cũng bị ăn mòn.
Theo tiếng quát của Long Thiên Nhạc, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số những đạo võng màu vàng, giống như là tấm lưới nhện, tầng tầng lớp lớp che kín trên dưới trái phải thân thể Lý Cường. Bảy người Long Thiên Nhạc nhanh chóng tiến vào trong Vạn Trọng đại trận, Hồng Vận tử cất tiếng cười chói tai: “ Sư ca, vây khốn được hắn rồi ! Ha ha !”
Long Thiên Nhạc xuất ra thủ ấn, quát: “ Tinh Ti Tàn ! Chuyết !”
Vô số những sợi chỉ vàng nhỏ xíu từ trong võng bay ra. Loại kim ti này chuyên môn dùng để quấn quanh phi kiếm, nhưng đối với phi kiếm của Lý Cường lại không có tác dụng, nếu Hấp Tinh kiếm vẫn còn là kiếm quyết nguyên sơ ban đầu, vậy cũng rất có thể bị thu mất, nhưng bây giờ Hấp Tinh kiếm đã biến thành khói sương trở thành Chân Huyễn kiếm khí, hình thái kiếm quyết như thế thì kim ti sẽ không thể thu nổi.
Lý Cường căn bản là không để ý tới Long Thiên Nhạc bọn họ, tâm thần hắn hoàn toàn say mê trong Chân Huyễn kiếm khí, cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ tới Hấp Tinh kiếm có thể hóa thành hình thái như vậy. Hắn nhắm lại mắt toàn bộ tinh thần chăm chú tìm hiểu sự ảo diệu trong đó, đối với những luồng kim ti đang phóng tới không hề để ý, dần dần, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân Hấp Tinh kiếm biến hóa. Thật ra rất đơn giản, dương cực âm sanh, bởi vì Lý Cường có Tử Viêm Tâm và Huyễn Tật Thiên Hỏa hai loại cực phẩm pháp bảo chí dương chí cương, Hấp Tinh kiếm vì phải bảo trì sự bình hành, tự nhiên phải hóa thành hình thái âm nhu, đem thuộc tính Thủy phát huy hết toàn bộ uy lực của nó. Tựa như Lan Uẩn chiến giáp tiến hóa, lần này Hấp Tinh kiếm cũng xảy ra tiến hóa y hệt, chỉ bất quá Lan Uẩn chiến giáp chủ yếu phòng ngự, Hấp Tinh kiếm lại chủ yếu công kích.
Đám người Long Thiên Nhạc càng ngày càng kinh ngạc, bọn họ nhìn Lý Cường lẳng lặng đứng giữa không trung, hai tay áp trong người, nhắm hai mắt, vụ khí màu bạc bên người dần dần nhạt đi, từ từ chuyển thành màu vàng nhạt, quanh thân có bảy khỏa kim tinh vờn quanh, đó là hộ thân kim tinh do Huyễn Dương Hoàn phát ra.
Trong đó có một người tu chân hỏi: “ Sư tôn, ngài xem ! Quang hoa màu tím nọ là cái gì vậy?”
Long Thiên Nhạc cũng đã choáng váng, nói: “ Ta không dám khẳng định, như là Thiên Hỏa trong truyền thuyết, bất quá lại có vẻ khác biệt một chút.” Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, cũng may đã vây khốn Lý Cường, tạm thời không sợ Lý Cường sẽ uy hiếp đám sư điệt của mình nữa.
Tâm thần Lý Cường có chút vừa động, hắn đem Thiên Hỏa hóa thành thật nhỏ, cẩn thận dung hợp tiến vào trong Hấp Tinh kiếm, Hấp Tinh kiếm tựa hồ rất bài xích, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ muốn thử xem mà thôi. Thấy không thể thành công, hắn đột nhiên hiểu được, cũng là một bảo bối thì chỉ phải tìm vật âm nhu hợp với nó. Hắn phân ra một tia tâm thần, trong thủ trạc tìm được Huyền Châu có được khi ở Thiên Lại Thành, đây là cực phẩm âm hàn, hắn mặc kệ tất cả, đem Huyền Châu tiến vào trong kiếm vụ, chỉ nghe “ ba” một thanh âm vỡ vụn, một đạo khói đen từ trong kiếm vụ bay ra. Bất luận kẻ nào cũng nghĩ không ra hắn đang ở trong Vạn Trọng đại trận mà lại bắt đầu luyện chế vũ khí.
Minh Linh tử kêu lên quái dị: “ Sư thúc, hắn đang làm cái quỷ gì? Giết chết hắn đi !”
Long Thiên Nhạc khẽ cau mày, hỏi: “ Vừa rồi hắn báo là môn phái gì? Ta không có chú ý, các ngươi có ai nghe được?”
Hồng Vận tử nói: “ Không cần quản hắn là ai, dám xem thường Thiên Kích Phong chúng ta, giết chết hắn là được !”
Long Thiên Nhạc mặc dù bênh vực sư điệt, nhưng khi nghe Hồng Vận tử nói cũng có chút tức giận, hắn dù sao cũng là tu chân cao thủ, khí lượng dĩ nhiên là phải có. Hắn khoát nhẹ tay nói: “ Hắn đã bị nhốt lại, nếu là hiểu lầm, giáo huấn hắn một chút là được, không cần phải kết hạ đại cừu.” Thật ra trong lòng hắn có chút không dám, thực lực người này biểu hiện ra tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
Minh Linh tử nói: “ Vừa rồi hắn nói cái gì là Trọng Huyền Lý Cường, chưa từng nghe qua tên này, có gì quan trọng chứ?”
Long Thiên Nhạc lẩm bẩm: “ Trọng Huyền Lý Cường…Trọng Huyền Lý Cường, Trọng Huyền…Lý Cường ? Trọng Huyền ! Lý Cường !”
Hắn đột nhiên kinh hãi thất sắc, thất thanh nói: “ Trọng Huyền Phái ! Lý Cường ! Đây là phiền toái lớn !”
Minh Linh tử mấy người chỉ là vãn bối, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng, nhưng Long Thiên Nhạc lại khác hẳn, hắn là nhân vật hạch tâm của Thiên Kích Phong, có thể nào không biết về Trọng Huyền Phái và Lý Cường – Khảm Ba Nhi đại thần của Thản Bang đại lục đã tự mình mời hắn đến Thiên Kích Phong làm khách quý, Thanh Phong Chân Nhân Phó Sơn đệ đệ, hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái, huynh đệ của Nguyên Thủy Môn nhất đại tông sư Hầu Phích Tịnh. Đừng hỏi thực lực của Lý Cường là như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn giản những thế lực phía sau hắn, sẽ không ai dám chọc vào, càng huống chi tự thân Lý Cường cũng đã lợi hại như vậy. Trong nhất thời Long Thiên Nhạc cảm thấy choáng váng đầu óc.
Long Thiên Nhạc ngây người lơ lửng giữa không trung, hắn biết chuyện đã nghiêm trọng rồi, vô luận hắn cũng không bao giờ dám nghĩ đến sư điệt của mình lại kết thù với Lý Cường của Trọng Huyền Phái. Hắn không hiểu tại sao Lý Cường lại đến Thiên Lộ thảo nguyên, Minh Linh tử nói người này rất tà ác, làm cho Điền Cức Ma Trượng bỏ chạy, lại hủy đi phi kiếm của Minh Linh tử, lúc ấy hắn nghe xong cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó chính là một tu chân giả muốn đoạt lấy Ma Trượng mà thôi. Cũng đúng lúc sư huynh hắn đi vắng, hắn liền dẫn theo bốn đồ đệ cùng Minh Linh tử hai người đi ra, thiết lập mai phục tại Thiên Lộ thảo nguyên, chuẩn bị diệt trừ người tu chân tà ác này, vạn lần không có nghĩ đến, lại chọc phải Trọng Huyền Phái Lý Cường.
Minh Linh tử nói: “ Sư thúc, đừng do dự nữa ! Đây là lúc thời gian phi thường của Thiên Kích Phong, giết chết hắn rồi chúng ta mau chóng trở về.”
Sắc mặt của Long Thiên Nhạc trở nên trầm trọng: “ Giết chết hắn? Nếu giết chết hắn, chỉ sợ Thiên Kích Phong của chúng ta cũng xong đời luôn. Các ngươi thành thật nói cho ta biết, các ngươi làm thế nào kết thù với hắn?”
Minh Linh tử lại càng hoảng sợ, ấp úng kể lại một lần Lý Cường tà ác như thế nào, khi dễ bọn họ, còn lôi kéo Hồng Vận tử làm chứng. Trong lòng Long Thiên Nhạc đã sinh nghi, làm sao để hắn lừa gạt, rất nhanh đã phát hiện ra sơ hở trong lời nói của hắn, hỏi tới vài câu đã hiểu rõ ràng tình huống.
Một nỗi tức giận xông lên não, đôi lông mi trắng cũng nhướng cao lên, hắn hung hăng mắng to: “ Hai người các ngươi là thứ ngu ngốc, người ta đã hạ thủ lưu tình, các ngươi còn bám theo không buông tha, bây giờ phải làm sao? Ngươi nói, bây giờ có thả hắn thì hắn có đáp ứng không? Hay thật, hay quá, đánh lại không thể đánh, chạy lại không thể chạy…”
Minh Linh tử nhỏ giọng nói thầm: “ Hắn có gì đặc biệt hơn người chứ, Thiên Kích Phong chúng ta từng sợ qua ai? Có Vạn Trọng đại trận, dứt khoát giết chết hắn, có ai biết là chúng ta làm, sư thúc cũng quá lo sợ rồi.”
Long Thiên Nhạc nghe xong không khỏi động tâm, nếu thả Lý Cường, lỡ như hắn hưng sư hỏi tội thì làm sao bây giờ? Tuy mình nói không sợ, nhưng mấy vãn bối của mình coi như sẽ thảm, nếu Vạn Trọng đại trận không vây khốn được hắn, vậy hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm thế nào mới tốt.
Lý Cường bị vây trong Vạn Trọng đại trận ra không được, tình huống của thương đội ở phía sau cũng đã hoàn toàn không ổn.
/297
|