Nguyên lai sau khi dịch dung thì diện mạo của Y Phong trở nên giống hệt Tam Hiệp - Chung Anh Kỳ trong Phi Hồng thất kiếm. Vì vậy mà ngay cả những sư huynh đệ sống chung với Chung Anh Kỳ từ nhỏ cũng không phân biệt được.
Hoa Phẩm Kỳ thấy Y Phong thủy chung bất động thì trong lòng càng cho rằng chàng chính là tam đệ của mình. Nguyên Chung Anh Kỳ được lão ta thu dưỡng từ nhỏ, về sau vì một chuyện mà vô ý đả thương chân phải Mao Văn Kỳ, tức lão nhị trong Phi Hồng thất kiếm. Sau khi Chung Anh Kỳ bỏ đi biền biệt tung tích thì vị Chưởng môn họ Hoa này vô cùng thương nhớ, vì lẽ đó mà chuyến này lão quyết tâm đi tìm tam đệ của mình.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Y Phong quá giống với Chung Anh Kỳ, lòng lão bất giác tràn đầy cảm khái, lão nói :
- Tam đệ! Ngươi qua bên này, để đại ca ngắm nhìn ngươi một chút.
Cốc Hiểu Tịnh tuy danh liệt trong Võ lâm Tứ mỹ nhưng võ công không cao lắm, lúc này tuy có mấy vị võ lâm hào sĩ trợ chiến, song vẫn lộ bại tướng dưới Phi Hồng Kiếm của Cung Thiên Kỳ. Huống hồ nàng còn lo lắng cho tình trạng nguy hiểm của phu quân mình, bất giác nàng kêu lớn :
- Họ Hoa kia! Ngươi chớ trông gà hóa cuốc như vậy, bổn cô nương là Lạt Thủ Tây Thi Cốc Hiểu Tịnh nói cho ngươi biết, ngươi chớ vì tam đệ bảo bối của ngươi mà ngang ngược như thế.
Lời vừa dứt thì nghe “soạt” một tiếng, trường kiếm của Cung Thiên Kỳ đã vạch một đường qua tay phải của nàng, khiến tay áo rách toạc một mảng.
Lại nghe Hoa Phẩm Kỳ nói :
- Lạt Thủ Tây Thi à, hừ! Tên thì hay nhưng người chẳng phải hạng tốt lành gì.
Tam đệ! Bắt ả lại cho ta.
Y Phong thủy chung ngẩn người như pho tượng, bấy giờ chàng mới chợt hiểu ra vì trong lúc vô ý hóa trang mà diện mạo của mình giống với tam đệ của đối phương. Nhất thời chàng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng tình cảnh này lại không cho phép chàng khoanh tay đứng nhìn nữa. Ý niệm vừa động thì Tiêu Nam Tần đã lướt tới và khẽ nói :
- Lã ca ca, xem ra đây là sự hiểu lầm rồi, ca ca không thể không lên tiếng.
Y Phong mỉm cười thầm nghĩ :
- “Lời của nữ nhân nói cũng chẳng khác gì không nói, lẽ nào ta không biết đây là sự hiểu lầm”
Nghĩ đoạn chàng liếc nhìn Tiêu Nam Tần và thấy trong ánh mắt nàng đầy vẻ quan tâm. Chàng lại mỉm cười rồi lướt như chớp đến chỗ Cốc Hiểu Tịnh đang động thủ, đoạn cất giọng trầm hùng nói :
- Xin mọi người tạm thời ngừng tay.
Cốc Hiểu Tịnh quát lớn :
- Ngươi không đến kịp thời thì ta nóng lòng muốn điên lên rồi đây.
Nói đoạn, nàng tung người thoát khỏi vòng chiến. Ngay lúc đó, trường kiếm của Cung Thiên Kỳ lại đâm thẳng vào trước ngực Y Phong, hàn quang lấp loáng, chớp mắt đã tới.
Y Phong mỉm cười. Lúc này Cung Thiên Kỳ cũng đã thấy rõ người trước mặt nên cả kinh quát lớn :
- Tam ca...
Kiếm thế cũng vì vậy mà vội triệt tán, nhưng kiếm thức đã tận xuất, lực đạo đã phát nên vẫn đâm thẳng vào người Y Phong.
Hoa Phẩm Kỳ cũng kinh hãi kêu thất thanh. Nhưng Y Phong vẫn mỉm cười, đầu vài bất động, thân hình không tránh né, song người lại trượt ra ngoài xa ba thước, Hoa Phẩm Kỳ càng kinh ngạc, lão kêu lên :
- Tam đệ! Công phu của ngươi sao lại tiến bộ nhanh như vậy.
Y Phong cung thủ nói :
- Tại hạ là Y Phong, tuy ngưỡng mộ đại danh Hoa lão tiền bối đã lâu nhưng thủy chung không có duyên bái kiến, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh.
Hoa Phẩm Kỳ tiếp lời :
- Tam đệ! Ngươi nói cái gì thế? Lẽ nào... lẽ nào mấy năm qua ngươi đã thọ giáo danh sư khác, đã không còn nhận sư huynh đệ của ngươi nữa. Ngươi... ngươi thật... thất quá không phải rồi.
Nói đến câu sau cùng, giọng của lão vì quá xúc động mà run lên.
Quần hào tại đương trường làm sao biết được nguyên nhân bên trong chuyện này, do đó ai nấy đều nhìn Y Phong với ánh mắt kinh ngạc, vì bội phản sư môn là phạm vào đại kỵ của võ lâm, huống hồ thần thái của Hoa Phẩm Kỳ lúc này rất bi thương đau đớn.
Y Phong vừa định nói thì Mao Văn Kỳ đã lướt tới, mặt lạnh như băng, hắn nghiêm giọng nói :
- Tam đệ! Ngươi cũng quá vô tình rồi! Ngươi và đại sư huynh tuy danh nghĩa là huynh đệ, nhưng từ khi sư phụ chết, toàn bộ công phu của ngươi chẳng phải là do đại sư huynh truyền thụ cho sao? Bây giờ dù ngươi không nhận bọn ta, nhưng sao có thể không nhận đại sư huynh! Ngươi... ngươi thật quá vô tình rồi.
Y Phong thầm thở dài một hơi, chàng biết chuyện này không dễ giải thích cho rõ ràng. Nhưng trước mặt nhiều võ lâm hào sĩ như vậy, chàng lại không thể gỡ mặt nạ, lộ xuất thân phận của mình.
Sau một hồi trầm ngâm, chàng đành cất giọng sang sảng nói :
- Tại hạ là Y Phong, có lẽ diện mạo rất giống với tam đệ của Hoa tiền bối nên Hoa tiền bối mới ngộ nhận như vậy. Ôi! Quả thực tại hạ không thể giải thích...
Bỗng nhiên Tiêu Nam Tần lướt tới trước và cướp lời, nói :
- Hoa lão tiền bối! Lão nghe khẩu khí của hắn nói hoàn toàn khác với lão, lẽ nào người sống trên Trường Bạch Sơn có thể nói thuần túy khẩu âm Giang Nam.
Y Phong thầm trách mình, và cảm thấy sự thông tuệ của Tiêu Nam Tần quả nhiên có chỗ hơn người. Đồng thời cũng cảm thấy nữ tử này rất cẩn thận tỉ mỉ, chú ý đến những điểm mà người khác không chú ý.
Hoa Phẩm Kỳ, Mao Văn Kỳ, Cung Thiên Kỳ, và Hoàng Chí Kỳ thủy chung bất động, bốn nhân vật trong Phi Hồng thất kiếm này, quả nhiên đều ngẩn người, bất giác càng nhìn kỹ Y Phong hơn.
Phía bên kia Cốc Hiểu Tịnh đã đỡ phu quân Diêu Thanh Vũ của mình dậy, nàng nhìn qua Phi Hồng thất kiếm rồi cất giọng đầy căm hận nói :
- Họ Hoa kia! Ngươi không hỏi cho rõ ràng trắng đen mà đã xuất thủ đánh người trọng thương, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, rồi cũng có ngày phu phụ ta sẽ báo mối thù này.
Nàng dậm chân căm hận, mắt nhìn tứ phía và nói tiếp :
- Các vị bằng hữu! Các vị thấy đấy, vị Chưởng môn nhân của phái Trường Bạch này đã quản không nổi sư đệ của mình, để cho sư đệ chạy lung tung rồi lại tùy tiện nhận người khác làm sư đệ, chuyện này nếu truyền ra giang hồ thì e rằng giang hồ bằng hữu sẽ cười đến rụng răng mất. Hừ! Chỉ đáng tiếc Phi Hồng thất kiếm tuy nổi danh, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.
Hoa Phẩm Kỳ tức run người, lão nộ khí quát lớn :
- Câm miệng!
Cốc Hiểu Tịnh lại dậm chân liên tục và nói tiếp :
- Ngươi muốn gì nào? Ngươi muốn gì nào? Không lẽ ngươi cậy võ công cao hơn người ta rồi tùy tiện bắt nạt người tả Ngươi nhìn kỹ lại xem, hắn có phải là sư đệ của ngươi không? Hừ! Thiên hạ lại có chuyện như thế sao, đang khi không lại nhận người khác làm sư đệ của mình.
Giọng của nàng lanh lảnh, nói cực nhanh, Hoa Phẩm Kỳ tức đến độ biến sắc nhưng không thể xen vào được.
Cốc Hiểu Tịnh ngừng lại lấy hơi rồi nhìn qua Y Phong và Tiêu Nam Tần, nói tiếp :
- Y lão đệ! Tiêu tam muội! Chúng ta đi thôi. Phu quân của ta đã thọ thương, chẳng cần đi Chung Nam sơn nữa.
Nàng lại dậm chân rồi nói :
- Thế này nghĩa là sao? Giữa thanh thiên bạch nhật lại vô cớ gây sự. Này! Ta nói cho tam muội biết nhé, tốt nhất là ngươi mau chóng đưa Y Phong đi xa xa một chút, chớ để cho bọn chó điên cắn bậy.
Trong đám quần hào có người vì không nhịn được nên bật cười.
Hoa Phẩm Kỳ mặt xanh như thép, lão quát lớn :
- Nếu lão phu không nghĩ ngươi là phụ nhân chẳng hiểu biết gì thì hôm nay nhất định không để cho ngươi sống rồi.
Cốc Hiểu Tịnh cũng chẳng vừa, nàng quét mục quang đầy căm hận nhìn qua Hoa Phẩm Kỳ và nói :
- Họ Hoa kia! Ngươi bớt nói những lời thừa thãi đó đi. Ta không hiểu biết, vậy ngươi là người hiểu biết chăng. Người hiểu biết mới đi nhận người khác làm sư đệ chăng? Này! Nếu ta là Y lão đệ thì ngươi...
Y Phong sợ nàng nói ra chuyện mình dịch dung nên vội cướp lời, nói :
- Hoa lão tiền bối! Chuyện hôm nay quả thực là một sự hiểu lầm, và cũng chẳng trách ai được. Tại hạ có thể chỉ tay lên trời mà thề rằng, bình sinh tại hạ thật sự chưa gặp các hạ một lần, càng không phải làm tam đệ của các hạ. Trong thiên hạ có nhiều người có diện mạo giống nhau, ngày sau nếu tại hạ gặp tam đệ của các hạ, nhất định tại hạ sẽ truyền cáo ý của các hạ. Bây giờ vị huynh đài này của tại hạ còn có nỗi khổ tâm khác, do vậy bọn tại hạ xin cáo biệt trước...
Hoa Phẩm Kỳ cắt lời nói :
- Ngươi không phải là Chung Anh Kỳ sao?
Y Phong lắc đầu và mỉm cười nói :
- Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tại hạ nghe cái tên Chung Anh Kỳ.
Chàng vừa nói dứt lời thì thân hình Hoa Phẩm Kỳ chợt động, chớp mắt đã thấy hàn quang rợp trời. Y Phong vô cùng bất ngờ, chàng cảm thấy tứ phương bát hướng đều là kiếm ảnh chụp xuống đầu mình. Chiêu này cực kỳ nhanh, căn bản Y Phong không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao đối phương đột nhiên hạ thủ như vậy. Chỉ cảm thấy chiêu này của Hoa Phẩm Kỳ tựa như thủy ngân tràn dưới đất, không kẽ hở nào là không chui vào, toàn thân chàng không nơi nào là không bị kiếm quang vây bọc.
Giữa lúc sinh tử treo đầu sợi tóc đó, Y Phong phát hiện bên trái của chiêu này hình như có kẽ hở nhờ chàng vốn có nhiều năm hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm đối địch phong phú, lúc này thân cũng động theo ý nghĩ, cước bộ xoay chuyển và bất ngờ trượt người qua hướng trái. Nào ngờ thân hình chàng vừa bị động thì kiếm ảnh phi vũ rợp trời kia đã biết trước hướng đi của chàng, hàn quang lấp lánh, màn kiếm ảnh chợt biến động, kiếm phong vù vù bắn về phía mà Y Phong định lướt tới.
Y Phong vội soạt chân phải, ngay lúc đó một đạo kiếm quang đã đâm tới trước ngực chàng tựa như đạo kiếm quang này đã ở đó chờ chàng tới. Chàng đã hết đường tránh né, nhất thời nhắm hai mắt lại, tựa như cam tâm chờ kiếm quang đâm vào người.
Biến cố này rất bất ngờ, chờ lúc mọi người phát hiện thì Y Phong đã nhắm mắt chờ chết.
Quần hào kinh hãi buột miệng kêu thất thanh, Tiêu Nam Tần hoảng loạn thần trí, cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng luồng kiếm quang chỉ khẽ chạm vào người Y Phong rồi đột nhiên dừng lại.
Y Phong lặng lẽ mở mắt ra, chàng thấy Hoa Phẩm Kỳ đang trừng trừng nhìn mình.
Nhất thời trong lòng chàng trỗi dậy vạn phần cảm khái, tuy đối phương xuất thủ trong lúc mình không đề phòng, nhưng rốt cuộc cũng tại vì chiêu thức của mình chưa cao thâm, bằng không sao có thể bị đối phương uy hiếp như vậy?
Bất giác chàng cảm thấy hối hận, những ngày nhàn hạ trong nhà Diêu Thanh Vũ, tại sao mình không xem kỹ võ học trong Thiên Tinh bí kíp, mà chỉ lo thụ hưởng những tình cảm lẽ ra mình không nên thụ hưởng. Thế này thì mình còn có thể nói đến chuyện phục thù, rửa nhục được sao?
Chàng thầm hận chính mình, cơ hồ muốn xông tới trước cho mũi kiếm sắc lạnh đâm vào ngực.
Những ý niệm này chỉ thoáng qua đầu chàng như tia chớp. Bỗng nhiên nghe Hoa Phẩm Kỳ thở dài một hơi rồi từ từ thu trường kiếm lại. Lúc này trông lão có vẻ già đi rất nhiều, lão nhìn qua Mao Văn Kỳ và nói :
- Hắn quả nhiên không phải là tam đệ, ôi... sao thiên hạ lại có người giống nhau đến thế chứ.
Mao Văn Kỳ cũng cúi đầu, đoạn lão và bọn Cung Thiên Kỳ lướt đến cạnh ngựa rồi tung mình lên yên cương. Hoa Phẩm Kỳ cũng nhanh chóng thượng mã, chớp mắt bốn con tuấn mã đã phóng đi như bay về phía trước.
Y Phong ngẩn người nhìn theo rất lâu, khi quay lại thì thấy Tiêu Nam Tần đang nhìn mình chằm chằm, nàng mỉm cười nói :
- Ngươi chớ lấy làm khó chịu, quả thật lão quái đó rất lợi hại...
Y Phong cũng mỉm cười, tỏ ý lãnh nhận sự quan tâm và an ủi của nàng. Tiêu Nam Tần cũng chẳng cần nói nhiều, vì trong nụ cười của Y Phong, nàng đã lĩnh hội được tình ý của chàng đối với mình.
Cốc Hiểu Tịnh dìu Diêu Thanh Vũ với sắc diện nhợt nhạt đến, đoạn chậm rãi nói :
- Lão quái đó quả nhiên đã có nhiều vấn đề về thần kinh, chẳng hiểu tại sao lão ta lại bỏ đi như vậy.
Nàng nhìn Tiêu Nam Tần và Y Phong, đoạn nói tiếp :
- Thương thế của phu quân ta tuy không quá nặng, nhưng cũng chẳng phải là nhẹ, ta phải đưa phu quân ta về trước thôi. Này! Tam muội, ngươi đi với ta hay là đi với hắn?
Tiêu Nam Tần đỏ mặt, Cốc Hiểu Tịnh nói tiếp :
- Hay là ngươi đi với hắn thôi, ta không dám lôi kéo nữ ma đầu ngươi nữa.
Dường như vị Lạt Thủ Tây Thi này chẳng để cho ai nói một lời, nàng nhìn Y Phong rồi nói tiếp :
- Ta giao Tiêu tam muội cho ngươi đấy, ngươi nhớ phải trả lại cho ta nguyên vẹn đấy nhé, nếu ngươi không đối xử tốt với cô ta, hoặc bức hiếp cô ta, hừ! Để xem ta có tha cho ngươi hay không?
Y Phong chẳng biết nói thế nào, chàng đành cười cười cho qua chuyện nhưng sắc diện Tiêu Nam Tần càng đỏ hơn, nàng nổi tiếng trên giang hồ là một nữ sát tinh với thủ đoạn tàn độc, thế mà gần đây lại bỗng nhiên thay đổi tâm tính. Điều gì có thể khiến một nữ nhân tính tình cương cường, đột nhiên trở nên dịu dàng?
Xin thưa chỉ có một sức mạnh duy nhất, đó là ái tình, xưa nay đó là điều bất kiến.
Bản thân Tiêu Nam Tần cũng chẳng hiểu sao mình lại có phần tình cảm này.
Thoạt tiên nàng tự giải thích cho mình, đó là sự đồng cảm và thương hại đối với một nam tử có thê tử bất trung mà thôi. Nhưng hiện tại, ngay chính nàng cũng không muốn phủ nhận đó là tình ái.
Y Phong đứng ngớ người như pho tượng giữa đương trường rất lâu. Đường kiếm của Hoa Phẩm Kỳ tuy không làm thân thể chàng thọ thương, nhưng dường như đã làm tổn thương cõi lòng chàng.
Diêu Thanh Vũ và Cốc Hiểu Tịnh đã đi, bọn võ lâm hào sĩ cũng đã tứ tản. Hồi lâu sau Y Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nam Tần và mỉm cười với nàng. Ngay lúc đó, bỗng nhiên trên tuyệt đỉnh Chung Nam sơn có mấy tiếng chuông truyền xuống. Tiêu Nam Tần lặng lẽ bước đến gần và nói :
- Chúng ta nên lên núi thôi?
Đoạn nàng hạ thấp giọng nói tiếp :
- Tất cả cũng vì ta không tốt, để ngươi vô duyên vô cớ vướng phải chuyện phiền phức này. Nhưng cũng thật kỳ quái, thiên hạ sao có chuyện trùng hợp khéo đến thế!
- Chuyện này sao có thể trách nàng...
Y Phong mỉm cười nói. Chàng liếc mắt nhìn ra thì thấy mọi người đều đã đi sạch.
Xa xa có một đạo sĩ trẻ mặc đạo bào màu lam đang từ từ tiến lại, hắn vừa cung thủ chào vừa nói :
- Đại hội chọn Chưởng môn của tệ phái đã sắp khai mạc, nếu nhị vị cũng đến tham gia đại hội thì xin mời nhanh chóng lên núi thôi!
Lời vừa dứt thì lại có mấy tiếng chuông từ trên đỉnh núi truyền xuống, thanh âm vang động tứ phương bát hướng, dư âm văng vẳng không thôi.
Y Phong vội đa tạ đạo sĩ trẻ tuổi cùng Tiêu Nam Tần đăng sơn. Vì lúc này Tiêu Nam Tần vẫn trong bộ dạng nam trang nên bọn họ cũng không cần kiêng kỵ nhiều.
Đi được một đoạn thì thấy lại có một đạo nhân từ trên núi đi xuống, hắn cúi người hành lễ với bọn Y Phong và hỏi :
- Nhị vị thí chủ từ đâu đến. Có cần bần đạo dẫn nhị vị lên núi không?
Y Phong vội nói :
- Không dám phiền đạo trưởng, bọn tại hạ đã tự biết đường lên núi.
Đạo sĩ kia ngắm nhìn bọn Y Phong một lúc, trong mắt dường như lộ xuất thần sắc hoang mang, hắn gật đầu nói phải phải rồi tiếp tục hạ sơn.
Trước mặt là một khúc quanh, dưới chân núi có kê một chiếc bàn, trên bàn có một bình trà lớn, một đạo nhân trẻ tuổi đang bận rộn pha trà. Thấy bọn Y Phong bước đến thì hắn tươi cười chào hỏi :
- Nhị vị bằng hữu! Có cần uống chung trà rồi hãy lên núi không?
Y Phong mỉm cười đa tạ, nhưng trong lòng lại máy động. Vừa qua khúc quanh thì có hai đạo sĩ nữa từ trong một khe núi chạy ra, thân mặc đạo bào màu lam khá mới, chúng mỉm cười với bọn Y Phong và nói :
- Nhị vị bằng hữu mau lên núi thôi, lúc này đại hội sắp khai mạc rồi.
Y Phong hồ nghi trong lòng, chàng thầm nghĩ :
- Với tuổi tác và thân phận của mấy đạo sĩ này thì tối đa bọn chúng cũng chỉ là đệ tử đời thứ ba của Chưởng môn nhân. Nhưng dường như Diệu Linh đạo nhân từng nói, đệ tử đời thứ hai của lão ta vì công lực không thâm nên đều vong mạng sau khi trúng độc, thế tại sao bây giờ lại có nhiều đạo sĩ trẻ như vậy?
Chàng đang suy nghĩ thì lại có hai đạo sĩ trẻ nữa sánh vai bước tới, chúng mỉm cười với bọn Y Phong rồi đi qua mà không nói gì.
Tiêu Nam Tần nhìn qua Y Phong và nói :
- Sao bọn đạo sĩ này mặc toàn đạo bào mới không vậy? Mà tên nào tên nấy đều lộ vẻ hoan hỉ, đâu giống cảnh Chưởng môn nhân vừa hạ thế. Xem ra bọn đạo sĩ Chung Nam này hình như không tuân thủ thanh quy rồi.
Y Phong thầm nghĩ tiếp :
- “Đúng vậy, xem ra bọn đạo sĩ này có vẻ khả nghi... ”
Bỗng nhiên chàng quay sang hỏi Tiêu Nam Tần :
- Nàng có nhớ vừa rồi hai đạo sĩ đó gọi chúng ta là gì không?
Tiêu Nam Tần trầm ngâm một lúc rồi buột miệng nói :
- Đúng rồi! Đây mới thật là kỳ quái, vừa rồi mấy đạo sĩ đó không gọi chúng ta là thí chủ, mà chỉ gọi là bằng hữu, không lẽ bọn đạo sĩ này khoác đạo bào lên người chỉ là để giả trang.
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Nếu Chung Nam phái không phải là môn phái xưa nay có danh vọng trong võ lâm thì ta thật sự nghi ngờ mấy tiểu đạo sĩ mặc đạo bào kia rồi, có thể hôm nay chúng mới khoác đạo bào, còn ngày thường là tiểu lâu la trong đám lục lâm.
Nàng mỉm cười, nói tiếp :
- Không phải là ta nguyền rủa bọn chúng, nhưng ngoài chiếc đạo bào ra, từ đầu đến chân bọn chúng chẳng có chút gì giống người trong chốn huyền môn cả.
Y Phong chau mày, trong lòng đã nghi hoặc lại thêm lo lắng, chẳng biết trong thời gian chàng đi Vô Lượng sơn trên Chung Nam sơn lại có chuyện gì xảy ra. Và tại sao Diệu Linh đạo nhân đột nhiên tạ thế? Chẳng biết Kiếm tiên sinh, Tam Tâm Thần Quân và hai mẹ con Tôn Mẫn có còn trên núi hay không?
Thế là chàng gia tăng cước lực, hai người lại qua mấy khúc quanh nữa, dưới chân núi của mỗi khúc quanh đều có bày bàn trà nhỏ, và đều có hai đạo nhân trẻ đứng cạnh phục vụ. Tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Y Phong vẫn không khai khẩu hỏi mấy đạo nhân kia, vì chàng cảm thấy chuyện này xem ra có vẻ kỳ quặc.
Chàng hy vọng bọn Kiếm tiên sinh vẫn còn trên núi, có như vậy thì mối nghi ngờ trong lòng mới có thể giải quyết được. Tiêu Nam Tần theo sát bên chàng, nhưng nàng không biết những suy nghĩ trong lòng chàng, và cũng không thể suy đoán từ biểu cảm trên mặt chàng. Bởi lẽ sau khi chàng đeo mặt nạ da người vào thì người khác không thể nhìn thấy biến đổi trên mặt.
Lại qua một khúc quanh nữa, trước mặt đã là cánh rừng trước đạo quán, Y Phong vội vàng tiến vào. Chàng thấy hai cánh cổng chính của đạo quán mở rộng, đứng gần cổng là một trung niên đạo sĩ.
Y Phong bước đến gần thì trung niên đạo sĩ liền cung kính nói :
- Mời thí chủ vào thẳng chính điện, lúc này đại hội vừa mới khai mạc, thí chủ đến rất đúng lúc.
Y Phong vội đáp lễ và trầm giọng nói :
- Trong quý quán vốn có bốn người tá túc, hai nam hai nữ, xin hỏi đạo trưởng giờ này bọn họ còn ở đây không?
Trong lòng chàng vẫn còn lo lắng, vì thế nên không nói ra danh hiệu Kiếm tiên sinh.
Trung niên đạo sĩ quan sát kỹ Y Phong, thái độ càng cung kính hơn trước, hắn nói :
- Thí chủ muốn nói đến hai vị lão tiền bối đã cứu mấy trăm sinh mạng của đệ tử tệ phái phải không?
Y Phong liền gật đầu.
Trung niên đạo nhân hỏi tiếp :
- Thí chủ là bằng hữu của bọn họ chăng?
Y Phong lại gật đầu.
Trung niên đạo nhân thở dài nói :
- Đáng tiếc là nhị vị lão tiền bối đó đã đi từ mấy ngày trước rồi.
Cõi lòng Y Phong chợt trầm xuống, chàng vội hỏi :
- Đạo trưởng có biết bọn họ đi đâu không? Bọn họ có dặn dò gì không?
Đạo nhân lắc đầu, nói :
- Nếu bần đạo biết nhị vị lão tiền bối đó đi về đâu thì tốt biết mấy.
Hắn quét mục nhìn quanh một lúc rồi bỗng nhiên kéo Y Phong đến góc tường rào và khẽ nói :
- Thí chủ đã là bằng hữu của nhị vị lão tiền bối đó thì có lẽ cũng biết tại sao Chưởng môn nhân của tệ phái tạ thế. Đối với chuyện này, trên dưới mấy đời đệ tử của tệ phái đều rất thương tâm, vì thế tệ phái mới đi ngược với truyền thống nhiều năm, công khai mở đại hội bầu chọn tân Chưởng môn, chỉ cần là đệ tử của tệ phái, bất luận là đệ tử đời nào cũng đều có thể dựa vào võ công của mình để tranh chức vị Chưởng môn nhân.
Nào ngờ...
Hắn nói một mạch đến đây thì đột nhiên ngừng lại. Y Phong liếc nhìn ra thì thấy cớ hai đạo nhân đang sải bước đi tới, chúng cúi người hành lễ với bọn Y Phong và mỉm cười, nói :
- Đại hội đã khai, bên trong rất náo nhiệt, sao thí chủ còn không vào.
Nói xong, chúng đứng lại bên cạnh Y Phong mà không đi nữa.
Trung niên đạo nhân kia cũng không nói gì thêm, hắn quay sang hành lễ với Tiêu Nam Tần, trên mặt hình như có vẻ buồn bã.
Y Phong đành đưa Tiêu Nam Tần vào trong, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc :
- “Nghe khẩu khí của trung niên đạo nhân kia thì hình như cái chết của Chưởng môn nhân của bọn họ còn có uẩn khúc khác, nhưng tại sao đang nói nửa chừng, thấy hai đạo sĩ kia đi tới thì đột nhiên hắn ngừng lại? Ôi! Chỉ trách ta vì đã ở lại nhà của Diêu Thanh Vũ mấy ngày, chẳng những không gặp được bọn Kiếm tiên sinh mà còn xảy ra thêm nhiều sự cố”.
Chàng thầm trách mình rồi lại lo lắng, chẳng biết bọn Kiếm tiên sinh đi đâu.
Lúc này hai người đã đến cửa chính điện, Y Phong thò đầu nhìn vào trong thì thấy có người ngồi đầy gian đại điện chừng mười trượng vuông. Chàng hơi động lòng, nhất thời không chú ý đến diện mạo bọn người gần đó mà vòng qua cửa chính rồi lặng lẽ theo cửa bên hông vào ngồi cạnh góc tường.
Lúc này mọi người trong đại điện chú ý nhìn một lão nhân đứng trước điện thờ, do vậy chẳng có ai để ý việc Y Phong và Tiêu Nam Tần bước vào.
Chợt nghe lão nhân đứng trước điện thờ cất giọng sang sảng nói :
- Lão phu không hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, chẳng ngờ các vị bằng hữu vẫn còn nhớ lão phu.
Lão cười lớn một tràng rồi nói tiếp :
- Các vị đã cử lão phu chủ trì đại hội này, lão phu cung kính bất như tuân mệnh, đành đứng ra đảm trách vậy. Có điều như các vị đã biết, đại hội này không phải tầm thường, một mình lão phu e rằng không gánh vác nổi. Tốt nhất là các vị cử thêm mấy vị nữa, nếu không lão phu tuổi cao mắt kém, không chắc sẽ trông thấy rõ ràng thân thủ của đạo nhân Chung Nam.
Nói đoạn, lão ta lại cười lớn, trong ngữ khí hàm chứa đầy vẻ tự hào.
Y Phong không nhận ra lão nhân này, nhưng thầm nghĩ có lẽ phải là nhân vật rất có uy vọng trong võ lâm.
Lão nhân vừa dứt lời thì trong đại điện lập tức xôn xao, hình như đang đề cử thêm một vài người khác.
Y Phong quét mục quang nhìn tứ phía, thấy bên phải và trái của đại điện toàn là giang hồ hào khách, chính điện là một đám đông đạo nhân mặc lam bào. Chàng đang quan sát thì Tiêu Nam Tần khẽ kéo tay áo chàng và nói khẽ :
- Lã ca ca! Lão nhân này chẳng phải là Bát Quái Thần Chưởng - Phạm Trung Bình đó sao? Không ngờ lão ta lại xuất hiện trên Chung Nam sơn. Lã ca ca có nhận ra lão ta không?
Y Phong lắc đầu, nói :
- Tại hạ không biết lão ta, nhưng tên tuổi thì đã nghe từ lâu.
Nói đoạn, chàng lại quét mục quang nhìn từ trái sang phải, quần hào trên đại điện tuy bàn luận xôn xao nhưng cuối cùng cũng chẳng đề cử thêm một người nào nữa. Có lẽ trong bọn họ không có nhân vật nào đủ uy vọng để phục chúng.
Phạm Trung Bình đứng trước điện thờ mỉm cười, thần thái đầy vẻ tự đắc. Y Phong biết lão này hiếu danh, tự phụ, nhưng cũng có mấy phần công phu, không phải là chỉ có hư danh.
Hồi lâu sau, trong đám quần hào bên trái đại điện chợt có người đúng dậy cung thủ chào tứ phía rồi lớn tiếng nói :
- Tại hạ xin đề cử một người, người này tuy còn trẻ, nhưng bất luận uy vọng hay võ công, cũng đều đủ để đảm nhận trọn trách này.
Y chỉ qua góc phải đại điện và nói tiếp :
- Người mà tại hạ muốn đề cử chính là Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh - Đỗ đại hiệp đang đứng cạnh trụ đá bên kia.
Mọi người chưa có phản ứng thì y cười ha ha rồi tiếp lời :
- Từ khi Thiết Kích Ôn Hầu Lã Nam Nhân chết bên ngoài thành Bảo Định, võ lâm tuy bao la, nhưng còn có ai anh phong tuấn tú hơn Đỗ đại hiệp, còn có ai võ công cao cường hơn Đỗ đại hiệp?
Y vừa dứt lời thì trong đám đông có người lập tức tán thành.
Y Phong nghe Tiêu Nam Tần khẽ cười một tiếng, trong lòng cũng bất giác tràn đầy cảm kích.
Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh là môn hạ của Nga My, là một nhân vật tuấn tú trong số kiếm khách hậu khởi. Trước đây từng nổi danh cùng lúc với cao thủ hậu khởi của Võ Đang là Nhập Vân Hạc - Cổ Tử Ngang và Y Phong, tức Thiết Kích Ôn Hầu Lã Nam Nhân.
Vì ba người này chẳng những trẻ tuổi như nhau, võ công đều được chân truyền, mà còn là giai công tử, là nhân tài đương thế.
Lúc này nghe người ta nhắc đến tên mình, Y Phong khó tránh khỏi cảm khái. Có điều, không ai biết rằng hán tử ngồi lặng lẽ trong góc đại điện là Thiết Kích Ôn Hầu.
Sau một hồi xôn xao bàn luận, quả nhiên quần hào cũng đề cử Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh.
Bất giác Đỗ Trường Khanh mới chậm rãi bước ra và nói :
- Tại hạ trẻ tuổi, kiến văn hạng hẹp, sao có thể đảm nhận trọng trách như vậy.
Nhưng quần hào vẫn nhất quyết đề cử, Đỗ Trường Khanh đang không biết xử trí thế nào thì Bát Quái Thần Chưởng Phạm Trung Bình cười lớn một tràng rồi nói :
- Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, lão phu trông thấy cao thủ hậu khởi được thành danh lập vạn thì cao hứng vô cùng!
Đoạn lão quay sang nói với Đỗ Trường Khanh :
- Tuyết Nhân đạo sĩ vốn là chỗ chí giao với lão phu, bây giờ Đỗ thiếu hiệp cũng đã trưởng thành, đường đường là một nam tử hán, dung biểu bất phàm, lão phu thật sự vui mừng khi thấy cố nhân có người kế thừa.
Đỗ Trường Khanh nghe lão ta nhắc đên sư phụ mình thì vội cúi người hành lễ.
Bát Quái Thần Chưởng đưa tay vuốt râu, gật gật đầu rồi cất giọng sang sảng nói :
- Hiện tại đã có hai người, chỉ cần các vị đề cử thêm một người nữa là đủ rồi.
Quần hào xao động thì bên phải đại điện lại có người đứng dậy nói :
- Tại hạ muốn đề cử một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, đó là Vạn Thắng Đao Hoàng Trấn Quốc - Hoàng lão anh hùng. Hoàng lão anh hùng mở võ trường thu đồ đệ Ở Triết Đông, môn hạ có thể nói là vô số, nếu đứng ra đảm đương trọng trách này thì quả thực không gì tốt bằng.
Vạn Thắng Đao tuy niên kỷ đã cao, nhưng dường như vẫn còn rất háo danh, lúc này chẳng đợi người khác bình nghị, lão đã đứng dậy định bước ra.
Nào ngờ trong đám quần hào đột nhiên có người lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đứng phắt dậy, mục quang quét nhìn tứ phía, đoạn cao giọng nói :
- Tại hạ là Tiền Dực, người mà tại hạ muốn đề cử là chính tại hạ.
Lời này vừa xuất thì quần hào sôi động hẳn lên.
Tiền Dực nói xong thì lập tức bước ra, tuy niên kỷ còn rất trẻ, nhưng cử chỉ của người này có vẻ mục hạ vô nhân.
Hán tử đề cử Vạn Thắng Đao cũng phóng ra, hắn chỉ vào mặt Tiền Dực và nói :
- Bằng hữu là cao nhân phương nào? Tiểu Bá Vương ta hành Nam tẩu Bắc nhưng chưa từng gặp nhân vật nào có danh hiệu như các hạ, các hạ cho rằng mình là ai chứ, lẽ nào chẳng xem Hoàng lão anh hùng ra gì?
Thiếu niên tự xưng là Tiền Dực vẫn đứng thản nhiên, căn bản như chẳng thấy Tiểu Bá Vương, hắn quét mục quang nhìn quanh rồi nói :
- Người được các vị đề cử cần phải có võ công cao cường, nhãn quang bén nhạy mới có thể làm công chứng cho cao nhân tỉ thí. Tại hạ tuy bất tài, nhưng bất luận thế nào cũng phải khá hơn lão nhân cổ lỗ kia. Vì thế nên tại hạ phải tự đề cử mình.
Lời vừa dứt thì quần hào hô vang những lời tán đồng. Vạn Thắng Đao Hoàng Trấn Quốc càng tức khí, lão nói :
- Được! Được! Hoàng Trấn Quốc tuy già cả nhưng cũng muốn thử với tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, xem thử ngươi có công phu gì ghê gớm mà dám ngông cuồng trước võ lâm thiên hạ như vậy? Nào! Nào! Ta và ngươi tỉ thí một trận trước đã.
Nói đoạn lão hất vạt trường bào ra sau, xắn tay áo định động thủ với thiếu niên kia.
Hoa Phẩm Kỳ thấy Y Phong thủy chung bất động thì trong lòng càng cho rằng chàng chính là tam đệ của mình. Nguyên Chung Anh Kỳ được lão ta thu dưỡng từ nhỏ, về sau vì một chuyện mà vô ý đả thương chân phải Mao Văn Kỳ, tức lão nhị trong Phi Hồng thất kiếm. Sau khi Chung Anh Kỳ bỏ đi biền biệt tung tích thì vị Chưởng môn họ Hoa này vô cùng thương nhớ, vì lẽ đó mà chuyến này lão quyết tâm đi tìm tam đệ của mình.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Y Phong quá giống với Chung Anh Kỳ, lòng lão bất giác tràn đầy cảm khái, lão nói :
- Tam đệ! Ngươi qua bên này, để đại ca ngắm nhìn ngươi một chút.
Cốc Hiểu Tịnh tuy danh liệt trong Võ lâm Tứ mỹ nhưng võ công không cao lắm, lúc này tuy có mấy vị võ lâm hào sĩ trợ chiến, song vẫn lộ bại tướng dưới Phi Hồng Kiếm của Cung Thiên Kỳ. Huống hồ nàng còn lo lắng cho tình trạng nguy hiểm của phu quân mình, bất giác nàng kêu lớn :
- Họ Hoa kia! Ngươi chớ trông gà hóa cuốc như vậy, bổn cô nương là Lạt Thủ Tây Thi Cốc Hiểu Tịnh nói cho ngươi biết, ngươi chớ vì tam đệ bảo bối của ngươi mà ngang ngược như thế.
Lời vừa dứt thì nghe “soạt” một tiếng, trường kiếm của Cung Thiên Kỳ đã vạch một đường qua tay phải của nàng, khiến tay áo rách toạc một mảng.
Lại nghe Hoa Phẩm Kỳ nói :
- Lạt Thủ Tây Thi à, hừ! Tên thì hay nhưng người chẳng phải hạng tốt lành gì.
Tam đệ! Bắt ả lại cho ta.
Y Phong thủy chung ngẩn người như pho tượng, bấy giờ chàng mới chợt hiểu ra vì trong lúc vô ý hóa trang mà diện mạo của mình giống với tam đệ của đối phương. Nhất thời chàng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng tình cảnh này lại không cho phép chàng khoanh tay đứng nhìn nữa. Ý niệm vừa động thì Tiêu Nam Tần đã lướt tới và khẽ nói :
- Lã ca ca, xem ra đây là sự hiểu lầm rồi, ca ca không thể không lên tiếng.
Y Phong mỉm cười thầm nghĩ :
- “Lời của nữ nhân nói cũng chẳng khác gì không nói, lẽ nào ta không biết đây là sự hiểu lầm”
Nghĩ đoạn chàng liếc nhìn Tiêu Nam Tần và thấy trong ánh mắt nàng đầy vẻ quan tâm. Chàng lại mỉm cười rồi lướt như chớp đến chỗ Cốc Hiểu Tịnh đang động thủ, đoạn cất giọng trầm hùng nói :
- Xin mọi người tạm thời ngừng tay.
Cốc Hiểu Tịnh quát lớn :
- Ngươi không đến kịp thời thì ta nóng lòng muốn điên lên rồi đây.
Nói đoạn, nàng tung người thoát khỏi vòng chiến. Ngay lúc đó, trường kiếm của Cung Thiên Kỳ lại đâm thẳng vào trước ngực Y Phong, hàn quang lấp loáng, chớp mắt đã tới.
Y Phong mỉm cười. Lúc này Cung Thiên Kỳ cũng đã thấy rõ người trước mặt nên cả kinh quát lớn :
- Tam ca...
Kiếm thế cũng vì vậy mà vội triệt tán, nhưng kiếm thức đã tận xuất, lực đạo đã phát nên vẫn đâm thẳng vào người Y Phong.
Hoa Phẩm Kỳ cũng kinh hãi kêu thất thanh. Nhưng Y Phong vẫn mỉm cười, đầu vài bất động, thân hình không tránh né, song người lại trượt ra ngoài xa ba thước, Hoa Phẩm Kỳ càng kinh ngạc, lão kêu lên :
- Tam đệ! Công phu của ngươi sao lại tiến bộ nhanh như vậy.
Y Phong cung thủ nói :
- Tại hạ là Y Phong, tuy ngưỡng mộ đại danh Hoa lão tiền bối đã lâu nhưng thủy chung không có duyên bái kiến, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh.
Hoa Phẩm Kỳ tiếp lời :
- Tam đệ! Ngươi nói cái gì thế? Lẽ nào... lẽ nào mấy năm qua ngươi đã thọ giáo danh sư khác, đã không còn nhận sư huynh đệ của ngươi nữa. Ngươi... ngươi thật... thất quá không phải rồi.
Nói đến câu sau cùng, giọng của lão vì quá xúc động mà run lên.
Quần hào tại đương trường làm sao biết được nguyên nhân bên trong chuyện này, do đó ai nấy đều nhìn Y Phong với ánh mắt kinh ngạc, vì bội phản sư môn là phạm vào đại kỵ của võ lâm, huống hồ thần thái của Hoa Phẩm Kỳ lúc này rất bi thương đau đớn.
Y Phong vừa định nói thì Mao Văn Kỳ đã lướt tới, mặt lạnh như băng, hắn nghiêm giọng nói :
- Tam đệ! Ngươi cũng quá vô tình rồi! Ngươi và đại sư huynh tuy danh nghĩa là huynh đệ, nhưng từ khi sư phụ chết, toàn bộ công phu của ngươi chẳng phải là do đại sư huynh truyền thụ cho sao? Bây giờ dù ngươi không nhận bọn ta, nhưng sao có thể không nhận đại sư huynh! Ngươi... ngươi thật quá vô tình rồi.
Y Phong thầm thở dài một hơi, chàng biết chuyện này không dễ giải thích cho rõ ràng. Nhưng trước mặt nhiều võ lâm hào sĩ như vậy, chàng lại không thể gỡ mặt nạ, lộ xuất thân phận của mình.
Sau một hồi trầm ngâm, chàng đành cất giọng sang sảng nói :
- Tại hạ là Y Phong, có lẽ diện mạo rất giống với tam đệ của Hoa tiền bối nên Hoa tiền bối mới ngộ nhận như vậy. Ôi! Quả thực tại hạ không thể giải thích...
Bỗng nhiên Tiêu Nam Tần lướt tới trước và cướp lời, nói :
- Hoa lão tiền bối! Lão nghe khẩu khí của hắn nói hoàn toàn khác với lão, lẽ nào người sống trên Trường Bạch Sơn có thể nói thuần túy khẩu âm Giang Nam.
Y Phong thầm trách mình, và cảm thấy sự thông tuệ của Tiêu Nam Tần quả nhiên có chỗ hơn người. Đồng thời cũng cảm thấy nữ tử này rất cẩn thận tỉ mỉ, chú ý đến những điểm mà người khác không chú ý.
Hoa Phẩm Kỳ, Mao Văn Kỳ, Cung Thiên Kỳ, và Hoàng Chí Kỳ thủy chung bất động, bốn nhân vật trong Phi Hồng thất kiếm này, quả nhiên đều ngẩn người, bất giác càng nhìn kỹ Y Phong hơn.
Phía bên kia Cốc Hiểu Tịnh đã đỡ phu quân Diêu Thanh Vũ của mình dậy, nàng nhìn qua Phi Hồng thất kiếm rồi cất giọng đầy căm hận nói :
- Họ Hoa kia! Ngươi không hỏi cho rõ ràng trắng đen mà đã xuất thủ đánh người trọng thương, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, rồi cũng có ngày phu phụ ta sẽ báo mối thù này.
Nàng dậm chân căm hận, mắt nhìn tứ phía và nói tiếp :
- Các vị bằng hữu! Các vị thấy đấy, vị Chưởng môn nhân của phái Trường Bạch này đã quản không nổi sư đệ của mình, để cho sư đệ chạy lung tung rồi lại tùy tiện nhận người khác làm sư đệ, chuyện này nếu truyền ra giang hồ thì e rằng giang hồ bằng hữu sẽ cười đến rụng răng mất. Hừ! Chỉ đáng tiếc Phi Hồng thất kiếm tuy nổi danh, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.
Hoa Phẩm Kỳ tức run người, lão nộ khí quát lớn :
- Câm miệng!
Cốc Hiểu Tịnh lại dậm chân liên tục và nói tiếp :
- Ngươi muốn gì nào? Ngươi muốn gì nào? Không lẽ ngươi cậy võ công cao hơn người ta rồi tùy tiện bắt nạt người tả Ngươi nhìn kỹ lại xem, hắn có phải là sư đệ của ngươi không? Hừ! Thiên hạ lại có chuyện như thế sao, đang khi không lại nhận người khác làm sư đệ của mình.
Giọng của nàng lanh lảnh, nói cực nhanh, Hoa Phẩm Kỳ tức đến độ biến sắc nhưng không thể xen vào được.
Cốc Hiểu Tịnh ngừng lại lấy hơi rồi nhìn qua Y Phong và Tiêu Nam Tần, nói tiếp :
- Y lão đệ! Tiêu tam muội! Chúng ta đi thôi. Phu quân của ta đã thọ thương, chẳng cần đi Chung Nam sơn nữa.
Nàng lại dậm chân rồi nói :
- Thế này nghĩa là sao? Giữa thanh thiên bạch nhật lại vô cớ gây sự. Này! Ta nói cho tam muội biết nhé, tốt nhất là ngươi mau chóng đưa Y Phong đi xa xa một chút, chớ để cho bọn chó điên cắn bậy.
Trong đám quần hào có người vì không nhịn được nên bật cười.
Hoa Phẩm Kỳ mặt xanh như thép, lão quát lớn :
- Nếu lão phu không nghĩ ngươi là phụ nhân chẳng hiểu biết gì thì hôm nay nhất định không để cho ngươi sống rồi.
Cốc Hiểu Tịnh cũng chẳng vừa, nàng quét mục quang đầy căm hận nhìn qua Hoa Phẩm Kỳ và nói :
- Họ Hoa kia! Ngươi bớt nói những lời thừa thãi đó đi. Ta không hiểu biết, vậy ngươi là người hiểu biết chăng. Người hiểu biết mới đi nhận người khác làm sư đệ chăng? Này! Nếu ta là Y lão đệ thì ngươi...
Y Phong sợ nàng nói ra chuyện mình dịch dung nên vội cướp lời, nói :
- Hoa lão tiền bối! Chuyện hôm nay quả thực là một sự hiểu lầm, và cũng chẳng trách ai được. Tại hạ có thể chỉ tay lên trời mà thề rằng, bình sinh tại hạ thật sự chưa gặp các hạ một lần, càng không phải làm tam đệ của các hạ. Trong thiên hạ có nhiều người có diện mạo giống nhau, ngày sau nếu tại hạ gặp tam đệ của các hạ, nhất định tại hạ sẽ truyền cáo ý của các hạ. Bây giờ vị huynh đài này của tại hạ còn có nỗi khổ tâm khác, do vậy bọn tại hạ xin cáo biệt trước...
Hoa Phẩm Kỳ cắt lời nói :
- Ngươi không phải là Chung Anh Kỳ sao?
Y Phong lắc đầu và mỉm cười nói :
- Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tại hạ nghe cái tên Chung Anh Kỳ.
Chàng vừa nói dứt lời thì thân hình Hoa Phẩm Kỳ chợt động, chớp mắt đã thấy hàn quang rợp trời. Y Phong vô cùng bất ngờ, chàng cảm thấy tứ phương bát hướng đều là kiếm ảnh chụp xuống đầu mình. Chiêu này cực kỳ nhanh, căn bản Y Phong không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao đối phương đột nhiên hạ thủ như vậy. Chỉ cảm thấy chiêu này của Hoa Phẩm Kỳ tựa như thủy ngân tràn dưới đất, không kẽ hở nào là không chui vào, toàn thân chàng không nơi nào là không bị kiếm quang vây bọc.
Giữa lúc sinh tử treo đầu sợi tóc đó, Y Phong phát hiện bên trái của chiêu này hình như có kẽ hở nhờ chàng vốn có nhiều năm hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm đối địch phong phú, lúc này thân cũng động theo ý nghĩ, cước bộ xoay chuyển và bất ngờ trượt người qua hướng trái. Nào ngờ thân hình chàng vừa bị động thì kiếm ảnh phi vũ rợp trời kia đã biết trước hướng đi của chàng, hàn quang lấp lánh, màn kiếm ảnh chợt biến động, kiếm phong vù vù bắn về phía mà Y Phong định lướt tới.
Y Phong vội soạt chân phải, ngay lúc đó một đạo kiếm quang đã đâm tới trước ngực chàng tựa như đạo kiếm quang này đã ở đó chờ chàng tới. Chàng đã hết đường tránh né, nhất thời nhắm hai mắt lại, tựa như cam tâm chờ kiếm quang đâm vào người.
Biến cố này rất bất ngờ, chờ lúc mọi người phát hiện thì Y Phong đã nhắm mắt chờ chết.
Quần hào kinh hãi buột miệng kêu thất thanh, Tiêu Nam Tần hoảng loạn thần trí, cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng luồng kiếm quang chỉ khẽ chạm vào người Y Phong rồi đột nhiên dừng lại.
Y Phong lặng lẽ mở mắt ra, chàng thấy Hoa Phẩm Kỳ đang trừng trừng nhìn mình.
Nhất thời trong lòng chàng trỗi dậy vạn phần cảm khái, tuy đối phương xuất thủ trong lúc mình không đề phòng, nhưng rốt cuộc cũng tại vì chiêu thức của mình chưa cao thâm, bằng không sao có thể bị đối phương uy hiếp như vậy?
Bất giác chàng cảm thấy hối hận, những ngày nhàn hạ trong nhà Diêu Thanh Vũ, tại sao mình không xem kỹ võ học trong Thiên Tinh bí kíp, mà chỉ lo thụ hưởng những tình cảm lẽ ra mình không nên thụ hưởng. Thế này thì mình còn có thể nói đến chuyện phục thù, rửa nhục được sao?
Chàng thầm hận chính mình, cơ hồ muốn xông tới trước cho mũi kiếm sắc lạnh đâm vào ngực.
Những ý niệm này chỉ thoáng qua đầu chàng như tia chớp. Bỗng nhiên nghe Hoa Phẩm Kỳ thở dài một hơi rồi từ từ thu trường kiếm lại. Lúc này trông lão có vẻ già đi rất nhiều, lão nhìn qua Mao Văn Kỳ và nói :
- Hắn quả nhiên không phải là tam đệ, ôi... sao thiên hạ lại có người giống nhau đến thế chứ.
Mao Văn Kỳ cũng cúi đầu, đoạn lão và bọn Cung Thiên Kỳ lướt đến cạnh ngựa rồi tung mình lên yên cương. Hoa Phẩm Kỳ cũng nhanh chóng thượng mã, chớp mắt bốn con tuấn mã đã phóng đi như bay về phía trước.
Y Phong ngẩn người nhìn theo rất lâu, khi quay lại thì thấy Tiêu Nam Tần đang nhìn mình chằm chằm, nàng mỉm cười nói :
- Ngươi chớ lấy làm khó chịu, quả thật lão quái đó rất lợi hại...
Y Phong cũng mỉm cười, tỏ ý lãnh nhận sự quan tâm và an ủi của nàng. Tiêu Nam Tần cũng chẳng cần nói nhiều, vì trong nụ cười của Y Phong, nàng đã lĩnh hội được tình ý của chàng đối với mình.
Cốc Hiểu Tịnh dìu Diêu Thanh Vũ với sắc diện nhợt nhạt đến, đoạn chậm rãi nói :
- Lão quái đó quả nhiên đã có nhiều vấn đề về thần kinh, chẳng hiểu tại sao lão ta lại bỏ đi như vậy.
Nàng nhìn Tiêu Nam Tần và Y Phong, đoạn nói tiếp :
- Thương thế của phu quân ta tuy không quá nặng, nhưng cũng chẳng phải là nhẹ, ta phải đưa phu quân ta về trước thôi. Này! Tam muội, ngươi đi với ta hay là đi với hắn?
Tiêu Nam Tần đỏ mặt, Cốc Hiểu Tịnh nói tiếp :
- Hay là ngươi đi với hắn thôi, ta không dám lôi kéo nữ ma đầu ngươi nữa.
Dường như vị Lạt Thủ Tây Thi này chẳng để cho ai nói một lời, nàng nhìn Y Phong rồi nói tiếp :
- Ta giao Tiêu tam muội cho ngươi đấy, ngươi nhớ phải trả lại cho ta nguyên vẹn đấy nhé, nếu ngươi không đối xử tốt với cô ta, hoặc bức hiếp cô ta, hừ! Để xem ta có tha cho ngươi hay không?
Y Phong chẳng biết nói thế nào, chàng đành cười cười cho qua chuyện nhưng sắc diện Tiêu Nam Tần càng đỏ hơn, nàng nổi tiếng trên giang hồ là một nữ sát tinh với thủ đoạn tàn độc, thế mà gần đây lại bỗng nhiên thay đổi tâm tính. Điều gì có thể khiến một nữ nhân tính tình cương cường, đột nhiên trở nên dịu dàng?
Xin thưa chỉ có một sức mạnh duy nhất, đó là ái tình, xưa nay đó là điều bất kiến.
Bản thân Tiêu Nam Tần cũng chẳng hiểu sao mình lại có phần tình cảm này.
Thoạt tiên nàng tự giải thích cho mình, đó là sự đồng cảm và thương hại đối với một nam tử có thê tử bất trung mà thôi. Nhưng hiện tại, ngay chính nàng cũng không muốn phủ nhận đó là tình ái.
Y Phong đứng ngớ người như pho tượng giữa đương trường rất lâu. Đường kiếm của Hoa Phẩm Kỳ tuy không làm thân thể chàng thọ thương, nhưng dường như đã làm tổn thương cõi lòng chàng.
Diêu Thanh Vũ và Cốc Hiểu Tịnh đã đi, bọn võ lâm hào sĩ cũng đã tứ tản. Hồi lâu sau Y Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nam Tần và mỉm cười với nàng. Ngay lúc đó, bỗng nhiên trên tuyệt đỉnh Chung Nam sơn có mấy tiếng chuông truyền xuống. Tiêu Nam Tần lặng lẽ bước đến gần và nói :
- Chúng ta nên lên núi thôi?
Đoạn nàng hạ thấp giọng nói tiếp :
- Tất cả cũng vì ta không tốt, để ngươi vô duyên vô cớ vướng phải chuyện phiền phức này. Nhưng cũng thật kỳ quái, thiên hạ sao có chuyện trùng hợp khéo đến thế!
- Chuyện này sao có thể trách nàng...
Y Phong mỉm cười nói. Chàng liếc mắt nhìn ra thì thấy mọi người đều đã đi sạch.
Xa xa có một đạo sĩ trẻ mặc đạo bào màu lam đang từ từ tiến lại, hắn vừa cung thủ chào vừa nói :
- Đại hội chọn Chưởng môn của tệ phái đã sắp khai mạc, nếu nhị vị cũng đến tham gia đại hội thì xin mời nhanh chóng lên núi thôi!
Lời vừa dứt thì lại có mấy tiếng chuông từ trên đỉnh núi truyền xuống, thanh âm vang động tứ phương bát hướng, dư âm văng vẳng không thôi.
Y Phong vội đa tạ đạo sĩ trẻ tuổi cùng Tiêu Nam Tần đăng sơn. Vì lúc này Tiêu Nam Tần vẫn trong bộ dạng nam trang nên bọn họ cũng không cần kiêng kỵ nhiều.
Đi được một đoạn thì thấy lại có một đạo nhân từ trên núi đi xuống, hắn cúi người hành lễ với bọn Y Phong và hỏi :
- Nhị vị thí chủ từ đâu đến. Có cần bần đạo dẫn nhị vị lên núi không?
Y Phong vội nói :
- Không dám phiền đạo trưởng, bọn tại hạ đã tự biết đường lên núi.
Đạo sĩ kia ngắm nhìn bọn Y Phong một lúc, trong mắt dường như lộ xuất thần sắc hoang mang, hắn gật đầu nói phải phải rồi tiếp tục hạ sơn.
Trước mặt là một khúc quanh, dưới chân núi có kê một chiếc bàn, trên bàn có một bình trà lớn, một đạo nhân trẻ tuổi đang bận rộn pha trà. Thấy bọn Y Phong bước đến thì hắn tươi cười chào hỏi :
- Nhị vị bằng hữu! Có cần uống chung trà rồi hãy lên núi không?
Y Phong mỉm cười đa tạ, nhưng trong lòng lại máy động. Vừa qua khúc quanh thì có hai đạo sĩ nữa từ trong một khe núi chạy ra, thân mặc đạo bào màu lam khá mới, chúng mỉm cười với bọn Y Phong và nói :
- Nhị vị bằng hữu mau lên núi thôi, lúc này đại hội sắp khai mạc rồi.
Y Phong hồ nghi trong lòng, chàng thầm nghĩ :
- Với tuổi tác và thân phận của mấy đạo sĩ này thì tối đa bọn chúng cũng chỉ là đệ tử đời thứ ba của Chưởng môn nhân. Nhưng dường như Diệu Linh đạo nhân từng nói, đệ tử đời thứ hai của lão ta vì công lực không thâm nên đều vong mạng sau khi trúng độc, thế tại sao bây giờ lại có nhiều đạo sĩ trẻ như vậy?
Chàng đang suy nghĩ thì lại có hai đạo sĩ trẻ nữa sánh vai bước tới, chúng mỉm cười với bọn Y Phong rồi đi qua mà không nói gì.
Tiêu Nam Tần nhìn qua Y Phong và nói :
- Sao bọn đạo sĩ này mặc toàn đạo bào mới không vậy? Mà tên nào tên nấy đều lộ vẻ hoan hỉ, đâu giống cảnh Chưởng môn nhân vừa hạ thế. Xem ra bọn đạo sĩ Chung Nam này hình như không tuân thủ thanh quy rồi.
Y Phong thầm nghĩ tiếp :
- “Đúng vậy, xem ra bọn đạo sĩ này có vẻ khả nghi... ”
Bỗng nhiên chàng quay sang hỏi Tiêu Nam Tần :
- Nàng có nhớ vừa rồi hai đạo sĩ đó gọi chúng ta là gì không?
Tiêu Nam Tần trầm ngâm một lúc rồi buột miệng nói :
- Đúng rồi! Đây mới thật là kỳ quái, vừa rồi mấy đạo sĩ đó không gọi chúng ta là thí chủ, mà chỉ gọi là bằng hữu, không lẽ bọn đạo sĩ này khoác đạo bào lên người chỉ là để giả trang.
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Nếu Chung Nam phái không phải là môn phái xưa nay có danh vọng trong võ lâm thì ta thật sự nghi ngờ mấy tiểu đạo sĩ mặc đạo bào kia rồi, có thể hôm nay chúng mới khoác đạo bào, còn ngày thường là tiểu lâu la trong đám lục lâm.
Nàng mỉm cười, nói tiếp :
- Không phải là ta nguyền rủa bọn chúng, nhưng ngoài chiếc đạo bào ra, từ đầu đến chân bọn chúng chẳng có chút gì giống người trong chốn huyền môn cả.
Y Phong chau mày, trong lòng đã nghi hoặc lại thêm lo lắng, chẳng biết trong thời gian chàng đi Vô Lượng sơn trên Chung Nam sơn lại có chuyện gì xảy ra. Và tại sao Diệu Linh đạo nhân đột nhiên tạ thế? Chẳng biết Kiếm tiên sinh, Tam Tâm Thần Quân và hai mẹ con Tôn Mẫn có còn trên núi hay không?
Thế là chàng gia tăng cước lực, hai người lại qua mấy khúc quanh nữa, dưới chân núi của mỗi khúc quanh đều có bày bàn trà nhỏ, và đều có hai đạo nhân trẻ đứng cạnh phục vụ. Tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Y Phong vẫn không khai khẩu hỏi mấy đạo nhân kia, vì chàng cảm thấy chuyện này xem ra có vẻ kỳ quặc.
Chàng hy vọng bọn Kiếm tiên sinh vẫn còn trên núi, có như vậy thì mối nghi ngờ trong lòng mới có thể giải quyết được. Tiêu Nam Tần theo sát bên chàng, nhưng nàng không biết những suy nghĩ trong lòng chàng, và cũng không thể suy đoán từ biểu cảm trên mặt chàng. Bởi lẽ sau khi chàng đeo mặt nạ da người vào thì người khác không thể nhìn thấy biến đổi trên mặt.
Lại qua một khúc quanh nữa, trước mặt đã là cánh rừng trước đạo quán, Y Phong vội vàng tiến vào. Chàng thấy hai cánh cổng chính của đạo quán mở rộng, đứng gần cổng là một trung niên đạo sĩ.
Y Phong bước đến gần thì trung niên đạo sĩ liền cung kính nói :
- Mời thí chủ vào thẳng chính điện, lúc này đại hội vừa mới khai mạc, thí chủ đến rất đúng lúc.
Y Phong vội đáp lễ và trầm giọng nói :
- Trong quý quán vốn có bốn người tá túc, hai nam hai nữ, xin hỏi đạo trưởng giờ này bọn họ còn ở đây không?
Trong lòng chàng vẫn còn lo lắng, vì thế nên không nói ra danh hiệu Kiếm tiên sinh.
Trung niên đạo sĩ quan sát kỹ Y Phong, thái độ càng cung kính hơn trước, hắn nói :
- Thí chủ muốn nói đến hai vị lão tiền bối đã cứu mấy trăm sinh mạng của đệ tử tệ phái phải không?
Y Phong liền gật đầu.
Trung niên đạo nhân hỏi tiếp :
- Thí chủ là bằng hữu của bọn họ chăng?
Y Phong lại gật đầu.
Trung niên đạo nhân thở dài nói :
- Đáng tiếc là nhị vị lão tiền bối đó đã đi từ mấy ngày trước rồi.
Cõi lòng Y Phong chợt trầm xuống, chàng vội hỏi :
- Đạo trưởng có biết bọn họ đi đâu không? Bọn họ có dặn dò gì không?
Đạo nhân lắc đầu, nói :
- Nếu bần đạo biết nhị vị lão tiền bối đó đi về đâu thì tốt biết mấy.
Hắn quét mục nhìn quanh một lúc rồi bỗng nhiên kéo Y Phong đến góc tường rào và khẽ nói :
- Thí chủ đã là bằng hữu của nhị vị lão tiền bối đó thì có lẽ cũng biết tại sao Chưởng môn nhân của tệ phái tạ thế. Đối với chuyện này, trên dưới mấy đời đệ tử của tệ phái đều rất thương tâm, vì thế tệ phái mới đi ngược với truyền thống nhiều năm, công khai mở đại hội bầu chọn tân Chưởng môn, chỉ cần là đệ tử của tệ phái, bất luận là đệ tử đời nào cũng đều có thể dựa vào võ công của mình để tranh chức vị Chưởng môn nhân.
Nào ngờ...
Hắn nói một mạch đến đây thì đột nhiên ngừng lại. Y Phong liếc nhìn ra thì thấy cớ hai đạo nhân đang sải bước đi tới, chúng cúi người hành lễ với bọn Y Phong và mỉm cười, nói :
- Đại hội đã khai, bên trong rất náo nhiệt, sao thí chủ còn không vào.
Nói xong, chúng đứng lại bên cạnh Y Phong mà không đi nữa.
Trung niên đạo nhân kia cũng không nói gì thêm, hắn quay sang hành lễ với Tiêu Nam Tần, trên mặt hình như có vẻ buồn bã.
Y Phong đành đưa Tiêu Nam Tần vào trong, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc :
- “Nghe khẩu khí của trung niên đạo nhân kia thì hình như cái chết của Chưởng môn nhân của bọn họ còn có uẩn khúc khác, nhưng tại sao đang nói nửa chừng, thấy hai đạo sĩ kia đi tới thì đột nhiên hắn ngừng lại? Ôi! Chỉ trách ta vì đã ở lại nhà của Diêu Thanh Vũ mấy ngày, chẳng những không gặp được bọn Kiếm tiên sinh mà còn xảy ra thêm nhiều sự cố”.
Chàng thầm trách mình rồi lại lo lắng, chẳng biết bọn Kiếm tiên sinh đi đâu.
Lúc này hai người đã đến cửa chính điện, Y Phong thò đầu nhìn vào trong thì thấy có người ngồi đầy gian đại điện chừng mười trượng vuông. Chàng hơi động lòng, nhất thời không chú ý đến diện mạo bọn người gần đó mà vòng qua cửa chính rồi lặng lẽ theo cửa bên hông vào ngồi cạnh góc tường.
Lúc này mọi người trong đại điện chú ý nhìn một lão nhân đứng trước điện thờ, do vậy chẳng có ai để ý việc Y Phong và Tiêu Nam Tần bước vào.
Chợt nghe lão nhân đứng trước điện thờ cất giọng sang sảng nói :
- Lão phu không hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, chẳng ngờ các vị bằng hữu vẫn còn nhớ lão phu.
Lão cười lớn một tràng rồi nói tiếp :
- Các vị đã cử lão phu chủ trì đại hội này, lão phu cung kính bất như tuân mệnh, đành đứng ra đảm trách vậy. Có điều như các vị đã biết, đại hội này không phải tầm thường, một mình lão phu e rằng không gánh vác nổi. Tốt nhất là các vị cử thêm mấy vị nữa, nếu không lão phu tuổi cao mắt kém, không chắc sẽ trông thấy rõ ràng thân thủ của đạo nhân Chung Nam.
Nói đoạn, lão ta lại cười lớn, trong ngữ khí hàm chứa đầy vẻ tự hào.
Y Phong không nhận ra lão nhân này, nhưng thầm nghĩ có lẽ phải là nhân vật rất có uy vọng trong võ lâm.
Lão nhân vừa dứt lời thì trong đại điện lập tức xôn xao, hình như đang đề cử thêm một vài người khác.
Y Phong quét mục quang nhìn tứ phía, thấy bên phải và trái của đại điện toàn là giang hồ hào khách, chính điện là một đám đông đạo nhân mặc lam bào. Chàng đang quan sát thì Tiêu Nam Tần khẽ kéo tay áo chàng và nói khẽ :
- Lã ca ca! Lão nhân này chẳng phải là Bát Quái Thần Chưởng - Phạm Trung Bình đó sao? Không ngờ lão ta lại xuất hiện trên Chung Nam sơn. Lã ca ca có nhận ra lão ta không?
Y Phong lắc đầu, nói :
- Tại hạ không biết lão ta, nhưng tên tuổi thì đã nghe từ lâu.
Nói đoạn, chàng lại quét mục quang nhìn từ trái sang phải, quần hào trên đại điện tuy bàn luận xôn xao nhưng cuối cùng cũng chẳng đề cử thêm một người nào nữa. Có lẽ trong bọn họ không có nhân vật nào đủ uy vọng để phục chúng.
Phạm Trung Bình đứng trước điện thờ mỉm cười, thần thái đầy vẻ tự đắc. Y Phong biết lão này hiếu danh, tự phụ, nhưng cũng có mấy phần công phu, không phải là chỉ có hư danh.
Hồi lâu sau, trong đám quần hào bên trái đại điện chợt có người đúng dậy cung thủ chào tứ phía rồi lớn tiếng nói :
- Tại hạ xin đề cử một người, người này tuy còn trẻ, nhưng bất luận uy vọng hay võ công, cũng đều đủ để đảm nhận trọn trách này.
Y chỉ qua góc phải đại điện và nói tiếp :
- Người mà tại hạ muốn đề cử chính là Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh - Đỗ đại hiệp đang đứng cạnh trụ đá bên kia.
Mọi người chưa có phản ứng thì y cười ha ha rồi tiếp lời :
- Từ khi Thiết Kích Ôn Hầu Lã Nam Nhân chết bên ngoài thành Bảo Định, võ lâm tuy bao la, nhưng còn có ai anh phong tuấn tú hơn Đỗ đại hiệp, còn có ai võ công cao cường hơn Đỗ đại hiệp?
Y vừa dứt lời thì trong đám đông có người lập tức tán thành.
Y Phong nghe Tiêu Nam Tần khẽ cười một tiếng, trong lòng cũng bất giác tràn đầy cảm kích.
Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh là môn hạ của Nga My, là một nhân vật tuấn tú trong số kiếm khách hậu khởi. Trước đây từng nổi danh cùng lúc với cao thủ hậu khởi của Võ Đang là Nhập Vân Hạc - Cổ Tử Ngang và Y Phong, tức Thiết Kích Ôn Hầu Lã Nam Nhân.
Vì ba người này chẳng những trẻ tuổi như nhau, võ công đều được chân truyền, mà còn là giai công tử, là nhân tài đương thế.
Lúc này nghe người ta nhắc đến tên mình, Y Phong khó tránh khỏi cảm khái. Có điều, không ai biết rằng hán tử ngồi lặng lẽ trong góc đại điện là Thiết Kích Ôn Hầu.
Sau một hồi xôn xao bàn luận, quả nhiên quần hào cũng đề cử Mai Hoa Kiếm Đỗ Trường Khanh.
Bất giác Đỗ Trường Khanh mới chậm rãi bước ra và nói :
- Tại hạ trẻ tuổi, kiến văn hạng hẹp, sao có thể đảm nhận trọng trách như vậy.
Nhưng quần hào vẫn nhất quyết đề cử, Đỗ Trường Khanh đang không biết xử trí thế nào thì Bát Quái Thần Chưởng Phạm Trung Bình cười lớn một tràng rồi nói :
- Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, lão phu trông thấy cao thủ hậu khởi được thành danh lập vạn thì cao hứng vô cùng!
Đoạn lão quay sang nói với Đỗ Trường Khanh :
- Tuyết Nhân đạo sĩ vốn là chỗ chí giao với lão phu, bây giờ Đỗ thiếu hiệp cũng đã trưởng thành, đường đường là một nam tử hán, dung biểu bất phàm, lão phu thật sự vui mừng khi thấy cố nhân có người kế thừa.
Đỗ Trường Khanh nghe lão ta nhắc đên sư phụ mình thì vội cúi người hành lễ.
Bát Quái Thần Chưởng đưa tay vuốt râu, gật gật đầu rồi cất giọng sang sảng nói :
- Hiện tại đã có hai người, chỉ cần các vị đề cử thêm một người nữa là đủ rồi.
Quần hào xao động thì bên phải đại điện lại có người đứng dậy nói :
- Tại hạ muốn đề cử một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, đó là Vạn Thắng Đao Hoàng Trấn Quốc - Hoàng lão anh hùng. Hoàng lão anh hùng mở võ trường thu đồ đệ Ở Triết Đông, môn hạ có thể nói là vô số, nếu đứng ra đảm đương trọng trách này thì quả thực không gì tốt bằng.
Vạn Thắng Đao tuy niên kỷ đã cao, nhưng dường như vẫn còn rất háo danh, lúc này chẳng đợi người khác bình nghị, lão đã đứng dậy định bước ra.
Nào ngờ trong đám quần hào đột nhiên có người lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đứng phắt dậy, mục quang quét nhìn tứ phía, đoạn cao giọng nói :
- Tại hạ là Tiền Dực, người mà tại hạ muốn đề cử là chính tại hạ.
Lời này vừa xuất thì quần hào sôi động hẳn lên.
Tiền Dực nói xong thì lập tức bước ra, tuy niên kỷ còn rất trẻ, nhưng cử chỉ của người này có vẻ mục hạ vô nhân.
Hán tử đề cử Vạn Thắng Đao cũng phóng ra, hắn chỉ vào mặt Tiền Dực và nói :
- Bằng hữu là cao nhân phương nào? Tiểu Bá Vương ta hành Nam tẩu Bắc nhưng chưa từng gặp nhân vật nào có danh hiệu như các hạ, các hạ cho rằng mình là ai chứ, lẽ nào chẳng xem Hoàng lão anh hùng ra gì?
Thiếu niên tự xưng là Tiền Dực vẫn đứng thản nhiên, căn bản như chẳng thấy Tiểu Bá Vương, hắn quét mục quang nhìn quanh rồi nói :
- Người được các vị đề cử cần phải có võ công cao cường, nhãn quang bén nhạy mới có thể làm công chứng cho cao nhân tỉ thí. Tại hạ tuy bất tài, nhưng bất luận thế nào cũng phải khá hơn lão nhân cổ lỗ kia. Vì thế nên tại hạ phải tự đề cử mình.
Lời vừa dứt thì quần hào hô vang những lời tán đồng. Vạn Thắng Đao Hoàng Trấn Quốc càng tức khí, lão nói :
- Được! Được! Hoàng Trấn Quốc tuy già cả nhưng cũng muốn thử với tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, xem thử ngươi có công phu gì ghê gớm mà dám ngông cuồng trước võ lâm thiên hạ như vậy? Nào! Nào! Ta và ngươi tỉ thí một trận trước đã.
Nói đoạn lão hất vạt trường bào ra sau, xắn tay áo định động thủ với thiếu niên kia.
/43
|