Lúc chủ nhân của thân thể này - cũng chính là ta bây giờ, được sinh ra, Tam tỷ cũng đã vào cung được hai tháng, nhưng thời điểm tuyển tú, nàng lại không được Hoàng đế nhìn trúng, bị phân làm cung nữ. Hiển nhiên có thể thấy, trên dưới Doãn gia bất luận là ai, dùng ngón chân đều có thể đoán được tình huống của Tam tiểu thư sau này ra sao.
Ta bởi vì là do đại phu nhân sinh, lại là con gái út, tự nhiên nhận được hết thảy cưng chiều cùng sủng nịnh. Mà nhìn kết cục của đại tỷ cùng tam tỷ, lại nghĩ đến tương lai sau này của ta, vị phụ thân Đại tướng quân uy phong một đời kia cũng không khỏi lo trắng đầu.
Mẫu thân của ta sau khi biết hài tử của mình là một nữ hài thì trong lúc ở cử cũng không mấy an bình, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
“Cho nên, ta được cha ta che giấu thân phận, xem như nam hài mà nuôi từ nhỏ?” Chuyện xưa nói đến đây, kết quả cũng đã quá rõ ràng, ta cũng không muốn lại nghe Quả Đào tiếp tục dài dòng liền trực tiếp nói ra kết quả.
Quả Đào liên tục gật đầu.
Ta một thân mồ hôi lạnh!
Nhưng mà ngẫm lại, cũng nhờ lão gia tử che giấu thân phận của ta mà lão hoàng đế kia lại tứ hôn ta cùng Cửu công chúa, vậy tóc lão gia tử không phải cũng trắng xóa sao? Nếu ta vào cung làm phi tử gì đó, vậy chả phải cũng thật nực cười sao.
Một phen so sánh cân nhắc, tình huống lúc này chắc ta phải đốt nhang chúc mừng.
Những thắc mắc về thân phận của ta cũng tiêu tan, đồng thời ta lại nổi lên nghi ngờ “Có ai biết thân phận của ta? Công chúa có biết không?”
Quả Đào lắc lắc đầu “Nô tì cũng không biết, nô tì chỉ biết là có lão gia, phu nhân cùng thầy thuốc là biết chuyện của ngài thôi.”
Ta vừa nghe trong lòng liền nghĩ không thể nào, chuyện lớn như vậy mà tỷ cùng ca ca của ta đều không biết, ngươi cùng ông thầy thuốc kia tại sao lại biết? Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không phải là không có khả năng. Tuổi tỷ tỷ cùng ca ca của ta hơn ta đến một con giáp, tất nhiên là sẽ ít gặp nhau hơn. Mà Quả Đào cùng ông thầy thuốc kia cũng là lúc nào cũng cần. Quả Đào biết nhiều sự việc như vậy xem chừng thật đúng là tâm phúc của ta.
Cho tới bây giờ, sự đề phòng của ta với Quả Đào cũng từ từ hạ xuống.
Nhưng những nghi vấn trong lòng ta quả thật còn rất nhiều, cho nên ta hỏi nàng “Ngươi có biết chuyện giữa ta cùng công chúa không? Tại sao ta lại trở thành phò mã?”
Một lát sau, Quả Đào lại một câu ‘nói rất dài dòng’ hoàn toàn làm ta tức chết, lần này ngay cả lời uy hiếp ta cũng không muốn nói, dứt khoát hung ác trừng mắt, phóng hàn quang vào Quả Đào.
Tốc độ thích ứng của Quả Đào thật rất nhanh, nàng thấy bộ dáng như thế của ta trong lòng tất nhiên rất rõ ta đang khó chịu, ta thấy nàng bất an cúi thấp đầu nhỏ giọng nói “Nô tì... Nô tì nói ngắn gọn.”
Chuyện ta cùng công chúa, dùng vài từ như ‘thiên lôi cuồn cuộn’ thì cũng đủ hoàn mỹ để giải thích.
Ta cùng với nàng, không phải nhất kiến chung tình, cũng không phải là lâu ngày sinh tình, mà ta thấy, dùng cái từ ‘Mạc danh kỳ diệu’ * để hình dung sự kết hợp giữa hai chúng ta là hợp lý nhất.
(*Không hiểu ra sao, chẳng biết tại sao.)
Quay ngược lại trung thu 2 năm trước, ta cùng cha vào cung tham gia buổi yến tiệc, đêm đó vốn dĩ là ta không cần đi, thế nhưng Hoàng đế đặc biệt phái người chỉ định năm nay ta phải vào cung, ta không còn cách gì, phụ thân cũng vậy.
Lúc ấy ta mười tám tuổi, chiếu theo quy củ của nơi này cũng đã nên có chức vị trong cung, nhưng phụ thân cố kỵ thân phận của ta, cho nên từ nhỏ đã khiến cho ta trở thành một cái ma ốm không sống được bao lâu trong mắt người khác.
Quả Đào không chỉ kể lại mà còn diễn tả hết sức sinh động bộ dáng ma ốm của ta, ta ngồi trong kiệu, theo phụ thân, một đường kinh hãi đảm chiến vào cung.
Hôm đó, bọn quan viên trong triều đình đều mang theo gia quyến vào cung, bọn họ ăn mặc rất hoa quý sang trọng, mặc ngọc da phấn, chỉ có ta là mặc một bộ y phục không màu sắc đến.
Nhưng mà Quả Đào nói, mặc dù ta ăn mặc đơn giản như vậy nhưng khi vào đại điện lại thu hút không ít ánh mắt, các công tử tiểu thư đều nhìn ta, vẻ mặt giống như ‘đây là Doãn thiếu gia của Doãn gia sao.’
Ta yên lặng song trong lòng cũng phì cười, nghĩ thầm đây chắc là đám thế gia công tử chưa bao giờ ăn qua cái khổ của nhân gian a, chỉ sợ là trong lòng đang cười nhạo ta một bộ keo kiệt, nghèo kiết hủ lậu đi.
Quay về vấn đề chính, ta theo phụ thân, ngồi ở vị trí phía trên.
Không lâu sau, những nhân vật quan trọng cũng bắt đầu đến, sau khi đám người công chúa hoàng tử đều đến đông đủ, thám giám hô một tiếng ‘Bệ hạ giá lâm’, làm cho mọi người ở đây đang huyên náo bỗng dưng im lặng.
Quả Đào nói, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, thiên tử. Nàng ngây ngốc thất thần, chỉ có thể ở trong lòng lặp lại ‘Thì ra đây là Thiên tử, là người nắm trong tay mọi thứ trong thiên hạ.’
Ta cũng không có thấy hoàng đế, tất nhiên là không cảm nhận được cái gì, cho nên khi nghe thấy nàng tốn nhiều thời gian như vậy miêu tả hoàng đế, ta rất cáu kỉnh, thúc giục nàng mau mau nói đến trọng điểm một chút, lúc này nàng mới thu lại biểu tình khát khao vô hạn vừa rồi, từ từ nói tiếp.
Ta vốn tưởng rằng Hoàng đế tự mình chỉ đích danh ta tham gia yến tiệc, lúc ấy tất nhiên sẽ xảy ra tình huống gì đó, thế nhưng từ khi yến tiệc bắt đầu cho đến lần trót rượu thứ ba, hoàng đế lão nhân gia cũng không nhắc tới một chữ ‘Doãn’ nào, chẳng lẽ là ta đoán sai?
Ngay lúc ta đang mờ mịt, Quả Đào lại đột nhiên nói “Lúc ấy chỉ thấy công tử của hữu tướng quân đột nhiên đứng dậy, hắn hướng Hoàng thượng cúi đầu nói ‘Bệ hạ, hôm nay chúng thần có thể được tham gia thịnh yến, đúng là may mắn, vì để biểu thị long ân mênh mông cuồn cuộn, thần nguyện cùng công tử của Đại tướng quân, Hiếu Ân hiền đệ tỷ thí một phen, vì mọi người giúp vui.’ ”
Công tử của Đại tướng quân? Hiếu Ân hiền đệ? Đó không phải là ta sao?
Thân thể ta căng thẳng, vội hỏi nàng “Sau đó thì sau?”
Hoàng đế sợ là già rồi, lúc ấy truyền khẩu dụ bảo ta tham gia yến hội sợ là nhất thời hứng khởi, nhưng mặc kệ như thế nào, nhờ Lý công tử nhắc tới, hắn mới nhớ tới ta cũng đến. Có người biểu diễn trợ hứng, cái này đương nhiên là tốt, huống hồ vẫn là con của hai nhà tướng quân, rất nhiều đại thần đều đang chờ xem náo nhiệt.
Mà công tử Lý gia đối mặt với cái ma ốm Doãn Hiếu Ân, xem ra trong lòng đã có dự tính từ trước.
Ta hoài nghi hắn là cố ý, cố ý tìm ta tỷ thí, hắn muốn làm ta xấu mặt để tăng uy phong cho hắn.
Trong lòng ta vì chủ nhân của cái thân thể này mà đổ mồ hôi lạnh, ngoài miệng vội thúc giục hỏi Quả Đào kết quả như thế nào? Hoàng thượng nói sao?
Kết quả, kết quả Hoàng thượng đương nhiên là ân chuẩn.
Nghe Quả Đào nói, lúc cha ta nhìn ta, sắc mặt đã muốn trắng bệch, lão nhân gia vì để che giấu thân phận ma ốm của ta nên chỉ dạy ta chút công phu mèo ba cẳng, mà công tử Lý gia này chính là Võ trạng nguyên! Cái này làm sao mà so tới! Thực lực cũng quá cách xa.
Giờ phút này đối với ta, bốn phía đều là hố lửa nóng rực, không nhảy là chết, mà nhảy, có lẽ còn có một con đường sống, nhưng bước ra một bước này thật không dễ.
Quả Đào chưa bao giờ thấy qua trận đấu như vậy, nàng cũng khẩn trương. Nàng ở sau lưng gắt gao nhìn chằm chằm ta, nhìn xem ta thường ngày đều thông minh hơn người sẽ ứng phó như thế nào.
Trên đại điện, toàn bộ ánh mắt đều hướng về ta, dường như có loại cảm giác như là siêu sao, thế nhưng đây cũng không phải là sùng bái mà là trào phúng.
Sợ là mọi người đều cho rằng ta là cái ma ốm nên cuối cùng cũng chỉ phải đứng lên bẩm báo với Hoàng thượng, lấy thân thể không khỏe mà từ chối thôi. Bọn họ chờ xem ta bị chê cười, chờ xem Đại tướng quân Doãn Quốc Bình bị chê cười.
“Cuối cùng ra sao? Chẳng lẽ ta đúng như mọi người nghĩ sao?” Ta đột nhiên mở miệng hỏi.
Một lời vừa thốt ra, ta lại nhanh chóng che miệng, trong lòng hiện tại cũng kinh ngạc, chính mình khẩn trương như thế làm gì? Lúc ấy cũng không phải mình lên tỷ thí, có chuyện gì bất trắc cũng không liên quan đến mình.
Tuy trong lòng ta tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng không cách nào chối bỏ hiện tại, hiện tại chủ nhân của cái thân thể này là ta, nếu lúc ấy ta từ chối, hiện tại ra ngoài người bị chê cười cũng chính là ta, cho nên ta quan tâm như vậy cũng không có gì sai.
Nghĩ như vậy, ta lại nhẹ nhõm.
Quả Đào lại nói tiếp.
Ngay lúc mọi người nghĩ là sẽ có được một tràng cười nhạo thì ta đột nhiên đứng lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả cha của ta cùng Quả Đào cũng không khỏi ngạc nhiên. Ta không giống như khẩn trương hoặc là sợ hãi, động tác của ta rất tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Trong hoàn cảnh như vậy nhưng ta lại giống như đơn giản là sắp đi ăn cơm.
Sau một hồi kinh ngạc chỉ còn lại những ánh mắt cười nhạo trắng trợn. Công tử Lý gia thật sâu nhìn ta, biểu tình giống như là nhìn thấy quái vật, sợ là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới ta sẽ có gan đứng lên.
Ta đối với hắn cười, tay cầm chiến phiến quạt nhẹ, thản nhiên tự đắc.
Kế tiếp, Quả Đào không nhìn thấy được biểu tình của ta, chỉ có thể nhìn bóng dáng của ta. Bóng lưng ta đứng ở trên đại điện, vẫn dương dương tự đắc như vậy, kỳ thật ta như vậy là đã thắng rồi, trong lòng cha ta cùng Quả Đào là ta đã thắng, đối đầu kẻ địch mạnh, lâm nguy không sợ hãi.
Bọn họ nghĩ như vậy nhưng thật ra trong lòng đã chấp nhận chuyện ta sẽ thua thật sự.
Thái giám đột nhiên quát to một tiếng “Bắt đầu!” Vị công tử Lý gia kia liền nhanh như gió đánh về phía ta, mà ta lại đứng một chỗ không động đậy. Đợi cho một quyền của hắn đến trước mặt ta liền xoay qua một bên, né đòn.
Quả Đào thấy vậy liền một thân mồ hôi lạnh.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu vẫn là cứ như vừa rồi, hắn đánh ta né. Có lẽ là cảm thấy như vậy quá mức không thú vị, vị công tử Lý gia kia đột nhiên đứng lại, chỉa ngón tay vào người của ta hét lớn “Ngươi trốn trốn tránh tránh là có ý gì, cùng ta đánh hai chiêu mới tính là anh hùng hảo hán, nếu ngươi sợ không đánh lại ta, ta chấp ngươi ba chiêu!”
Chậc.
Ngữ khí thật là cuồng vọng.
“Rồi sao? Tiếp theo như thế nào?” Ta thúc giục, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lúc này ta đã cùng Lý gia công tử thay đổi vị trí, Quả Đào rõ ràng thấy ta, ta đang mỉm cười, mím môi yếu ớt cười, cầm chiết phiến đang đặt trước ngực không nhanh không chậm kẽ quạt.
Mặc dù lúc ấy ta ăn mặc bình thường, sắc mặt hơi trắng, thế nhưng khí thế kia cũng không ai có thể địch lại. Là loại khí thế đã tính trước mọi chuyện, là tự bên trong người phát ra.
Quả Đào kinh ngạc, cha ta kinh ngạc, tất cả mọi người kinh ngạc.
Lúc này, ta lại nhẹ giọng từ từ nói “Không cần chấp ta ba chiêu, ngươi muốn tốc chiến tốc thắng liền theo ý ngươi.”
Vị công tử Lý gia kia cười ha ha, đột nhiên nhảy lên bay tới! Cong lên trảo thủ, mục tiêu chính là mặt của ta. Mà ta, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Ta nghe mà cả kinh, trong lòng nói xong rồi, đến lúc này mà vẫn còn không lúc nhích, đây không phải là muốn chết sao? Đến lúc này, hứng trí vừa nãy của ta cũng hoàn toàn biến mất, xem ra, ma ốm ta đây ngày sau nhất định là bị cười nhạo rồi.
Quả Đào thấy sắc mặt của ta không có hết sức tập trung như vừa rồi, liền nói “Gia, ngài cũng đừng có gấp, trò hay còn ở phía sau mà.”
Ta bởi vì là do đại phu nhân sinh, lại là con gái út, tự nhiên nhận được hết thảy cưng chiều cùng sủng nịnh. Mà nhìn kết cục của đại tỷ cùng tam tỷ, lại nghĩ đến tương lai sau này của ta, vị phụ thân Đại tướng quân uy phong một đời kia cũng không khỏi lo trắng đầu.
Mẫu thân của ta sau khi biết hài tử của mình là một nữ hài thì trong lúc ở cử cũng không mấy an bình, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
“Cho nên, ta được cha ta che giấu thân phận, xem như nam hài mà nuôi từ nhỏ?” Chuyện xưa nói đến đây, kết quả cũng đã quá rõ ràng, ta cũng không muốn lại nghe Quả Đào tiếp tục dài dòng liền trực tiếp nói ra kết quả.
Quả Đào liên tục gật đầu.
Ta một thân mồ hôi lạnh!
Nhưng mà ngẫm lại, cũng nhờ lão gia tử che giấu thân phận của ta mà lão hoàng đế kia lại tứ hôn ta cùng Cửu công chúa, vậy tóc lão gia tử không phải cũng trắng xóa sao? Nếu ta vào cung làm phi tử gì đó, vậy chả phải cũng thật nực cười sao.
Một phen so sánh cân nhắc, tình huống lúc này chắc ta phải đốt nhang chúc mừng.
Những thắc mắc về thân phận của ta cũng tiêu tan, đồng thời ta lại nổi lên nghi ngờ “Có ai biết thân phận của ta? Công chúa có biết không?”
Quả Đào lắc lắc đầu “Nô tì cũng không biết, nô tì chỉ biết là có lão gia, phu nhân cùng thầy thuốc là biết chuyện của ngài thôi.”
Ta vừa nghe trong lòng liền nghĩ không thể nào, chuyện lớn như vậy mà tỷ cùng ca ca của ta đều không biết, ngươi cùng ông thầy thuốc kia tại sao lại biết? Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không phải là không có khả năng. Tuổi tỷ tỷ cùng ca ca của ta hơn ta đến một con giáp, tất nhiên là sẽ ít gặp nhau hơn. Mà Quả Đào cùng ông thầy thuốc kia cũng là lúc nào cũng cần. Quả Đào biết nhiều sự việc như vậy xem chừng thật đúng là tâm phúc của ta.
Cho tới bây giờ, sự đề phòng của ta với Quả Đào cũng từ từ hạ xuống.
Nhưng những nghi vấn trong lòng ta quả thật còn rất nhiều, cho nên ta hỏi nàng “Ngươi có biết chuyện giữa ta cùng công chúa không? Tại sao ta lại trở thành phò mã?”
Một lát sau, Quả Đào lại một câu ‘nói rất dài dòng’ hoàn toàn làm ta tức chết, lần này ngay cả lời uy hiếp ta cũng không muốn nói, dứt khoát hung ác trừng mắt, phóng hàn quang vào Quả Đào.
Tốc độ thích ứng của Quả Đào thật rất nhanh, nàng thấy bộ dáng như thế của ta trong lòng tất nhiên rất rõ ta đang khó chịu, ta thấy nàng bất an cúi thấp đầu nhỏ giọng nói “Nô tì... Nô tì nói ngắn gọn.”
Chuyện ta cùng công chúa, dùng vài từ như ‘thiên lôi cuồn cuộn’ thì cũng đủ hoàn mỹ để giải thích.
Ta cùng với nàng, không phải nhất kiến chung tình, cũng không phải là lâu ngày sinh tình, mà ta thấy, dùng cái từ ‘Mạc danh kỳ diệu’ * để hình dung sự kết hợp giữa hai chúng ta là hợp lý nhất.
(*Không hiểu ra sao, chẳng biết tại sao.)
Quay ngược lại trung thu 2 năm trước, ta cùng cha vào cung tham gia buổi yến tiệc, đêm đó vốn dĩ là ta không cần đi, thế nhưng Hoàng đế đặc biệt phái người chỉ định năm nay ta phải vào cung, ta không còn cách gì, phụ thân cũng vậy.
Lúc ấy ta mười tám tuổi, chiếu theo quy củ của nơi này cũng đã nên có chức vị trong cung, nhưng phụ thân cố kỵ thân phận của ta, cho nên từ nhỏ đã khiến cho ta trở thành một cái ma ốm không sống được bao lâu trong mắt người khác.
Quả Đào không chỉ kể lại mà còn diễn tả hết sức sinh động bộ dáng ma ốm của ta, ta ngồi trong kiệu, theo phụ thân, một đường kinh hãi đảm chiến vào cung.
Hôm đó, bọn quan viên trong triều đình đều mang theo gia quyến vào cung, bọn họ ăn mặc rất hoa quý sang trọng, mặc ngọc da phấn, chỉ có ta là mặc một bộ y phục không màu sắc đến.
Nhưng mà Quả Đào nói, mặc dù ta ăn mặc đơn giản như vậy nhưng khi vào đại điện lại thu hút không ít ánh mắt, các công tử tiểu thư đều nhìn ta, vẻ mặt giống như ‘đây là Doãn thiếu gia của Doãn gia sao.’
Ta yên lặng song trong lòng cũng phì cười, nghĩ thầm đây chắc là đám thế gia công tử chưa bao giờ ăn qua cái khổ của nhân gian a, chỉ sợ là trong lòng đang cười nhạo ta một bộ keo kiệt, nghèo kiết hủ lậu đi.
Quay về vấn đề chính, ta theo phụ thân, ngồi ở vị trí phía trên.
Không lâu sau, những nhân vật quan trọng cũng bắt đầu đến, sau khi đám người công chúa hoàng tử đều đến đông đủ, thám giám hô một tiếng ‘Bệ hạ giá lâm’, làm cho mọi người ở đây đang huyên náo bỗng dưng im lặng.
Quả Đào nói, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, thiên tử. Nàng ngây ngốc thất thần, chỉ có thể ở trong lòng lặp lại ‘Thì ra đây là Thiên tử, là người nắm trong tay mọi thứ trong thiên hạ.’
Ta cũng không có thấy hoàng đế, tất nhiên là không cảm nhận được cái gì, cho nên khi nghe thấy nàng tốn nhiều thời gian như vậy miêu tả hoàng đế, ta rất cáu kỉnh, thúc giục nàng mau mau nói đến trọng điểm một chút, lúc này nàng mới thu lại biểu tình khát khao vô hạn vừa rồi, từ từ nói tiếp.
Ta vốn tưởng rằng Hoàng đế tự mình chỉ đích danh ta tham gia yến tiệc, lúc ấy tất nhiên sẽ xảy ra tình huống gì đó, thế nhưng từ khi yến tiệc bắt đầu cho đến lần trót rượu thứ ba, hoàng đế lão nhân gia cũng không nhắc tới một chữ ‘Doãn’ nào, chẳng lẽ là ta đoán sai?
Ngay lúc ta đang mờ mịt, Quả Đào lại đột nhiên nói “Lúc ấy chỉ thấy công tử của hữu tướng quân đột nhiên đứng dậy, hắn hướng Hoàng thượng cúi đầu nói ‘Bệ hạ, hôm nay chúng thần có thể được tham gia thịnh yến, đúng là may mắn, vì để biểu thị long ân mênh mông cuồn cuộn, thần nguyện cùng công tử của Đại tướng quân, Hiếu Ân hiền đệ tỷ thí một phen, vì mọi người giúp vui.’ ”
Công tử của Đại tướng quân? Hiếu Ân hiền đệ? Đó không phải là ta sao?
Thân thể ta căng thẳng, vội hỏi nàng “Sau đó thì sau?”
Hoàng đế sợ là già rồi, lúc ấy truyền khẩu dụ bảo ta tham gia yến hội sợ là nhất thời hứng khởi, nhưng mặc kệ như thế nào, nhờ Lý công tử nhắc tới, hắn mới nhớ tới ta cũng đến. Có người biểu diễn trợ hứng, cái này đương nhiên là tốt, huống hồ vẫn là con của hai nhà tướng quân, rất nhiều đại thần đều đang chờ xem náo nhiệt.
Mà công tử Lý gia đối mặt với cái ma ốm Doãn Hiếu Ân, xem ra trong lòng đã có dự tính từ trước.
Ta hoài nghi hắn là cố ý, cố ý tìm ta tỷ thí, hắn muốn làm ta xấu mặt để tăng uy phong cho hắn.
Trong lòng ta vì chủ nhân của cái thân thể này mà đổ mồ hôi lạnh, ngoài miệng vội thúc giục hỏi Quả Đào kết quả như thế nào? Hoàng thượng nói sao?
Kết quả, kết quả Hoàng thượng đương nhiên là ân chuẩn.
Nghe Quả Đào nói, lúc cha ta nhìn ta, sắc mặt đã muốn trắng bệch, lão nhân gia vì để che giấu thân phận ma ốm của ta nên chỉ dạy ta chút công phu mèo ba cẳng, mà công tử Lý gia này chính là Võ trạng nguyên! Cái này làm sao mà so tới! Thực lực cũng quá cách xa.
Giờ phút này đối với ta, bốn phía đều là hố lửa nóng rực, không nhảy là chết, mà nhảy, có lẽ còn có một con đường sống, nhưng bước ra một bước này thật không dễ.
Quả Đào chưa bao giờ thấy qua trận đấu như vậy, nàng cũng khẩn trương. Nàng ở sau lưng gắt gao nhìn chằm chằm ta, nhìn xem ta thường ngày đều thông minh hơn người sẽ ứng phó như thế nào.
Trên đại điện, toàn bộ ánh mắt đều hướng về ta, dường như có loại cảm giác như là siêu sao, thế nhưng đây cũng không phải là sùng bái mà là trào phúng.
Sợ là mọi người đều cho rằng ta là cái ma ốm nên cuối cùng cũng chỉ phải đứng lên bẩm báo với Hoàng thượng, lấy thân thể không khỏe mà từ chối thôi. Bọn họ chờ xem ta bị chê cười, chờ xem Đại tướng quân Doãn Quốc Bình bị chê cười.
“Cuối cùng ra sao? Chẳng lẽ ta đúng như mọi người nghĩ sao?” Ta đột nhiên mở miệng hỏi.
Một lời vừa thốt ra, ta lại nhanh chóng che miệng, trong lòng hiện tại cũng kinh ngạc, chính mình khẩn trương như thế làm gì? Lúc ấy cũng không phải mình lên tỷ thí, có chuyện gì bất trắc cũng không liên quan đến mình.
Tuy trong lòng ta tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng không cách nào chối bỏ hiện tại, hiện tại chủ nhân của cái thân thể này là ta, nếu lúc ấy ta từ chối, hiện tại ra ngoài người bị chê cười cũng chính là ta, cho nên ta quan tâm như vậy cũng không có gì sai.
Nghĩ như vậy, ta lại nhẹ nhõm.
Quả Đào lại nói tiếp.
Ngay lúc mọi người nghĩ là sẽ có được một tràng cười nhạo thì ta đột nhiên đứng lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả cha của ta cùng Quả Đào cũng không khỏi ngạc nhiên. Ta không giống như khẩn trương hoặc là sợ hãi, động tác của ta rất tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Trong hoàn cảnh như vậy nhưng ta lại giống như đơn giản là sắp đi ăn cơm.
Sau một hồi kinh ngạc chỉ còn lại những ánh mắt cười nhạo trắng trợn. Công tử Lý gia thật sâu nhìn ta, biểu tình giống như là nhìn thấy quái vật, sợ là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới ta sẽ có gan đứng lên.
Ta đối với hắn cười, tay cầm chiến phiến quạt nhẹ, thản nhiên tự đắc.
Kế tiếp, Quả Đào không nhìn thấy được biểu tình của ta, chỉ có thể nhìn bóng dáng của ta. Bóng lưng ta đứng ở trên đại điện, vẫn dương dương tự đắc như vậy, kỳ thật ta như vậy là đã thắng rồi, trong lòng cha ta cùng Quả Đào là ta đã thắng, đối đầu kẻ địch mạnh, lâm nguy không sợ hãi.
Bọn họ nghĩ như vậy nhưng thật ra trong lòng đã chấp nhận chuyện ta sẽ thua thật sự.
Thái giám đột nhiên quát to một tiếng “Bắt đầu!” Vị công tử Lý gia kia liền nhanh như gió đánh về phía ta, mà ta lại đứng một chỗ không động đậy. Đợi cho một quyền của hắn đến trước mặt ta liền xoay qua một bên, né đòn.
Quả Đào thấy vậy liền một thân mồ hôi lạnh.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu vẫn là cứ như vừa rồi, hắn đánh ta né. Có lẽ là cảm thấy như vậy quá mức không thú vị, vị công tử Lý gia kia đột nhiên đứng lại, chỉa ngón tay vào người của ta hét lớn “Ngươi trốn trốn tránh tránh là có ý gì, cùng ta đánh hai chiêu mới tính là anh hùng hảo hán, nếu ngươi sợ không đánh lại ta, ta chấp ngươi ba chiêu!”
Chậc.
Ngữ khí thật là cuồng vọng.
“Rồi sao? Tiếp theo như thế nào?” Ta thúc giục, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lúc này ta đã cùng Lý gia công tử thay đổi vị trí, Quả Đào rõ ràng thấy ta, ta đang mỉm cười, mím môi yếu ớt cười, cầm chiết phiến đang đặt trước ngực không nhanh không chậm kẽ quạt.
Mặc dù lúc ấy ta ăn mặc bình thường, sắc mặt hơi trắng, thế nhưng khí thế kia cũng không ai có thể địch lại. Là loại khí thế đã tính trước mọi chuyện, là tự bên trong người phát ra.
Quả Đào kinh ngạc, cha ta kinh ngạc, tất cả mọi người kinh ngạc.
Lúc này, ta lại nhẹ giọng từ từ nói “Không cần chấp ta ba chiêu, ngươi muốn tốc chiến tốc thắng liền theo ý ngươi.”
Vị công tử Lý gia kia cười ha ha, đột nhiên nhảy lên bay tới! Cong lên trảo thủ, mục tiêu chính là mặt của ta. Mà ta, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Ta nghe mà cả kinh, trong lòng nói xong rồi, đến lúc này mà vẫn còn không lúc nhích, đây không phải là muốn chết sao? Đến lúc này, hứng trí vừa nãy của ta cũng hoàn toàn biến mất, xem ra, ma ốm ta đây ngày sau nhất định là bị cười nhạo rồi.
Quả Đào thấy sắc mặt của ta không có hết sức tập trung như vừa rồi, liền nói “Gia, ngài cũng đừng có gấp, trò hay còn ở phía sau mà.”
/85
|