Một cơn mưa lớn trút xuống trong nặng hạt mà đổ xuống mặt đường đã hứng chịu cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn luôn chiếu rọi khắp nơi.
Ngay tại một con đường nằm Quận Tân Phú của Sài Gòn.
Nơi cung đường vốn dĩ tấp nập và nhộn nhịp này có một nhà hàng với tên gọi là Saigon Pumkin gồm có hai tầng. Phía trong nhà hàng lúc này ánh đèn vàng đã được bật lên rọi khắp một gian tầng trệt của nhà hàng.
Trước lối vào nhà hàng những chiếc xe đã vắng bớt, người bảo vệ cũng đã ngáp ngắn ngáp dài nơi chiếc ghế ngay lối vào nhà hàng mà nhìn dòng xe đang chạy tấp nập, nơi con đường này trong vài giọt nước mưa vẫn còn từ trên đang rơi xuống hòa vào những âm thanh do nước chảy va vào bánh xe.
Phía trong nhà hàng lúc này đã không còn lại bao nhiêu khách ngồi trong. Mặc dù lúc này chỉ mới khoảng tầm sáu giờ, nhìn quanh chỉ thấy có khoảng mười bộ bàn ghế xếp thành hình tam giác xen vào nhau một khoảng ngay gần lối cửa kính rộng nơi tiến vào xung quanh một vài cái bàn vẫn còn một vài vị khách đang ngồi.
Một nửa đối diện lối vào chính là phòng bếp nơi phục vụ món ăn của nhà hàng, phía bên hông dường như còn là một bậc thang dẫn lên tầng trên bằng hai lối cầu thang nơi sát quầy phục vụ chính giữa. Nhưng phía trên tầng hai của Nhà Hàng Pumpkin lại vắng lặng dường như đã không còn khách nhưng lại có một cậu trai trong bộ đồ bồi bàn của một nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Cậu trai này cũng chỉ khoảng hai mươi hắn với vẻ mặt dễ nhìn thanh thoát gọn gàng tuy không quá đẹp nhưng cũng đủ gây chú ý nơi chốn đông người.
Cậu trai này chỉ đang sắp xếp cùng dọn dẹp lại những căn bàn ghế nơi tầng hai của nhà hàng này, lâu lâu hắn lại hướng mắt nhìn quanh bốn hướng, nơi bốn tấm kính mà nhìn ra ngoài bầu trời đã tối từ lúc nào, mà cho tay vào túi cầm lấy chiếc điện thoại di động vốn dĩ chỉ có thể nghe gọi nhắn tin ngoài ra vẫn còn thêm một vài chức năng khác và một trong số chúng chính là xem giờ và ngày tháng năm.
Màn hình điện thoại sáng lên miệng cậu trai lẩm bẩm cả chữ cùng số:
- Đã 6h chiều rồi!
Chỉ là cậu trai lại tiếp tục cất nốt cái điện thoại vào trong túi mà tiếp tục dọn dẹp sắp xếp cái bàn cuối cùng ở trên tầng hai nhà hàng này:
- Đông, nghỉ ngơi thôi vượt quá giờ rồi, cậu không định về sao!
- Mình cũng vừa xong!
Cậu trai trên tầng hai này thì ra tên là Hoàng Hiểu Đông, một cái tên giản dị dễ nghe khi mà giọng nói phía dưới vọng lên, hắn chỉ gật đầu rồi nói vọng xuống, mặt dù trên này chẳng hề có ai ngoài hắn, có vẻ người vừa gọi Hoàng Hiểu Đông cũng chính là một nhân viên trong nhà hàng Saigon Pumpkin này.
Hoàng Hiểu Đông liền mang theo một vài cái chén bát cùng một cái khăn đã bẩn để trên đám chén bát, mà đi xuống một lối cầu thang trong hai lối cầu thang nằm gần sát tấm kính, ngay góc hai bên mà bước xuống tầng dưới, nơi đã vắng khách không còn ai.
Chỉ còn mấy nhân viên đã cất đi y phục của nhà hàng mà đang rời khỏi nhà hàng sau một ngày làm việc.
Cũng có một vài người hướng hắn mà gật đầu cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi, Hoàng Hiểu Đông đi nhanh vào trong phòng bếp của nhà hàng rồi cũng giống như phía trong vẫn còn vài người vẫn đang dọn dẹp phía trong rồi mới ra về rời khỏi nhà hàng này. Hắn cũng giống như những người khác mà rửa sạch đám chén bát rồi liền cất đi y phục nhân viên rồi liền cùng những người khác rời khỏi nhà hàng.
- Đông! Tạm biệt hẹn gặp lại vào ngày mai!
Giọng nói của một cậu trai khác cũng giống mà bằng ngang tuổi với Hoàng Hiểu Đông đã vang lên khi hắn đi trên một chiếc xe máy mà đang chuẩn bị rời khỏi nơi lối vào nhà hàng.
Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi tiến tới chiếc xe đạp của mình, sau lưng hắn còn đeo một chiếc balo nhìn mọi người đều đã rời đi, mà cũng bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa làm việc, nhưng lại sực nhớ điều gì đó mà nhìn cậu trai cũng vừa gọi tên hắn đã nổ xe máy mà rời đi tự nói khi đã có chút thông tin:
- Mai chủ nhật, làm gì có làm!
Hoàng Hiểu Đông lại lắc đầu nhìn vào trong nhà hàng vẫn sáng đèn nhân viên vẫn còn ở trong mà đạp xe rời đi hướng theo con đường “Sơn Kỳ” này mà đi thẳng cho tới khi rẽ vào một lối nhỏ dường như có đề bảng “Đỗ Thuận” mà tiến vào.
Đường cũng đã vắng lặng khi hắn rẽ vào đây, mặc dù vẫn còn nhiều nơi đèn điện sáng trưng tỏa ra cả lối đi mà hòa vào cùng với ánh đèn nơi những cột điện đang chiếu xuống.
Hoàng Hiểu Đông đã dừng xe, ngay một lối cổng đã hen gỉ theo thời gian, trên cánh cửa sắt còn đề vài chữ dùng phấn màu viết nên như đã bạc màu “phòng trọ cho thuê”.
Cánh cửa này vốn dĩ vẫn quen thuộc với hắn vì hắn cũng đã đi mòn con đường này, phòng trọ vắng lặng với ánh đèn huỳnh quang được gắn trên phòng số năm trong số mười căn phòng trọ nhỏ và rẽ nơi này tất cả các phòng đều im ắng cửa khóa kín như không có người.
Hoàng Hiểu Đông dắt chiếc xe đạp của mình tới căn phòng số bảy mà ngừng lại nhìn cánh cửa đã khóa kín, đối diện với mười căn phòng trọ, chính là một bức tường cao đã hoen màu xanh rêu, nơi gần mặt nền xi măng ngăn cách với tòa nhà cao hai bốn tầng bên cạnh.
Hoàng Hiểu Đông lấy chìa khóa trong ba lô mà mở cánh cửa sắt đã hoen gỉ cũ kỹ như căn phòng trọ đã lâu đời này.
Mở cửa dắt xe đạp vào phòng là một hơi nóng từ căn phòng đã ập vào, khiến hắn không khỏi lè lưỡi mà thở hắc, rồi cất cái balo vào, rồi mở cửa sổ nơi này, nơi bức tường gần cánh cửa chính, một cơn gió từ ngoài thổi vào mát rượi khiến hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu chút ít.
Nhìn quanh căn phòng trọ của Hoàng Hiểu Đông chẳng có gì ngoài một bộ sách, một cái quạt, và chăn mềm cùng vài vật dụng lỉnh khỉnh trong căn phòng nhỏ, có một cái gác chiếm nửa căn phòng, ở dưới cái gác chính là phòng tắm của căn phòng trọ này.
Hắn dọn dẹp căn phòng, rồi nhìn đồng hồ cũng đã gần tới sáu giờ rưỡi chiều, bầu trời cũng đã bắt đầu càng tối hơn.
Hoàng Hiểu Đông tắm rửa rồi lại rách balo lên, sau khi đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ mà bắt đầu rời khỏi căn phòng của mình, hắn lại dắt xe đạp ra và khóa phòng lại mà men theo lối đường “Đỗ Thuận”, chạy tới ngôi trường hắn vẫn đang theo học trong hai năm nay, cũng như đã được hai năm, chỉ còn một khóa cuối cùng của năm thứ ba là hắn đã hoàn thành ngành quản lý khách sạn nhà hàng hệ cao đẳng chính quy này.
Cũng chính vì điều đó mà hắn khi đã đặt chân lên thành phố này cũng đã xin được một nơi làm việc tại nhà hàng Saigon Pumpkin.
Mặc dù, chỉ là nhân viên phục vụ, mà không phải là đầu bếp hay quản lý, mà hắn đang theo học, nhưng hắn lại thấy may mắn vì đã có được một công việc ổn định nơi Sài Gòn này để mà trang trải cuộc sống của một sinh viên vừa học vừa làm như hắn.
Chẳng mấy chốc hắn đã tới trước cổng trường mà dắt xe tiến vào nơi giữ xe. Xung quanh cổng trường lại rất náo nhiệt bởi hàng quán đã mọc khắp nơi, nhưng Hoàng Hiểu Đông lại không hề để ý mà nhanh chóng tiến vào trong lớp học đã im ắng.
Hắn chỉ học khoảng ba tiếng trong các buổi từ thứ hai đến thứ bảy ngoại trừ chủ nhật là hắn được nghỉ. Chẳng mấy chốc cũng đã gần chín giờ, hắn lại bắt đầu rời khỏi trường trong vắng lặng vì giờ này trường cũng đã bắt đầu hết sinh viên.
Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục vác balo trên vai mà cọc cạch đạp trên chiếc xe đạp bắt đầu quay lại phòng trọ đã thuê.
Ngay tại một con đường nằm Quận Tân Phú của Sài Gòn.
Nơi cung đường vốn dĩ tấp nập và nhộn nhịp này có một nhà hàng với tên gọi là Saigon Pumkin gồm có hai tầng. Phía trong nhà hàng lúc này ánh đèn vàng đã được bật lên rọi khắp một gian tầng trệt của nhà hàng.
Trước lối vào nhà hàng những chiếc xe đã vắng bớt, người bảo vệ cũng đã ngáp ngắn ngáp dài nơi chiếc ghế ngay lối vào nhà hàng mà nhìn dòng xe đang chạy tấp nập, nơi con đường này trong vài giọt nước mưa vẫn còn từ trên đang rơi xuống hòa vào những âm thanh do nước chảy va vào bánh xe.
Phía trong nhà hàng lúc này đã không còn lại bao nhiêu khách ngồi trong. Mặc dù lúc này chỉ mới khoảng tầm sáu giờ, nhìn quanh chỉ thấy có khoảng mười bộ bàn ghế xếp thành hình tam giác xen vào nhau một khoảng ngay gần lối cửa kính rộng nơi tiến vào xung quanh một vài cái bàn vẫn còn một vài vị khách đang ngồi.
Một nửa đối diện lối vào chính là phòng bếp nơi phục vụ món ăn của nhà hàng, phía bên hông dường như còn là một bậc thang dẫn lên tầng trên bằng hai lối cầu thang nơi sát quầy phục vụ chính giữa. Nhưng phía trên tầng hai của Nhà Hàng Pumpkin lại vắng lặng dường như đã không còn khách nhưng lại có một cậu trai trong bộ đồ bồi bàn của một nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Cậu trai này cũng chỉ khoảng hai mươi hắn với vẻ mặt dễ nhìn thanh thoát gọn gàng tuy không quá đẹp nhưng cũng đủ gây chú ý nơi chốn đông người.
Cậu trai này chỉ đang sắp xếp cùng dọn dẹp lại những căn bàn ghế nơi tầng hai của nhà hàng này, lâu lâu hắn lại hướng mắt nhìn quanh bốn hướng, nơi bốn tấm kính mà nhìn ra ngoài bầu trời đã tối từ lúc nào, mà cho tay vào túi cầm lấy chiếc điện thoại di động vốn dĩ chỉ có thể nghe gọi nhắn tin ngoài ra vẫn còn thêm một vài chức năng khác và một trong số chúng chính là xem giờ và ngày tháng năm.
Màn hình điện thoại sáng lên miệng cậu trai lẩm bẩm cả chữ cùng số:
- Đã 6h chiều rồi!
Chỉ là cậu trai lại tiếp tục cất nốt cái điện thoại vào trong túi mà tiếp tục dọn dẹp sắp xếp cái bàn cuối cùng ở trên tầng hai nhà hàng này:
- Đông, nghỉ ngơi thôi vượt quá giờ rồi, cậu không định về sao!
- Mình cũng vừa xong!
Cậu trai trên tầng hai này thì ra tên là Hoàng Hiểu Đông, một cái tên giản dị dễ nghe khi mà giọng nói phía dưới vọng lên, hắn chỉ gật đầu rồi nói vọng xuống, mặt dù trên này chẳng hề có ai ngoài hắn, có vẻ người vừa gọi Hoàng Hiểu Đông cũng chính là một nhân viên trong nhà hàng Saigon Pumpkin này.
Hoàng Hiểu Đông liền mang theo một vài cái chén bát cùng một cái khăn đã bẩn để trên đám chén bát, mà đi xuống một lối cầu thang trong hai lối cầu thang nằm gần sát tấm kính, ngay góc hai bên mà bước xuống tầng dưới, nơi đã vắng khách không còn ai.
Chỉ còn mấy nhân viên đã cất đi y phục của nhà hàng mà đang rời khỏi nhà hàng sau một ngày làm việc.
Cũng có một vài người hướng hắn mà gật đầu cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi, Hoàng Hiểu Đông đi nhanh vào trong phòng bếp của nhà hàng rồi cũng giống như phía trong vẫn còn vài người vẫn đang dọn dẹp phía trong rồi mới ra về rời khỏi nhà hàng này. Hắn cũng giống như những người khác mà rửa sạch đám chén bát rồi liền cất đi y phục nhân viên rồi liền cùng những người khác rời khỏi nhà hàng.
- Đông! Tạm biệt hẹn gặp lại vào ngày mai!
Giọng nói của một cậu trai khác cũng giống mà bằng ngang tuổi với Hoàng Hiểu Đông đã vang lên khi hắn đi trên một chiếc xe máy mà đang chuẩn bị rời khỏi nơi lối vào nhà hàng.
Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi tiến tới chiếc xe đạp của mình, sau lưng hắn còn đeo một chiếc balo nhìn mọi người đều đã rời đi, mà cũng bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa làm việc, nhưng lại sực nhớ điều gì đó mà nhìn cậu trai cũng vừa gọi tên hắn đã nổ xe máy mà rời đi tự nói khi đã có chút thông tin:
- Mai chủ nhật, làm gì có làm!
Hoàng Hiểu Đông lại lắc đầu nhìn vào trong nhà hàng vẫn sáng đèn nhân viên vẫn còn ở trong mà đạp xe rời đi hướng theo con đường “Sơn Kỳ” này mà đi thẳng cho tới khi rẽ vào một lối nhỏ dường như có đề bảng “Đỗ Thuận” mà tiến vào.
Đường cũng đã vắng lặng khi hắn rẽ vào đây, mặc dù vẫn còn nhiều nơi đèn điện sáng trưng tỏa ra cả lối đi mà hòa vào cùng với ánh đèn nơi những cột điện đang chiếu xuống.
Hoàng Hiểu Đông đã dừng xe, ngay một lối cổng đã hen gỉ theo thời gian, trên cánh cửa sắt còn đề vài chữ dùng phấn màu viết nên như đã bạc màu “phòng trọ cho thuê”.
Cánh cửa này vốn dĩ vẫn quen thuộc với hắn vì hắn cũng đã đi mòn con đường này, phòng trọ vắng lặng với ánh đèn huỳnh quang được gắn trên phòng số năm trong số mười căn phòng trọ nhỏ và rẽ nơi này tất cả các phòng đều im ắng cửa khóa kín như không có người.
Hoàng Hiểu Đông dắt chiếc xe đạp của mình tới căn phòng số bảy mà ngừng lại nhìn cánh cửa đã khóa kín, đối diện với mười căn phòng trọ, chính là một bức tường cao đã hoen màu xanh rêu, nơi gần mặt nền xi măng ngăn cách với tòa nhà cao hai bốn tầng bên cạnh.
Hoàng Hiểu Đông lấy chìa khóa trong ba lô mà mở cánh cửa sắt đã hoen gỉ cũ kỹ như căn phòng trọ đã lâu đời này.
Mở cửa dắt xe đạp vào phòng là một hơi nóng từ căn phòng đã ập vào, khiến hắn không khỏi lè lưỡi mà thở hắc, rồi cất cái balo vào, rồi mở cửa sổ nơi này, nơi bức tường gần cánh cửa chính, một cơn gió từ ngoài thổi vào mát rượi khiến hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu chút ít.
Nhìn quanh căn phòng trọ của Hoàng Hiểu Đông chẳng có gì ngoài một bộ sách, một cái quạt, và chăn mềm cùng vài vật dụng lỉnh khỉnh trong căn phòng nhỏ, có một cái gác chiếm nửa căn phòng, ở dưới cái gác chính là phòng tắm của căn phòng trọ này.
Hắn dọn dẹp căn phòng, rồi nhìn đồng hồ cũng đã gần tới sáu giờ rưỡi chiều, bầu trời cũng đã bắt đầu càng tối hơn.
Hoàng Hiểu Đông tắm rửa rồi lại rách balo lên, sau khi đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ mà bắt đầu rời khỏi căn phòng của mình, hắn lại dắt xe đạp ra và khóa phòng lại mà men theo lối đường “Đỗ Thuận”, chạy tới ngôi trường hắn vẫn đang theo học trong hai năm nay, cũng như đã được hai năm, chỉ còn một khóa cuối cùng của năm thứ ba là hắn đã hoàn thành ngành quản lý khách sạn nhà hàng hệ cao đẳng chính quy này.
Cũng chính vì điều đó mà hắn khi đã đặt chân lên thành phố này cũng đã xin được một nơi làm việc tại nhà hàng Saigon Pumpkin.
Mặc dù, chỉ là nhân viên phục vụ, mà không phải là đầu bếp hay quản lý, mà hắn đang theo học, nhưng hắn lại thấy may mắn vì đã có được một công việc ổn định nơi Sài Gòn này để mà trang trải cuộc sống của một sinh viên vừa học vừa làm như hắn.
Chẳng mấy chốc hắn đã tới trước cổng trường mà dắt xe tiến vào nơi giữ xe. Xung quanh cổng trường lại rất náo nhiệt bởi hàng quán đã mọc khắp nơi, nhưng Hoàng Hiểu Đông lại không hề để ý mà nhanh chóng tiến vào trong lớp học đã im ắng.
Hắn chỉ học khoảng ba tiếng trong các buổi từ thứ hai đến thứ bảy ngoại trừ chủ nhật là hắn được nghỉ. Chẳng mấy chốc cũng đã gần chín giờ, hắn lại bắt đầu rời khỏi trường trong vắng lặng vì giờ này trường cũng đã bắt đầu hết sinh viên.
Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục vác balo trên vai mà cọc cạch đạp trên chiếc xe đạp bắt đầu quay lại phòng trọ đã thuê.
/54
|