Thiếu niên đi ra núi lớn, học tập pháp thuật, nhanh chóng trưởng thành, lòng ôm ý nghĩ tạo ra một thái bình thịnh thế, cuối cùng sáng lập một đại phái tu tiên, Vô Lượng Môn. Cái gì là vô lượng? Không ghét không yêu chúng sinh, đối xử bình đẳng.
Nhưng tất cả hoàn toàn thay đổi khi một nữ nhân tên Vân xuất hiện.
Nàng có quyền lực chí cao vô thượng, nàng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Vô Lượng Lão Tổ từ bỏ chấp niệm trong lòng cam tâm đi theo cạnh nàng, sau đó gã sáng lập một ngôi chùa đặt theo tên của nàng, Vân Cư Tự.
- Nhi, ngươi nhất định muốn tu tiên sao?
- Đúng, nhi phải tu được tiên thuật chữa bệnh cho mẫu thân!
- Nhi, nương chờ ngươi tu tiên trở về! Chờ ngươi...
Thiếu niên mặt mũi xấu xí quỳ trước giường, nữ nhân xinh đẹp buông tay lìa đời.
Liễu Tà Dương khống chế thần thức rút ra khỏi thế giới ký ức.
Thuật khống chế quá mạnh, Sửu Hán có thể ngăn cản đến hiện giờ đã là kỳ tích.
Ký ức xuất hiện cuối cùng là của Sửu Hán, gã vất vả ngăn cản thân chuyển thế cắn nuốt, ký ức khác đã mơ hồ, chỉ còn lại cảnh mẫu thân ốm chết.
Liễu Tà Dương nói:
- Được rồi, ta sẽ trấn áp thân chuyển thế cho ngươi, nhưng chỉ được năm trăm năm. Nếu trong vòng năm trăm năm ngươi tu thành Nguyên Anh hậu kỳ, có lẽ ngươi sẽ tự mình tìm được cách giải thoát.
Liễu Tà Dương ngưng tụ linh lực toàn thân, Khống Thần thuật hóa thành phong ấn một thước vỗ mạnh vào thần thức của Sửu Hán. Ký ức không thuộc về Sửu Hán rút lui về, cuối cùng bị phong ấn, hóa thành một hạt giống cắm rễ trong lòng gã.
Ký ức của Sửu Hán nhanh chóng phục hồi, thân thể cũng không còn run rẩy nữa.
Tuy Khống Thần thuật của Liễu Tà Dương không thể tiêu trừ hồn chuyển thế của Sửu Hán nhưng có thể phong ấn, tuy nhiên chỉ có thể phong ấn năm trăm năm, đây là kết quả tốt nhất. Nếu kẻ chuyển thế trước tiên chuyển khiếp thì Sửu Hán sẽ bị trùng kích thành con rối không có thần hồn ngay.
Sửu Hán mở mắt ra:
- Cửu sư huynh, đa tạ!
Hồn chuyển thế quấy nhiễu Sửu Hán đã hoàn toàn biến mất, không còn quấy rầy gã nữa.
Liễu Tà Dương nói:
- Nhớ kỹ, chỉ có năm trăm năm, sau năm trăm năm ngươi hãy tự túc. Có thể đến cảnh giới Nguyên Anh đại thừa hay không phải xem tạo hóa của chính ngươi.
Mắt Sửu Hán lấp lóe tia sáng kiên quyết:
- Cửu sư huynh, ta biết!
Sửu Hán đi ra Hoàng Kim cung, bước chân kiên quyết.
Sửu Hán đã đi, trong đại điện Hoàng Kim cung trở về bình tĩnh. Hống Thiên Tôn từ bên ngoài đi tới, nó ngồi trong góc thiếp ngủ.
Màn đêm kéo đến, Liễu Tà Dương bước ra Hoàng Kim cung.
Quanh núi đào ra nhiều động phủ, các đệ tử tự tu hành. Trăng sáng treo cao, đêm khuya ngẫu nhiên có tiếng gù gù vang vọng trăm dặm.
Cái bóng tháp Phong Thần trải dài dưới ánh trăng có vẻ lạnh lẽo.
Quan tài tông chủ đã bị mọi người chôn, vật nhớ thương duy nhất về tông chủ cũng biến mất hoàn toàn.
Liễu Tà Dương thả thần thức ra, nội viện Thất Thập Nhị phong vốn náo nhiệt đã lạnh lẽo, trừ bỏ nơi này khắp chốn tràn ngập hỗn độn và hoang vắng. Tông chủ chết đi, Thất Thập Nhị phong thành thùng rỗng kêu to, đa số đệ tử tư tìm đường khác.
Các sân trống trải không chút sự sống, những gì mang đi được tất cả đều bị lấy đi.
Môn phái to lớn nhưng thật yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Liễu Tà Dương bay lên ngồi trên mây, tinh thần bình tĩnh.
Gió đêm thổi qua, Liễu Tà Dương mở mắt ra nhìn chăm chú bầu trời. Khi mặt trời đỏ dâng lên phá mở thiên địa hỗn độn sẽ lấp lánh ánh sáng rực rỡ nhất.
Vù vù vù vù vù!
Liễu Tà Dương mở thần thức ra, mình thấy mấy cái bóng lướt nhanh qua, nhanh như quỷ mị.
Liễu Tà Dương đuổi theo:
- Ai đó?
Cái bóng bay nhanh như tia chớp, Liễu Tà Dương theo sát mấy bóng đen, bám sát gắt gao.
Xoẹt!
Một móng vuốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Tà Dương cào mạnh, cái cào rất hung mãnh. Liễu Tà Dương né người sang bên, mấy cái bóng xúm lại cùng tấn công, đánh lung tung, răng, móng vuốt là vũ khí.
- Yêu ma? Chúng dám vào phạm vi thế lực của Vô Lượng Môn? Còn vào sâu trong phúc địa nội môn?
- Hừ!
Liễu Tà Dương lập tức phát ra uy nhiếp tu vi Kim Đan. Mấy cái bóng khựng lại, động tác chậm chạp. Mấy cái bóng lộ rõ hình dáng dưới ánh trắng, toàn bộ là đầu chó mình người, tu vi chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ.
Yêu ma biến hóa nhưng không tu thành Kim Đan, chúng nó tu hành công pháp của nhân loại. Yêu thú phải tu công pháp của nhân loại mới hiện hình người trong khi là Trúc Cơ hậu kỳ.
Liễu Tà Dương đã hiểu mấy yêu ma đến từ Tiên quốc, không thì đã chẳng tiếp xúc được công pháp nhân loại. Trong Tu Tiên giới trừ Tiên quốc ra nơi khác kiềm chế yêu ma gắt gao, những người khác xem chém yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, tuyệt đối sẽ không truyền công pháp lại cho yêu ma.
Liễu Tà Dương lấy tháp Thiên Lôi ra:
- Thu!
Mấy yêu ma chớp mắt bị nhốt trong tháp Thiên Lôi, mặc cho chúng nó va chạm cỡ nào cũng không thể trốn thoát. Liễu Tà Dương không làm khó mấy yêu ma đầu chó, không thì trong tháp Thiên Lôi giáng lôi kiếp đủ cho chúng khốn khổ.
Trăng càng sáng, Liễu Tà Dương quay trở về Hoàng Kim cung.
Hống Thiên Tôn mở mắt ra, nó lúc lắc vảy giáp tiến đến gần, đầy hứng thú nhìn tháp Thiên Lôi.
Liễu Tà Dương thả mấy yêu ma ra. Những yêu ma đầu chó định chạy trốn chợt thấy đôi mắt to như cái chuông trừng mình, chúng thấy Hống Thiên Tôn thì kiệt sức, nhũn chân, không còn can đảm chạy trốn.
Mấy con yêu ma đầu chó nức nở:
- U u...
Hống Thiên Tôn truyền thần thức hỏi:
- Chúng nó ngươi muốn giết chúng ăn thịt.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn:
- Ta ăn chay nhiều năm rồi. Ngươi hỏi xem chúng tu thành công pháp nhân loại từ đâu vậy?
Hống Thiên Tôn là thượng cổ mãnh thú, nó thật tự nhiên toát ra uy nhiếp với yêu ma đầu chó, kêu nó hỏi có hiệu quả hơn Liễu Tà Dương đích thân tra khảo.
Chốc lát sau Hống Thiên Tôn thẩm vân xong, báo cáo với Liễu Tà Dương:
- Chúng được truyền thừa công pháp từ một đại yêu ma. Chúng định chạy đến thánh địa, khi ngang qua đây phát hiện nhiều Linh Thạch rải rác nên hốt một chút để dành đi dọc đường, rồi bị ngươi truy sát.
Liễu Tà Dương không biết nên nói cái gì:
- Lại còn truy sát? Ta mà truy sát chúng sao?
Mấy con yêu ma đầu chó xem trọng mình quá, nhưng Liễu Tà Dương đã nghe được nhiều tin tức từ bọn chúng.
Chúng không đến từ Tiên quốc, nhưng công pháp thì ra từ Tiên quốc! Chúng muốn đi thánh địa, nhưng thánh địa ở đâu? Tiên quốc sao?
Trong lĩnh vực Tiên quốc người và yêu sống chung hòa bình, yêu ma cũng có thể tu hành công pháp của nhân loại. Có một số yêu ma truyền công pháp ra ngoài. Lấy Tiên quốc làm trung tâm phát tán tứ phương.
Nhưng tất cả hoàn toàn thay đổi khi một nữ nhân tên Vân xuất hiện.
Nàng có quyền lực chí cao vô thượng, nàng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Vô Lượng Lão Tổ từ bỏ chấp niệm trong lòng cam tâm đi theo cạnh nàng, sau đó gã sáng lập một ngôi chùa đặt theo tên của nàng, Vân Cư Tự.
- Nhi, ngươi nhất định muốn tu tiên sao?
- Đúng, nhi phải tu được tiên thuật chữa bệnh cho mẫu thân!
- Nhi, nương chờ ngươi tu tiên trở về! Chờ ngươi...
Thiếu niên mặt mũi xấu xí quỳ trước giường, nữ nhân xinh đẹp buông tay lìa đời.
Liễu Tà Dương khống chế thần thức rút ra khỏi thế giới ký ức.
Thuật khống chế quá mạnh, Sửu Hán có thể ngăn cản đến hiện giờ đã là kỳ tích.
Ký ức xuất hiện cuối cùng là của Sửu Hán, gã vất vả ngăn cản thân chuyển thế cắn nuốt, ký ức khác đã mơ hồ, chỉ còn lại cảnh mẫu thân ốm chết.
Liễu Tà Dương nói:
- Được rồi, ta sẽ trấn áp thân chuyển thế cho ngươi, nhưng chỉ được năm trăm năm. Nếu trong vòng năm trăm năm ngươi tu thành Nguyên Anh hậu kỳ, có lẽ ngươi sẽ tự mình tìm được cách giải thoát.
Liễu Tà Dương ngưng tụ linh lực toàn thân, Khống Thần thuật hóa thành phong ấn một thước vỗ mạnh vào thần thức của Sửu Hán. Ký ức không thuộc về Sửu Hán rút lui về, cuối cùng bị phong ấn, hóa thành một hạt giống cắm rễ trong lòng gã.
Ký ức của Sửu Hán nhanh chóng phục hồi, thân thể cũng không còn run rẩy nữa.
Tuy Khống Thần thuật của Liễu Tà Dương không thể tiêu trừ hồn chuyển thế của Sửu Hán nhưng có thể phong ấn, tuy nhiên chỉ có thể phong ấn năm trăm năm, đây là kết quả tốt nhất. Nếu kẻ chuyển thế trước tiên chuyển khiếp thì Sửu Hán sẽ bị trùng kích thành con rối không có thần hồn ngay.
Sửu Hán mở mắt ra:
- Cửu sư huynh, đa tạ!
Hồn chuyển thế quấy nhiễu Sửu Hán đã hoàn toàn biến mất, không còn quấy rầy gã nữa.
Liễu Tà Dương nói:
- Nhớ kỹ, chỉ có năm trăm năm, sau năm trăm năm ngươi hãy tự túc. Có thể đến cảnh giới Nguyên Anh đại thừa hay không phải xem tạo hóa của chính ngươi.
Mắt Sửu Hán lấp lóe tia sáng kiên quyết:
- Cửu sư huynh, ta biết!
Sửu Hán đi ra Hoàng Kim cung, bước chân kiên quyết.
Sửu Hán đã đi, trong đại điện Hoàng Kim cung trở về bình tĩnh. Hống Thiên Tôn từ bên ngoài đi tới, nó ngồi trong góc thiếp ngủ.
Màn đêm kéo đến, Liễu Tà Dương bước ra Hoàng Kim cung.
Quanh núi đào ra nhiều động phủ, các đệ tử tự tu hành. Trăng sáng treo cao, đêm khuya ngẫu nhiên có tiếng gù gù vang vọng trăm dặm.
Cái bóng tháp Phong Thần trải dài dưới ánh trăng có vẻ lạnh lẽo.
Quan tài tông chủ đã bị mọi người chôn, vật nhớ thương duy nhất về tông chủ cũng biến mất hoàn toàn.
Liễu Tà Dương thả thần thức ra, nội viện Thất Thập Nhị phong vốn náo nhiệt đã lạnh lẽo, trừ bỏ nơi này khắp chốn tràn ngập hỗn độn và hoang vắng. Tông chủ chết đi, Thất Thập Nhị phong thành thùng rỗng kêu to, đa số đệ tử tư tìm đường khác.
Các sân trống trải không chút sự sống, những gì mang đi được tất cả đều bị lấy đi.
Môn phái to lớn nhưng thật yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Liễu Tà Dương bay lên ngồi trên mây, tinh thần bình tĩnh.
Gió đêm thổi qua, Liễu Tà Dương mở mắt ra nhìn chăm chú bầu trời. Khi mặt trời đỏ dâng lên phá mở thiên địa hỗn độn sẽ lấp lánh ánh sáng rực rỡ nhất.
Vù vù vù vù vù!
Liễu Tà Dương mở thần thức ra, mình thấy mấy cái bóng lướt nhanh qua, nhanh như quỷ mị.
Liễu Tà Dương đuổi theo:
- Ai đó?
Cái bóng bay nhanh như tia chớp, Liễu Tà Dương theo sát mấy bóng đen, bám sát gắt gao.
Xoẹt!
Một móng vuốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Tà Dương cào mạnh, cái cào rất hung mãnh. Liễu Tà Dương né người sang bên, mấy cái bóng xúm lại cùng tấn công, đánh lung tung, răng, móng vuốt là vũ khí.
- Yêu ma? Chúng dám vào phạm vi thế lực của Vô Lượng Môn? Còn vào sâu trong phúc địa nội môn?
- Hừ!
Liễu Tà Dương lập tức phát ra uy nhiếp tu vi Kim Đan. Mấy cái bóng khựng lại, động tác chậm chạp. Mấy cái bóng lộ rõ hình dáng dưới ánh trắng, toàn bộ là đầu chó mình người, tu vi chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ.
Yêu ma biến hóa nhưng không tu thành Kim Đan, chúng nó tu hành công pháp của nhân loại. Yêu thú phải tu công pháp của nhân loại mới hiện hình người trong khi là Trúc Cơ hậu kỳ.
Liễu Tà Dương đã hiểu mấy yêu ma đến từ Tiên quốc, không thì đã chẳng tiếp xúc được công pháp nhân loại. Trong Tu Tiên giới trừ Tiên quốc ra nơi khác kiềm chế yêu ma gắt gao, những người khác xem chém yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, tuyệt đối sẽ không truyền công pháp lại cho yêu ma.
Liễu Tà Dương lấy tháp Thiên Lôi ra:
- Thu!
Mấy yêu ma chớp mắt bị nhốt trong tháp Thiên Lôi, mặc cho chúng nó va chạm cỡ nào cũng không thể trốn thoát. Liễu Tà Dương không làm khó mấy yêu ma đầu chó, không thì trong tháp Thiên Lôi giáng lôi kiếp đủ cho chúng khốn khổ.
Trăng càng sáng, Liễu Tà Dương quay trở về Hoàng Kim cung.
Hống Thiên Tôn mở mắt ra, nó lúc lắc vảy giáp tiến đến gần, đầy hứng thú nhìn tháp Thiên Lôi.
Liễu Tà Dương thả mấy yêu ma ra. Những yêu ma đầu chó định chạy trốn chợt thấy đôi mắt to như cái chuông trừng mình, chúng thấy Hống Thiên Tôn thì kiệt sức, nhũn chân, không còn can đảm chạy trốn.
Mấy con yêu ma đầu chó nức nở:
- U u...
Hống Thiên Tôn truyền thần thức hỏi:
- Chúng nó ngươi muốn giết chúng ăn thịt.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn:
- Ta ăn chay nhiều năm rồi. Ngươi hỏi xem chúng tu thành công pháp nhân loại từ đâu vậy?
Hống Thiên Tôn là thượng cổ mãnh thú, nó thật tự nhiên toát ra uy nhiếp với yêu ma đầu chó, kêu nó hỏi có hiệu quả hơn Liễu Tà Dương đích thân tra khảo.
Chốc lát sau Hống Thiên Tôn thẩm vân xong, báo cáo với Liễu Tà Dương:
- Chúng được truyền thừa công pháp từ một đại yêu ma. Chúng định chạy đến thánh địa, khi ngang qua đây phát hiện nhiều Linh Thạch rải rác nên hốt một chút để dành đi dọc đường, rồi bị ngươi truy sát.
Liễu Tà Dương không biết nên nói cái gì:
- Lại còn truy sát? Ta mà truy sát chúng sao?
Mấy con yêu ma đầu chó xem trọng mình quá, nhưng Liễu Tà Dương đã nghe được nhiều tin tức từ bọn chúng.
Chúng không đến từ Tiên quốc, nhưng công pháp thì ra từ Tiên quốc! Chúng muốn đi thánh địa, nhưng thánh địa ở đâu? Tiên quốc sao?
Trong lĩnh vực Tiên quốc người và yêu sống chung hòa bình, yêu ma cũng có thể tu hành công pháp của nhân loại. Có một số yêu ma truyền công pháp ra ngoài. Lấy Tiên quốc làm trung tâm phát tán tứ phương.
/116
|