Liễu Tà Dương cau mày, không ngờ lực lượng tu sĩ Nguyên Anh thẩm thấu vào kinh mạch Hống Thiên Tôn. Liễu Tà Dương thi triển Du Long đại pháp bắt đầu cắn nuốt lực lượng tu sĩ Nguyên Anh nhưng tiến triển chậm chạp, lực lượng nuốt Hống Thiên Tôn thì nhanh kinh người, không thể trông chờ vào Du Long đại pháp cứu nó.
Ba ngày sau, Liễu Tà Dương và Hống Thiên Tôn bước ra chỗ ẩn thân.
Liễu Tà Dương quyết định mang theo Hống Thiên Tôn đi động phủ của mình, lấy đan dược trong đó cứu nó. Không thì kêu Bản Tôn cứu Hống Thiên Tôn, nhưng đó là chiêu cuối cùng.
Đoạn thời gian trước Liễu Tà Dương đã định đi động phủ lấy chút đồ hộ thân, giờ vừa lúc giải quyết việc luôn.
Hống Thiên Tôn biến hình on lộc hoa mai chạy bên cạnh Liễu Tà Dương, nó áp chế lực lượng của mình để giảm chậm tốc độ cắn nuốt.
Mười ngày sau, Liễu Tà Dương rời khỏi phạm vi thế lực của Thiên Kiếm môn, hắn dùng bảo kính né thoát thần thức Thiên Kiếm Lão Tổ tra xét mấy lần.
Liễu Tà Dương thầm nghĩ:
- Thiên Kiếm môn, ngươi đang ép ta ra tay?
Hai mươi ngày sau.
Liễu Tà Dương đứng trước một sơn cốc, trận pháp mông lung. Liễu Tà Dương đang định bước vào cốc tìm động phủ của mình.
Một người hiện ra giữa không trung, lưng cõng trường kiếm, râu bạc bay trước ngực:
- Ha ha ha! quả nhiên các ngươi đến đây, lão phu chờ lâu rồi!
Liễu Tà Dương nhìn chằm chằm người này.
Thiên Kiếm Lão Tổ!
Lão đuổi theo đến tận đây!
Liễu Tà Dương từ từ ngước lên nhìn Thiên Kiếm Lão Tổ:
- Ngươi hiếp người quá đáng!
Thiên Kiếm Lão Tổ còn sợ chủ nhân ngón tay kia nên do dự nói:
- Bớt nói nhảm đi, giao pháp bảo thiên kiếp và con linh thú này thì lão phu sẽ tha cho ngươi đường sống!
Liễu Tà Dương lẩm bẩm:
- Không thể nào!
Thiên Kiếm Lão Tổ quát hỏi, giọng như tiếng sấm:
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Tà Dương vụt ngẩng đầu, tức giận quát:
- Ta nói là ngươi chọc giận ta! Ngươi ép ta quá đáng! Ta không nhịn nữa! Ngươi phải chết mới bình ổn lửa giận của ta!
Hống Thiên Tôn ở một bên thầm run, nổi lên cảm giác thắc mắc về Liễu Tà Dương. Các hành động của Liễu Tà Dương rất quái dị lạ lùng, không thể giải thích bằng lẽ thường được.
Lúc trước bị thần thức của Nguyên Anh một bàn tay đánh bị thương nặng nhưng giờ có gan khiêu khích tu sĩ Nguyên Anh, tình huống cực kỳ mâu thuẫn.
Thiên Kiếm Lão Tổ nhìn Liễu Tà Dương, tràn đầy tự tin nói:
- Buông lời ngông cuồng, ta đã cấm bế thần thức quanh đây, dù là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa cũng không thể tra xét. Ta chờ xem ai cứu được ngươi!
Bạn già tính ra Liễu Tà Dương sẽ đến đây nên Thiên Kiếm Lão Tổ mai phục sẵn từ lâu.
Một thanh âm đột nhiên vọng ra từ sơn cốc:
- Nếu ta tự cứu ta thì sao?
- A!
Thiên Kiếm Lão Tổ sợ hết hồn:
- Ai đó!?
Bản Tôn bước ra từ sơn cốc.
Thiên Kiếm Lão Tổ biến sắc mặt kêu lên:
- Tu sĩ Nguyên Anh đại thừa!
Hống Thiên Tôn liếc qua Liễu Tà Dương, mặt hắn vẫn không biểu tình.
Hống Thiên Tôn truyền thần thức dò hỏi:
- Chuyện gì đây?
Liễu Tà Dương lắc đầu nói:
- Ta hết cách rồi, ta bây giờ không thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh nên đành tự tiện sử dụng lực lượng, hy vọng Vô Lượng Môn sẽ không phát hiện cái gì.
Hống Thiên Tôn ngây ngươi:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh!
- Không sai, ta là tu sĩ Nguyên Anh.
- Hèn gì, hèn gì ngươi có nhiều thủ đoạn như vậy, Kim Đan sơ kỳ đã có thể hàng phục ta!
Thiên Kiếm Lão Tổ mở miệng nói:
- Tiền bối, ta và tiểu nhi này có thù lớn, nếu giết được tiểu tử này ta nguyện dâng lên linh thú và pháp bảo!
Thiên Kiếm Lão Tổ chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, thật tình không có sức đối kháng với địa tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Bản Tôn từng bước một đến trước mặt Thiên Kiếm Lão Tổ, lão thụt lùi.
Bản Tôn nói:
- Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi giết ta sao?
Thiên Kiếm Lão Tổ nghe câu này như sét đánh giữa trời xanh, tay chân lạnh lẽo:
- Cái gì?!
- Hôm nay ngươi chết chắc, vì ngươi không thể trốn thoát ngọn lửa của ta!
Một ngọn lửa đỏ rực dâng lên.
Liễu Tà Dương đi vào động phủ.
Bản Tôn đứng ngoài động phủ nhìn chăm chú bầu trời.
- Thiên đạo, ngươi cho rằng có thể trói buộc người đời trong thế giới mà ngươi vẽ ra sao? Không, có lẽ có người đã siêu thoát phương thế giới này!
Thân hình Bản Tôn dần biến mất, quay trở về Sa trấn Tiên quốc.
Liễu Tà Dương đi đằng trước, Hống Thiên Tôn theo sau.
Hống Thiên Tôn truyền thần thức hỏi:
- Này, hãy kể chuyện của ngươi đi, tại sao có hai ngươi? Người kia là ai?
Trong động phủ, Liễu Tà Dương dừng bước lại xoay người nhìn Hống Thiên Tôn:
- Ta là Liễu Tà Dương, hắn cũng từng như vậy, nhưng bây giờ hắn là tiên. Có lẽ thiên đạo không cho một người có tâm trí của riêng mình thành tiên, xem ra... Tu sĩ sáng tạo thần thông thân ngoại hóa thân thật là thông minh tuyệt đỉnh!
Hống Thiên Tôn lắc lư cái đầu hoang mang hỏi:
- Là sao?
- Ý của ta là thiên đạo mất đi tính người, không cho tiên có ý thức của riêng mình. Thân ngoại hóa thân sáng tạo ra bản thân, thiên đạo có thể trói buộc một người nhưng để một bản thân khác siêu thoát.
Hống Thiên Tôn tiếp tục lắc đầu, những gì Liễu Tà Dương nói quá mơ hồ, quá xa xôi, nó không hiểu thấu.
- Được rồi, ngươi muốn nghe chuyện của ta không?
Câu này khiến Hống Thiên Tôn hào hứng:
- Kể đi. Kể về ngươi đi!
- Được rồi, vậy ta kể chuyện của ta cho nghe.
- Ba ngàn năm trăm năm trước ta đã là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ta tu luyện suốt hai ngàn năm. Lúc ấy ta thích giết người cướp của, có thể nói là tội nghiệt nặng nề.
- Có ngày ta nghe đồn là tiên thiên linh bảo hiện thế nên đi thử cơ duyên, nhưng đến trễ một bước, tiên thiên linh bảo đã bị Vân Cư Tự cướp đi. Ta tìm kiếm chỗ từng có tiên thiên linh bảo, phát hiện một tấm bia đá, trên bia có thần thông thân ngoại hóa thân.
- Ta nóng lòng tìm tiên thiên linh bảo nên chỉ nhớ sơ nội dung tấm bia.
- Ai biết bia đá tan vỡ, tiên thiên linh bảo bay vào tay ta. Tu sĩ Vân Cư Tự cho rằng ta cướp tiên thiên linh bảo của bọn họ. Bây giờ ngẫm lại tiên thiên linh bảo nhận chủ cũng tốt, hay nó tự động bay đến cũng vậy, tóm lại tiên thiên linh bảo bị ta hấp thu, ta chiếm trọn ích lợi.
- Về sau ta đánh nhau với hòa thượng Vân Cư Tự, trận đại chiến đó khiến ta bị thương nặng nhưng ta cũng giết nhiều tu sĩ của Vân Cư Tự.
- Năm trăm năm sau, ta dựa vào tiên thiên linh bảo tu thành Nguyên Anh trung kỳ. Ngày đó ta xuất quan tìm một vị tiên thảo để luyện một lò đan dược ổn định cảnh giới, ai ngờ Vân Cư Tự xuất động tất cả tu sĩ Nguyên Anh vây công ta.
Ba ngày sau, Liễu Tà Dương và Hống Thiên Tôn bước ra chỗ ẩn thân.
Liễu Tà Dương quyết định mang theo Hống Thiên Tôn đi động phủ của mình, lấy đan dược trong đó cứu nó. Không thì kêu Bản Tôn cứu Hống Thiên Tôn, nhưng đó là chiêu cuối cùng.
Đoạn thời gian trước Liễu Tà Dương đã định đi động phủ lấy chút đồ hộ thân, giờ vừa lúc giải quyết việc luôn.
Hống Thiên Tôn biến hình on lộc hoa mai chạy bên cạnh Liễu Tà Dương, nó áp chế lực lượng của mình để giảm chậm tốc độ cắn nuốt.
Mười ngày sau, Liễu Tà Dương rời khỏi phạm vi thế lực của Thiên Kiếm môn, hắn dùng bảo kính né thoát thần thức Thiên Kiếm Lão Tổ tra xét mấy lần.
Liễu Tà Dương thầm nghĩ:
- Thiên Kiếm môn, ngươi đang ép ta ra tay?
Hai mươi ngày sau.
Liễu Tà Dương đứng trước một sơn cốc, trận pháp mông lung. Liễu Tà Dương đang định bước vào cốc tìm động phủ của mình.
Một người hiện ra giữa không trung, lưng cõng trường kiếm, râu bạc bay trước ngực:
- Ha ha ha! quả nhiên các ngươi đến đây, lão phu chờ lâu rồi!
Liễu Tà Dương nhìn chằm chằm người này.
Thiên Kiếm Lão Tổ!
Lão đuổi theo đến tận đây!
Liễu Tà Dương từ từ ngước lên nhìn Thiên Kiếm Lão Tổ:
- Ngươi hiếp người quá đáng!
Thiên Kiếm Lão Tổ còn sợ chủ nhân ngón tay kia nên do dự nói:
- Bớt nói nhảm đi, giao pháp bảo thiên kiếp và con linh thú này thì lão phu sẽ tha cho ngươi đường sống!
Liễu Tà Dương lẩm bẩm:
- Không thể nào!
Thiên Kiếm Lão Tổ quát hỏi, giọng như tiếng sấm:
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Tà Dương vụt ngẩng đầu, tức giận quát:
- Ta nói là ngươi chọc giận ta! Ngươi ép ta quá đáng! Ta không nhịn nữa! Ngươi phải chết mới bình ổn lửa giận của ta!
Hống Thiên Tôn ở một bên thầm run, nổi lên cảm giác thắc mắc về Liễu Tà Dương. Các hành động của Liễu Tà Dương rất quái dị lạ lùng, không thể giải thích bằng lẽ thường được.
Lúc trước bị thần thức của Nguyên Anh một bàn tay đánh bị thương nặng nhưng giờ có gan khiêu khích tu sĩ Nguyên Anh, tình huống cực kỳ mâu thuẫn.
Thiên Kiếm Lão Tổ nhìn Liễu Tà Dương, tràn đầy tự tin nói:
- Buông lời ngông cuồng, ta đã cấm bế thần thức quanh đây, dù là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa cũng không thể tra xét. Ta chờ xem ai cứu được ngươi!
Bạn già tính ra Liễu Tà Dương sẽ đến đây nên Thiên Kiếm Lão Tổ mai phục sẵn từ lâu.
Một thanh âm đột nhiên vọng ra từ sơn cốc:
- Nếu ta tự cứu ta thì sao?
- A!
Thiên Kiếm Lão Tổ sợ hết hồn:
- Ai đó!?
Bản Tôn bước ra từ sơn cốc.
Thiên Kiếm Lão Tổ biến sắc mặt kêu lên:
- Tu sĩ Nguyên Anh đại thừa!
Hống Thiên Tôn liếc qua Liễu Tà Dương, mặt hắn vẫn không biểu tình.
Hống Thiên Tôn truyền thần thức dò hỏi:
- Chuyện gì đây?
Liễu Tà Dương lắc đầu nói:
- Ta hết cách rồi, ta bây giờ không thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh nên đành tự tiện sử dụng lực lượng, hy vọng Vô Lượng Môn sẽ không phát hiện cái gì.
Hống Thiên Tôn ngây ngươi:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh!
- Không sai, ta là tu sĩ Nguyên Anh.
- Hèn gì, hèn gì ngươi có nhiều thủ đoạn như vậy, Kim Đan sơ kỳ đã có thể hàng phục ta!
Thiên Kiếm Lão Tổ mở miệng nói:
- Tiền bối, ta và tiểu nhi này có thù lớn, nếu giết được tiểu tử này ta nguyện dâng lên linh thú và pháp bảo!
Thiên Kiếm Lão Tổ chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, thật tình không có sức đối kháng với địa tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Bản Tôn từng bước một đến trước mặt Thiên Kiếm Lão Tổ, lão thụt lùi.
Bản Tôn nói:
- Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi giết ta sao?
Thiên Kiếm Lão Tổ nghe câu này như sét đánh giữa trời xanh, tay chân lạnh lẽo:
- Cái gì?!
- Hôm nay ngươi chết chắc, vì ngươi không thể trốn thoát ngọn lửa của ta!
Một ngọn lửa đỏ rực dâng lên.
Liễu Tà Dương đi vào động phủ.
Bản Tôn đứng ngoài động phủ nhìn chăm chú bầu trời.
- Thiên đạo, ngươi cho rằng có thể trói buộc người đời trong thế giới mà ngươi vẽ ra sao? Không, có lẽ có người đã siêu thoát phương thế giới này!
Thân hình Bản Tôn dần biến mất, quay trở về Sa trấn Tiên quốc.
Liễu Tà Dương đi đằng trước, Hống Thiên Tôn theo sau.
Hống Thiên Tôn truyền thần thức hỏi:
- Này, hãy kể chuyện của ngươi đi, tại sao có hai ngươi? Người kia là ai?
Trong động phủ, Liễu Tà Dương dừng bước lại xoay người nhìn Hống Thiên Tôn:
- Ta là Liễu Tà Dương, hắn cũng từng như vậy, nhưng bây giờ hắn là tiên. Có lẽ thiên đạo không cho một người có tâm trí của riêng mình thành tiên, xem ra... Tu sĩ sáng tạo thần thông thân ngoại hóa thân thật là thông minh tuyệt đỉnh!
Hống Thiên Tôn lắc lư cái đầu hoang mang hỏi:
- Là sao?
- Ý của ta là thiên đạo mất đi tính người, không cho tiên có ý thức của riêng mình. Thân ngoại hóa thân sáng tạo ra bản thân, thiên đạo có thể trói buộc một người nhưng để một bản thân khác siêu thoát.
Hống Thiên Tôn tiếp tục lắc đầu, những gì Liễu Tà Dương nói quá mơ hồ, quá xa xôi, nó không hiểu thấu.
- Được rồi, ngươi muốn nghe chuyện của ta không?
Câu này khiến Hống Thiên Tôn hào hứng:
- Kể đi. Kể về ngươi đi!
- Được rồi, vậy ta kể chuyện của ta cho nghe.
- Ba ngàn năm trăm năm trước ta đã là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ta tu luyện suốt hai ngàn năm. Lúc ấy ta thích giết người cướp của, có thể nói là tội nghiệt nặng nề.
- Có ngày ta nghe đồn là tiên thiên linh bảo hiện thế nên đi thử cơ duyên, nhưng đến trễ một bước, tiên thiên linh bảo đã bị Vân Cư Tự cướp đi. Ta tìm kiếm chỗ từng có tiên thiên linh bảo, phát hiện một tấm bia đá, trên bia có thần thông thân ngoại hóa thân.
- Ta nóng lòng tìm tiên thiên linh bảo nên chỉ nhớ sơ nội dung tấm bia.
- Ai biết bia đá tan vỡ, tiên thiên linh bảo bay vào tay ta. Tu sĩ Vân Cư Tự cho rằng ta cướp tiên thiên linh bảo của bọn họ. Bây giờ ngẫm lại tiên thiên linh bảo nhận chủ cũng tốt, hay nó tự động bay đến cũng vậy, tóm lại tiên thiên linh bảo bị ta hấp thu, ta chiếm trọn ích lợi.
- Về sau ta đánh nhau với hòa thượng Vân Cư Tự, trận đại chiến đó khiến ta bị thương nặng nhưng ta cũng giết nhiều tu sĩ của Vân Cư Tự.
- Năm trăm năm sau, ta dựa vào tiên thiên linh bảo tu thành Nguyên Anh trung kỳ. Ngày đó ta xuất quan tìm một vị tiên thảo để luyện một lò đan dược ổn định cảnh giới, ai ngờ Vân Cư Tự xuất động tất cả tu sĩ Nguyên Anh vây công ta.
/116
|