Trong nhà thủy tạ, nam tử vận lam y ngồi thưởng trà, mái tóc đen nhánh được búi lại gọn gàng tôn lên vẻ thanh nhã hiếm thây. Bạch Cừu nhìn lướt qua hai hàng hoa bên cạnh nhà thủy tạ, trong mắt lóe lên bi thương.
Là Huân y thảo, còn gọi là hoa oải hương.
Lúc còn nhỏ nàng rất thích huân y thảo, càng thích mùi hương thanh thuần của nó, mỗi ngày đều sai người mua một bó huân y thảo đặt trong phòng. Thế nhưng nàng biết, cho dù nàng đặt bao nhiều huan y thảo trong phong đi chăng nữa thì chung quy vẫn không thể át được mùi máu tanh trên bàn tay nàng.
" Thiếu chủ !" Lâm quản sự và Đàm lão sư cúi người.
Lãnh Hướng Thiên nhìn lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Bạch Cừu, đôi con ngươi xet qua tia kinh ngạc : " Vị này chắc hẳn là Bạch công tử ? Ta là Lãnh Hướng Thiên, thiếu chu Vạn Bao Lâu." Hắn đứng dậy, nở nụ cười.
Bạch Cừu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp : " Ân, Lãnh Thiếu chủ !"
" Mời Bạch công tử ngồi." Lãnh Hướng Thiên không để tâm đến vẻ lạnh nhạt của nàng vẫn điềm đạm mỉm cười.
Nàng gật đầu ngồi xuống cũng không vội lên tiếng mà thuận tay nhấc tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.
" Nghe Lâm quản sự nói hôm nay Bạch công tử đã gửi bán đấu giá Kì nhĩ thông thiên cúc và Bát Ban Tiên Lan ?" Lãnh Hướng Thiên không để ý nói, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Bạch Cừu.
Nàng lạnh nhạt nói :"Hai thứ đó không có tác dụng với ta nên đem đi bán lấy một ít tiền lại mua vật khác."
Lãnh Hướng Thiên không ngờ nàng lại thẳng thắng như vậy, khẽ cười : " Bạch công tử nói đúng. Những thứ này mặc dù quý hiếm nhưng đối với bản thân không có tác dụng chi bằng bán đi đổi vật khác." Thời điểm Lâm quản sự nói với hắn có người bán hai tiên linh thảo kia hắn rất ngạc nhiên, thậm chí còn suy đoán lai lịch người bán một phen nhưng Lâm quản sự lại nói người kia có vẻ không quan tâm đến hai đóa thảo dược kia lắm, còn nói muốn gặp hắn trao đổi một thứ có giá trị hơn, ngoài kích động Lãnh Hướng Thiên còn rất tò mò.
Bạch Cừu liếc Lãnh Hướng Thiên một cái, cũng không có tiếp lời.
" Bạch công tử yên tâm, nơi này của ta có 6 cao thủ hồn vương và hơn 20 cao thủ hồn tông thủ hộ, chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm cho bảo vật của công tử." Lãnh Hướng Thiên mỉm cười, không nhanh không chậm nói ra.
Lúc này nàng mới đặt tách trà xuống, nhếch miệng khen một câu : " Trà này rất ngon."
Lãnh Hướng Thiên ôn nhuận cười : " Nếu Bạch công tử một lúc nữa liền để Lâm quản sự đi lấy một ít vừa vặn mang về."
Bạch Cừu không đáp mà lấy từ trong Cửu Kiều Minh Nguyệt ra một hộp gỗ vuông đặt lên bàn. Ba người Lãnh Hướng Thiên đều chăm chú nhìn hộp gỗ cho đến khi nàng mở nó ra, ba người như hớp phải một ngụm khí lạnh, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
" Đây là..." Lãnh Hướng Thiên không kiềm được thốt lên.
Trong hộp gỗ là thú hồn cốt lâu của Cửu Anh, nó tựa như một vương miệng bằng máu, đỏ thẫm. Dưới ánh nắng thỉnh thoáng lóe lên một tia sáng long lanh. Nếu là ngọc tuyệt đối không có loại ngọc nào hoàn mỹ và thanh thuần hơn nó. Xung quanh thú hồn cốt lâu tỏa ra một hơi thở khiến người khác như bị bức bách, đó là cỗ hơi thở thuộc về yêu thú bách vạn niên.
Bạch Cừu sờ lên thú hồn cốt lên : " Đây là thú hồn cốt lâu bách vạn niên. Mời Lãnh thiếu chủ xem qua !"
Lãnh Hướng Thiên chỉ nghĩ thú hồn cốt lâu này cao nhất là thập vạn niên, nghe nàng nói lập tức mở to hai mắt, vội vã gọi Đàm lão sư : " Đàm lão sư, ngươi xem !" Tuy là thiếu chủ Vạn Bảo Lâu trân bảo xem qua vô số trân bảo nhưng bảy chữ "thú hồn cốt lâu bach vạn niên" hắn thực không dám xem thường.
Đàm lão sư quan sát thú hồn cốt lâu một lúc lại đưa tay lên sờ, cả người như bị vạn tiễn xuyên tâm lập tức giật nảy mình lùi ra xa, kinh hãi nói : " Đây quả thực là thú hồn cốt lâu bách vạn niên."
Lãnh Hướng Thiên kích động : " Là thú hồn cốt lâu của yêu thú nào ?"
Đàm lão sư không hổ tinh thông bảo vật thiên địa, nhuần nhuyễn nói : " Nếu lão nô đoán không lầm thì đây là thú hồn cốt lâu của thượng cổ dị thú Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà bách vạn niên." Mặc dù đã cố đè nén nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn.
" Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà ?" Lãnh Hướng Thiên lập lại, dĩ nhiên không rõ đặc tính của yêu thú này.
Bạch Cừu cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Đàm lão sư vừa nhìn đã có thể biết được chân tướng.
" Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà là thượng cổ dị thú có chín cái đầu, hai cái cánh, vảy huyết hồng mang thuộc tính tinh thần và độc. Trước kia lão nô từng nghe lão tổ tông Tề gia ở Đế Đô nói thời điểm mấy ngàn năm trước phụ thân ông ta đã nhìn thấy nó một lần ở nội vi Trục Thiên Đại Sâm Lâm." Thân là một giám bảo đại sư đối với ông việc trông thấy các bảo vật còn quý trọng hơn tiền bạc rất nhiều, không nghĩ đến sinh thời còn có thể nhìn thấy thú hồn cốt lâu bách vạn niên, vả lại còn là thú hồn cốt lâu của thượng cổ dị thú.
Lãnh Hướng Thiên nhìn thú hồn cốt lâu một lúc nữa sau đó mới dời tầm mắt lên người Bạch Cừu, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng tò mò, cuối cùng vẫn hỏi : " Ta mạo muội hỏi tại sao Bạch công tử lại mang vật trân quý như thế này đi bán ?"
Bạch Cừu vẫn nhàn nhã uống trà không để ý đến vẻ mặt hưng phấn, kích động của ba người Lãnh Hướng Thiên : "Như ta đã nói, vật dù quý nhưng không có tác dụng cũng chỉ là vật chết !"
Lãnh Hướng Thiên suy tư một hồi : " Bạch công tử, vật này giá trị liên thành. Trước tiên ta để giá khới điểm là 5 triệu vạn kim tệ, sau khi đấu giá thành công ta chỉ lấy 1% lợi nhuận. Bạch công tử thấy thế nào ?"
Xưa nay Bạch Cừu không để ý đến tiền bạc nhưng nghe đến 5 triệu vạn kim tệ, khóe môi giật giật một cái : " Được."
Trong đầu Cửu Anh vội vã cười : " Thế nào ? có phải thấy ta rất lợi hại hay không ?"
" Khi nào ngươi có thể sinh ra được thêm mấy cái hồn cốt nữa mới được xem là lợi hại." Bạch Cừu không để ý đánh tan kiêu ngạo của mỗ xà.
Cửu Anh hừ hừ hai tiếng, không thèm nói.
Bên ngoài Lãnh Hướng Thiên đã cho Lâm quản sự đi lấy tiền. 5 triệu vạn kim tệ tuyệt đối có thể gầy dựng nên một gia tộc bậc trung vậy mà Lãnh Hướng Thiên mắt cũng không chớp lấy một cái liền mang ra, Bạch Cừu có phần hâm mộ khả năng tài phú của Vạn Bảo Lâu.
" Bạch công tử, đây là thẻ lam tinh có 5 triệu vạn kim tệ." Chừng một tuần trà Lâm quản sự quay lại, Lãnh Hướng Thiên đưa cho nàng một thẻ lam tinh cùng mới một thẻ ngọc màu đỏ nói, " Còn đây là thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu, có thể dùng nó để mua miễn phí một vật phẩm không giới hạn giá trị còn nếu dùng để mua vật phẩm bình thường thì trừ đi 20%."
Bạch Cừu nhận lấy hai tấm thẻ bằng ngọc, ánh mắt lóe lên, gật đầu nói với Lãnh Hướng Thiên, giọng điệu cũng đã bình thản hơn : " Đa tạ Lãnh thiếu chủ."
" Hai ngày nữa là đấu giá, khi đó ta sẽ sắp xếp phòng thượng hạng cho Bạch công tử, thỉnh Bạch công tử đến góp vui." Lãnh Hướng Thiên khiêm nhường cười.
Nàng gật gật đầu sau đó theo Lâm quản sự rời đi. Trước đó nàng còn nghe nói Lãnh Hướng Thiên ban lệnh tăng gấp ba lần hộ vệ trong Vạn Bảo Lâu. Xem ra là sợ tin tức truyền ra sẽ khiến nhiều kẻ nổi lòng tham.
Là Huân y thảo, còn gọi là hoa oải hương.
Lúc còn nhỏ nàng rất thích huân y thảo, càng thích mùi hương thanh thuần của nó, mỗi ngày đều sai người mua một bó huân y thảo đặt trong phòng. Thế nhưng nàng biết, cho dù nàng đặt bao nhiều huan y thảo trong phong đi chăng nữa thì chung quy vẫn không thể át được mùi máu tanh trên bàn tay nàng.
" Thiếu chủ !" Lâm quản sự và Đàm lão sư cúi người.
Lãnh Hướng Thiên nhìn lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Bạch Cừu, đôi con ngươi xet qua tia kinh ngạc : " Vị này chắc hẳn là Bạch công tử ? Ta là Lãnh Hướng Thiên, thiếu chu Vạn Bao Lâu." Hắn đứng dậy, nở nụ cười.
Bạch Cừu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp : " Ân, Lãnh Thiếu chủ !"
" Mời Bạch công tử ngồi." Lãnh Hướng Thiên không để tâm đến vẻ lạnh nhạt của nàng vẫn điềm đạm mỉm cười.
Nàng gật đầu ngồi xuống cũng không vội lên tiếng mà thuận tay nhấc tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.
" Nghe Lâm quản sự nói hôm nay Bạch công tử đã gửi bán đấu giá Kì nhĩ thông thiên cúc và Bát Ban Tiên Lan ?" Lãnh Hướng Thiên không để ý nói, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Bạch Cừu.
Nàng lạnh nhạt nói :"Hai thứ đó không có tác dụng với ta nên đem đi bán lấy một ít tiền lại mua vật khác."
Lãnh Hướng Thiên không ngờ nàng lại thẳng thắng như vậy, khẽ cười : " Bạch công tử nói đúng. Những thứ này mặc dù quý hiếm nhưng đối với bản thân không có tác dụng chi bằng bán đi đổi vật khác." Thời điểm Lâm quản sự nói với hắn có người bán hai tiên linh thảo kia hắn rất ngạc nhiên, thậm chí còn suy đoán lai lịch người bán một phen nhưng Lâm quản sự lại nói người kia có vẻ không quan tâm đến hai đóa thảo dược kia lắm, còn nói muốn gặp hắn trao đổi một thứ có giá trị hơn, ngoài kích động Lãnh Hướng Thiên còn rất tò mò.
Bạch Cừu liếc Lãnh Hướng Thiên một cái, cũng không có tiếp lời.
" Bạch công tử yên tâm, nơi này của ta có 6 cao thủ hồn vương và hơn 20 cao thủ hồn tông thủ hộ, chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm cho bảo vật của công tử." Lãnh Hướng Thiên mỉm cười, không nhanh không chậm nói ra.
Lúc này nàng mới đặt tách trà xuống, nhếch miệng khen một câu : " Trà này rất ngon."
Lãnh Hướng Thiên ôn nhuận cười : " Nếu Bạch công tử một lúc nữa liền để Lâm quản sự đi lấy một ít vừa vặn mang về."
Bạch Cừu không đáp mà lấy từ trong Cửu Kiều Minh Nguyệt ra một hộp gỗ vuông đặt lên bàn. Ba người Lãnh Hướng Thiên đều chăm chú nhìn hộp gỗ cho đến khi nàng mở nó ra, ba người như hớp phải một ngụm khí lạnh, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
" Đây là..." Lãnh Hướng Thiên không kiềm được thốt lên.
Trong hộp gỗ là thú hồn cốt lâu của Cửu Anh, nó tựa như một vương miệng bằng máu, đỏ thẫm. Dưới ánh nắng thỉnh thoáng lóe lên một tia sáng long lanh. Nếu là ngọc tuyệt đối không có loại ngọc nào hoàn mỹ và thanh thuần hơn nó. Xung quanh thú hồn cốt lâu tỏa ra một hơi thở khiến người khác như bị bức bách, đó là cỗ hơi thở thuộc về yêu thú bách vạn niên.
Bạch Cừu sờ lên thú hồn cốt lên : " Đây là thú hồn cốt lâu bách vạn niên. Mời Lãnh thiếu chủ xem qua !"
Lãnh Hướng Thiên chỉ nghĩ thú hồn cốt lâu này cao nhất là thập vạn niên, nghe nàng nói lập tức mở to hai mắt, vội vã gọi Đàm lão sư : " Đàm lão sư, ngươi xem !" Tuy là thiếu chủ Vạn Bảo Lâu trân bảo xem qua vô số trân bảo nhưng bảy chữ "thú hồn cốt lâu bach vạn niên" hắn thực không dám xem thường.
Đàm lão sư quan sát thú hồn cốt lâu một lúc lại đưa tay lên sờ, cả người như bị vạn tiễn xuyên tâm lập tức giật nảy mình lùi ra xa, kinh hãi nói : " Đây quả thực là thú hồn cốt lâu bách vạn niên."
Lãnh Hướng Thiên kích động : " Là thú hồn cốt lâu của yêu thú nào ?"
Đàm lão sư không hổ tinh thông bảo vật thiên địa, nhuần nhuyễn nói : " Nếu lão nô đoán không lầm thì đây là thú hồn cốt lâu của thượng cổ dị thú Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà bách vạn niên." Mặc dù đã cố đè nén nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn.
" Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà ?" Lãnh Hướng Thiên lập lại, dĩ nhiên không rõ đặc tính của yêu thú này.
Bạch Cừu cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Đàm lão sư vừa nhìn đã có thể biết được chân tướng.
" Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà là thượng cổ dị thú có chín cái đầu, hai cái cánh, vảy huyết hồng mang thuộc tính tinh thần và độc. Trước kia lão nô từng nghe lão tổ tông Tề gia ở Đế Đô nói thời điểm mấy ngàn năm trước phụ thân ông ta đã nhìn thấy nó một lần ở nội vi Trục Thiên Đại Sâm Lâm." Thân là một giám bảo đại sư đối với ông việc trông thấy các bảo vật còn quý trọng hơn tiền bạc rất nhiều, không nghĩ đến sinh thời còn có thể nhìn thấy thú hồn cốt lâu bách vạn niên, vả lại còn là thú hồn cốt lâu của thượng cổ dị thú.
Lãnh Hướng Thiên nhìn thú hồn cốt lâu một lúc nữa sau đó mới dời tầm mắt lên người Bạch Cừu, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng tò mò, cuối cùng vẫn hỏi : " Ta mạo muội hỏi tại sao Bạch công tử lại mang vật trân quý như thế này đi bán ?"
Bạch Cừu vẫn nhàn nhã uống trà không để ý đến vẻ mặt hưng phấn, kích động của ba người Lãnh Hướng Thiên : "Như ta đã nói, vật dù quý nhưng không có tác dụng cũng chỉ là vật chết !"
Lãnh Hướng Thiên suy tư một hồi : " Bạch công tử, vật này giá trị liên thành. Trước tiên ta để giá khới điểm là 5 triệu vạn kim tệ, sau khi đấu giá thành công ta chỉ lấy 1% lợi nhuận. Bạch công tử thấy thế nào ?"
Xưa nay Bạch Cừu không để ý đến tiền bạc nhưng nghe đến 5 triệu vạn kim tệ, khóe môi giật giật một cái : " Được."
Trong đầu Cửu Anh vội vã cười : " Thế nào ? có phải thấy ta rất lợi hại hay không ?"
" Khi nào ngươi có thể sinh ra được thêm mấy cái hồn cốt nữa mới được xem là lợi hại." Bạch Cừu không để ý đánh tan kiêu ngạo của mỗ xà.
Cửu Anh hừ hừ hai tiếng, không thèm nói.
Bên ngoài Lãnh Hướng Thiên đã cho Lâm quản sự đi lấy tiền. 5 triệu vạn kim tệ tuyệt đối có thể gầy dựng nên một gia tộc bậc trung vậy mà Lãnh Hướng Thiên mắt cũng không chớp lấy một cái liền mang ra, Bạch Cừu có phần hâm mộ khả năng tài phú của Vạn Bảo Lâu.
" Bạch công tử, đây là thẻ lam tinh có 5 triệu vạn kim tệ." Chừng một tuần trà Lâm quản sự quay lại, Lãnh Hướng Thiên đưa cho nàng một thẻ lam tinh cùng mới một thẻ ngọc màu đỏ nói, " Còn đây là thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu, có thể dùng nó để mua miễn phí một vật phẩm không giới hạn giá trị còn nếu dùng để mua vật phẩm bình thường thì trừ đi 20%."
Bạch Cừu nhận lấy hai tấm thẻ bằng ngọc, ánh mắt lóe lên, gật đầu nói với Lãnh Hướng Thiên, giọng điệu cũng đã bình thản hơn : " Đa tạ Lãnh thiếu chủ."
" Hai ngày nữa là đấu giá, khi đó ta sẽ sắp xếp phòng thượng hạng cho Bạch công tử, thỉnh Bạch công tử đến góp vui." Lãnh Hướng Thiên khiêm nhường cười.
Nàng gật gật đầu sau đó theo Lâm quản sự rời đi. Trước đó nàng còn nghe nói Lãnh Hướng Thiên ban lệnh tăng gấp ba lần hộ vệ trong Vạn Bảo Lâu. Xem ra là sợ tin tức truyền ra sẽ khiến nhiều kẻ nổi lòng tham.
/16
|