Tuyết Nguyệt tinh thần vừa rồi rã rời bây giờ lại chả khác gì đánh tiết gà, hắng hái xem kịch, nếu được thì móc thêm vài câu.
Em tên gì“.
“ Quỳnh Dao lớp 12c3 “. Thiếu nữ lạnh lùng đáp trả không run không rẫy.
“Sao lại lảng vảng ở đây?”. Vị giáo viên cảm thấy khó chịu trước thái độ khiếm nhã của cô học trò, thật sự bà ta rất muốn răn dạy cô học sinh trước mặt này nhưng lại ngại vị đang ngồi đằng kia.
“Em chỉ đi nộp bài kiểm tra của lớp”. Thiếu nữ hỏi gì đáp nấy không hề e ngại vị giáo viên trước mắt này.
Vị giáo viên gật đầu bỏ qua cho cô gái, thiếu nữ cúi đầu đáp lễ rồi quay người rời đi, Tuyết Nguyệt nhanh mắt nhìn vào bài thi ánh mắt sáng rực lên.
“Tỷ tỷ, hình như đây không phải bài thi lớp chị thì phải!!“. Tuyết Nguyệt núi ông tay áo ánh mắt thanh thuần nói, giọng nói trong veo thuần túy làm người khác khó mà nghi ngờ.
Quỳnh Dao chưa kịp đi qua cô gái ngồi trên xe lăng bị kéo áo khựng lại run rẩy, cô không ngờ cô kiếm một cái cơ hoàn hảo để rời đi lại bi người khác phát hiện ra.
“Có lẽ em nhìn lầm rồi”.
“Trên giấy là 12B còn bản tên tỷ tỷ là 12C? là sao vậy tỷ tỷ “.
Câu nói tựa như vu vơ của Tuyết Nguyệt lại dấy lên hạt mầm nghi ngờ trong lòng vị giáo viên, không phải lúc trước nữ chính cũng làm vậy với nguyên chủ sao, giả tạo van xin mọi nơi để người khác hiểu lầm cô ấy. Rồi quy chụp cho nguyên chủ tội danh làm nỗi bất bông hoa nhân hậu nữ chính hay sao!!
Con người luôn là loài đa nghi như vậy!!
Em cho đưa cho tôi xem thử . Vị giáo viên không cần cô nữ sinh trước mắt có đồng ý hay không, bà đưa tay lấy luôn tập bài thi trong lòng nữ sinh.
Em đến phòng hội đồng với tôi . Bà mắt lạnh nhìn nữ sinh, hơi chuyển người về phía Tuyết Nguyệt cúi người chào rời đi.
Quỳnh Dao chưa bao giờ nghỉ đến cô kiếm cớ nhiều lần như vậy chưa bao giờ sơ sót lại bị chết trong ngày hôm nay, cô oán trách liếc nhìn cô gái yếu ớt ngồi tựa trên xe lăn. Nếu như không có con nhỏ nhiều chuyện này thì cô có thể tiếp cận hội trưởng hôm nay rồi!!
“Tiểu thư ngài làm vậy không hay cho lắm”. Vị tài xế nhìn bóng người bị trách phạt đi đằng xa than thở, kẻ kia không hiền lành!
Ánh nhìn ngoan độc đó không nên có ở một thiêu nữ như vậy!!
“Chỉ thấy khó chịu thôi”. Kẻ có thù tất có ngày báo như cô ta không dễ chơi, nhất là khi lật mình được. Không có con người nào là hoa sen đã sinh ra từ bù phải hôi tanh, chỉ là… lấy vẽ ngoài thanh thuần để dấu đi hôi tanh của bùn đất mà thôi.
Vốn dĩ đã dơ bẩn rồi!!
Việc thăm quan trường học diễn ra vô cùng ổn thoải nếu không tính vào nốt nhạt đệm mang tên nữ chính đại nhân thì mọi thứ vô cùng tốt lành, từ việc ký kết giấy tờ nhập học và bài kiểm tra đầu vào của trường học được cô làm vô cùng tốt chỉ có ăn với nằm chờ ngày nhập học. Chỉ có điều những ngày nhàn rỗi như vậy thì rất mau kết thúc.
“ Cái gì!! Bác đùa con phải không vậy?”. Tuyết Nguyệt cảm giác trống vắn trong gió đến vô tận. Vì cái thá gì lại bắt cô học đàn cơ chứ!!!
Vì sao!!
“ Đúng, chiều nay thầy dạy đàn cho con sẻ tới, ta cũng đã bàn với ba con rồi”. Ông Bạch nhìn cô cháu gái đờ đẫn trước tin dữ của ông đem lại.
“ Được rồi cháu biết rồi”. Tuyết Nguyệt thở dài đầu hàng: “ nhưng mà nếu con học không được thì nên không ép con nhé “.
“ Được”.
Đương nhiên những hứa hẹn ngày hôm đó chả khác gì mây trôi nước chảy, tất cả chỉ là một trò lừa đảo cao tay đối với vị quân nhân nói một là một đó. Cả sáng hôm đó bộ óc Tuyết Nguyệt chạy nên những lập chình về cuộc đào thoát của bản thân cô một cách hoàng hảo nhất.
Em tên gì“.
“ Quỳnh Dao lớp 12c3 “. Thiếu nữ lạnh lùng đáp trả không run không rẫy.
“Sao lại lảng vảng ở đây?”. Vị giáo viên cảm thấy khó chịu trước thái độ khiếm nhã của cô học trò, thật sự bà ta rất muốn răn dạy cô học sinh trước mặt này nhưng lại ngại vị đang ngồi đằng kia.
“Em chỉ đi nộp bài kiểm tra của lớp”. Thiếu nữ hỏi gì đáp nấy không hề e ngại vị giáo viên trước mắt này.
Vị giáo viên gật đầu bỏ qua cho cô gái, thiếu nữ cúi đầu đáp lễ rồi quay người rời đi, Tuyết Nguyệt nhanh mắt nhìn vào bài thi ánh mắt sáng rực lên.
“Tỷ tỷ, hình như đây không phải bài thi lớp chị thì phải!!“. Tuyết Nguyệt núi ông tay áo ánh mắt thanh thuần nói, giọng nói trong veo thuần túy làm người khác khó mà nghi ngờ.
Quỳnh Dao chưa kịp đi qua cô gái ngồi trên xe lăng bị kéo áo khựng lại run rẩy, cô không ngờ cô kiếm một cái cơ hoàn hảo để rời đi lại bi người khác phát hiện ra.
“Có lẽ em nhìn lầm rồi”.
“Trên giấy là 12B còn bản tên tỷ tỷ là 12C? là sao vậy tỷ tỷ “.
Câu nói tựa như vu vơ của Tuyết Nguyệt lại dấy lên hạt mầm nghi ngờ trong lòng vị giáo viên, không phải lúc trước nữ chính cũng làm vậy với nguyên chủ sao, giả tạo van xin mọi nơi để người khác hiểu lầm cô ấy. Rồi quy chụp cho nguyên chủ tội danh làm nỗi bất bông hoa nhân hậu nữ chính hay sao!!
Con người luôn là loài đa nghi như vậy!!
Em cho đưa cho tôi xem thử . Vị giáo viên không cần cô nữ sinh trước mắt có đồng ý hay không, bà đưa tay lấy luôn tập bài thi trong lòng nữ sinh.
Em đến phòng hội đồng với tôi . Bà mắt lạnh nhìn nữ sinh, hơi chuyển người về phía Tuyết Nguyệt cúi người chào rời đi.
Quỳnh Dao chưa bao giờ nghỉ đến cô kiếm cớ nhiều lần như vậy chưa bao giờ sơ sót lại bị chết trong ngày hôm nay, cô oán trách liếc nhìn cô gái yếu ớt ngồi tựa trên xe lăn. Nếu như không có con nhỏ nhiều chuyện này thì cô có thể tiếp cận hội trưởng hôm nay rồi!!
“Tiểu thư ngài làm vậy không hay cho lắm”. Vị tài xế nhìn bóng người bị trách phạt đi đằng xa than thở, kẻ kia không hiền lành!
Ánh nhìn ngoan độc đó không nên có ở một thiêu nữ như vậy!!
“Chỉ thấy khó chịu thôi”. Kẻ có thù tất có ngày báo như cô ta không dễ chơi, nhất là khi lật mình được. Không có con người nào là hoa sen đã sinh ra từ bù phải hôi tanh, chỉ là… lấy vẽ ngoài thanh thuần để dấu đi hôi tanh của bùn đất mà thôi.
Vốn dĩ đã dơ bẩn rồi!!
Việc thăm quan trường học diễn ra vô cùng ổn thoải nếu không tính vào nốt nhạt đệm mang tên nữ chính đại nhân thì mọi thứ vô cùng tốt lành, từ việc ký kết giấy tờ nhập học và bài kiểm tra đầu vào của trường học được cô làm vô cùng tốt chỉ có ăn với nằm chờ ngày nhập học. Chỉ có điều những ngày nhàn rỗi như vậy thì rất mau kết thúc.
“ Cái gì!! Bác đùa con phải không vậy?”. Tuyết Nguyệt cảm giác trống vắn trong gió đến vô tận. Vì cái thá gì lại bắt cô học đàn cơ chứ!!!
Vì sao!!
“ Đúng, chiều nay thầy dạy đàn cho con sẻ tới, ta cũng đã bàn với ba con rồi”. Ông Bạch nhìn cô cháu gái đờ đẫn trước tin dữ của ông đem lại.
“ Được rồi cháu biết rồi”. Tuyết Nguyệt thở dài đầu hàng: “ nhưng mà nếu con học không được thì nên không ép con nhé “.
“ Được”.
Đương nhiên những hứa hẹn ngày hôm đó chả khác gì mây trôi nước chảy, tất cả chỉ là một trò lừa đảo cao tay đối với vị quân nhân nói một là một đó. Cả sáng hôm đó bộ óc Tuyết Nguyệt chạy nên những lập chình về cuộc đào thoát của bản thân cô một cách hoàng hảo nhất.
/5
|