Trên tay Thẩm Hoài còn treo dây truyền dịch, để Triệu Đông cầm giúp điện thoại lại, trước gọi cho Đào Kế Hưng, nói ngắn gọn rằng thân thể đã hồi phục, chúc Tết lẫn nhau mấy câu rồi cúp máy. Thầm nghĩ giờ này chắc Hùng Văn Bân đang ở nhà chuẩn bị mừng năm mới, bèn trực tiếp gọi đến số điện thoại nhà
“Alo, xin hỏi anh tìm ai…”
Là giọng của Hùng Đại Ny, thanh âm mềm mại đặc hữu của thiếu phụ, nghe vào tai rất êm, cực thoải mái.
Thẩm Hoài thầm nghĩ Chu Minh cũng xem như là ở rể, giờ này Hùng Đại Ny ở nhà cha mẹ ăn cơm cuối năm, cùng đón giao thừa cũng là bình thường, bèn nói: “Là tôi, Thẩm Hoài.”
“À, Thẩm Hoài hả, sức khỏe cậu thế nào rồi?” Giọng điệu Hùng Đại Ny chợt cao lên, vui mừng không cách nào giấu diếm, nói: “Lúc chiều nghe nói cậu sinh bệnh, bọn tôi đều lo lắng gần chết.”
Nói thực, đám người Chu Minh biết Thẩm Hoài sinh bệnh mà không theo Hùng Văn Bân tới thăm một cái, cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi han, Thẩm Hoài khá là bất mãn, nhưng nghe được vẻ quan tâm trong lòng Hùng Đại Ny, chút bất mãn trong lòng hắn liền tiêu tán theo mây khói.
“Không sao, chỉ là mấy ngày qua bão tuyết, công tác phòng tai hơi mệt, ngủ một giấc trong bệnh viện là đỡ…” Thẩm Hoài cười nói.
Tiếp đó Thẩm Hoài nghe thấy trong điện thoại tiếng gọi của Hùng Đại Ny: “Ba, Thẩm Hoài gọi điện thoại từ bệnh viện…” tuy Hùng Đại Ny có bịt tay lên ống nói, nhưng Thẩm Hoài vẫn ẩn ẩn nghe được tiếng nói chuyện của mẹ nàng.
“Thẩm Hoài thế nào rồi, không sao chứ?”
“Giọng nói rất tỉnh táo, chắc không việc gì. Hay để Chu Minh đi mượn xe, qua đó đón Thẩm Hoài về đây ăn cơm, rồi đưa cậu ấy về bệnh viện sau.”
“Không cần phiền hà thế đâu, đợi sang năm mọi người đến bệnh viện thăm cậu ấy cũng được.”
Thẩm Hoài biết Bạch Tố Mai đối với hắn hình như không nhiệt tình cho lắm, bởi thế nàng nói thế hắn cũng không ngoài ý, tiếp đó lại nghe giọng Bạch Tố Mai nói trong điện thoại: “Đại Linh, ra xem ba con xem, ông ấy với Chu Minh đang đánh cờ, chắc không nghe thấy…”
Giờ Thẩm Hoài mới biết vừa rồi Hùng Đại Linh một mực đứng bên cạnh chị gái.
Thẩm Hoài tự nhủ: Có lẽ Hùng Đại Linh đã biết những chuyện hắn làm xằng làm bậy hồi trước trong học viện kinh tế tỉnh, biết “hắn” là dạng người như thế nào…
Tuy Thẩm Hoài từng tự nói với mình rất nhiều lần: rằng có Trần Đan là đã quá đủ rồi. Khi xưa Hùng Đại Linh biểu thị có cảm tình với mình, hắn còn cố ý tránh xa, song giờ cảm thấy thái độ lãnh đạm của nàng, hắn vẫn nhịn không nổi có cảm giác mất mát.
Tâm lý Thẩm Hoài không khỏi bật cười: Được Lũng trông Thục, đúng là bản tính của đàn ông mà?
Một lát sau Hùng Văn Bân chạy tới nghe điện thoại, nói: “Ài, lần này cậu bệnh làm bọn tôi bị dọa hết hồn, mấy lần Đàm bí thư gọi điện tới hỏi thăm tình hình của cậu…”
“Để Hùng chủ nhiệm và Đàm bí thư bận tâm rồi. Kỳ thực cũng không có gì, mấy ngày qua bận cứu tai nên hơi mệt chút, tôi lại không có kinh nghiệm, không thế điều chỉnh tiết tấu công việc cho suôn sẻ. Chắc lão Hùng và Đàm bí thư cũng bận bịu, đúng không?”
“Không sao, coi như đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi. Đúng vào lúc cuối năm thì trời đổ tuyết, đường giao thông bị tắt gần hết, đến hôm nay mới gần khôi phục, Đàm bí thư cũng vì chuyện này mà mệt mỏi không ít…” Bên kia đầu dây, Hùng Văn Bân nói: “Cậu không sao thật chứ? Có gì không thoải mái, ngàn vạn lần đừng cưỡng cố…”
“Thật không sao, cuối năm gọi điện đến hỏi thăm Hùng chủ nhiệm thôi…”
Thẩm Hoài biết Chu Minh đang ở trong nhà Hùng Văn Bân, chẳng qua hắn không có tâm tư gọi chào hỏi Chu Minh làm gì, cứ thế cúp điện thoại luôn, rồi trực tiếp gọi đến nhà Đàm Khải Bình.
Thanh âm Đàm Khải Bình cũng khàn khàn như vịt đực, xem ra thân thể ông ta không được khỏe, chứ không hề là mượn cớ. Sau cơn bạo bệnh, thính lực Thẩm Hoài tốt một cách lạ thường, có thể nghe thoang thoáng giọng Đàm Tinh Tinh gọi Tô Khải Văn ở phòng bên cạnh.
Thẩm Hoài biết Tô Khải Văn chưa rời Đông Hoa, còn ở lại trong nhà Đàm Khải Bình đón năm mới.
Trong điện thoại, Đàm Khải Bình nói chút lời khẳng định công tác cứu tai ở Mai Khê và dặn dò Thẩm Hoài chú ý thân thể, nhưng trong lòng Thẩm Hoài vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất lạc…
Có thể dự liệu là một chuyện, nhưng trực tiếp cảm thụ đến thái độ của Đàm Khải Bình đối với mình có chuyển biến lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Thẩm Hoài biết từ nay về sau Đàm Khải Bình sẽ chỉ xem mình như một tên thủ hạ bình thường, có năng lực, có thể giúp hắn củng cố quyền thế, sáng tạo chính tích; còn loại quan hệ thân thiết quan hoài như cha chú đối với con cháu trước kia đã nhạt nhẽo đi nhiều.
Đàm Khải Bình chìm nổi trong hoạn hải nửa đời, Thẩm Hoài nhủ thầm: Đối với hắn tốt nhất đừng nên ôm mơ mộng gì cao sang, song cảm giác thất vọng vẫn ức chế không nổi len lỏi vào trong tâm tình, hắn không biết, đây là cảm xúc của bản thân hay là cảm xúc của Thẩm Hoài trước kia nữa?
Thẩm Hoài chúc Tết Đàm Khải Bình xong bèn cúp điện thoại, nhìn Triệu Đông trầm mặc bên cạnh nãy giờ, khẽ gượng cười, nhưng không cách nào xua đi cảm giác trầm trọng, ức chế trong đầu.
Lúc này di động đặt bên gối chợt vang lên, Triệu Đông với tay đưa sang giúp hắn.
Là cuộc gọi từ Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài vừa nhấc máy đã nghe giọng trách mắng của nàng: “Anh chạy đi đâu?”
“Thế cô ở đâu?” Thẩm Hoài nghe được tiếng gió rít ào ào từ đầu dây bên kia, đoán Tôn Á Lâm đang ở ngoài trời.
“Thì đứng ngoài túc xá phòng anh chứ đâu.” Tôn Á Lâm nói tiếp: “Năm mới mà sao vắng tanh thế này!”
“Được rồi, cô đến bệnh viện thăm tôi đi, tiện thể đón Tết luôn, tôi đang truyền dịch…” Thẩm Hoài không ngờ giờ này Tôn Á Lâm còn chạy từ Nam viên đến Mai Khê tìm mình, mới hỏi Triệu Đông xem phòng bệnh là bao nhiêu, để Tôn Á Lâm đến thăm.
Vừa ngắt điện thoại, Thẩm Hoài đang phân vân không biết có nên gọi điện cảm ơn Chu Dụ hay không, chợt nghe thấy tiếng Dương Hải Bằng truyền từ ngoài cửa vào: “Cậu coi chừng chút, đừng để rơi vỡ…”
Triệu Đông không gọi điện báo cho Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài đoán, chắc Dương Hải Bằng biết được tin mình sinh bệnh từ chỗ Hùng Văn Bân, bèn ngồi dậy nhìn ra cửa, xem đồ vật Dương Hải Bằng dặn dò đừng làm vỡ rốt cuộc là thứ gì.
Dương Hải Bằng đẩy cửa bước vào, trong tay nhấc một thùng lớn, thấy Triệu Đông ngồi bên giường bệnh, oán trách nói: “Thằng này thật là, sao không báo cho tôi một tiếng? hại tội phải đến lúc gọi điện cho lão Hùng chúc Tết mới biết Thẩm Hoài ngã bệnh.”
“Chuyện chẳng bao lớn, đang Tết nhất, tôi cũng muốn an tĩnh nghỉ ngơi.” Thẩm Hoài đỡ lời, thấy trong tay Dương Hải Bằng là một đống lớn đồ, kỳ quái hỏi: “Cậu cầm mấy thứ này đến đây làm gì?” Vừa dứt tiếng, đã nhìn thấy vợ Dương Hải Bằng dắt theo đứa con nhỏ, thằng bé mới bốn tuổi, trên tay còn cầm một chiếc nồi inox đi vào…
“Nghe lão Hùng nói điều kiện trong phòng bệnh rất tốt, tôi nghĩ chúng ta trốn trong này ăn cơm đón giao thừa, chắc sẽ không bị đuổi đi chứ?” Dương Hải Bằng hỏi.
Tâm lý Thẩm Hoài cảm động không thôi, đây cũng là cảm xúc mà đoạn thời gian qua hắn rất ít khi được trải nghiệm.
“Đúng là mỗi Hải Bằng nghĩ được chu đáo, tôi còn đang sầu làm sao đón Thẩm Hoài về nhà đón Tết đây…” Triệu Đông giúp dỡ chén đĩa, đồ đạc nấu nướng xuống.
Rất nhanh Tôn Á Lâm đã lái xe chạy tới, thấy tinh thần Thẩm Hoài không sai, nói: “Anh không sao thì chui vào bệnh viện làm gì, nằm trong này một ngày tổn thất bao nhiêu có biết không? Tôi đứng trước cửa nhà anh gọi điện có một lúc, mà nhìn thấy tận bảy tám người nhấc đồ lẽ đi tới đi lui trước hẻm a…”
Thẩm Hoài không ngờ Tôn Á Lâm mới về nước công tác chưa được nửa năm mà đã mò thấu loại phong khí này, còn cầm nó ra đùa cợt mình. Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không lấy chuyện bệnh tật ra để mong được Tôn Á Lâm đồng tình, đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn cũng không có tâm tư đấu khẩu với nàng, nhấc điện thoại lên nghe trước.
“Thẩm Hoài, là tôi.”
Nghe thấy giọng Trần Đan, trong lòng Thẩm Hoài như có một dòng suối ấm chảy xuôi, ôn tồn hỏi: “Em gọi từ chỗ nào thế?”
“Bưu điện công cộng của Hạc Đường, em và tiểu Lê lẫn Trần Đồng đang mua chút đồ trên thị trấn, tiện thể gọi điện cho anh luôn.” Trong điện thoại, Trần Đan quan tâm hỏi: “Anh có chú ý nghỉ ngơi không đấy? Ngày trước sắc mặt anh đã không tốt lắm rồi, phải chú ý đến sức khỏe đấy. Mà giọng đã bớt khàn chưa?”
“Em nghe anh nói là biết chứ gì.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Anh và Hải Bằng, Triệu Đông còn cả chị họ đang chuẩn bị dùng bữa…”
“Trần Đan à?” Tôn Á Lâm hỏi.
Thấy Tôn Á Lâm vươn tay muốn tiếp lấy điện thoại, Thẩm Hoài vội tránh ra, sợ nàng mồm mép không cẩn thận để lộ chuyện mình nằm viện, chỉ khiến Trần Đan không an tâm ở nhà đón Tết với gia đình.
Nghe Thẩm Hoài nói đang ở cùng một chỗ với Triệu Đông, Dương Hải Bằng và chị họ, còn nghe được cả giọng của Tôn S Lâm, Trần Đan vốn không hề muốn công khai quan hệ của mình bèn nhường điện thoại cho tiểu Lê, Trần Đồng, để hai người cũng chúc Tết Thẩm Hoài luôn.
“Chậc chậc…” Tôn Á Lâm không quên dùng độc lưỡi châm chọc Thẩm Hoài mấy câu: “Từ trước tới nay chưa thấy qua có cô nào ôn nhu thể thiếp thế này a? Lương tâm của cậu được cứu rồi?”
“Mời cô qua ăn cơm, miễn phải một mình cô đơn trong nhà khách, cô không cảm kích đến chảy nước mắt nước mũi thì chớ, còn chọc ngoáy khiêu khích tôi, thử hỏi lại xem trong hai ta ai mới là người không có lương tâm?” Thẩm Hoài nghe được giọng Trần Đan, tâm tình thất lạc trước đây tan biến triệt để, cũng có khí lực đốp chát lại nàng, lại quay sang dặn Triệu Đông: “Cậu kêu y tế đến giúp đổi kim chuyền sang tay trái cái, để thế này tôi sao gắp món nổi mấy người…”
Có phó chánh văn phòng thị ủy và phó khu trưởng Đường Ấp đứng ra bảo đảm, chỉ cần không phá nát phòng bệnh, còn thì đám Thẩm Hoài thích làm loạn gì bên trong cũng được.
Điều kiện trong bệnh viện rất đơn sơ, chẳng qua Dương Hải Bằng mang một chiếc bếp điện, một ít rau thịt, ít nước dùng, cắm điện vào là thành nồi lẩu thịnh soạn. Thẩm Hoài vốn tưởng sẽ phải yên ắng qua đêm giữa năm mới và năm cũ trong bệnh viện rồi, không ngờ có thể quây quần với bạn thân bên nồi lẩu thế này.
Ăn xong bữa cuối năm, lại mừng lì xì cho con trai Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài bèn để đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông về trước. Đặc biệt là Triệu Đông, cuối năm nên bận đến vắt chân lên cổ, đến giờ mà vẫn chưa có cơ hội sang nhà bố vợ Tiêu Minh Kiến đưa lễ.
Tôn Á Lâm là người sợ cô đơn, về nhà thì cũng chỉ có một mình, bèn lưu lại trong phòng bệnh tiếp tục hầu Thẩm Hoài qua năm. Nàng khá hứng thú khi thấy Thẩm Hoài nằm bẹp trên giường, tiếp điện thoại chúc Tết đến mỏi tay, thừa dịp rỗi ra cảm khái một câu: “Không ngờ tên quan cửu phẩm tép riu như anh còn có nhiều người bợ đỡ thế này!”
“Ở trong nước, làm quan chú trọng là “thà là đầu gà, còn hơn đuôi phượng”, cũng bởi quyền lực thiếu sự giám đốc tạo thành. Chỉ cần nỗ lực lên làm người đứng đầu, bất luận là sảnh trưởng hay bí thư thị ủy, dù là bí thư đảng ủy trấn bé vằng hạt vừng, thì trên bản chất không có khác biệt gì quá lớn. Đều bị người tuyến trên quản, nhưng trong địa bàn của ngươi ngươi có thể mặc ý tác uy tác phúc, lấn ép dân đen, khi nam bá nữ… Thế nào, hâm mộ không?” Thẩm Hoài đắc ý cười nói.
“Ừ, tác uy tác phúc thành bộ dạng thế này, thôi tôi xin kiếu…” Tôn Á Lâm kéo ghế dựa, khoanh chân ngồi lại bên giường, lười nhác vặn vặn eo, không đáng nhìn Thẩm Hoài.
Dù Thẩm Hoài biết Tôn Á Lâm không thích đàn ông, song không thể không cảm khái về thân hình bốc lửa của nàng, càng như thế càng cảm thấy đáng tiếc. Hắn chưa kịp thưởng thức cho no mắt thì chợt cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Y tá thường chỉ gõ hai cái rồi trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào, Thẩm Hoài nghi hoặc không biết giờ này còn có ai đến bệnh viện tìm mình, la lên: “Mời vào.” Lại thấy Chu Lập đang nhấc một chiếc túi đẩy cửa đi vào, Chu Nghi cũng đi phía sau, mặc lạnh như băng sương…
“Alo, xin hỏi anh tìm ai…”
Là giọng của Hùng Đại Ny, thanh âm mềm mại đặc hữu của thiếu phụ, nghe vào tai rất êm, cực thoải mái.
Thẩm Hoài thầm nghĩ Chu Minh cũng xem như là ở rể, giờ này Hùng Đại Ny ở nhà cha mẹ ăn cơm cuối năm, cùng đón giao thừa cũng là bình thường, bèn nói: “Là tôi, Thẩm Hoài.”
“À, Thẩm Hoài hả, sức khỏe cậu thế nào rồi?” Giọng điệu Hùng Đại Ny chợt cao lên, vui mừng không cách nào giấu diếm, nói: “Lúc chiều nghe nói cậu sinh bệnh, bọn tôi đều lo lắng gần chết.”
Nói thực, đám người Chu Minh biết Thẩm Hoài sinh bệnh mà không theo Hùng Văn Bân tới thăm một cái, cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi han, Thẩm Hoài khá là bất mãn, nhưng nghe được vẻ quan tâm trong lòng Hùng Đại Ny, chút bất mãn trong lòng hắn liền tiêu tán theo mây khói.
“Không sao, chỉ là mấy ngày qua bão tuyết, công tác phòng tai hơi mệt, ngủ một giấc trong bệnh viện là đỡ…” Thẩm Hoài cười nói.
Tiếp đó Thẩm Hoài nghe thấy trong điện thoại tiếng gọi của Hùng Đại Ny: “Ba, Thẩm Hoài gọi điện thoại từ bệnh viện…” tuy Hùng Đại Ny có bịt tay lên ống nói, nhưng Thẩm Hoài vẫn ẩn ẩn nghe được tiếng nói chuyện của mẹ nàng.
“Thẩm Hoài thế nào rồi, không sao chứ?”
“Giọng nói rất tỉnh táo, chắc không việc gì. Hay để Chu Minh đi mượn xe, qua đó đón Thẩm Hoài về đây ăn cơm, rồi đưa cậu ấy về bệnh viện sau.”
“Không cần phiền hà thế đâu, đợi sang năm mọi người đến bệnh viện thăm cậu ấy cũng được.”
Thẩm Hoài biết Bạch Tố Mai đối với hắn hình như không nhiệt tình cho lắm, bởi thế nàng nói thế hắn cũng không ngoài ý, tiếp đó lại nghe giọng Bạch Tố Mai nói trong điện thoại: “Đại Linh, ra xem ba con xem, ông ấy với Chu Minh đang đánh cờ, chắc không nghe thấy…”
Giờ Thẩm Hoài mới biết vừa rồi Hùng Đại Linh một mực đứng bên cạnh chị gái.
Thẩm Hoài tự nhủ: Có lẽ Hùng Đại Linh đã biết những chuyện hắn làm xằng làm bậy hồi trước trong học viện kinh tế tỉnh, biết “hắn” là dạng người như thế nào…
Tuy Thẩm Hoài từng tự nói với mình rất nhiều lần: rằng có Trần Đan là đã quá đủ rồi. Khi xưa Hùng Đại Linh biểu thị có cảm tình với mình, hắn còn cố ý tránh xa, song giờ cảm thấy thái độ lãnh đạm của nàng, hắn vẫn nhịn không nổi có cảm giác mất mát.
Tâm lý Thẩm Hoài không khỏi bật cười: Được Lũng trông Thục, đúng là bản tính của đàn ông mà?
Một lát sau Hùng Văn Bân chạy tới nghe điện thoại, nói: “Ài, lần này cậu bệnh làm bọn tôi bị dọa hết hồn, mấy lần Đàm bí thư gọi điện tới hỏi thăm tình hình của cậu…”
“Để Hùng chủ nhiệm và Đàm bí thư bận tâm rồi. Kỳ thực cũng không có gì, mấy ngày qua bận cứu tai nên hơi mệt chút, tôi lại không có kinh nghiệm, không thế điều chỉnh tiết tấu công việc cho suôn sẻ. Chắc lão Hùng và Đàm bí thư cũng bận bịu, đúng không?”
“Không sao, coi như đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi. Đúng vào lúc cuối năm thì trời đổ tuyết, đường giao thông bị tắt gần hết, đến hôm nay mới gần khôi phục, Đàm bí thư cũng vì chuyện này mà mệt mỏi không ít…” Bên kia đầu dây, Hùng Văn Bân nói: “Cậu không sao thật chứ? Có gì không thoải mái, ngàn vạn lần đừng cưỡng cố…”
“Thật không sao, cuối năm gọi điện đến hỏi thăm Hùng chủ nhiệm thôi…”
Thẩm Hoài biết Chu Minh đang ở trong nhà Hùng Văn Bân, chẳng qua hắn không có tâm tư gọi chào hỏi Chu Minh làm gì, cứ thế cúp điện thoại luôn, rồi trực tiếp gọi đến nhà Đàm Khải Bình.
Thanh âm Đàm Khải Bình cũng khàn khàn như vịt đực, xem ra thân thể ông ta không được khỏe, chứ không hề là mượn cớ. Sau cơn bạo bệnh, thính lực Thẩm Hoài tốt một cách lạ thường, có thể nghe thoang thoáng giọng Đàm Tinh Tinh gọi Tô Khải Văn ở phòng bên cạnh.
Thẩm Hoài biết Tô Khải Văn chưa rời Đông Hoa, còn ở lại trong nhà Đàm Khải Bình đón năm mới.
Trong điện thoại, Đàm Khải Bình nói chút lời khẳng định công tác cứu tai ở Mai Khê và dặn dò Thẩm Hoài chú ý thân thể, nhưng trong lòng Thẩm Hoài vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất lạc…
Có thể dự liệu là một chuyện, nhưng trực tiếp cảm thụ đến thái độ của Đàm Khải Bình đối với mình có chuyển biến lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Thẩm Hoài biết từ nay về sau Đàm Khải Bình sẽ chỉ xem mình như một tên thủ hạ bình thường, có năng lực, có thể giúp hắn củng cố quyền thế, sáng tạo chính tích; còn loại quan hệ thân thiết quan hoài như cha chú đối với con cháu trước kia đã nhạt nhẽo đi nhiều.
Đàm Khải Bình chìm nổi trong hoạn hải nửa đời, Thẩm Hoài nhủ thầm: Đối với hắn tốt nhất đừng nên ôm mơ mộng gì cao sang, song cảm giác thất vọng vẫn ức chế không nổi len lỏi vào trong tâm tình, hắn không biết, đây là cảm xúc của bản thân hay là cảm xúc của Thẩm Hoài trước kia nữa?
Thẩm Hoài chúc Tết Đàm Khải Bình xong bèn cúp điện thoại, nhìn Triệu Đông trầm mặc bên cạnh nãy giờ, khẽ gượng cười, nhưng không cách nào xua đi cảm giác trầm trọng, ức chế trong đầu.
Lúc này di động đặt bên gối chợt vang lên, Triệu Đông với tay đưa sang giúp hắn.
Là cuộc gọi từ Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài vừa nhấc máy đã nghe giọng trách mắng của nàng: “Anh chạy đi đâu?”
“Thế cô ở đâu?” Thẩm Hoài nghe được tiếng gió rít ào ào từ đầu dây bên kia, đoán Tôn Á Lâm đang ở ngoài trời.
“Thì đứng ngoài túc xá phòng anh chứ đâu.” Tôn Á Lâm nói tiếp: “Năm mới mà sao vắng tanh thế này!”
“Được rồi, cô đến bệnh viện thăm tôi đi, tiện thể đón Tết luôn, tôi đang truyền dịch…” Thẩm Hoài không ngờ giờ này Tôn Á Lâm còn chạy từ Nam viên đến Mai Khê tìm mình, mới hỏi Triệu Đông xem phòng bệnh là bao nhiêu, để Tôn Á Lâm đến thăm.
Vừa ngắt điện thoại, Thẩm Hoài đang phân vân không biết có nên gọi điện cảm ơn Chu Dụ hay không, chợt nghe thấy tiếng Dương Hải Bằng truyền từ ngoài cửa vào: “Cậu coi chừng chút, đừng để rơi vỡ…”
Triệu Đông không gọi điện báo cho Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài đoán, chắc Dương Hải Bằng biết được tin mình sinh bệnh từ chỗ Hùng Văn Bân, bèn ngồi dậy nhìn ra cửa, xem đồ vật Dương Hải Bằng dặn dò đừng làm vỡ rốt cuộc là thứ gì.
Dương Hải Bằng đẩy cửa bước vào, trong tay nhấc một thùng lớn, thấy Triệu Đông ngồi bên giường bệnh, oán trách nói: “Thằng này thật là, sao không báo cho tôi một tiếng? hại tội phải đến lúc gọi điện cho lão Hùng chúc Tết mới biết Thẩm Hoài ngã bệnh.”
“Chuyện chẳng bao lớn, đang Tết nhất, tôi cũng muốn an tĩnh nghỉ ngơi.” Thẩm Hoài đỡ lời, thấy trong tay Dương Hải Bằng là một đống lớn đồ, kỳ quái hỏi: “Cậu cầm mấy thứ này đến đây làm gì?” Vừa dứt tiếng, đã nhìn thấy vợ Dương Hải Bằng dắt theo đứa con nhỏ, thằng bé mới bốn tuổi, trên tay còn cầm một chiếc nồi inox đi vào…
“Nghe lão Hùng nói điều kiện trong phòng bệnh rất tốt, tôi nghĩ chúng ta trốn trong này ăn cơm đón giao thừa, chắc sẽ không bị đuổi đi chứ?” Dương Hải Bằng hỏi.
Tâm lý Thẩm Hoài cảm động không thôi, đây cũng là cảm xúc mà đoạn thời gian qua hắn rất ít khi được trải nghiệm.
“Đúng là mỗi Hải Bằng nghĩ được chu đáo, tôi còn đang sầu làm sao đón Thẩm Hoài về nhà đón Tết đây…” Triệu Đông giúp dỡ chén đĩa, đồ đạc nấu nướng xuống.
Rất nhanh Tôn Á Lâm đã lái xe chạy tới, thấy tinh thần Thẩm Hoài không sai, nói: “Anh không sao thì chui vào bệnh viện làm gì, nằm trong này một ngày tổn thất bao nhiêu có biết không? Tôi đứng trước cửa nhà anh gọi điện có một lúc, mà nhìn thấy tận bảy tám người nhấc đồ lẽ đi tới đi lui trước hẻm a…”
Thẩm Hoài không ngờ Tôn Á Lâm mới về nước công tác chưa được nửa năm mà đã mò thấu loại phong khí này, còn cầm nó ra đùa cợt mình. Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không lấy chuyện bệnh tật ra để mong được Tôn Á Lâm đồng tình, đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn cũng không có tâm tư đấu khẩu với nàng, nhấc điện thoại lên nghe trước.
“Thẩm Hoài, là tôi.”
Nghe thấy giọng Trần Đan, trong lòng Thẩm Hoài như có một dòng suối ấm chảy xuôi, ôn tồn hỏi: “Em gọi từ chỗ nào thế?”
“Bưu điện công cộng của Hạc Đường, em và tiểu Lê lẫn Trần Đồng đang mua chút đồ trên thị trấn, tiện thể gọi điện cho anh luôn.” Trong điện thoại, Trần Đan quan tâm hỏi: “Anh có chú ý nghỉ ngơi không đấy? Ngày trước sắc mặt anh đã không tốt lắm rồi, phải chú ý đến sức khỏe đấy. Mà giọng đã bớt khàn chưa?”
“Em nghe anh nói là biết chứ gì.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Anh và Hải Bằng, Triệu Đông còn cả chị họ đang chuẩn bị dùng bữa…”
“Trần Đan à?” Tôn Á Lâm hỏi.
Thấy Tôn Á Lâm vươn tay muốn tiếp lấy điện thoại, Thẩm Hoài vội tránh ra, sợ nàng mồm mép không cẩn thận để lộ chuyện mình nằm viện, chỉ khiến Trần Đan không an tâm ở nhà đón Tết với gia đình.
Nghe Thẩm Hoài nói đang ở cùng một chỗ với Triệu Đông, Dương Hải Bằng và chị họ, còn nghe được cả giọng của Tôn S Lâm, Trần Đan vốn không hề muốn công khai quan hệ của mình bèn nhường điện thoại cho tiểu Lê, Trần Đồng, để hai người cũng chúc Tết Thẩm Hoài luôn.
“Chậc chậc…” Tôn Á Lâm không quên dùng độc lưỡi châm chọc Thẩm Hoài mấy câu: “Từ trước tới nay chưa thấy qua có cô nào ôn nhu thể thiếp thế này a? Lương tâm của cậu được cứu rồi?”
“Mời cô qua ăn cơm, miễn phải một mình cô đơn trong nhà khách, cô không cảm kích đến chảy nước mắt nước mũi thì chớ, còn chọc ngoáy khiêu khích tôi, thử hỏi lại xem trong hai ta ai mới là người không có lương tâm?” Thẩm Hoài nghe được giọng Trần Đan, tâm tình thất lạc trước đây tan biến triệt để, cũng có khí lực đốp chát lại nàng, lại quay sang dặn Triệu Đông: “Cậu kêu y tế đến giúp đổi kim chuyền sang tay trái cái, để thế này tôi sao gắp món nổi mấy người…”
Có phó chánh văn phòng thị ủy và phó khu trưởng Đường Ấp đứng ra bảo đảm, chỉ cần không phá nát phòng bệnh, còn thì đám Thẩm Hoài thích làm loạn gì bên trong cũng được.
Điều kiện trong bệnh viện rất đơn sơ, chẳng qua Dương Hải Bằng mang một chiếc bếp điện, một ít rau thịt, ít nước dùng, cắm điện vào là thành nồi lẩu thịnh soạn. Thẩm Hoài vốn tưởng sẽ phải yên ắng qua đêm giữa năm mới và năm cũ trong bệnh viện rồi, không ngờ có thể quây quần với bạn thân bên nồi lẩu thế này.
Ăn xong bữa cuối năm, lại mừng lì xì cho con trai Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài bèn để đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông về trước. Đặc biệt là Triệu Đông, cuối năm nên bận đến vắt chân lên cổ, đến giờ mà vẫn chưa có cơ hội sang nhà bố vợ Tiêu Minh Kiến đưa lễ.
Tôn Á Lâm là người sợ cô đơn, về nhà thì cũng chỉ có một mình, bèn lưu lại trong phòng bệnh tiếp tục hầu Thẩm Hoài qua năm. Nàng khá hứng thú khi thấy Thẩm Hoài nằm bẹp trên giường, tiếp điện thoại chúc Tết đến mỏi tay, thừa dịp rỗi ra cảm khái một câu: “Không ngờ tên quan cửu phẩm tép riu như anh còn có nhiều người bợ đỡ thế này!”
“Ở trong nước, làm quan chú trọng là “thà là đầu gà, còn hơn đuôi phượng”, cũng bởi quyền lực thiếu sự giám đốc tạo thành. Chỉ cần nỗ lực lên làm người đứng đầu, bất luận là sảnh trưởng hay bí thư thị ủy, dù là bí thư đảng ủy trấn bé vằng hạt vừng, thì trên bản chất không có khác biệt gì quá lớn. Đều bị người tuyến trên quản, nhưng trong địa bàn của ngươi ngươi có thể mặc ý tác uy tác phúc, lấn ép dân đen, khi nam bá nữ… Thế nào, hâm mộ không?” Thẩm Hoài đắc ý cười nói.
“Ừ, tác uy tác phúc thành bộ dạng thế này, thôi tôi xin kiếu…” Tôn Á Lâm kéo ghế dựa, khoanh chân ngồi lại bên giường, lười nhác vặn vặn eo, không đáng nhìn Thẩm Hoài.
Dù Thẩm Hoài biết Tôn Á Lâm không thích đàn ông, song không thể không cảm khái về thân hình bốc lửa của nàng, càng như thế càng cảm thấy đáng tiếc. Hắn chưa kịp thưởng thức cho no mắt thì chợt cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Y tá thường chỉ gõ hai cái rồi trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào, Thẩm Hoài nghi hoặc không biết giờ này còn có ai đến bệnh viện tìm mình, la lên: “Mời vào.” Lại thấy Chu Lập đang nhấc một chiếc túi đẩy cửa đi vào, Chu Nghi cũng đi phía sau, mặc lạnh như băng sương…
/480
|