Thẩm Hoài trực tiếp chỉ rõ Trần Minh Đức chết là bởi tắm nước lạnh, tim bị kích thích quá độ, điều này đã khiến Ngô Hải Phong trở tay không kịp.
Tiếp đó, động tác đặt tay lên vai Thẩm Hoài hỏi dò sự việc cụ thể của phó trưởng ban tổ chức tỉnh Đàm Khải Bình càng khiến Ngô Hải Phong chết lặng.
Trong ấn tượng của Ngô Hải Phong, Thẩm Hoài là một kẻ bất học vô thuật, không biết dùng đầu óc. Trần Minh Đức vì nguyên nhân đặc thù nào đó mới không thể không đem hắn chiếu cố ở bên người.
Ngô Hải Phong tuyệt không cho rằng trước đó chỉ bằng mấy phút dừng lại trên lầu Thẩm Hoài đã nhìn ra nghi điểm, lúc ấy Thẩm Hoài xông ra rất có thể là do Đàm Khải Bình bố trí, cố ý diễn cho mọi người xem!
Tức thì Ngô Hải Phong cảm nhận được tình thế không hay, tình cảnh của bản thân chợt trở nên rất hung hiểm.
Tin Trần Minh Đức chết là do hắn báo với lên trên tỉnh, cũng là hắn hàm hồ về nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức.
Nếu Đàm Khải Bình đã chỉ đạo Thẩm Hoài nhảy ra quấy rối cục diện, vậy rất có thể trong tỉnh đã tỏ rõ quyết tâm muốn đem sự tình áp xuống, hơn nữa còn không cho Đông Hoa có cơ hội ra giá trả giá.
Ngô Hải Phong nghĩ không rõ ràng vì sao trong tỉnh lại muốn làm thế này. Nhưng hắn phát hiện, bản thân đã không còn đường lui.
Nếu quả hắn cam chịu, trong tỉnh tất sẽ truy cứu thái độ không rõ ràng khi báo cáo cái chết của Trần Minh Đức, cố ý để tỉnh ủy sa vào bị động.
Đầu năm nay tội danh lớn nhất không phải giết người hay cướp của, mà là chống đối! Hơn nữa thái độ còn thập phần ác liệt.
Nếu để lại dạng ấn tượng như thế trong tỉnh, vậy Ngô Hải Phong biết rằng sự nghiệp chính trị của mình cũng đi tong.
Không thể lập tức cam chịu, vậy chỉ có thể cắn răng kiên trì 2 điểm: Một là Trần Minh Đức từng hai lần có ý kiến khi nhà khách không cung cấp nước nóng; hai là trong gian rửa mặt không có vết tích xả nước lạnh.
Nếu nói vậy, há không phải công khai đối lập với trên tỉnh, bức tỉnh ủy chính thức mở cuộc điều tra?
Ngô Hải Phong bắt đầu nhận thức được hành vi hàm hồ khi báo cáo về cái chết của Trần Minh Đức có bao nhiêu nguy hiểm.
Có điều chỉ đến khi Thẩm Hoài đột nhiên xông ra, chân chính đem hắn bức đến góc chết, Ngô Hải Phong mới ý thức ra, vậy thì đã muộn.
Thẩm Hoài đột nhiên xuất hiện, cộng với biểu hiện đầy phối hợp giữa hai bên Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình cũng khiến đám người Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng vừa kinh vừa nghi.
Đặc biệt là hai người Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng. Rốt cuộc kẻ làm tặc tâm hư, Thẩm Hoài chỉ rõ Trần Minh Đức chết là do tắm nước lạnh càng khiến bọn hắn hoảng loạn, phảng phất như giữa ban ngày ban mặt bị lột truồng giữa phố…
“Ba ngày trước Trần thị trưởng dẫn đội thị sát xưởng thép thành phố. Ngày đó trong xưởng đã xảy ra sự cố rơi chết công nhân từ trên lò cao xuống. Tôi bất hạnh bị người công nhân đó nện trúng bả vai. Tuy thương thế không có gì đáng ngại, nhưng Trần thị trưởng kiên trì muốn tôi lưu lại bệnh viện để theo dõi, thế nên mấy ngày nay tôi không ở bên người Trần thị trưởng được.”
Thẩm Hoài cúi đầu kể lể, mấy ngày qua hắn trải qua đủ kích động, nước mắt nói đến là đến, nhìn qua có vẻ cực chân tình thiết ý, trên thực tế, lúc Đàm Khải Bình đặt tay lên vai, cả người hắn như quả bóng da xì hơi, nhẹ nhõm cả lên. Không quản sau lưng bác hai nói gì chăng nữa, nhưng tốt xấu cũng nhắc đến mình với Đàm Khải Bình, thế này là đủ để diễn “ngọt” màn tiếp theo rồi.
Thẩm Hoài vừa nấc vừa tiếp tục nói:
“Giờ cháu rất hận chính mình, có câu thương nhẹ không xa hỏa tuyến, cháu vì chút thương nhẹ nơi vai mà buông bỏ trách nhiệm chiếu cố Trần thị trưởng, ngay cả tin Trần bí thư mất cũng do Cát bí thư trưởng thông báo mới biết…”
Ngô Hải Phong vừa muốn chất vấn Thẩm Hoài, nếu đã không ở bên người Trần Minh Đức, lại sao dám khẳng định Trần Minh Đức chết vì tắm nước lạnh mà phát bệnh, nhưng nghe đến Thẩm Hoài nhắc tới “Cát bí thư trưởng”, lông tóc cả người Ngô Hải Phong đều dựng đứng cả lên.
Tâm lý Ngô Hải Phong bốc hỏa ngùn ngụt, hắn không nhìn Cát Vĩnh Thu mà căm hận nhìn Cao Thiên Hà…
Thẩm Hoài không rảnh đi quan sát phản ứng của người khác, chính như đám người Ngô Hải Phong có một lần cơ hội hàm hồ khi Trần Minh Đức chết bất đắc kỳ tử, hắn cũng chỉ có một lần cơ hội đập nồi dìm thuyền, đem nước quấy được càng đục.
“…Cát bí thư trưởng nói với cháu, buổi trưa trong Nam viên không cung cấp nước nóng, Trần thị trưởng vì tắm nước lạnh mà phát tật, cầm thuốc ngất trong phòng, không kịp cứu chữa, liền… Lúc rời tỉnh thành, dì ngàn đinh ninh vạn dặn dò, cháu phải nhắc nhở Trần thị trưởng bỏ hẳn thói quen tắm nước lạnh, vậy mà cháu…”
“Cát bí thư trưởng?”
Đàm Khải Bình dùng ánh mắt sắc nhọn chuyển hướng Cát Vĩnh Thu, vừa rồi Ngô Hải Phương có hướng Đàm Khải Bình giới thiệu qua chức vụ của đám người Cát Vĩnh Thu, nhưng đường nhìn của hắn chỉ dừng lại một nháy trên mặt Cát Vĩnh Thu liền quay đầu nhìn 2 người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà…
“Nói bậy nói bạ, tao nói vậy với mày lúc nào?” Cát Vĩnh Thu tức muốn hộc máu, không ngờ được Thẩm Hoài mắt không nháy, tim không nhảy liền đem cả bồn nước bẩn đổ ụp xuống đầu mình.
“Cát bí thư trưởng, trước mặt Đàm bộ trưởng đây, thái độ này của ngươi là gì! Muốn đùn đẩy trách nhiệm ư!” Ngô Hải Phong lệ thanh quát Cát Vĩnh Thu, ánh mắt phẫn nộ của hắn hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Cát Vĩnh Thu vậy.
Ngô Hải Phong ngồi ghế bí thư thị ủy đã lâu, quan uy tích rất nặng, vừa quát một tiếng khiến Cát Vĩnh Thu hồn kinh phách tán, sững cứng người, nửa ngày cũng không dám vì mình phân biện nữa.
Một khắc này Cát Vĩnh Thu cũng hiểu được, bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đã nhận ra trò mèo của bọn hắn, hắn càng tranh biện càng sẽ khiến Ngô Hải Phong phẫn nộ.
Thẩm Hoài đột nhiên xông ra, Ngô Hải Phong chỉ nghĩ đến 2 loại khả năng: Một là Đàm Khải Bình ngầm chỉ đạo Thẩm Hoài diễn trò, đại biểu tỉnh ủy muốn kiên quyết ép chuyện này xuống; khả năng còn lại là Cao Thiên Hà với Cát Vĩnh Thu liên hợp đào hố cho mình nhảy; Ngô Hải Phong có xu hướng thiên về khả năng phía sau.
Thẩm Hoài chỉ ở trong biệt thự số 6 có tầm 2 phút, nếu không phải Cát Vĩnh Thu kể rõ thực tình, sao hắn có thể đoán ra Trần Minh Đức chết vì phát bệnh khi tắm nước lạnh.
Hơn nữa, trong tỉnh không cho Đông Hoa cơ hội ra giá trả giá liền muốn kiên quyết áp sự kiện này xuống cũng không hợp lẽ thường.
Ngoài ra, chính là hành tung khả nghi của Cao Thiên Hà.
Trần Minh Đức là phó thị trưởng, bởi bệnh mà vong, Cao Thiên Hà làm lãnh đạo tối cao của phủ thị chính, lại trái mắc cái này, phải bận cái kia, dây dưa không chịu lộ mặt, kéo mãi không được còn chọn chuẩn thời cơ, với Đàm Khải Bình theo nhau trước sau đặt chân lên nhà khách Nam viên. Mà lại ngay câu nói đầu tiên với Đàm Khải Bình đã phủi sạch trách nhiệm, tỏ ra mình vô can trong toàn bộ sự việc…
Nếu trong lòng Cao Thiên Hà không có quỷ, Ngô Hải Phong có thể viết ngược họ mình.
Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều là người của Cao Thiên Hà.
Bành Dũng cường điệu giữa trưa nhà khách không cung cấp nước nóng khiến Trần Minh Đức 2 lần tỏ ý kiến, lại tuyệt khẩu không nhắc đến Trần Minh Đức có thói quen tắm nước lạnh, đây rõ ràng là đào sẵn hố, đợi chính mình nhảy vào mà.
Trong gian rửa mặt nhìn qua có vẻ chỉnh tề, nhưng thế cũng không thể thuyết minh vấn đề gì được. Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều đến hiện trường sớm nhất, trước cả nhân viên công tác lẫn bác sỹ cấp cứu, bọn hắn có thừa thời gian để động tay động chân…
Ngô Hải Phong vạn vạn không nghĩ đến, sớm biết Cao Thiên Hà thèm thuồng chiếc ghế bí thư thị ủy đã lâu mà mình vẫn khăng khăng nhảy xuống hố do bọn hắn đào sẵn.
Khắc này, trong ánh mắt Ngô Hải Phong nhìn về phía Cao Thiên Hà chứa đầy sự phẫn nộ vì bị bán đứng.
Cao Thiên Hà cũng sắc mặt đại biến, vừa kinh vừa nghi, hắn nghĩ không ra vì sao Cát Vĩnh Thu lại bán đứng hắn, hắn không hiểu nổi vì lẽ gì Cát Vĩnh Thu thổ lộ thực tình với Thẩm Hoài sau lưng hắn. Khăng khăng Đàm Khải Bình lại đang ở hiện trường, không cách nào nắm chặt Cát Vĩnh Thu hỏi cho ra nhẽ, càng không có cơ hội giải thích hiểu lầm với Ngô Hải Phong.
Nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt mình của Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà liền biết thù này hắn không muốn kết cũng phải kết.
Cho dù lúc này có cơ hội giải thích với Ngô Hải Phong, không lẽ Ngô Hải Phong sẽ tin? Muốn trách thì chỉ trách mới đầu mình phủi được quá sạch sẽ, ngược lại thành để lộ ra nghi vấn, dù sao hắn vốn cũng không tồn ý tốt với Ngô Hải Phong.
Lòng bàn tay Thẩm Hoài mướt đầy mồ hôi, nhìn thấy Ngô Hải Phong hận không thể đem Cao Thiên Hà ăn tươi nuốt sống mới dám đoán định, xem ra lần này mình cược đúng rồi.
Có người từng đưa sự nghi kỵ giữa các tù nhân để giải thích mức độ tín nhiệm lẫn nhau trong lòng đám quan viên. Quan viên cạnh tranh càng trực tiếp, mức độ tín nhiệm càng thấp.
Làm tay chân sau cái chết của Trần Minh Đức, lái sự kiện theo hướng quan hệ nam nữ, điều này tuy phù hợp lợi ích hai bên, nhưng muốn để Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong đi đến thống nhất trước, hay có sự phối hợp nhuần nhuyễn, vậy thì không có khả năng, rốt cuộc ai cũng phải phòng bị đừng để đối phương đâm sau lưng một đao, khi đó có hối hận cũng đã muộn.
Đàm Khải Bình lăn lộn trên quan trường gần nửa đời, trên đường đi đã đặc ý tìm hiểu qua một lần các mối quan hệ ở Đông Hoa, để tiện vãn hồi chút chủ động khi xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức. Hắn không ngờ được, quyền chủ động sẽ đến nhanh, đến kịp thời thế này.
Tuy Đàm Khải Bình còn chưa biết rõ cụ thể tình hình, nhưng phản ứng của đám người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà đã đủ để hắn nhìn ra manh mối…
“Trần thị trưởng mấy ngày trước còn phàn nàn buổi trưa nhà khách không cung ứng nước nóng…” Bành Dũng là kẻ phản ứng chậm chạp nhất, vẫn tưởng chiếu theo kế hoạch cũ, muốn giúp Cát Vĩnh Thu bác bỏ lời Thẩm Hoài.
“Hồ đồ!” Tiếng quát của Ngô Hải Phong chợt vang lên, dị thường đột ngột và bén nhọn, phảng phất mang theo lửa giận không cách nào đè nén. Thậm chí hắn còn cho rằng lúc này Bành Dũng nói vậy là để cố ý dắt mũi mình, chấn giận trong nội tâm cường liệt đến đâu không nghĩ cũng biết.
Ngô Hải Phong túm chắc Bành Dũng mà mắng:
“Đồng chí Minh Đức đã chỉ ra thiếu sót trong công tác của mấy người, vậy mà còn chậm chạp không thay đổi. Giữa trời lạnh thế này mà đồng chí Minh Đức phải tắm nước lạnh, đến nỗi phát tác bệnh tim mà chết, đây là trách nhiệm của ai? Đồng chí Minh Đức bất hạnh qua đời, nhà khách Nam viên phải có trách nhiệm, phủ thị chính chỉ đạo công tác ở đây cũng phải có trách nhiệm!”
Bị Ngô Hải Phong mắng một trận ngập đầu, tức thì khiến Bành Dũng như lọt vào sương mù, hắn làm sao có thể nghĩ ra hình thế thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Lái cái chết của Trần Minh Đức theo hướng quan hệ nam nữ, không phải Ngô Hải Phong đã mặc nhận ư? Sao bởi cây gậy chọc cứt Thẩm Hoài vừa xuất hiện đã thay đổi khẩu phong?
Vợ Trần Minh Đức còn đang ngập trong thương tâm, thấy mấy lãnh đạo thành phố đại phát lôi đình, chỉ cho là bọn hắn đang vì cái chết của Minh Đức mà tự trách, nhịn không nổi lại khóc lớn: “Lão Trần có tật này, đã nói bao lần mà vẫn không sửa, chỉ nói tắm nước lạnh thoải mái toàn thân… Lão Trần a, sao anh lại đi thế này!”
Đến giờ phút này Cát Vĩnh Thu mới thực sự ý thức đến đại thế đã mất, không dám biện giải cho mình, thậm chí hắn còn không dám quay sang cắn ngược Thẩm Hoài: Tay của phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đàm Khải Bình còn đang đặt trên vai Thẩm Hoài kia kìa.
Cát Vĩnh Thu biết rằng, càng tranh biện, càng giãy dụa càng đem lại hậu quả không lường hết được, chỉ đành đáng thương nhìn Cao Thiên Hà cầu cứu, hy vọng Cao Thiên Hà có thể hiểu, mình không hề bán đứng ông ta, là thằng chó đẻ Thẩm Hoài ngậm máu phun người!
Tiếp đó, động tác đặt tay lên vai Thẩm Hoài hỏi dò sự việc cụ thể của phó trưởng ban tổ chức tỉnh Đàm Khải Bình càng khiến Ngô Hải Phong chết lặng.
Trong ấn tượng của Ngô Hải Phong, Thẩm Hoài là một kẻ bất học vô thuật, không biết dùng đầu óc. Trần Minh Đức vì nguyên nhân đặc thù nào đó mới không thể không đem hắn chiếu cố ở bên người.
Ngô Hải Phong tuyệt không cho rằng trước đó chỉ bằng mấy phút dừng lại trên lầu Thẩm Hoài đã nhìn ra nghi điểm, lúc ấy Thẩm Hoài xông ra rất có thể là do Đàm Khải Bình bố trí, cố ý diễn cho mọi người xem!
Tức thì Ngô Hải Phong cảm nhận được tình thế không hay, tình cảnh của bản thân chợt trở nên rất hung hiểm.
Tin Trần Minh Đức chết là do hắn báo với lên trên tỉnh, cũng là hắn hàm hồ về nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức.
Nếu Đàm Khải Bình đã chỉ đạo Thẩm Hoài nhảy ra quấy rối cục diện, vậy rất có thể trong tỉnh đã tỏ rõ quyết tâm muốn đem sự tình áp xuống, hơn nữa còn không cho Đông Hoa có cơ hội ra giá trả giá.
Ngô Hải Phong nghĩ không rõ ràng vì sao trong tỉnh lại muốn làm thế này. Nhưng hắn phát hiện, bản thân đã không còn đường lui.
Nếu quả hắn cam chịu, trong tỉnh tất sẽ truy cứu thái độ không rõ ràng khi báo cáo cái chết của Trần Minh Đức, cố ý để tỉnh ủy sa vào bị động.
Đầu năm nay tội danh lớn nhất không phải giết người hay cướp của, mà là chống đối! Hơn nữa thái độ còn thập phần ác liệt.
Nếu để lại dạng ấn tượng như thế trong tỉnh, vậy Ngô Hải Phong biết rằng sự nghiệp chính trị của mình cũng đi tong.
Không thể lập tức cam chịu, vậy chỉ có thể cắn răng kiên trì 2 điểm: Một là Trần Minh Đức từng hai lần có ý kiến khi nhà khách không cung cấp nước nóng; hai là trong gian rửa mặt không có vết tích xả nước lạnh.
Nếu nói vậy, há không phải công khai đối lập với trên tỉnh, bức tỉnh ủy chính thức mở cuộc điều tra?
Ngô Hải Phong bắt đầu nhận thức được hành vi hàm hồ khi báo cáo về cái chết của Trần Minh Đức có bao nhiêu nguy hiểm.
Có điều chỉ đến khi Thẩm Hoài đột nhiên xông ra, chân chính đem hắn bức đến góc chết, Ngô Hải Phong mới ý thức ra, vậy thì đã muộn.
Thẩm Hoài đột nhiên xuất hiện, cộng với biểu hiện đầy phối hợp giữa hai bên Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình cũng khiến đám người Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng vừa kinh vừa nghi.
Đặc biệt là hai người Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng. Rốt cuộc kẻ làm tặc tâm hư, Thẩm Hoài chỉ rõ Trần Minh Đức chết là do tắm nước lạnh càng khiến bọn hắn hoảng loạn, phảng phất như giữa ban ngày ban mặt bị lột truồng giữa phố…
“Ba ngày trước Trần thị trưởng dẫn đội thị sát xưởng thép thành phố. Ngày đó trong xưởng đã xảy ra sự cố rơi chết công nhân từ trên lò cao xuống. Tôi bất hạnh bị người công nhân đó nện trúng bả vai. Tuy thương thế không có gì đáng ngại, nhưng Trần thị trưởng kiên trì muốn tôi lưu lại bệnh viện để theo dõi, thế nên mấy ngày nay tôi không ở bên người Trần thị trưởng được.”
Thẩm Hoài cúi đầu kể lể, mấy ngày qua hắn trải qua đủ kích động, nước mắt nói đến là đến, nhìn qua có vẻ cực chân tình thiết ý, trên thực tế, lúc Đàm Khải Bình đặt tay lên vai, cả người hắn như quả bóng da xì hơi, nhẹ nhõm cả lên. Không quản sau lưng bác hai nói gì chăng nữa, nhưng tốt xấu cũng nhắc đến mình với Đàm Khải Bình, thế này là đủ để diễn “ngọt” màn tiếp theo rồi.
Thẩm Hoài vừa nấc vừa tiếp tục nói:
“Giờ cháu rất hận chính mình, có câu thương nhẹ không xa hỏa tuyến, cháu vì chút thương nhẹ nơi vai mà buông bỏ trách nhiệm chiếu cố Trần thị trưởng, ngay cả tin Trần bí thư mất cũng do Cát bí thư trưởng thông báo mới biết…”
Ngô Hải Phong vừa muốn chất vấn Thẩm Hoài, nếu đã không ở bên người Trần Minh Đức, lại sao dám khẳng định Trần Minh Đức chết vì tắm nước lạnh mà phát bệnh, nhưng nghe đến Thẩm Hoài nhắc tới “Cát bí thư trưởng”, lông tóc cả người Ngô Hải Phong đều dựng đứng cả lên.
Tâm lý Ngô Hải Phong bốc hỏa ngùn ngụt, hắn không nhìn Cát Vĩnh Thu mà căm hận nhìn Cao Thiên Hà…
Thẩm Hoài không rảnh đi quan sát phản ứng của người khác, chính như đám người Ngô Hải Phong có một lần cơ hội hàm hồ khi Trần Minh Đức chết bất đắc kỳ tử, hắn cũng chỉ có một lần cơ hội đập nồi dìm thuyền, đem nước quấy được càng đục.
“…Cát bí thư trưởng nói với cháu, buổi trưa trong Nam viên không cung cấp nước nóng, Trần thị trưởng vì tắm nước lạnh mà phát tật, cầm thuốc ngất trong phòng, không kịp cứu chữa, liền… Lúc rời tỉnh thành, dì ngàn đinh ninh vạn dặn dò, cháu phải nhắc nhở Trần thị trưởng bỏ hẳn thói quen tắm nước lạnh, vậy mà cháu…”
“Cát bí thư trưởng?”
Đàm Khải Bình dùng ánh mắt sắc nhọn chuyển hướng Cát Vĩnh Thu, vừa rồi Ngô Hải Phương có hướng Đàm Khải Bình giới thiệu qua chức vụ của đám người Cát Vĩnh Thu, nhưng đường nhìn của hắn chỉ dừng lại một nháy trên mặt Cát Vĩnh Thu liền quay đầu nhìn 2 người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà…
“Nói bậy nói bạ, tao nói vậy với mày lúc nào?” Cát Vĩnh Thu tức muốn hộc máu, không ngờ được Thẩm Hoài mắt không nháy, tim không nhảy liền đem cả bồn nước bẩn đổ ụp xuống đầu mình.
“Cát bí thư trưởng, trước mặt Đàm bộ trưởng đây, thái độ này của ngươi là gì! Muốn đùn đẩy trách nhiệm ư!” Ngô Hải Phong lệ thanh quát Cát Vĩnh Thu, ánh mắt phẫn nộ của hắn hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Cát Vĩnh Thu vậy.
Ngô Hải Phong ngồi ghế bí thư thị ủy đã lâu, quan uy tích rất nặng, vừa quát một tiếng khiến Cát Vĩnh Thu hồn kinh phách tán, sững cứng người, nửa ngày cũng không dám vì mình phân biện nữa.
Một khắc này Cát Vĩnh Thu cũng hiểu được, bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đã nhận ra trò mèo của bọn hắn, hắn càng tranh biện càng sẽ khiến Ngô Hải Phong phẫn nộ.
Thẩm Hoài đột nhiên xông ra, Ngô Hải Phong chỉ nghĩ đến 2 loại khả năng: Một là Đàm Khải Bình ngầm chỉ đạo Thẩm Hoài diễn trò, đại biểu tỉnh ủy muốn kiên quyết ép chuyện này xuống; khả năng còn lại là Cao Thiên Hà với Cát Vĩnh Thu liên hợp đào hố cho mình nhảy; Ngô Hải Phong có xu hướng thiên về khả năng phía sau.
Thẩm Hoài chỉ ở trong biệt thự số 6 có tầm 2 phút, nếu không phải Cát Vĩnh Thu kể rõ thực tình, sao hắn có thể đoán ra Trần Minh Đức chết vì phát bệnh khi tắm nước lạnh.
Hơn nữa, trong tỉnh không cho Đông Hoa cơ hội ra giá trả giá liền muốn kiên quyết áp sự kiện này xuống cũng không hợp lẽ thường.
Ngoài ra, chính là hành tung khả nghi của Cao Thiên Hà.
Trần Minh Đức là phó thị trưởng, bởi bệnh mà vong, Cao Thiên Hà làm lãnh đạo tối cao của phủ thị chính, lại trái mắc cái này, phải bận cái kia, dây dưa không chịu lộ mặt, kéo mãi không được còn chọn chuẩn thời cơ, với Đàm Khải Bình theo nhau trước sau đặt chân lên nhà khách Nam viên. Mà lại ngay câu nói đầu tiên với Đàm Khải Bình đã phủi sạch trách nhiệm, tỏ ra mình vô can trong toàn bộ sự việc…
Nếu trong lòng Cao Thiên Hà không có quỷ, Ngô Hải Phong có thể viết ngược họ mình.
Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều là người của Cao Thiên Hà.
Bành Dũng cường điệu giữa trưa nhà khách không cung cấp nước nóng khiến Trần Minh Đức 2 lần tỏ ý kiến, lại tuyệt khẩu không nhắc đến Trần Minh Đức có thói quen tắm nước lạnh, đây rõ ràng là đào sẵn hố, đợi chính mình nhảy vào mà.
Trong gian rửa mặt nhìn qua có vẻ chỉnh tề, nhưng thế cũng không thể thuyết minh vấn đề gì được. Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều đến hiện trường sớm nhất, trước cả nhân viên công tác lẫn bác sỹ cấp cứu, bọn hắn có thừa thời gian để động tay động chân…
Ngô Hải Phong vạn vạn không nghĩ đến, sớm biết Cao Thiên Hà thèm thuồng chiếc ghế bí thư thị ủy đã lâu mà mình vẫn khăng khăng nhảy xuống hố do bọn hắn đào sẵn.
Khắc này, trong ánh mắt Ngô Hải Phong nhìn về phía Cao Thiên Hà chứa đầy sự phẫn nộ vì bị bán đứng.
Cao Thiên Hà cũng sắc mặt đại biến, vừa kinh vừa nghi, hắn nghĩ không ra vì sao Cát Vĩnh Thu lại bán đứng hắn, hắn không hiểu nổi vì lẽ gì Cát Vĩnh Thu thổ lộ thực tình với Thẩm Hoài sau lưng hắn. Khăng khăng Đàm Khải Bình lại đang ở hiện trường, không cách nào nắm chặt Cát Vĩnh Thu hỏi cho ra nhẽ, càng không có cơ hội giải thích hiểu lầm với Ngô Hải Phong.
Nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt mình của Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà liền biết thù này hắn không muốn kết cũng phải kết.
Cho dù lúc này có cơ hội giải thích với Ngô Hải Phong, không lẽ Ngô Hải Phong sẽ tin? Muốn trách thì chỉ trách mới đầu mình phủi được quá sạch sẽ, ngược lại thành để lộ ra nghi vấn, dù sao hắn vốn cũng không tồn ý tốt với Ngô Hải Phong.
Lòng bàn tay Thẩm Hoài mướt đầy mồ hôi, nhìn thấy Ngô Hải Phong hận không thể đem Cao Thiên Hà ăn tươi nuốt sống mới dám đoán định, xem ra lần này mình cược đúng rồi.
Có người từng đưa sự nghi kỵ giữa các tù nhân để giải thích mức độ tín nhiệm lẫn nhau trong lòng đám quan viên. Quan viên cạnh tranh càng trực tiếp, mức độ tín nhiệm càng thấp.
Làm tay chân sau cái chết của Trần Minh Đức, lái sự kiện theo hướng quan hệ nam nữ, điều này tuy phù hợp lợi ích hai bên, nhưng muốn để Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong đi đến thống nhất trước, hay có sự phối hợp nhuần nhuyễn, vậy thì không có khả năng, rốt cuộc ai cũng phải phòng bị đừng để đối phương đâm sau lưng một đao, khi đó có hối hận cũng đã muộn.
Đàm Khải Bình lăn lộn trên quan trường gần nửa đời, trên đường đi đã đặc ý tìm hiểu qua một lần các mối quan hệ ở Đông Hoa, để tiện vãn hồi chút chủ động khi xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức. Hắn không ngờ được, quyền chủ động sẽ đến nhanh, đến kịp thời thế này.
Tuy Đàm Khải Bình còn chưa biết rõ cụ thể tình hình, nhưng phản ứng của đám người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà đã đủ để hắn nhìn ra manh mối…
“Trần thị trưởng mấy ngày trước còn phàn nàn buổi trưa nhà khách không cung ứng nước nóng…” Bành Dũng là kẻ phản ứng chậm chạp nhất, vẫn tưởng chiếu theo kế hoạch cũ, muốn giúp Cát Vĩnh Thu bác bỏ lời Thẩm Hoài.
“Hồ đồ!” Tiếng quát của Ngô Hải Phong chợt vang lên, dị thường đột ngột và bén nhọn, phảng phất mang theo lửa giận không cách nào đè nén. Thậm chí hắn còn cho rằng lúc này Bành Dũng nói vậy là để cố ý dắt mũi mình, chấn giận trong nội tâm cường liệt đến đâu không nghĩ cũng biết.
Ngô Hải Phong túm chắc Bành Dũng mà mắng:
“Đồng chí Minh Đức đã chỉ ra thiếu sót trong công tác của mấy người, vậy mà còn chậm chạp không thay đổi. Giữa trời lạnh thế này mà đồng chí Minh Đức phải tắm nước lạnh, đến nỗi phát tác bệnh tim mà chết, đây là trách nhiệm của ai? Đồng chí Minh Đức bất hạnh qua đời, nhà khách Nam viên phải có trách nhiệm, phủ thị chính chỉ đạo công tác ở đây cũng phải có trách nhiệm!”
Bị Ngô Hải Phong mắng một trận ngập đầu, tức thì khiến Bành Dũng như lọt vào sương mù, hắn làm sao có thể nghĩ ra hình thế thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Lái cái chết của Trần Minh Đức theo hướng quan hệ nam nữ, không phải Ngô Hải Phong đã mặc nhận ư? Sao bởi cây gậy chọc cứt Thẩm Hoài vừa xuất hiện đã thay đổi khẩu phong?
Vợ Trần Minh Đức còn đang ngập trong thương tâm, thấy mấy lãnh đạo thành phố đại phát lôi đình, chỉ cho là bọn hắn đang vì cái chết của Minh Đức mà tự trách, nhịn không nổi lại khóc lớn: “Lão Trần có tật này, đã nói bao lần mà vẫn không sửa, chỉ nói tắm nước lạnh thoải mái toàn thân… Lão Trần a, sao anh lại đi thế này!”
Đến giờ phút này Cát Vĩnh Thu mới thực sự ý thức đến đại thế đã mất, không dám biện giải cho mình, thậm chí hắn còn không dám quay sang cắn ngược Thẩm Hoài: Tay của phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đàm Khải Bình còn đang đặt trên vai Thẩm Hoài kia kìa.
Cát Vĩnh Thu biết rằng, càng tranh biện, càng giãy dụa càng đem lại hậu quả không lường hết được, chỉ đành đáng thương nhìn Cao Thiên Hà cầu cứu, hy vọng Cao Thiên Hà có thể hiểu, mình không hề bán đứng ông ta, là thằng chó đẻ Thẩm Hoài ngậm máu phun người!
/480
|