Tảng sáng, lúc Đường Kiến Dân tỉnh lại, thấy vợ trở mình, biết cả đêm chắc nàng mất ngủ. Nhìn sáng thấu qua lớp mành, hắn vươn tay cầm đồng hồ lên xem, đã là bảy giờ sáng.
Nghe trong sân có tiếng động, Đường Kiến Dân đoán là Thẩm Hoài đã rời giường, bèn ngồi dậy mặc quần áo, nghe vợ trở mình nói chuyện sau lưng: “Việc này em nhất định phải nói với anh tư…”
“Anh thấy không cần quá gấp.” Đường Kiến Dân xoay người, nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ của vợ, nói: “Hai ngày nữa anh tư đến Hoài Hải nhận chức rồi, thành tích Thẩm Hoài làm ra ở Đông Hoa, sớm muộn thì anh ta cũng thấy. Lần này Thẩm Hoài trở về chắc cũng không muốn để mọi người náo đến lật mặt?”
“…” Tính cách Tống Văn Tuệ rất cứng rắn, nhưng cũng hiểu chồng mình nói có lý, chuyện giưa cha con Thẩm Hoài và anh tư, nàng xen vào chưa hẳn đã có kết quả tốt, nhưng uất ức trong lòng khó mà tán đi, nói: “Chẳng lẽ mặc cho họ Tạ kia đặt điều, xuyên tạc Thẩm Hoài?”
“Chị tư khả năng là bởi chuyện Tạ Đường mới giận quá nói năng hơi không phải.” Hôm nay là đại thọ lão gia, thủ tướng cũng sẽ đại biểu TW đến chúc thọ. Đường Kiến Dân biết tính vợ, sợ không dằn nổi sinh chuyện ngay trên yến tiệc với Tống Bính Sinh, Tạ Giai Huệ, vội khuyên: “Anh nghĩ chưa hẳn chị tư đã toàn nói mò. Em nghĩ thử xem, nếu hết thảy đều là cô ta sắp xếp, vậy cô ta muốn gì?”
“Thẩm Quế Tú bệnh mất, Thẩm Hoài chịu khổ dưới nông trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ họ Tạ an tâm để Thẩm Hoài về lại Tống gia??” Tống Văn Tuệ ngồi bật dậy, nói: “Nếu Thẩm Hoài là đứa bất học vô thuật, ăn no chờ chết thì cũng thôi. Đằng này nó ưu tú như thế, cô ta không sợ tương lai Thẩm Hoài có năng lực, đòi lại công bằng cho mẹ, đuổi cô ta khỏi nhà họ Tống?”
Đường Kiến Dân cười khổ, hắn không ưa thích chuyện ngươi lừa ta gạt trên chốn quan trường. Nhưng thê tử phỏng đoán dụng tâm Tạ Giai Huệ như thế, hắn không thể phản bác hoàn toàn, cũng không muốn tiếp tục chọc giận vợ, đành ôn tồn khuyên:
“Anh cảm thấy, chuyện gì đã qua mọi người không cần nhắc lại là gì. Cho dù trước đây Thẩm Hoài có sai lầm, cũng là bởi hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, không thể một gậy đánh chết nó được. Em cũng biết tính phản nghịch của Đồng Đồng rồi đấy, không phải hai năm nay dần trưởng thành hơn không ít? Người cuối cùng vẫn phải lướn, giờ Thẩm Hoài vùi đầu vào công tác, cũng có năng lực làm ra thành tích, anh nghĩ, điều này là quan trọng nhất…”
Tống Văn Tuệ nghe trượng phu nói hợp tâm ý, cũng biết hiện tại nói đỡ cho Thẩm Hoài cũng không tạo ra được hiệu quả gì, hơn nữa ngày hôm nay là ngày đặc biệt, dù có chuyện gì không cao hứng cũng không thể mang trên mặt được.
Tống Văn Tuệ mặc đồ rời giường, mở cửa thấy Thẩm Hoài đang ngồi xổm trong sân, mới nói: “Trưa hôm nay thiết yến ở Phong Trạch viên, đến lúc đó thủ tướng cũng sẽ đại biểu TW đến chúc thọ. Cháu thu thập trước một cái, nhớ mang cả lá trà lão Thôi gửi tặng, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đại trạch luôn…”
Lúc này điện thoại trong nhà chợt vang lên, qua một lúc Đường Kiến Dân chạy ra, Tống Văn Tuệ hỏi: “Ai gọi điện thế?”
“Anh tư gọi điện qua, nói lát nữa sẽ qua đón Thẩm Hoài đến chỗ lão gia.” Đường Kiến Dân nói.
“Anh ta cũng biết đến mặt mũi! Sao không sớm đến đón?” Vốn hôm nay Tống Văn Tuệ không định nói thêm điều gì, nhưng nghe anh tư gọi điện đến, tà hỏa trong đầu không khống chế nổi phún lên.
Thẩm Hoài chỉ biết cười khổ, cũng như hắn giả bộ “về nhà đoàn tụ” trước mặt người khác, dù trong lòng phụ thân hắn không còn mấy tình cha con, nhưng hôm nay, trước mặt người ngoài, không thể không diễn vở “phụ tử nhận nhau”.
“Tiểu cô và tiểu cô phụ cứ sang chỗ ông nội trước; cháu chờ ba qua đón rồi đi luôn cũng được.” Thẩm Hoài bình tĩnh nói, cuộc sống mà, chẳng qua là một vở kịch diễn cho người khác xem, hắn cũng phải nhập vai diễn cho đạt mới được.
Tay Đường Kiến Dân đặt lên vai thê tử, an ủi nàng đừng nói thêm gì nữa cả.
Giữa trưa thiết yến ở Phong Trạch viên, thủ tướng sẽ thay mặt TW đến chúc thọ, thân bằng cố hữu khác đều có mặt, thực không nên treo cảm xúc ở trên mặt.
Tống Văn Tuệ bực đến cơm sáng nuốt không trôi, rửa mặt xong liền cùng Đường Kiến Dân đến chỗ ông nội trước.
Đợi ước chừng một giờ mới nghe được ngoài cửa có tiếng còi oto, Thẩm Hoài thả quyển sách trong tay xuống, cầm hai hộp trà Thôi Hướng Đông nhờ chuyển lên tay, đi ra ngoài.
“Chào cậu Thẩm Hoài!” Ngụy Nhạc vừa xuống xe định gọi Thẩm Hoài thì thấy hắn từ trong cửa đi ra, vội chạy ra sau, mở cửa xe đón hắn lên.
Thẩm Hoài cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt như đúc ra cùng một khuôn với mình, cảm giác xa lạ ngập tràn trong lòng. Thẩm Hoài muốn diễn cho xong, định mở miệng gọi một tiếng, nhưng cái từ kia ra đến họng liền nghẹn cứng ở đó, không cách nào nói ra miệng được.
Người trước mặt này thực tế không liên quan gì đến mình, tội gì phải lấy lòng hắn? tâm lý Thẩm Hoài nghĩ, nhưng khắc này hắn như bị Thẩm Hoài thực sự phụ thể, cảm xúc ngũ vị tạp trần chen cứng trong đầu, cũng quên mất phải ngồi lên xe.
Ánh mắt sắc bén của Tống Bính Sinh nhìn chằm chằm Thẩm Hoài mấy giây, mới mở miệng: “Con vào đi, còn phải tới đại trạch nữa.” Ngữ khí ông ta rất lạnh…
Từ ánh mắt Tống Bính Sinh, Thẩm Hoài cảm nhận được sự cảnh giác của ông ta, biết hắn đang lo mình sẽ đại náo trong thọ yến, thầm nói: Người không hoan nghênh mình trở về nhất trong Tống gia có lẽ là ông ta thôi?
Trong lòng chất đầy bi ai, “hắn” trước đây làm ra rất nhiều sai lầm, cũng đúng là đã thương hại rất nhiều vô tội, nhưng sao lại không phải do kẻ trước mắt này hại nên?
Thẩm Hoài cúi đầu ngồi vào trong xe, đem hai hộp trà Thôi Hướng Đông nhờ gửi đặt trên đầu gối, an tĩnh đợi Ngụy Nhạc về khởi động xe.
Đường nhìn Tống Bính Sinh rơi lên hộp trà, mày mắt hơi nhíu lại, hỏi: “Đây là lễ vật con mang từ Đông Hoa về cho lão gia? Thôi được rồi, đừng cầm đi làm gì, quà của con ba đã giúp chuẩn bị sẵn…”
“Con không chuẩn bị lễ gì cả, chỉ mang tay không về nhà. Hai hộp trà này là của Thôi Hướng Đông nhờ con chuyển cho ông nội…” Thẩm Hoài nói.
Tống Bính Sinh không biết vì sao Thẩm Hoài lại quen biết với Thôi Hướng Đông, cũng không hiểu Thôi Hướng Đông vốn hận Tống gia vào xương, sao sẽ để Thẩm Hoài chuyển giùm hai hộp trà làm quà? Đầy tâm nghi hoặc, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi nhiều.
Thẩm Hoài tự nhiên sẽ không giải thích gì nhiều, mắt đăm đăm nhìn vào gáy Ngụy Nhạc, im lìm không nói chuyện.
Không khí trong xe sa vào tĩnh lặng, Ngụy Nhạc mở máy chạy ra phố Tây tự ngay đầu hẻm.
Đường Kiến Dân cũng sợ Thẩm Hoài không nhịn nổi trở mặt với Tống Bính Sinh, sớm đợi sẵn ngoài cửa lớn Tống trạch, thấy xe Tống Bính Sinh chạy tới, vội bước nhanh lên trước, định mở cửa xe.
Tuy không khí trong xe lạnh đến mức có thể đông cứng người, nhưng chỉ cần không mở miệng cãi vã hoặc động thủ đánh nhau là tốt rồi, Đường Kiến Dân tiếp qua hai hộp trà trong tay Thẩm Hoài, nói: “Lão gia vừa nghe tiểu cô cháu nói tới hai hộp trà này, đang gọi điện hỏi thăm với lão Thôi, cháu nhanh đưa hai hộp này sang chỗ ông đi…” thầm nghĩ nếu Thẩm Hoài đã cùng Tống Bính Sinh đến đây, người ngoài cũng đã nhìn thấy, vậy tiếp theo nên chia tách hai người ra là ổn nhất.
Tuy mới chín giờ, yến lại được đặt ở Phong Trạch viên, nhưng bên Tống trạch vẫn có rất nhiều người, một số đang đứng trong sân tán gẫu.
Bọn hắn thấy Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh theo nhau xuống xe, lại nhìn Thẩm Hoài như đúc từ một khuôn với Tống Bính Sinh, đều kinh ngạc: Không nghe nói lão tứ nhà họ Tống có con trai a?
Đương nhiên cũng có người biết nội tình, biết trước đây Tống Bính Sinh có một cuộc hôn nhân không nổi bật lắm, cũng có một đứa con trai. Thấy Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh đồng thời xuống xe, tâm lý đều hoảng nhiên đại ngộ: Chắc là đứa nhỏ bị lão tứ nhà họ Tống đưa ra nước ngoài đây mà… Không ngờ đã lớn thế này.
Nhìn Đường Kiến Dân dẫn cậu thanh niên vào trong nhà, có người nhịn không nổi hỏi: “Đây là người nhà lão tứ?”
“Ừ!” Đường Kiến Dân đem Thẩm Hoài giới thiệu cho thân bằng cố hữu của Tống gia, nhưng cũng giới thiệu rất sơ sài, nói: “Là người nhà lão tứ, hồi trước một mực ở nước ngoài đọc sách, mới về nước không lâu….”
“Bít bít bít..” đằng sau truyền tới một hồi còi khiến mọi người giật nãy mình, Thẩm Hoài quay đầu lại, bắt gặp một chiếc Cadillac đang từ mặt sau bức tới. hai ngày nay Thẩm Hoài rất ít khi bắt gặp chiếc xe nào dám ngông nghênh trong này như vậy, vừa muốn nhường đường, Đường Kiến Dân đã nắm tay hắn lại, nói nhỏ: “Là anh họ Hồng Quân của cháu, vừa mua được chiếc xe, liền đi khắp nơi nghênh ngang khoe mẽ…”
Đường Kiến Dân không nhường lối, chiếc Cadillac đành thành thực ngừng lại ven đường, một thanh niên chừng hơn 30 tuổi ló đầu ra, cười nói với Đường Kiến Dân: “Tiểu di phụ, chú ngăn đường không nhường, có phải định mượn xe cháu lái hai ba ngày cho đã tay không?”
Đường Kiến Dân vẫy vẫy tay, nói: “Thằng này ngứa da rồi, không sợ lão gia chạy ra nện nát xe?”
“Hôm nay là đại thọ tám mươi, nện xe không hỉ khánh a; xe nện rồi, tiểu di phụ sao được lái thử nữa?” Tống Hồng Quân cười xuống xe, nhét chìa khóa vào trong tay Đường Kiến Dân, nhìn Thẩm Hoài đứng bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Cậu là Thẩm Hoài? A, tôi cũng không nhớ đã gặp cậu lúc nào chưa nữa. Chúng ta đã gặp lần nào chưa?”
“Chắc là không, mấy năm tôi ở Bắc Kinh cũng không hay về đây, nhớ được hình như lúc đó anh họ còn làm sinh ý ở Quảng Nam.” Thẩm Hoài nói.
Tống Hồng Quân không chỉ là con cả của con gái lớn Tống Kỳ, cũng là lão đại trong đám con cháu đời thứ ba. Mười năm trước hắn đã xuống biển kinh thương, hiện tại trong tay có mấy nhà công ty. Mấy năm Thẩm Hoài ở Bắc Kinh, Tống Hồng Quân đều làm ăn ở Quảng Nam, hắn cũng mới nghe danh chứ chưa có cơ hội gặp mặt.
“Ài, tôi nói trí nhớ mình không tệ thế kia mà, chẳng qua cậu và chú tư rất giống, cũng giống cả ông nội.” Tống Hồng Quân nhiệt tình kéo bả vai Thẩm Hoài, rất quan tâm hỏi: “Tôi nhớ cậu về nước được hai năm rồi, giờ đang công tác ở đâu, là tự mình mở công ty hay làm việc trong cơ quan chính phủ?”
Chuyện say rượu ba năm trước, trong Tống gia chỉ có lớp cô chú đời thứ hai mới biết, đám con cháu chỉ biết Thẩm Hoài gây ra họa bị đuổi về nước, chứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không được rõ ràng.
Đối với sự nhiệt tình và quan tâm của Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài cũng nhìn rất đạm, thầm nghĩ có lẽ hắn đối với ai cũng đều nặn ra khuôn mặt nhiệt tình này, không hổ là đứa trời sinh làm buôn bán.
“Ở một thành phố trong tỉnh Hoài Hải.” Thẩm Hoài hồi đáp sơ sài, hắn cũng biết mình mà nói đang đảm nhiệm bí thư đảng ủy trấn Mai Khê, nói không chừng Tống Hồng Quân sẽ cười vỡ bụng mất.
Nghe trong sân có tiếng động, Đường Kiến Dân đoán là Thẩm Hoài đã rời giường, bèn ngồi dậy mặc quần áo, nghe vợ trở mình nói chuyện sau lưng: “Việc này em nhất định phải nói với anh tư…”
“Anh thấy không cần quá gấp.” Đường Kiến Dân xoay người, nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ của vợ, nói: “Hai ngày nữa anh tư đến Hoài Hải nhận chức rồi, thành tích Thẩm Hoài làm ra ở Đông Hoa, sớm muộn thì anh ta cũng thấy. Lần này Thẩm Hoài trở về chắc cũng không muốn để mọi người náo đến lật mặt?”
“…” Tính cách Tống Văn Tuệ rất cứng rắn, nhưng cũng hiểu chồng mình nói có lý, chuyện giưa cha con Thẩm Hoài và anh tư, nàng xen vào chưa hẳn đã có kết quả tốt, nhưng uất ức trong lòng khó mà tán đi, nói: “Chẳng lẽ mặc cho họ Tạ kia đặt điều, xuyên tạc Thẩm Hoài?”
“Chị tư khả năng là bởi chuyện Tạ Đường mới giận quá nói năng hơi không phải.” Hôm nay là đại thọ lão gia, thủ tướng cũng sẽ đại biểu TW đến chúc thọ. Đường Kiến Dân biết tính vợ, sợ không dằn nổi sinh chuyện ngay trên yến tiệc với Tống Bính Sinh, Tạ Giai Huệ, vội khuyên: “Anh nghĩ chưa hẳn chị tư đã toàn nói mò. Em nghĩ thử xem, nếu hết thảy đều là cô ta sắp xếp, vậy cô ta muốn gì?”
“Thẩm Quế Tú bệnh mất, Thẩm Hoài chịu khổ dưới nông trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ họ Tạ an tâm để Thẩm Hoài về lại Tống gia??” Tống Văn Tuệ ngồi bật dậy, nói: “Nếu Thẩm Hoài là đứa bất học vô thuật, ăn no chờ chết thì cũng thôi. Đằng này nó ưu tú như thế, cô ta không sợ tương lai Thẩm Hoài có năng lực, đòi lại công bằng cho mẹ, đuổi cô ta khỏi nhà họ Tống?”
Đường Kiến Dân cười khổ, hắn không ưa thích chuyện ngươi lừa ta gạt trên chốn quan trường. Nhưng thê tử phỏng đoán dụng tâm Tạ Giai Huệ như thế, hắn không thể phản bác hoàn toàn, cũng không muốn tiếp tục chọc giận vợ, đành ôn tồn khuyên:
“Anh cảm thấy, chuyện gì đã qua mọi người không cần nhắc lại là gì. Cho dù trước đây Thẩm Hoài có sai lầm, cũng là bởi hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, không thể một gậy đánh chết nó được. Em cũng biết tính phản nghịch của Đồng Đồng rồi đấy, không phải hai năm nay dần trưởng thành hơn không ít? Người cuối cùng vẫn phải lướn, giờ Thẩm Hoài vùi đầu vào công tác, cũng có năng lực làm ra thành tích, anh nghĩ, điều này là quan trọng nhất…”
Tống Văn Tuệ nghe trượng phu nói hợp tâm ý, cũng biết hiện tại nói đỡ cho Thẩm Hoài cũng không tạo ra được hiệu quả gì, hơn nữa ngày hôm nay là ngày đặc biệt, dù có chuyện gì không cao hứng cũng không thể mang trên mặt được.
Tống Văn Tuệ mặc đồ rời giường, mở cửa thấy Thẩm Hoài đang ngồi xổm trong sân, mới nói: “Trưa hôm nay thiết yến ở Phong Trạch viên, đến lúc đó thủ tướng cũng sẽ đại biểu TW đến chúc thọ. Cháu thu thập trước một cái, nhớ mang cả lá trà lão Thôi gửi tặng, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đại trạch luôn…”
Lúc này điện thoại trong nhà chợt vang lên, qua một lúc Đường Kiến Dân chạy ra, Tống Văn Tuệ hỏi: “Ai gọi điện thế?”
“Anh tư gọi điện qua, nói lát nữa sẽ qua đón Thẩm Hoài đến chỗ lão gia.” Đường Kiến Dân nói.
“Anh ta cũng biết đến mặt mũi! Sao không sớm đến đón?” Vốn hôm nay Tống Văn Tuệ không định nói thêm điều gì, nhưng nghe anh tư gọi điện đến, tà hỏa trong đầu không khống chế nổi phún lên.
Thẩm Hoài chỉ biết cười khổ, cũng như hắn giả bộ “về nhà đoàn tụ” trước mặt người khác, dù trong lòng phụ thân hắn không còn mấy tình cha con, nhưng hôm nay, trước mặt người ngoài, không thể không diễn vở “phụ tử nhận nhau”.
“Tiểu cô và tiểu cô phụ cứ sang chỗ ông nội trước; cháu chờ ba qua đón rồi đi luôn cũng được.” Thẩm Hoài bình tĩnh nói, cuộc sống mà, chẳng qua là một vở kịch diễn cho người khác xem, hắn cũng phải nhập vai diễn cho đạt mới được.
Tay Đường Kiến Dân đặt lên vai thê tử, an ủi nàng đừng nói thêm gì nữa cả.
Giữa trưa thiết yến ở Phong Trạch viên, thủ tướng sẽ thay mặt TW đến chúc thọ, thân bằng cố hữu khác đều có mặt, thực không nên treo cảm xúc ở trên mặt.
Tống Văn Tuệ bực đến cơm sáng nuốt không trôi, rửa mặt xong liền cùng Đường Kiến Dân đến chỗ ông nội trước.
Đợi ước chừng một giờ mới nghe được ngoài cửa có tiếng còi oto, Thẩm Hoài thả quyển sách trong tay xuống, cầm hai hộp trà Thôi Hướng Đông nhờ chuyển lên tay, đi ra ngoài.
“Chào cậu Thẩm Hoài!” Ngụy Nhạc vừa xuống xe định gọi Thẩm Hoài thì thấy hắn từ trong cửa đi ra, vội chạy ra sau, mở cửa xe đón hắn lên.
Thẩm Hoài cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt như đúc ra cùng một khuôn với mình, cảm giác xa lạ ngập tràn trong lòng. Thẩm Hoài muốn diễn cho xong, định mở miệng gọi một tiếng, nhưng cái từ kia ra đến họng liền nghẹn cứng ở đó, không cách nào nói ra miệng được.
Người trước mặt này thực tế không liên quan gì đến mình, tội gì phải lấy lòng hắn? tâm lý Thẩm Hoài nghĩ, nhưng khắc này hắn như bị Thẩm Hoài thực sự phụ thể, cảm xúc ngũ vị tạp trần chen cứng trong đầu, cũng quên mất phải ngồi lên xe.
Ánh mắt sắc bén của Tống Bính Sinh nhìn chằm chằm Thẩm Hoài mấy giây, mới mở miệng: “Con vào đi, còn phải tới đại trạch nữa.” Ngữ khí ông ta rất lạnh…
Từ ánh mắt Tống Bính Sinh, Thẩm Hoài cảm nhận được sự cảnh giác của ông ta, biết hắn đang lo mình sẽ đại náo trong thọ yến, thầm nói: Người không hoan nghênh mình trở về nhất trong Tống gia có lẽ là ông ta thôi?
Trong lòng chất đầy bi ai, “hắn” trước đây làm ra rất nhiều sai lầm, cũng đúng là đã thương hại rất nhiều vô tội, nhưng sao lại không phải do kẻ trước mắt này hại nên?
Thẩm Hoài cúi đầu ngồi vào trong xe, đem hai hộp trà Thôi Hướng Đông nhờ gửi đặt trên đầu gối, an tĩnh đợi Ngụy Nhạc về khởi động xe.
Đường nhìn Tống Bính Sinh rơi lên hộp trà, mày mắt hơi nhíu lại, hỏi: “Đây là lễ vật con mang từ Đông Hoa về cho lão gia? Thôi được rồi, đừng cầm đi làm gì, quà của con ba đã giúp chuẩn bị sẵn…”
“Con không chuẩn bị lễ gì cả, chỉ mang tay không về nhà. Hai hộp trà này là của Thôi Hướng Đông nhờ con chuyển cho ông nội…” Thẩm Hoài nói.
Tống Bính Sinh không biết vì sao Thẩm Hoài lại quen biết với Thôi Hướng Đông, cũng không hiểu Thôi Hướng Đông vốn hận Tống gia vào xương, sao sẽ để Thẩm Hoài chuyển giùm hai hộp trà làm quà? Đầy tâm nghi hoặc, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi nhiều.
Thẩm Hoài tự nhiên sẽ không giải thích gì nhiều, mắt đăm đăm nhìn vào gáy Ngụy Nhạc, im lìm không nói chuyện.
Không khí trong xe sa vào tĩnh lặng, Ngụy Nhạc mở máy chạy ra phố Tây tự ngay đầu hẻm.
Đường Kiến Dân cũng sợ Thẩm Hoài không nhịn nổi trở mặt với Tống Bính Sinh, sớm đợi sẵn ngoài cửa lớn Tống trạch, thấy xe Tống Bính Sinh chạy tới, vội bước nhanh lên trước, định mở cửa xe.
Tuy không khí trong xe lạnh đến mức có thể đông cứng người, nhưng chỉ cần không mở miệng cãi vã hoặc động thủ đánh nhau là tốt rồi, Đường Kiến Dân tiếp qua hai hộp trà trong tay Thẩm Hoài, nói: “Lão gia vừa nghe tiểu cô cháu nói tới hai hộp trà này, đang gọi điện hỏi thăm với lão Thôi, cháu nhanh đưa hai hộp này sang chỗ ông đi…” thầm nghĩ nếu Thẩm Hoài đã cùng Tống Bính Sinh đến đây, người ngoài cũng đã nhìn thấy, vậy tiếp theo nên chia tách hai người ra là ổn nhất.
Tuy mới chín giờ, yến lại được đặt ở Phong Trạch viên, nhưng bên Tống trạch vẫn có rất nhiều người, một số đang đứng trong sân tán gẫu.
Bọn hắn thấy Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh theo nhau xuống xe, lại nhìn Thẩm Hoài như đúc từ một khuôn với Tống Bính Sinh, đều kinh ngạc: Không nghe nói lão tứ nhà họ Tống có con trai a?
Đương nhiên cũng có người biết nội tình, biết trước đây Tống Bính Sinh có một cuộc hôn nhân không nổi bật lắm, cũng có một đứa con trai. Thấy Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh đồng thời xuống xe, tâm lý đều hoảng nhiên đại ngộ: Chắc là đứa nhỏ bị lão tứ nhà họ Tống đưa ra nước ngoài đây mà… Không ngờ đã lớn thế này.
Nhìn Đường Kiến Dân dẫn cậu thanh niên vào trong nhà, có người nhịn không nổi hỏi: “Đây là người nhà lão tứ?”
“Ừ!” Đường Kiến Dân đem Thẩm Hoài giới thiệu cho thân bằng cố hữu của Tống gia, nhưng cũng giới thiệu rất sơ sài, nói: “Là người nhà lão tứ, hồi trước một mực ở nước ngoài đọc sách, mới về nước không lâu….”
“Bít bít bít..” đằng sau truyền tới một hồi còi khiến mọi người giật nãy mình, Thẩm Hoài quay đầu lại, bắt gặp một chiếc Cadillac đang từ mặt sau bức tới. hai ngày nay Thẩm Hoài rất ít khi bắt gặp chiếc xe nào dám ngông nghênh trong này như vậy, vừa muốn nhường đường, Đường Kiến Dân đã nắm tay hắn lại, nói nhỏ: “Là anh họ Hồng Quân của cháu, vừa mua được chiếc xe, liền đi khắp nơi nghênh ngang khoe mẽ…”
Đường Kiến Dân không nhường lối, chiếc Cadillac đành thành thực ngừng lại ven đường, một thanh niên chừng hơn 30 tuổi ló đầu ra, cười nói với Đường Kiến Dân: “Tiểu di phụ, chú ngăn đường không nhường, có phải định mượn xe cháu lái hai ba ngày cho đã tay không?”
Đường Kiến Dân vẫy vẫy tay, nói: “Thằng này ngứa da rồi, không sợ lão gia chạy ra nện nát xe?”
“Hôm nay là đại thọ tám mươi, nện xe không hỉ khánh a; xe nện rồi, tiểu di phụ sao được lái thử nữa?” Tống Hồng Quân cười xuống xe, nhét chìa khóa vào trong tay Đường Kiến Dân, nhìn Thẩm Hoài đứng bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Cậu là Thẩm Hoài? A, tôi cũng không nhớ đã gặp cậu lúc nào chưa nữa. Chúng ta đã gặp lần nào chưa?”
“Chắc là không, mấy năm tôi ở Bắc Kinh cũng không hay về đây, nhớ được hình như lúc đó anh họ còn làm sinh ý ở Quảng Nam.” Thẩm Hoài nói.
Tống Hồng Quân không chỉ là con cả của con gái lớn Tống Kỳ, cũng là lão đại trong đám con cháu đời thứ ba. Mười năm trước hắn đã xuống biển kinh thương, hiện tại trong tay có mấy nhà công ty. Mấy năm Thẩm Hoài ở Bắc Kinh, Tống Hồng Quân đều làm ăn ở Quảng Nam, hắn cũng mới nghe danh chứ chưa có cơ hội gặp mặt.
“Ài, tôi nói trí nhớ mình không tệ thế kia mà, chẳng qua cậu và chú tư rất giống, cũng giống cả ông nội.” Tống Hồng Quân nhiệt tình kéo bả vai Thẩm Hoài, rất quan tâm hỏi: “Tôi nhớ cậu về nước được hai năm rồi, giờ đang công tác ở đâu, là tự mình mở công ty hay làm việc trong cơ quan chính phủ?”
Chuyện say rượu ba năm trước, trong Tống gia chỉ có lớp cô chú đời thứ hai mới biết, đám con cháu chỉ biết Thẩm Hoài gây ra họa bị đuổi về nước, chứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không được rõ ràng.
Đối với sự nhiệt tình và quan tâm của Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài cũng nhìn rất đạm, thầm nghĩ có lẽ hắn đối với ai cũng đều nặn ra khuôn mặt nhiệt tình này, không hổ là đứa trời sinh làm buôn bán.
“Ở một thành phố trong tỉnh Hoài Hải.” Thẩm Hoài hồi đáp sơ sài, hắn cũng biết mình mà nói đang đảm nhiệm bí thư đảng ủy trấn Mai Khê, nói không chừng Tống Hồng Quân sẽ cười vỡ bụng mất.
/480
|