Trên đường đến sân bay có một vụ tai nạn, khiến con đường bị nghẽn gần như cả buổi chiều.
Xe lễ tân của Phong Trạch viên có đặc quyền thông hành, cảnh sát giao thông xử lý hiện trường vụ tai nạn còn tưởng xe lễ tân chở nhân vật trọng yếu nào đó ra sân bay, đặc ý phái một chiếc xe cảnh sát dẫn bọn hắn qua cung đường bị tắc, thành ra Thẩm Hoài còn đến cơ trường sớm hơn Trần Binh một chút.
Thẩm Hoài ngồi dưới bóng cây ngoài bãi đỗ xe hút xong hai điếu thuốc thì đám Trần Binh mới đến. Cách thời điển máy bay hạ cánh còn một đoạn thời gian, hai bên bèn ngồi tán gẫu ngoài sảnh đợi.
“Hôm nay đại thọ tám mươi của lão gia tử đã lên TV hồi trưa rồi, thật đúng là, Thẩm bí thư thật giống lão gia tử a.” Trần Binh để hai trợ thủ ra ngoài cửa sảnh đợi chờ, hắn và Thẩm Hoài ngồi nói chuyện trong đại sảnh: “Thẩm bí thư quá là đê điệu rồi, trọn cả Đông Hoa sợ rằng không mấy người biết cậu là cháu trai Tống lão gia tử ?”
“Trưởng bối yêu cầu nghiêm khắc, ở bên ngoài làm xằng làm bậy cũng không được hỏng thanh danh nhà họ Tống…” Thẩm Hoài biết ngày trước Ngụy Nhạc đến nhà ga đón bị Trần Binh nhìn thấy, đủ để khiến Trần Binh đoán ra quan hệ giữa hắn và Tống gia, nên chỉ cười nhẹ, bậy bạ ra một cái lý do, giấu diếm việc này đi . Hắn cũng không hy vọng Trần Binh đem tin này ra đồn đoán lung tung ở Đông Hoa, điều này với hắn không có lợi ích gì cả. Tin rằng Trần Binh có thể hiểu ý mình.
Thẩm Hoài lôi thuốc ra, chia cho Trần Binh, Trần Binh cười cười tiếp lấy, hai người xổm trước đại sảnh, châm thuốc, vừa hút vừa tán gẫu.
Tuy mới gặp mặt hai lần, lần thứ nhất gặp mặt cũng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng ở giữa có đám Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, Quách Toàn làm dây nối, xưởng thép Mai Khê lại là xí nghiệp rất được Trần Binh quan tâm từ hồi làm ở huyện Hà Phố, nên cũng không sầu không có chủ đề để nói chuyện.
Từ chỗ đám Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, Quách Toàn, Thẩm Hoài mới dần dần biết được một số sự tình liên quan đến Trần Binh. Biết Trần Binh là người Tam Giới, học xong cao trung, làm mấy năm TNXP, đến sau học lại thi vào đại học, được phân phối về Hà Phố đảm nhiệm cán bộ kế ủy, rồi điều về Cung Tiêu xã của huyện, làm ra chút thành tích, nên được điều về lại chính phủ làm phó huyện trưởng phân quản công tác kinh tế, sau leo dần lên phó bí thư, huyện trưởng.
Mấy lần thăng tiến của Trần Binh đều nhờ chủ trương trẻ hóa, tri thức hóa cán bộ đương thời; cùng với hắn còn có một nhóm lớn phần tử trí thức được đề bạt, trọng dụng trong hệ thống đảng chính.
Tuy hiện tại vẫn còn khẩu hiệu trẻ hóa, tri thức hóa cán bộ, nhưng xa không bức thiết, cường độ cao như hồi đầu thập niên 80. Một khi thiếu hụt sự thúc đẩy mạnh mẽ, tệ đoan cố hữu trong trọn cả thể hệ quan liêu lập tức bày ra; theo đó mà tới, điểm yếu thiếu hụt căn cơ, không có chỗ dựa trong quan trường của Trần Binh từng bước hiển hiện.
Trong một năm động đãng vừa qua ở Đông Hoa, Trần Binh cũng bị điều nhiệm khỏi ghế phó bí thư, huyện trưởng Hà Phố, qua năm bảy lượt, cuối cùng bị đá lên BK, làm chủ nhiệm nhà khách.
Trong mắt người khác, chủ nhiệm nhà khách ở BK là ghế béo chảy mỡ, nhưng đối với quan viên đang tuổi chính trị tráng niên, niên phú lực cường, muốn thi triển hoài bão chính trị của bản thân, không nghi ngờ gì là một cú sốc quá lớn.
Có điều đối với khốn cảnh của hắn, tạm thời Thẩm Hoài còn không làm gì được.
Về mặt cấp bậc hành chính, Trần Binh đã là chính xứ, chí ít hắn phải về khu huyện, hoặc tiến một bước lên thành phố, mới có không gian thi triển hoài bão bản thân.
Thẩm Hoài tin tưởng Đàm Khải Bình sẽ không dám áp chế mình, nhưng hiển nhiên ông ta cũng sẽ không khả năng mặc hắn ảnh hưởng lên tiền đồ của một chính xứ trở lên.
Tuy phụ thân hắn sắp đến Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, song Thẩm Hoài rất hoài nghi phụ thân sẽ tiếp thụ nhân tuyển mà mình tiến cử, chẳng lẽ phải trực tiếp suy tiến quan viên có năng lực nhờ Điền Gia Canh đẩy lên thượng vị?
Thẩm Hoài suy tư, thầm nghĩ đây cũng không phải là chủ ý hay. Điền Gia Canh có nhìn hắn thuận mắt hay không còn chưa biết, đành chỉ biết đồng tình với cảnh ngộ hiện thời của Trần Bình thôi.
Tiểu Ngô chạy qua nói máy bay chở đoàn Đông Hoa sắp hạ cánh, Thẩm Hoài và Trần Binh vội đi vào đại sảnh, đúng lúc thấy Hùng Đại Linh và Tân Kỳ cũng đang ngồi đợi, chờ chị gái xuống máy bay.
“Hai ngày nay mấy em không ở trong nhà khách Đông Hoa?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.
“Có ở mà, em và Tân Kỳ hai ngày nay đều ở trong nhà khách.” Hùng Đại Linh nói: “Hồi sáng bọn em ra ngoài chơi, không về lại nhà khách, đến trưa trực tiếp ngồi tắc xi lên sân bay đón chị luôn.”
“À!” Thẩm Hoài ứng một tiếng, hắn đang định hỏi sao không thấy hai người ngồi cùng xe với Trần Binh đến đây, hóa ra hai ngày trước bọn họ đã chia ra với đám Trịnh Phong, chỉ có Tân Kỳ ở lại với nàng.
“Lương thị trưởng đi ra rồi!” Tiểu Ngô nói.
Thẩm Hoài nhìn đoàn người đi ra khỏi máy bay, đi đầu chính là phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm và chủ nhiệm kế ủy thành phố, mặt sau là quan viên phụ trách kêu gọi đầu tư của các khu huyện. Chu Dụ và cục trưởng cục đầu tư Đường Ấp cùng hai tùy viên đi cùng đoàn, khẽ nhìn sang chỗ Thẩm Hoài cười cười.
Chu Minh và Hùng Đại Ny đi dãy cuối cùng, đang mải nói chuyện, cũng không biết bọn họ nói những gì, nhưng thấy rất nhanh đã chia ra, Chu Minh chạy về bên cạnh phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm, còn Hùng Đại Ny nhấc ba lô lên, đi về phía em gái Hùng Đại Linh.
Nhìn Hùng Đại Ny cũng cười cười với bên này, Thẩm Hoài gật gật đầu đáp lại, cùng Trần Binh chạy qua hối hợp với phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm.
Lương Tiểu Lâm không biết Thẩm Hoài cũng ở BK, trông thấy hắn xuất hiện, khá ngạc nhiên: “Sao Thẩm Hoài cậu cũng ở BK?”
“Người trong nhà làm rượu thọ, hai ngày trước tôi đã xin nghỉ về BK rồi. Trong khu thuận tiện liền để tôi tham gia hoạt động lần này luôn.” Thẩm Hoài nói: “Nếu Lương thị trưởng không hy vọng thấy mặt tôi, vậy để tôi đi…”
Lương Tiểu Lâm ha ha cười lớn, nói: “Chu khu trưởng các cậu cũng ở đây, chỉ cần nàng đồng ý thả người, tôi thì thế nào cũng được.” Hồi còn ở phủ thị chính, Lương Tiểu Lâm đã biết Thẩm Hoài, nhưng chỉ gần gần là biết mặt mà thôi; trong khi xử lý vấn đề cao ốc Thiên Hành, hắn biết thêm Thẩm Hoài có quan hệ ruột thịt khá thân cận với tập đoàn Trường Thanh, không kể một hệ liệt sự tình xảy ra sau đó, Lương Tiểu Lâm cũng sẽ không ngây thơ coi Thẩm Hoài chỉ là tên bí thư đảng ủy trấn đơn thuần.
Thẩm Hoài cười nhẹ, rướn thân bắt tay với Chu Dụ đi đằng sau, hỏi: “Chu khu trưởng đồng ý thả tôi đi không?” Lại vươn tay tiếp lấy vali cho nàng.
“Nghĩ cậu cũng ở BK, trong khu phái tương đối ít người, cậu mà đi, tôi biết sai bảo ai?” Chu Dụ nhẹ rút tay về, cười hỏi lại.
*********************************************
Lần kêu gọi đầu tư này là do trong tỉnh tổ chức, tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa dẫn đoàn, mười ba thành phố cấp địa thị tuyến dưới đều phái ra đội ngũ khá là long trọng.
Đám Lương Tiểu Lâm xuống máy bay khá muộn, trực tiếp về nhà khách Hoài Hải tham gia đại hội luôn, buổi tối còn phải dự tiệc ở đó nữa.
Sau đại hội, phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm và chủ nhiệm kế ủy thành phố ở lại họp, Thẩm Hoài và Trần Binh dẫn đoàn người về nhà khách Đông Hoa nghỉ ngơi trước.
Từ nhà khách Hoài Hải về nhà khách Đông Hoa, liền có thể cảm nhận sâu sắc về sự chênh lệch giữa trên tỉnh và thành phố tuyến dưới.
Nhà khách Hoài Hải nằm ở trung tâm thành phố, tọa lạc trong một cao ốc 20 tầng hiện đại; còn lúc Đông Hoa quyết định xây nhà khách ở BK, vì lý do kinh phí, nên chỉ mua lại một tòa công xưởng bỏ không ven ngoại thành rồi tiến hành cải tạo thêm.
Bốn tầng lầu nhỏ phủ đầy rêu phong, mặt ngoài là một tấm biển “Nhà khách Đông Hoa” được thắp sáng bằng đèn neon, kiến trúc xung quanh đều rất cũ kỹ, già cỗi.
Năm 94, tình hình tài chính của địa phương lẫn quốc gia đều khốn khó, lạm phát cao liên tục, mấy năm nay ngân sách quân đội cũng dậm chân tại chỗ. Dù là thủ đô, nhưng BK không hề phồn hoa như sau này.
Phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm không có yêu cầu gì thêm, sau khi mọi người đến nhà khách Đông Hoa có thể yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Có người đứng đắn, biết kiềm chế, hẹn ba năm bạn hữu cùng về phòng nghỉ, dưỡng sức; có người kìm nén không được, mang theo tùy viên ngồi xe tìm đến khu đèn xanh rượu đỏ tìm vui. Thẩm Hoài là cán bộ khu Đường Ấp, liền cùng Chu Dụ và ba tên quan viên cục đầu tư tìm đến quán cà phê sau đại sảnh ngồi tán gẫu.
“Đối với hoạt động kêu gọi đầu tư lần này, cậu thấy sao?” Chu Dụ thấp giọng hỏi Thẩm Hoài.
“Nói sao giờ, cũng được thôi…” Thẩm Hoài cười nói.
Vốn hắn còn hơi kỳ quái với lần tham gia có chút vội vã của tỉnh ủy này, nhưng biết Điền Gia Canh sắp đến Hoài Hải làm bí thư, tự nhiên có thể hiểu ra tâm trạng lo âu của tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa.
Mời gọi đầu tư, dù là tổ chức ở trong tỉnh, cũng hơn mọi người nhốn nháo chạy tới BK như thế này.
Đến nhà khách Hoài Hải, triệu tập đủ nhân viên mới phát tài liệu nhà đầu tư cho mọi người, đến lúc đó Thẩm Hoài mới biết sẽ có hơn 60 vị thương nhân Đài, Cảng, Áo, Úc và một số đại biểu Nhật Hàn tham dự, ngoài ra một số xí nghiệp khá có danh tiếng trong nước cũng nằm trong phạm vi mời chào.
Thẩm Hoài đoán, sở dĩ tổ chức ở Bắc Kinh, có lẽ là vì trong tỉnh cũng không dám chắc sẽ kéo được những nhà đầu tư này về Hoài Hải thôi.
Không tiến hành khảo sát thực địa, họa có thằng điên mới quyết định đầu tư xây nhà kiến xưởng…
Vội vàng như thế, chuẩn bị sơ sài như thế, Thẩm Hoài ngờ rằng, chắc tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa muốn vin thêm chút lý do về tình hình kinh tế bết bát của Hoài Hải trước khi tân bí thư tỉnh ủy đến nhận chức.
Cách nhìn của Chu Dụ cũng tương tự như Thẩm Hoài, khẽ nhíu mày, nói: “Lần này tôi mang nhiệm vụ mà đến, Dương bí thư, Phan khu trưởng đều yêu cầu chúng ta phải tranh thủ được một ít…”
“Đầu tư một hai triệu có được tính là tranh thủ một ít không?” Thẩm Hoài hỏi lại.
Chu Dụ nhìn Thẩm Hoài một cái, nói: “Nếu thực không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, dù là một hai triệu cũng miễn cưỡng êm xuôi…”
Đúng lúc này Chu Minh và Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, Tân Kỳ chạy qua, cười hỏi: “Thẩm bí thư và Chu khu trưởng đang bàn chuyện gì vậy, có vẻ cao hứng thế?”
“Nào cao hứng bằng cậu, được bồi cùng ba đại mỹ nữ dạo thành Bắc Kinh, hay là chúng ta đổi thử?” Thẩm Hoài cười đùa, khiến người khác khó mà nhìn ra giữa hắn và Chu Minh có khúc mắc.
Tuy trong góc này toàn là quan viên khu Đường Ấp, nhưng Chu Minh cũng mặt dày mày dạn kéo ghế dựa ngồi xuống, nói với Thẩm Hoài: “Đúng rồi, sau lần công cán này, tôi cũng sẽ đến khu Đường Ấp công tác, đến lúc đó phải nhờ cậu và Chu khu trưởng chiếu cố nhiều…”
Thẩm Hoài nghi hoặc nhìn sang Chu Dụ một cái, hắn rời Đông Hoa hai ba ngày, một số tin tức vẫn chưa kịp nắm giữ.
“Thị ủy điều rút một số cán bộ tuổi trẻ từ cơ quan trực thuộc thành phố về tăng cường cho đội ngũ khu huyện, danh sách mới được công bố ngày trước, trong hội nghị thường ủy hôm qua, Phan khu trưởng tiến cứ Chu xứ trưởng đến Hạc Đường làm trấn trưởng…” Chu Dụ giải thích.
“À, đây là tin tức tốt. Hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn mừng một cái ? » Tâm lý lại thầm nhủ : May thật, nếu không phải hắn vừa chỉnh cho Phan Thạch Quý phải « sợ tội tự sát », không khéo Phan Thạch Hoa đã điều Hà Thanh Xã đi, nhét Chu Minh về Mai Khê rồi !
Xe lễ tân của Phong Trạch viên có đặc quyền thông hành, cảnh sát giao thông xử lý hiện trường vụ tai nạn còn tưởng xe lễ tân chở nhân vật trọng yếu nào đó ra sân bay, đặc ý phái một chiếc xe cảnh sát dẫn bọn hắn qua cung đường bị tắc, thành ra Thẩm Hoài còn đến cơ trường sớm hơn Trần Binh một chút.
Thẩm Hoài ngồi dưới bóng cây ngoài bãi đỗ xe hút xong hai điếu thuốc thì đám Trần Binh mới đến. Cách thời điển máy bay hạ cánh còn một đoạn thời gian, hai bên bèn ngồi tán gẫu ngoài sảnh đợi.
“Hôm nay đại thọ tám mươi của lão gia tử đã lên TV hồi trưa rồi, thật đúng là, Thẩm bí thư thật giống lão gia tử a.” Trần Binh để hai trợ thủ ra ngoài cửa sảnh đợi chờ, hắn và Thẩm Hoài ngồi nói chuyện trong đại sảnh: “Thẩm bí thư quá là đê điệu rồi, trọn cả Đông Hoa sợ rằng không mấy người biết cậu là cháu trai Tống lão gia tử ?”
“Trưởng bối yêu cầu nghiêm khắc, ở bên ngoài làm xằng làm bậy cũng không được hỏng thanh danh nhà họ Tống…” Thẩm Hoài biết ngày trước Ngụy Nhạc đến nhà ga đón bị Trần Binh nhìn thấy, đủ để khiến Trần Binh đoán ra quan hệ giữa hắn và Tống gia, nên chỉ cười nhẹ, bậy bạ ra một cái lý do, giấu diếm việc này đi . Hắn cũng không hy vọng Trần Binh đem tin này ra đồn đoán lung tung ở Đông Hoa, điều này với hắn không có lợi ích gì cả. Tin rằng Trần Binh có thể hiểu ý mình.
Thẩm Hoài lôi thuốc ra, chia cho Trần Binh, Trần Binh cười cười tiếp lấy, hai người xổm trước đại sảnh, châm thuốc, vừa hút vừa tán gẫu.
Tuy mới gặp mặt hai lần, lần thứ nhất gặp mặt cũng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng ở giữa có đám Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, Quách Toàn làm dây nối, xưởng thép Mai Khê lại là xí nghiệp rất được Trần Binh quan tâm từ hồi làm ở huyện Hà Phố, nên cũng không sầu không có chủ đề để nói chuyện.
Từ chỗ đám Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, Quách Toàn, Thẩm Hoài mới dần dần biết được một số sự tình liên quan đến Trần Binh. Biết Trần Binh là người Tam Giới, học xong cao trung, làm mấy năm TNXP, đến sau học lại thi vào đại học, được phân phối về Hà Phố đảm nhiệm cán bộ kế ủy, rồi điều về Cung Tiêu xã của huyện, làm ra chút thành tích, nên được điều về lại chính phủ làm phó huyện trưởng phân quản công tác kinh tế, sau leo dần lên phó bí thư, huyện trưởng.
Mấy lần thăng tiến của Trần Binh đều nhờ chủ trương trẻ hóa, tri thức hóa cán bộ đương thời; cùng với hắn còn có một nhóm lớn phần tử trí thức được đề bạt, trọng dụng trong hệ thống đảng chính.
Tuy hiện tại vẫn còn khẩu hiệu trẻ hóa, tri thức hóa cán bộ, nhưng xa không bức thiết, cường độ cao như hồi đầu thập niên 80. Một khi thiếu hụt sự thúc đẩy mạnh mẽ, tệ đoan cố hữu trong trọn cả thể hệ quan liêu lập tức bày ra; theo đó mà tới, điểm yếu thiếu hụt căn cơ, không có chỗ dựa trong quan trường của Trần Binh từng bước hiển hiện.
Trong một năm động đãng vừa qua ở Đông Hoa, Trần Binh cũng bị điều nhiệm khỏi ghế phó bí thư, huyện trưởng Hà Phố, qua năm bảy lượt, cuối cùng bị đá lên BK, làm chủ nhiệm nhà khách.
Trong mắt người khác, chủ nhiệm nhà khách ở BK là ghế béo chảy mỡ, nhưng đối với quan viên đang tuổi chính trị tráng niên, niên phú lực cường, muốn thi triển hoài bão chính trị của bản thân, không nghi ngờ gì là một cú sốc quá lớn.
Có điều đối với khốn cảnh của hắn, tạm thời Thẩm Hoài còn không làm gì được.
Về mặt cấp bậc hành chính, Trần Binh đã là chính xứ, chí ít hắn phải về khu huyện, hoặc tiến một bước lên thành phố, mới có không gian thi triển hoài bão bản thân.
Thẩm Hoài tin tưởng Đàm Khải Bình sẽ không dám áp chế mình, nhưng hiển nhiên ông ta cũng sẽ không khả năng mặc hắn ảnh hưởng lên tiền đồ của một chính xứ trở lên.
Tuy phụ thân hắn sắp đến Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, song Thẩm Hoài rất hoài nghi phụ thân sẽ tiếp thụ nhân tuyển mà mình tiến cử, chẳng lẽ phải trực tiếp suy tiến quan viên có năng lực nhờ Điền Gia Canh đẩy lên thượng vị?
Thẩm Hoài suy tư, thầm nghĩ đây cũng không phải là chủ ý hay. Điền Gia Canh có nhìn hắn thuận mắt hay không còn chưa biết, đành chỉ biết đồng tình với cảnh ngộ hiện thời của Trần Bình thôi.
Tiểu Ngô chạy qua nói máy bay chở đoàn Đông Hoa sắp hạ cánh, Thẩm Hoài và Trần Binh vội đi vào đại sảnh, đúng lúc thấy Hùng Đại Linh và Tân Kỳ cũng đang ngồi đợi, chờ chị gái xuống máy bay.
“Hai ngày nay mấy em không ở trong nhà khách Đông Hoa?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.
“Có ở mà, em và Tân Kỳ hai ngày nay đều ở trong nhà khách.” Hùng Đại Linh nói: “Hồi sáng bọn em ra ngoài chơi, không về lại nhà khách, đến trưa trực tiếp ngồi tắc xi lên sân bay đón chị luôn.”
“À!” Thẩm Hoài ứng một tiếng, hắn đang định hỏi sao không thấy hai người ngồi cùng xe với Trần Binh đến đây, hóa ra hai ngày trước bọn họ đã chia ra với đám Trịnh Phong, chỉ có Tân Kỳ ở lại với nàng.
“Lương thị trưởng đi ra rồi!” Tiểu Ngô nói.
Thẩm Hoài nhìn đoàn người đi ra khỏi máy bay, đi đầu chính là phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm và chủ nhiệm kế ủy thành phố, mặt sau là quan viên phụ trách kêu gọi đầu tư của các khu huyện. Chu Dụ và cục trưởng cục đầu tư Đường Ấp cùng hai tùy viên đi cùng đoàn, khẽ nhìn sang chỗ Thẩm Hoài cười cười.
Chu Minh và Hùng Đại Ny đi dãy cuối cùng, đang mải nói chuyện, cũng không biết bọn họ nói những gì, nhưng thấy rất nhanh đã chia ra, Chu Minh chạy về bên cạnh phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm, còn Hùng Đại Ny nhấc ba lô lên, đi về phía em gái Hùng Đại Linh.
Nhìn Hùng Đại Ny cũng cười cười với bên này, Thẩm Hoài gật gật đầu đáp lại, cùng Trần Binh chạy qua hối hợp với phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm.
Lương Tiểu Lâm không biết Thẩm Hoài cũng ở BK, trông thấy hắn xuất hiện, khá ngạc nhiên: “Sao Thẩm Hoài cậu cũng ở BK?”
“Người trong nhà làm rượu thọ, hai ngày trước tôi đã xin nghỉ về BK rồi. Trong khu thuận tiện liền để tôi tham gia hoạt động lần này luôn.” Thẩm Hoài nói: “Nếu Lương thị trưởng không hy vọng thấy mặt tôi, vậy để tôi đi…”
Lương Tiểu Lâm ha ha cười lớn, nói: “Chu khu trưởng các cậu cũng ở đây, chỉ cần nàng đồng ý thả người, tôi thì thế nào cũng được.” Hồi còn ở phủ thị chính, Lương Tiểu Lâm đã biết Thẩm Hoài, nhưng chỉ gần gần là biết mặt mà thôi; trong khi xử lý vấn đề cao ốc Thiên Hành, hắn biết thêm Thẩm Hoài có quan hệ ruột thịt khá thân cận với tập đoàn Trường Thanh, không kể một hệ liệt sự tình xảy ra sau đó, Lương Tiểu Lâm cũng sẽ không ngây thơ coi Thẩm Hoài chỉ là tên bí thư đảng ủy trấn đơn thuần.
Thẩm Hoài cười nhẹ, rướn thân bắt tay với Chu Dụ đi đằng sau, hỏi: “Chu khu trưởng đồng ý thả tôi đi không?” Lại vươn tay tiếp lấy vali cho nàng.
“Nghĩ cậu cũng ở BK, trong khu phái tương đối ít người, cậu mà đi, tôi biết sai bảo ai?” Chu Dụ nhẹ rút tay về, cười hỏi lại.
*********************************************
Lần kêu gọi đầu tư này là do trong tỉnh tổ chức, tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa dẫn đoàn, mười ba thành phố cấp địa thị tuyến dưới đều phái ra đội ngũ khá là long trọng.
Đám Lương Tiểu Lâm xuống máy bay khá muộn, trực tiếp về nhà khách Hoài Hải tham gia đại hội luôn, buổi tối còn phải dự tiệc ở đó nữa.
Sau đại hội, phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm và chủ nhiệm kế ủy thành phố ở lại họp, Thẩm Hoài và Trần Binh dẫn đoàn người về nhà khách Đông Hoa nghỉ ngơi trước.
Từ nhà khách Hoài Hải về nhà khách Đông Hoa, liền có thể cảm nhận sâu sắc về sự chênh lệch giữa trên tỉnh và thành phố tuyến dưới.
Nhà khách Hoài Hải nằm ở trung tâm thành phố, tọa lạc trong một cao ốc 20 tầng hiện đại; còn lúc Đông Hoa quyết định xây nhà khách ở BK, vì lý do kinh phí, nên chỉ mua lại một tòa công xưởng bỏ không ven ngoại thành rồi tiến hành cải tạo thêm.
Bốn tầng lầu nhỏ phủ đầy rêu phong, mặt ngoài là một tấm biển “Nhà khách Đông Hoa” được thắp sáng bằng đèn neon, kiến trúc xung quanh đều rất cũ kỹ, già cỗi.
Năm 94, tình hình tài chính của địa phương lẫn quốc gia đều khốn khó, lạm phát cao liên tục, mấy năm nay ngân sách quân đội cũng dậm chân tại chỗ. Dù là thủ đô, nhưng BK không hề phồn hoa như sau này.
Phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm không có yêu cầu gì thêm, sau khi mọi người đến nhà khách Đông Hoa có thể yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Có người đứng đắn, biết kiềm chế, hẹn ba năm bạn hữu cùng về phòng nghỉ, dưỡng sức; có người kìm nén không được, mang theo tùy viên ngồi xe tìm đến khu đèn xanh rượu đỏ tìm vui. Thẩm Hoài là cán bộ khu Đường Ấp, liền cùng Chu Dụ và ba tên quan viên cục đầu tư tìm đến quán cà phê sau đại sảnh ngồi tán gẫu.
“Đối với hoạt động kêu gọi đầu tư lần này, cậu thấy sao?” Chu Dụ thấp giọng hỏi Thẩm Hoài.
“Nói sao giờ, cũng được thôi…” Thẩm Hoài cười nói.
Vốn hắn còn hơi kỳ quái với lần tham gia có chút vội vã của tỉnh ủy này, nhưng biết Điền Gia Canh sắp đến Hoài Hải làm bí thư, tự nhiên có thể hiểu ra tâm trạng lo âu của tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa.
Mời gọi đầu tư, dù là tổ chức ở trong tỉnh, cũng hơn mọi người nhốn nháo chạy tới BK như thế này.
Đến nhà khách Hoài Hải, triệu tập đủ nhân viên mới phát tài liệu nhà đầu tư cho mọi người, đến lúc đó Thẩm Hoài mới biết sẽ có hơn 60 vị thương nhân Đài, Cảng, Áo, Úc và một số đại biểu Nhật Hàn tham dự, ngoài ra một số xí nghiệp khá có danh tiếng trong nước cũng nằm trong phạm vi mời chào.
Thẩm Hoài đoán, sở dĩ tổ chức ở Bắc Kinh, có lẽ là vì trong tỉnh cũng không dám chắc sẽ kéo được những nhà đầu tư này về Hoài Hải thôi.
Không tiến hành khảo sát thực địa, họa có thằng điên mới quyết định đầu tư xây nhà kiến xưởng…
Vội vàng như thế, chuẩn bị sơ sài như thế, Thẩm Hoài ngờ rằng, chắc tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa muốn vin thêm chút lý do về tình hình kinh tế bết bát của Hoài Hải trước khi tân bí thư tỉnh ủy đến nhận chức.
Cách nhìn của Chu Dụ cũng tương tự như Thẩm Hoài, khẽ nhíu mày, nói: “Lần này tôi mang nhiệm vụ mà đến, Dương bí thư, Phan khu trưởng đều yêu cầu chúng ta phải tranh thủ được một ít…”
“Đầu tư một hai triệu có được tính là tranh thủ một ít không?” Thẩm Hoài hỏi lại.
Chu Dụ nhìn Thẩm Hoài một cái, nói: “Nếu thực không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, dù là một hai triệu cũng miễn cưỡng êm xuôi…”
Đúng lúc này Chu Minh và Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, Tân Kỳ chạy qua, cười hỏi: “Thẩm bí thư và Chu khu trưởng đang bàn chuyện gì vậy, có vẻ cao hứng thế?”
“Nào cao hứng bằng cậu, được bồi cùng ba đại mỹ nữ dạo thành Bắc Kinh, hay là chúng ta đổi thử?” Thẩm Hoài cười đùa, khiến người khác khó mà nhìn ra giữa hắn và Chu Minh có khúc mắc.
Tuy trong góc này toàn là quan viên khu Đường Ấp, nhưng Chu Minh cũng mặt dày mày dạn kéo ghế dựa ngồi xuống, nói với Thẩm Hoài: “Đúng rồi, sau lần công cán này, tôi cũng sẽ đến khu Đường Ấp công tác, đến lúc đó phải nhờ cậu và Chu khu trưởng chiếu cố nhiều…”
Thẩm Hoài nghi hoặc nhìn sang Chu Dụ một cái, hắn rời Đông Hoa hai ba ngày, một số tin tức vẫn chưa kịp nắm giữ.
“Thị ủy điều rút một số cán bộ tuổi trẻ từ cơ quan trực thuộc thành phố về tăng cường cho đội ngũ khu huyện, danh sách mới được công bố ngày trước, trong hội nghị thường ủy hôm qua, Phan khu trưởng tiến cứ Chu xứ trưởng đến Hạc Đường làm trấn trưởng…” Chu Dụ giải thích.
“À, đây là tin tức tốt. Hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn mừng một cái ? » Tâm lý lại thầm nhủ : May thật, nếu không phải hắn vừa chỉnh cho Phan Thạch Quý phải « sợ tội tự sát », không khéo Phan Thạch Hoa đã điều Hà Thanh Xã đi, nhét Chu Minh về Mai Khê rồi !
/480
|