“Đùng!”
Phan Kiến Quốc bị một tát đến nổ đom đóm mắt, tai ù đặc cả lại, nửa buổi mà vẫn không có phản ứng. Lão cha Phan Thạch Hoa mặt đầy nộ khí, nghiến răng ken két, tức tối nhìn hắn.
Tiếng tát tai vang lên đầy thanh thúy, ấn bàn tay đỏ ững hiện rõ rệt trên khuôn mặt trắng bệch của y… Đám người nhìn xem không khỏi muốn mò thử gò má mình, lại nhìn vẻ tợn lệ trên mặt Phan Thạch Hoa, da đầu chúng nhân ngấm ngầm phát tê.
Nói thực, đến giờ phút này ngay cả Triệu Phong cũng không rõ tường tình sự thể đêm nay, khi gọi điện cho Phan Thạch Hoa hắn cũng chỉ báo cáo qua những gì mình nghe được thôi.
Phan Thạch Hoa đến nơi, Triệu Phong còn tưởng ông ta sẽ hỏi han kỹ càng tình hình, ai biết vừa vào đã túm lấy mặt con trai táng nguyên một tát thật lực.
Khắc này, Triệu Phong mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Trước đó, tuy hắn biết hôm nay cái tội lạm dụng chức quyền là chạy không thoát, nhưng rốt cuộc họa là do con trai bí thư khu ủy gây ra, hắn chỉ cần ra mặt chuyển quanh Phan Thạch Hoa một vòng, cùng lắm là bồi lễ xin lỗi, sẽ không để lại hậu quả hay di chứng gì quá nghiêm trọng. Song chứng kiến thái độ đối đãi con trai ruột của Phan Thạch Hoa lúc ấy, Triệu Phong chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, thực không dám chắc, sau khi cho con trai một trận, liệu Phan Thạch Hoa có dời lửa giận lên thân mình không.
Nhất thời họ Phan còn không tâm tình đâu để ý đến nhân vật nhỏ như Triệu Phong, hắn còn bận túm lấy cổ áo con trai, gầm lên: “Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy ba mình vừa đến Phan Kiến Quốc định giảo biện một cái, tìm cách ăn nói sao cho lợi về mình một chút, đẩy càng nhiều trách nhiệm lên đầu Thẩm Hoài càng tốt, giờ bất chợt bị một tát đánh đến ù đặc cả tai, đầu óc loạng choạng… Qua nửa buổi, đến hắn tỉnh thần, cảm giác trên má tê rần, khoang miệng có mùi máu tanh, không dám ăn nói lung tung gì cả, thành thực kể lại tường tình: “Hắn ngồi cột dây giày bên đường, Hinh Hinh đi đường không chú ý mới vấp một cái, té xuống đất, con uống chút rượu, liền…”
“Liền mẹ mày!” Phan Thạch Hoa nộ hỏa phún lên, đến giờ hắn còn ngửi được hơi rượu từ mồm con trai, bèn cầm tập tài liệu trên bàn nện sang: “Vì chút chuyện nhỏ này mà mày gây sự tìm người đánh lộn, còn gọi điện tìm công an báo án? Tưởng cục công an là do nhà mày mở chắc? Ăn gan hùm hay là ăn thuốc chuột mà liều thế hả?” Mặt đen lại, xộc tới trước mặt Viên Hùng nói: “Viên cục trưởng, cậu cứ bắt hắn lại, phân cục nên xử lý thế nào cứ xử lý thế ấy; đừng nể mặt mũi tôi, mặt mũi tôi đã bị thằng súc sinh này làm mất sạch! Giờ không dạy một trận nên thân, không biết về sau còn gây ra họa gì nữa!”
Nhìn Phan Thạch Hoa “đại nghĩa diệt thân”, Viên Hùng không nói gì mà chỉ ra hiệu cho một cảnh sát đứng bên cạnh còng tay Phan Kiến Quốc.
“Ba!” Phan Kiến Quốc không ngờ bản thân không chỉ chịu một tát, còn thật bị bắt vào khám ăn mấy ngày cơm, nhịn không nổi van cầu, nhưng thấy lệ sắc trong mắt Phan Thạch Hoa liền ngậm mồm, không dám nói gì thêm.
“Đi xin lỗi Thẩm khu trưởng đi, phản tỉnh khắc sâu vào; hôm nay nếu không nhờ Thẩm khu trưởng, tao còn không biết mày sẽ gây ra họa gì nữa đây…” Phan Thạch Hoa chỉ vào Thẩm Hoài đang ngồi điềm nhiên chờ Viên Hùng thẩm vấn, muốn con trai qua đó xin lỗi.
Thẩm Hoài nhìn vở diễn đặc sắc giữa hai cha con nhà họ Phan, nhịn không nổi muốn vỗ tay khen hay, thấy Phan Kiến Quốc cắn răng đi đến trước mặt, mới cười nói: “Nếu gọi tôi Thẩm khu trưởng thì xa lạ quá, tôi với ba cậu đều ở trong thể chế, tốt xấu cũng là đồng liêu, ngẩng mặt không thấy cúi đầu thấy a…”
Mặt Phan Kiến Quốc co rút lại, không gọi bằng chức vụ thì gọi bằng cái gì? Nhìn lệ sắc trong mắt ba mình, biết lần này tất phải cúi đầu, đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện hôm nay là tôi không phải, Thẩm thúc có gì bất mãn cứ trừng phạt…”
Chúng nhân nhìn nhau, Thẩm Hoài hơn Phan Kiến Quốc chỉ hai, ba tuổi là cùng, cái câu “Thẩm thúc” này đúng là nghe quá quái dị, khốn nỗi chẳng ai dám cười ra tiếng.
Thẩm Hoài nhu nhu cổ tay, đứng lên, cười cười nhìn Phan Kiến Quốc, lui một bước, trong nháy mắt liền trở mặt, một cước hung hăng đạp lên đùi y.
“A!” Phan Kiến Quốc không ngờ Thẩm Hoài sẽ đột ngột ra tay, bắp đùi bị đạp một phát đau điếng, cả người đâm thẳng vào bàn, loạng choạng ngã xuống đất, vừa giãy dụa đứng lên, bên chân trái chợt truyền tới cảm giác đau thấu xương, lại ngã vật xuống đất không đứng lên nổi nữa.
Một đạp này khiến Phan Kiến Quốc mất luôn cả dũng khí để hận Thẩm Hoài, nhìn vẻ hung lệ trong mắt hắn, không biết làm sao, vừa sợ vừa giận, trốn tránh đi.
Chúng nhân trong phòng đều chết sững.
Bọn hắn vốn tưởng rằng một bạt tai kia đã cho Thẩm Hoài đủ mặt mũi, không ngờ hắn còn tợn đến mức này.
Viên Hùng vô thức nhìn sang bí thư khu ủy Phan Thạch Hoa, thấy khóe mắt y rung rung co rút lại.
“Vốn định thế là xong, nhưng nếu cậu đã gọi tôi một tiếng “thúc”, vậy tôi không thể không cấp cho cậu ấn tượng sâu chút. Bạt tai mà, làm thế thái quá phận, một đạp này xem như lễ gặp mặt vậy!” Thẩm Hoài lệ sắc mắng Phan Kiến Quốc chết sững dưới đất một câu mới xoa xoa tay, quay sang cười nói với Phan Thạch Hoa: “Phan bí thư không trách tôi quá phận chứ?”
“Súc sinh này bị đạp chết cũng là đáng đời!” Phan Thạch Hoa cắn răng nói.
Chỉ là khắc đó không ai cảm giác được lời Phan Thạch Hoa nói là thật lòng, một đạp này, nói là đá lên đùi Phan Kiến Quốc, không bằng nói đá lên mặt Phan Thạch Hoa… Mọi người trong phòng đều xanh mặt, nín thở không dám tạo ra tiếng động, sợ hơi không chú ý sẽ khiến Phan Thạch Hoa dời lửa giận lên đầu mình.
“Vấn đề của cơ quan chính pháp rất nghiêm trọng, nhưng việc này không do tôi phân quản, tôi sẽ không lắm mồm nói thêm gì cả.” Thẩm Hoài kéo ghế dựa lại, nghênh ngang ngồi xuống, chỉ vào phó phòng trị an phân cục Triệu Phong, gọi hắn lại: “Biên bản ghi chép đêm nay phải giữ lại, rốt cuộc không thể vô duyên vô cớ khiến Phan đại thiếu phải ăn cơm tù chứ? Thời gian không sớm nữa, mọi người giải quyết cho xong, tôi còn muốn về nhà đánh một giấc…”
Chân Triệu Phong mềm nhũn như bún, thấy mặt Phan Thạch Hoa, Viên Hùng đều đen lại, biết lần này không chết cũng bị lột một lớp da, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, nhưng Phan Thạch Hoa, Viên Hùng không tỏ thái độ, hắn đành phải cắn răng chỉ vào tên cảnh sát làm công tác ghi biên bản gọi lại, để làm cho xong trình tự.
Triệu Phong không dám vẩy oán khí lên đầu Phan Kiến Quốc, nhưng đối với đám bạn cùng ăn cơm đêm nay với họ Phan lại không khách khí nữa rồi, mỗi đứa một còng, quát: “Bắt vào thẩm vấn!”
Thẩm Hoài cười “hừ” một tiếng, hỏi Viên Hùng: “Viên cục trưởng, phân cục các anh tùy tiện còng người ta như thế à??”
“Hồ đồ! Đừng có làm mất mặt thêm nữa!” Viên Hùng quát Triệu Phong, để hắn lui xuống, phân phó một cảnh sát trung niên gần đó làm tiếp thủ tục: “Lão Triệu, cậu ghi chép cẩn thận, thái độ cầu thị vào…”
“Phân cục các cậu nhất định phải nghiêm túc xử lý hành động lạm dụng chức quyền, xấu danh ngành cảnh sát này, tuyệt không nương tay!” Phan Thạch Hoa lệ sắc phân phó Viên Hùng, để hắn nghiêm túc xử lý Triệu Phong.
Nếu không phải đám người này a dua, nịnh nọt Phan Kiến Quốc, sự tình hôm nay đã không tới mức này, chỉ cần hơi hiểu rõ tình hình, tuyệt sẽ không có cớ cho Thẩm Hoài làm lớn chuyện, dám tát đến tận mặt mình… Đối với loại người này, trước nay Phan Thạch Hoa sẽ không mềm tay, cũng biết năm đó Tống Tam Hà bị “Thẩm Hoài” chỉnh đến nỗi bị “song quy”, lần này hắn tuyệt không bao che cho Triệu Phong được.
Thẩm Hoài cười lạnh, nói với tên cảnh sát phụ trách ghi chép: “Cũng không phải tất cả bọn họ đều không rõ thị phi, cô gái này còn khuyên Phan Kiến Quốc đừng gây sự, lại bị Phan Kiến Quốc mắng cho một trận. Tôi không thể oan uổng người tốt được, chuyện đêm nay không liên quan đến bọn họ, chỉ có cậu thanh niên Tôn Đức Sinh này, nhảy tới nhảy lui như thể hiềm Phan Kiến Quốc náo chuyện chưa đủ lớn, giam hắn mấy ngày không oan!” Lại ngẩng đầu nhìn cô gái mặc áo nhung kia, hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi là Giả Hinh Hinh, chúng tôi đều là người trong đoàn ca múa thành phố, hôm nay tập muộn nên cùng đi ăn khuya, không ngờ lại đụng phải Thẩm khu trưởng ngài, là chúng tôi có lỗi…” Giả Hinh Hinh làm sao gặp qua cục diện lớn như hôm nay, đã bị hù không nhẹ, thấy Thẩm Hoài hỏi mình mới nhỏ giọng trả lời, giọng nói run lên.
Khó trách bốn cô gái này cô nào cũng xinh đẹp trẻ trung, thì ra là người trong đoàn ca múa.
“Cô là bạn gái Phan Kiến Quốc? Tôi khuyên cô một câu, loại người này không xứng làm bạn trai đâu, nhanh nhanh sớm chia tay với hắn đi là hơn!” Thẩm Hoài chỉ vào Phan Kiến Quốc đang ngồi bệt dưới đất, nói: “Nếu hắn dám quấn lấy cô, không cho chia tay thì cứ đến tìm tôi; tôi là chú hắn, kiểu gì cũng giúp được…”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, mặt chúng nhân trong phòng co rút lại, cúi thấp đầu không dám nhìn phản ứng của Phan Thạch Hoa.
Thẩm Hoài chống tay đứng lên, nói với Viên Hùng: “Được rồi, dày vò lâu thế này, chúng ta cũng không có xe về; làm phiền Viên cục trưởng phái một chiếc, đưa tôi và mấy người Triệu xưởng trưởng về vậy!”
“Được, được… Để tôi sắp xếp!” Viên Hùng mong không sớm tống ôn thần này đi, vội gọi tài xế lại, đưa Thẩm Hoài, Dương Hải Bằng, Triệu Ích Thành về nhà.
Thẩm Hoài lại hỏi Phan Thạch Hoa: “Phan khu trưởng, anh còn chưa đi?”
“Đi, đi, đi….” Phan Thạch Hoa nói liền ba chữ đi, mí mắt nhảy liên hồi, không muốn ở nơi này cho càng thêm mất mặt, phất tay áo đi ra ngoài.
Dương Hải Bằng đụng đụng khuỷa tay Triệu Ích Thành: “Chiếc xe đạp của anh khéo bị đám đồng nát nhặt đi rồi!”
Triệu Ích Thành cười đành chịu, biết chuyện Thẩm Hoài làm hôm nay, ngày mai khẳng định sẽ truyền khắp toàn thành phố, không biết Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân biết nửa đêm hắn còn cùng Thẩm Hoài gặp mặt, cùng bị dẫn đến phân cục Đường Ấp thì sẽ có cảm tưởng gì; xem ra chiếc tặc thuyền này mình không lên không được rồi!
Phan Kiến Quốc bị một tát đến nổ đom đóm mắt, tai ù đặc cả lại, nửa buổi mà vẫn không có phản ứng. Lão cha Phan Thạch Hoa mặt đầy nộ khí, nghiến răng ken két, tức tối nhìn hắn.
Tiếng tát tai vang lên đầy thanh thúy, ấn bàn tay đỏ ững hiện rõ rệt trên khuôn mặt trắng bệch của y… Đám người nhìn xem không khỏi muốn mò thử gò má mình, lại nhìn vẻ tợn lệ trên mặt Phan Thạch Hoa, da đầu chúng nhân ngấm ngầm phát tê.
Nói thực, đến giờ phút này ngay cả Triệu Phong cũng không rõ tường tình sự thể đêm nay, khi gọi điện cho Phan Thạch Hoa hắn cũng chỉ báo cáo qua những gì mình nghe được thôi.
Phan Thạch Hoa đến nơi, Triệu Phong còn tưởng ông ta sẽ hỏi han kỹ càng tình hình, ai biết vừa vào đã túm lấy mặt con trai táng nguyên một tát thật lực.
Khắc này, Triệu Phong mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Trước đó, tuy hắn biết hôm nay cái tội lạm dụng chức quyền là chạy không thoát, nhưng rốt cuộc họa là do con trai bí thư khu ủy gây ra, hắn chỉ cần ra mặt chuyển quanh Phan Thạch Hoa một vòng, cùng lắm là bồi lễ xin lỗi, sẽ không để lại hậu quả hay di chứng gì quá nghiêm trọng. Song chứng kiến thái độ đối đãi con trai ruột của Phan Thạch Hoa lúc ấy, Triệu Phong chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, thực không dám chắc, sau khi cho con trai một trận, liệu Phan Thạch Hoa có dời lửa giận lên thân mình không.
Nhất thời họ Phan còn không tâm tình đâu để ý đến nhân vật nhỏ như Triệu Phong, hắn còn bận túm lấy cổ áo con trai, gầm lên: “Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy ba mình vừa đến Phan Kiến Quốc định giảo biện một cái, tìm cách ăn nói sao cho lợi về mình một chút, đẩy càng nhiều trách nhiệm lên đầu Thẩm Hoài càng tốt, giờ bất chợt bị một tát đánh đến ù đặc cả tai, đầu óc loạng choạng… Qua nửa buổi, đến hắn tỉnh thần, cảm giác trên má tê rần, khoang miệng có mùi máu tanh, không dám ăn nói lung tung gì cả, thành thực kể lại tường tình: “Hắn ngồi cột dây giày bên đường, Hinh Hinh đi đường không chú ý mới vấp một cái, té xuống đất, con uống chút rượu, liền…”
“Liền mẹ mày!” Phan Thạch Hoa nộ hỏa phún lên, đến giờ hắn còn ngửi được hơi rượu từ mồm con trai, bèn cầm tập tài liệu trên bàn nện sang: “Vì chút chuyện nhỏ này mà mày gây sự tìm người đánh lộn, còn gọi điện tìm công an báo án? Tưởng cục công an là do nhà mày mở chắc? Ăn gan hùm hay là ăn thuốc chuột mà liều thế hả?” Mặt đen lại, xộc tới trước mặt Viên Hùng nói: “Viên cục trưởng, cậu cứ bắt hắn lại, phân cục nên xử lý thế nào cứ xử lý thế ấy; đừng nể mặt mũi tôi, mặt mũi tôi đã bị thằng súc sinh này làm mất sạch! Giờ không dạy một trận nên thân, không biết về sau còn gây ra họa gì nữa!”
Nhìn Phan Thạch Hoa “đại nghĩa diệt thân”, Viên Hùng không nói gì mà chỉ ra hiệu cho một cảnh sát đứng bên cạnh còng tay Phan Kiến Quốc.
“Ba!” Phan Kiến Quốc không ngờ bản thân không chỉ chịu một tát, còn thật bị bắt vào khám ăn mấy ngày cơm, nhịn không nổi van cầu, nhưng thấy lệ sắc trong mắt Phan Thạch Hoa liền ngậm mồm, không dám nói gì thêm.
“Đi xin lỗi Thẩm khu trưởng đi, phản tỉnh khắc sâu vào; hôm nay nếu không nhờ Thẩm khu trưởng, tao còn không biết mày sẽ gây ra họa gì nữa đây…” Phan Thạch Hoa chỉ vào Thẩm Hoài đang ngồi điềm nhiên chờ Viên Hùng thẩm vấn, muốn con trai qua đó xin lỗi.
Thẩm Hoài nhìn vở diễn đặc sắc giữa hai cha con nhà họ Phan, nhịn không nổi muốn vỗ tay khen hay, thấy Phan Kiến Quốc cắn răng đi đến trước mặt, mới cười nói: “Nếu gọi tôi Thẩm khu trưởng thì xa lạ quá, tôi với ba cậu đều ở trong thể chế, tốt xấu cũng là đồng liêu, ngẩng mặt không thấy cúi đầu thấy a…”
Mặt Phan Kiến Quốc co rút lại, không gọi bằng chức vụ thì gọi bằng cái gì? Nhìn lệ sắc trong mắt ba mình, biết lần này tất phải cúi đầu, đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện hôm nay là tôi không phải, Thẩm thúc có gì bất mãn cứ trừng phạt…”
Chúng nhân nhìn nhau, Thẩm Hoài hơn Phan Kiến Quốc chỉ hai, ba tuổi là cùng, cái câu “Thẩm thúc” này đúng là nghe quá quái dị, khốn nỗi chẳng ai dám cười ra tiếng.
Thẩm Hoài nhu nhu cổ tay, đứng lên, cười cười nhìn Phan Kiến Quốc, lui một bước, trong nháy mắt liền trở mặt, một cước hung hăng đạp lên đùi y.
“A!” Phan Kiến Quốc không ngờ Thẩm Hoài sẽ đột ngột ra tay, bắp đùi bị đạp một phát đau điếng, cả người đâm thẳng vào bàn, loạng choạng ngã xuống đất, vừa giãy dụa đứng lên, bên chân trái chợt truyền tới cảm giác đau thấu xương, lại ngã vật xuống đất không đứng lên nổi nữa.
Một đạp này khiến Phan Kiến Quốc mất luôn cả dũng khí để hận Thẩm Hoài, nhìn vẻ hung lệ trong mắt hắn, không biết làm sao, vừa sợ vừa giận, trốn tránh đi.
Chúng nhân trong phòng đều chết sững.
Bọn hắn vốn tưởng rằng một bạt tai kia đã cho Thẩm Hoài đủ mặt mũi, không ngờ hắn còn tợn đến mức này.
Viên Hùng vô thức nhìn sang bí thư khu ủy Phan Thạch Hoa, thấy khóe mắt y rung rung co rút lại.
“Vốn định thế là xong, nhưng nếu cậu đã gọi tôi một tiếng “thúc”, vậy tôi không thể không cấp cho cậu ấn tượng sâu chút. Bạt tai mà, làm thế thái quá phận, một đạp này xem như lễ gặp mặt vậy!” Thẩm Hoài lệ sắc mắng Phan Kiến Quốc chết sững dưới đất một câu mới xoa xoa tay, quay sang cười nói với Phan Thạch Hoa: “Phan bí thư không trách tôi quá phận chứ?”
“Súc sinh này bị đạp chết cũng là đáng đời!” Phan Thạch Hoa cắn răng nói.
Chỉ là khắc đó không ai cảm giác được lời Phan Thạch Hoa nói là thật lòng, một đạp này, nói là đá lên đùi Phan Kiến Quốc, không bằng nói đá lên mặt Phan Thạch Hoa… Mọi người trong phòng đều xanh mặt, nín thở không dám tạo ra tiếng động, sợ hơi không chú ý sẽ khiến Phan Thạch Hoa dời lửa giận lên đầu mình.
“Vấn đề của cơ quan chính pháp rất nghiêm trọng, nhưng việc này không do tôi phân quản, tôi sẽ không lắm mồm nói thêm gì cả.” Thẩm Hoài kéo ghế dựa lại, nghênh ngang ngồi xuống, chỉ vào phó phòng trị an phân cục Triệu Phong, gọi hắn lại: “Biên bản ghi chép đêm nay phải giữ lại, rốt cuộc không thể vô duyên vô cớ khiến Phan đại thiếu phải ăn cơm tù chứ? Thời gian không sớm nữa, mọi người giải quyết cho xong, tôi còn muốn về nhà đánh một giấc…”
Chân Triệu Phong mềm nhũn như bún, thấy mặt Phan Thạch Hoa, Viên Hùng đều đen lại, biết lần này không chết cũng bị lột một lớp da, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, nhưng Phan Thạch Hoa, Viên Hùng không tỏ thái độ, hắn đành phải cắn răng chỉ vào tên cảnh sát làm công tác ghi biên bản gọi lại, để làm cho xong trình tự.
Triệu Phong không dám vẩy oán khí lên đầu Phan Kiến Quốc, nhưng đối với đám bạn cùng ăn cơm đêm nay với họ Phan lại không khách khí nữa rồi, mỗi đứa một còng, quát: “Bắt vào thẩm vấn!”
Thẩm Hoài cười “hừ” một tiếng, hỏi Viên Hùng: “Viên cục trưởng, phân cục các anh tùy tiện còng người ta như thế à??”
“Hồ đồ! Đừng có làm mất mặt thêm nữa!” Viên Hùng quát Triệu Phong, để hắn lui xuống, phân phó một cảnh sát trung niên gần đó làm tiếp thủ tục: “Lão Triệu, cậu ghi chép cẩn thận, thái độ cầu thị vào…”
“Phân cục các cậu nhất định phải nghiêm túc xử lý hành động lạm dụng chức quyền, xấu danh ngành cảnh sát này, tuyệt không nương tay!” Phan Thạch Hoa lệ sắc phân phó Viên Hùng, để hắn nghiêm túc xử lý Triệu Phong.
Nếu không phải đám người này a dua, nịnh nọt Phan Kiến Quốc, sự tình hôm nay đã không tới mức này, chỉ cần hơi hiểu rõ tình hình, tuyệt sẽ không có cớ cho Thẩm Hoài làm lớn chuyện, dám tát đến tận mặt mình… Đối với loại người này, trước nay Phan Thạch Hoa sẽ không mềm tay, cũng biết năm đó Tống Tam Hà bị “Thẩm Hoài” chỉnh đến nỗi bị “song quy”, lần này hắn tuyệt không bao che cho Triệu Phong được.
Thẩm Hoài cười lạnh, nói với tên cảnh sát phụ trách ghi chép: “Cũng không phải tất cả bọn họ đều không rõ thị phi, cô gái này còn khuyên Phan Kiến Quốc đừng gây sự, lại bị Phan Kiến Quốc mắng cho một trận. Tôi không thể oan uổng người tốt được, chuyện đêm nay không liên quan đến bọn họ, chỉ có cậu thanh niên Tôn Đức Sinh này, nhảy tới nhảy lui như thể hiềm Phan Kiến Quốc náo chuyện chưa đủ lớn, giam hắn mấy ngày không oan!” Lại ngẩng đầu nhìn cô gái mặc áo nhung kia, hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi là Giả Hinh Hinh, chúng tôi đều là người trong đoàn ca múa thành phố, hôm nay tập muộn nên cùng đi ăn khuya, không ngờ lại đụng phải Thẩm khu trưởng ngài, là chúng tôi có lỗi…” Giả Hinh Hinh làm sao gặp qua cục diện lớn như hôm nay, đã bị hù không nhẹ, thấy Thẩm Hoài hỏi mình mới nhỏ giọng trả lời, giọng nói run lên.
Khó trách bốn cô gái này cô nào cũng xinh đẹp trẻ trung, thì ra là người trong đoàn ca múa.
“Cô là bạn gái Phan Kiến Quốc? Tôi khuyên cô một câu, loại người này không xứng làm bạn trai đâu, nhanh nhanh sớm chia tay với hắn đi là hơn!” Thẩm Hoài chỉ vào Phan Kiến Quốc đang ngồi bệt dưới đất, nói: “Nếu hắn dám quấn lấy cô, không cho chia tay thì cứ đến tìm tôi; tôi là chú hắn, kiểu gì cũng giúp được…”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, mặt chúng nhân trong phòng co rút lại, cúi thấp đầu không dám nhìn phản ứng của Phan Thạch Hoa.
Thẩm Hoài chống tay đứng lên, nói với Viên Hùng: “Được rồi, dày vò lâu thế này, chúng ta cũng không có xe về; làm phiền Viên cục trưởng phái một chiếc, đưa tôi và mấy người Triệu xưởng trưởng về vậy!”
“Được, được… Để tôi sắp xếp!” Viên Hùng mong không sớm tống ôn thần này đi, vội gọi tài xế lại, đưa Thẩm Hoài, Dương Hải Bằng, Triệu Ích Thành về nhà.
Thẩm Hoài lại hỏi Phan Thạch Hoa: “Phan khu trưởng, anh còn chưa đi?”
“Đi, đi, đi….” Phan Thạch Hoa nói liền ba chữ đi, mí mắt nhảy liên hồi, không muốn ở nơi này cho càng thêm mất mặt, phất tay áo đi ra ngoài.
Dương Hải Bằng đụng đụng khuỷa tay Triệu Ích Thành: “Chiếc xe đạp của anh khéo bị đám đồng nát nhặt đi rồi!”
Triệu Ích Thành cười đành chịu, biết chuyện Thẩm Hoài làm hôm nay, ngày mai khẳng định sẽ truyền khắp toàn thành phố, không biết Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân biết nửa đêm hắn còn cùng Thẩm Hoài gặp mặt, cùng bị dẫn đến phân cục Đường Ấp thì sẽ có cảm tưởng gì; xem ra chiếc tặc thuyền này mình không lên không được rồi!
/480
|