Người ngoài nhìn vào, quan hệ của Cừu Y Nùng và Nam Lạc Nhi chính là quan hệ giữa tiểu thư cùng nha hoàn, nhưng mà sự thật không phải như vậy, ít nhất trong lòng Cừu Y Nùng cũng chưa từng nghĩ như vậy .
Cừu Y Nùng chưa bao giờ xem Nam Lạc Nhi là nha hoàn, nàng luôn xem Lạc Nhi là tỷ muội, thậm chí khi song thân đột nhiên qua đời, hai nàng nương tựa vào nhau, cùng nhau chia ngọt sẽ bùi, có khi nàng còn có một ảo giác, Lạc Nhi không chỉ là tỷ tỷ, có khi còn biến hóa nhanh chóng, biến thành sư phó (cô giáo) kiêm mẫu thân (mẹ) nha!
Lạc Nhi ở nàng trước mặt nàng luôn mỉm cười, lạc quan, cá tính mạnh mẽ, tất cả các khó khăn trong mắt nàng (LN) đều có thể giải quyết, lại không nề hà nàng (YN) ngu ngốc, giải thích hết lần này đến lần khác cho nàng hiểu.
Cá tính quả quyết như vậy, nàng vạn vạn lần cũng không dự đoán được sẽ nhìn thấy Lạc Nhi ngồi ngẩn người cả một ngày.
Ngẩn người nha…… Tiểu Nhi?
Tình hình này bắt đầu từ ngày Lạc Nhi trở về nói vị Phong Dục Vũ kia đã đáp ứng giúp các nàng rời khỏi Cừu gia trang mới bắt đầu phát sinh .
Cừu Y Nùng nhìn theo ánh mắt của Lạc Nhi, thì thấy được chỉ là một màu tối đen bên ngoài cửa sổ, trong lòng thật sự là không hiểu, bầu trời tối đen như vậy, thì bên ngoài rốt cuộc còn có cái gì hay ho để nhìn nha!
「 Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì nha?」 nhìn nàng tay cầm kim thêu, ánh mắt dại ra, làm cho nàng cũng sắp thêu không nổi nữa.
Thân hình của Lạc Nhi hơi hơi chấn động, lấy lại tinh thần, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhanh chóng thu hồi, quay đầu nhìn về phía Y Nùng, mỉm cười.
「 Ta không nhìn gì cả, tiểu thư.」
Cừu Y Nùng cẩn thận nhìn nàng,「 ngươi có tâm sự.」 nàng tuyên bố.
「 Ta không có tâm sự.」 Lạc Nhi nhìn nàng liếc mắt một cái, đạm thanh nói.
「 Nhưng mà vừa rồi rõ ràng ngươi ngẩn người nha.」 Cừu Y Nùng cãi lại.
Lạc Nhi sửng sốt,「 đó là nhất thời thất thần thôi.」 nàng che giấu.
Cừu Y Nùng nhíu nhíu mày,「 tiểu Nhi, ngươi đang lo lắng phải không?」
「 Lo lắng cái gì?」 Lạc Nhi nhìn tiểu thư.
「 Lo lắng vị Phong kia…… Ách, hắn sẽ đổi ý, không giúp chúng ta nữa.」
Nam Lạc Nhi buông sợi tơ trong tay ra,「 Sẽ không . Tiểu thư, ta tin tưởng hắn là một người coi trọng chữ tín, nói chuyện giữ lời.」 đây là trực giác của nàng.
Kỳ thật nàng không lo lắng hắn sẽ đổi ý, nàng ngược lại lo lắng….
Lạc Nhi nháy mắt mấy cái,「 tiểu thư, đừng lo lắng, Phong thiếu gia không phải muốn chúng ta bảo trì hiện huống hiện tại, không được lộ ra bất cứ cái gì khác thường, hết thảy hắn thì sẽ an bài sao? Cho nên tiểu thư cũng đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy .」 nàng cố gắng an ủi Y Nùng, cũng an ủi chính mình an tâm.
「 Nga.」 Y Nùng rầu rĩ hưởng ứng, đem ánh mắt một lần chuyên chú đặt trở lại trên tranh thêu.
Quên đi, lần khác hỏi lại đi! Dù sao chuyện gì đều có thể chờ, chỉ có bức tranh thêu này là không thể kéo dài .
Nam Lạc Nhi nhíu mày nhìn thần sắc chuyên chú của Cừu Y Nùng. Kỳ thật, nàng biết tiểu thư muốn hỏi cái gì, nàng cũng hiểu được mấy ngày nay nàng cứ thất thần như vậy cho dù là tiểu thư, một người đơn thuần như vậy cũng có thể dễ dàng phát hiện ra. Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng mà nàng thật sự không thể quên, ngày đó chuyện mà Phong Dục Vũ đã làm, cùng lời nói dịu dàng của hắn.
Ngày đó, dưới ánh sáng rực rỡ của mùa hạ, Phong Dục Vũ lớn mật đem toàn bô y phục trên người nàng gần như cởi bỏ, sau hắn lại giúp nàng đem quần áo mặc lại, sau đó lại nói với nàng, giả như nàng có thể làm cho hắn cảm thấy có “niềm vui”, thì an nguy cùng sự an trí sau này của tiểu thư với hắn mà nói căn bản là không thành vấn đề.
Đã nhiều ngày nàng không gặp lại hắn, nhưng mà nàng vẫn chưa nghĩ ra, hắn làm như thế cùng lới nói kia là có ý gì?!
Nàng là không hiểu, Phong Dục Vũ vì sao lại nói muốn “ăn” nàng, sau đó lại 「 chà xát 」 thân thể của nàng, nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, nàng vẫn là mơ hồ cảm thấy, hành vi này của hắn là không đúng ……
Mặt khác, 「 niềm vui 」trong lời nói của hắn lại là có ý tứ gì?
Nàng thật sự thực không muốn nghỉ, chẳng lẽ cái hắn gọi là 「 làm cho hắn cảm thấy có niềm vui 」 chính là nàng ngoan ngoãn nghe lời, để hắn tùy ý hắn đối với nàng làm chuyện này?
Tuy rằng nàng tin tưởng hắn là một người giữ chữ tín, nhưng mà hắn cũng không hề nhắc tới hắn muốn dùng phương pháp gì cứu tiểu thư ra trang, lòng của nàng thật sự là ức chế không yên .
Mặt khác, hắn nói hắn có thể giải được độc trên người của tiểu thư, nhưng mấy ngày đã qua…… Dù sao hy vọng càng lớn, khả năng thất vọng cũng càng lớn, mà nàng tuyệt không hy vọng, làm cho tiểu thư thất vọng ……
※ ※ ※
「 Dục Vũ, huynh nói không giữ lời! Rõ ràng đã đáp ứng muốn mời ta đến Yên Liễu trang của huynh ở thành Hàng Châu để du ngoạn, vì sao đến nay vẫn chưa nói lời nào với đại ca? Hại người ta đợi sốt cả ruột.」
Cừu Ngọc Linh nghĩ rằng cùng Phong Dục Vũ quan hệ thân mật vài lần, liền tự coi trọng thân phận, địa vị của mình trong lòng hắn, tự cho rằng nàng so với người khác bất đồng nên tự tiện xông vào phòng hắn, vừa vặn nhìn thấy hắn cùng hai thuộc hạ của mình đang muốn ra khỏi phòng, lập tức khuôn mặt diễm lệ chuyển thành ủy khuất vô vàng, bộ dáng nũng nịu vô cùng.
Sau ngày du hồ cùng Phong Dục Vũ trở về, hắn bỏ lại một mình nàng trên thuyền rồi chuyển sang một chiếc thuyền khác tràn đầy oanh oanh yến yến, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, bóng dáng cũng chẳng thấy, thậm chí mới đây, từ miệng của đại ca nàng biết được, Phong Dục Vũ đang chuẩn bị, một ngày gần đây sẽ trở vể thành Hàng Châu. Vừa nghe được tin tức này, nguyên bản tâm tình đang vui vẻ, trong lòng Cừu Ngọc Linh dâng lên cảm giác bất an. Xem ra Phong Dục Vũ cũng không như lời đồ đãi của người bên ngoài: mê luyến mỹ mạo của nàng, nếu không, hắn vì sao chưa từng nghĩ đến nói cho nàng biết, hắn sắp trở về thành Hàng Châu?
Phong Dục Vũ cụp mắt, bên môi nhếch lên một nũ cười tà nghễ,「 Nàng cũng thật gấp gáp nha! Ta mới vừa định đến thư vong gặp đại ca nàng đàm thương sự đây.」 ngữ điệu nhẹ nhàng, bâng quơ trả lời, nhưng lại toát ra một tia khiển trách cùng khinh thị.
Nếu không phải vừa cùng Phương Vịnh, Ông Bình thảo luận sự tình, công koe1 dài, làm tốn nhiều thời gian thì hắn đã sớm rời đi nơi này, cũng không cần đối mặt với thiên kim tiểu thư luôn ra vẻ dịu dàng nhưng cá tính lại ương ngạnh, láo xược này.
「 Dục Vũ……」 Cừu Ngọc Linh rõ ràng tnhận ra tia hờn giận trong lời nói của Phong Dục Vũ, trong nhất thời, nhìn gương mặt nhu hòa của hắn lại thấy đáng sợ vô cùng, trong lòng nổi lên từng trận khủng hoảng, mặt khác cũng vì hắn không đem nàng để vào mắt mà tâm sinh tức giận.
「 Thật có lỗi, Cừu tiểu thư, gia nhà ta cùng Cừu lão bản có hẹn trước, có thể thỉnh Cừu tiểu thư nhường đường cho?」 Ông Bình ngữ khí khách sáo, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh thường, liếc nhìn Cừu Ngọc Linh đang đứng chắn trước cửa.
Đi theo Phong Dục Vũ nhiều năm, hắn thật sự cũng nhìn thấy không ít nữ nhân không biết an phận như thế này, hơn nữa vị tiểu thư này dáng vẻ còn cố biểu hiện kệnh cỡm, làm cho hắn, người ngoài cuộc này còn cảm thấy phiền chán không thôi, huống chi là chủ tử, người luôn không đem nữ nhân đạt vào mắt.
「 Ngươi có tư cách gì kêu ta nhường đường!」 một cỗ tức giận bắn thẳng đến người vừa lên tiếng, Ông Bình. Nhiều nhất chỉ là một hạ nhân, cũng dám ở nhà nàng, đối với nàng bất kính!「 nơi này là nhà của ta, Cừu gia trang!」
「 Gia cùng huynh trưởng tiểu thư có hẹn, thời gian đã hơi muộn một chút, nếu người không nhường đường, bảo gia phải làm như thế nào để đến chỗ hẹn đây?」 Ông Bình nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ phản bác, hắn không bao giờ đem nữ nhân kêu gào này để vào mắt, người duy nhất có thể làm hắn nghe lệnh phục tùng chỉ có chủ tử của hắn, Phong Dục Vũ. Nếu nữ nhân ương bướng này cứ cứng đầu, hắn cũng không cần khách khí mà động thủ .
Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh đỏ lần lượt thay đổi, buồn bực vô cùng, ngay cả thủ hạ của Phong Dục Vũ cũng không đem nàng để vào mắt, vì thế vẻ dịu dàng ủy mị bên ngoài ở nháy mắt nứt ra khe hở, thần sắc kiêu căng hiện lên trong đáy mắt.
Ngay tại thời điểm nàng đang muốn trở mặt, nổi điên lên, bất chợt đáy mắt lưu động, hiện lên tia giảo hoạt, lại như trước, mỉm cười nhìn Phong Dục Vũ, ủy khuất nhẹ giọng
「 Dục Vũ, huynh xem, thủ hạ của huynh đối với người ta nói năng lỗ mãng huynh cũng không lên tiếng?」
Phong Dục Vũ nghe vậy, ý cười trên môi không giảm, liếc nhìn, xem nàng giả vờ giả vịt
「 Ngọc Linh tiểu thư, Ông Bình xác thực nói không sai, ta cùng với đại ca nàng có hẹn, bây giờ thời gian cũng đã hơi trễ so với hẹn định, nếu nàng cứ tiếp tục che ở trước cửa, vậy ta làm sao đến chỗ hẹn đây?」
「 Dục Vũ……」 Cừu Ngọc Linh bị nụ cười xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ của hắn dọa cho cả kinh, giờ mới nhận ra, thì ra chỉ mỗi mình nàng coi trọng quan hệ giữa hai người mà thôi
Nàng ủ rũ tránh người, đang muốn nói gì đó, Phong Dục Vũ lại mở miệng.
「 Ta thật sự đã muộn, có chuyện gì chúng ta lần tới nói sau.」
Nói vừa xong, Phong Dục Vũ lập tức lách qua thân thể của nàng, xẹt ra cửa, theo sát phía sau là Phương Vịnh nhếch môi cười trộm cùng với vẻ mặt khinh thường của Ông Bình.
※ ※ ※
Cừu Sĩ Xương nhìn Phong Dục Vũ khoan thai đi đến, hắn đến muộn, trong lòng biết rõ, trước đó, ở thư phòng chắc là muội muội đã cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một phen, vì thái độ của Ngọc Linh khi đi tìm Phong Dục Vũ hắn còn lạ gì.
Xem ra chiêu lợi dụng mỹ mạo của muội muội này tựa hồ có chút tác dụng .
Tâm tư thông suốt, Cừu Sĩ Xương trong lòng không khỏi mừng thầm, một loại tình cảm đắc ý dâng tràn cơ hồ không nói nên lời.
Ánh mắt sắc bén của Phong Dục Vũ liếc mặt một cái đã nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt Cừu Sĩ Xương, đây cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Một tên “ngu ngốc mà tưởng mình rất thông minh” như Cừu Sĩ Xương, thật không đáng để hắn uổn phi tâm cơ.
Ban đầu, hắn bởi vì tò mò, hơn nữa chính mình cũng đúng lúc có chút rảnh rỗi, cho nên mới quyết định tự mình đến thành Tô Châu, tìm ra chủ nhân thật sự đã làm ra tranh thêu mà hắn quyến luyến không nỡ rời tay. Hoàn hảo, chuyến đi này không hề uổng phí thời gian, nữ nhân Nam Lạc nhi là thu hoạch lớn nhất.
「 Phong tổng quản đã quyết định?」 Cừu Sĩ Xương quyết định trước nói chuyện chính sự, sau nếu thời cơ thỏa đáng, nhắc lại chuyện của muội muội cùng hắn là được.
「 Ân.」
Phong Dục Vũ hơi hơi vuốt cằm,「 năm nay “Minh kí” đặt hai vạn tấm vải dệt, sẽ giao cho Cừu lão bản phụ trách, hạn định thời gian rồi giao hàng.」
Cừu Sĩ Xương đầu tiên là mừng như điên, lại nghĩ tới “sơ xuất” trong lời nói của Phong Dục Vũ , vội lên tiếng:
「 Ách, Phong tổng quản, ý của ngươi là từ năm nay trở đi, hàng năm, số lượng vải dệt cần cung ứng thêm cho “Minh kí” đều do Cừu gia cung ứng, phải không?」 hắn lại xác nhận hỏi.
「 không, chỉ có năm nay.」 Phong Dục Vũ đạm cười, thần sắc không thay đổi trả lời.
「 A!」 cừu sĩ xương nhạ thanh,「 tại sao có thể như vậy? Ta nghĩ rằng, lần này Phong tổng quản đến Tô Châu là vì muốn tìm một nhà mối, có thể hàng năm cung ứng tơ lụa, vải dệt tốt nhất cho “Minh kí”, nếu Phong tổng quản đã đồng ý chọn Cừu gia, vì sao chỉ hợp tác một năm mà thôi?」 hắn khó nén thất vọng hỏi, trong lòng thật sự không rõ, “Minh kí” trước nay luôn luôn ký kết dài lâu với một chủ thương, để nguồn cung cấp không bị gián đoạn hay sai khác, vì sao bây giờ lại thay đổi?
「 Điểm này cừu lão bản chẳng lẽ chưa bao giờ nghe qua?」 đứng ở một bên, Phương Vịnh đột nhiên ngắt lời giải thích,
[ “Minh kí“ chưa bao giờ ngay lần đầu tiên đã kí hiệp ước làm ăn lâu dài với một thương gia nào cả.」 nhất là cùng ngươi, loại thương nhân làm ăn không thành thực này lại không có khả năng!
「 Thì ra là như vậy a!」 Cừu Sĩ Xương thất vọng.
Hắn hao hết tâm tư, đem Phong Dục Vũ về Cừu gia làm khách, cũng dâng lên mỷ mạo muội muội, kết quả, đại sinh ý tới tay, đáng tiếc lại chỉ có một năm.
「 Vậy Phong tổng quản muốn thế nào mới đồng ý cùng Cừu gia ký ước định dài lâu?」 hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Phong Dục Vũ chỉ chờ hắn nói một câu này. Trên mặt hắn ý cười càng sâu, chưa mở miệng, Ông Bình đứng bên đã thẳng thắn mở miệng trả lời.
「 Chỉ cần Cừu lão bản cung cấp sản phẩm đúng chất lượng và thời gian giao hàng đúng hạn như hiệp định, như vậy năm sau, chuyện làm ăn này vẫn có thể là Cừu lão bản .」
Cừu Sĩ Xương nhẫn nại nghe xong, lại nhìn Phong Dục Vũ nãy giờ vẫn im lặng không nói, trong lòng vẫn ôm một hy vọng, hỏi lại,「 Như vậy, đây là quyết định cuối cùng của Phong tổn quàn, chỉ cấp cho Cừu gia một năm sinh ý?」
「 Người làm ăn không nói hai lời, Cừu lão bản, kỳ thật, sự tình cũng không phải là không thể thay đổi.」 Phong Dục Vũ bỗng dưng mở miệng, khóe miệng cầm cười.
Vốn đang rầu rĩ, Cừu Sĩ Xương vừa nghe vậy lập tức hiểu được ngụ ý trong lời nói của hắn, hy vọng lập tức nhảy lên trong đáy mắt. Đương nhiên, hắn cũng nhận thấy được, vẽ không đồng ý trong mắt của hai thuộc hạ Phong Dục Vũ, bất quá hắn cũng sẽ không buông tha cơ hội này.
「 Phong tổng quản có chuyện thỉnh nói thẳng, chỉ cần Cừu Sĩ Xương làm được, nhất định cúc cung tận tụy (làm hết khả năng).」 chẳng lẽ Phong Dục Vũ thật sự là coi trọng muội tử nhà mình mà muốn cầu thân? Cừu Sĩ Xương nhịn không được miên man suy nghĩ .
「 Cừu lão bản quả nhiên sảng khoái! Ta đây liền nói thẳng….ta muốn Cừu lão bản tặng ta một người.」 Phong Dục Vũ cười đến giảo hoạt.
「 “tặng” một người?」 Cừu Sĩ Xương sửng sốt,「 ai?」
「 Nam Lạc Nhi.」
Cừu Sĩ Xương sắc mặt đại biến,「 ngươi…… Ngươi làm sao mà biết nàng?」 hắn trợn tròn hai mắt.
「 Nàng là nữ tì hầu hạ bên người Cừu Y Nùng, người mà ngươi luôn miệng gọi là “tiểu thiếp”.」 Phong Dục Vũ cười, nhìn hắn liên tục đổi sắc mặt.
「 Kia…… Vậy ngươi đã biết……」 Cừu Sĩ Xương sắc mặt trắng bệch hỏi.
「 Đúng vậy, ta biết, tranh thêu mà trước kia ngươi bán cho ta cùng với tranh thêu mà ngươi bán cho thương lái bên ngoài đều xuất phát từ tay nghề của Cừu Y Nùng.」 Phong Dục Vũ nhìn Cừu Sĩ Xương sắc mặt trắng bệt, cười nói,「 Đừng lo lắng, trước đó ta không phải đã nói sao, ta muốn là Nam Lạc Nhi, nữ tỳ bên cạnh Cừu Y Nùng, cho nên ngươi không cần lo lắng ta muốn cướp đi cây rụng tiền của ngươi.」
「 Là…… Phải không?」 Cừu Sĩ Xương kinh hồn nhận thức, dù sao nếu hắn thật muốn tranh đoạt Cừu Y Nùng, hắn tuyệt sẽ không nhượng bộ, người duy nhất có thể chiếm được Cừu Y Nùng chỉ có đường ca này mà thôi.
「 Ta không hề thiếu ngân lượng.」 Phong Dục Vũ đạm thanh nói, đáy mắt hắn liếc nhìn Cừu Sĩ Xương đầy hèn mọn.
Trong tứ đại tổng quản của “Minh kí”, hắn thừa nhận, mình là người vì công việc mà có thể không từ thủ đoạn, nhưng hắn không hề đê tiện như tên Cừu Sĩ Xương này, dựa vào một nữ nhân để kiếm tiền, thậm chí còn không hạ độc để khống chế mọi hành động của nàng.
Người như thế quả thực đúng là tiểu nhân, khiến người phỉ nhổ!
「 Kia…… Phong tổng quản đã gặp qua Nam Lạc Nhi?」 Cừu Sĩ Xương bình tâm 1 chút, lý trí cũng khôi phục. Không thể tưởng tượng, hắn ngàn phòng vạn phòng, chuyện này vẫn bị Phong Dục Vũ biết.
「 Ngươi cho là tòa viện sau cánh rừng rất kín đáo sao?」 Phong Dục Vũ cười nhạo, thoáng nhìn,「 Có lần, ta tản bộ, trong lúc vô tình phát hiện gian phòng nhỏ kia, vốn thấy chẳng có gì đặc biệt nên muốn rời đi, nhưng sau lại thấy thân ảnh lén lút của ngươi đi vào.」
Thì ra là như vậy!「 Ngươi theo dõi ta?」 Cừu Sĩ Xương vô lực hỏi.
「 Đúng vậy. Ta nhìn thấy ngươi đánh Nam Lạc Nhi, cũng biết Cừu Y Nùng đúng là đường muội của ngươi nhưng không phải là tiểu thiếp của ngươi như lời ngươi nói.」 Phong Dục Vũ thần sắc tự nhiên, đem chuyện yêu cầu Cừu Sĩ Xương dâng tặng Nam Lạc Nhi cho hắn lần nữa.
「 Chuyện này –」 Cừu Sĩ Xương vừa kinh vừa sợ, thật không ngờ ngày đó lời hắn nói với Cừu y Nùng lại bị hắn nghe thấy.
「 Ta nói rồi, người ta muốn là Nam Lạc Nhi.」 Phong Dục Vũ đánh gãy lời nói của hắn, lại nhớ tới Lạc Nhi bị đánh đã một ngày mà hai má vẫn còn sưng đỏ, trong lòng dâng lên tức giận.
「 Nàng sẽ không đi.」 Cừu Sĩ Xương bật thốt lên nói. Xú nha đầu kia chỉ để ý che chở Cừu Y Nùng, sẽ không nghe mệnh lệnh của hắn làm việc, vậy hắn phải làm như thế nào đem nàng tặng cho Phong Dục Vũ?
「 Ngươi là chủ tử của nàng, không phải sao?」 Phong Dục Vũ biết rõ còn cố hỏi.「 Ngươi có thể mệnh lệnh nàng.」 hắn ngữ hàm trào phúng.
「 Không có khả năng, nàng sẽ không nghe ta .」 Cừu Sĩ Xương lập tức phản bác nói, không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Phong Dục Vũ.
Sự tình trọng đại, cho dù lại mất mặt, hắn cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn báo cáo, bởi vì cái con nha đầu Nam Lạc Nhi kia nhất định sẽ không nghe lời hắn.
「 Ngươi có điều không biết, Nam Lạc Nhi kia, từ nhỏ đã cùng đường muội ta lớn lên bên nhau, nàng chỉ nghe mệnh lệnh của một người, chính là đường muội của ta, người bên ngoài căn bản là không thể sai bảo nàng, mà đường muội kia của ta lại đối xử với nàng giống như tỷ muội, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng qua nàng, khắt khe với nàng.」 Cừu Sĩ Xương vẻ mặt buồn rầu, khó xử giải thích .「 cho nên……」
「 Công việc của ta ở thành Tô Châu đã xong, một vài ngày nữa sẽ trở về thành Hàng Châu .」 Phong Dục Vũ cố ý ám chỉ. Nói cách khác, chính là nói cho Cừu Sĩ Xương biết, hắn muốn mang Nam Lạc Nhi cùng nhau đi, nếu Cừu Sĩ Xương muốn cùng “Minh kí” tiếp tục làm ăn, tốt nhất là nên nghĩ ra biện pháp.
Cừu Sĩ Xương vừa nghe liền hiểu ý, lẩm bẩm nói:
「 Xú nha đầu kia chỉ nghe lời đường muội , trừ phi……」 hắn bỗng dưng linh quang chợt lóe, nghĩ ra một biện pháp. Nhưng mà…… Hắn cần trước xác nhận một chuyện, nếu không hắn tuyệt không dễ dàng mạo hiểm, khả năng có thể mất đi cây rụng tiền Cừu Y Nùng.
「 Phong tổng quản, người ngươi muốn chính là nha đầu Nam Lạc Nhi kia?」 hắn đoan chính sắc mặt, thận trọng hỏi.
「 Dài dòng! Ta ghét nhất loại nữ nhân suốt ngày khóc sướt mướt, ta cảm thấy hứng thú là cái loại nữ nhân “cá tính” một chút.」 Phong Dục Vũ phiết môi tà cười.
Cừu Sỉ Xương trợn trắng; Chính hắn cũng lưu luyến “cành hoa có gai” này, làm sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Phong Dục Vũ nha! Vì thế hắn rốt cục an, quyết tâm dâng cao, xác định mục tiêu của Phong Dục Vũ là xú nha đầu Nam Lạc Nhi kia.
「 Một khi đã như vậy, vậy hãy để ta nghĩ biện pháp, làm cho nha đầu kia ngoan ngoãn theo Phong tổng quản rời đi.」
「 Không cần phải gấp gáp, thời gian ta rời khỏi thành Tô Châu còn có mấy ngày, Cừu lão bản chỉ cần làm hết sức, Phong Dục Vũ ta không thích miễn cưỡng nữ nhân.」 Phong Dục Vũ tươi cười nhắc nhở nói, trong lòng nổi lên sung sướng.
Thật tốt quá, sự tình đã y theo kế hoạch của hắn, thuận lợi tiến hành.
「 Sẽ không , Phong tổng quản, ta có một biện pháp nhất định khiến cho Nam Lạc Nhi ngoan ngoãn theo ngươi đến thành Hàng Châu đi. Nhưng mà……」 Cừu Sĩ Xương bắt đầu đem biện pháp mà mình nghĩ ra nói ra, một chút cũng không có nhận thức được kết quả này, trên thực tế là do Phong Dục Vũ từng bước một, dẫn dắt mà ra .
※ ※ ※
Nửa tháng sau, Yên Liễu trang, thành Hàng Châu.
Nam Lạc Nhi bước nhanh trên đường nhỏ, tay cằm khay, hướng đến phòng bếp, tính nấu ít một ít cháo để tiểu thư đang không khỏe có thể ăn được nhiều một chút.
Phong Dục Vũ thật sự đã tuân thủ lời hứa, đem nàng cùng tiểu thư rời khỏi Cừu gia trang.
Nàng không biết Phong Dục Vũ dùng phương pháp gì mà có thể thuyết phục Cừu Sĩ Xương , nàng chỉ biết là, nửa tháng trước, Cừu Sĩ Xương đột nhiên ra lệnh, muốn nàng cùng tiểu thư theo hắn cùng vớiPhong Dục Vũ đến thành Hàng Châu, đến Yên Liễu trang, nhà của Phong Dục Vũ làm khách, sau, đi theo lần này còn có muội muội Cừu Ngọc Linh, tiểu thơ Cừu gia tính tình kiêu căng, hóng hách hơn người.
Khi nàng và tiểu thư đến đây, tiểu thư bị an bài ở tại Giáng Vân các, Cừu Ngọc Linh luôn tỏ vẻ vô sự, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu tỏ thái độ, đối với hai nàng châm chọc khiêu khích. Nhưng mà, từ khi đến đây, hai nag2 quả thật cũng không phải chạm mặt huynh muội nhà họ Cừu mấy lần . Mới đầu nàng có chút khó hiểu, sau nàng hỏi thăm một chút, mới biết được, huynh muội Cừu Sĩ Xương bị an bài ở một biệt viện cách Giáng Vân các rất xa.
Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện nàng bận tâm lo lắng, điều làm nàng lo lắng chính là, sau khi đến đây, Phong Dục Vũ bắt đầu đưa đến giả dược cho tiểu thư uống, nhưng mà sau khi tiểu thư uống thuốc xong, thân thể luôn cảm thấy không khoẻ, khẩu vị cũng cực không tốt. Cho dù Phong Dục Vũ đã giải thích, tiểu thư trúng độc đã lâu, tích độc quá sâu, cho nên khi tiến hành giải độc, thân thể sẽ nảy sinh bài xích mà cảm thấy không khoẻ, nhưng mà nàng vẫn không thể yên lòng. Ít nhất khi tiểu thư chưa hoàn toàn bình phục, nàng không thể an tâm được.
「 Tiểu Nhi, nàng muốn đi đâu vậy?」
Một đạo thân ảnh cao to từ phái sau cổng vòm Giáng Vân các đi ra, người tới không ai khác chính là Phong Dục Vũ.
「 Ta muốn tới phòng bếp hầm ít cháo cho tiểu thu.」 Lạc Nhi thản nhiên trả lời, không hiểu vì sao trong mắt hắn lại có chút tức giận「 ngươi tìm ta sao?」
「 Ta đã phái hai nha hoàn đến Giáng Vân các hầu hạ, vì sao còn cần nàng đến phòng bếp đi?」 hắn đã coi nàng “đặc biệt” như thế, lí nào lại để nàng làm lụng vất vả nha!
「 Tiểu thư đã quen ăn thức ăn do ta đích thân nấu.」 Lạc Nhi trả lời.
「 Nàng, hiện tại đã muốn là nữ nhân của ta, không cần phải làm những việc vất vả như vậy, có chuyện gì cứ phân phó nữ tỳ hầu hạ các nàng đi làm là được.」 nếu không phải vì Cừu Y Nùng phải giải độc mà thân thể không khoẻ, hắn mới dễ dàng để tiều Nhi tiếp tục đi theo bên cạnh nàng, nữ nhân của hắn chỉ có thể hầu hạ một người là hắn mà thôi.
「 Ta là nha hoàn của tiểu thư nha, vốn phải hầu hạ tiểu thư mà.」 nàng khó hiểu trả lời.
「 Chẳng lẽ nàng đã quên,khi ở Cừu gia trang đã đáp ứng chuyện gì với ta?」 Phong Dục Vũ có chút bất mãn nhìn nàng.
「 Ta không quên……」 nàng đột nhiên nhớ tới cái khay đang cầm trên tay.「 ai! Vội vàng nói chuyện với ngươi, thiếu chút nữa đã quên, tiểu thư còn chưa dùng bữa đâu!」 nàng lẩm bẩm tự nói , đang muốn vòng qua Phong Dục Vũ, thình lình bị hắn quăng cho một câu —
「 Nàng không muốn biết kết quả ta vừa mới bắt mạch cho Cừu Y Nùng?」 hắn khẩu khí ưu nhàn hỏi.
Nam Lạc Nhi sửng sốt, lập tức quay đầu,「 ngươi vừa giúp tiểu thư bắt mạch ? Kết quả như thế nào, độc trên người tiểu thư giải xong rồi sao?」 nàng hỏi liên tục như pháo liên thanh, vẻ mặt khẩn trương.
Phong Dục Vũ câu môi cười, không lập tức trả lời nàng, ngược lại xoay người, gọi nữ tỳ hầu hạ ở đ Giáng Vân các triệu đến, lấy khay trên tay Lạc Nhi giao cho tỳ nữ, cũng phân phó cho nữ tỳ chăm sóc Cừu Y nùng, tiếp theo hắn xoay người lại, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Nhi, kéo tới hậu viện phía tây Yên Liễu trang, Thanh Uyển, là nơi mà hắn ở.
※ ※ ※
「 Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi giúp tiểu thư bắt mạch, kết quả rốt cuộc thế nào……」 từ xa, liên tiếp truyền đến một giọng nữ, khiến cho Thanh Uyển luôn luôn u tĩnh rộn rã hẳn lên.
Hai thân ảnh một mạch bước vào đại sảnh, giọng nữ vừa nãy lại vang lên, âm điệu tràn ngập nghi hoặc,「 di, đây là đâu?」
Lạc Nhi nhìn phòng khách rộng rãi, trang trí tao nhã nhưng không làm mất sự trang trọng, trong lòng bỗng dưng tĩnh lại một chút.
Thật là một nơi yên tĩnh, là nơi lí tưởng để thoải mái nghỉ ngơi, nhất là nhuyễn tháp đặt gần cửa sổ kia, thật làm người ta có cảm giác muốn nằm nha.
「 Nơi này là chỗ ở của ta.」 Phong Dục Vũ nắm tay nàng, ngồi xuống bàn tròn.
Lạc Nhi ngoan ngoãn tùy ý để hắn nắm tay dắt đi, trong lòng vẫn canh cánh, chuyện hắn chưa nói cho nàng nghe kết quả bắt mạch của tiểu thư, cho đến khi, một mùi thơm ngọt ngào bay vào mũi nàng.
「 oa!」 nàng trừng mắt, nhìn trên bàn bày rất nhiều những đĩa điểm tâm tinh xảo, sắc hương vị đều có đủ, thủy mâu tròn to, trong miệng, nước bọt đột nhiên tăng nhiều.
Phong Dục Vũ cười, nhìn nét mặt đáng yêu của nàng. Hắn biết nàng với Cừu Y Nùng rất giống nhau, rất thích ăn điểm tâm ngọt, chỉ là nàng luôn kềm nén, hơn nữa nàng luôn đem thức ăn ngon trước cho Cừu Y Nùng, nhưng điểm tâm mà nàng có được chỉ là một ít điểm tâm vụn vặt, hay ít đồ dư ra của Cừu gia, số lượng sao có thể nhiều được, nàng đều để cho Cừu Y Nùng ăn, cho nên không có người biết, nàng thật ra cũng thích điểm tâm ngọt. Mà chuyện này, hắn phát hiện được trên đường trở về thành Hàng Châu.
Chưa đem điểm tâm nhìn kỹ một phen, khóe mắt Lạc Nhi liếc nhìn về khóe miệng đang mỉm cười của Phong Dục Vũ, nàng lập tức kéo hồi tâm thần bị “dụ dỗ”, mạnh nuốt xuống nước bọt “hơi nhiều” trong miệng, ánh mắt cũng dâng lên cảnh giới.
「 Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì? Còn có, tiểu thư hiện tại rốt cuộc như thế nào? Ngươi vì sao không nói?」
「 Sao nàng không dùng một ít điểm tâm trước đi?」 Phong Dục Vũ vẫn không chịu trả lời. Nàng trừ bỏ tnghĩ đến tiểu thư của nàng, chẳng lẽ chưa từng nghĩ cho mình một chút sao?
「 Ta không cần! Ngươi nói cho ta biết tiểu thư trước mắt tình huống như thế nào?」 Lạc Nhi cự tuyệt nói, vì nhìn thấy ánh mắt của hắn dường như đang có lửa mà tim đập không thôi.
「 Nàng ăn, ta sẽ nói!」 Phong Dục Vũ cũng không khách khí, uy hiếp nói, tâm tình vốn đang muốn đùa với nàng bỗng dưng biến mất. Nữ nhân xung quanh hắn, luôn ôn nhu nhỏ nhẹ, dịu dàng như nước, cho dù có giả vờ, có hư tình giả ý thì đã sao, nhưng còn nàng, cư nhiên lại dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn!?
Lạc Nhi còn đang định mở miệng cãi lại,nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt hắn càng nhày càng trầm xuống, ánh mắt cũng lạnh lùng vài phần, trong lòng đánh một cái độp, lời nói đến miệng cũng phải nuốt ngược trở về, không cam lòng, tùy tiện lấy đại một khối điểm tâm trên bàn cho vào miệng nhai nuốt.
Dù sao an nguy của tiểu thư vẫn quan trọng hơn, nàng cũng không muốn chọc giận hắn, vạn nhất hắn thay đổi chủ ý, vậy tiểu thư chẳng phải thảm sao?
Phong Dục Vũ vừa lòng nhìn động tác khuất phục của nàng,「 tiểu thư nhà nàng chỉ cần uống thêm vài thang thuốc, là có thể đem tđộc tố trên người loại bỏ hoàn toàn, việc kế tiếp chính là vấn đề điều dưỡng.」
Lạc Nhi vừa nghe được tin tức tốt, tảng đá đè nặng trong lòng lặng lẽ rơi xuống, thức ăn nhấp nháp trong miệng cũng vì thế mà trở thành mỹ vị, chóp mũi cũng lại ngửi được hương khí ngọt ngào mê người.
「 Ngô……」 nàng liên tiếp gật đầu,「 Cám ơn ngươi…… Ngô, đây là cái gì, ăn rất ngon nha?」 nàng vừa tán thưỡng, vừa vươn tay lấy thêm một khối điểm tâm.
「 Đây là đặc sản nổi tiếng nhất của thành Hàng Châu『 lục hoàng cao 』, ở nơi khác không có .」 hắn tiếp nhận điểm tâm trong nàng nàng, đem nó đưa miệng nàng, động tác vô cùng thân thiết. Hành động nhỏ nhưng lại mang lại cho hắn vô cùng sung sướng.
Lạc Nhi há mồm ăn điểm tâm mà hắn đút, thủy mâu trong suốt đáng yêu, đôi mắt mê hoặc nhìn gương mặt càng lúc càng gần của hắn……
Tim của nàng khiêu bỗng dưng đập nhanh hơn. Trời ạ! Nàng không biết được, hắn lại có thể đẹp đến như vậy nha! Hyai má của nàng bỗng dưng đỏ lên, từ sau khi quen biết hắn, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối, cảm thấy vô cùng áp lực trước một nam nhân tuấn mỹ thế này, trên người hắn như có một loại ma lực cuốn hút nàng, làm nàng mê đắm.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy có chút khó thở thì đồng thời nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, tầm mắt lập tức di dời khỏi gương mặt tuấn lãng.
「 Đúng…… Đúng rồi.」 nàng ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đem đồ ăn trong miệng nuốt vào,「 Độc trên người tiểu thư đã giải, vậy kế tiếp ngươi phải làm thế nào để giúp iểu thư thoát …… A….」
Khi nàng chưa kịp phòng bị , cả ngườ nàng đã bị Phong Dục Vũ đặt lên đùi hắn, hành vi này làm nàng giật mình.
「 Ngươi…… Ngươi làm cái gì……」 nàng sợ đến lắp bắp,「 ngươi…… Đừng dựa vào ta gần quá! Ta……」 nàng thở phì phò, cảm thấy gương mặt tuấn tú của hắn cứ tới gần thì lại sinh ra một cỗ áp bách, làm cho nàng khó thở.
「 Tiểu Nhi đáng thương, không thở nổi sao?」 Phong Dục Vũ đắc ý cười khẽ, nói nhỏ, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tới gần nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên.
Từ khi quen biết nàng, hắn chưa từng thấy nàng dùng ánh mắt của nữ nhân bình thường mà nhìn hắn, thật giống như vẻ ngoài xuất sắc cùng nam tính mị lực của hắn căn bản không đáng coi trọng cùng chú ý.
Mà nay, nàng rốt cục lộ ra ánh mắt ngượng ngùng khi nhìn hắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này, ra tay hái ngọt hương.
Cúi đầu, Phong Dục Vũ không cho nàng trả lời, bạc môi đã ấn xuống cánh môi mềm mại.
「 ngô……」 một cảm giác xa lạ như sóng triều đánh úp lại, làm cho thân thể của nàng dường như bị nhấn chìm trong đó, cả người hoàn toàn ngây người.
Sao…… Tại sao có thể như vậy ? Vì sao hắn lại “cắn” môi nàng? Nhưng nàng thật không muốn chống cự nha, cũng không muốn dãy dua, vì sao, vài sao vậy?
Ô, đầu thật choáng váng nha……
Phong Dục Vũ thuần thục liếm láp cánh môi mềm mộng, đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, nhấp nháp tinh bột ngọt ngào trong miệng nàng, khiêu khích nàng phối hợp cùng hắn.
Khá lắm, hương vị ngọt ngào ngon miệng, lưỡi “bằng bột” a!
Cừu Y Nùng chưa bao giờ xem Nam Lạc Nhi là nha hoàn, nàng luôn xem Lạc Nhi là tỷ muội, thậm chí khi song thân đột nhiên qua đời, hai nàng nương tựa vào nhau, cùng nhau chia ngọt sẽ bùi, có khi nàng còn có một ảo giác, Lạc Nhi không chỉ là tỷ tỷ, có khi còn biến hóa nhanh chóng, biến thành sư phó (cô giáo) kiêm mẫu thân (mẹ) nha!
Lạc Nhi ở nàng trước mặt nàng luôn mỉm cười, lạc quan, cá tính mạnh mẽ, tất cả các khó khăn trong mắt nàng (LN) đều có thể giải quyết, lại không nề hà nàng (YN) ngu ngốc, giải thích hết lần này đến lần khác cho nàng hiểu.
Cá tính quả quyết như vậy, nàng vạn vạn lần cũng không dự đoán được sẽ nhìn thấy Lạc Nhi ngồi ngẩn người cả một ngày.
Ngẩn người nha…… Tiểu Nhi?
Tình hình này bắt đầu từ ngày Lạc Nhi trở về nói vị Phong Dục Vũ kia đã đáp ứng giúp các nàng rời khỏi Cừu gia trang mới bắt đầu phát sinh .
Cừu Y Nùng nhìn theo ánh mắt của Lạc Nhi, thì thấy được chỉ là một màu tối đen bên ngoài cửa sổ, trong lòng thật sự là không hiểu, bầu trời tối đen như vậy, thì bên ngoài rốt cuộc còn có cái gì hay ho để nhìn nha!
「 Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì nha?」 nhìn nàng tay cầm kim thêu, ánh mắt dại ra, làm cho nàng cũng sắp thêu không nổi nữa.
Thân hình của Lạc Nhi hơi hơi chấn động, lấy lại tinh thần, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhanh chóng thu hồi, quay đầu nhìn về phía Y Nùng, mỉm cười.
「 Ta không nhìn gì cả, tiểu thư.」
Cừu Y Nùng cẩn thận nhìn nàng,「 ngươi có tâm sự.」 nàng tuyên bố.
「 Ta không có tâm sự.」 Lạc Nhi nhìn nàng liếc mắt một cái, đạm thanh nói.
「 Nhưng mà vừa rồi rõ ràng ngươi ngẩn người nha.」 Cừu Y Nùng cãi lại.
Lạc Nhi sửng sốt,「 đó là nhất thời thất thần thôi.」 nàng che giấu.
Cừu Y Nùng nhíu nhíu mày,「 tiểu Nhi, ngươi đang lo lắng phải không?」
「 Lo lắng cái gì?」 Lạc Nhi nhìn tiểu thư.
「 Lo lắng vị Phong kia…… Ách, hắn sẽ đổi ý, không giúp chúng ta nữa.」
Nam Lạc Nhi buông sợi tơ trong tay ra,「 Sẽ không . Tiểu thư, ta tin tưởng hắn là một người coi trọng chữ tín, nói chuyện giữ lời.」 đây là trực giác của nàng.
Kỳ thật nàng không lo lắng hắn sẽ đổi ý, nàng ngược lại lo lắng….
Lạc Nhi nháy mắt mấy cái,「 tiểu thư, đừng lo lắng, Phong thiếu gia không phải muốn chúng ta bảo trì hiện huống hiện tại, không được lộ ra bất cứ cái gì khác thường, hết thảy hắn thì sẽ an bài sao? Cho nên tiểu thư cũng đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy .」 nàng cố gắng an ủi Y Nùng, cũng an ủi chính mình an tâm.
「 Nga.」 Y Nùng rầu rĩ hưởng ứng, đem ánh mắt một lần chuyên chú đặt trở lại trên tranh thêu.
Quên đi, lần khác hỏi lại đi! Dù sao chuyện gì đều có thể chờ, chỉ có bức tranh thêu này là không thể kéo dài .
Nam Lạc Nhi nhíu mày nhìn thần sắc chuyên chú của Cừu Y Nùng. Kỳ thật, nàng biết tiểu thư muốn hỏi cái gì, nàng cũng hiểu được mấy ngày nay nàng cứ thất thần như vậy cho dù là tiểu thư, một người đơn thuần như vậy cũng có thể dễ dàng phát hiện ra. Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng mà nàng thật sự không thể quên, ngày đó chuyện mà Phong Dục Vũ đã làm, cùng lời nói dịu dàng của hắn.
Ngày đó, dưới ánh sáng rực rỡ của mùa hạ, Phong Dục Vũ lớn mật đem toàn bô y phục trên người nàng gần như cởi bỏ, sau hắn lại giúp nàng đem quần áo mặc lại, sau đó lại nói với nàng, giả như nàng có thể làm cho hắn cảm thấy có “niềm vui”, thì an nguy cùng sự an trí sau này của tiểu thư với hắn mà nói căn bản là không thành vấn đề.
Đã nhiều ngày nàng không gặp lại hắn, nhưng mà nàng vẫn chưa nghĩ ra, hắn làm như thế cùng lới nói kia là có ý gì?!
Nàng là không hiểu, Phong Dục Vũ vì sao lại nói muốn “ăn” nàng, sau đó lại 「 chà xát 」 thân thể của nàng, nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, nàng vẫn là mơ hồ cảm thấy, hành vi này của hắn là không đúng ……
Mặt khác, 「 niềm vui 」trong lời nói của hắn lại là có ý tứ gì?
Nàng thật sự thực không muốn nghỉ, chẳng lẽ cái hắn gọi là 「 làm cho hắn cảm thấy có niềm vui 」 chính là nàng ngoan ngoãn nghe lời, để hắn tùy ý hắn đối với nàng làm chuyện này?
Tuy rằng nàng tin tưởng hắn là một người giữ chữ tín, nhưng mà hắn cũng không hề nhắc tới hắn muốn dùng phương pháp gì cứu tiểu thư ra trang, lòng của nàng thật sự là ức chế không yên .
Mặt khác, hắn nói hắn có thể giải được độc trên người của tiểu thư, nhưng mấy ngày đã qua…… Dù sao hy vọng càng lớn, khả năng thất vọng cũng càng lớn, mà nàng tuyệt không hy vọng, làm cho tiểu thư thất vọng ……
※ ※ ※
「 Dục Vũ, huynh nói không giữ lời! Rõ ràng đã đáp ứng muốn mời ta đến Yên Liễu trang của huynh ở thành Hàng Châu để du ngoạn, vì sao đến nay vẫn chưa nói lời nào với đại ca? Hại người ta đợi sốt cả ruột.」
Cừu Ngọc Linh nghĩ rằng cùng Phong Dục Vũ quan hệ thân mật vài lần, liền tự coi trọng thân phận, địa vị của mình trong lòng hắn, tự cho rằng nàng so với người khác bất đồng nên tự tiện xông vào phòng hắn, vừa vặn nhìn thấy hắn cùng hai thuộc hạ của mình đang muốn ra khỏi phòng, lập tức khuôn mặt diễm lệ chuyển thành ủy khuất vô vàng, bộ dáng nũng nịu vô cùng.
Sau ngày du hồ cùng Phong Dục Vũ trở về, hắn bỏ lại một mình nàng trên thuyền rồi chuyển sang một chiếc thuyền khác tràn đầy oanh oanh yến yến, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, bóng dáng cũng chẳng thấy, thậm chí mới đây, từ miệng của đại ca nàng biết được, Phong Dục Vũ đang chuẩn bị, một ngày gần đây sẽ trở vể thành Hàng Châu. Vừa nghe được tin tức này, nguyên bản tâm tình đang vui vẻ, trong lòng Cừu Ngọc Linh dâng lên cảm giác bất an. Xem ra Phong Dục Vũ cũng không như lời đồ đãi của người bên ngoài: mê luyến mỹ mạo của nàng, nếu không, hắn vì sao chưa từng nghĩ đến nói cho nàng biết, hắn sắp trở về thành Hàng Châu?
Phong Dục Vũ cụp mắt, bên môi nhếch lên một nũ cười tà nghễ,「 Nàng cũng thật gấp gáp nha! Ta mới vừa định đến thư vong gặp đại ca nàng đàm thương sự đây.」 ngữ điệu nhẹ nhàng, bâng quơ trả lời, nhưng lại toát ra một tia khiển trách cùng khinh thị.
Nếu không phải vừa cùng Phương Vịnh, Ông Bình thảo luận sự tình, công koe1 dài, làm tốn nhiều thời gian thì hắn đã sớm rời đi nơi này, cũng không cần đối mặt với thiên kim tiểu thư luôn ra vẻ dịu dàng nhưng cá tính lại ương ngạnh, láo xược này.
「 Dục Vũ……」 Cừu Ngọc Linh rõ ràng tnhận ra tia hờn giận trong lời nói của Phong Dục Vũ, trong nhất thời, nhìn gương mặt nhu hòa của hắn lại thấy đáng sợ vô cùng, trong lòng nổi lên từng trận khủng hoảng, mặt khác cũng vì hắn không đem nàng để vào mắt mà tâm sinh tức giận.
「 Thật có lỗi, Cừu tiểu thư, gia nhà ta cùng Cừu lão bản có hẹn trước, có thể thỉnh Cừu tiểu thư nhường đường cho?」 Ông Bình ngữ khí khách sáo, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh thường, liếc nhìn Cừu Ngọc Linh đang đứng chắn trước cửa.
Đi theo Phong Dục Vũ nhiều năm, hắn thật sự cũng nhìn thấy không ít nữ nhân không biết an phận như thế này, hơn nữa vị tiểu thư này dáng vẻ còn cố biểu hiện kệnh cỡm, làm cho hắn, người ngoài cuộc này còn cảm thấy phiền chán không thôi, huống chi là chủ tử, người luôn không đem nữ nhân đạt vào mắt.
「 Ngươi có tư cách gì kêu ta nhường đường!」 một cỗ tức giận bắn thẳng đến người vừa lên tiếng, Ông Bình. Nhiều nhất chỉ là một hạ nhân, cũng dám ở nhà nàng, đối với nàng bất kính!「 nơi này là nhà của ta, Cừu gia trang!」
「 Gia cùng huynh trưởng tiểu thư có hẹn, thời gian đã hơi muộn một chút, nếu người không nhường đường, bảo gia phải làm như thế nào để đến chỗ hẹn đây?」 Ông Bình nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ phản bác, hắn không bao giờ đem nữ nhân kêu gào này để vào mắt, người duy nhất có thể làm hắn nghe lệnh phục tùng chỉ có chủ tử của hắn, Phong Dục Vũ. Nếu nữ nhân ương bướng này cứ cứng đầu, hắn cũng không cần khách khí mà động thủ .
Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh đỏ lần lượt thay đổi, buồn bực vô cùng, ngay cả thủ hạ của Phong Dục Vũ cũng không đem nàng để vào mắt, vì thế vẻ dịu dàng ủy mị bên ngoài ở nháy mắt nứt ra khe hở, thần sắc kiêu căng hiện lên trong đáy mắt.
Ngay tại thời điểm nàng đang muốn trở mặt, nổi điên lên, bất chợt đáy mắt lưu động, hiện lên tia giảo hoạt, lại như trước, mỉm cười nhìn Phong Dục Vũ, ủy khuất nhẹ giọng
「 Dục Vũ, huynh xem, thủ hạ của huynh đối với người ta nói năng lỗ mãng huynh cũng không lên tiếng?」
Phong Dục Vũ nghe vậy, ý cười trên môi không giảm, liếc nhìn, xem nàng giả vờ giả vịt
「 Ngọc Linh tiểu thư, Ông Bình xác thực nói không sai, ta cùng với đại ca nàng có hẹn, bây giờ thời gian cũng đã hơi trễ so với hẹn định, nếu nàng cứ tiếp tục che ở trước cửa, vậy ta làm sao đến chỗ hẹn đây?」
「 Dục Vũ……」 Cừu Ngọc Linh bị nụ cười xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ của hắn dọa cho cả kinh, giờ mới nhận ra, thì ra chỉ mỗi mình nàng coi trọng quan hệ giữa hai người mà thôi
Nàng ủ rũ tránh người, đang muốn nói gì đó, Phong Dục Vũ lại mở miệng.
「 Ta thật sự đã muộn, có chuyện gì chúng ta lần tới nói sau.」
Nói vừa xong, Phong Dục Vũ lập tức lách qua thân thể của nàng, xẹt ra cửa, theo sát phía sau là Phương Vịnh nhếch môi cười trộm cùng với vẻ mặt khinh thường của Ông Bình.
※ ※ ※
Cừu Sĩ Xương nhìn Phong Dục Vũ khoan thai đi đến, hắn đến muộn, trong lòng biết rõ, trước đó, ở thư phòng chắc là muội muội đã cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một phen, vì thái độ của Ngọc Linh khi đi tìm Phong Dục Vũ hắn còn lạ gì.
Xem ra chiêu lợi dụng mỹ mạo của muội muội này tựa hồ có chút tác dụng .
Tâm tư thông suốt, Cừu Sĩ Xương trong lòng không khỏi mừng thầm, một loại tình cảm đắc ý dâng tràn cơ hồ không nói nên lời.
Ánh mắt sắc bén của Phong Dục Vũ liếc mặt một cái đã nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt Cừu Sĩ Xương, đây cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Một tên “ngu ngốc mà tưởng mình rất thông minh” như Cừu Sĩ Xương, thật không đáng để hắn uổn phi tâm cơ.
Ban đầu, hắn bởi vì tò mò, hơn nữa chính mình cũng đúng lúc có chút rảnh rỗi, cho nên mới quyết định tự mình đến thành Tô Châu, tìm ra chủ nhân thật sự đã làm ra tranh thêu mà hắn quyến luyến không nỡ rời tay. Hoàn hảo, chuyến đi này không hề uổng phí thời gian, nữ nhân Nam Lạc nhi là thu hoạch lớn nhất.
「 Phong tổng quản đã quyết định?」 Cừu Sĩ Xương quyết định trước nói chuyện chính sự, sau nếu thời cơ thỏa đáng, nhắc lại chuyện của muội muội cùng hắn là được.
「 Ân.」
Phong Dục Vũ hơi hơi vuốt cằm,「 năm nay “Minh kí” đặt hai vạn tấm vải dệt, sẽ giao cho Cừu lão bản phụ trách, hạn định thời gian rồi giao hàng.」
Cừu Sĩ Xương đầu tiên là mừng như điên, lại nghĩ tới “sơ xuất” trong lời nói của Phong Dục Vũ , vội lên tiếng:
「 Ách, Phong tổng quản, ý của ngươi là từ năm nay trở đi, hàng năm, số lượng vải dệt cần cung ứng thêm cho “Minh kí” đều do Cừu gia cung ứng, phải không?」 hắn lại xác nhận hỏi.
「 không, chỉ có năm nay.」 Phong Dục Vũ đạm cười, thần sắc không thay đổi trả lời.
「 A!」 cừu sĩ xương nhạ thanh,「 tại sao có thể như vậy? Ta nghĩ rằng, lần này Phong tổng quản đến Tô Châu là vì muốn tìm một nhà mối, có thể hàng năm cung ứng tơ lụa, vải dệt tốt nhất cho “Minh kí”, nếu Phong tổng quản đã đồng ý chọn Cừu gia, vì sao chỉ hợp tác một năm mà thôi?」 hắn khó nén thất vọng hỏi, trong lòng thật sự không rõ, “Minh kí” trước nay luôn luôn ký kết dài lâu với một chủ thương, để nguồn cung cấp không bị gián đoạn hay sai khác, vì sao bây giờ lại thay đổi?
「 Điểm này cừu lão bản chẳng lẽ chưa bao giờ nghe qua?」 đứng ở một bên, Phương Vịnh đột nhiên ngắt lời giải thích,
[ “Minh kí“ chưa bao giờ ngay lần đầu tiên đã kí hiệp ước làm ăn lâu dài với một thương gia nào cả.」 nhất là cùng ngươi, loại thương nhân làm ăn không thành thực này lại không có khả năng!
「 Thì ra là như vậy a!」 Cừu Sĩ Xương thất vọng.
Hắn hao hết tâm tư, đem Phong Dục Vũ về Cừu gia làm khách, cũng dâng lên mỷ mạo muội muội, kết quả, đại sinh ý tới tay, đáng tiếc lại chỉ có một năm.
「 Vậy Phong tổng quản muốn thế nào mới đồng ý cùng Cừu gia ký ước định dài lâu?」 hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Phong Dục Vũ chỉ chờ hắn nói một câu này. Trên mặt hắn ý cười càng sâu, chưa mở miệng, Ông Bình đứng bên đã thẳng thắn mở miệng trả lời.
「 Chỉ cần Cừu lão bản cung cấp sản phẩm đúng chất lượng và thời gian giao hàng đúng hạn như hiệp định, như vậy năm sau, chuyện làm ăn này vẫn có thể là Cừu lão bản .」
Cừu Sĩ Xương nhẫn nại nghe xong, lại nhìn Phong Dục Vũ nãy giờ vẫn im lặng không nói, trong lòng vẫn ôm một hy vọng, hỏi lại,「 Như vậy, đây là quyết định cuối cùng của Phong tổn quàn, chỉ cấp cho Cừu gia một năm sinh ý?」
「 Người làm ăn không nói hai lời, Cừu lão bản, kỳ thật, sự tình cũng không phải là không thể thay đổi.」 Phong Dục Vũ bỗng dưng mở miệng, khóe miệng cầm cười.
Vốn đang rầu rĩ, Cừu Sĩ Xương vừa nghe vậy lập tức hiểu được ngụ ý trong lời nói của hắn, hy vọng lập tức nhảy lên trong đáy mắt. Đương nhiên, hắn cũng nhận thấy được, vẽ không đồng ý trong mắt của hai thuộc hạ Phong Dục Vũ, bất quá hắn cũng sẽ không buông tha cơ hội này.
「 Phong tổng quản có chuyện thỉnh nói thẳng, chỉ cần Cừu Sĩ Xương làm được, nhất định cúc cung tận tụy (làm hết khả năng).」 chẳng lẽ Phong Dục Vũ thật sự là coi trọng muội tử nhà mình mà muốn cầu thân? Cừu Sĩ Xương nhịn không được miên man suy nghĩ .
「 Cừu lão bản quả nhiên sảng khoái! Ta đây liền nói thẳng….ta muốn Cừu lão bản tặng ta một người.」 Phong Dục Vũ cười đến giảo hoạt.
「 “tặng” một người?」 Cừu Sĩ Xương sửng sốt,「 ai?」
「 Nam Lạc Nhi.」
Cừu Sĩ Xương sắc mặt đại biến,「 ngươi…… Ngươi làm sao mà biết nàng?」 hắn trợn tròn hai mắt.
「 Nàng là nữ tì hầu hạ bên người Cừu Y Nùng, người mà ngươi luôn miệng gọi là “tiểu thiếp”.」 Phong Dục Vũ cười, nhìn hắn liên tục đổi sắc mặt.
「 Kia…… Vậy ngươi đã biết……」 Cừu Sĩ Xương sắc mặt trắng bệch hỏi.
「 Đúng vậy, ta biết, tranh thêu mà trước kia ngươi bán cho ta cùng với tranh thêu mà ngươi bán cho thương lái bên ngoài đều xuất phát từ tay nghề của Cừu Y Nùng.」 Phong Dục Vũ nhìn Cừu Sĩ Xương sắc mặt trắng bệt, cười nói,「 Đừng lo lắng, trước đó ta không phải đã nói sao, ta muốn là Nam Lạc Nhi, nữ tỳ bên cạnh Cừu Y Nùng, cho nên ngươi không cần lo lắng ta muốn cướp đi cây rụng tiền của ngươi.」
「 Là…… Phải không?」 Cừu Sĩ Xương kinh hồn nhận thức, dù sao nếu hắn thật muốn tranh đoạt Cừu Y Nùng, hắn tuyệt sẽ không nhượng bộ, người duy nhất có thể chiếm được Cừu Y Nùng chỉ có đường ca này mà thôi.
「 Ta không hề thiếu ngân lượng.」 Phong Dục Vũ đạm thanh nói, đáy mắt hắn liếc nhìn Cừu Sĩ Xương đầy hèn mọn.
Trong tứ đại tổng quản của “Minh kí”, hắn thừa nhận, mình là người vì công việc mà có thể không từ thủ đoạn, nhưng hắn không hề đê tiện như tên Cừu Sĩ Xương này, dựa vào một nữ nhân để kiếm tiền, thậm chí còn không hạ độc để khống chế mọi hành động của nàng.
Người như thế quả thực đúng là tiểu nhân, khiến người phỉ nhổ!
「 Kia…… Phong tổng quản đã gặp qua Nam Lạc Nhi?」 Cừu Sĩ Xương bình tâm 1 chút, lý trí cũng khôi phục. Không thể tưởng tượng, hắn ngàn phòng vạn phòng, chuyện này vẫn bị Phong Dục Vũ biết.
「 Ngươi cho là tòa viện sau cánh rừng rất kín đáo sao?」 Phong Dục Vũ cười nhạo, thoáng nhìn,「 Có lần, ta tản bộ, trong lúc vô tình phát hiện gian phòng nhỏ kia, vốn thấy chẳng có gì đặc biệt nên muốn rời đi, nhưng sau lại thấy thân ảnh lén lút của ngươi đi vào.」
Thì ra là như vậy!「 Ngươi theo dõi ta?」 Cừu Sĩ Xương vô lực hỏi.
「 Đúng vậy. Ta nhìn thấy ngươi đánh Nam Lạc Nhi, cũng biết Cừu Y Nùng đúng là đường muội của ngươi nhưng không phải là tiểu thiếp của ngươi như lời ngươi nói.」 Phong Dục Vũ thần sắc tự nhiên, đem chuyện yêu cầu Cừu Sĩ Xương dâng tặng Nam Lạc Nhi cho hắn lần nữa.
「 Chuyện này –」 Cừu Sĩ Xương vừa kinh vừa sợ, thật không ngờ ngày đó lời hắn nói với Cừu y Nùng lại bị hắn nghe thấy.
「 Ta nói rồi, người ta muốn là Nam Lạc Nhi.」 Phong Dục Vũ đánh gãy lời nói của hắn, lại nhớ tới Lạc Nhi bị đánh đã một ngày mà hai má vẫn còn sưng đỏ, trong lòng dâng lên tức giận.
「 Nàng sẽ không đi.」 Cừu Sĩ Xương bật thốt lên nói. Xú nha đầu kia chỉ để ý che chở Cừu Y Nùng, sẽ không nghe mệnh lệnh của hắn làm việc, vậy hắn phải làm như thế nào đem nàng tặng cho Phong Dục Vũ?
「 Ngươi là chủ tử của nàng, không phải sao?」 Phong Dục Vũ biết rõ còn cố hỏi.「 Ngươi có thể mệnh lệnh nàng.」 hắn ngữ hàm trào phúng.
「 Không có khả năng, nàng sẽ không nghe ta .」 Cừu Sĩ Xương lập tức phản bác nói, không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Phong Dục Vũ.
Sự tình trọng đại, cho dù lại mất mặt, hắn cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn báo cáo, bởi vì cái con nha đầu Nam Lạc Nhi kia nhất định sẽ không nghe lời hắn.
「 Ngươi có điều không biết, Nam Lạc Nhi kia, từ nhỏ đã cùng đường muội ta lớn lên bên nhau, nàng chỉ nghe mệnh lệnh của một người, chính là đường muội của ta, người bên ngoài căn bản là không thể sai bảo nàng, mà đường muội kia của ta lại đối xử với nàng giống như tỷ muội, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng qua nàng, khắt khe với nàng.」 Cừu Sĩ Xương vẻ mặt buồn rầu, khó xử giải thích .「 cho nên……」
「 Công việc của ta ở thành Tô Châu đã xong, một vài ngày nữa sẽ trở về thành Hàng Châu .」 Phong Dục Vũ cố ý ám chỉ. Nói cách khác, chính là nói cho Cừu Sĩ Xương biết, hắn muốn mang Nam Lạc Nhi cùng nhau đi, nếu Cừu Sĩ Xương muốn cùng “Minh kí” tiếp tục làm ăn, tốt nhất là nên nghĩ ra biện pháp.
Cừu Sĩ Xương vừa nghe liền hiểu ý, lẩm bẩm nói:
「 Xú nha đầu kia chỉ nghe lời đường muội , trừ phi……」 hắn bỗng dưng linh quang chợt lóe, nghĩ ra một biện pháp. Nhưng mà…… Hắn cần trước xác nhận một chuyện, nếu không hắn tuyệt không dễ dàng mạo hiểm, khả năng có thể mất đi cây rụng tiền Cừu Y Nùng.
「 Phong tổng quản, người ngươi muốn chính là nha đầu Nam Lạc Nhi kia?」 hắn đoan chính sắc mặt, thận trọng hỏi.
「 Dài dòng! Ta ghét nhất loại nữ nhân suốt ngày khóc sướt mướt, ta cảm thấy hứng thú là cái loại nữ nhân “cá tính” một chút.」 Phong Dục Vũ phiết môi tà cười.
Cừu Sỉ Xương trợn trắng; Chính hắn cũng lưu luyến “cành hoa có gai” này, làm sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Phong Dục Vũ nha! Vì thế hắn rốt cục an, quyết tâm dâng cao, xác định mục tiêu của Phong Dục Vũ là xú nha đầu Nam Lạc Nhi kia.
「 Một khi đã như vậy, vậy hãy để ta nghĩ biện pháp, làm cho nha đầu kia ngoan ngoãn theo Phong tổng quản rời đi.」
「 Không cần phải gấp gáp, thời gian ta rời khỏi thành Tô Châu còn có mấy ngày, Cừu lão bản chỉ cần làm hết sức, Phong Dục Vũ ta không thích miễn cưỡng nữ nhân.」 Phong Dục Vũ tươi cười nhắc nhở nói, trong lòng nổi lên sung sướng.
Thật tốt quá, sự tình đã y theo kế hoạch của hắn, thuận lợi tiến hành.
「 Sẽ không , Phong tổng quản, ta có một biện pháp nhất định khiến cho Nam Lạc Nhi ngoan ngoãn theo ngươi đến thành Hàng Châu đi. Nhưng mà……」 Cừu Sĩ Xương bắt đầu đem biện pháp mà mình nghĩ ra nói ra, một chút cũng không có nhận thức được kết quả này, trên thực tế là do Phong Dục Vũ từng bước một, dẫn dắt mà ra .
※ ※ ※
Nửa tháng sau, Yên Liễu trang, thành Hàng Châu.
Nam Lạc Nhi bước nhanh trên đường nhỏ, tay cằm khay, hướng đến phòng bếp, tính nấu ít một ít cháo để tiểu thư đang không khỏe có thể ăn được nhiều một chút.
Phong Dục Vũ thật sự đã tuân thủ lời hứa, đem nàng cùng tiểu thư rời khỏi Cừu gia trang.
Nàng không biết Phong Dục Vũ dùng phương pháp gì mà có thể thuyết phục Cừu Sĩ Xương , nàng chỉ biết là, nửa tháng trước, Cừu Sĩ Xương đột nhiên ra lệnh, muốn nàng cùng tiểu thư theo hắn cùng vớiPhong Dục Vũ đến thành Hàng Châu, đến Yên Liễu trang, nhà của Phong Dục Vũ làm khách, sau, đi theo lần này còn có muội muội Cừu Ngọc Linh, tiểu thơ Cừu gia tính tình kiêu căng, hóng hách hơn người.
Khi nàng và tiểu thư đến đây, tiểu thư bị an bài ở tại Giáng Vân các, Cừu Ngọc Linh luôn tỏ vẻ vô sự, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu tỏ thái độ, đối với hai nàng châm chọc khiêu khích. Nhưng mà, từ khi đến đây, hai nag2 quả thật cũng không phải chạm mặt huynh muội nhà họ Cừu mấy lần . Mới đầu nàng có chút khó hiểu, sau nàng hỏi thăm một chút, mới biết được, huynh muội Cừu Sĩ Xương bị an bài ở một biệt viện cách Giáng Vân các rất xa.
Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện nàng bận tâm lo lắng, điều làm nàng lo lắng chính là, sau khi đến đây, Phong Dục Vũ bắt đầu đưa đến giả dược cho tiểu thư uống, nhưng mà sau khi tiểu thư uống thuốc xong, thân thể luôn cảm thấy không khoẻ, khẩu vị cũng cực không tốt. Cho dù Phong Dục Vũ đã giải thích, tiểu thư trúng độc đã lâu, tích độc quá sâu, cho nên khi tiến hành giải độc, thân thể sẽ nảy sinh bài xích mà cảm thấy không khoẻ, nhưng mà nàng vẫn không thể yên lòng. Ít nhất khi tiểu thư chưa hoàn toàn bình phục, nàng không thể an tâm được.
「 Tiểu Nhi, nàng muốn đi đâu vậy?」
Một đạo thân ảnh cao to từ phái sau cổng vòm Giáng Vân các đi ra, người tới không ai khác chính là Phong Dục Vũ.
「 Ta muốn tới phòng bếp hầm ít cháo cho tiểu thu.」 Lạc Nhi thản nhiên trả lời, không hiểu vì sao trong mắt hắn lại có chút tức giận「 ngươi tìm ta sao?」
「 Ta đã phái hai nha hoàn đến Giáng Vân các hầu hạ, vì sao còn cần nàng đến phòng bếp đi?」 hắn đã coi nàng “đặc biệt” như thế, lí nào lại để nàng làm lụng vất vả nha!
「 Tiểu thư đã quen ăn thức ăn do ta đích thân nấu.」 Lạc Nhi trả lời.
「 Nàng, hiện tại đã muốn là nữ nhân của ta, không cần phải làm những việc vất vả như vậy, có chuyện gì cứ phân phó nữ tỳ hầu hạ các nàng đi làm là được.」 nếu không phải vì Cừu Y Nùng phải giải độc mà thân thể không khoẻ, hắn mới dễ dàng để tiều Nhi tiếp tục đi theo bên cạnh nàng, nữ nhân của hắn chỉ có thể hầu hạ một người là hắn mà thôi.
「 Ta là nha hoàn của tiểu thư nha, vốn phải hầu hạ tiểu thư mà.」 nàng khó hiểu trả lời.
「 Chẳng lẽ nàng đã quên,khi ở Cừu gia trang đã đáp ứng chuyện gì với ta?」 Phong Dục Vũ có chút bất mãn nhìn nàng.
「 Ta không quên……」 nàng đột nhiên nhớ tới cái khay đang cầm trên tay.「 ai! Vội vàng nói chuyện với ngươi, thiếu chút nữa đã quên, tiểu thư còn chưa dùng bữa đâu!」 nàng lẩm bẩm tự nói , đang muốn vòng qua Phong Dục Vũ, thình lình bị hắn quăng cho một câu —
「 Nàng không muốn biết kết quả ta vừa mới bắt mạch cho Cừu Y Nùng?」 hắn khẩu khí ưu nhàn hỏi.
Nam Lạc Nhi sửng sốt, lập tức quay đầu,「 ngươi vừa giúp tiểu thư bắt mạch ? Kết quả như thế nào, độc trên người tiểu thư giải xong rồi sao?」 nàng hỏi liên tục như pháo liên thanh, vẻ mặt khẩn trương.
Phong Dục Vũ câu môi cười, không lập tức trả lời nàng, ngược lại xoay người, gọi nữ tỳ hầu hạ ở đ Giáng Vân các triệu đến, lấy khay trên tay Lạc Nhi giao cho tỳ nữ, cũng phân phó cho nữ tỳ chăm sóc Cừu Y nùng, tiếp theo hắn xoay người lại, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Nhi, kéo tới hậu viện phía tây Yên Liễu trang, Thanh Uyển, là nơi mà hắn ở.
※ ※ ※
「 Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi giúp tiểu thư bắt mạch, kết quả rốt cuộc thế nào……」 từ xa, liên tiếp truyền đến một giọng nữ, khiến cho Thanh Uyển luôn luôn u tĩnh rộn rã hẳn lên.
Hai thân ảnh một mạch bước vào đại sảnh, giọng nữ vừa nãy lại vang lên, âm điệu tràn ngập nghi hoặc,「 di, đây là đâu?」
Lạc Nhi nhìn phòng khách rộng rãi, trang trí tao nhã nhưng không làm mất sự trang trọng, trong lòng bỗng dưng tĩnh lại một chút.
Thật là một nơi yên tĩnh, là nơi lí tưởng để thoải mái nghỉ ngơi, nhất là nhuyễn tháp đặt gần cửa sổ kia, thật làm người ta có cảm giác muốn nằm nha.
「 Nơi này là chỗ ở của ta.」 Phong Dục Vũ nắm tay nàng, ngồi xuống bàn tròn.
Lạc Nhi ngoan ngoãn tùy ý để hắn nắm tay dắt đi, trong lòng vẫn canh cánh, chuyện hắn chưa nói cho nàng nghe kết quả bắt mạch của tiểu thư, cho đến khi, một mùi thơm ngọt ngào bay vào mũi nàng.
「 oa!」 nàng trừng mắt, nhìn trên bàn bày rất nhiều những đĩa điểm tâm tinh xảo, sắc hương vị đều có đủ, thủy mâu tròn to, trong miệng, nước bọt đột nhiên tăng nhiều.
Phong Dục Vũ cười, nhìn nét mặt đáng yêu của nàng. Hắn biết nàng với Cừu Y Nùng rất giống nhau, rất thích ăn điểm tâm ngọt, chỉ là nàng luôn kềm nén, hơn nữa nàng luôn đem thức ăn ngon trước cho Cừu Y Nùng, nhưng điểm tâm mà nàng có được chỉ là một ít điểm tâm vụn vặt, hay ít đồ dư ra của Cừu gia, số lượng sao có thể nhiều được, nàng đều để cho Cừu Y Nùng ăn, cho nên không có người biết, nàng thật ra cũng thích điểm tâm ngọt. Mà chuyện này, hắn phát hiện được trên đường trở về thành Hàng Châu.
Chưa đem điểm tâm nhìn kỹ một phen, khóe mắt Lạc Nhi liếc nhìn về khóe miệng đang mỉm cười của Phong Dục Vũ, nàng lập tức kéo hồi tâm thần bị “dụ dỗ”, mạnh nuốt xuống nước bọt “hơi nhiều” trong miệng, ánh mắt cũng dâng lên cảnh giới.
「 Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì? Còn có, tiểu thư hiện tại rốt cuộc như thế nào? Ngươi vì sao không nói?」
「 Sao nàng không dùng một ít điểm tâm trước đi?」 Phong Dục Vũ vẫn không chịu trả lời. Nàng trừ bỏ tnghĩ đến tiểu thư của nàng, chẳng lẽ chưa từng nghĩ cho mình một chút sao?
「 Ta không cần! Ngươi nói cho ta biết tiểu thư trước mắt tình huống như thế nào?」 Lạc Nhi cự tuyệt nói, vì nhìn thấy ánh mắt của hắn dường như đang có lửa mà tim đập không thôi.
「 Nàng ăn, ta sẽ nói!」 Phong Dục Vũ cũng không khách khí, uy hiếp nói, tâm tình vốn đang muốn đùa với nàng bỗng dưng biến mất. Nữ nhân xung quanh hắn, luôn ôn nhu nhỏ nhẹ, dịu dàng như nước, cho dù có giả vờ, có hư tình giả ý thì đã sao, nhưng còn nàng, cư nhiên lại dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn!?
Lạc Nhi còn đang định mở miệng cãi lại,nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt hắn càng nhày càng trầm xuống, ánh mắt cũng lạnh lùng vài phần, trong lòng đánh một cái độp, lời nói đến miệng cũng phải nuốt ngược trở về, không cam lòng, tùy tiện lấy đại một khối điểm tâm trên bàn cho vào miệng nhai nuốt.
Dù sao an nguy của tiểu thư vẫn quan trọng hơn, nàng cũng không muốn chọc giận hắn, vạn nhất hắn thay đổi chủ ý, vậy tiểu thư chẳng phải thảm sao?
Phong Dục Vũ vừa lòng nhìn động tác khuất phục của nàng,「 tiểu thư nhà nàng chỉ cần uống thêm vài thang thuốc, là có thể đem tđộc tố trên người loại bỏ hoàn toàn, việc kế tiếp chính là vấn đề điều dưỡng.」
Lạc Nhi vừa nghe được tin tức tốt, tảng đá đè nặng trong lòng lặng lẽ rơi xuống, thức ăn nhấp nháp trong miệng cũng vì thế mà trở thành mỹ vị, chóp mũi cũng lại ngửi được hương khí ngọt ngào mê người.
「 Ngô……」 nàng liên tiếp gật đầu,「 Cám ơn ngươi…… Ngô, đây là cái gì, ăn rất ngon nha?」 nàng vừa tán thưỡng, vừa vươn tay lấy thêm một khối điểm tâm.
「 Đây là đặc sản nổi tiếng nhất của thành Hàng Châu『 lục hoàng cao 』, ở nơi khác không có .」 hắn tiếp nhận điểm tâm trong nàng nàng, đem nó đưa miệng nàng, động tác vô cùng thân thiết. Hành động nhỏ nhưng lại mang lại cho hắn vô cùng sung sướng.
Lạc Nhi há mồm ăn điểm tâm mà hắn đút, thủy mâu trong suốt đáng yêu, đôi mắt mê hoặc nhìn gương mặt càng lúc càng gần của hắn……
Tim của nàng khiêu bỗng dưng đập nhanh hơn. Trời ạ! Nàng không biết được, hắn lại có thể đẹp đến như vậy nha! Hyai má của nàng bỗng dưng đỏ lên, từ sau khi quen biết hắn, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối, cảm thấy vô cùng áp lực trước một nam nhân tuấn mỹ thế này, trên người hắn như có một loại ma lực cuốn hút nàng, làm nàng mê đắm.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy có chút khó thở thì đồng thời nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, tầm mắt lập tức di dời khỏi gương mặt tuấn lãng.
「 Đúng…… Đúng rồi.」 nàng ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đem đồ ăn trong miệng nuốt vào,「 Độc trên người tiểu thư đã giải, vậy kế tiếp ngươi phải làm thế nào để giúp iểu thư thoát …… A….」
Khi nàng chưa kịp phòng bị , cả ngườ nàng đã bị Phong Dục Vũ đặt lên đùi hắn, hành vi này làm nàng giật mình.
「 Ngươi…… Ngươi làm cái gì……」 nàng sợ đến lắp bắp,「 ngươi…… Đừng dựa vào ta gần quá! Ta……」 nàng thở phì phò, cảm thấy gương mặt tuấn tú của hắn cứ tới gần thì lại sinh ra một cỗ áp bách, làm cho nàng khó thở.
「 Tiểu Nhi đáng thương, không thở nổi sao?」 Phong Dục Vũ đắc ý cười khẽ, nói nhỏ, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tới gần nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên.
Từ khi quen biết nàng, hắn chưa từng thấy nàng dùng ánh mắt của nữ nhân bình thường mà nhìn hắn, thật giống như vẻ ngoài xuất sắc cùng nam tính mị lực của hắn căn bản không đáng coi trọng cùng chú ý.
Mà nay, nàng rốt cục lộ ra ánh mắt ngượng ngùng khi nhìn hắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này, ra tay hái ngọt hương.
Cúi đầu, Phong Dục Vũ không cho nàng trả lời, bạc môi đã ấn xuống cánh môi mềm mại.
「 ngô……」 một cảm giác xa lạ như sóng triều đánh úp lại, làm cho thân thể của nàng dường như bị nhấn chìm trong đó, cả người hoàn toàn ngây người.
Sao…… Tại sao có thể như vậy ? Vì sao hắn lại “cắn” môi nàng? Nhưng nàng thật không muốn chống cự nha, cũng không muốn dãy dua, vì sao, vài sao vậy?
Ô, đầu thật choáng váng nha……
Phong Dục Vũ thuần thục liếm láp cánh môi mềm mộng, đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, nhấp nháp tinh bột ngọt ngào trong miệng nàng, khiêu khích nàng phối hợp cùng hắn.
Khá lắm, hương vị ngọt ngào ngon miệng, lưỡi “bằng bột” a!
/9
|