Hai người này không phải ai khác mà chính là nhân vật chính của chúng ta, Thiên Lộc Tử và Trần Cương. Còn về phần thanh niên cứng nhuộm tóc vàng kia đã bị Trần Cương chặt gáy một phát xỉu luôn trước cửa rồi.
- Đường Hạo Nhân!
- Là chúng mày!
Thiên Lộc Tử, Trần Cương cùng Đường Hạo Nhân trăm miệng một lời, ba người đồng thời kêu lên.
Bất qua thần sắc song phương đều khác nhau, Trần Cương cùng Thiên Lộc Tử trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Đường Hạo Nhân ở đây, vậy đôi vợ chồng trung niên này khẳng định là vợ chồng Hàn Nhiên Thiên.
Còn Đường Hạo Nhân thì như ăn phải phân, sắc mặt cực kỳ khó coi. Gặp lại cừu nhân thường đỏ mắt, bây giờ mắt hắn tràn đầy hỏa diễm.
Đương nhiên, Đường Hạo Nhân không phải đồ đần, hắn biết kế hoạch mượn đao giết người của mình đã thất bại. Đồng thời hắn cũng biết, bản thân đơn thương độc mã không phải đối thủ của Trần Cương "tinh tinh". Vì thế, hắn cảm thấy không cam lòng.
- Lão Tứ, đóng cửa lại!
Thiên Lộc Tử cũng không vội vã động thủ, mà lại phân phó cho Trần Cương một tiếng.
- Đóng cửa? Đóng cửa làm chi rứa?
Trần Cương thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời Thiên Lộc Tử nói.
Phanh một tiếng! Cánh cửa đã lập tức đóng lại, Đường Hạo Nhân ở đối diện thấy thế, ánh mắt híp lại, cửa bị đóng nghĩa là hắn không có khả năng chạy trốn. Theo bản năng, tay phải của hắn đặt lên thắt lưng.
- Có một câu gọi là đóng cửa đánh chó, ngươi đã từng nghe thấy chưa?
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói, cười lên rất đẹp trai. Bất quá trong mắt Đường Hạo Nhân lại hoàn toàn ngược lại.
- Hề hề, thật sự kiến thức của ta không thể sánh bằng ngươi, nhưng ta cũng thích đánh chó đó!
Trần Cương vừa mới nói xong câu cuối, cái chân to như chân voi đạp mạnh xuống đất, cả ngươi như đạn bắn vồ lấy Đường Hạo Nhân.
Nhưng mà, ngay khi Trần Cương vừa mới vồ lấy, Thiên Lộc Tử bên cạnh hắn đột nhiên ra tay. Một tay xuất ra, chuẩn xác đánh vào vai hắn. Một cỗ nhu lực truyền đến, tuy rằng không mang theo lực sát thương, nhưng đủ để đánh hắn bay ra ngoài.
Sao lại vậy? Chẳng lẽ Thiên Lộc Tử được thứ tốt gì từ Đường Hạo Nhân, lâm trận phản bội, muốn quay lại đối phó với Trần Cương cùng Hàn gia? Huynh đệ ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật sự không phải vậy.
Phanh!!! Ngay khi Trần Cương bị đẩy ra, tiếng súng thanh thúy vang lên, viên đạn bay sát qua người hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt độ từ viên đạn.
Súng, hơn nữa còn là vương giả của súng - Desert Eagle. Mà tên bóp cò là một tên lòng dạ lang sói, hơn nữa còn là một tên siêu cấp biến thái.
Tự biết mình không phải đối thủ của Trần Cương, cho nên Đường Hạo Nhân đã đưa tay sờ tới khẩu Desert Eagle. Trong nháy mắt lúc Trần Cương vồ tới, hắn quyết đoán rút Desert Eagle ra, hơn nữa còn nổ súng.
Thực xảo hợp, năng lực quan sát kinh người của Thiên Lộc Tử đã phát hiện ra hành động kỳ quặc của Đường Hạo Nhân, hắn tưởng Đường Hạo Nhân muốn phóng ám khí. Vì thế trong nháy mắt lúc Đường Hạo Nhân ra tay, hắn đã dùng Thái Cực Thôi Thủ đem Trần Cương đẩy ra.
- Lão Tứ cẩn thận, đối thủ sự dụng ám khí đó!
Theo sau tiếng súng, Thiên Lộc Tử hét lớn một tiếng, tùy tay quơ lấy một chiếc ghế đánh tới Đường Hạo Nhân. Ngay sau đó hắn liền dùng Thái Cực Bộ, theo sát chiếc ghế bị ném đi.
Thiên Lộc Tử thiên tài của chúng ta nói cho cùng vẫn là một tên từ cổ đại xuyên việt đến, tư tưởng vẫn còn rất phong kiến, khẩu súng đến trẻ con ba tuổi còn biết thì hắn lại gọi là ám khí, chậc chậc, nhưng không nên trách cứ hắn làm chi.
Bởi vì cố kỵ thân thủ của Trần Cương, cho nên Đường Hạo Nhân phát súng đầu tiên hắn đã bắn vào người thứ nhất động thủ. Nhưng hắn đã phạm vào sai lần ngu xuẩn nhất, đó là không để Thiên Lộc Tử vào mắt. Cho nên, thời điểm chiếc ghế đang "rơi tự do", hắn căn bản chưa kịp nổ súng với Thiên Lộc Tử, chỉ có thể lúng túng né tránh.
Bởi vậy, khiến cho Thiên Lộc Tử có cơ hội tới gần. Đường Hạo Nhân vừa vặn tránh thoát chiếc ghế, lại đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một đạo hắc ảnh, muốn giơ súng lên cũng không kịp nữa rồi.
Thiên Lộc Tử tay trái bắt được Desert Eagle, phát lực xoay 180°. Cùng lúc đó, tay phải đánh lên các đốt ngón tay của Đường Hạo Nhân.
Chiêu này tên là tay không đoạt kiếm, đương nhiên đoạt súng vẫn rất hữu hiệu.
- A!!!
Đường Hạo Nhân đau đớn kêu một tiếng, tay cầm súng bị đánh gãy, Desert Eagle đương nhiên là tới tay Thiên Lộc Tử rồi.
Lúc này, Trần Cương thiếu chút nữa trúng đạn chạy tới, nắm tay to như bao cát nhỏ đánh xuống bụng Đường Hạo Nhân.
Phốc!!! Mắt Đường Hạo Nhân lồi ra như sắp rớt xuống đất, cái bụng bị lún xuống một chút, cả người bị đánh bay ra hai thước. Hai tay ôm bụng lăn lộn trên đất, thế nhưng không thể kêu ra được một tiếng nào.
- Á à, mày còn dám tính kế với ông hả, tao quất chết mày!
Trần Cương bạo nộ, tay đấm chân đá liên miên không dứt giáng xuống người Đường Hạo Nhân.
Thiên Lộc Tử thấy thế, mỉm cười không để ý tới, mà lại cầm Desert Eagle nhìn một chút. Tiện thể cởi trói cho vợ chồng Hàn Nhiên Thiên.
- Cám ơn!
Mặt chữ quốc của Hàn Nhiên Thiên hiện lên vẻ cảm kích, nhìn qua thật không giống giả tạo, mà cảm kích từ tận nội tâm.
- Cám ơn! Bạch Băng cũng nói tiếng cám ơn, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác hỏi:
- Các người là...?
Nhiều năm lăn lộn trong thương trường, thấy nhiều âm mưu quỷ kế, Bạch Băng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
- Không có gì! Hai vị có phải là cha mẹ của Hàn Vũ Hàn Phong không?
Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng Thiên Lộc Tử vẫn cảm thấy nên hỏi thì hơn.
- Không sai, ta gọi Bạch Băng.
Bạch Băng đơn giản tự giới thiệu, chỉ chỉ Hàn Nhiên Thiên bên người nói:
- Đây là trượng phu của ta Hàn Nhiên Thiên, chúng ta là cha mẹ của Hàn Phong.
- Vậy thì tốt, chúng ta là bạn đại học của Hàn Phong, lần này đến đây là muốn mang hai vị ra ngoài.
Thiên Lộc Tử trên mặt liền nở nụ cười thản nhiên.
- Đường Hạo Nhân muốn hại nhi tử của ta, bọn chúng có sao không?
Bạch Băng gấp giọng hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Vô luận nữ nhân thông minh lanh lợi cỡ nào, đối với chuyện của con cái mình đều không giữ được bình tĩnh, kể cả Bạch Băng cũng vậy.
- Bọn họ không việc gì, họ đang ở bên ngoài chờ hai vị đó.
Thiên Lộc Tử nói, quay đầu nhìn Trần Cương đang không ngừng đấm đá nói:
- Lão Tứ, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh nữa sẽ có áng mạng đó.
- Hắn đáng chết!.
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Cương vẫn ngừng lại, nói:
- Hỗn đản này thật âm hiểm, nếu để hắn sống thì sợ sau này sẽ nghĩ kế hãm hại chúng ta nữa.
- Vậy nên xử trí hắn thế nào?
Thiên Lộc Tử lập tức hiểu rõ lời của Trần Cương.
Bạch Băng ở bên cạnh nghe được hai người nói chuyện, phong thái thướt tha trên mặt cũng biến mất.
- Không được, thế lực của Đường gia rất lớn, nếu các ngươi thật sự giết Đường Hạo Nhân, Đường gia sẽ điên cuồng trả thù, đến lúc đó chỉ sợ...
Bạch Băng lời còn chưa nói hết, đã bị Trần Cương cắt đứt:
- Cháu hiểu được ý tứ của dì, nhưng người có nghĩ tới nếu không giết Đường Hạo Nhân, hai đứa con trai của người sau này cũng sẽ gặp chuyện gì không? Lần này là hữu kinh vô hiểm, người dám cam đoan sau này sẽ bình yên vô sự hay không?
Hai vợ chồng Hàn Nhiên Thiên sắc mặt trắng nhợt, bởi vì bọn họ biết Trần Cương nói rất đúng.
- Lão Tam, ngươi mang theo Hàn thúc thúc cùng Bạch a di đi ra ngoài trước đi, nơi này giao cho ta.
Thiên Lộc Tử thu lại vẻ mỉm cười, trầm ngâm hỏi:
- Ngươi tính sẽ xử lý như thế nào?
- Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, ta tự có biện pháp.
- Ngươi khẳng định?
- Đúng! Ta cam đoan có thể nhất lao vĩnh dật( làm một mẻ, khoẻ suốt đời) giải quyết hết chuyện này, miễn trừ hậu hoạn về sau?
- Được rồi, ta dẫn người đi ra ngoài trước, ngươi ra sau nhé. Ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi!
Lòng tin đối với Trần Cương rất lớn, nên Thiên Lộc Tử nói xong một câu rồi xoay người ra ngoài luôn.
- Chờ một chút, đưa Desert Eagle cho ta.
....
Đem Desert Eagle đưa cho Trần Cương, Thiên Lộc Tử mang theo vợ chồng Hàn Nhiên Thiên ly khai. Trước khi đi, Bạch Băng vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua Trần Cương.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Trần Cương đang cầm Desert Eagle trong tay, cùng với Đường Hạo Nhân đang nằm run rẩy trên mặt đất.
- Người khác cười tao là đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng tao chỉ cười nhạt lũ mắt mù đó mà thôi! Đường Hạo Nhân mày dám giở trò quỷ với tao, thì đừng trách tao âm hiểm.
Giờ khắc này, Trần Cương giống như ma thần nơi Địa Ngục, xoay người đi ra ngoài cửa, đem tên thanh niên tóc vàng đang hôn mê ném xuống đất, cầm cốc nước trên mặt bàn hất lên mặt hắn.
Tên thanh niên tóc vài chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy một họng súng màu bạc đang lóe sáng dưới ánh đèn.
- A!
Tên này kinh hãi kêu một tiếng, hai chân không ngừng đạp lung tung xuống đất lùi dần về phía sau, hoảng sợ kêu lên:
- Đừng... Đừng giết tôi!
- Nếu không muốn chết thì câm miệng lại cho tao.
Trần Cương cầm súng nói, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon.
Tên thanh niên tóc vàng này cũng thật là ngoan, dọa một cái là im luôn, nhưng trên mặt vẫn còn hoảng sợ nhìn chằm chằm Desert Eagle trong tay Trần Cương.
- Mày bóp chết nó cho tao.
Trần Cương chỉ vào Đường Hạo Nhân đang nằm run rẩy trên mặt đất, thanh âm lạnh như băng nói.
- Tôi...
Tên này trong lòng rất muốn phản kháng, nhưng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì hắn thấy Trần Cương đã bóp cò súng được một nửa rồi.
Tên thanh niên tóc vàng biết hậu quả nếu mình giết Đường Hạo Nhân. Nhưng trước sự uy hiếp tính mạng, hắn căn bản không thể lựa chọn, chỉ có thể nghe theo mà thôi.
- Đường Hạo Nhân!
- Là chúng mày!
Thiên Lộc Tử, Trần Cương cùng Đường Hạo Nhân trăm miệng một lời, ba người đồng thời kêu lên.
Bất qua thần sắc song phương đều khác nhau, Trần Cương cùng Thiên Lộc Tử trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Đường Hạo Nhân ở đây, vậy đôi vợ chồng trung niên này khẳng định là vợ chồng Hàn Nhiên Thiên.
Còn Đường Hạo Nhân thì như ăn phải phân, sắc mặt cực kỳ khó coi. Gặp lại cừu nhân thường đỏ mắt, bây giờ mắt hắn tràn đầy hỏa diễm.
Đương nhiên, Đường Hạo Nhân không phải đồ đần, hắn biết kế hoạch mượn đao giết người của mình đã thất bại. Đồng thời hắn cũng biết, bản thân đơn thương độc mã không phải đối thủ của Trần Cương "tinh tinh". Vì thế, hắn cảm thấy không cam lòng.
- Lão Tứ, đóng cửa lại!
Thiên Lộc Tử cũng không vội vã động thủ, mà lại phân phó cho Trần Cương một tiếng.
- Đóng cửa? Đóng cửa làm chi rứa?
Trần Cương thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời Thiên Lộc Tử nói.
Phanh một tiếng! Cánh cửa đã lập tức đóng lại, Đường Hạo Nhân ở đối diện thấy thế, ánh mắt híp lại, cửa bị đóng nghĩa là hắn không có khả năng chạy trốn. Theo bản năng, tay phải của hắn đặt lên thắt lưng.
- Có một câu gọi là đóng cửa đánh chó, ngươi đã từng nghe thấy chưa?
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói, cười lên rất đẹp trai. Bất quá trong mắt Đường Hạo Nhân lại hoàn toàn ngược lại.
- Hề hề, thật sự kiến thức của ta không thể sánh bằng ngươi, nhưng ta cũng thích đánh chó đó!
Trần Cương vừa mới nói xong câu cuối, cái chân to như chân voi đạp mạnh xuống đất, cả ngươi như đạn bắn vồ lấy Đường Hạo Nhân.
Nhưng mà, ngay khi Trần Cương vừa mới vồ lấy, Thiên Lộc Tử bên cạnh hắn đột nhiên ra tay. Một tay xuất ra, chuẩn xác đánh vào vai hắn. Một cỗ nhu lực truyền đến, tuy rằng không mang theo lực sát thương, nhưng đủ để đánh hắn bay ra ngoài.
Sao lại vậy? Chẳng lẽ Thiên Lộc Tử được thứ tốt gì từ Đường Hạo Nhân, lâm trận phản bội, muốn quay lại đối phó với Trần Cương cùng Hàn gia? Huynh đệ ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật sự không phải vậy.
Phanh!!! Ngay khi Trần Cương bị đẩy ra, tiếng súng thanh thúy vang lên, viên đạn bay sát qua người hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt độ từ viên đạn.
Súng, hơn nữa còn là vương giả của súng - Desert Eagle. Mà tên bóp cò là một tên lòng dạ lang sói, hơn nữa còn là một tên siêu cấp biến thái.
Tự biết mình không phải đối thủ của Trần Cương, cho nên Đường Hạo Nhân đã đưa tay sờ tới khẩu Desert Eagle. Trong nháy mắt lúc Trần Cương vồ tới, hắn quyết đoán rút Desert Eagle ra, hơn nữa còn nổ súng.
Thực xảo hợp, năng lực quan sát kinh người của Thiên Lộc Tử đã phát hiện ra hành động kỳ quặc của Đường Hạo Nhân, hắn tưởng Đường Hạo Nhân muốn phóng ám khí. Vì thế trong nháy mắt lúc Đường Hạo Nhân ra tay, hắn đã dùng Thái Cực Thôi Thủ đem Trần Cương đẩy ra.
- Lão Tứ cẩn thận, đối thủ sự dụng ám khí đó!
Theo sau tiếng súng, Thiên Lộc Tử hét lớn một tiếng, tùy tay quơ lấy một chiếc ghế đánh tới Đường Hạo Nhân. Ngay sau đó hắn liền dùng Thái Cực Bộ, theo sát chiếc ghế bị ném đi.
Thiên Lộc Tử thiên tài của chúng ta nói cho cùng vẫn là một tên từ cổ đại xuyên việt đến, tư tưởng vẫn còn rất phong kiến, khẩu súng đến trẻ con ba tuổi còn biết thì hắn lại gọi là ám khí, chậc chậc, nhưng không nên trách cứ hắn làm chi.
Bởi vì cố kỵ thân thủ của Trần Cương, cho nên Đường Hạo Nhân phát súng đầu tiên hắn đã bắn vào người thứ nhất động thủ. Nhưng hắn đã phạm vào sai lần ngu xuẩn nhất, đó là không để Thiên Lộc Tử vào mắt. Cho nên, thời điểm chiếc ghế đang "rơi tự do", hắn căn bản chưa kịp nổ súng với Thiên Lộc Tử, chỉ có thể lúng túng né tránh.
Bởi vậy, khiến cho Thiên Lộc Tử có cơ hội tới gần. Đường Hạo Nhân vừa vặn tránh thoát chiếc ghế, lại đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một đạo hắc ảnh, muốn giơ súng lên cũng không kịp nữa rồi.
Thiên Lộc Tử tay trái bắt được Desert Eagle, phát lực xoay 180°. Cùng lúc đó, tay phải đánh lên các đốt ngón tay của Đường Hạo Nhân.
Chiêu này tên là tay không đoạt kiếm, đương nhiên đoạt súng vẫn rất hữu hiệu.
- A!!!
Đường Hạo Nhân đau đớn kêu một tiếng, tay cầm súng bị đánh gãy, Desert Eagle đương nhiên là tới tay Thiên Lộc Tử rồi.
Lúc này, Trần Cương thiếu chút nữa trúng đạn chạy tới, nắm tay to như bao cát nhỏ đánh xuống bụng Đường Hạo Nhân.
Phốc!!! Mắt Đường Hạo Nhân lồi ra như sắp rớt xuống đất, cái bụng bị lún xuống một chút, cả người bị đánh bay ra hai thước. Hai tay ôm bụng lăn lộn trên đất, thế nhưng không thể kêu ra được một tiếng nào.
- Á à, mày còn dám tính kế với ông hả, tao quất chết mày!
Trần Cương bạo nộ, tay đấm chân đá liên miên không dứt giáng xuống người Đường Hạo Nhân.
Thiên Lộc Tử thấy thế, mỉm cười không để ý tới, mà lại cầm Desert Eagle nhìn một chút. Tiện thể cởi trói cho vợ chồng Hàn Nhiên Thiên.
- Cám ơn!
Mặt chữ quốc của Hàn Nhiên Thiên hiện lên vẻ cảm kích, nhìn qua thật không giống giả tạo, mà cảm kích từ tận nội tâm.
- Cám ơn! Bạch Băng cũng nói tiếng cám ơn, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác hỏi:
- Các người là...?
Nhiều năm lăn lộn trong thương trường, thấy nhiều âm mưu quỷ kế, Bạch Băng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
- Không có gì! Hai vị có phải là cha mẹ của Hàn Vũ Hàn Phong không?
Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng Thiên Lộc Tử vẫn cảm thấy nên hỏi thì hơn.
- Không sai, ta gọi Bạch Băng.
Bạch Băng đơn giản tự giới thiệu, chỉ chỉ Hàn Nhiên Thiên bên người nói:
- Đây là trượng phu của ta Hàn Nhiên Thiên, chúng ta là cha mẹ của Hàn Phong.
- Vậy thì tốt, chúng ta là bạn đại học của Hàn Phong, lần này đến đây là muốn mang hai vị ra ngoài.
Thiên Lộc Tử trên mặt liền nở nụ cười thản nhiên.
- Đường Hạo Nhân muốn hại nhi tử của ta, bọn chúng có sao không?
Bạch Băng gấp giọng hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Vô luận nữ nhân thông minh lanh lợi cỡ nào, đối với chuyện của con cái mình đều không giữ được bình tĩnh, kể cả Bạch Băng cũng vậy.
- Bọn họ không việc gì, họ đang ở bên ngoài chờ hai vị đó.
Thiên Lộc Tử nói, quay đầu nhìn Trần Cương đang không ngừng đấm đá nói:
- Lão Tứ, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh nữa sẽ có áng mạng đó.
- Hắn đáng chết!.
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Cương vẫn ngừng lại, nói:
- Hỗn đản này thật âm hiểm, nếu để hắn sống thì sợ sau này sẽ nghĩ kế hãm hại chúng ta nữa.
- Vậy nên xử trí hắn thế nào?
Thiên Lộc Tử lập tức hiểu rõ lời của Trần Cương.
Bạch Băng ở bên cạnh nghe được hai người nói chuyện, phong thái thướt tha trên mặt cũng biến mất.
- Không được, thế lực của Đường gia rất lớn, nếu các ngươi thật sự giết Đường Hạo Nhân, Đường gia sẽ điên cuồng trả thù, đến lúc đó chỉ sợ...
Bạch Băng lời còn chưa nói hết, đã bị Trần Cương cắt đứt:
- Cháu hiểu được ý tứ của dì, nhưng người có nghĩ tới nếu không giết Đường Hạo Nhân, hai đứa con trai của người sau này cũng sẽ gặp chuyện gì không? Lần này là hữu kinh vô hiểm, người dám cam đoan sau này sẽ bình yên vô sự hay không?
Hai vợ chồng Hàn Nhiên Thiên sắc mặt trắng nhợt, bởi vì bọn họ biết Trần Cương nói rất đúng.
- Lão Tam, ngươi mang theo Hàn thúc thúc cùng Bạch a di đi ra ngoài trước đi, nơi này giao cho ta.
Thiên Lộc Tử thu lại vẻ mỉm cười, trầm ngâm hỏi:
- Ngươi tính sẽ xử lý như thế nào?
- Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, ta tự có biện pháp.
- Ngươi khẳng định?
- Đúng! Ta cam đoan có thể nhất lao vĩnh dật( làm một mẻ, khoẻ suốt đời) giải quyết hết chuyện này, miễn trừ hậu hoạn về sau?
- Được rồi, ta dẫn người đi ra ngoài trước, ngươi ra sau nhé. Ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi!
Lòng tin đối với Trần Cương rất lớn, nên Thiên Lộc Tử nói xong một câu rồi xoay người ra ngoài luôn.
- Chờ một chút, đưa Desert Eagle cho ta.
....
Đem Desert Eagle đưa cho Trần Cương, Thiên Lộc Tử mang theo vợ chồng Hàn Nhiên Thiên ly khai. Trước khi đi, Bạch Băng vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua Trần Cương.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Trần Cương đang cầm Desert Eagle trong tay, cùng với Đường Hạo Nhân đang nằm run rẩy trên mặt đất.
- Người khác cười tao là đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng tao chỉ cười nhạt lũ mắt mù đó mà thôi! Đường Hạo Nhân mày dám giở trò quỷ với tao, thì đừng trách tao âm hiểm.
Giờ khắc này, Trần Cương giống như ma thần nơi Địa Ngục, xoay người đi ra ngoài cửa, đem tên thanh niên tóc vàng đang hôn mê ném xuống đất, cầm cốc nước trên mặt bàn hất lên mặt hắn.
Tên thanh niên tóc vài chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy một họng súng màu bạc đang lóe sáng dưới ánh đèn.
- A!
Tên này kinh hãi kêu một tiếng, hai chân không ngừng đạp lung tung xuống đất lùi dần về phía sau, hoảng sợ kêu lên:
- Đừng... Đừng giết tôi!
- Nếu không muốn chết thì câm miệng lại cho tao.
Trần Cương cầm súng nói, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon.
Tên thanh niên tóc vàng này cũng thật là ngoan, dọa một cái là im luôn, nhưng trên mặt vẫn còn hoảng sợ nhìn chằm chằm Desert Eagle trong tay Trần Cương.
- Mày bóp chết nó cho tao.
Trần Cương chỉ vào Đường Hạo Nhân đang nằm run rẩy trên mặt đất, thanh âm lạnh như băng nói.
- Tôi...
Tên này trong lòng rất muốn phản kháng, nhưng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì hắn thấy Trần Cương đã bóp cò súng được một nửa rồi.
Tên thanh niên tóc vàng biết hậu quả nếu mình giết Đường Hạo Nhân. Nhưng trước sự uy hiếp tính mạng, hắn căn bản không thể lựa chọn, chỉ có thể nghe theo mà thôi.
/93
|