Trường bắn ngoại ô phía Tây chính là trường bắn duy nhất ở Dương Thành có thể dùng đạn thật. Trong đó ngươi có thể chiêm ngưỡng vô vàn loại súng như súng ngắn, súng trường, súng giảm thanh, súng bắn tỉa,…
Nhưng muốn đi vào trường bắn phía Tây đó cũng không phải nghĩ dễ dàng như vậy, phải trả một khoản tiền khá tham gia khổng lồ mới được. Sau khi đi vào rồi, chi phí, tiền thuê súng cùng với muốn bắn bao nhiêu phát thì còn phải tính thêm nữa.
Vào thời đại mà chuyện ăn mặc đa số mọi người đều có thì ai cũng đều không muốn sống cái cảnh ban ngày đi làm ban đêm lê la hàng quán vỉa hè nữa rồi.
Bọn họ phải tìm sự kích thích, tìm một nơi có thể giải tỏa cảm xúc bản thân, một nơi có thể giải phóng được áp lực của cuộc sống.
Chính vì điều đó, trường bắn phía Tây Dương Thành là tốt nhất. Dù phí tổn đắt đỏ thì cũng có không ít người tham gia vào đó, đa phần là tri thức cùng với mấy thanh niên giàu có.
Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn hai người vừa xuống taxi liền thấy một chiếc BMW thể thao mui trần đậu ở ngoài cửa. Gã Cao Phong người như tê giác đang ngồi ở chỗ tài xế, nhởn nhơ hút thuốc phì phì.
Không xa có mấy thiếu phụ cùng với mấy mấy cô nàng mới lớn đang mê say nhìn hắn. Ánh mắt mê ly của bọn họ thiếu điều là bốc hỏa, các nàng chắc chắn là bị cái hình dạng lãng tử của gã Cao Phong này hấp dẫn rồi.
Hôm nay Cao Phong chừa bộ râu lún phún, người mặc một bộ áo da dài, bộ dạng phong trần, lãng tử. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai, miệng đang ngậm một điếu xì gà.
Thời đại đổi mới, đạo đức suy đồi a, thời nay mấy cô em xinh đẹp đều thích những thanh niên chơi bời này hay sao. Thiên Lộc Tử vừa đi tới, trong bụng thầm rên rĩ.
- Lâu vậy?
Cao Phong bất mãn nhìn Thiên Lộc Tử một cái, cả người nhảy ra khỏi xe xốc lên một cái hộp dài bước vào trường bắn.
Hắn từng ở trong Long Nha nên quan niệm về thời gian vô cùng chặc chẽ. Bản thân không thích trễ giờ, cũng không thích người khác trễ giờ.
Nhìn mặt đất đầy tàn thuốc, Thiên Lộc Tử mỉm cười đáp:
- Kẹt xe, cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Sao vậy? Không kiên nhẫn chờ được à? Không có tính nhẫn nại thì ta không hiểu ngươi vào Long Nha thế nào được nhỉ?
- Cái này không liên quan đến tính kiên nhẫn, bị một lũ đàn bà nhìn chằm chằm ta khó chịu lắm.
Thiên Lộc Tử liền á khẩu, có nhiều gã hận mình không thể thu hút được phụ nữ, còn Cao Phong này không thích phụ nữ nhìn chằm chằm thì đúng là hiếm thấy, là động vật quý hiếm trong xã hội nha.
Đi ngang lối vào trường bắn, Cao Phong liền móc ra một cái huy chương sáng loáng. Bảo vệ thấy thì sắc mặt liền biến thành sợ hãi và tôn kính, liền chào đúng quân lễ rồi nhường đường.
Thiên Lộc Tử thấy thế trong trong lòng thầm hâm mộ, nghĩ là mình phải kiếm một cái huy chương đó xài chơi mới được.
Trường bắn phân ra nhiều khu, chia làm bên trong cùng bên ngoài, mỗi khu còn phân theo từng cấp. Theo thứ tự là khu bình thường, khu trung cấp, khu cao cấp cùng khu VIP.
Cũng giống như nhà hàng vậy, càng là khu vực bắn cao cấp thì phí tổn càng cao. Phạm vi hoạt động bên ngoài càng lớn hơn nữa, độ mô phỏng thực tế cao hơn, đương nhiên là phí tổn so với những khu vực xạ kích khác càng cao hơn nữa.
Cao Phong mang theo Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn tiến vào khu khách quý, không phải khu cao cấp, không phải khu bình thường mà là khu đặc chủng của quân đội. Cái khu vực này không mở cửa cho dân thường, ở đây chỉ tiếp quân nhân cùng chính trị gia.
Nói một cách khác, người có thể đi vào khu đặc chủng quân đội tiến hành xạ kích thì một là quân nhân hai là quan to một phương, còn có những thanh niên con ông cháu cha nữa.
- Xin hỏi mấy vị cần súng gì?
Một mỹ nữ đi đến bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười chức nghiệp, khom mình hành lễ hỏi ba người.
- Không cần, chúng tôi có mang sẵn hàng theo rồi!
Cao Phong vứt tàn thuốc, liền quăng cái hộp xuống đất đáp.
Nàng mỹ nữ kia cũng không hề ngoài ý muốn, những người đi được vào đây ai nấy đa phần đều có giấy chứng nhận dùng súng, mang theo súng ống cũng bình thường.
Nàng gật đầu đáp:
- Ok, chúc các vị vui vẻ, có cần gì thì xin gọi tôi!
Mỹ nữ sau đó liền lui xuống, Cao Phong ngồi xổm xuống liền mở ra chiếc hộp dài. Bên trong đầy ắp linh kiện súng ống và đạn, còn có hai quả lựu đạn nữa.
- Nhìn kỹ đây, ta chỉ làm một lần, ngươi biết được bao nhiêu thì bấy nhiêu đấy!
Cao Phong nói xong liền dùng cả hai tay ráp súng.
Động tác của hắn rất nhuần nhuyễn, vô cùng lưu loát, không chút chần chừ, mỗi một động tác đều là rốt ráo hiệu quả. Bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy hai tay hắn tung bay liên hồi mà thôi.
Chỉ một lát, một khẩu súng bắn tỉa đã xuất hiện.
Thân súng màu đen, cả khẩu dài 1448mm, ống ngắm quang học tiêu cự 15, dụng cụ giảm thanh cùng với áp lửa đều có, băng đạn 10 viên, nhìn qua cực kỳ bá khí.
Khẩu súng ngắn cũng được ráp xong sau đó, chính là khẩu m500 ổ quay đầy uy lực.
- Này, cầm thử xem khẩu m500 này xem. Cẩn thận một chút, khẩu này độ giật cao, khá khó khống chế.
Nói đoạn gã liền quăng khẩu súng ngắn cho Thiên Lộc Tử, Cao Phong cẩn thận nhắc nhở.
Có không ít người lần đầu dùng khẩu M500 ổ quay này, không chịu được độ giật của nó đã bị súng nảy về chảy máu mũi.
- Chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy hèo rồi mà!
Thiên Lộc Tử cảm giác mình bị xem thường, sau khi cần lấy khẩu súng liền dứt khoát giơ lên bóp cò.
‘Đoàng’! Tiếng súng nổ vang lên, viên đạn trong nháy mắt bắn ra khỏi nòng, sức giật khá lớn truyền đến đánh bật cánh tay về phía sau. Thiên Lộc Tử khẽ biến sắc, xuất ra Thái Cực Thủ truyền độ nảy sang một bên mới giữ được khẩu súng.
- Không phải là ngươi thấy heo chạy rồi à?
Cao Phong trêu tức.
- Khẩu súng ngắn này khó khống chế thật.
Thiên Lộc Tử mặt mo đỏ lên, nói một câu chữa thẹn.
Sau đó hắn cầm lấy bắn một phát, hai phát, ba phát nữa… Bắn xong cả ổ mới dừng.
Có lần đầu giáo huấn thì hắn đã khống chế được độ giật của súng, bắn liên tục năm phát mà không có xấu mặt
Thay đạn xong hắn lại bắn tiếp sáu phát, phát nào cũng vô cùng chính xác, hiển nhiên là hắn đã nắm được bí quyết dùng khẩu này rồi.
Cao Phong ở một bên quan sát âm thầm gật đầu, coi như hắn lần đâu học bắn súng cũng không thể trong thời gian ngắn như thế mà hoàn toàn khống chế khẩu m500 ổ quay này được. Dù sao trong tất cả các dòng súng ngắn thì độ giật của khẩu này cũng là vô cùng kinh khủng.
- Tốt lắm, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Buổi tối còn có chuyện muốn làm đấy! Nói cho ngươi vài cái đặc điểm cùng với những chi tiết kỹ thuật của khẩu Barrett bắn tỉa M107 này.
Cao Phong vừa nói vừa làm mẫu, Thiên Lộc Tử thì ở một bên chăm chú quan sát. Quá trình sử dụng súng bắn tỉa so với súng ngắn đúng là phức tạp hơn không ít, dù trí nhớ của hắn không tệ nhưng cũng phải cố hết sức quan sát.
Nghe Cao Phong giải thích xong cùng với nhìn hắn diễn luyện qua, Thiên Lộc Tử liền cầm lấy khẩu súng. Cầm lấy có cảm giác hơi nặng, tính luôn cả dây mang súng thì chắc chắn là hơn 25kg.
Học theo những động tác của Cao Phong, Thiên Lộc Tử liền theo đó mà áp má, kề vai, nhắm mục tiêu rồi bóp cò.
“Bụp!” Tiếng súng nặng trịch vang lên, Không hề có tia lửa, tiếng nổ cũng vô cùng nhỏ. Cách đó 1500 mét, một thân cây to chừng chậu rửa mặt bị bắn nát, vụ gỗ ban tứ tán.
Đúng là có thể bắn rơi trực thăng, uy lực quả nhiên là không phải dùng để trưng cho đẹp, cái đầu mà trúng đạn thì chắn chắn là nổ banh xác, trắng đỏ lẫn lộn nha.
Kỷ Ngọc Nhàn lần đầu nhìn thấy uy lực cực lớn của súng bắn tỉa nên hốt hoảng che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Thiên Lộc Tử nở một nụ cười hài lòng, hắn đúng là muốn cái uy lực này. Có khẩu Barrett bắn tỉa m107 này thì về sau chống lại những tên bắn tỉa kia cũng có hàng để dùng rồi.
Thiên Lộc Tử sau đó tiếp tục luyện súng, còn Cao Phong ở bên cạnh chầm chậm giảng giải:
- Xạ thủ kiêng kỵ nhất là mục tiêu phát hiện ra vị trí của mình, khẩu M107 này được trang bị bộ áp lửa cũng như nòng giảm thanh, cũng có thể giúp xạ thủ che giấu. Nhưng có một vài kỹ xảo cần lưu ý mà ngươi cần nên biết nữa.
- Kỹ xảo gì?
Thiên Lộc Tử vừa bắn xong một phát liền hỏi.
- Có ba điểm cần phải lưu ý: Một là khi chọn nơi ẩn núp, cần phải chọn địa phương càng xa càng tốt. Ngoàn tận dụng địa thế để nâng cao độ chính xác thì ngoài ra khiến cho mục tiêu khó khăn tiếp cận hơn. Hai là cố gắng hết sức ở dưới hướng gió, tránh cho mùi của mình khiến cho đối phương phát hiện nơi ẩn nấp. Ba là phải chọn nơi bóng râm, vì ống ngắm bằng kính quang học nên sẽ bị phản quang, lộ vị trí.
- Không có khoa trương như vậy chứ?
- Nếu như ngươi không muốn chết sớm thì nên khoa trương như vậy đi. Ngoài ba điều này ra thì kỳ thật còn có rất nhiều điều cần phải chú ý chi tiết và tỉ mĩ như tốc độ gió, hướng gió, độ ẩm và trọng lực,…
Thấy Cao Phong muốn huyên thuyên nữa, Thiên Lộc Tử liền tranh thủ hét lên:
- Stop! Ta cũng không muốn đào tạo làm lính bắn tỉa, muốn luyện súng ngắm chỉ là muốn xử lý mấy tên chuột nhắt sát thủ kia mà thôi, không cần phải cân nhắc nhiều như vậy chứ?
- Vậy cũng được!
Cao Phong gật gật đầu rồi nói lảng sang chuyện khác:
- Hôm qua sau khi điện thoại cho ngươi thì ta đã men theo dấu, đã tìm được ‘hang rắn’ rồi!
- Bọn chúng có bao nhiêu tên?
Thiên Lộc Tử bắn một phát rồi hỏi.
‘Hang rắn’ trong lời Cao Phong chính là hang ổ mà tên sát thủ bắn tỉa hôm qua tập sát Kỷ Ngọc Nhàn.
- Mười tên, đều là bộ đội đặc chủng, chết một tên, tay bị tàn phế một tên. Còn sức chiến đấu tổng cộng là 8 người.
Dừng lại một chút rồi Cao Phong hỏi:
- Tên lính bắn tỉa kia bị hư tay vô cùng kỳ quái, là chuyện tốt của ngươi sao?
- E hèm..!!!
- Ngươi làm như thế nào? Cả mấy trăm mét, ngươi là sao có thể phế đi hai tay của hắn?
- Cái này không thể giải thích được, nói đơn giản một chút là khoa học không thể giải thích được!
- Khoa học không giải thích được? Ngươi là Dị Năng Giả à?
Bỗng dưng đôi mắt Cao Phong tỏa sáng, nhìn Thiên Lộc Tử.
- Tuy ta không biết Dị Năng Giả trong lời của ngươi nói là gì, nhưng ta nghĩ ta không phải. Bất quá, Dị Năng Giả cái cái thứ gì vậy?
Thiên Lộc Tử hỏi.
- Là một dạng người khác với người thường có một năng lực nhất định, ở bên trong Long Nha, cấp Đội trưởng trở lên đều là Dị Năng Giả. Nhân vật trên thiên hạ Hắc Bảng cũng đều là Dị Năng Giả, mà bọn họ lại là người nổi bật trong số đó.
Nhưng muốn đi vào trường bắn phía Tây đó cũng không phải nghĩ dễ dàng như vậy, phải trả một khoản tiền khá tham gia khổng lồ mới được. Sau khi đi vào rồi, chi phí, tiền thuê súng cùng với muốn bắn bao nhiêu phát thì còn phải tính thêm nữa.
Vào thời đại mà chuyện ăn mặc đa số mọi người đều có thì ai cũng đều không muốn sống cái cảnh ban ngày đi làm ban đêm lê la hàng quán vỉa hè nữa rồi.
Bọn họ phải tìm sự kích thích, tìm một nơi có thể giải tỏa cảm xúc bản thân, một nơi có thể giải phóng được áp lực của cuộc sống.
Chính vì điều đó, trường bắn phía Tây Dương Thành là tốt nhất. Dù phí tổn đắt đỏ thì cũng có không ít người tham gia vào đó, đa phần là tri thức cùng với mấy thanh niên giàu có.
Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn hai người vừa xuống taxi liền thấy một chiếc BMW thể thao mui trần đậu ở ngoài cửa. Gã Cao Phong người như tê giác đang ngồi ở chỗ tài xế, nhởn nhơ hút thuốc phì phì.
Không xa có mấy thiếu phụ cùng với mấy mấy cô nàng mới lớn đang mê say nhìn hắn. Ánh mắt mê ly của bọn họ thiếu điều là bốc hỏa, các nàng chắc chắn là bị cái hình dạng lãng tử của gã Cao Phong này hấp dẫn rồi.
Hôm nay Cao Phong chừa bộ râu lún phún, người mặc một bộ áo da dài, bộ dạng phong trần, lãng tử. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai, miệng đang ngậm một điếu xì gà.
Thời đại đổi mới, đạo đức suy đồi a, thời nay mấy cô em xinh đẹp đều thích những thanh niên chơi bời này hay sao. Thiên Lộc Tử vừa đi tới, trong bụng thầm rên rĩ.
- Lâu vậy?
Cao Phong bất mãn nhìn Thiên Lộc Tử một cái, cả người nhảy ra khỏi xe xốc lên một cái hộp dài bước vào trường bắn.
Hắn từng ở trong Long Nha nên quan niệm về thời gian vô cùng chặc chẽ. Bản thân không thích trễ giờ, cũng không thích người khác trễ giờ.
Nhìn mặt đất đầy tàn thuốc, Thiên Lộc Tử mỉm cười đáp:
- Kẹt xe, cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Sao vậy? Không kiên nhẫn chờ được à? Không có tính nhẫn nại thì ta không hiểu ngươi vào Long Nha thế nào được nhỉ?
- Cái này không liên quan đến tính kiên nhẫn, bị một lũ đàn bà nhìn chằm chằm ta khó chịu lắm.
Thiên Lộc Tử liền á khẩu, có nhiều gã hận mình không thể thu hút được phụ nữ, còn Cao Phong này không thích phụ nữ nhìn chằm chằm thì đúng là hiếm thấy, là động vật quý hiếm trong xã hội nha.
Đi ngang lối vào trường bắn, Cao Phong liền móc ra một cái huy chương sáng loáng. Bảo vệ thấy thì sắc mặt liền biến thành sợ hãi và tôn kính, liền chào đúng quân lễ rồi nhường đường.
Thiên Lộc Tử thấy thế trong trong lòng thầm hâm mộ, nghĩ là mình phải kiếm một cái huy chương đó xài chơi mới được.
Trường bắn phân ra nhiều khu, chia làm bên trong cùng bên ngoài, mỗi khu còn phân theo từng cấp. Theo thứ tự là khu bình thường, khu trung cấp, khu cao cấp cùng khu VIP.
Cũng giống như nhà hàng vậy, càng là khu vực bắn cao cấp thì phí tổn càng cao. Phạm vi hoạt động bên ngoài càng lớn hơn nữa, độ mô phỏng thực tế cao hơn, đương nhiên là phí tổn so với những khu vực xạ kích khác càng cao hơn nữa.
Cao Phong mang theo Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn tiến vào khu khách quý, không phải khu cao cấp, không phải khu bình thường mà là khu đặc chủng của quân đội. Cái khu vực này không mở cửa cho dân thường, ở đây chỉ tiếp quân nhân cùng chính trị gia.
Nói một cách khác, người có thể đi vào khu đặc chủng quân đội tiến hành xạ kích thì một là quân nhân hai là quan to một phương, còn có những thanh niên con ông cháu cha nữa.
- Xin hỏi mấy vị cần súng gì?
Một mỹ nữ đi đến bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười chức nghiệp, khom mình hành lễ hỏi ba người.
- Không cần, chúng tôi có mang sẵn hàng theo rồi!
Cao Phong vứt tàn thuốc, liền quăng cái hộp xuống đất đáp.
Nàng mỹ nữ kia cũng không hề ngoài ý muốn, những người đi được vào đây ai nấy đa phần đều có giấy chứng nhận dùng súng, mang theo súng ống cũng bình thường.
Nàng gật đầu đáp:
- Ok, chúc các vị vui vẻ, có cần gì thì xin gọi tôi!
Mỹ nữ sau đó liền lui xuống, Cao Phong ngồi xổm xuống liền mở ra chiếc hộp dài. Bên trong đầy ắp linh kiện súng ống và đạn, còn có hai quả lựu đạn nữa.
- Nhìn kỹ đây, ta chỉ làm một lần, ngươi biết được bao nhiêu thì bấy nhiêu đấy!
Cao Phong nói xong liền dùng cả hai tay ráp súng.
Động tác của hắn rất nhuần nhuyễn, vô cùng lưu loát, không chút chần chừ, mỗi một động tác đều là rốt ráo hiệu quả. Bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy hai tay hắn tung bay liên hồi mà thôi.
Chỉ một lát, một khẩu súng bắn tỉa đã xuất hiện.
Thân súng màu đen, cả khẩu dài 1448mm, ống ngắm quang học tiêu cự 15, dụng cụ giảm thanh cùng với áp lửa đều có, băng đạn 10 viên, nhìn qua cực kỳ bá khí.
Khẩu súng ngắn cũng được ráp xong sau đó, chính là khẩu m500 ổ quay đầy uy lực.
- Này, cầm thử xem khẩu m500 này xem. Cẩn thận một chút, khẩu này độ giật cao, khá khó khống chế.
Nói đoạn gã liền quăng khẩu súng ngắn cho Thiên Lộc Tử, Cao Phong cẩn thận nhắc nhở.
Có không ít người lần đầu dùng khẩu M500 ổ quay này, không chịu được độ giật của nó đã bị súng nảy về chảy máu mũi.
- Chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy hèo rồi mà!
Thiên Lộc Tử cảm giác mình bị xem thường, sau khi cần lấy khẩu súng liền dứt khoát giơ lên bóp cò.
‘Đoàng’! Tiếng súng nổ vang lên, viên đạn trong nháy mắt bắn ra khỏi nòng, sức giật khá lớn truyền đến đánh bật cánh tay về phía sau. Thiên Lộc Tử khẽ biến sắc, xuất ra Thái Cực Thủ truyền độ nảy sang một bên mới giữ được khẩu súng.
- Không phải là ngươi thấy heo chạy rồi à?
Cao Phong trêu tức.
- Khẩu súng ngắn này khó khống chế thật.
Thiên Lộc Tử mặt mo đỏ lên, nói một câu chữa thẹn.
Sau đó hắn cầm lấy bắn một phát, hai phát, ba phát nữa… Bắn xong cả ổ mới dừng.
Có lần đầu giáo huấn thì hắn đã khống chế được độ giật của súng, bắn liên tục năm phát mà không có xấu mặt
Thay đạn xong hắn lại bắn tiếp sáu phát, phát nào cũng vô cùng chính xác, hiển nhiên là hắn đã nắm được bí quyết dùng khẩu này rồi.
Cao Phong ở một bên quan sát âm thầm gật đầu, coi như hắn lần đâu học bắn súng cũng không thể trong thời gian ngắn như thế mà hoàn toàn khống chế khẩu m500 ổ quay này được. Dù sao trong tất cả các dòng súng ngắn thì độ giật của khẩu này cũng là vô cùng kinh khủng.
- Tốt lắm, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Buổi tối còn có chuyện muốn làm đấy! Nói cho ngươi vài cái đặc điểm cùng với những chi tiết kỹ thuật của khẩu Barrett bắn tỉa M107 này.
Cao Phong vừa nói vừa làm mẫu, Thiên Lộc Tử thì ở một bên chăm chú quan sát. Quá trình sử dụng súng bắn tỉa so với súng ngắn đúng là phức tạp hơn không ít, dù trí nhớ của hắn không tệ nhưng cũng phải cố hết sức quan sát.
Nghe Cao Phong giải thích xong cùng với nhìn hắn diễn luyện qua, Thiên Lộc Tử liền cầm lấy khẩu súng. Cầm lấy có cảm giác hơi nặng, tính luôn cả dây mang súng thì chắc chắn là hơn 25kg.
Học theo những động tác của Cao Phong, Thiên Lộc Tử liền theo đó mà áp má, kề vai, nhắm mục tiêu rồi bóp cò.
“Bụp!” Tiếng súng nặng trịch vang lên, Không hề có tia lửa, tiếng nổ cũng vô cùng nhỏ. Cách đó 1500 mét, một thân cây to chừng chậu rửa mặt bị bắn nát, vụ gỗ ban tứ tán.
Đúng là có thể bắn rơi trực thăng, uy lực quả nhiên là không phải dùng để trưng cho đẹp, cái đầu mà trúng đạn thì chắn chắn là nổ banh xác, trắng đỏ lẫn lộn nha.
Kỷ Ngọc Nhàn lần đầu nhìn thấy uy lực cực lớn của súng bắn tỉa nên hốt hoảng che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Thiên Lộc Tử nở một nụ cười hài lòng, hắn đúng là muốn cái uy lực này. Có khẩu Barrett bắn tỉa m107 này thì về sau chống lại những tên bắn tỉa kia cũng có hàng để dùng rồi.
Thiên Lộc Tử sau đó tiếp tục luyện súng, còn Cao Phong ở bên cạnh chầm chậm giảng giải:
- Xạ thủ kiêng kỵ nhất là mục tiêu phát hiện ra vị trí của mình, khẩu M107 này được trang bị bộ áp lửa cũng như nòng giảm thanh, cũng có thể giúp xạ thủ che giấu. Nhưng có một vài kỹ xảo cần lưu ý mà ngươi cần nên biết nữa.
- Kỹ xảo gì?
Thiên Lộc Tử vừa bắn xong một phát liền hỏi.
- Có ba điểm cần phải lưu ý: Một là khi chọn nơi ẩn núp, cần phải chọn địa phương càng xa càng tốt. Ngoàn tận dụng địa thế để nâng cao độ chính xác thì ngoài ra khiến cho mục tiêu khó khăn tiếp cận hơn. Hai là cố gắng hết sức ở dưới hướng gió, tránh cho mùi của mình khiến cho đối phương phát hiện nơi ẩn nấp. Ba là phải chọn nơi bóng râm, vì ống ngắm bằng kính quang học nên sẽ bị phản quang, lộ vị trí.
- Không có khoa trương như vậy chứ?
- Nếu như ngươi không muốn chết sớm thì nên khoa trương như vậy đi. Ngoài ba điều này ra thì kỳ thật còn có rất nhiều điều cần phải chú ý chi tiết và tỉ mĩ như tốc độ gió, hướng gió, độ ẩm và trọng lực,…
Thấy Cao Phong muốn huyên thuyên nữa, Thiên Lộc Tử liền tranh thủ hét lên:
- Stop! Ta cũng không muốn đào tạo làm lính bắn tỉa, muốn luyện súng ngắm chỉ là muốn xử lý mấy tên chuột nhắt sát thủ kia mà thôi, không cần phải cân nhắc nhiều như vậy chứ?
- Vậy cũng được!
Cao Phong gật gật đầu rồi nói lảng sang chuyện khác:
- Hôm qua sau khi điện thoại cho ngươi thì ta đã men theo dấu, đã tìm được ‘hang rắn’ rồi!
- Bọn chúng có bao nhiêu tên?
Thiên Lộc Tử bắn một phát rồi hỏi.
‘Hang rắn’ trong lời Cao Phong chính là hang ổ mà tên sát thủ bắn tỉa hôm qua tập sát Kỷ Ngọc Nhàn.
- Mười tên, đều là bộ đội đặc chủng, chết một tên, tay bị tàn phế một tên. Còn sức chiến đấu tổng cộng là 8 người.
Dừng lại một chút rồi Cao Phong hỏi:
- Tên lính bắn tỉa kia bị hư tay vô cùng kỳ quái, là chuyện tốt của ngươi sao?
- E hèm..!!!
- Ngươi làm như thế nào? Cả mấy trăm mét, ngươi là sao có thể phế đi hai tay của hắn?
- Cái này không thể giải thích được, nói đơn giản một chút là khoa học không thể giải thích được!
- Khoa học không giải thích được? Ngươi là Dị Năng Giả à?
Bỗng dưng đôi mắt Cao Phong tỏa sáng, nhìn Thiên Lộc Tử.
- Tuy ta không biết Dị Năng Giả trong lời của ngươi nói là gì, nhưng ta nghĩ ta không phải. Bất quá, Dị Năng Giả cái cái thứ gì vậy?
Thiên Lộc Tử hỏi.
- Là một dạng người khác với người thường có một năng lực nhất định, ở bên trong Long Nha, cấp Đội trưởng trở lên đều là Dị Năng Giả. Nhân vật trên thiên hạ Hắc Bảng cũng đều là Dị Năng Giả, mà bọn họ lại là người nổi bật trong số đó.
/93
|