Trong phòng nghỉ trưa của cục cảnh sát Dương Thành, kỹ nữ Diễm Thúy Loan vừa dùng hai tay vuốt ve hai thằng nhỏ của Hắc Bạch Song Sát vừa nói: “Hai vị đại ca thoải mái không?”
Hắc Bạch Song Sát không có trả lời, cả hai chỉ gật gật đầu. Nhân phẩm của bọn hắn tuy rằng không được tốt lắm, nhưng lại rất biết hưởng thụ, biết rõ trong lúc đang hưởng thụ khoái hoạt không nên nói chuyện!
Ô… Ô… Ô, Diễm Thúy Loan đột nhiên rống lên như quạ, vẻ mặt nịnh nọt đã biến mất, thay vào đó là một bộ mặt đầy ủy khuất. Ai đó đã từng nói, khuôn mặt phụ nữ thay đổi so với khí hậu tháng sáu còn thất thường hơn, xem ra không sai chút nào.
Nước mắt của nữ nhân là vũ khí tốt nhất, đối với nam nhân lại càng trí mạng. Đặc biệt là sau khi ân ái, nam nhân đối với nữ nhân có chút gì đó luyến tiếc, nên càng dễ dàng trở thành tù binh của nước mắt phụ nữ.
Diễm Thúy Loan là loại kỹ nữ lâu năm, đối với tâm tư của nam nhân cô ả có quá nhiều kinh nghiệm.
Hắc Bạch Song Sát nghe thấy thanh âm nức nở nghẹn ngào của cô ả thì đồng thời ngồi xuống, hai người hai bên, không ngừng nắn bóp bộ ngực chảy xệ của Diễm Thúy Loan và nói: “Người đẹp bé nhỏ, đang vui sao lại khóc vậy cưng?”
“Em cảm thấy rất ủy khuất…” Diễm Thúy Loan muốn nói lại thôi, câu dẫn lòng hiếu kỳ của Hắc Bạch Song Sát, từng bước từng bước đưa bọn hắn vào tròng.
Quả nhiên Hắc Bạch Song Sát liền hỏi: “Tại sao lại ủy khuất? Chẳng lẽ bọn ta làm cho cưng ủy khuất sao?”
“Dĩ nhiên không phải, em cảm thấy ủy khuất cho bốn người bằng hữu, bọn họ không có làm gì, vậy mà bị đưa tới cục cảnh sát như tội phạm.”
“Hả? Tại sao cưng lại nói như vậy? Bọn hắn chặn đường gây chuyện, còn hiềm nghi bọn hắn tụ tập đánh người, bị mang về cục cảnh sát thì có cái gì không đúng?”
“Vu oan! Đây là vu oan!” Diễm Thúy Loan đột nhiên vô cùng kích động thét lên, bắt đầu đảo lộn phải trái: “Ba tên khốn kiếp kia đúng là ác nhân, vừa đánh trống vừa la làng, rõ ràng là bọn hắn ra tay đánh người trước, vậy mà lật lọng vu oan em cùng với bằng hữu gây chuyện đánh người. Tên tiểu hỗn đản kia đúng người luyện võ, ỷ vào mình có một thân công phu, liền đem mấy bằng hữu của em đánh cho tàn phế, còn uy hiếp bắt em thổi kèn cho hắn…”
Cái gọi là nói xạo không chớp mắt thì lúc này Diễm Thúy Loan đã làm được vô cùng tốt. Đương nhiên cái này cũng là một môn học, có thể làm được đến mức làm cho người ta biết cô ả là một chuyên gia chém gió nhưng vẫn tin tưởng cô ả.
Hắc Bạch Song Sát tiếng thối vang xa, nhưng vẫn có thể bình an trụ lại cục cảnh sát, điều này cho thấy trí tuệ của bọn hắn cũng không hề thấp, bọn hắn biết rõ là Diễm Thúy Loan đang trả đũa.
Nhưng bọn hắn đã sớm căm hận Thiên Lộc Tử rồi, Diễm Thúy Loan lúc này chơi chiêu cắn ngược là vô cùng hợp khẩu vị của bọn hắn. Bọn hắn vẫn đang lo không có cớ để đối phó Thiên Lộc Tử, mà Diễm Thúy Loan trả đũa đúng là cơ hội tốt.
“Chuyện này cục cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, nếu như chân tướng sự việc đúng như lời cưng nói, nhất định sẽ cho cưng cùng bằng hữu một cái công đạo, ai lừa gạt cảnh sát sẽ bị trừng phạt.” Bạch Sát mặt đầy sát ý, âm trầm nói ra.
Diễm Thúy Loan nghe vậy lập tức cười như cha chết, hai tay vuốt ve thằng nhỏ càng nhanh, nàng đã đạt được mục đích.
Hắc Bạch Song Sát đã rời khỏi phòng nghỉ trưa, khuôn mặt trét phấn dày cả một tấc của Diễm Thúy Loan liền trở nên dữ tợn, mang theo thanh âm tàn nhẫn, ả tự nói một mình: “Lão nương ta câu dẫn nam nhân vô số, chưa bao giờ thất bại, không nghĩ tới hôm nay lại thất thủ, hơn nữa là bại trên tay một thằng ranh con miệng còn hôi sữa. Mỗi lần mình khoe ngực ra, những xú nam nhân háo sắc kia có ai là không muốn sờ kia chứ. Tiểu tử ngươi thì ngược lại, không sờ cũng không sao, đâu cần phải tỏ vẻ chán ghét như thế! Không thể tha thứ! Tuyệt đối không bỏ qua cho hắn! Ngươi đã không biết tốt xấu, tỷ đây liền mượn tay cảnh sát hủy ngươi a! Ha ha ha ha…
Thanh thanh xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm (rắn độc ở miệng, ong độc ở cây kim) . Tuy nhiên cả hai đều không độc bằng lòng dạ đàn bà. Nhiều khi chỉ là một chuyện nhỏ lại hận ngươi cả đời, thậm chí muốn giết ngươi. Nữ nhân trả thù thường rất điên cuồng, các nàng không cần đích thân động thủ nhưng có thể hủy diệt cả một quốc gia.
Thà đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội nữ nhân. Đồng chí Thiên Lộc Tử tựa hồ còn chưa hiểu được đạo lý này.
*******************
Cục cảnh sát, trong phòng thẩm vấn, hai cha con Kỷ Ngọc Nhàn đã ghi xong khẩu cung. Hắc Bạch Song Sát đang ân cần hỏi thăm Thiên Lộc Tử.
“Tên gì?” Bạch Sát cầm bút làm bộ đang ghi chép, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Trương Thiên Lộc!” Thiên Lộc Tử tựa lưng vào ghế, hắn thích loại ghế mềm này, so với ghế gỗ thoải mái hơn nhiều.
“Chứng minh thư.” Trong mắt Hắc Sát hiện lên sự tàn nhẫn.
Thiên Lộc Tử nghe vậy liền lấy chứng minh thư ra để lên bàn. May mắn cho hắn, trước lên đường, Kỷ Trường Thiên không chỉ lo cho hắn vào đại học mà còn giúp hắn làm một cái chứng minh thư.
Bạch Sát nhìn lướt qua chứng minh thư, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Bốn người kia là do cậu đánh?”
Thiên Lộc Tử thần sắc không đổi trả lời: “Chính xác!”
“Cậu là người luyện võ đúng không, nếu không một người sao đấu lại bốn người.”
“Đúng vậy, tôi có học qua một ít quyền cước.”
“Rất nhiều người cậy mình có chút võ công liền tâm cao khí ngạo, thấy ai không vừa mắt liền ra tay dạy dỗ.”
“….”
“Tuổi còn nhỏ, thân lại mang tuyệt kỹ, cậu nhất định cũng tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì a.”
“….”
Hắc Bạch Song Sát căn bản cũng không giống như là đang ghi khẩu cung, ngược lại giống như là đang gài bẫy.
Kỷ Trường Thiên nheo mắt lại, từ lúc hắn thấy Diễm Thúy Loan dùng miệng thổi kèn cho Bạch Sát là hắn biết chắc chắn sự việc không dễ dàng qua đi, vì vậy hắn lấy điện thoại di động ra, gửi một cái tin nhắn.
“Vừa rồi, chúng ta đã tìm được nhân chứng. Theo như bọn hắn nói, cậu đột nhiên ra tay đánh bốn người kia đến thân tàn ma dại.” Hắc Sát lạnh lùng nói.
Còn có người chính mắt trông thấy? Thiên Lộc Tử cười, cười đến ngông cuồng, nhân chứng chắc chắn là cô ả kỹ nữ lẳng lơ kia rồi.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ, thế giới hiện tại hắc ám hơn thế giới tám trăm năm trước không biết bao nhiêu lần, tám trăm năm trước muốn gán tội một người cần phải tốn một phen công phu, hiện tại thì không cần đến tội danh, trực tiếp đường đường chính chính vu oan là xong.
“Thanh minh một chút, đúng là tôi đánh bọn hắn tàn phế nhưng không phải tôi ra tay trước. Chính bọn hắn cầm dao đâm tôi nên tôi mới ra tay, có thể xem như phòng vệ chính đáng.” Thiên Lộc Tử phân bua.
“Có chứng cứ không?”
“….”
“Phía trên dao găm chắc chắn có vân tay.” Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên lên tiếng.
“À, đúng vậy!” Hắc Sát gật gật đầu, tiếp tục thẩm vấn Thiên Lộc Tử: “Bất quá tại hiện trường chỉ có ba cái dao găm, nói cách khác, có một người không hề cầm dao đấy. Theo những gì cậu vừa nói, bởi vì bốn người kia cầm dao đâm cậu nên cậu mới phòng vệ. Hiển nhiên những lời cậu vừa khai không hợp lý, đây là cố tình khai gian. Cậu ra tay với Dương Quý, người không hề cầm dao, cho nên cậu bị khép vào tội xâm hại sự an toàn của người khác.”
Không thể không nói, Hắc Bạch Song Sát tận dụng khá tốt một chút sơ hở trong lời khai của Thiên Lộc Tử, có thể đổ lên đầu Thiên Lộc Tử hai chậu shit, quả thật rất có năng khiếu vu oan, chắc là trước đây đã làm không ít chuyện tương tự.
Hiện tại Thiên Lộc Tử rốt cuộc cũng biết tại sao lại có thiên cổ đệ nhất oan Đậu Nga xuất hiện, đơn giản là từ cổ chí kim đều có quá nhiều người lòng dạ tiểu nhân giống như Hắc Bạch Song Sát.
Đối mặt Hắc Bạch Song Sát đang tận lực bức bách, cứ cho là Thiên Lộc Tử trầm tĩnh như trước, nhưng trong đầu hắn đã xuất hiện ý định muốn giết người.
Đạo pháp tự nhiên, tùy tâm sở dục, vì vậy hắn đột nhiên xuất thủ, đơn giản đem kình khí đánh vào đầu của Hắc Bạch Song Sát, đem hai người đánh ngã trên mặt đất.
Quá bất ngờ, cha con họ Kỷ cũng không phản ứng kịp, Hắc Bạch Song Sát cũng không kịp phản ứng, nói đúng hơn bọn hắn đã hôn mê CMN rồi. Tất cả mọi người đều không dám nghĩ tới, thanh niên cứng Thiên Lộc Tử ngay tại cục cảnh sát cũng dám đánh lén cảnh sát.
Trong khi mọi người nhìn chăm chú, Thiên Lộc Tử một cước đá bay cái bàn, lẻn đến bên cạnh Hắc Bạch Song Sát, chân không ngừng lên xuống thăm hỏi thân thể của hai con heo mập.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cục cảnh sát, tại cục cảnh sát, nghiêm hình bức cung diễn ra như cơm bữa, cho nên không có ai cảm thấy kinh ngạc.
Tra tấn, ép cung để tìm “sự thật” thật sự quá bình thường, tuy rằng không phải ngày nào cũng có, nhưng tuần một hai lần thì bọn hắn thấy hoài a.
Nếu như bọn hắn biết được, trong phòng thẩm vấn lúc này bị đánh không phải là nghi phạm mà là Hắc Bạch Song Sát, không biết cảm tưởng bọn hắn sẽ như thế nào.
Quyền cước mang theo kình khí rất nặng, một quyền hoặc một cước đều có thể làm gãy xương. Thiên Lộc Tử sau khi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay chán chê, Hắc Bạch Song Sát dĩ nhiên xương cốt không còn lành lặn, mặt xưng phù giống như heo nái.
Cha con Kỷ Ngọc Nhàn lúc này mới kịp phản ứng, song song tiến lên giữ chặc Thiên Lộc Tử.
“Trương Thiên Lộc, anh điên rồi à, lại dám đánh cảnh sát, anh muốn ngồi tù ư?” Kỷ Ngọc Nhàn thật sự nổi nóng, mang cánh tay Thiên Lộc Tử ôm chặc trước ngực, đem tay hắn đặt vào chỗ khe ngực vừa mềm mại vừa sâu hun hút.
"He he, trong lòng muốn đánh liền đánh!” Thiên Lộc Tử cười nói, tay cố ý cọ cọ vài cái.
Muốn đánh liền đánh, có kiểu lý sự cùn vậy sao. Kỷ Ngọc Nhàn không thể hiểu, ngược lại lão cày ruộng có thể hiểu được một ít.
Lấy thái độ hùng hổ dọa người vừa rồi của Hắc Bạch Song Sát, bọn hắn đã quyết tâm muốn đem Thiên Lộc Tử ném vào nhà lao. Dội lên đầu hai chậu shit, Thiên Lộc Tử ngay cả cơ hội phản biện đều không có. Nếu như tất yếu bị ở tù thì đánh hai con heo mập một trận cũng không có gì đáng nói.
Két, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, cảnh sát bên ngoài nhao nhao nhìn vào. Bọn hắn có thói quen, mỗi khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, bọn hắn liền nhìn vào, muốn xem nghi phạm bị đánh thành cái dạng gì.
Khác với mọi lần, lần này cũng có hai người bị đánh đến mẹ nhìn còn không ra, nhưng nhìn kỹ hai con heo mập kia lại đang mặc cảnh phục.
“Cứu... mạng…. đánh... dập... chym... rồi…” Hắc Bạch Song Sát giọng nói đứt quãng, nói xong một chữ lại phun ra một ngụm máu.
Hắc Bạch Song Sát không có trả lời, cả hai chỉ gật gật đầu. Nhân phẩm của bọn hắn tuy rằng không được tốt lắm, nhưng lại rất biết hưởng thụ, biết rõ trong lúc đang hưởng thụ khoái hoạt không nên nói chuyện!
Ô… Ô… Ô, Diễm Thúy Loan đột nhiên rống lên như quạ, vẻ mặt nịnh nọt đã biến mất, thay vào đó là một bộ mặt đầy ủy khuất. Ai đó đã từng nói, khuôn mặt phụ nữ thay đổi so với khí hậu tháng sáu còn thất thường hơn, xem ra không sai chút nào.
Nước mắt của nữ nhân là vũ khí tốt nhất, đối với nam nhân lại càng trí mạng. Đặc biệt là sau khi ân ái, nam nhân đối với nữ nhân có chút gì đó luyến tiếc, nên càng dễ dàng trở thành tù binh của nước mắt phụ nữ.
Diễm Thúy Loan là loại kỹ nữ lâu năm, đối với tâm tư của nam nhân cô ả có quá nhiều kinh nghiệm.
Hắc Bạch Song Sát nghe thấy thanh âm nức nở nghẹn ngào của cô ả thì đồng thời ngồi xuống, hai người hai bên, không ngừng nắn bóp bộ ngực chảy xệ của Diễm Thúy Loan và nói: “Người đẹp bé nhỏ, đang vui sao lại khóc vậy cưng?”
“Em cảm thấy rất ủy khuất…” Diễm Thúy Loan muốn nói lại thôi, câu dẫn lòng hiếu kỳ của Hắc Bạch Song Sát, từng bước từng bước đưa bọn hắn vào tròng.
Quả nhiên Hắc Bạch Song Sát liền hỏi: “Tại sao lại ủy khuất? Chẳng lẽ bọn ta làm cho cưng ủy khuất sao?”
“Dĩ nhiên không phải, em cảm thấy ủy khuất cho bốn người bằng hữu, bọn họ không có làm gì, vậy mà bị đưa tới cục cảnh sát như tội phạm.”
“Hả? Tại sao cưng lại nói như vậy? Bọn hắn chặn đường gây chuyện, còn hiềm nghi bọn hắn tụ tập đánh người, bị mang về cục cảnh sát thì có cái gì không đúng?”
“Vu oan! Đây là vu oan!” Diễm Thúy Loan đột nhiên vô cùng kích động thét lên, bắt đầu đảo lộn phải trái: “Ba tên khốn kiếp kia đúng là ác nhân, vừa đánh trống vừa la làng, rõ ràng là bọn hắn ra tay đánh người trước, vậy mà lật lọng vu oan em cùng với bằng hữu gây chuyện đánh người. Tên tiểu hỗn đản kia đúng người luyện võ, ỷ vào mình có một thân công phu, liền đem mấy bằng hữu của em đánh cho tàn phế, còn uy hiếp bắt em thổi kèn cho hắn…”
Cái gọi là nói xạo không chớp mắt thì lúc này Diễm Thúy Loan đã làm được vô cùng tốt. Đương nhiên cái này cũng là một môn học, có thể làm được đến mức làm cho người ta biết cô ả là một chuyên gia chém gió nhưng vẫn tin tưởng cô ả.
Hắc Bạch Song Sát tiếng thối vang xa, nhưng vẫn có thể bình an trụ lại cục cảnh sát, điều này cho thấy trí tuệ của bọn hắn cũng không hề thấp, bọn hắn biết rõ là Diễm Thúy Loan đang trả đũa.
Nhưng bọn hắn đã sớm căm hận Thiên Lộc Tử rồi, Diễm Thúy Loan lúc này chơi chiêu cắn ngược là vô cùng hợp khẩu vị của bọn hắn. Bọn hắn vẫn đang lo không có cớ để đối phó Thiên Lộc Tử, mà Diễm Thúy Loan trả đũa đúng là cơ hội tốt.
“Chuyện này cục cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, nếu như chân tướng sự việc đúng như lời cưng nói, nhất định sẽ cho cưng cùng bằng hữu một cái công đạo, ai lừa gạt cảnh sát sẽ bị trừng phạt.” Bạch Sát mặt đầy sát ý, âm trầm nói ra.
Diễm Thúy Loan nghe vậy lập tức cười như cha chết, hai tay vuốt ve thằng nhỏ càng nhanh, nàng đã đạt được mục đích.
Hắc Bạch Song Sát đã rời khỏi phòng nghỉ trưa, khuôn mặt trét phấn dày cả một tấc của Diễm Thúy Loan liền trở nên dữ tợn, mang theo thanh âm tàn nhẫn, ả tự nói một mình: “Lão nương ta câu dẫn nam nhân vô số, chưa bao giờ thất bại, không nghĩ tới hôm nay lại thất thủ, hơn nữa là bại trên tay một thằng ranh con miệng còn hôi sữa. Mỗi lần mình khoe ngực ra, những xú nam nhân háo sắc kia có ai là không muốn sờ kia chứ. Tiểu tử ngươi thì ngược lại, không sờ cũng không sao, đâu cần phải tỏ vẻ chán ghét như thế! Không thể tha thứ! Tuyệt đối không bỏ qua cho hắn! Ngươi đã không biết tốt xấu, tỷ đây liền mượn tay cảnh sát hủy ngươi a! Ha ha ha ha…
Thanh thanh xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm (rắn độc ở miệng, ong độc ở cây kim) . Tuy nhiên cả hai đều không độc bằng lòng dạ đàn bà. Nhiều khi chỉ là một chuyện nhỏ lại hận ngươi cả đời, thậm chí muốn giết ngươi. Nữ nhân trả thù thường rất điên cuồng, các nàng không cần đích thân động thủ nhưng có thể hủy diệt cả một quốc gia.
Thà đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội nữ nhân. Đồng chí Thiên Lộc Tử tựa hồ còn chưa hiểu được đạo lý này.
*******************
Cục cảnh sát, trong phòng thẩm vấn, hai cha con Kỷ Ngọc Nhàn đã ghi xong khẩu cung. Hắc Bạch Song Sát đang ân cần hỏi thăm Thiên Lộc Tử.
“Tên gì?” Bạch Sát cầm bút làm bộ đang ghi chép, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Trương Thiên Lộc!” Thiên Lộc Tử tựa lưng vào ghế, hắn thích loại ghế mềm này, so với ghế gỗ thoải mái hơn nhiều.
“Chứng minh thư.” Trong mắt Hắc Sát hiện lên sự tàn nhẫn.
Thiên Lộc Tử nghe vậy liền lấy chứng minh thư ra để lên bàn. May mắn cho hắn, trước lên đường, Kỷ Trường Thiên không chỉ lo cho hắn vào đại học mà còn giúp hắn làm một cái chứng minh thư.
Bạch Sát nhìn lướt qua chứng minh thư, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Bốn người kia là do cậu đánh?”
Thiên Lộc Tử thần sắc không đổi trả lời: “Chính xác!”
“Cậu là người luyện võ đúng không, nếu không một người sao đấu lại bốn người.”
“Đúng vậy, tôi có học qua một ít quyền cước.”
“Rất nhiều người cậy mình có chút võ công liền tâm cao khí ngạo, thấy ai không vừa mắt liền ra tay dạy dỗ.”
“….”
“Tuổi còn nhỏ, thân lại mang tuyệt kỹ, cậu nhất định cũng tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì a.”
“….”
Hắc Bạch Song Sát căn bản cũng không giống như là đang ghi khẩu cung, ngược lại giống như là đang gài bẫy.
Kỷ Trường Thiên nheo mắt lại, từ lúc hắn thấy Diễm Thúy Loan dùng miệng thổi kèn cho Bạch Sát là hắn biết chắc chắn sự việc không dễ dàng qua đi, vì vậy hắn lấy điện thoại di động ra, gửi một cái tin nhắn.
“Vừa rồi, chúng ta đã tìm được nhân chứng. Theo như bọn hắn nói, cậu đột nhiên ra tay đánh bốn người kia đến thân tàn ma dại.” Hắc Sát lạnh lùng nói.
Còn có người chính mắt trông thấy? Thiên Lộc Tử cười, cười đến ngông cuồng, nhân chứng chắc chắn là cô ả kỹ nữ lẳng lơ kia rồi.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ, thế giới hiện tại hắc ám hơn thế giới tám trăm năm trước không biết bao nhiêu lần, tám trăm năm trước muốn gán tội một người cần phải tốn một phen công phu, hiện tại thì không cần đến tội danh, trực tiếp đường đường chính chính vu oan là xong.
“Thanh minh một chút, đúng là tôi đánh bọn hắn tàn phế nhưng không phải tôi ra tay trước. Chính bọn hắn cầm dao đâm tôi nên tôi mới ra tay, có thể xem như phòng vệ chính đáng.” Thiên Lộc Tử phân bua.
“Có chứng cứ không?”
“….”
“Phía trên dao găm chắc chắn có vân tay.” Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên lên tiếng.
“À, đúng vậy!” Hắc Sát gật gật đầu, tiếp tục thẩm vấn Thiên Lộc Tử: “Bất quá tại hiện trường chỉ có ba cái dao găm, nói cách khác, có một người không hề cầm dao đấy. Theo những gì cậu vừa nói, bởi vì bốn người kia cầm dao đâm cậu nên cậu mới phòng vệ. Hiển nhiên những lời cậu vừa khai không hợp lý, đây là cố tình khai gian. Cậu ra tay với Dương Quý, người không hề cầm dao, cho nên cậu bị khép vào tội xâm hại sự an toàn của người khác.”
Không thể không nói, Hắc Bạch Song Sát tận dụng khá tốt một chút sơ hở trong lời khai của Thiên Lộc Tử, có thể đổ lên đầu Thiên Lộc Tử hai chậu shit, quả thật rất có năng khiếu vu oan, chắc là trước đây đã làm không ít chuyện tương tự.
Hiện tại Thiên Lộc Tử rốt cuộc cũng biết tại sao lại có thiên cổ đệ nhất oan Đậu Nga xuất hiện, đơn giản là từ cổ chí kim đều có quá nhiều người lòng dạ tiểu nhân giống như Hắc Bạch Song Sát.
Đối mặt Hắc Bạch Song Sát đang tận lực bức bách, cứ cho là Thiên Lộc Tử trầm tĩnh như trước, nhưng trong đầu hắn đã xuất hiện ý định muốn giết người.
Đạo pháp tự nhiên, tùy tâm sở dục, vì vậy hắn đột nhiên xuất thủ, đơn giản đem kình khí đánh vào đầu của Hắc Bạch Song Sát, đem hai người đánh ngã trên mặt đất.
Quá bất ngờ, cha con họ Kỷ cũng không phản ứng kịp, Hắc Bạch Song Sát cũng không kịp phản ứng, nói đúng hơn bọn hắn đã hôn mê CMN rồi. Tất cả mọi người đều không dám nghĩ tới, thanh niên cứng Thiên Lộc Tử ngay tại cục cảnh sát cũng dám đánh lén cảnh sát.
Trong khi mọi người nhìn chăm chú, Thiên Lộc Tử một cước đá bay cái bàn, lẻn đến bên cạnh Hắc Bạch Song Sát, chân không ngừng lên xuống thăm hỏi thân thể của hai con heo mập.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cục cảnh sát, tại cục cảnh sát, nghiêm hình bức cung diễn ra như cơm bữa, cho nên không có ai cảm thấy kinh ngạc.
Tra tấn, ép cung để tìm “sự thật” thật sự quá bình thường, tuy rằng không phải ngày nào cũng có, nhưng tuần một hai lần thì bọn hắn thấy hoài a.
Nếu như bọn hắn biết được, trong phòng thẩm vấn lúc này bị đánh không phải là nghi phạm mà là Hắc Bạch Song Sát, không biết cảm tưởng bọn hắn sẽ như thế nào.
Quyền cước mang theo kình khí rất nặng, một quyền hoặc một cước đều có thể làm gãy xương. Thiên Lộc Tử sau khi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay chán chê, Hắc Bạch Song Sát dĩ nhiên xương cốt không còn lành lặn, mặt xưng phù giống như heo nái.
Cha con Kỷ Ngọc Nhàn lúc này mới kịp phản ứng, song song tiến lên giữ chặc Thiên Lộc Tử.
“Trương Thiên Lộc, anh điên rồi à, lại dám đánh cảnh sát, anh muốn ngồi tù ư?” Kỷ Ngọc Nhàn thật sự nổi nóng, mang cánh tay Thiên Lộc Tử ôm chặc trước ngực, đem tay hắn đặt vào chỗ khe ngực vừa mềm mại vừa sâu hun hút.
"He he, trong lòng muốn đánh liền đánh!” Thiên Lộc Tử cười nói, tay cố ý cọ cọ vài cái.
Muốn đánh liền đánh, có kiểu lý sự cùn vậy sao. Kỷ Ngọc Nhàn không thể hiểu, ngược lại lão cày ruộng có thể hiểu được một ít.
Lấy thái độ hùng hổ dọa người vừa rồi của Hắc Bạch Song Sát, bọn hắn đã quyết tâm muốn đem Thiên Lộc Tử ném vào nhà lao. Dội lên đầu hai chậu shit, Thiên Lộc Tử ngay cả cơ hội phản biện đều không có. Nếu như tất yếu bị ở tù thì đánh hai con heo mập một trận cũng không có gì đáng nói.
Két, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, cảnh sát bên ngoài nhao nhao nhìn vào. Bọn hắn có thói quen, mỗi khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, bọn hắn liền nhìn vào, muốn xem nghi phạm bị đánh thành cái dạng gì.
Khác với mọi lần, lần này cũng có hai người bị đánh đến mẹ nhìn còn không ra, nhưng nhìn kỹ hai con heo mập kia lại đang mặc cảnh phục.
“Cứu... mạng…. đánh... dập... chym... rồi…” Hắc Bạch Song Sát giọng nói đứt quãng, nói xong một chữ lại phun ra một ngụm máu.
/93
|