Âu Dương Quốc Vĩ ngày thứ hai tại Võ Lâm minh mở một đại hội. Tham gia đại hội chủ yếu là các phó đường chủ và các cao thủ. Hắn đem tin tức của bí kíp võ học “phiêu miểu công pháp” lưu hành trong giang hồ nói cùng mọi người. (kỳ thật một số huynh đệ trong bang có biết nhưng không thể chứng thật nên không dám nói lung tung.) Tiếp theo đem ý kiến xử lý bí kiếp sau khi đoạt lại được nói với mọi người. Nghe đến đó toàn trường xôn xao nghị luận, có chuyện tốt cỡ này sao?
Gặp loại sự này, trước đều là thủ hạ đi bán mạng, sau khi bí kíp võ học đoạt về đều là bang chủ hoặc chưởng môn nhân độc chiếm, bây giờ minh chủ hứa hẹn sau khi bí kíp đoạt về, sẽ là tài sản chung của Võ Lâm minh, mọi người cùng chung hưởng. Ai ai đều hưng phấn không thôi, người có thể lập tức tu luyện thần công thì không phải nói, cho dù người biết mình còn không thể lập tức tu luyện đột phá đến tầng thứ năm sau này, nhưng có cơ hội tu luyện, ai mà không hưng phấn. Có thể trong khoảng thời gian ngắn đề cao ba mươi năm nội công tu vi, với người luyện võ mà nói, còn có thể có cái tưởng thưởng gì tốt hơn chứ. Nhìn tân minh chủ tuổi trẻ làm việc như vậy, trừ trong lòng càng kính phục hắn, còn có thể có lý do gì không vì hắn đi liều mạng đoạt bảo. Hơn nữa cái này cũng quan hệ thiết thân lợi ích của mình a.
Ngay cả mấy người đã nổi danh võ lâm, lúc đầu trong lòng đối Âu Dương Quốc Vĩ trẻ như vậy có thể lên làm võ lâm minh chủ, cho rằng hắn bất quá là võ học cao thâm áp chế mọi người, về khả năng làm việc chưa chắc được. Nhưng đối việc làm của hắn lần này không khỏi rất khâm phục, thật sự nếu có thể làm được, đó chính là đại sự tạo phúc võ lâm. Không khỏi đối với hắn vài phần kính trọng, rất là bội phục.
Trong nhân sĩ võ lâm, võ học bí kíp, mọi người đều ước mong đạt được, nằm ở trước mắt mà không động tâm, không ham muốn độc chiếm, cũng không phải người người đều có thể làm được. Hơn nữa, dùng võ công mà nói, lúc này chỉ có hắn sau khi lấy được bí kíp có thể giữ đó mà không sợ bị người khác lấy đi, nhưng hắn lại đem ra. Tâm tư này làm kẻ khác kính ngưỡng.
Đối với Âu Dương Quốc Vĩ mà nói, đây là một đại hội thành công, một đại hội thắng lợi. Những thành tựu đạt được chưa từng thấy, hiệu quả rất rõ rang. Trừ đem võ lâm cao thủ đoàn kết chặt chẽ tại xung quanh mình ra, quan trọng hơn là ở Võ Lâm minh, tự mình xác lập địa vị đứng đầu, lần này không phải dựa vào vũ lực, mà là một loại tâm trí, một loại lực lượng từ nhân cách. Cũng vì huy hoàng sau này của Võ Lâm minh mà xây dựng trụ cột vững chắc. Những người đó sau này tại quá trình xưng hùng võ lâm, sẽ thể hiện hết sức mình.
Vì hội nghị lần này có ý nghĩa lịch sử trọng đại, không thể ở đây vài câu là nói được.
Được rồi, lời thừa không nói, trở lại chính truyện.
Sau đại hội, Âu Dương Quốc Vĩ đem “thiết ưng môn” môn chủ “ưng vương” Cừu Tích Bá, “song thương tương” Chung Kiên, Thần Binh (Thần Binh bây giờ là Võ Lâm minh giam sát đường phó đường chủ), Châu Giang thủy trại trại chủ “thủy trung giao long” Hồ Bất Quy, La Phù sơn “vũ thiểu quyền phái” chưởng môn nhân Vi Đại Bảo, phủ đầu bang bang chủ “đoạt hồn phủ” Khang Kiền Thịnh mấy người tâm phúc giữ lại, đem chuyện tối hôm qua mình bị ngộ tập kệ lại một lần, nói xong mỉm cười nhìn bọn họ, xem bọn họ có đầu mối gì. Mấy vị vừa nghe Âu Dương Quốc Vĩ bị sát thủ phục kích, hai tròng mắt đều trừng lớn. Âu Dương Quốc Vĩ võ công ai mà không biết, đi tìm hắn làm phiền như vậy, người kia không phải trên đầu hổ bắt chí, đem tuổi tho ra làm công quả, không thích sống lâu a.
“Ai dám gây phiền phức với minh chủ? Để ta cho huynh đệ trong bang đem hắn chém thành vài đoạn!” Khang Kiền Thịnh nổi giận đầu tiên.
“Không, đem bọn chúng bắt lại trói thả xuống Châu Giang cho cá ăn, để cho mấy con cá từ từ rỉa bọn chúng cho đến chết.” Biện pháp xử lý là của “thủy trung giao long” Hồ Bất Quy, chính là luôn liên quan đến Châu Giang.
Thần Binh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ công tử còn có cừu nhân khác ư?”Ở đây gã đi theo Âu Dương Quốc Vĩ lâu nhất, trừ Cung Bằng Phong ra, không ai nói gã nghe hết. Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ làm minh chủ, gã xưng hô chính là không đổi được, nói quen miệng rồi. Chung Kiên trầm ngâm không nói, không biết nên phát biểu ý kiến gì.
Cừu Tích Bá và Vi Đại Bảo nói thầm một hồi nói: “Nghe minh chủ nói như vậy, đám sát thủ này là có chuẩn bị mà đến, mục tiêu cũng rất rõ ràng. Bây giờ chúng ta cũng không cần ở đây đoán mò, lát nữa chúng ta đều tự cho huynh đệ trong bang dò la. Lấy nhãn tuyến của chúng ta, đối mười mấy người mới đến, nếu muốn tại Tuệ thành che dấu dấu vết, cũng không phải là việc dễ dàng. Minh chủ, ngươi tự mình phải cẩn thận nhiều hơn. Mặt khác ta sẽ phái thêm cao thủ, tăng mạnh tuần tra ngày đêm tại xung quanh chỗ ở của minh chủ, bảo vệ an toàn mấy vị phu nhân. Minh chủ, ngươi xem thế nào?”
Nghe được Cừu Tích Bá nghĩ chu đáo như vậy, tự mình còn có thể nói cái gì thêm. Âu Dương Quốc Vĩ liếc Cừu Tích Bá một cái, người này võ công cao không nói, làm việc trầm ổn, rất được huynh đệ trong bang ủng hộ, mưu lược cũng rất nhiều, giả dĩ có ngày, định sẽ trở thành cánh tay phải làm đại sự của mình. Vì vậy mở miệng nói: “Cứ làm theo cách của phó minh chủ mà làm, lập tức phái Lạc Thật tiến hành.” Dừng một chút, lại hào khí can vân nói: “Bổn thiếu gia còn muốn bọn chúng trở lại, xem thử người không sợ chết là thế nào. Ha ha ha……”
Sau khi Võ Lâm minh mở đại hội, người của các đại bang phái đều từng bước tiến hành theo kế hoạch. Mặt khác, đặc biệt thành lập hai tổ công tác, tập hợp rất nhiều cao thủ, một tổ phụ trách dò la hạ lạc của bí kíp võ học, do minh chủ Âu Dương Quốc Vĩ làm tổ trưởng; một tổ phụ trách thanh tra nhóm sát thủ ở lại Tuệ thành, do phó minh chủ Cừu Tích Bá làm tổ trưởng.
Vài ngày trôi qua, công tác của hai tổ không có bất cứ tiến triển nào, Âu Dương Quốc Vĩ biết loại việc này gấp cũng vô dụng, bởi vậy cũng thuận theo tự nhiên, không có thúc dục thuộc hạ.
Cứ như vậy trôi qua mười ngày, nhóm sát thủ kia dường như chưa từng xuất hiện, lại không có tới nữa, tra tìm khách sạn trong Tuệ thành cũng không tra được người nào khả nghi, nhóm sát thủ kia giống như bốc hơi. Nếu không phải buổi tối đó, Âu Dương Quốc Vĩ rõ ràng nghe được, đầu lĩnh sát thủ kia gọi tên mình, tự mình cũng sẽ tưởng rằng họ nhầm đối tượng, giết nhầm người.
Sát thủ chưa tới không có nghĩa sẽ không tới nữa.
Nhìn bọn chúng lúc đào tẩu có nói một câu, không giết được mình sẽ không cam tâm. Âu Dương Quốc Vĩ lấy sách lược ngoài lỏng trong chặt, đem cao thủ tuần tra bên ngoài chỗ ở toàn bộ thu tiến nội đường đại viện canh đêm, bên ngoài không có một người, tự mình ra ngoài cũng không mang theo tùy tùng, ngay cả bảo kiếm cũng không đeo. Hắn muốn đối phương mất cảnh giác, dẫn dụ đối phương ra tay.
Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ lại muốn như bình thường như vậy không có việc gì đi ra ngoài lưu đáo khắp nơi. Mới ra đại môn.
Đột nhiên, hai đạo hàn mang hướng ngực hắn bắn đến, đạo hàn mang thứ nhất là một cái tam giác phi đao, đạo thứ hai là một chi đoạt mệnh tụ tiễn.
Mắt thấy phi đao và tụ tiễn sẽ bắn tới thân thể hắn, Âu Dương Quốc Vĩ nhanh như chớp giơ tay lên, lấy ngón giữa cùng ngón trỏ một giáp, đem hai đạo hàn mang thu vào trong tay, đồng thời lúc đem hai đạo hàn mang thu vào trong tay, thân hình tật chuyển, nhìn thấy hai thân ảnh màu lam nhảy lùi lại sau khi thất thủ, liền vung tay cầm phi đao tụ tiễn lên, phi đao tụ tiễn nhanh như điện thiểm, mang theo nhè nhẹ lạnh lung hàn khí, rít lên lao đi. "Phác, phác” hai tiếng, cùng đâm vào lưng hai đạo thân ảnh, hai đạo thân ảnh hừ cũng không hừ mộ tiếng mà té xuống.
Âu Dương Quốc Vĩ không phải không muốn bắt sống, nhưng hắn biết, làm sát thủ hẳn đều ôm quyết tâm phải chết, tại trong miệng các nàng, đào không ra các nàng tổ chức bí mật.
Biết rõ không có ích mà vẫn tốn sức, đó không phải tính cách của Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ thân hình nhất phiêu, tới bên người các nàng, đem thi thể quay lại nhìn, lại là hai khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái, chỉ là lần này các nàng không che mặt, quần áo cũng giả trang cùng các cô nương trong Tuệ thành giống nhau như đúc, nhìn sơ qua chính là một cái đại gia khuê tú, ai có thể nghĩ các nàng là sát thủ hung tàn.
Xem ra, sát thủ là không nhịn được muốn đối mình ra tay, sáng không được thì chuyển vào tối.
Đây là mở đầu, phía sau chắc có liên tục hành động ám sát đi theo tới nữa…..Đi, bổn thiếu gia đang chờ đến phát hoảng đây.
Gặp loại sự này, trước đều là thủ hạ đi bán mạng, sau khi bí kíp võ học đoạt về đều là bang chủ hoặc chưởng môn nhân độc chiếm, bây giờ minh chủ hứa hẹn sau khi bí kíp đoạt về, sẽ là tài sản chung của Võ Lâm minh, mọi người cùng chung hưởng. Ai ai đều hưng phấn không thôi, người có thể lập tức tu luyện thần công thì không phải nói, cho dù người biết mình còn không thể lập tức tu luyện đột phá đến tầng thứ năm sau này, nhưng có cơ hội tu luyện, ai mà không hưng phấn. Có thể trong khoảng thời gian ngắn đề cao ba mươi năm nội công tu vi, với người luyện võ mà nói, còn có thể có cái tưởng thưởng gì tốt hơn chứ. Nhìn tân minh chủ tuổi trẻ làm việc như vậy, trừ trong lòng càng kính phục hắn, còn có thể có lý do gì không vì hắn đi liều mạng đoạt bảo. Hơn nữa cái này cũng quan hệ thiết thân lợi ích của mình a.
Ngay cả mấy người đã nổi danh võ lâm, lúc đầu trong lòng đối Âu Dương Quốc Vĩ trẻ như vậy có thể lên làm võ lâm minh chủ, cho rằng hắn bất quá là võ học cao thâm áp chế mọi người, về khả năng làm việc chưa chắc được. Nhưng đối việc làm của hắn lần này không khỏi rất khâm phục, thật sự nếu có thể làm được, đó chính là đại sự tạo phúc võ lâm. Không khỏi đối với hắn vài phần kính trọng, rất là bội phục.
Trong nhân sĩ võ lâm, võ học bí kíp, mọi người đều ước mong đạt được, nằm ở trước mắt mà không động tâm, không ham muốn độc chiếm, cũng không phải người người đều có thể làm được. Hơn nữa, dùng võ công mà nói, lúc này chỉ có hắn sau khi lấy được bí kíp có thể giữ đó mà không sợ bị người khác lấy đi, nhưng hắn lại đem ra. Tâm tư này làm kẻ khác kính ngưỡng.
Đối với Âu Dương Quốc Vĩ mà nói, đây là một đại hội thành công, một đại hội thắng lợi. Những thành tựu đạt được chưa từng thấy, hiệu quả rất rõ rang. Trừ đem võ lâm cao thủ đoàn kết chặt chẽ tại xung quanh mình ra, quan trọng hơn là ở Võ Lâm minh, tự mình xác lập địa vị đứng đầu, lần này không phải dựa vào vũ lực, mà là một loại tâm trí, một loại lực lượng từ nhân cách. Cũng vì huy hoàng sau này của Võ Lâm minh mà xây dựng trụ cột vững chắc. Những người đó sau này tại quá trình xưng hùng võ lâm, sẽ thể hiện hết sức mình.
Vì hội nghị lần này có ý nghĩa lịch sử trọng đại, không thể ở đây vài câu là nói được.
Được rồi, lời thừa không nói, trở lại chính truyện.
Sau đại hội, Âu Dương Quốc Vĩ đem “thiết ưng môn” môn chủ “ưng vương” Cừu Tích Bá, “song thương tương” Chung Kiên, Thần Binh (Thần Binh bây giờ là Võ Lâm minh giam sát đường phó đường chủ), Châu Giang thủy trại trại chủ “thủy trung giao long” Hồ Bất Quy, La Phù sơn “vũ thiểu quyền phái” chưởng môn nhân Vi Đại Bảo, phủ đầu bang bang chủ “đoạt hồn phủ” Khang Kiền Thịnh mấy người tâm phúc giữ lại, đem chuyện tối hôm qua mình bị ngộ tập kệ lại một lần, nói xong mỉm cười nhìn bọn họ, xem bọn họ có đầu mối gì. Mấy vị vừa nghe Âu Dương Quốc Vĩ bị sát thủ phục kích, hai tròng mắt đều trừng lớn. Âu Dương Quốc Vĩ võ công ai mà không biết, đi tìm hắn làm phiền như vậy, người kia không phải trên đầu hổ bắt chí, đem tuổi tho ra làm công quả, không thích sống lâu a.
“Ai dám gây phiền phức với minh chủ? Để ta cho huynh đệ trong bang đem hắn chém thành vài đoạn!” Khang Kiền Thịnh nổi giận đầu tiên.
“Không, đem bọn chúng bắt lại trói thả xuống Châu Giang cho cá ăn, để cho mấy con cá từ từ rỉa bọn chúng cho đến chết.” Biện pháp xử lý là của “thủy trung giao long” Hồ Bất Quy, chính là luôn liên quan đến Châu Giang.
Thần Binh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ công tử còn có cừu nhân khác ư?”Ở đây gã đi theo Âu Dương Quốc Vĩ lâu nhất, trừ Cung Bằng Phong ra, không ai nói gã nghe hết. Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ làm minh chủ, gã xưng hô chính là không đổi được, nói quen miệng rồi. Chung Kiên trầm ngâm không nói, không biết nên phát biểu ý kiến gì.
Cừu Tích Bá và Vi Đại Bảo nói thầm một hồi nói: “Nghe minh chủ nói như vậy, đám sát thủ này là có chuẩn bị mà đến, mục tiêu cũng rất rõ ràng. Bây giờ chúng ta cũng không cần ở đây đoán mò, lát nữa chúng ta đều tự cho huynh đệ trong bang dò la. Lấy nhãn tuyến của chúng ta, đối mười mấy người mới đến, nếu muốn tại Tuệ thành che dấu dấu vết, cũng không phải là việc dễ dàng. Minh chủ, ngươi tự mình phải cẩn thận nhiều hơn. Mặt khác ta sẽ phái thêm cao thủ, tăng mạnh tuần tra ngày đêm tại xung quanh chỗ ở của minh chủ, bảo vệ an toàn mấy vị phu nhân. Minh chủ, ngươi xem thế nào?”
Nghe được Cừu Tích Bá nghĩ chu đáo như vậy, tự mình còn có thể nói cái gì thêm. Âu Dương Quốc Vĩ liếc Cừu Tích Bá một cái, người này võ công cao không nói, làm việc trầm ổn, rất được huynh đệ trong bang ủng hộ, mưu lược cũng rất nhiều, giả dĩ có ngày, định sẽ trở thành cánh tay phải làm đại sự của mình. Vì vậy mở miệng nói: “Cứ làm theo cách của phó minh chủ mà làm, lập tức phái Lạc Thật tiến hành.” Dừng một chút, lại hào khí can vân nói: “Bổn thiếu gia còn muốn bọn chúng trở lại, xem thử người không sợ chết là thế nào. Ha ha ha……”
Sau khi Võ Lâm minh mở đại hội, người của các đại bang phái đều từng bước tiến hành theo kế hoạch. Mặt khác, đặc biệt thành lập hai tổ công tác, tập hợp rất nhiều cao thủ, một tổ phụ trách dò la hạ lạc của bí kíp võ học, do minh chủ Âu Dương Quốc Vĩ làm tổ trưởng; một tổ phụ trách thanh tra nhóm sát thủ ở lại Tuệ thành, do phó minh chủ Cừu Tích Bá làm tổ trưởng.
Vài ngày trôi qua, công tác của hai tổ không có bất cứ tiến triển nào, Âu Dương Quốc Vĩ biết loại việc này gấp cũng vô dụng, bởi vậy cũng thuận theo tự nhiên, không có thúc dục thuộc hạ.
Cứ như vậy trôi qua mười ngày, nhóm sát thủ kia dường như chưa từng xuất hiện, lại không có tới nữa, tra tìm khách sạn trong Tuệ thành cũng không tra được người nào khả nghi, nhóm sát thủ kia giống như bốc hơi. Nếu không phải buổi tối đó, Âu Dương Quốc Vĩ rõ ràng nghe được, đầu lĩnh sát thủ kia gọi tên mình, tự mình cũng sẽ tưởng rằng họ nhầm đối tượng, giết nhầm người.
Sát thủ chưa tới không có nghĩa sẽ không tới nữa.
Nhìn bọn chúng lúc đào tẩu có nói một câu, không giết được mình sẽ không cam tâm. Âu Dương Quốc Vĩ lấy sách lược ngoài lỏng trong chặt, đem cao thủ tuần tra bên ngoài chỗ ở toàn bộ thu tiến nội đường đại viện canh đêm, bên ngoài không có một người, tự mình ra ngoài cũng không mang theo tùy tùng, ngay cả bảo kiếm cũng không đeo. Hắn muốn đối phương mất cảnh giác, dẫn dụ đối phương ra tay.
Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ lại muốn như bình thường như vậy không có việc gì đi ra ngoài lưu đáo khắp nơi. Mới ra đại môn.
Đột nhiên, hai đạo hàn mang hướng ngực hắn bắn đến, đạo hàn mang thứ nhất là một cái tam giác phi đao, đạo thứ hai là một chi đoạt mệnh tụ tiễn.
Mắt thấy phi đao và tụ tiễn sẽ bắn tới thân thể hắn, Âu Dương Quốc Vĩ nhanh như chớp giơ tay lên, lấy ngón giữa cùng ngón trỏ một giáp, đem hai đạo hàn mang thu vào trong tay, đồng thời lúc đem hai đạo hàn mang thu vào trong tay, thân hình tật chuyển, nhìn thấy hai thân ảnh màu lam nhảy lùi lại sau khi thất thủ, liền vung tay cầm phi đao tụ tiễn lên, phi đao tụ tiễn nhanh như điện thiểm, mang theo nhè nhẹ lạnh lung hàn khí, rít lên lao đi. "Phác, phác” hai tiếng, cùng đâm vào lưng hai đạo thân ảnh, hai đạo thân ảnh hừ cũng không hừ mộ tiếng mà té xuống.
Âu Dương Quốc Vĩ không phải không muốn bắt sống, nhưng hắn biết, làm sát thủ hẳn đều ôm quyết tâm phải chết, tại trong miệng các nàng, đào không ra các nàng tổ chức bí mật.
Biết rõ không có ích mà vẫn tốn sức, đó không phải tính cách của Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ thân hình nhất phiêu, tới bên người các nàng, đem thi thể quay lại nhìn, lại là hai khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái, chỉ là lần này các nàng không che mặt, quần áo cũng giả trang cùng các cô nương trong Tuệ thành giống nhau như đúc, nhìn sơ qua chính là một cái đại gia khuê tú, ai có thể nghĩ các nàng là sát thủ hung tàn.
Xem ra, sát thủ là không nhịn được muốn đối mình ra tay, sáng không được thì chuyển vào tối.
Đây là mở đầu, phía sau chắc có liên tục hành động ám sát đi theo tới nữa…..Đi, bổn thiếu gia đang chờ đến phát hoảng đây.
/70
|