Một kích toàn lực cuối cùng của Cung Minh Sâm quả thật là cực kì lợi hại. Hắn đã lâm vào cảnh chó cùng dứt dậu, phát ra một kích liều mạng làm mấy vị phu nhân cũng giật mình nhảy lên. Không ngờ tên xấu xí trước mặt này bị mấy tỷ muội mình vây công lâu như vậy mà vẫn còn có công lực như thế. Các nàng quát to vài tiếng duyên dáng rồi cùng nhau lui một bước. Khiết Văn thấy thế liền vung tay lên bắn mấy mũi ám khí về phía Cung Minh Sâm. Cung Minh Sâm giật mình, thân mình đang vọt tới trước lập tức ngừng lại. Các vị phu nhân thừa dịp này cầm binh khí trong tay cùng lúc đánh thẳng về phía Cung Minh Sâm.
Âu Dương Quốc Vĩ thấy tình thế đột ngột phát sinh biến đổi lớn, trong lòng căng thẳng. Hắn muốn ra tay cứu trợ cũng không còn kịp nữa nên trong lòng cảm thấy rất bi phẫn.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, tình thế trận đấu lại phát sinh biến hóa. Mấy vị phu nhân sau một hồi quát tháo yêu kiều, tóc mai đều bay tán loạn, sắc mặt tái nhợt đứng đó thở hổn hển. Còn Cung Minh Sâm trên người thêm vài vết thương, thất khiếu chảy máu nằm trên mặt đất, ánh mắt ác độc nhìn trừng trừng mấy vị phu nhân. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng mừng như điên. Hắn tiến tới bên cạnh mấy vị phu nhân, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận các nàng không tổn hao gì mới thở dài một hơi.
Mấy vị phu nhân bị Vĩ ca nhìn như vậy trước mặt nhiều người của Võ lâm minh cùng Tây giang thủy trại, khuôn mặt tái nhợt cũng phải nổi lên nét đỏ ửng. Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cũng cảm giác được tình ý của Vĩ ca đối với các nàng, cảm giác ngọt ngào trong lòng.
Lúc này, Mẫn Úy đi tới bên cạnh Cung Minh Sâm, cười nói:
“A a, ngươi không ngờ đúng không? Bây giờ lại rơi vào tay ta.”
“Họ Mẫn, ngươi chỉ may mắn mà thôi. Bớt sàm ngôn mà động thủ đi.”
Cung Minh Sâm oán độc nhìn Mẫn Úy nói. Hắn bây giờ chỉ cầu được nhanh chết.
Dưới liên thủ công kích của mấy vị phu nhân, Cung Minh Sâm thân trúng ám khí, huyệt đạo lại bị chế trụ, gân mạch đều bị đánh gãy, kể cả đại phu giỏi nhất cũng không cứu được hắn. Nếu không phải lưu lại mạng hắn để Mẫn Úy báo thù, Cung Minh Sâm sớm đã xong đời.
Mẫn Úy không phải người tâm địa ác độc, cũng không muốn hành hạ hắn, lập tức ra tay lấy tính mạng hắn. Sau đó tìm kiếm trên người hắn, lấy ra một quyển sách bìa vàng rồi cung kính đưa cho Âu Dương Quốc Vĩ. Âu Dương Quốc Vĩ vừa mở ra nhìn, mấy chữ “Phiêu Miểu thần công” ánh vào trong mắt. Trong lòng hắn đại hỉ, ngửa đầu lên trời cuồng tiếu nói:
“Tốt lắm! Bí kíp Phiêu Miểu thần công cuối cùng cũng bị chúng ta đoạt lấy rồi, sau này …ha ha ha …”
Đôi mắt hắn tràn ngập ngạo khí. Bây giờ trên khắp giang hồ còn ai có thể so được với ta!
Cao thủ Võ lâm minh và Tây Giang thủy trại bị nhiễm khí khái của minh chủ, cũng không ngừng tỏ ra vui vẻ tươi cười. Chỉ cần đúng như minh chủ nói, võ công của mình sẽ có thể nhanh chóng được đề cao lên rất nhiều. Trong lòng mọi người ai cũng tràn ngập chờ mong.
“Đi! Chúng ta về ‘Thính Đào sơn trang’ trước, xem thương thế của La Khải Văn thế nào rồi.”
Âu Dương Quốc Vĩ nói với mấy vị phu nhân. Sau đó lại quay sang nói với Thần Binh:
“Thần Binh, tối nay hãy bao ‘Hải Tiên phường’. Ta muốn mời toàn bộ các huynh đệ uống rượu. Sau đó, thông báo cho các cao thủ hắc bạch lưỡng đạo còn ở trên đảo, nếu có thể đến được thì tốt nhất là nên đến, còn nếu không muốn đến cũng không sao. Ta có lời muốn nói với bọn họ.”
Nói xong hắn liền cùng phu nhân về Thính Đào sơn trang.
Mà quên chưa giới thiệu, “Thính Đào sơn trang” là nơi Âu Dương Quốc Vĩ và phu nhân ở tại Thượng Xuyên Đảo.
Trở lại sơn trang, thấy La Khải Văn được mười ba nữ sát chăm sóc, nội thương đã đỡ rất nhiều. Bây giờ hắn đã bỏ mặt nạ, không còn là lão đầu nữa mà trở lại là trung niên nam nhân anh tuấn.
Âu Dương Quốc Vĩ bước nhanh tới cạnh người hắn và cười nói:
“Cám ơn ngươi kịp thời thông báo cho chúng ta, giúp đoạt lại bí kíp. ‘Tác mệnh cư sĩ’ Cung Minh Sâm đoạt bí kíp của ngươi cũng bị chúng ta giết rồi. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi, buổi tối chúng ta lại uống rượu. Chờ thương thế ngươi khỏi hẳn, ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”
La Khải Văn thấy vậy, cũng không hỏi thêm gì khác mà chỉ cười nói:
“Đã làm Âu Dương thiếu hiệp thêm phiền phức rồi.”
Xế chiều, Âu Dương Quốc Vĩ một mình ở trong phòng xem bí kíp Phiêu Miểu thần công. Hắn muốn xác định đây không phải là giả, nếu không các để các cao thủ luyện liền phiền phức. Xem và luyện một lần theo tâm pháp ghi lại ở mặt trên, hắn liền yên tâm, đây là bí kíp Phiêu Miểu thần công không thể giả được. Đồng thời, cũng ghi nhớ kỹ tâm pháp
Thoáng cái đã đến giờ cơm chiều.
Âu Dương Quốc Vĩ dẫn phu nhân hắn cùng phu nhân vệ đội, mang theo La Khải Văn tới Hải Tiên phường. Bên trong, những huynh đệ trong minh cùng cao thủ hắc bạch lưỡng đạo có thể tới cơ bản đều đã tới đông đủ. Vừa thấy hắn cùng chúng nữ tiến vào, cả tửu lâu đang rầm rầm liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Âu Dương Quốc Vĩ dùng tay ra hiệu, để mọi người tiếp tục trò chuyện. Sau đó mang theo chúng nữ trực tiếp đi tới trong cùng tửu lâu, rồi ngồi xuống hai bàn lớn quay về cửa.
Không lâu sau, Thần Binh đi tới ý bảo người nên tới đã tới đông đủ. Âu Dương Quốc Vĩ gật đầu, đứng lên, ho nhẹ một tiếng.
Mọi người vừa nhìn đã biết minh chủ có lời muốn nói, lập tức yên tĩnh xuống, mọi ánh mắt đều mang ý chờ mong nhìn hắn.
“Các bằng hữu giang hồ đồng đạo, các huynh đệ Võ lâm minh! Mọi người đều biết, hôm nay chúng ta đã đoạt được bí kíp Phiêu Miểu thần công.”
Âu Dương Quốc Vĩ câu đầu đã khai môn kiến sơn nói.
Thanh âm không lớn, nhưng Âu Dương Quốc Vĩ dùng Xích Dương thần công nói ra nên nó truyền tới khắp ngõ ngách trong tửu lâu, người nghe đều có cảm giác như hắn đứng bên tai mình nói. Mỗi người đều bị võ học tu vi cao thâm mặc trắc của hắn trấn trụ.
Thấy hiệu quả câu nói của mình, Âu Dương Quốc Vĩ nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn mọi người phía dưới ngưng thần nghe. Hắn nói tiếp:
“Mọi người đều nhớ những điều ta đã nói ở đại hội Võ lâm minh tại Tuệ thành chứ. Ta đã nói, chỉ cần ta đoạt được bí kíp Phiêu Miểu thần công, tuyệt không chiếm riêng mà lấy làm tài sản chung của minh. Ta sẽ để cao thủ trong minh có thể lập tức tu luyện, ai tạm thời còn chưa thể tu luyện, sau khi công lực đạt đến đủ để luyện cũng sẽ được luyện. Đây không phải là nói đùa!”
Thanh âm hàm chứa khí phách, không thể hoài nghi:
“Bây giờ ta lại đưa ra thêm một điều. Phàm là bang phái và người muốn gia nhập Võ lâm minh, đều có thể gia nhập liên minh. Hơn nữa, bất cứ ai có nội công tu vi đột phá tầng thứ năm đều có thể tu luyện tâm pháp Phiêu Miểu thần công.”
Nói tới đây, dưới tràng liền ồ lên. Tiếng ‘ồ’ này chủ yếu phát ra từ các cao thủ hắc bạch lưỡng đạo. Bọn họ còn muốn biết mục đích của Âu Dương Quốc Vĩ khi làm như vậy là gì, bởi dù sao điều này quá khó cho người khác tin được.
“Ta sẽ không yêu cầu các ngươi lấy gì để trao đổi mà chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, chính là chấp hành dưới sự lãnh đạo của Võ lâm minh. Các ngươi tiếp tục sinh tồn tại địa bàn của mình, duy trì sinh kế của các ngươi, nhưng tuyệt không thể lấy thần công học được làm hại hương dân, tranh ngoan đấu dung. Phải biết rằng, ta có thể cho ngươi luyện thành Phiêu Miểu thần công, nhưng ta cũng có thể phế ngươi! Thứ hai, sau này khi lúc Võ lâm minh có sai sử, không thể làm trái!”
Hắn nhìn mọi người. Khuôn mặt tiêu sái tuấn lãng tràn ngập vẻ kiên nghị:
“Ta muốn thành lập một Nam Việt võ lâm kề vai sát cánh! Cũng có thể nói rằng ta muốn nhất thống Nam Việt võ lâm, thành Nam Việt võ lâm minh. Mà minh chủ, chính là ta!”
Âu Dương Quốc Vĩ hai tay đặt ở trên lung, trong mắt toát ra siêu nhiên nghê thị thiên hạ khí phách khiến người ta không thể không ngưỡng mộ.
Toàn trường rung động, lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Võ lâm minh Tuệ thành cùng huynh đệ của Tây Giang thủy trại sớm đã gia nhập Võ lâm minh mới hoan hô.
Âu Dương Quốc Vĩ khoát tay áo:
“Các huynh đệ yên lặng một chút, ta còn có chuyện muốn nói.”
Âu Dương Quốc Vĩ thấy tình thế đột ngột phát sinh biến đổi lớn, trong lòng căng thẳng. Hắn muốn ra tay cứu trợ cũng không còn kịp nữa nên trong lòng cảm thấy rất bi phẫn.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, tình thế trận đấu lại phát sinh biến hóa. Mấy vị phu nhân sau một hồi quát tháo yêu kiều, tóc mai đều bay tán loạn, sắc mặt tái nhợt đứng đó thở hổn hển. Còn Cung Minh Sâm trên người thêm vài vết thương, thất khiếu chảy máu nằm trên mặt đất, ánh mắt ác độc nhìn trừng trừng mấy vị phu nhân. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng mừng như điên. Hắn tiến tới bên cạnh mấy vị phu nhân, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận các nàng không tổn hao gì mới thở dài một hơi.
Mấy vị phu nhân bị Vĩ ca nhìn như vậy trước mặt nhiều người của Võ lâm minh cùng Tây giang thủy trại, khuôn mặt tái nhợt cũng phải nổi lên nét đỏ ửng. Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cũng cảm giác được tình ý của Vĩ ca đối với các nàng, cảm giác ngọt ngào trong lòng.
Lúc này, Mẫn Úy đi tới bên cạnh Cung Minh Sâm, cười nói:
“A a, ngươi không ngờ đúng không? Bây giờ lại rơi vào tay ta.”
“Họ Mẫn, ngươi chỉ may mắn mà thôi. Bớt sàm ngôn mà động thủ đi.”
Cung Minh Sâm oán độc nhìn Mẫn Úy nói. Hắn bây giờ chỉ cầu được nhanh chết.
Dưới liên thủ công kích của mấy vị phu nhân, Cung Minh Sâm thân trúng ám khí, huyệt đạo lại bị chế trụ, gân mạch đều bị đánh gãy, kể cả đại phu giỏi nhất cũng không cứu được hắn. Nếu không phải lưu lại mạng hắn để Mẫn Úy báo thù, Cung Minh Sâm sớm đã xong đời.
Mẫn Úy không phải người tâm địa ác độc, cũng không muốn hành hạ hắn, lập tức ra tay lấy tính mạng hắn. Sau đó tìm kiếm trên người hắn, lấy ra một quyển sách bìa vàng rồi cung kính đưa cho Âu Dương Quốc Vĩ. Âu Dương Quốc Vĩ vừa mở ra nhìn, mấy chữ “Phiêu Miểu thần công” ánh vào trong mắt. Trong lòng hắn đại hỉ, ngửa đầu lên trời cuồng tiếu nói:
“Tốt lắm! Bí kíp Phiêu Miểu thần công cuối cùng cũng bị chúng ta đoạt lấy rồi, sau này …ha ha ha …”
Đôi mắt hắn tràn ngập ngạo khí. Bây giờ trên khắp giang hồ còn ai có thể so được với ta!
Cao thủ Võ lâm minh và Tây Giang thủy trại bị nhiễm khí khái của minh chủ, cũng không ngừng tỏ ra vui vẻ tươi cười. Chỉ cần đúng như minh chủ nói, võ công của mình sẽ có thể nhanh chóng được đề cao lên rất nhiều. Trong lòng mọi người ai cũng tràn ngập chờ mong.
“Đi! Chúng ta về ‘Thính Đào sơn trang’ trước, xem thương thế của La Khải Văn thế nào rồi.”
Âu Dương Quốc Vĩ nói với mấy vị phu nhân. Sau đó lại quay sang nói với Thần Binh:
“Thần Binh, tối nay hãy bao ‘Hải Tiên phường’. Ta muốn mời toàn bộ các huynh đệ uống rượu. Sau đó, thông báo cho các cao thủ hắc bạch lưỡng đạo còn ở trên đảo, nếu có thể đến được thì tốt nhất là nên đến, còn nếu không muốn đến cũng không sao. Ta có lời muốn nói với bọn họ.”
Nói xong hắn liền cùng phu nhân về Thính Đào sơn trang.
Mà quên chưa giới thiệu, “Thính Đào sơn trang” là nơi Âu Dương Quốc Vĩ và phu nhân ở tại Thượng Xuyên Đảo.
Trở lại sơn trang, thấy La Khải Văn được mười ba nữ sát chăm sóc, nội thương đã đỡ rất nhiều. Bây giờ hắn đã bỏ mặt nạ, không còn là lão đầu nữa mà trở lại là trung niên nam nhân anh tuấn.
Âu Dương Quốc Vĩ bước nhanh tới cạnh người hắn và cười nói:
“Cám ơn ngươi kịp thời thông báo cho chúng ta, giúp đoạt lại bí kíp. ‘Tác mệnh cư sĩ’ Cung Minh Sâm đoạt bí kíp của ngươi cũng bị chúng ta giết rồi. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi, buổi tối chúng ta lại uống rượu. Chờ thương thế ngươi khỏi hẳn, ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”
La Khải Văn thấy vậy, cũng không hỏi thêm gì khác mà chỉ cười nói:
“Đã làm Âu Dương thiếu hiệp thêm phiền phức rồi.”
Xế chiều, Âu Dương Quốc Vĩ một mình ở trong phòng xem bí kíp Phiêu Miểu thần công. Hắn muốn xác định đây không phải là giả, nếu không các để các cao thủ luyện liền phiền phức. Xem và luyện một lần theo tâm pháp ghi lại ở mặt trên, hắn liền yên tâm, đây là bí kíp Phiêu Miểu thần công không thể giả được. Đồng thời, cũng ghi nhớ kỹ tâm pháp
Thoáng cái đã đến giờ cơm chiều.
Âu Dương Quốc Vĩ dẫn phu nhân hắn cùng phu nhân vệ đội, mang theo La Khải Văn tới Hải Tiên phường. Bên trong, những huynh đệ trong minh cùng cao thủ hắc bạch lưỡng đạo có thể tới cơ bản đều đã tới đông đủ. Vừa thấy hắn cùng chúng nữ tiến vào, cả tửu lâu đang rầm rầm liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Âu Dương Quốc Vĩ dùng tay ra hiệu, để mọi người tiếp tục trò chuyện. Sau đó mang theo chúng nữ trực tiếp đi tới trong cùng tửu lâu, rồi ngồi xuống hai bàn lớn quay về cửa.
Không lâu sau, Thần Binh đi tới ý bảo người nên tới đã tới đông đủ. Âu Dương Quốc Vĩ gật đầu, đứng lên, ho nhẹ một tiếng.
Mọi người vừa nhìn đã biết minh chủ có lời muốn nói, lập tức yên tĩnh xuống, mọi ánh mắt đều mang ý chờ mong nhìn hắn.
“Các bằng hữu giang hồ đồng đạo, các huynh đệ Võ lâm minh! Mọi người đều biết, hôm nay chúng ta đã đoạt được bí kíp Phiêu Miểu thần công.”
Âu Dương Quốc Vĩ câu đầu đã khai môn kiến sơn nói.
Thanh âm không lớn, nhưng Âu Dương Quốc Vĩ dùng Xích Dương thần công nói ra nên nó truyền tới khắp ngõ ngách trong tửu lâu, người nghe đều có cảm giác như hắn đứng bên tai mình nói. Mỗi người đều bị võ học tu vi cao thâm mặc trắc của hắn trấn trụ.
Thấy hiệu quả câu nói của mình, Âu Dương Quốc Vĩ nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn mọi người phía dưới ngưng thần nghe. Hắn nói tiếp:
“Mọi người đều nhớ những điều ta đã nói ở đại hội Võ lâm minh tại Tuệ thành chứ. Ta đã nói, chỉ cần ta đoạt được bí kíp Phiêu Miểu thần công, tuyệt không chiếm riêng mà lấy làm tài sản chung của minh. Ta sẽ để cao thủ trong minh có thể lập tức tu luyện, ai tạm thời còn chưa thể tu luyện, sau khi công lực đạt đến đủ để luyện cũng sẽ được luyện. Đây không phải là nói đùa!”
Thanh âm hàm chứa khí phách, không thể hoài nghi:
“Bây giờ ta lại đưa ra thêm một điều. Phàm là bang phái và người muốn gia nhập Võ lâm minh, đều có thể gia nhập liên minh. Hơn nữa, bất cứ ai có nội công tu vi đột phá tầng thứ năm đều có thể tu luyện tâm pháp Phiêu Miểu thần công.”
Nói tới đây, dưới tràng liền ồ lên. Tiếng ‘ồ’ này chủ yếu phát ra từ các cao thủ hắc bạch lưỡng đạo. Bọn họ còn muốn biết mục đích của Âu Dương Quốc Vĩ khi làm như vậy là gì, bởi dù sao điều này quá khó cho người khác tin được.
“Ta sẽ không yêu cầu các ngươi lấy gì để trao đổi mà chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, chính là chấp hành dưới sự lãnh đạo của Võ lâm minh. Các ngươi tiếp tục sinh tồn tại địa bàn của mình, duy trì sinh kế của các ngươi, nhưng tuyệt không thể lấy thần công học được làm hại hương dân, tranh ngoan đấu dung. Phải biết rằng, ta có thể cho ngươi luyện thành Phiêu Miểu thần công, nhưng ta cũng có thể phế ngươi! Thứ hai, sau này khi lúc Võ lâm minh có sai sử, không thể làm trái!”
Hắn nhìn mọi người. Khuôn mặt tiêu sái tuấn lãng tràn ngập vẻ kiên nghị:
“Ta muốn thành lập một Nam Việt võ lâm kề vai sát cánh! Cũng có thể nói rằng ta muốn nhất thống Nam Việt võ lâm, thành Nam Việt võ lâm minh. Mà minh chủ, chính là ta!”
Âu Dương Quốc Vĩ hai tay đặt ở trên lung, trong mắt toát ra siêu nhiên nghê thị thiên hạ khí phách khiến người ta không thể không ngưỡng mộ.
Toàn trường rung động, lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Võ lâm minh Tuệ thành cùng huynh đệ của Tây Giang thủy trại sớm đã gia nhập Võ lâm minh mới hoan hô.
Âu Dương Quốc Vĩ khoát tay áo:
“Các huynh đệ yên lặng một chút, ta còn có chuyện muốn nói.”
/70
|