Tiên cô nhìn thấy võ công cao cường khó có thể tưởng tượng được của Âu Dương Quốc Vĩ. Vậy thì tu vi võ học của Đặng đại cai, người tình lúc bấy giờ, lại càng không thể hình dung ra. Đã không thê sánh bằng một bộ Đồ Long kiếm pháp thuở đó, bây giờ nhìn thấy Vĩ nhi kết hợp nó với khinh công “Hành vân lưu thuỷ” mà xuất chiêu, quả thật đúng là kinh thiên động địa, quần khốc thần sầu. Dõi mắt trong võ lâm thiên hạ, còn ai là đối thủ của hai thầy trò bọn họ đây chứ?
Rất khó khăn, tâm tình của Đỉnh Hồ tiên cô mới bình tĩnh trở lại được, rồi bà nói với Âu Dương Quốc Vĩ: “Thật không thể tưởng tượng được võ công của con đã đến mức độ này. Nghĩ không ra a. Lão già sư phụ con kia chắc càng cao thâm khó lường rồi.” Tiên cô tìm không ra từ nào để hình dung, chỉ có cách cảm thán. Tiên cô gọi ân sư là lão già này nọ, Âu Dương Quốc Vĩ cũng không nói nhiều, xem ra, tiên cô vẫn chưa quên được ân sư.
Chúng phu nhân bắt gặp ánh mắt của Vĩ ca, cũng không thể dùng từ “sùng bái” là có thể tả rõ ràng đơn giản như vậy, có thể được Đỉnh Hồ tiên cô, một trong “Phong Trần tam hiệp” khen ngợi như thế, dõi mắt trong thiên hạ, thật sự chưa có người thứ hai.
Thần Binh và tất cả mọi người đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy võ công của Âu Dương Quốc Vĩ, không tránh không trong lòng rất thán phục, thầm nghĩ, có tu vi võ học như thế, tại thế giới này, còn có chuyện gì không thể làm được đây.
Đỉnh Hồ tiên cô cười nói với Âu Dương Quốc Vĩ: “Vĩ nhi, ta xem mục tiên của con không hẳn là thống nhất võ lâm Nam Việt đơn giản như vậy?”
Bị Đỉnh Hồ tiên cô nhìn thấu tâm sự của mình, Âu Dương Quốc Vĩ sợ hãi đáp: “Tiên cô tiền bối, cũng không phải vãn bối cố ý dấu diếm, con muốn trước tiên hỏi ý của ân sư, sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu tiên cô tiền bối đã hỏi, vãn bối xin nói thật thà. Đúng vậy, mục tiêu cuối cùng của con chính là thống nhất thiên hạ võ lâm, thành lập một cái võ lâm hoàng triều của chung.” Đang có mặt đều là phu nhân của mình và tâm phúc, Âu Dương Quốc Vĩ không lo lắng bọn họ biết được sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Đỉnh Hồ tiên cô nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, rồi nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là hảo đồ đề của Đặng đại ca, nam nhi trên đời, nên làm một đại sự nghiệp bất ngờ! Tốt a!” Cuối cùng, nói tiếp: “Vĩ nhi, con cứ việc an tâm mà làm, Đỉnh Hồ phái chúng ta nhất định sẽ trở là hậu thuẫn vững chãi cho con, toàn lực ủng hộ con!”
Được sự ủng hộ như thế của tiên cô, Âu Dương Quốc Vĩ kích động quỳ xuống lạy: “Đa tạ sự ủng hộ của tiền bối tiên cô, xin nhận một lạy của vãn bối trước!”
Nên biết rằng, thực lực của phái Đỉnh Hồ có thể nói có ảnh hưởng nhất định trong chốn võ lâm. Được sự ủng hộ của bà, cũng như có thêm nhiều lực lượng hơn, Âu Dương Quốc Vĩ sao lại không thể không kích độ cơ chứ.
“Vĩ nhi, đứng lên đi, lão già kia sao lại dạy ra được một đồ nhi nhiều lễ nghi như thế chứ.” Miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng cảm thấy rất thích.
Mọi người ở đây biết được kế hoạch to lớn của Âu Dương Quốc Vĩ, trong lòng đều rất bất ngờ, tâm tình kích động. Nguyên lai Vĩ ca/ công tử là có sẵn tâm nguyện như vậy a. Phỉ Phỉ thấy thái độ của sư phụ như thế, thì càng cao hứng thêm. Sau này sư ca sư tỷ của nàng đều là trợ thủ của Vĩ ca, mọi người có thể đánh đánh đấm đấm trong giang hồ rồi.
“Vĩ nhi, khi nào Nam Việt võ lâm minh của con thành lập? Phái Đỉnh Hồ chúng ta lúc đó sẽ phái người trợ uy cho con, gia nhập Võ Lâm minh của con.” Đỉnh Hồ tiên cô không chỉ nói mà hành động thật sự, bà muốn cho thiên hạ võ lâm thấy, chính mình là người ngồi cùng thuyền với Âu Dương Quốc Vĩ.
“Một tháng sau, đa tạ tiền bối tiên cô.” Âu Dương Quốc Vĩ lần nữa kích động cảm tạ.
Hoa Ngọc Khanh được được, trong lòng tính toán, không biết gia gia nghe được Vĩ ca muốn thành lập Nam Việt Võ Lâm minh, La Phù kiếm phái có phái người đến hay không nữa? Nàng thật hy vọng gia gia cũng giống như tiên cô ủng hộ Vĩ ca.
“Được rồi, hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, không nên thức quá khuya, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Phòng khách ta đã cho người an bài hết thảy. Ta trở về trước đây. Ngày mai, Phỉ Phỉ sẽ dẫn các con đến đầm Phi Thuỷ ở phía dưới để bơi lội.” Đỉnh Hồ tiên cô cảm thấy hơi mệt, thì nói lời cáo biệt với mọi người, rồi về trước.
Mọi người còn lại đều có thắc mắc riêng chưa giải quyết, liền vây xung quanh Âu Dương Quốc Vĩ hỏi này hỏi nọ liên tục.
“Vĩ ca, chàng từ lúc nào có ý tưởng thống nhất thiên hạ võ lâm vậy. Chúng thiếp cũng không biết một tí gì cả.” Mỹ Mỹ giành trước hỏi.
Đúng vậy, mọi người đều chớp chớp mắt nhìn hắn, xem hắn trả lời như thế nào.
“Ờ ờ, lúc ở thành Liễu Tuệ thành lập Võ Lâm minh, sau khi nghe được Phiêu Miểu thần công xuất thế, thì có tính toán này rồi. Chỉ là thời cơ chưa đến, ta cũng cần hỏi ý kiến của ân sư lão nhâ gia, cho nên cũng không nói cho các nàng biết. Hôm nay tiên cô hỏi, ta mới nói ra.” Vĩ ca rất thành thật giải thích cho bọn họ.
“Ồ, thì ra là như thế.” Mọi người cũng biết được.
“Vĩ ca, chàng nhất định có thể thành công. Sư phụ chàng tám mươi năm trước chính là võ lâm minh chủ đó nha.” Khiết Văn thuận miệng nói. Tính toán thời gian, tuổi của sư phụ Vĩ cả lúc làm võ lâm minh chủ cũng không khác gì nhiều so với Vĩ ca bây giờ.
“Đúng đó, Vĩ ca chúng ta nhất định là võ lâm minh chủ.” Ngọc Khanh quả quyết.
“Ai dám không nghe Vĩ ca, thiếp kêu sư phụ rời núi đánh hắn cho tới khi nào chịu nghe mới thôi.” Phỉ Phỉ đúng là Phỉ Phỉ.
“Công tử, bằng vào uy vọng của sư phụ ngài tại võ lâm Trung Nguyên, ngài đi tranh chứ võ lâm minh chủ, nhất định sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của các môn phái chính đạo.” Vấn đề thắc mắc của Thần Binh lại không giống như với chúng phu nhân.
“Đúng vậy, trước kia, ta còng không biết là ân sư đã từng là võ lâm minh chủ của tám mươi năm trước. Bây giờ xem ra, việc này có lẽ thuận lợi hơn nhiều. Cũng không biết rõ thế lục của Chư Cát thế gia kia thế nào nữa? Thần Binh, ngươi lập tức ra lệnh cho huynh đệ ở Võ Lâm minh trong Tuệ Thành bắt đầu điều tra hết thảy tình huống có liên quan đến Chư Cát thế gia. Sau khi thu thập được nhiều, chờ ta trở lại Tuệ thành thì báo cáo lại với ta. Nói không chừng, cái Chư Cát thế gia đó sẽ là vật cản lớn nhất trong việc phát triển của chúng ta sau này ở Trung Nguyên.” Âu Dương Quốc Vĩ coi như lo lắng tính toán cho việc xa hơn, nhưng mà, có mấy việc không phải đơn giản như tưởng tượng được. Phải biết rằng, sự thành công của sư phụ hắn năm đó, cũng đắc tội không ít với vài võ lâm thế gia cũng như vài đại bang phái đỉnh đỉnh đại danh lúc bấy giờ.
Giang hồ chính là thế giới người mạnh thì thắng kẻ yếu nhận thua. Mọi người chỉ biết cúi đầu với cường giả. Trừ phi võ công của ngươi đến một mức tuyệt đỉnh, nếu không, ai cũng sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi. Cho dù dùng cách lấy đức phục người, cũng phải có võ công thật cao thì lời nói của ngươi mới có phân lượng. Cường giả thường xem thắng làm vua thua làm giặc là chân lý. Vĩnh viễn không có cái chân lý khác nào trên giang hồ cả.
Ngày thứ hai, mọi người dưới sự hướng dẫn của Phỉ Phỉ, đi đến đầm Phi Thuỷ ở dưới Khánh Vân tự. Nơi này khác rất nhiều so với bãi cát ở Xuyên Đảo. Phía sâu trong khu rừng rậm rạp, là một dãy vách núi cao hơn trăm mét được bao bởi những ngọn cây xanh, giống như cảnh ý trong hai câu thơ miêu tả trong một bài thơ của của Lý Bạch
‘Phi lưu trực hạ tam thiên xích
Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên’
(ý –
Bay lên thẳng ba ngàn mét
Như là ngân hà cách chín ngày)
Thác nước chảy cuồn cuộn, rất đáng để chiêm ngưỡng. Phía trước, còn có một cái đình để ngồi quan sát. Phía dưới chính là cái ao do thác nước tự tạo thành để bơi lội.
Chúng nữ vừa thấy cái ao tự nhiên yên tĩnh như thế, liền hô to gọi nhỏ, toàn bộ đều chạy qua. Từ khi học được cách bơi lội ở Xuyên Đảo, các nàng ngày nào cũng muốn tìm chỗ để thực tập bơi lội.
Âu Dương Quốc Vĩ không có cùng các nàng xuống nước chơi đùa. Nơi này là địa bàn của Đỉnh Hồ tiên cô, dù sau cũng phải để ý một chút đó. Trong lúc này, hắn đứng ở đình thác thưởng thức kỳ cảnh tự nhiên này. Đương nhiên rồi, ở phía dưới, hết thảy thân thể mềm mại tuyết trắng của chúng nữ cũng những điểm xuân sắc thế nào cũng đập vào mắt cả thôi.
Lúc này, một huynh đệ trong Võ Lâm minh chạy đến bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ bẩm báo một đại sự gì đó. Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong, trên mặt rất xúc động lại mang theo một luồng sát khi kinh người.
Rất khó khăn, tâm tình của Đỉnh Hồ tiên cô mới bình tĩnh trở lại được, rồi bà nói với Âu Dương Quốc Vĩ: “Thật không thể tưởng tượng được võ công của con đã đến mức độ này. Nghĩ không ra a. Lão già sư phụ con kia chắc càng cao thâm khó lường rồi.” Tiên cô tìm không ra từ nào để hình dung, chỉ có cách cảm thán. Tiên cô gọi ân sư là lão già này nọ, Âu Dương Quốc Vĩ cũng không nói nhiều, xem ra, tiên cô vẫn chưa quên được ân sư.
Chúng phu nhân bắt gặp ánh mắt của Vĩ ca, cũng không thể dùng từ “sùng bái” là có thể tả rõ ràng đơn giản như vậy, có thể được Đỉnh Hồ tiên cô, một trong “Phong Trần tam hiệp” khen ngợi như thế, dõi mắt trong thiên hạ, thật sự chưa có người thứ hai.
Thần Binh và tất cả mọi người đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy võ công của Âu Dương Quốc Vĩ, không tránh không trong lòng rất thán phục, thầm nghĩ, có tu vi võ học như thế, tại thế giới này, còn có chuyện gì không thể làm được đây.
Đỉnh Hồ tiên cô cười nói với Âu Dương Quốc Vĩ: “Vĩ nhi, ta xem mục tiên của con không hẳn là thống nhất võ lâm Nam Việt đơn giản như vậy?”
Bị Đỉnh Hồ tiên cô nhìn thấu tâm sự của mình, Âu Dương Quốc Vĩ sợ hãi đáp: “Tiên cô tiền bối, cũng không phải vãn bối cố ý dấu diếm, con muốn trước tiên hỏi ý của ân sư, sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu tiên cô tiền bối đã hỏi, vãn bối xin nói thật thà. Đúng vậy, mục tiêu cuối cùng của con chính là thống nhất thiên hạ võ lâm, thành lập một cái võ lâm hoàng triều của chung.” Đang có mặt đều là phu nhân của mình và tâm phúc, Âu Dương Quốc Vĩ không lo lắng bọn họ biết được sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Đỉnh Hồ tiên cô nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, rồi nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là hảo đồ đề của Đặng đại ca, nam nhi trên đời, nên làm một đại sự nghiệp bất ngờ! Tốt a!” Cuối cùng, nói tiếp: “Vĩ nhi, con cứ việc an tâm mà làm, Đỉnh Hồ phái chúng ta nhất định sẽ trở là hậu thuẫn vững chãi cho con, toàn lực ủng hộ con!”
Được sự ủng hộ như thế của tiên cô, Âu Dương Quốc Vĩ kích động quỳ xuống lạy: “Đa tạ sự ủng hộ của tiền bối tiên cô, xin nhận một lạy của vãn bối trước!”
Nên biết rằng, thực lực của phái Đỉnh Hồ có thể nói có ảnh hưởng nhất định trong chốn võ lâm. Được sự ủng hộ của bà, cũng như có thêm nhiều lực lượng hơn, Âu Dương Quốc Vĩ sao lại không thể không kích độ cơ chứ.
“Vĩ nhi, đứng lên đi, lão già kia sao lại dạy ra được một đồ nhi nhiều lễ nghi như thế chứ.” Miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng cảm thấy rất thích.
Mọi người ở đây biết được kế hoạch to lớn của Âu Dương Quốc Vĩ, trong lòng đều rất bất ngờ, tâm tình kích động. Nguyên lai Vĩ ca/ công tử là có sẵn tâm nguyện như vậy a. Phỉ Phỉ thấy thái độ của sư phụ như thế, thì càng cao hứng thêm. Sau này sư ca sư tỷ của nàng đều là trợ thủ của Vĩ ca, mọi người có thể đánh đánh đấm đấm trong giang hồ rồi.
“Vĩ nhi, khi nào Nam Việt võ lâm minh của con thành lập? Phái Đỉnh Hồ chúng ta lúc đó sẽ phái người trợ uy cho con, gia nhập Võ Lâm minh của con.” Đỉnh Hồ tiên cô không chỉ nói mà hành động thật sự, bà muốn cho thiên hạ võ lâm thấy, chính mình là người ngồi cùng thuyền với Âu Dương Quốc Vĩ.
“Một tháng sau, đa tạ tiền bối tiên cô.” Âu Dương Quốc Vĩ lần nữa kích động cảm tạ.
Hoa Ngọc Khanh được được, trong lòng tính toán, không biết gia gia nghe được Vĩ ca muốn thành lập Nam Việt Võ Lâm minh, La Phù kiếm phái có phái người đến hay không nữa? Nàng thật hy vọng gia gia cũng giống như tiên cô ủng hộ Vĩ ca.
“Được rồi, hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, không nên thức quá khuya, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Phòng khách ta đã cho người an bài hết thảy. Ta trở về trước đây. Ngày mai, Phỉ Phỉ sẽ dẫn các con đến đầm Phi Thuỷ ở phía dưới để bơi lội.” Đỉnh Hồ tiên cô cảm thấy hơi mệt, thì nói lời cáo biệt với mọi người, rồi về trước.
Mọi người còn lại đều có thắc mắc riêng chưa giải quyết, liền vây xung quanh Âu Dương Quốc Vĩ hỏi này hỏi nọ liên tục.
“Vĩ ca, chàng từ lúc nào có ý tưởng thống nhất thiên hạ võ lâm vậy. Chúng thiếp cũng không biết một tí gì cả.” Mỹ Mỹ giành trước hỏi.
Đúng vậy, mọi người đều chớp chớp mắt nhìn hắn, xem hắn trả lời như thế nào.
“Ờ ờ, lúc ở thành Liễu Tuệ thành lập Võ Lâm minh, sau khi nghe được Phiêu Miểu thần công xuất thế, thì có tính toán này rồi. Chỉ là thời cơ chưa đến, ta cũng cần hỏi ý kiến của ân sư lão nhâ gia, cho nên cũng không nói cho các nàng biết. Hôm nay tiên cô hỏi, ta mới nói ra.” Vĩ ca rất thành thật giải thích cho bọn họ.
“Ồ, thì ra là như thế.” Mọi người cũng biết được.
“Vĩ ca, chàng nhất định có thể thành công. Sư phụ chàng tám mươi năm trước chính là võ lâm minh chủ đó nha.” Khiết Văn thuận miệng nói. Tính toán thời gian, tuổi của sư phụ Vĩ cả lúc làm võ lâm minh chủ cũng không khác gì nhiều so với Vĩ ca bây giờ.
“Đúng đó, Vĩ ca chúng ta nhất định là võ lâm minh chủ.” Ngọc Khanh quả quyết.
“Ai dám không nghe Vĩ ca, thiếp kêu sư phụ rời núi đánh hắn cho tới khi nào chịu nghe mới thôi.” Phỉ Phỉ đúng là Phỉ Phỉ.
“Công tử, bằng vào uy vọng của sư phụ ngài tại võ lâm Trung Nguyên, ngài đi tranh chứ võ lâm minh chủ, nhất định sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của các môn phái chính đạo.” Vấn đề thắc mắc của Thần Binh lại không giống như với chúng phu nhân.
“Đúng vậy, trước kia, ta còng không biết là ân sư đã từng là võ lâm minh chủ của tám mươi năm trước. Bây giờ xem ra, việc này có lẽ thuận lợi hơn nhiều. Cũng không biết rõ thế lục của Chư Cát thế gia kia thế nào nữa? Thần Binh, ngươi lập tức ra lệnh cho huynh đệ ở Võ Lâm minh trong Tuệ Thành bắt đầu điều tra hết thảy tình huống có liên quan đến Chư Cát thế gia. Sau khi thu thập được nhiều, chờ ta trở lại Tuệ thành thì báo cáo lại với ta. Nói không chừng, cái Chư Cát thế gia đó sẽ là vật cản lớn nhất trong việc phát triển của chúng ta sau này ở Trung Nguyên.” Âu Dương Quốc Vĩ coi như lo lắng tính toán cho việc xa hơn, nhưng mà, có mấy việc không phải đơn giản như tưởng tượng được. Phải biết rằng, sự thành công của sư phụ hắn năm đó, cũng đắc tội không ít với vài võ lâm thế gia cũng như vài đại bang phái đỉnh đỉnh đại danh lúc bấy giờ.
Giang hồ chính là thế giới người mạnh thì thắng kẻ yếu nhận thua. Mọi người chỉ biết cúi đầu với cường giả. Trừ phi võ công của ngươi đến một mức tuyệt đỉnh, nếu không, ai cũng sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi. Cho dù dùng cách lấy đức phục người, cũng phải có võ công thật cao thì lời nói của ngươi mới có phân lượng. Cường giả thường xem thắng làm vua thua làm giặc là chân lý. Vĩnh viễn không có cái chân lý khác nào trên giang hồ cả.
Ngày thứ hai, mọi người dưới sự hướng dẫn của Phỉ Phỉ, đi đến đầm Phi Thuỷ ở dưới Khánh Vân tự. Nơi này khác rất nhiều so với bãi cát ở Xuyên Đảo. Phía sâu trong khu rừng rậm rạp, là một dãy vách núi cao hơn trăm mét được bao bởi những ngọn cây xanh, giống như cảnh ý trong hai câu thơ miêu tả trong một bài thơ của của Lý Bạch
‘Phi lưu trực hạ tam thiên xích
Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên’
(ý –
Bay lên thẳng ba ngàn mét
Như là ngân hà cách chín ngày)
Thác nước chảy cuồn cuộn, rất đáng để chiêm ngưỡng. Phía trước, còn có một cái đình để ngồi quan sát. Phía dưới chính là cái ao do thác nước tự tạo thành để bơi lội.
Chúng nữ vừa thấy cái ao tự nhiên yên tĩnh như thế, liền hô to gọi nhỏ, toàn bộ đều chạy qua. Từ khi học được cách bơi lội ở Xuyên Đảo, các nàng ngày nào cũng muốn tìm chỗ để thực tập bơi lội.
Âu Dương Quốc Vĩ không có cùng các nàng xuống nước chơi đùa. Nơi này là địa bàn của Đỉnh Hồ tiên cô, dù sau cũng phải để ý một chút đó. Trong lúc này, hắn đứng ở đình thác thưởng thức kỳ cảnh tự nhiên này. Đương nhiên rồi, ở phía dưới, hết thảy thân thể mềm mại tuyết trắng của chúng nữ cũng những điểm xuân sắc thế nào cũng đập vào mắt cả thôi.
Lúc này, một huynh đệ trong Võ Lâm minh chạy đến bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ bẩm báo một đại sự gì đó. Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong, trên mặt rất xúc động lại mang theo một luồng sát khi kinh người.
/70
|