Âu Dương Quốc Vĩ vừa nghe tiếng kêu thê lương của Tâm Như, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thèm nghĩ, thân hình nhún một cái, đã lên đến sơn động, liếc mắt một cái liền thấy sắc diện Tâm Như như tờ giấy, thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa trên vách sơn động, vội vàng cất bước đi tới, ôm Tâm Như và lòng, gấp giọng hỏi: “Tâm Như, nàng làm sao vậy?”
Tâm Như tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ trong cực độ kinh hãi, tựa vào trong ngực Vĩ ca, chỉ vào địa phương phía bắc sơn động, dè dặt nói: “Vĩ ca, chàng nhìn xem, thật đáng sợ.”
Lúc này, Thần Binh, các phu nhân cùng các nữ sát theo thứ tự đã lên sơn động, lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ mới bắt đầu chăm chú đánh giá sơn động này.
Chỉ thấy động khẩu của sơn động rộng bất quá một thân người, bên trong lại rất rộng, cho dù đồng thời có 180 người trong đó cũng tuyệt không chật, hơn nữa không khí trong động đặc biệt khô ráo, có những cơn gió trong lành từ bên trong thổi tới, xem ra phía sau còn có một lối ra khác. Địa phương mà Tâm Như chỉ, có một lão nhân đầu gục xuống đang ngồi tựa vào vách động, Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng giao Tâm Như cho Mĩ Mĩ, từ từ đi tới.
Lúc này, Thần Binh đi theo phía sau Âu Dương Quốc Vĩ thất thanh kêu lên: “Là Cung Bằng Phong!” Âu Dương Quốc Vĩ nghe được Thần Binh nói, chấn chỉnh tinh thần, lập tức ngưng thần tĩnh khí, vận nội lực thần công lên bảy thành, chậm rãi đi tới trước mặt Cung Bằng Phong, hắn lại vẫn không nhúc nhích, Âu Dương Quốc Vĩ đặt tay dưới mũi hắn dò xét, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm nói: “Cung Bằng Phong đã hoàn toàn không có hơi thở, xem ra chết đã lâu.” Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao, khi biết Cung Bằng Phong đã chết, trong lòng có cảm giác thư thái.
Tâm Như ở bên kia vừa nghe, nhịn không được đau xót trong lòng, cuối cùng ở trên người Mỹ Mỹ khe khẽ nghẹn ngào. Tất cả mọi người kỳ quái nhìn nàng, nghĩ đến ánh mắt nàng mấy ngày gần đây, tựa hồ cũng minh bạch chút gì, cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ đang cẩn thận đánh giá thi thể Cung Bằng Phong trước mắt, nhìn thần tình của hắn ủy mi bất chấn, hoàn toàn không có bộ dáng phong độ đặc hữu của trung niên thư sinh như ngày ấy gặp hắn tại Thiều Châu, cả người giống như một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không một trung niên nhân từng có võ công tuyệt cao. Nếu không phải Thần Binh kêu tên hắn ra, Âu Dương Quốc Vĩ còn không nhận ra hắn là Cung Bằng Phong. Nhìn thi thể của hắn, vô cùng giống tự đánh gảy tâm mạch mà chết. Tại sao hắn muốn tự sát chứ? Âu Dương Quốc Vĩ nghĩ mãi không thông.
Trước người Cung Bằng Phong, có một thứ khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ chú ý. Chỉ thấy một hộp gấm tinh xảo, hé ra một tấm da dê màu vàng bị đè nặng phía dưới, trên tấm da dê tràn ngập chữ nhỏ được viết rất ngay ngắn, Âu Dương Quốc Vĩ dè dặt cầm lấy, mở tấm da dê kia ra xem, vẻ mặt thay đổi không ngừng, sau khi xem xong, lâm thật sâu vào trong trầm tư ……
Này dĩ nhiên là di thư Cung Bằng Phong lưu lại trước khi chết. Trong di thư, có đáp án cho hết thảy nghi vấn của mọi người.
Nguyên lai, ngày đó tại Thiều Châu, Cung Bằng Phong bị Âu Dương Quốc Vĩ đánh đến công lực hoàn toàn biến mất, đang lúc hấp hối, Mỹ Mỹ mang Âu Dương Quốc Vĩ đi Mạo Tử phong, giải trừ dư độc của xuân dược. May mắn là “Tác mệnh cư sĩ” Cung Minh Sâm, là hảo hữu trước đây của Cung Bằng Phong, tới bái phỏng hắn, thấy bộ dáng hắn như vậy, liền mang hắn rời khỏi Phong Độ viên, sau đó, lại một đường xuống phía Nam, mang hắn đến nơi mình ẩn cư là Nam Hải Tây Tiều sơn, muốn giúp hắn khôi phục công lực, giúp hắn báo thù, nhưng đem hết toàn lực, cũng chỉ giúp Cung Bằng Phong khôi phục ba thành công lực trước đây. Sau lại, Âu Dương Quốc Vĩ thu biên Châu giang bang, tiêu diệt Phi hổ bang, thành lập Tuệ thành Võ lâm Minh, trở thành phong vân nhân vật cứu thủ khả nhiệt trong chốn võ lâm Nam Việt, lại phát ra lệnh truy nã Cung Bằng Phong trên võ lâm, Cung Minh Sâm cảm giác Tây Tiều sơn quá gần Tuệ thành, làm nơi ẩn trốn cho Cung Bằng Phong thì không an toàn, lại len lén đem Cung Bằng Phong chuyển đến Ngũ Chỉ sơn đảo Hải Nam, cũng chính là ở cái sơn động hiện tại.
Vốn Cung Bằng Phong không có niềm tin khôi phục được công lực, đang tâm tro ý lạnh, trên giang hồ truyền ra tin tức bí kíp Phiêu Miểu thần công xuất thế, tin tức này như một liều thuốc cường tâm cho Cung Bằng Phong, nhiều năm trước hắn đã nghe sư phụ nhắc tới, Phiêu Miểu thần công trừ có thể tăng ba mươi năm công lực cho người tu luyện trong thời gian ngắn ra, còn có thể giúp người có công lực bị lưu thất khôi phục được tám phần trước kia. Nếu có thể khôi phục tám phần trước kia, lại thêm khổ luyện, khôi phục hoàn toàn hay vượt qua tu vi nội lực trước kia cũng không phải không có khả năng. Nếu thật có thể như vậy, tìm Âu Dương Quốc Vĩ báo thù sẽ trở thành có thể.
Vì vậy, hắn dùng trọng bảo trên võ lâm là Tị Thủy châu làm mồi nhử, hứa hẹn với Cung Minh Sâm, chỉ cần hắn đoạt bí kíp Phiêu Miểu thần công trở về, phục chế ra một quyển cho hắn, Tị Thủy châu kia liền là sở hữu của Cung Minh Sâm, dưới sự hấp dẫn thật lớn này, Cung Minh Sâm tâm động, đáp ứng yêu cầu của Cung Bằng Phong
Ở chỗ này, nói chuyện bên lề một chút, Tị Thủy châu sở dĩ có thể trở thành trọng bảo trên võ lâm, nguyên lai là thế này, người mang Tị Thủy châu, cho dù không thông thạo thủy tính, ở trong nước cũng như giẫm trên đất bằng, Tị Thủy châu sẽ tự động tách nước ra, hình thành một không gian một trượng vuông không có nước, người ở trong đó, hành tẩu tự nhiên. Cho dù không nói đến cái này, Tị Thủy châu lớn bằng quả trứng gà, toàn thân tròn vành vạnh, trong bóng đêm sẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt, chỉ điều này đã giá trị liên thành. Đối với người trong võ lâm thích sưu tân liệp kỳ mà nói, sự hấp dẫn của Tị Thủy châu cũng không thua gì một bộ bí kíp võ học, Tị Thủy châu này vốn thuộc về một dị nhân trên giang hồ, sau lại như thế nào tới tay Cung Bằng Phong cũng không biết được.
Được rồi, quay lại chánh truyện.
Sau khi hai người thương lượng kỹ, cùng nhau đi tới Dương Xuân, Cung Bằng Phong dám lại xuất hiện trên giang hồ, chủ yếu là bởi vì, một, sau khi bị Âu Dương Quốc Vĩ hút đi công lực toàn thân, liền nhanh chóng già yếu, giống như lão nhân sáu mươi tuổi, hai, sau khi dịch dung, không phải người đặc biệt quen thân hắn, nằm mơ cũng nghĩ không ra lão đầu này chính là Cung Bằng Phong phong độ trước kia. Sau khi tới Dương Xuân, Cung Minh Sâm ở ngoài sáng, Cung Bằng Phong ở trong tối bắt đầu hành động. Cuối cùng thất bại trong gang tấc, Cung Minh Sâm cũng táng mạng dưới bí kíp võ học Phiêu Miểu thần công, Cung Bằng Phong lo như chó nhà có tang, trốn trở về nơi ẩn náu trên đảo Hải Nam, cả ngày hãm trong khổ tư.
Nguyên lai, khi ở Thượng Xuyên đảo, hắn đã phát hiện nữ nhi bị mình vứt bỏ nhiều năm cùng Âu Dương Quốc Vĩ ở cùng nhau. Năm đó, sau khi hắn vứt bỏ mẹ con các nàng, cũng từng hối hận trong lòng, còn cho người hỏi thăm xung quanh, cố gắng tìm lại các nàng, nhưng tìm mấy năm, bặt vô âm tín, tưởng rằng các nàng đã gặp bất trắc, cũng quên đi. Lần này vừa thấy, loại cảm giác quen thuộc này, chỉ có loại cảm ứng tâm linh giữa phụ - nữ kì diệu này, huống hồ dù Tâm Như chuyển sang họ mẹ, nhưng tên lại không thay đổi, đủ loại nhân tố tổng hợp lại, Cung Bằng Phong phán định, Lăng Tâm Như chính là thân sinh nữ nhi bị mình vứt bỏ nhiều năm. Hơn nữa hắn còn phát hiện, nữ nhi đã yêu sâu đậm Âu Dương Quốc Vĩ.
Bởi vậy, Cung Bằng Phong ở trong sơn động hãm vào trong thống khổ tự hỏi ….
Tâm Như tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ trong cực độ kinh hãi, tựa vào trong ngực Vĩ ca, chỉ vào địa phương phía bắc sơn động, dè dặt nói: “Vĩ ca, chàng nhìn xem, thật đáng sợ.”
Lúc này, Thần Binh, các phu nhân cùng các nữ sát theo thứ tự đã lên sơn động, lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ mới bắt đầu chăm chú đánh giá sơn động này.
Chỉ thấy động khẩu của sơn động rộng bất quá một thân người, bên trong lại rất rộng, cho dù đồng thời có 180 người trong đó cũng tuyệt không chật, hơn nữa không khí trong động đặc biệt khô ráo, có những cơn gió trong lành từ bên trong thổi tới, xem ra phía sau còn có một lối ra khác. Địa phương mà Tâm Như chỉ, có một lão nhân đầu gục xuống đang ngồi tựa vào vách động, Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng giao Tâm Như cho Mĩ Mĩ, từ từ đi tới.
Lúc này, Thần Binh đi theo phía sau Âu Dương Quốc Vĩ thất thanh kêu lên: “Là Cung Bằng Phong!” Âu Dương Quốc Vĩ nghe được Thần Binh nói, chấn chỉnh tinh thần, lập tức ngưng thần tĩnh khí, vận nội lực thần công lên bảy thành, chậm rãi đi tới trước mặt Cung Bằng Phong, hắn lại vẫn không nhúc nhích, Âu Dương Quốc Vĩ đặt tay dưới mũi hắn dò xét, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm nói: “Cung Bằng Phong đã hoàn toàn không có hơi thở, xem ra chết đã lâu.” Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao, khi biết Cung Bằng Phong đã chết, trong lòng có cảm giác thư thái.
Tâm Như ở bên kia vừa nghe, nhịn không được đau xót trong lòng, cuối cùng ở trên người Mỹ Mỹ khe khẽ nghẹn ngào. Tất cả mọi người kỳ quái nhìn nàng, nghĩ đến ánh mắt nàng mấy ngày gần đây, tựa hồ cũng minh bạch chút gì, cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ đang cẩn thận đánh giá thi thể Cung Bằng Phong trước mắt, nhìn thần tình của hắn ủy mi bất chấn, hoàn toàn không có bộ dáng phong độ đặc hữu của trung niên thư sinh như ngày ấy gặp hắn tại Thiều Châu, cả người giống như một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không một trung niên nhân từng có võ công tuyệt cao. Nếu không phải Thần Binh kêu tên hắn ra, Âu Dương Quốc Vĩ còn không nhận ra hắn là Cung Bằng Phong. Nhìn thi thể của hắn, vô cùng giống tự đánh gảy tâm mạch mà chết. Tại sao hắn muốn tự sát chứ? Âu Dương Quốc Vĩ nghĩ mãi không thông.
Trước người Cung Bằng Phong, có một thứ khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ chú ý. Chỉ thấy một hộp gấm tinh xảo, hé ra một tấm da dê màu vàng bị đè nặng phía dưới, trên tấm da dê tràn ngập chữ nhỏ được viết rất ngay ngắn, Âu Dương Quốc Vĩ dè dặt cầm lấy, mở tấm da dê kia ra xem, vẻ mặt thay đổi không ngừng, sau khi xem xong, lâm thật sâu vào trong trầm tư ……
Này dĩ nhiên là di thư Cung Bằng Phong lưu lại trước khi chết. Trong di thư, có đáp án cho hết thảy nghi vấn của mọi người.
Nguyên lai, ngày đó tại Thiều Châu, Cung Bằng Phong bị Âu Dương Quốc Vĩ đánh đến công lực hoàn toàn biến mất, đang lúc hấp hối, Mỹ Mỹ mang Âu Dương Quốc Vĩ đi Mạo Tử phong, giải trừ dư độc của xuân dược. May mắn là “Tác mệnh cư sĩ” Cung Minh Sâm, là hảo hữu trước đây của Cung Bằng Phong, tới bái phỏng hắn, thấy bộ dáng hắn như vậy, liền mang hắn rời khỏi Phong Độ viên, sau đó, lại một đường xuống phía Nam, mang hắn đến nơi mình ẩn cư là Nam Hải Tây Tiều sơn, muốn giúp hắn khôi phục công lực, giúp hắn báo thù, nhưng đem hết toàn lực, cũng chỉ giúp Cung Bằng Phong khôi phục ba thành công lực trước đây. Sau lại, Âu Dương Quốc Vĩ thu biên Châu giang bang, tiêu diệt Phi hổ bang, thành lập Tuệ thành Võ lâm Minh, trở thành phong vân nhân vật cứu thủ khả nhiệt trong chốn võ lâm Nam Việt, lại phát ra lệnh truy nã Cung Bằng Phong trên võ lâm, Cung Minh Sâm cảm giác Tây Tiều sơn quá gần Tuệ thành, làm nơi ẩn trốn cho Cung Bằng Phong thì không an toàn, lại len lén đem Cung Bằng Phong chuyển đến Ngũ Chỉ sơn đảo Hải Nam, cũng chính là ở cái sơn động hiện tại.
Vốn Cung Bằng Phong không có niềm tin khôi phục được công lực, đang tâm tro ý lạnh, trên giang hồ truyền ra tin tức bí kíp Phiêu Miểu thần công xuất thế, tin tức này như một liều thuốc cường tâm cho Cung Bằng Phong, nhiều năm trước hắn đã nghe sư phụ nhắc tới, Phiêu Miểu thần công trừ có thể tăng ba mươi năm công lực cho người tu luyện trong thời gian ngắn ra, còn có thể giúp người có công lực bị lưu thất khôi phục được tám phần trước kia. Nếu có thể khôi phục tám phần trước kia, lại thêm khổ luyện, khôi phục hoàn toàn hay vượt qua tu vi nội lực trước kia cũng không phải không có khả năng. Nếu thật có thể như vậy, tìm Âu Dương Quốc Vĩ báo thù sẽ trở thành có thể.
Vì vậy, hắn dùng trọng bảo trên võ lâm là Tị Thủy châu làm mồi nhử, hứa hẹn với Cung Minh Sâm, chỉ cần hắn đoạt bí kíp Phiêu Miểu thần công trở về, phục chế ra một quyển cho hắn, Tị Thủy châu kia liền là sở hữu của Cung Minh Sâm, dưới sự hấp dẫn thật lớn này, Cung Minh Sâm tâm động, đáp ứng yêu cầu của Cung Bằng Phong
Ở chỗ này, nói chuyện bên lề một chút, Tị Thủy châu sở dĩ có thể trở thành trọng bảo trên võ lâm, nguyên lai là thế này, người mang Tị Thủy châu, cho dù không thông thạo thủy tính, ở trong nước cũng như giẫm trên đất bằng, Tị Thủy châu sẽ tự động tách nước ra, hình thành một không gian một trượng vuông không có nước, người ở trong đó, hành tẩu tự nhiên. Cho dù không nói đến cái này, Tị Thủy châu lớn bằng quả trứng gà, toàn thân tròn vành vạnh, trong bóng đêm sẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt, chỉ điều này đã giá trị liên thành. Đối với người trong võ lâm thích sưu tân liệp kỳ mà nói, sự hấp dẫn của Tị Thủy châu cũng không thua gì một bộ bí kíp võ học, Tị Thủy châu này vốn thuộc về một dị nhân trên giang hồ, sau lại như thế nào tới tay Cung Bằng Phong cũng không biết được.
Được rồi, quay lại chánh truyện.
Sau khi hai người thương lượng kỹ, cùng nhau đi tới Dương Xuân, Cung Bằng Phong dám lại xuất hiện trên giang hồ, chủ yếu là bởi vì, một, sau khi bị Âu Dương Quốc Vĩ hút đi công lực toàn thân, liền nhanh chóng già yếu, giống như lão nhân sáu mươi tuổi, hai, sau khi dịch dung, không phải người đặc biệt quen thân hắn, nằm mơ cũng nghĩ không ra lão đầu này chính là Cung Bằng Phong phong độ trước kia. Sau khi tới Dương Xuân, Cung Minh Sâm ở ngoài sáng, Cung Bằng Phong ở trong tối bắt đầu hành động. Cuối cùng thất bại trong gang tấc, Cung Minh Sâm cũng táng mạng dưới bí kíp võ học Phiêu Miểu thần công, Cung Bằng Phong lo như chó nhà có tang, trốn trở về nơi ẩn náu trên đảo Hải Nam, cả ngày hãm trong khổ tư.
Nguyên lai, khi ở Thượng Xuyên đảo, hắn đã phát hiện nữ nhi bị mình vứt bỏ nhiều năm cùng Âu Dương Quốc Vĩ ở cùng nhau. Năm đó, sau khi hắn vứt bỏ mẹ con các nàng, cũng từng hối hận trong lòng, còn cho người hỏi thăm xung quanh, cố gắng tìm lại các nàng, nhưng tìm mấy năm, bặt vô âm tín, tưởng rằng các nàng đã gặp bất trắc, cũng quên đi. Lần này vừa thấy, loại cảm giác quen thuộc này, chỉ có loại cảm ứng tâm linh giữa phụ - nữ kì diệu này, huống hồ dù Tâm Như chuyển sang họ mẹ, nhưng tên lại không thay đổi, đủ loại nhân tố tổng hợp lại, Cung Bằng Phong phán định, Lăng Tâm Như chính là thân sinh nữ nhi bị mình vứt bỏ nhiều năm. Hơn nữa hắn còn phát hiện, nữ nhi đã yêu sâu đậm Âu Dương Quốc Vĩ.
Bởi vậy, Cung Bằng Phong ở trong sơn động hãm vào trong thống khổ tự hỏi ….
/70
|