Đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ đã không còn việc gì làm, liền muốn mau chóng trở về. Trên đường, ngày đi đêm nghỉ, được vài hôm, đã tới dưới chân núi Đỉnh Hồ. Lúc này cách ngày thành lập Nam Việt võ lâm minh còn hơn mười ngày, xem ra là vấn đề ở Tuệ thành không lớn, mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm.
Mới vừa tới giữa sườn núi, Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đang ở trên núi nhận được tin báo của môn nhân phái Đỉnh Hồ sơn, không cần chờ đợi vội vàng chạy xuống núi.
“Vĩ ca, các người đã quay về rồi a. Khiến chúng ta đều nhớ muốn đến chết.” Phỉ Phỉ kêu to.
“Ái chà, Phỉ Phỉ muội muội của chúng ta chỉ lo nhớ đến Vĩ ca, mà quên hết bọn tỷ muội rồi.” Mỹ Mỹ trêu ghẹo nàng ta.
“Đúng đó, lần sau bọn ta cũng không giúp cô ta nữa, xem cô ta làm sao đối phó được với Vĩ ca, hì hì.” Khiết Văn bất kể Thần Binh và mười một nữ sát đang bên cạnh, cứ vừa cười vừa nói.
“Nào có, muội cũng rất nhớ mấy tỷ mà. Tỷ cứ hỏi Ngọc Khanh muội ấy đi, muội và muội ấy buổi sáng ngày nào cũng nhắc đến mấy tỷ muội cả đó.” Phỉ Phỉ đỏ mặt giải thích.
Ngọc Khanh ở bên cạnh thì không dám mở miệng nói lung tung, để tránh gặp rắc rối, chỉ là nắm lấy tay của Tâm Như, vui vẻ hỏi nàng: “Nghe nói các người đã đánh một trận với người của Kim Đao môn tại Trạm Giang. Tỷ thật lợi hại nha.”
Tâm Như vừa cười vừa thuật lại sự việ nàng ta.
“Vĩ ca, chàng có tìm được Cung Bằng Phong không?” Bên này, Phỉ Phỉ nhanh chóng nói sang chuyện khác. Quả nhiên, khi nghe được câu hỏi đó của nàng, mấy vị tỷ muổi đều không còn chọc ghẹo nàng nữa.
“À à, đã tìm được rồi.” Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy được Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh, trong lòng ấm áp. “Đi, chúng ta vừa đi vừa nói, không thể cứ đứng ở đây mà không lên núi!”
Đúng rồi nha, mọi người đứng đây cũng lâu rồi. Phỉ Phỉ vội vàng nắm tay Vĩ ca, cùng nhau đi lên núi. Trên đường đi, Vĩ ca kể lại sơ lượt mọi việc đã xảy ra ở đảo Hải Nam cho hai nàng. Khi biết Tâm Như là nữ nhi của Cung Bằng Phong, Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh cũng không kiềm được sự tò mò nhìn nàng một cái. Tâm Như sau nhiều ngày bình tâm, cơ bản tâm lý đã trở lại bình thường.
Ngọc Khanh bất ngờ thần bí hỏi: “Vĩ ca, chàng đoán xem lên núi sẽ gặp khách quý nào?”
“Khách quý trên núi?” Âu Dương Quốc Vĩ ngẩn người. Hắn ngạc nhiên, khách quý nào đây. Sự liên hệ với bên ngoài của phái Đỉnh Hồ sơn là cực kỳ ít, chẳng lẽ vị khách quý này có liên quan đến mình hay sao? Hắn không khỏi thắc mắc, liền hỏi: “Là ai vậy?”
“Ngọc Khanh muội, đừng trả lời cho chàng, cứ để chàng tự mình lên núi mà gặp.” Phỉ Phỉ vội vàng lên tiếng. Ha ha, các nàng muốn dành một sự bất ngờ cho Vĩ ca.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của các nàng, mỉm cười, tự hỏi, có vị khách nào khiến cho hắn vui mừng và sợ hãi đây? Và rồi, hắn cũng không đoán mò nữa, dù sao cứ lên trên núi thì cũng biết thôi.
Chỉ chốc lát, đã đến được hậu đường của Bạch Vân tự. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh cùng buông tay của Vĩ ca, lớn tiếng gọi: “Gia gai, gia gia, Vĩ ca về rồi.”
Âu Dương Quốc Vĩ ngẩn người, chẳng lẽ “La Phù kiếm tiên” Hoa lão tiền bối, gia gia của Ngọc Khanh, đã lên núi. Miên man suy nghĩ, hắn bước đi nhanh hơn mà không phát hiện ra điều đó.
Theo tiếng gọi của Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh, trong phòng truyền ra một tiếng cười sang sảng. Nghe được tiếng cười ấy, tim Âu Dương Quốc Vĩ liền đập nhanh hơn. Tiếng cười ấy rất quen thuộc đối với hắn. Trong tiếng cười, “Đỉnh Hồ tiên cô” Dương Tổ Nhi và một lão giả đầu tóc bạc phơ, lông mi trắng xoá, tiên phong đạo cốt, tướng mạo thanh kỳ, nhưng không thể đoán được tuổi tác, đang cùng đi về phía bọn họ.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy lão nhân xong tinh thần kích động, lập tức quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến ân sư!”
Mấy vị phu nhân và Thần Binh cùng mười một nữ sát đi phía sau, gặp tình huống này, liền đoán ra được lão nhân này chính là ân sư của Âu Dương Quốc Vĩ, người năm đó danh chấn võ lâm, đúng đầu trong “phong trần tam hiệp, “Ba thánh chí tôn” lão nhân. Tất cả đồng loại toàn bộ quỳ theo Âu Dương Quốc Vĩ. Ngay cả Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh thấy Vĩ ca hành đại lễ này, cũng nhanh chóng quỳ xuống kế bên Vĩ ca và không dám mở miệng cười hi hi ha ha nữa.
“Ha ha, Vĩ nhi, các con đều đứng lên đi.” “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân mỉm cười, hai tay ra thế, tất cả mọi người đều được một kình khí cường đại nâng lên, không tự chủ được mà đứng lên. Công lực của Ba thánh Lão Nhân thật sự quá kinh người, nếu không phải trực tiếp trải nghiệm, dù có nghe người ngoài tán thưởng, cũng sẽ có chút nghi ngờ. Rõ ràng, dùng chân khí để nâng cùng lúc toàn bộ mười mấy người lên, vậy nội lực đó có trong lý thuyết được không?
Ngay cả “Đỉnh Hồ tiên cô” Dung Tổ Nhi bên cạnh quan sát, cũng hoảng sợ. Xem ra, võ công của người yêu hiện tại so với năm đó đã cao hơn rất nhiều lần rồi.
Ở đây, chúng ta cần phải quay lại quá khứ, để làm rõ vấn đề tại sao Ba thánh Lão Nhân lại tới núi Đỉnh Hồ để gặp gỡ mọi người.
Nguyên lai, sau khi đại đệ tử “Ngọc la sát” Văn Thiến của Đỉnh Hồ tiên cô nghe xong câu chuyện về “Phong trần tam hiệp, cô ta thấy sư phụ bày tỏ nỗi canh cánh trong lòng với Lão Nhân, thì nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng gia nhập dưới trướng của sư phụ đã hơn ba mươi năm rồi, đó là lần đầu tiên cô thấy sư phụ như thế. Ngày hôm sau, Văn Thiến liền âm thầm hỏi Âu Dương Quốc Vĩ nơi ẩn cư của Ba thánh Lão Nhân. Bất chấp việc bị sư phụ trách móc, cô ta nói dối với sư phụ là xuống núi dọ sát tình hình mới của võ lâm, thật ra là đi đến Lăng Tiêu Nham ở núi Cửu Phong, và dễ dàng tìm được Ba thánh Lão Nhân đang chỉ huy công nhân xây dựng phòng ốc. Sau đó cô nói rõ thân phận và mục đích của mình. Ba thánh Lão NHân vừa hay tin Đỉnh Hồ tiên cô còn sống, và người trước mặt chính là đại đệ tử của bà, lập tức kích động. Phải biết rằng, ông đã tìm tiên cô suốt mấy chục năm rồi. Bây giờ ông cuối cùng biết được chỗ ở của bà, lập tức cùng Văn Thiến chạy tới núi Đỉnh Hồ.
Đỉnh Hô tiên cô không nghĩ rằng Ba thánh Lão Nhân đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bà. Vốn tưởng rằng người thân của Phỉ nhi đến đây bái kiến, thì gặp được sự bất ngời này, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không có trách móc việc tự tung tự tác của “Ngọc la sát” Văn Thiến, và bắt đầu nói chuyện với Lão Nhân về những việc sau khi chia tay. Thời gian cứ thế trôi qua mấy chục năm, mọi người đều nghĩ đến tất cả mọi việc xảy ra sau lúc chia tay, không khỏi thổn thức. Hơn tám mươi năm cách biệt Trung Nguyên, mọi người trong lòng có rất nhiều điều muốn tâm sự. Và cả cái tình ý kia nói muốn quên đi cũng khó có thể quên được. Sự vĩnh cữu của tình cảm, không phải người trẻ tuổi có thể hiểu rõ được. Đây là tình yêu duy nhất, xuyên suốt cả một cuộc đời. Tình yêu đích thịch không phân biệt tuổi tác.
Phỉ Phỉ và Ngọc Kho thấy sư phụ của Vĩ ca, cũng rất vui mừng. Ngọc Khanh tuy rằng đã gặp Lão Nhân, nhưng lúc đó vẫn còn nhỏ, không có ấn tượng sâu. Hai nàng chờ ông và tiên cô nói một hồi lâu, liền quấn quít Lão Nhân, hỏi thăm những chuyện lúc nhỏ của Vĩ ca.
Biết được hai vị mỹ nhân đều là thê tử tương lai của đồ đệ yêu quý, Lão Nhân rất thích thú, liền hàn huyên với hai nàng, nói rất vui vẻ. Một già hai trẻ cười nói không ngừng.
Ngày hôm nay, Lão Nhân đang nói chuyện với Đỉnh Hồ tiên cô, môn nhân ở dưới núi phát tín hiệu, báo lại đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ đã trở về. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh không chờ đợi được, chạy xuống núi nghênh đón. Lão Nhân biết được rất nhiều việc gần đây của đồ nhi, trong lòng rất cao hứng. Sự việc phát triển tới như vậy, Lão Nhân đã sớm đoán ra, thân phận địa vị của ông trong giang hồ được tôn sùng đến đâu, không cần phải giải thích chi tiết cũng biết, công thêm việc của Âu Dương Quốc Vĩ đã sớm oanh động võ lâm. Đối với mọi hành động cử chỉ của đồ nhi sau khi xuống núi, Lão Nhân cũng rất hài lòng.
Vì đồ nhi có thể phát triển tốt đẹp sau này, Lão nhân đã có tính toán mới trong lòng…
Mới vừa tới giữa sườn núi, Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đang ở trên núi nhận được tin báo của môn nhân phái Đỉnh Hồ sơn, không cần chờ đợi vội vàng chạy xuống núi.
“Vĩ ca, các người đã quay về rồi a. Khiến chúng ta đều nhớ muốn đến chết.” Phỉ Phỉ kêu to.
“Ái chà, Phỉ Phỉ muội muội của chúng ta chỉ lo nhớ đến Vĩ ca, mà quên hết bọn tỷ muội rồi.” Mỹ Mỹ trêu ghẹo nàng ta.
“Đúng đó, lần sau bọn ta cũng không giúp cô ta nữa, xem cô ta làm sao đối phó được với Vĩ ca, hì hì.” Khiết Văn bất kể Thần Binh và mười một nữ sát đang bên cạnh, cứ vừa cười vừa nói.
“Nào có, muội cũng rất nhớ mấy tỷ mà. Tỷ cứ hỏi Ngọc Khanh muội ấy đi, muội và muội ấy buổi sáng ngày nào cũng nhắc đến mấy tỷ muội cả đó.” Phỉ Phỉ đỏ mặt giải thích.
Ngọc Khanh ở bên cạnh thì không dám mở miệng nói lung tung, để tránh gặp rắc rối, chỉ là nắm lấy tay của Tâm Như, vui vẻ hỏi nàng: “Nghe nói các người đã đánh một trận với người của Kim Đao môn tại Trạm Giang. Tỷ thật lợi hại nha.”
Tâm Như vừa cười vừa thuật lại sự việ nàng ta.
“Vĩ ca, chàng có tìm được Cung Bằng Phong không?” Bên này, Phỉ Phỉ nhanh chóng nói sang chuyện khác. Quả nhiên, khi nghe được câu hỏi đó của nàng, mấy vị tỷ muổi đều không còn chọc ghẹo nàng nữa.
“À à, đã tìm được rồi.” Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy được Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh, trong lòng ấm áp. “Đi, chúng ta vừa đi vừa nói, không thể cứ đứng ở đây mà không lên núi!”
Đúng rồi nha, mọi người đứng đây cũng lâu rồi. Phỉ Phỉ vội vàng nắm tay Vĩ ca, cùng nhau đi lên núi. Trên đường đi, Vĩ ca kể lại sơ lượt mọi việc đã xảy ra ở đảo Hải Nam cho hai nàng. Khi biết Tâm Như là nữ nhi của Cung Bằng Phong, Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh cũng không kiềm được sự tò mò nhìn nàng một cái. Tâm Như sau nhiều ngày bình tâm, cơ bản tâm lý đã trở lại bình thường.
Ngọc Khanh bất ngờ thần bí hỏi: “Vĩ ca, chàng đoán xem lên núi sẽ gặp khách quý nào?”
“Khách quý trên núi?” Âu Dương Quốc Vĩ ngẩn người. Hắn ngạc nhiên, khách quý nào đây. Sự liên hệ với bên ngoài của phái Đỉnh Hồ sơn là cực kỳ ít, chẳng lẽ vị khách quý này có liên quan đến mình hay sao? Hắn không khỏi thắc mắc, liền hỏi: “Là ai vậy?”
“Ngọc Khanh muội, đừng trả lời cho chàng, cứ để chàng tự mình lên núi mà gặp.” Phỉ Phỉ vội vàng lên tiếng. Ha ha, các nàng muốn dành một sự bất ngờ cho Vĩ ca.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của các nàng, mỉm cười, tự hỏi, có vị khách nào khiến cho hắn vui mừng và sợ hãi đây? Và rồi, hắn cũng không đoán mò nữa, dù sao cứ lên trên núi thì cũng biết thôi.
Chỉ chốc lát, đã đến được hậu đường của Bạch Vân tự. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh cùng buông tay của Vĩ ca, lớn tiếng gọi: “Gia gai, gia gia, Vĩ ca về rồi.”
Âu Dương Quốc Vĩ ngẩn người, chẳng lẽ “La Phù kiếm tiên” Hoa lão tiền bối, gia gia của Ngọc Khanh, đã lên núi. Miên man suy nghĩ, hắn bước đi nhanh hơn mà không phát hiện ra điều đó.
Theo tiếng gọi của Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh, trong phòng truyền ra một tiếng cười sang sảng. Nghe được tiếng cười ấy, tim Âu Dương Quốc Vĩ liền đập nhanh hơn. Tiếng cười ấy rất quen thuộc đối với hắn. Trong tiếng cười, “Đỉnh Hồ tiên cô” Dương Tổ Nhi và một lão giả đầu tóc bạc phơ, lông mi trắng xoá, tiên phong đạo cốt, tướng mạo thanh kỳ, nhưng không thể đoán được tuổi tác, đang cùng đi về phía bọn họ.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy lão nhân xong tinh thần kích động, lập tức quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến ân sư!”
Mấy vị phu nhân và Thần Binh cùng mười một nữ sát đi phía sau, gặp tình huống này, liền đoán ra được lão nhân này chính là ân sư của Âu Dương Quốc Vĩ, người năm đó danh chấn võ lâm, đúng đầu trong “phong trần tam hiệp, “Ba thánh chí tôn” lão nhân. Tất cả đồng loại toàn bộ quỳ theo Âu Dương Quốc Vĩ. Ngay cả Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh thấy Vĩ ca hành đại lễ này, cũng nhanh chóng quỳ xuống kế bên Vĩ ca và không dám mở miệng cười hi hi ha ha nữa.
“Ha ha, Vĩ nhi, các con đều đứng lên đi.” “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân mỉm cười, hai tay ra thế, tất cả mọi người đều được một kình khí cường đại nâng lên, không tự chủ được mà đứng lên. Công lực của Ba thánh Lão Nhân thật sự quá kinh người, nếu không phải trực tiếp trải nghiệm, dù có nghe người ngoài tán thưởng, cũng sẽ có chút nghi ngờ. Rõ ràng, dùng chân khí để nâng cùng lúc toàn bộ mười mấy người lên, vậy nội lực đó có trong lý thuyết được không?
Ngay cả “Đỉnh Hồ tiên cô” Dung Tổ Nhi bên cạnh quan sát, cũng hoảng sợ. Xem ra, võ công của người yêu hiện tại so với năm đó đã cao hơn rất nhiều lần rồi.
Ở đây, chúng ta cần phải quay lại quá khứ, để làm rõ vấn đề tại sao Ba thánh Lão Nhân lại tới núi Đỉnh Hồ để gặp gỡ mọi người.
Nguyên lai, sau khi đại đệ tử “Ngọc la sát” Văn Thiến của Đỉnh Hồ tiên cô nghe xong câu chuyện về “Phong trần tam hiệp, cô ta thấy sư phụ bày tỏ nỗi canh cánh trong lòng với Lão Nhân, thì nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng gia nhập dưới trướng của sư phụ đã hơn ba mươi năm rồi, đó là lần đầu tiên cô thấy sư phụ như thế. Ngày hôm sau, Văn Thiến liền âm thầm hỏi Âu Dương Quốc Vĩ nơi ẩn cư của Ba thánh Lão Nhân. Bất chấp việc bị sư phụ trách móc, cô ta nói dối với sư phụ là xuống núi dọ sát tình hình mới của võ lâm, thật ra là đi đến Lăng Tiêu Nham ở núi Cửu Phong, và dễ dàng tìm được Ba thánh Lão Nhân đang chỉ huy công nhân xây dựng phòng ốc. Sau đó cô nói rõ thân phận và mục đích của mình. Ba thánh Lão NHân vừa hay tin Đỉnh Hồ tiên cô còn sống, và người trước mặt chính là đại đệ tử của bà, lập tức kích động. Phải biết rằng, ông đã tìm tiên cô suốt mấy chục năm rồi. Bây giờ ông cuối cùng biết được chỗ ở của bà, lập tức cùng Văn Thiến chạy tới núi Đỉnh Hồ.
Đỉnh Hô tiên cô không nghĩ rằng Ba thánh Lão Nhân đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bà. Vốn tưởng rằng người thân của Phỉ nhi đến đây bái kiến, thì gặp được sự bất ngời này, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không có trách móc việc tự tung tự tác của “Ngọc la sát” Văn Thiến, và bắt đầu nói chuyện với Lão Nhân về những việc sau khi chia tay. Thời gian cứ thế trôi qua mấy chục năm, mọi người đều nghĩ đến tất cả mọi việc xảy ra sau lúc chia tay, không khỏi thổn thức. Hơn tám mươi năm cách biệt Trung Nguyên, mọi người trong lòng có rất nhiều điều muốn tâm sự. Và cả cái tình ý kia nói muốn quên đi cũng khó có thể quên được. Sự vĩnh cữu của tình cảm, không phải người trẻ tuổi có thể hiểu rõ được. Đây là tình yêu duy nhất, xuyên suốt cả một cuộc đời. Tình yêu đích thịch không phân biệt tuổi tác.
Phỉ Phỉ và Ngọc Kho thấy sư phụ của Vĩ ca, cũng rất vui mừng. Ngọc Khanh tuy rằng đã gặp Lão Nhân, nhưng lúc đó vẫn còn nhỏ, không có ấn tượng sâu. Hai nàng chờ ông và tiên cô nói một hồi lâu, liền quấn quít Lão Nhân, hỏi thăm những chuyện lúc nhỏ của Vĩ ca.
Biết được hai vị mỹ nhân đều là thê tử tương lai của đồ đệ yêu quý, Lão Nhân rất thích thú, liền hàn huyên với hai nàng, nói rất vui vẻ. Một già hai trẻ cười nói không ngừng.
Ngày hôm nay, Lão Nhân đang nói chuyện với Đỉnh Hồ tiên cô, môn nhân ở dưới núi phát tín hiệu, báo lại đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ đã trở về. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh không chờ đợi được, chạy xuống núi nghênh đón. Lão Nhân biết được rất nhiều việc gần đây của đồ nhi, trong lòng rất cao hứng. Sự việc phát triển tới như vậy, Lão Nhân đã sớm đoán ra, thân phận địa vị của ông trong giang hồ được tôn sùng đến đâu, không cần phải giải thích chi tiết cũng biết, công thêm việc của Âu Dương Quốc Vĩ đã sớm oanh động võ lâm. Đối với mọi hành động cử chỉ của đồ nhi sau khi xuống núi, Lão Nhân cũng rất hài lòng.
Vì đồ nhi có thể phát triển tốt đẹp sau này, Lão nhân đã có tính toán mới trong lòng…
/70
|