Trong óc đột nhiên thoáng hiện lên một sơ đồ cấu tạo của một bộ hỏa khí, Lôi Mị kích động nhảy dựng lên, với vẻ bất thường chạy vội lên lầu.
"Nàng ta… Làm sao thế nhỉ?"
Nhất thời Đường Tiểu Đông u mê mờ mịt đầy vẻ khó hiểu.
Kha Vân Tiên ha hả cười nói: "Có lẽ...... không chịu được kích thích nữa chứ sao...!"
Đường Tiểu Đông làm sao mà không hiểu được ẩn ý của nàng, vội ho một tiếng: "Này, nàng ngàn vạn lần không nên nói thế, muốn làm cho cô ta nổi giận à?"
Kha Vân Tiên cười rất đáng yêu, nhẹ nhàng kiều mỵ nói: "Người ta biết rồi, nàng ta võ công cao cường như thế, người ta nào dám rước họa vào người, không dám chọc giận cô ấy đâu nha…"
"Thôi chàng cũng mệt rồi, trước hết hãy lên lầu nghỉ ngơi cho khỏe lại đã!"
Nàng giúp đỡ Đường Tiểu Đông đi lên lầu, vốn định dìu hắn về phòng mình, nhưng lại lo lắng Lôi Mị đang chịu kích thích quá lớn, vạn nhất làm cho nàng ta tức giận nổi khùng, rồi vì ghen ghét đố kỵ tới mức điên cuồng mà đâm cho mình một đao thì chết mất.
Kỳ thật nếu nói về vết thương thì đã bình phục rất nhiều rồi, tựa như là không cẩn thận đi va ngực vào cạnh bàn làm cho cảm thấy đau đớn một lúc mà thôi, lại thêm được Lôi Mị bôi thuốc xoa kín lên, sự đau rát đã sớm không còn nữa. Thế nhưng Kha Vân Tiên vẫn ép Đường Tiểu Đông phải nằm nghỉ ngơi trên giường, lại còn ra lệnh cho nhà bếp nấu một bát cháo gà đưa tới, rồi cẩn thận múc từng thìa lên phù phù thổi nguội đút cho hắn ăn, sau đó vừa là vuốt ve vừa xoa bóp tẩm quất.
Cảm nhận sâu sắc nhu tình của nàng, Đường Tiểu Đông mừng rỡ sung sướng nhắm mắt hưởng thụ, thỉnh thoảng lại còn động chân động tay sờ mó loạn cả lên, làm cho Kha Vân Tiên xuân tình nhộn nhạo rạo rực đê mê… Thế nhưng vì nàng nghĩ có khả năng Lôi Mị sẽ vào bất cứ lúc nào để kiểm tra vết thương nên nàng chỉ có thể cố nén thèm khát, cố gắng kìm chế cả xuân triều đang dầm dề trào ra…
Trải qua một quãng thời gian dài cô đơn tịch mịch, đến nay nàng đã phát giác ra mình hoàn toàn yêu thương nam nhân nhìn bề ngoài có chút thô hào bộc trực nhưng vô cùng tinh tế ôn nhu này. Trong xã hội tôn thờ tôn ti trật tự trọng nam khinh nữ này, đần bà chỉ như là món đồ trang sức cho đàn ông, như là bình hoa tô điểm thêm cho cuộc sống người đàn ông, lại còn là công cụ tiết dục nữa chứ.
Tất cả đàn ông lúc ở trên giường thì dỗ ngon dỗ ngọt, tuôn ra hàng đống những lời đường mật nịnh hót mong đạt mục đích, thế nhưng khi xong việc rồi thì nằm lăn ra ngủ phì phò, ngáy khò khò…, còn Đường Tiểu Đông khi làm tình xong vẫn âu yếm ôm nàng, vẫn thầm thì những lời nói chứa chan yêu thương, luôn luôn dìu dắt nàng cùng đồng thời lên đỉnh Vu Sơn đạt tới cao trào tột khoái, làm cho nàng chân chính cảm nhận được sự che chở dấu yêu, làm cho nàng thực sự nếm trải niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Chính xác đúng như lời của các tỷ muội trong Viện từng nói, khi gặp được một người đàn ông đúng nghĩa cần phải giành giật tranh đấu, cần phải nhanh chóng giữ chặt trong vòng tay mình càng sớm càng tốt, tránh việc nữ nhân đàn bà khác đến cướp mất đi. Nàng luôn thầm nhủ mình đã may mắn nhanh chân hơn Lôi Mị là chiếm được chàng vào trong vòng tay, đồng thời trong lòng cũng rất khẩn trương lo lắng, mặc dù tự mình chủ động dâng hiến mối chân tình, thế nhưng rất sợ Đường Tiểu Đông là con người phụ bạc. Và nàng càng thêm sợ hãi hắn ta chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.
Nói về dung nhan vóc dáng tuổi tác, rồi khí chất gia thế, mặt nào Lôi Mị cũng nổi trội ăn đứt nàng, vả lại điều làm cho nàng xót xa chính là Lôi Mị một thân băng khiết trinh trắng, vừa là hoàng hoa khuê nữ lá ngọc cành vàng, thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc… Còn mình xuất thân chốn thanh lâu cay đắng, đã sớm là bại liễu tàn hoa, làm sao có thể so sánh với Lôi Mị ngọc khiết băng trinh cho được.
Cho tới giờ phút này nàng cũng không dám nghĩ đến danh phận gì cả, chỉ mong ước có một chỗ đứng nhỏ nhoi trong lòng chàng, chỉ mong trong trái tim chàng có một ít hình ảnh của nàng, chỉ có hy vọng như thế đã là mãn nguyện hơn cái danh phận phù phiếm xa vời kia rồi.
Nàng là nữ nhân đầu tiên và duy nhất ở Di Tình viện chiếm được tiên cơ, cùng Đường Tiểu Đương có ân tình phu phụ, rồi có thể thi triển hết ra những ưu điểm ôn nhu của đàn bà, cố gắng tiến hành trói buộc mị hoặc Đường Tiểu Đông.
Mấy ngày qua, có thể nói là nàng đã hết sức biểu lộ hết sự ôn nhu dịu dàng nữ tính, giống hệt một người vợ hiền cẩn thận săn sóc, quan tâm lo lắng cho Đường Tiểu Đông từ những sinh hoạt thường nhật trong cuộc sống, bữa ăn giấc ngủ…, nếu không phải e ngại còn có Lôi Mị ở cạnh bên thì nàng sớm đã công khai quang minh chính đại ăn ở với Đường Tiểu Đông trong một căn phòng.
Đường Tiểu Đông vừa ôm Kha Vân Tiên vừa vuốt ve bóp nắn khắp người nàng, dục hỏa dần dần nổi lên, nhìn nàng thấy đôi mắt quyến rũ xinh đẹp long lanh khao khát dần lim dim, xuân triều ẩm ướt lai láng…, đang muốn thoát y nàng, thì đột nhiên dưới nhà vọng lên hàng loạt âm thanh huyên náo, tựa hồ có người ồn ào náo loạn, hình như còn có động thủ đánh nhau nữa.
Qủy tha ma bắt cái bọn chết tiệt này!
Niềm hưng phấn dục tình vừa dâng trào ngùn ngụt đột nhiên tiêu tan, hắn căm hận mắng chửi một câu, đứng dậy vơ vội lấy áo chống đạn mặc vào người, vừa giắt khẩu súng ngắn vào thắt lưng vừa xách khẩu tiểu liên MP5 mở chốt an toàn ra, nổi giận đùng đùng bước xuống lầu. Kha Vân Tiên cũng vội vàng sửa sang xiêm y rồi chạy lên tranh bước xuống trước.
Bên dưới đại sảng tụ tập đến hơn mười người lạ mặt, còn Trương lão cùng Tiểu Lục là hai tên hộ viện võ công cao nhất trong đám bảo vệ lúc này lại đang ôm lấy cánh tay, vẻ mặt đau đớn thống khổ, vừa nhìn đã biết ngay là bị người ta đánh đau.
Thật là đáng giận, nhân vật nào mà hung hăng càn quấy đến như vậy, dám đến tận nơi đây quậy phá thế này?
Đường Tiểu Đông trong lòng nổi cơn thịnh nộ, ngón trỏ tay phải đặt tại cò súng khẩu tiểu liên MP5, quay nòng súng tối om đen sì về phía đám người đến gây hấn quậy phá, đó là năm tên đại hán vạm vỡ oai phong như hùm như cọp.
"Kha lão bản, thì ra là đã tìm được chỗ chống lưng mới đây mà, hắc hắc…!"
Cầm đầu là một tên bưu hình đại hán âm trầm thâm hiểm nhìn Đường Tiểu Đông, ánh mắt lóe lên hung quang dữ dội khiếp người.
"Ai, Trương đại gia ngài đại nhân đại lượng, sao lại phải so đo với bọn hạ nhân không hiểu chuyện này cơ chứ? Xin mời an tọa, mời…!"
Kha Vân Tiên thần tình hàm tiếu rạng rỡ tươi cười: "Các cô nương đâu, mau mang trà ra hầu hạ Trương gia nào. Trương gia, xin mời ngài ngồi uống trà, đợi ta lên lầu lấy bạc."
Trương gia khệnh khạng hậm hực ngồi xuống, ánh mắt hung ác vẫn nhìn chằm chằm như đóng đinh vào Đường Tiểu Đông, tràn ngập mùi vị khiêu khích.
Đường Tiểu Đông mày kiếm giương lên, giữ chặt Kha Vân Tiên đang đi lên lầu: "Thế này là thế nào?"
Kha Vân Tiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa hãy nói, hơn nữa việc này để Vân Tiên xử lý cho."
Một vị cô nương đứng đợi gần đấy vội vã đi tới bên cạnh Đường Tiểu Đông, thì thào giải thích: "Đường công tử, bọn họ tới đây để thu phí bảo hộ bản địa đấy!"
Ta… khặc, thu bảo vệ phí à, lại còn đột xuất đến thu của lão tử ta nữa chứ!
Đột nhiên ánh mắt Đường Tiểu Đông phát ra sát khí lạnh người. nguồn t r u y ệ n y_y
Cảm nhận rõ ràng được luồng sát khí càng lúc càng nồng đậm ràn rụa tỏa ra trên người hắn, Trương gia nhảy dựng lên, ánh mắt âm u thâm trầm trừng trừng nhìn Đường Tiểu Đông, mười ngón tay khẽ phất lên, cong cong khoằm khoằm thành hình trảo, gân xanh trên mu bàn tay đột ngột bạo khởi, giống như một đàn rắn nhỏ uốn éo ngo ngoe, thể hiện ra lực đạo siêu cường.
Chỉ cần là người có chút am hiểu về võ công đều vừa nhìn là biết, một thân tu vi của Trương gia thể hiện ra trên đôi trảo cong khoằm kia cũng có ít nhất trên hai mươi năm khổ luyện, công lực hoàn toàn có khả năng phá vỡ ngói đập tan bia.
Nhưng đúng vào lúc này, có tiếng rít lên xé gió phá vỡ bầu không khí đang ngưng trọng của vật thể bay nhanh truyền đến, trong nháy mắt làm cả tòa Di Tình lâu sững sờ yên lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi hai khối tròn đen sì bay lượn vòng vèo trên đầu.
Đường Tiểu Đông và các cô nương Di Tình viện không biết đó là vật gì mà giống như là trò biểu diễn xiếc, thế nhưng sắc mặt Trương gia đột nhiên biến sắc, giống như là đang gặp quỷ giữa ban ngày, thần tình vô cùng hoảng hốt sợ hãi, vội vàng nhảy tránh hai viên thiết châu đó ra thật xa.
Chằng biết từ khi nào Lôi Mị đã hiện thân bên cạnh Đường Tiểu Đông, hai viên hắc châu đó cũng không biết từ khi nào đã trở về trên lòng bàn tay của nàng, vẫn còn đang chuyển động quay tròn xoay tít.
"Kinh thiên lôi....!"
Sắc mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc nào của Trương gia trông thật thảm hại, hắn kinh hô một tiếng: "Cô nương đúng là người của Giang Nam Phích lịch đường?"
Cặp mắt của hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai khối hắc châu vẫn còn đang quay tít trên tay của Lôi Mị, vẻ sợ hãi bất an vẫn còn hằn rõ trên mặt.
Lôi Mị mỉm cười, thản nhiên nói: "Trương gia ở Lôi châu này đúng là địa chủ, đúng là rất nên thu phí bảo hộ bản địa, chẳng qua là bản cô nương hôm nay lại không có mang theo bạc bên người, làm phiền Trương gia ngày khác đến Phích lịch đường mà thu lấy, đệ tử bản đường nhất định sẽ biếu tặng nhiều ngân lượng hơn đấy."
Trương gia sợ run cả người, giơ hai tay lên khua loạn: "Không dám, không dám đâu ạ, tại hạ cũng là phụng mệnh đi làm việc, cũng không biết Di Tình viện lại là sản nghiệp của Lôi gia Phích lịch đường, nhất thời chúng tại hạ lỗ mãng xúc phạm đến, xin cô nương thứ tội!"
Nhìn thấy Kha Vân Tiên hai tay đang cầm túi bạc nặng đưa tới, hắn vội vàng lui ra phía sau vài bước, hai tay xua loạn lên từ chối, trên mặt cố nặn một nụ cười méo xệch: "Khụ khụ…, hóa ra Kha lão bản nguyên là người của Phích lịch đường, lúc trước Trương mỗ có mắt không tròng, thật đắc tội quá, mong được thứ cho…!"
Hắn trịnh trọng ôm quyền cung kính thi lễ, sau đó đái lĩnh thủ hạ vội vã rời đi.
"Đa tạ Lôi tiểu thư."
Hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Kha Vân Tiên không ngớt lời nói cảm tạ, trong lòng cũng tấu nhạc hoan ca, bởi vì phí bảo hộ phải nộp hàng tháng là hai mươi lượng bạc, tính ra một năm là hai trăm bốn mươi nén bạc trắng xóa óng ánh.
Lôi Mị lạnh nhạt cười: "Bất tất phải khách khí."
Nói xong nàng vội vàng chạy thót lên lầu, lại cắm đầu vào sơ đồ chế tạo hỏa khí.
Còn Kha Vân Tiên bên dưới đại sảnh liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, bứt rứt bồn chồn hỏi: "Sao nữa rồi? Lại giận nữa à?"
/433
|