Đồng Cương vừa kéo Đường Tiểu Đông muốn xuất môn ra ngoài, Đường Tiểu Đông linh cơ chợt động, vội nói: " Đồng huynh, xin chờ một chút......"
Nói xong, kéo Kha Vân Tiên vội vã chạy lên lầu.
Kha Vân Tiên không biết hắn muốn làm cái gì, thấy hắn ra vẻ thần thần bí bí thì nhất định có chuyện quan trọng, không ngờ sau khi vào phòng, vừa đóng cửa lại đã thấy hắn vội vã cởi xiêm y của mình ra, tưởng rằng hắn muốn đòi hỏi cái chuyện… kia ngay đang lúc gấp gáp như thế này, nàng mặt mũi đỏ bừng giãy dụa không muốn.
"Huynh… Điên rồi… Đang lúc ban ngày ban mặt thế này, lại còn có Đồng đại nhân đang chờ bên dưới nữa chứ…"
"Bộp!"
Đường Tiểu Đông vỗ một cái trên đôi mông căng tròn dụ dỗ người phạm tội của nàng, cười mắng: "Hắc, nàng nghĩ ta thành cái dạng gì vậy…?"
"Vậy huynh cởi quần áo người ta ra làm gì?"
Hiểu lầm ý tứ của hắn, Kha Vân Tiên lại càng đỏ rực đôi gò má, nhưng hai tay vẫn giữ chặt cạp váy không buông ra.
"Ta chỉ muốn lấy đồ lót màu đỏ này của nàng mà thôi."
"Hả?"
Kha Vân Tiên như rơi tõm vào hố băng, toàn thân phát lạnh, hai gò má chuyển màu trắng bệch, không còn tý huyết sắc nào yếu ớt nói: "Huynh… người nào của huynh…"
Thấy trong mắt nàng đã trào ra nước mắt, vẻ đau đớn tủi thân, Đường Tiểu Đông vội kéo nàng ôm vào lòng, vừa an ủi vỗ về vừa ôn nhu nhẹ nhàng giải thích: "Vân Tiên à, Cửu phu nhân này là người tiểu thiếp được Tướng gia yêu thương nhất, ta có lấy lòng nàng còn không phải là vì sự nghiệp làm ăn của chúng ta hay sao, nếu được Tướng gia làm chỗ dựa, quan phủ làm sao dám gây phiền toái cho chúng ta nữa chứ?"
"Nữ nhân của Tướng gia, người nào dám có dũng khí mà trêu chọc vào chứ, trừ phi là chán sống rồi? Còn ta, ta vẫn còn chưa có lấy vợ, ta còn chưa muốn chết đâu, ngoan nào, nghe lời ta đi mà, tương lai khi nàng đã xuất giá theo ta rồi, nếu mà còn chưa sinh cho ta mấy đứa con trai thì ta cũng chưa tha cho nàng đâu…"
Sùi bọt mép đầy cả mồm, nói gãy cả lưỡi, cuối cùng cũng dỗ dành được Kha Vân Tiên nín khóc mà chuyển sang mỉm cười.
Nhìn thấy nàng mở cái rương bằng gỗ lấy ra một bộ nội y màu đỏ rất đẹp, nét mặt đang nhăn nhúm của Đường Tiểu Đông không khỏi đỏ bừng lên, nỗ lực ho khù khụ đứng dậy.
Bộ nội y màu đỏ này là do chính tay Vân Tiên tự may lấy, đêm qua nàng đã từng mặc cho hắn ngắm nghía rồi hết lời khen ngợi hâm mộ, vốn tưởng rằng Kha Vân Tiên vẫn còn mặc ở trên người nên mới có chuyện lột xiêm y nàng ra như thế, không ngờ nàng ta lại đem cất vào trong rương.
Kha Vân Tiên vẻ mặt tiếc rẻ không nguyện ý, đem bộ nội y đó từng li từng tí gấp cẩn thận rồi bỏ vào một cái hộp gấm nhỏ tuyệt đẹp, tinh xảo, giao vào tay Đường Tiểu Đông: "Đông ca, những gì quý báu của người ta đều cho huynh hết, ngàn vạn lần đừng phụ tình ý của Vân Tiên nhé…"
Thần tình lo lắng bất an cùng vẻ đau khổ hiện lên trên mặt Vân Tiên làm cho Đường Tiểu Đông trong lòng máu nóng sôi trào, hắn vội ôm lấy nàng mà không ngớt lời an ủi: "Đương nhiên là sẽ không mà, phụ bạc gì chứ, nàng còn chưa có đẻ con cho ta mà, ha ha…!"
Hai người ở trong phòng đằm thắm ân ái triền miên một lúc lâu, sau đó mới xuống lầu. Đồng Cương đang sốt ruột đứng chờ đợi vẻ mặt cổ quái săm soi Kha Vân Tiên một hồi, làm cho nàng đỏ bừng cả mặt lên, xong mới quái dị cười hắc hắc vài tiếng, lôi kéo Đường Tiểu Đông xuất môn luôn.
Đường đường là một đại tráng sĩ có thể phát ra ám khí uy lực kinh người như thế mà lại không biết cưỡi ngựa, Đồng Cương thiếu chút nữa thì ngất xỉu, bất đắc dĩ cũng phải bỏ ngựa mà ra lệnh cho thủ hạ đi thuê một chiếc xe ngựa rồi cùng lên ngồi với Đường Tiểu Đông mà bồi tiếp.
Đường Tiểu Đông mặt mũi đỏ bừng xấu hổ cười khổ mãi không thôi, hồi ở tiền kiếp đều là ngồi ô tô, xe máy, đã bao giờ cưỡi ngựa đâu, xem ra muốn thích nghi hòa nhập với xã hội cổ này thì cái gì cũng phải học tập.
********************
Cửu phu nhân, người tiểu thiếp được sủng ái nhất của Tướng gia, là họ Hoắc, phương danh Hàn Yên, nhà phụ mẫu ở Lôi Châu.
Lôi Châu Hoắc gia vốn là dòng dõi thư hương, chỉ có điều mấy năm gần đây gia cảnh khó khăn sa sút, may mắn là Hoắc gia Tam tiểu thư được gả cho Tướng quốc đại nhân, Hoắc gia mới một lần nữa hưng thịnh phong quang trở lại.
Lý Tướng gia chính là bề tôi sủng thần, là đại hồng nhân được Huyền Tông Hoàng đế sủng ái, tin tưởng nhất, chỉ dưới một người mà đứng trên vạn người, trong triều chính thì một tay che trời tha hồ làm mưa làm gió. Khi biết tin lão ta chấp thuận cho vị Cửu phu nhân yêu thích nhất trở về thăm viếng quê hương, hàng đàn quan gia ở các châu phủ đều đăng môn bái phỏng tặng lễ biếu quà, đua nhau nịnh hót tâng bốc, trước cửa Hoắc gia ngựa xe tới lui, xếp hàng dài dằng dặc, quang cảnh náo nhiệt phi thường.
Đồng Cương vừa mới mang theo Đường Tiểu Đông tiến vào Hoắc phủ, nha hoàn trong phủ đã vội vàng thông báo Cửu phu đang ở phía sau hoa viên, hai người liền tiến thẳng đến nơi đó.
Tại cửa hoa viên có bốn đại hán hắc y diện mục âm trầm đứng canh gác, và có cả một cô gái mi thanh mục tú chầu chực nơi đó, bên trong ẩn ước vọng ra réo rắt tiếng đàn.
"Tham kiến Đồng đại nhân."
Bốn hắc y đại hán nhìn thấy Đồng Cương vội vàng khom người hành lễ.
Đồng Cương khoát tay, nở nụ cười cầu tình quay về cô gái nọ mà xun xoe nói: "Vị này là Đường tráng sĩ ngày đó ra tay tương trợ, làm phiền Như Ý cô nương vào thông báo một tiếng."
"Xin chờ ở đây!"
Như Ý liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái rồi vặn vẹo cái eo thon nhỏ, lả lướt đi vào bên trong vườn hoa.
Đường Tiểu Đông xoa hai gò má, cô gái này mặc dù chỉ ăn mặc như là một nha hoàn, thế nhưng đã có vẻ rất kiểu cách kiêu căng phách lối, ngay cả một vị đại quan tứ phẩm như Đồng Cương cũng phải biểu lộ một bộ dáng lấy lòng như thế, xem ra chắc là thiếp thân nha hoàn thân tình bên cạnh Cửu phu nhân.
Như Ý quay trở lại rất nhanh, chỉ nói với Đường Tiểu Đông: "Đường tráng sĩ, mời theo Như Ý đến đây."
Đồng Cương nháy mắt mấy cái, ra hiệu bảo hắn mau đi cùng với cô ta.
Như Ý lại õng ẹo đi trước dẫn đường, Đường Tiểu Đông đi theo phía sau, tha hồ ngắm nghía thưởng thức tư thái lả lướt động nhân mê người của nàng, cùng cái eo thon nhỏ cùng đôi mông căng tròn phong mãn…
"Tình tình tang tang…" Tiếng đàn lúc trước không ngừng vang to dần, mặc dù Đường Tiểu Đông đối với âm nhạc thì dốt đặc cán mai, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ ai oán sầu bi bao trùm cả hoa viên.
Phía trước có một chiếc lương đình nghỉ mát, sa trướng treo bên trên đón gió tung bay không ngừng, bên trong tầng tầng lớp lớp trướng mạn, một nữ tử áo trắng đang ngồi gảy đàn, mái tóc óng mượt như tơ tung bay theo gió, tấm lưng ong thon thả nhìn qua vừa cực kỳ óng ả vừa gợi lên nỗi cô đơn tịch mịch, bất lực không thể tả nổi bằng lời…
Đường Tiểu Đông khẽ lắc đầu, nàng ta chính là vị Cửu phu nhân được Lý Tướng quốc sủng ái nhất đây sao? Tưởng rằng khi đã nhập vào Tướng phủ thì vinh hoa phú quý chung hưởng không hết, sao dáng hình lại thực sự có vẻ như không vui vẻ thế này?
Tai nghe tiếng đàn đứt quãng, hắn cảm thấy như ngàn vạn sự yên lặng tĩnh mịch của ban đêm, một cô gái cô đơn sầu khổ ngửa mặt lên trời thở dài, tựa hồ như thở than buồn thương cho số kiếp vận mệnh của mình…
"Tang!" một tiếng khác thường, tiếng đàn đột ngột tắt nghẹn.
Một tiếng thở dài u buồn làm cả người Đường Tiểu Đông chấn động, khôi phục lại thần trí, yên lặng đứng nhìn bóng lưng cô đơn sầu tủi vô lực kia.
"Thiếp thân thất lễ, mời Đường tráng sĩ ngồi…"
Giống hệt như tiếng hót thánh thót êm tai của chim hoàng anh, nàng cất lên tiếng nói làm Đường Tiểu Đông giật mình, quay đầu nhìn tứ phía, chẳng biết Như Ý cô nương đã rời đi khi nào. Hắn chậm rãi đi vào tòa lương đình, chợt thấy dung nhan Cửu phu nhân sáng lòa trước mắt, lập tức hô hấp ngưng trệ, trong lúc nhất thời cứ đứng ngẩn người ra quên cả ngồi xuống.
Những đường nét thanh tú mỹ lệ như được điêu khắc, những sự uốn lượn mềm mại, dường như là do linh khí của đất trời thai nghén mà sinh ra, không hề có lấy nửa điểm trang điểm phấn son, thế nhưng khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa sen mới nở, thanh lệ thoát tục, hai hàng lông mày lá liễu cong vút khẽ cau lại sầu tủi, càng thêm vẻ đau đớn bi thương.
"Đường tráng sĩ, mời ngồi......" truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Cửu phu nhân ho nhẹ một tiếng, thần sắc trở lại thanh thản như thường, những loại ánh mắt như thế này của đàn ông nàng đã thấy vô số lần, tránh không được có chút đánh giá phẩm hạnh người đối diện.
Đường Tiểu Đông tự biết mình thất thố, ho khan vài tiếng: "Đường mỗ nhất thời bị tuyệt thế dung nhan của phu nhân làm cho chấn động, đến nỗi phải thất thố, xin phu nhân đừng chê trách…."
Cửu phu nhân ngẩn người, đôi gò má ngọc ửng đỏ, thu ba khẽ liếc trên người Đường Tiểu Đông.
Tất cả những người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy nàng, con mắt trợn trừng phát ra quang mang nóng bỏng rực lửa, đều là lột trần dục vọng tham lam thèm khát, kể cả những người tự cho là văn nhân mặc khách nho nhã phong lưu cũng không là ngoại lệ, tất cả đều lộ ra thần tình thương tiếc ham muốn của những bậc đại nam nhân.
Thế nhưng nam tử trước mắt này, người đã từng ra tay hiệp nghĩa tương trợ, dung mạo thoáng nhìn thì có vẻ thô kệch bộc trực, tựa hồ cũng không có gì khác thường đặc biệt, thế mà có thể nói ra những lời thẳng thắn đến như vậy, có thể nói chính là người thứ nhất.
Tất cả những người đàn ông trước kia sẽ vội vã tung hô ca ngợi nàng xinh đẹp như thiên tiên, rồi vội vàng khoe khoang phô trương tài năng hoặc sự giàu có phong lưu của mình, hoàn toàn như con công đực xòe cái đuôi sặc sỡ cố gắng nịnh nọt lấy lòng, làm người khác cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo phiền chán.
Nghĩ đến bản thân mình mặc dù được gả vào Tướng quốc phủ, vạn lần được Tướng gia sủng ái, bề ngoài thì có vẻ hạnh phúc vô hạn, nhưng có ai thấu hiểu nỗi lòng cô đơn tịch mịch cùng bất đắc dĩ này đây?
Nhất thời lại cảm khái muôn vạn điều trong lòng, nàng lại thở dài một tiếng.
Đường Tiểu Đông xoa hai gò má, thản nhiên nói: "Nhân sinh thì mười phần có đến tám, chín là không được như ý....."
Cửu phu nhân cả người run lên, khóe thu ba lần thứ hai lại phải nhìn kỹ hắn…
/433
|