Ta gọi là Đường A Ngưu ư?
Tấm màn rèm cửa xe được vén lên nhẹ nhàng, môt bàn tay mảnh khảnh chìa ra, mười ngón tay nhỏ nhắn thon dài xinh xắn tuyệt trần, làn da dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống sáng bóng như bạch ngọc lộng lẫy, vừa đặc biệt khác thường vừa có nét quyến rũ mê người, cổ tay thon thả tinh tế đeo một chiếc vòng lam ngọc cũng tỏa ánh sáng nhu hòa lấp lánh, càng làm tôn thêm vẻ xinh đẹp tú lệ mỹ miều.
Kháo, nếu có thể được cầm bàn tay mềm mại yêu kiều ấy mà nâng niu vuốt ve, ực, cảm giác ấy thật sự không thể có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Đường Tiểu Đông ngây dại đứng đờ người ra.
Viên võ tướng Đồng Cương lại đi đến trước mặt hắn cùng với một binh sĩ, tên lính ấy hai tay cầm một chiếc túi nhỏ cung kính dâng lên.
"Đường tráng sĩ, đại ân của Ngài không thể có lời nói nào cảm tạ hết được, món quà mọn đây chỉ là ba trăm lượng bạch ngân, vạn lần mong Ngài vui lòng nhận cho!"
Đường Tiểu Đông cũng không khách khí mà nhận lấy, đây chính là con người thật của hắn, lần đầu tiên hắn đi vào cái xã hội cổ xưa này, chưa hề có một sự chuẩn bị nào cho việc sinh hoạt ăn ngủ, chưa kể hắn đã hạ quyết tâm phải gây dựng cơ đồ, sáng lập một sự nghiệp lẫy lừng thì tất nhiên tiền chính là vấn đề đầu tiên, chỉ là không biết ba trăm lượng bạc này giá trị nhiều ít thế nào? Nếu quy đổi ra Nhân dân tệ thì được bao nhiêu? Mà có quy được ra đồng Tệ thì không biết thời giá bây giờ thế nào?
Tên binh sĩ kia lại tiếp tục cung kính dâng lên một tấm thiếp đỏ chót mạ chữ vàng.
"Đường tráng sĩ ngày sau nếu có đến thăm Trường An, nhất định phải tới tương gia phủ chúng tôi, gia chủ nhân nhất định sẽ tự mình tiếp đãi!"
Từ nhỏ ở trường tiểu học hắn đã được học qua chữ giản thể đơn giản, nhưng trên tấm thiếp đỏ này lại đề chữ phồn thể mạ vàng truyền thống, hắn nhìn vào chỉ thấy nhức đầu, vội ứng thanh gật đầu rồi đem tấm thiệp cất vào ngực áo, ngay cả ba trăm lượng bạc cung bỏ vào cùng chỗ.
Quần áo thì không có túi tắm gì, lại không có cả tay nải hoặc một cái thứ gì đó có thể đem đựng được, hắn chỉ có thể bắt chước cổ nhân đem tất cả nhét vào trong ngực, khiến cho trong bụng phình ra một đống nặng trình trịch, thực sự không thoải mái tý nào.
Đồng Cương còn cố vớt vát vài câu khách sáo nữa rồi mới chỉ huy đội quan binh vội vã rời đi, tất cả những thi thể trên mặt đất cũng thu dọn sạch sẽ.
Đường Tiểu Đông đứng ở trên đường lớn, trong lúc nhất thời không biết phải đi hướng nào?
Sau một hồi vò đầu bứt tóc suy nghĩ thật nghiêm túc, cuối cùng hắn dứt khoát xoay người theo hướng ngược lại mà bước đi.
Dọc theo đường đi hắn đã nhìn thấy không ít những mái nhà của dân cư rải rác nằm dọc hai bên đường cùng những người thôn dân quần áo mộc mạc đi lại vội vàng. Rồi có nhiều những cỗ xe bò kéo chạy lộc cộc gấp gáp, thỉnh thoảng còn có vài chiếc xe ngựa mà ngồi trên có nhiều mỹ nữ trang phục đẹp và sặc sỡ. Có nhiều bộ có hình dáng rất giống thời hiện đại, rất thời trang và áo ngực lưng lửng trễ xuống bạo dạn lộ ra cả một khoảng ngực trần trắng hồng... Hắn trong lòng chợt máy động, xã hội như thế này chẳng lẽ đây đang là thời Đường?
Đầu óc hắn lập tức mở hết công suất tìm tòi lại những kiến thức hiểu biết về triều Đường, đáng tiếc hắn chưa học lên tới Đại học, còn những tri thức lịch sử học thời phổ thông thì hắn đã sớm "chữ thầy trả thầy" rồi.
Thời kỳ Đại Đường này, Khai quốc Hoàng đế dường như là Lý Thế Dân, còn truyền thuyết Tây Du Ký cũng thuộc về thời Đường này thì phải. Hồi học Tiểu học trong môn Văn học phần Thơ ca cũng có học qua nhà thơ "Thi Tiên" Lý Bạch hoặc là cái gì đó, hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.
Được rồi, hắn nhớ lại đã từng xem qua bộ phim cấp ba "Nhất đại Yêu Cơ Dương Quý Phi" mà cô nàng diễn viên đóng vai Dương Quý Phi rất xinh đẹp và tươi mát, nhất là bộ "phì nhũ" và đôi mông đủ lớn, đủ bốc lửa để làm điên đảo bất cứ tên đàn ông nào... Và còn có cả Võ Tắc Thiên lừng danh nữa, dù sao đều ở thời Đường này mà, không biết các nàng có ở cái triều đại ta vừa hội nhập nữa không chứ?
Ở phía trước có một thị trấn, người giao thông trên đường đông đúc nhộn nhịp, phần lớn là đang đi mua sắm. Hai bên đại lộ san sát các quán hàng, tiếng rao bán hàng nổi lên rộn rã, rồi những tiếng mặc cả cò kè bớt một thêm hai ầm ĩ, tiếng nói tiếng cười đan xen làm thành một cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng.
Chen lẫn vào giữa dòng người đông nghịt ngược xuôi, rồi ngửi thấy từng mùi thức ăn xào nấu thơm lừng mê người, Đường Tiểu Đông chợt thấy bụng mình sôi lên sùng sục.
Hắn nuốt nước miếng vừa chảy ra lều phều, bước vội vào quán ăn ngay trước mặt, nhìn thấy một lồng bánh hấp chứa đầy những xếp bánh bao thơm phức nóng hôi hổi đang bốc khói ngào ngạt, dớt dãi của hắn sùi ra đầy mồm.
"Tiểu nhị, bao nhiêu tiền một cái bánh bao?"
Mặc dù trong bụng đang đói quặn ruột nhưng hắn vẫn phải cẩn thận hỏi giá tiền trước cho chắc chắn, tránh cho việc ăn uống no nê xong rồi mới hỏi tính tiền thì có thể bị chủ quán cho mình là con vịt béo mà chặt thật đẹp.
Tiểu nhị bước đến nở nụ cười nghề nghiệp thật tươi: "Một lồng sáu cái bánh bao nhân thịt thì chỉ có năm tiền*, khách quan muốn bao nhiêu?"
"Vậy... Mười lượng bạc là bao nhiêu tiền?"
Tên tiểu nhị vẫn nở nụ cười tươi roi rói trên mặt mà trả lời: "Mười lượng bạc thì là mười xâu, tức là một vạn tiền đấy!"
Ái chà, như vậy ba trăm lượng bạc đổi ra chẳng phải là 300.000 tiền hay sao?
Đường Tiểu Đông xoa hai gò má ngồi xuống: "Tiểu nhị, cho một lồng bánh bao, cho rượu ngon nữa, với cả vài món ngon nữa, làm nhanh một chút!"
"Được a, mời khách quan Ngài trước hết hãy dùng bánh bao đã, rượu và thức ăn sẽ lập tức đem tới ngay!"
Sau khi nhồm nhoàm cắn nuốt vội vàng bốn cái bánh bao, bụng hắn không còn kêu réo biểu tình nữa. Thế rồi rượu thịt cũng được bưng lên đặt trên bàn, Đường Tiểu Đông thích thú nhấm nháp, quả là thức ăn rất ngon, được xào nấu không hề cho thêm bột ngọt mì chính gì cả, chỉ dùng những đồ gia vị tự nhiên của xã hội cổ này. Thế mà có thể chế biến ra những món ăn rất ngon miệng thế này, không thể không nói lời bội phục.
Có điều về phần rượu thì không được tốt cho lắm, có lẽ do thời gian chưng cất chưa lâu năm, thế nhưng cũng rất tinh khiết, mang theo hương vị thơm nồng của gạo, vừa uống vào miệng đã đậm đà ngòn ngọt, cũng không có nồng độ mạnh cho lắm.
"A Ngưu ca?"
Cảm giác phía sau có người chạy tới, Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Thì thấy đúng là có một thanh niên thân thể vạm vỡ khỏe mạnh, quần áo mộc mạc giản dị đang ngoác rộng miệng ra mà cười ha hả rồi nhìn hắn hưng phấn kêu lên: "A Ngưu ca, thật là huynh mà, cuối cùng cũng tìm thấy huynh a, ha ha!"
Người thanh niên ấy vừa lôi kéo tay hắn lại vừa cười, lại còn nhảy dựng lên nữa, một dáng vẻ phi thường kích động phấn khởi. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Khái... khụ... khụ!
Đường Tiểu Đông đặt bát rượu sang một bên ho lên sặc sụa, mặt đỏ tới tận mang tai, con mắt trắng dã trợn trừng.
"Ta... Ta gọi là A Ngưu ư?"
Hắn chỉ vào mũi mình, toàn bộ cả người choáng váng.
"A Ngưu ca, huynh bị làm sao rồi? Không nhận ra A Đức ta à?"
Người thanh niên trẻ tuổi thần tình lo lắng, hai tay bấu chặt vào vai Đường Tiểu Đông mà lắc mạnh.
A Ngưu? Kháo, được rồi, tên ta là Ngưu được rồi!
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, bàn tay đưa lên ra sức chà sát vào mặt rất mạnh, cười khổ sở nói: "A Đức, ta... Ta... Ta không nhớ ra được cái gì cả!"
Tự bản thân hiểu ra chuyện mình đã chiếm hữu thân thể của tên A Ngưu mà thôi, còn với quá khứ của A Ngưu này thì một điểm cũng không biết, chẳng thà cứ nhận phắt đi là mình bị mất trí nhớ rồi mặc đời xô đẩy, chắc cũng xong xuôi thôi mà.
"A...! Hả?"
A Đức sợ run cả nửa ngày trời rồi mới vặn tay dậm chân nói: "Này... Thế thì nên làm thế nào cho đúng? Mẹ của huynh cứ tưởng rằng huynh đã chết, ngày nào cũng khóc lóc...!"
Lại lấy tay xoa mạnh lên mặt, Đường Tiểu Đông cười khổ, lôi kéo A Đức ngồi xuống: "A Đức, có đói không? Ăn thêm một chút đi nhé?"
Nhìn bánh bao thịt thơm nức mũi bày trên bàn, bụng A Đức cũng òng ọc réo gọi, hắn cũng không khách khí vồ lấy hai cái gặm lấy gặm để.
Đường Tiểu Đông lại gọi tiểu nhị bảo làm thêm mấy món đồ nhắm nữa, và đặc biệt dặn dò chuẩn bị vài món thật ngon để lát nữa gói ghém mang về nhà.
Dò hỏi sự tình ở A Đức, hắn mới biết chuyện A Ngưu thật sự ba ngày trước bị một cơn gió lốc kỳ quái cuốn đi mất tích, mẫu thân hắn khóc đến nỗi chết đi sống lại, rồi năn nỉ cầu khẩn hàng xóm láng giềng trong thôn chia nhau ra bốn phương tám hướng tiến hành tìm kiếm.
Thế rồi cũng cơm no rượu say, Đường Tiểu Đông móc ra một thỏi bạc từ trong lòng mà gọi tính tiền, tiểu nhị hoàn lại một ít bạc vụn và thêm mười mấy đồng tiền nữa. Đường Tiểu Đông kín đáo đem chỗ tiền này đưa cho A Đức làm hắn ta sung sướng ngây người cứ tưởng dang nằm mơ.
Đi theo sự dẫn dắt của A Đức, cuối cùng Đường Tiểu Đông cũng trở lại "nhà mình", bà mẹ già tóc bạc trắng xóa ôm chầm lấy hắn ghì chặt không rời, vừa khóc lại vừa cười như phát rồ, bên cạnh còn có một người thiếu phụ thanh tú xinh đẹp cũng tỏ vẻ kích động, hai mắt rơm rớm đỏ ửng.
Tìm hiểu từ miệng của A Đức trước đó, Đường Tiểu Đông đã biết người cha trên danh nghĩa tên là Đường Thạch mất đi đã nhiều năm, còn lão phụ nhân này là mẫu thân. Còn thiếu phụ xinh đẹp kia là tỷ tỷ Tố Vân của hắn, đã được gả cho một thư sinh nghèo trong thôn, cả hai nhà cuộc sống vẫn còn rất gian nan vất vả.
"Ngưu nhi a, vạn nhất mà ngươi xảy ra chuyện bất trắc không hay, mẹ cũng không sống được nữa...!"
"Mẫu thân, không phải là con đang đứng sờ sờ trước mặt mẹ đây sao?"
Đường Tiểu Đông thở dài, đã chiếm đoạt thân xác của A Ngưu rồi thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm, chấp nhận tình thân và gánh vác việc nhà. Dù sao thì hắn ở tiền kiếp chính là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, bây giờ có một bà mẹ cũng tốt. Còn người chị mặc dù một thân xiêm áo bằng vải thô tự dệt, màu da có chút hơi rám nắng, nhưng tuyệt đối vẫn được coi là mỹ nữ, còn như tên anh rể trên danh nghĩa kia chỉ mong là một người biết điều, dù có là thư sinh thì cũng là tốt rồi.
Quan sát qua cảnh nhà một chút, quả thực là nghèo khổ, hình dung cũng không tưởng là đến mức này.
"Ngưu nhi, ngươi trở về là tốt rồi, để mẹ sang qua mấy nhà bên xem có vay mượn được gì không...?"
Nhìn mẫu thân già cả tóc bạc trắng phơ lập cập định đi ra ngoài, Đường Tiểu Đông trong lòng nghẹn ngào đau xót, vội nói: "Mẹ, không cần đâu, con có tiền đây mà!"
Hắn rút từ trong lòng ra túi bạc rồi đổ một nửa ra trên bàn.
Lão nương nhìn thấy ngân lượng trắng xóa một đống trên bàn, đầu tiên là mắt mũi sáng ngời mừng rỡ, nhưng sau đó sắc mặt trầm xuống, lo lắng hỏi: "Đại Ngưu, đây là...?"
Đường Tiểu Đông cười nói: "Mẹ cứ yên tâm, số bạc này là do con đường đường chính chính kiếm ra đấy!"
"Hảo, tốt quá a, số bạc này để mẹ cất đi, để dành cho ngươi sau này cưới vợ!" Lão nương run rẩy vơ đám bạc vào lòng.
Kháo, đúng là quá nghèo mà, lão tử phải trăm phương ngàn kế kiếm thật nhiều tiền mới được!
Cả nhà hoan hỉ quây quần ăn cơm, có cả người anh rể cũng tới chia vui mừng sum họp, thế nhưng nhìn qua đúng là dạng thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, chắc chỉ biết đọc sách suông mà thôi. Đường Tiểu Đông nhăn nhó cười khổ mãi không thôi, cảm thương cho gánh nặng mà người chị phải mang vác trên vai suốt cuộc đời....
/433
|