Cái cống ngầm này nhiều năm nay không có ai động qua, không chỉ có bên trong nước hóa thành mầu đen mà bên ngoài bụi cũng đóng thành một lớp dày, trên tường hàng thấy một dấu vân tay nhàn nhạt, nếu không chú ý kĩ sợ rằng sẽ không nhận thấy.
Vân nay này là dấu vết rất mới, có thể nói dưới cống nhầm kia là một động nhầm, có thể hung thủ đã cố tình đào sâu thêm, khí lực thật sự có điểm dọa người a.
Đường Tiểu Đông chỉ vào dòng nước trong cống ngầm, mọi người sau khi hội ý, vây quanh lấy cống ngầm đó, hơn mười cây thương chăm chăm chỉ vào mặt đất.
Hai binh sĩ đang giơ cái búa tạ lên định bổ xuống, Lôi Mị nhíu mày nói," Như thế này không ổn, nếu cứ đập tùy tiện như thế thì cái dòng nước thối đó sẽ chảy tràn mặt đất mât!"
"Để đó cho ta."
Đường Điềm chỉ hi hi một tiếng sau đó đoạt lấy cái trường thương của một binh sĩ, hướng về miệng cống ngầm, chỉ nghe tiếng thương chạp vào bức tường một tiếng gọn nhẹ, khi trường thương được rút ra thì một dòng nước den theo lỗ thủng chầm chậm chảy ra ngoài.
Dòng nước đen đó quả là vô cùng hôi hám, không biết nếu trốn ở trong đó sẽ thành cái bộ dạng gì nữa.
Dòng nước hôi hám đó vẫn từ từ chảy ra ngoài, bên của cống hơn 10 cây trường thương dàn trận sẵn sàng tiếp đón địch nhân, Đổng Cương mang theo mấy cao thủ ở phủ Trường An bố trí một phòng tuyến thứ hai, Lôi Mị và Đường Điềm đứng hai bên Đường Tiểu Đông, bên ngoài còn có mấy trăm binh sĩ tạo thành một vòng vây dầy đặc, hung thủ dù mọc cánh cũng không thể thoát được.
Đợi đến khí dòng nước hôi hám kia chảy hết ra ngoài, thì trong cống xuất hiện một âm thanh kì lạ, từng bức tường ở trong cống xuất hiện các vết rạn nứt, tiếp theo đó là một loạt các âm hưởng liên tiếp dội tới, bức tường sụp xuống, từng mảng tưởng mang theo cả thứ nước hôi hám đó bắn nhanh về phía các binh sĩ ở trong đó là cho họ nhất tề không kịp phản ứng kêu thảm một tiếng rồi ngã ra đất.
Cống đổ xuống, trên mặt đất hiện ra một lỗ nhỏ, một đạo nhân ảnh nhanh như điện vót ra, khắp bầu trời xuất hiện hàn quang thật dữ đội, tiếng binh khí rít trong không khí tạo thành một âm thanh kỳ lạ ở gian bếp.
Đông Cường và các cao thủ nhất tề ngưng thần cảnh giới, cá loại vũ khí đồng loạt rút ra, binh linh lật đật xếp thành một vòng cung.
Căn bản chẳng cần đến Lôi Mị, Đường Điểm xuất thủ, hung phạm bị đội lính nhất tề xông lên chế trụ, đem hắn trói cứng lại, hung phạm cuối cùng cũng bị tóm gọn. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Đây là phương pháp mà quan phủ dùng để đối phó với đạo tặc và bọn cao thủ võ lâm, chế trụ mạch môn, các xương tỳ bà đồng loạt bị đạp gẫy, liền đó toàn thân coi như bị gẫy, dù muốn chạy trốn cũng không được.
Việc cấp bách bây giờ là lôi hung phạm đi thẩm vấn, cái loại máu me dọa người này, mấy phụ nữ không tiện nhìn Đường Tiểu Đông liền mang các nàng dời đi, phạm nhân bị tra khảo thở vào thì ít thở ra thì nhiều tiếng rên la gào thét làm cho người ta không khỏi lạnh xương sống.
Như dự liệu của Đường Tiểu Đông, hung thủ là một công tử da thịt mỏng manh, người như thế rất sợ chết, Đồng Cương còn chưa sử dụng tới đại hình, hắn đã không chịu được nhất tề hô cha gọi mẹ, liên tục xin tha, ngay cả những chuyện xấu xa gì hắn cũng phun ra hết.
Người này tên gọi là Lưu Nguyệt Sinh, là một trong đám người bịt mặt, hắn ta đã xui kiến Hạnh Hồng cô nương của Túy Hoa các đem hạ độc vào rượu, sau đó đem Hạnh Hồng chạy trốn về nhà dân.
Sau đó Đồng Cương vì chuyện Cửu phu nhân bị bắt cóc đã lệnh cho binh sĩ lục soát toàn thành, hai người bị dồn ép chạy đến đây, Lưu Nguyệt Sinh ra ngoài kiểm tra, tên đốt kho sau khi trốn chạy trở về nhà, thấy trong nhà xuất hiện mĩ nữ, nhất tề sắc tâm nổi lên, đem Hạnh Hồng cưỡng bức sau đó giết người điệt khẩu.
Khi Lưu Nguyết Sinh trở về thì đã thấy Hạnh Hồng nằm vật ra đất, máu tươi chảy khắp nơi, xem ra là đã chết không còn bàn cãi, hắn cả giận chém chết tên hung thủ kia, cắt bỏ đầu và ngũ chi của hắn (^-^) bởi vì quan binh lùng sục quanh đây gần một nhiều, hắn không kịp chạy trốn, bất đắc dĩ liền chui xuống cái cống ngầm này.
Lưu Nguyết Sinh cùng với bọn người bịt mặt vốn cùng một hội lấy tên là Thiên Huyết Trừ Gian Minh, các thành viên trong ngũ hồ tứ hải đích thực là dị nhân kì sĩ, tổn chỉ rất đơn giản, chính là trừ gian diệt ác, mục địch thực sự là nhằm vào tể tướng đương triều.
Thiết Huyết Trừ Gian Minh vừa thành lập không lâu, người đứng đầu vẫn chưa đề cử ra ai cả, thể gọi là như rắn mất đầu, các thành viên trong hội mỗi người một hướng mội người một phách tự làm theo ý mình, nên ai hành động như thế nào tịnh không thể biết được, hành động bắt cóc Cửu phu nhân hắn không biết cũng như bọn chúng không biết việc hạ độc Đường Tiểu Đông của hắn.
Đông Cương ngầm minh bạch, nếu như phá được cái gọi là Thiết Huyết Trừ Gian Minh này, dù cho không cứu được Cửu phu nhân thì cũng không đến mức mắc vào tội chết, còn như vừa có thể cứu được Cửu phu nhân vừa tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì lại càng thêm hoàn mĩ, gia quan tấn tước, vinh hoa phú quý có thể nói là hưởng không hết.
Chuyện này không thể đê lâu, bắt Lưu Nguyệt Sinh dẫn đường, toàn thành tiến hành lùng bắt lần thứ hai, lúc này có không ít người bị bắt, đều là Lưu Nguyệt Sinh khai ra, toàn là những người liên quan, chứa chấp hung phạm.
Bắt được người, lập tức tiến hành thẩm vấn, vừa đấm vừa xoa, lại lấy tính mạng họ hàng ra uy hiếp, có mấy người tham sống sợ chết, đem mọi thứ cung khai, cũng có tên thả chết không chịu nhận tội, bị phế bỏ võ công, đánh cho gãy hết chân tay, rồi cho vào tử lao trông giữ rất cẩn mật.
Đường Tiểu Đông dùng lực xoa xoa hai ban tay, dựa vào những kí ức lờ mờ, trong lịch sử Lý Lâm phủ là một gian thân chuyên tàn hại trung lương, nhưng được Đường Huyên Tông vô cùng tin cẩn, người này làm quan vô cùng vững vàng phong phong quang quang, không ai dám động, bất quá sau này bị bệnh mà chết, đời tể tướng tiếp theo là...
Đường rồi, Dương Quốc Chung, người này là một người yếu nhược, Lý Lâm phủ mặc dù là gian tướng, lại có thể vững vàng khống chế được đại cục, Dương Quốc Trung là người ngoại trừ tham tiền, một chút tài cũng không có, sự ổn định của lịch sử biến thành loạn lạc là do một tay hắn mà ra, đem triều Đại Đường ngày một xuống dốc.
Biết Lý Lâm phủ là một gian tướng, tự mình là trợ Trụ vi ngược, Đường Tiểu Đông cật lực xoa xoa hai bàn tay, hắn hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, người của Thiết Huyết Trừ Gian Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, mà hắn thì tuyệt nhiên không thể ngồi chờ chết được, ngoài trừ hợp lại ngươi chết ta sống, tựa hồ không thể có lựa chọn khác.
Đã biết địa điểm giam cầm Cửu phu nhân, Đồng Cương xuất lĩnh đại quân vội vã ra khỏi thành, vì phòng ngừa tin tức có thể bị bãi lộ, nên tuy rằng đã có được tin tức, nhưng bốn cửa thành vẫn đóng chặt lại không cho ai xuất nhập.
"Biểu ca, ngươi thế nào lại không đi."
Đường Điềm mày liễu nhíu chặt, lo lắng nhìn ngắm sắc trời.
Đường Tiểu Đông ngáp một cái, lười biếng nói:" Đi? Mà đi đâu?"
Đường Điềm giậm chân nói:" Giờ, Tam thúc có thể đã tới rồi, ngươi... ngươi"
Nhìn thấy bộ mặt lo lắng khẩn chương của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông kích liệt xoa hai bàn tay cười cười không ngớt." Ta lại không nhân ra hắn, cũng không có gì đắc tội với hắn, vì sao lại phải ẩn nấp hắn."
Trong lòng than thầm, cái tên Tam thúc kia đáng sợ như vậy? Xem biểu tình của hai nàng, dường như rất e ngại cái tên tam thúc kia, bất quá hắn cũng chưa nhìn thấy tam thúc bao giờ, lại càng không có gì phi lễ, làm thế nào mà hắn muốn giảng đạo lý cho mình? So với lão hoàng đế còn lợi hại hơn.
Ta kháo, nếu làm cho lão tử nóng mắt lão tử sẽ cho hắn một viên kẹo đồng.
Liên tiếp ngáp, hắn lười biếng nói:" Ta mệt gần chết, giờ phải về ngủ một giấc..."
Hắn ầm ỹ cả đếm, cả người bải hoải, hiện tại toàn thân hắn mềm nhũn chỉ mong có một chiếc giường thật lớn.
Đường Điềm, Lôi Mị song song cản chở lối đi của hắn, trên mặt biểu tình những nét cổ quái, làm hắn không khỏi ngẩn ra, không thể giải thích được:" Các ngươi... muốn làm gì?"
/433
|