Trên lầu vọng xuống những âm thanh lục lọi đổ vỡ, xê dịch đồ đạc ầm ĩ, sau đó một tiếng thét kinh thiên động địa cất lên: "Trời ơi, ngân lượng của ta, tiền bạc của ta, nữ trang của ta…, ông trời giết ta rồi, không có lương tâm mà, ô… ô…"
Dưới lầu một đám nữ nhân ngơ ngác nhìn ngó lẫn nhau, vẻ mặt cổ quái.
Lôi Mị huých khuỷu tay vào người Đường Tiểu Đông, ra hiệu cho hắn bỏ đi thôi.
Đường Tiểu Đông lắc đầu, thấp giọng nói: "Bây giờ Kha Đại tỷ đang gặp phải khó khăn rắc rối, nếu chúng ta bỏ đi ngay lúc này thì liệu có công bằng hợp lý hay không?"
Lôi Mị nhăn mặt, thần tình khó chịu, bực bội nói: "Huynh muốn làm cái gì?"
Đường Tiểu Đông nhún vai, lãnh đạm nói: "Mặc kệ là cái gì, ta chỉ muốn giúp nàng ta chấn chỉnh lại Di Tình lâu thôi."
"Cái gì?"
Lôi Mị nhảy dựng lên, mặt hoa trắng bệch: "Huynh… Huynh… Huynh thật sự muốn làm cho người khác khinh bỉ miệt thị như một con rùa lớn rụt đầu rút cổ phải không?"
Đường Tiểu Đông lại một lần nữa nhún nhún vai, sắc mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh. Trước mắt đúng là một cơ hội tuyệt hảo ngàn năm khó gặp, sao hắn có thể buông tha không biết lợi dụng, nắm giữ chứ?
Vừa nghe thấy Đường Tiểu Đông mạnh miệng khẳng định có biện pháp cứu vãn, chấn chỉnh Di Tình lâu, tiếng xiêm y phần phật vang lên, toàn bộ mười mấy người kỹ nữ đã xúm xít vây quanh hắn mà mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi chuyện.
"Ai, công tử, chàng có biện pháp hiệu quả nào để giúp Kha Đại tỷ không?"
"Ôi a, công tử gia, nói mau đi mà!"
"Ân, chúng ta toàn là nữ tử chân yếu tay mềm, ngoại trừ bán phấn buôn hương thì còn có thể làm gì khác nữa đâu? Không hề có thêm nghề nghiệp gì khác trong tay, nếu làm sao thì chúng ta chỉ có nước ra đầu đường xó chợ ngửa tay xin ăn mà thôi…"
"Đúng a, ta còn muốn cố gắng làm thêm mấy năm nữa, thu thập một món vốn liếng vừa đủ để còn hoàn lương giải nghệ tìm kiếm một lão công hiền lành trung thực a…!"
Đường Tiểu Đông nhìn Lôi Mị, ha ha cười nói: "Đấy nhé, cô có thấy không, vạn nhất mà Di Tình lâu thực sự tan rã, các nàng này chỉ sợ lại chết đói lúc nào không biết trên đường!"
"Huynh…"
Lôi Mị oán giận dậm dậm chân. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Không để ý tới cái nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phẫn nộ như muốn giết người của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói lớn: "Tất cả các ngươi chờ đợi ở đây!"
Nói xong hắn nghênh ngang đi lên lầu.
Tìm thấy một căn phòng rộng lớn lộng lẫy tráng lệ, có điều cảnh tượng trong phòng cực kỳ hỗn loạn bừa bộn lộn xộn, quần áo xiêm y ném đầy ra đất, đồ đạc bàn ghế đổ ngã lỏng chỏng khắp nơi, Kha Vân Tiên đầu bù tóc rối, xiêm y nhàu nát đang nằm co quắp ở một góc phòng, mặt mũi trắng bệch còn vương đầy lệ đau đớn xót xa…
Đường Tiểu Đông ngồi xuống trên chiếc giường to rộng, trên đó còn vương vãi đầy những bộ áo váy ngủ bằng gấm mềm mại, bắt chéo đôi chân, dáng vẻ hết sức uể oải cất tiếng: "Tiền tài chỉ là vật ngoại thân, đã mất đi thì vẫn có thể kiếm trở về mà!"
Bị hắn nói khích, Kha Vân Tiên nhảy dựng lên kêu lên the thé: "Ngươi nói thì ung dung lắm, nhưng đó là tiền của ta, là công sức mồ hôi nước mắt bao năm ky cóp của ta, là…., ông trời hại ta, ô…ô…"
"Đủ rồi đấy!"
Đường Tiểu Đông quát lớn một tiếng, làm cho Kha Vân Tiên đang khóc lóc bị dọa sợ run bắn lên, mặt mũi xanh lè.
Hắn trầm giọng nói: "Nếu ngươi tin tưởng ta, chỉ không quá ba năm ta cam đoan sẽ biến Di Tình viện của ngươi trở thành một tòa thanh lâu lớn nhất Đại Đường này!"
Kha Vân Tiên há hốc mồm miệng, sau một hồi thật lâu mới có phản ứng, vui vẻ nói: "Ngươi nói… chính là sự thật a?"
Nhìn vẻ mặt ung dung tự tin của Đường Tiểu Đông, nàng vội bước tới bên giường, nũng nịu hỏi: "Đường công tử, huynh đài có biện pháp xử lý như thế nào?"
Vừa rồi còn hoa dung thất sắc, dáng vẻ thất vọng bi thương, nỗi đau đớn còn hằn rõ trên mặt, chỉ trong nháy mắt đã biến thành rạng rỡ như hoa nở, tươi tắn rạng ngời, đầu mày cuối mắt long lanh phong tình, trạng thái tình cảm biến đổi thật là quá nhanh.
Đường Tiểu Đông tự tin cười nói: "Chỉ cần tỷ hoàn toàn tin tưởng nghe theo sự an bài của ta, Di Tình viện muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thanh lâu cũng không phải là điều quá khó, hắc hắc!"
Kha Vân Tiên mềm mại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay ngọc khẽ vỗ lên đùi hắn, âm thanh nũng nịu: "Chỉ cần Đường công tử có khả năng giúp Vân Tiên trọng chấn Di Tình lâu, Vân Tiên nhất định sẽ đáp tạ trọng hậu!"
Đường Tiểu Đông cười ha ha: "Nhưng mà khẩu vị của ta lớn lắm!"
Nhìn bàn tay hắn đang xòe ra, Kha Vân Tiên mặt cười chợt tắt, rên rỉ một tiếng: "Năm… Năm nghìn lượng bạc ư…?"
Đường Tiểu Đông lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Năm mươi phần trăm cổ phần!"
"Cái gì?... Cổ phần gì?"
"Cái gì?... Cổ phần gì?"
Thần tình Kha Vân Tiên lộ ra vẻ ngây ngốc khó hiểu, có điều với con số năm mươi phần trăm nàng cũng ẩn ước đoán ra đó là một loại giá cả, mặt lại biến thành xám ngoét, cả trái tim cũng đập thình thịch như trống làng, run rẩy đứng lên.
Chà!
Đường Tiểu Đông văng ra một tiếng, cười tủm tỉm giải thích: "Nói đúng ra là năm mươi phần trăm lợi nhuận!"
"Tức là chia năm- năm?"
Kha Vân Tiên hít một hơi thật sâu, sau một hồi mới thống khổ rên lên một tiếng: "Đường công tử, ngươi… Đến cả mồm sư tử cũng không nuốt nhiều đến thế…"
Đường Tiểu Đông ngả người ra nằm trên chiếc giường thơm ngát của nàng, lại còn vắt chân chữ ngũ rung rung sảng khoái: "Vân Tiên Đại tỷ a, mấy cô nương hồng bài đầu bảng của tỷ đều bỏ chạy hết rồi, nếu muốn một lần nữa tìm kiếm rồi đào tạo bồi dưỡng ra được những con gà đẻ trứng vàng như thế, tỷ bảo phải cần bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu kim tiền đây hả? Mà cho dù tỷ có gây dựng nên vài người như thế, chỉ sợ cũng khó có thể phục hồi lại cảnh tượng làm ăn huy hoàng trước kia, hơn nữa, vạn nhất mà đối thủ kẻ thù của tỷ lại ra tay phá hoại, cướp người như vừa rồi, toàn bộ tâm huyết công lao của tỷ lại chẳng uổng phí ư?"
Đạo lý này làm sao Vân Tiên lại không biết, nếu muốn đào tạo ra một cô nương hồng bài mới tinh thì ít nhất cũng phải tốn một, hai năm trời, mà chưa nói đến dung mạo nhan sắc dáng vẻ tư thái, chỉ cần ít nhất phải tinh thông một môn cầm kỳ thi họa, và nhất là ca múa lại càng phải xuất sắc thông thạo… Còn nữa, quản lý một hồng nhân như thế cũng không phải là việc dễ dàng, đầu tư tất cả thời gian tiền bạc của kỹ viện vào chuyện này thì khẳng định nàng cũng không đối phó tốt được.
"Vân Tiên Đại tỷ, tỷ cứ tính toán kỹ lưỡng xem nào, chỉ trong thời gian ba năm, Di Tình viện của tỷ trở thành đệ nhất thanh lâu của Đại Đường, không nói đến mặt mũi sĩ diện của tỷ có bao nhiêu biến đổi, chỉ cần… ha… ha, chỉ cần nói đến khách nhân tranh nhau kéo đến vui chơi, rồi lợi nhuận thu vào…"
Chia phần năm- năm này cũng không phải là không thể, sắc mặt Kha Vân Tiên đổi từ trắng sang hồng, tâm tình bất định, ngây người rất lâu rồi mới hổn hển thở gấp, giọng điệu bất an hỏi: "Đường công tử, trước tiên chàng cứ nói biện pháp ra xem nào?"
Đường Tiểu Đông ha ha cười lớn: "Vân Tiên Đại tỷ a, nói ra trước thì không linh đâu!"
"Ai da, chàng không lộ ra một chút thì người ta làm sao biết được biện pháp đó linh nghiệm hay không chứ?"
Kha Vân Tiên vặn vẹo eo thon, cả thân thể như muốn xâm nhập vào trong lòng Đường Tiểu Đông: "Nhìn người ta như vậy đã già lắm chưa?"
Nghe thấy thanh âm ôn nhu dịu ngọt lại mang theo mùi vị nũng nịu, chọc ghẹo, mập mờ, trong mũi nồng nàn mùi u hương của cơ thể ngọc ngà, Đường Tiểu Đông trong lòng rung động, đầu óc lơ mơ, tay giơ lên muốn siết chặt vòng eo nàng…
Một tiếng "Hừ!" lạnh lẽo đột nhiên từ bên ngoài truyền đến làm Đường Tiểu Đông chấn động giật thót người, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại.
Ặc, mị công của Kha Vân Tiên thật là lợi hại nha!
Hắn nháy nhó cặp mắt, ra vẻ thần bí cười nói: "Được rồi, ta sẽ hé lộ ra vài điểm vậy, phương pháp của ta có thể nói là từ thời khai thiên tích địa cho đến bây giờ chưa từng thấy qua, chính là đổi mới kỹ năng của ngành kinh doanh thanh lâu này!"
"Đổi mới từ thuở khai thiên tích địa chưa từng thấy qua?"
Kha Vân Tiên thần tình u oán khẽ liếc mắt lườm ra ngoài cửa một cái: "Đó là loại đổi mới sáng tạo gì?"
Đường Tiểu Đông bắt chéo hai chân: "Tóm lại, ta cam đoan làm cho Di Tình viện trở thành đệ nhất thanh lâu là được, có điều trước hết phải xuất ra chút vốn liếng mà sửa sang, cải tạo nhà lầu một chút…"
Bao nhiêu nghi vấn còn chưa hỏi được một câu, mặt hoa của Kha Vân Tiên đã lại nhăn nhúm như quả mướp đắng (khổ qua).
"Ngàn vạn lần đừng nói với ta là không còn tiền đấy nhé!"
Đương nhiên Đường Tiểu Đông biết số ngân lượng nữ trang cất giấu của Kha Vân Tiên đã bị mấy nàng kỹ nữ bỏ đi lấy trộm sạch sẽ, thế nhưng đó chỉ là phần nổi, một bộ phận trông thấy mà thôi, chủ yếu là còn một phần nữa được bí mật cất giấu cùng với những khế ước giấy tờ nhà đất bất động sản, chắc tại một địa phương thần bí nào đó.
"Đường công tử......"
Kha Vân Tiên vặn vẹo thân hình uốn éo như rắn nước, đột nhiên nghĩ đến Lôi Mị đứng ngoài cửa còn đang giám sát, nàng giật mình thối lui một bước.
"Tiền ư, tất nhiên là chàng ứng ra, có thế mới chia phần mỗi người một nửa, chứ nếu để ta xuất ra thì nói đến chuyện chia chác làm gì?"
Đường Tiểu Đông lại cười tủm tỉm, mắt híp lại nhìn Kha Vân Tiên, ánh mắt lại rơi xuống bộ ngực căng tròn cong vút của nàng, ừ một tiếng rồi nuốt nước bọt ừng ực.
"Ai nha, Đường công tử, chàng cũng quá tham lam rồi…!"
Kha Vân Tiên thở dài một tiếng, thần tình u oán đẹp não nùng.
Đường Tiểu Đông lại cười: "Ta tham lam? Nói ta tham lam ư…?"
Ánh mắt hắn gian xảo đảo ra ngoài cửa, cuối cùng lại đóng đinh lên cơ thể gợi tình sung mãn của nàng, vẻ mặt này không cần nói cũng biết nếu bảo hắn là con người tham lam thì không chỉ có Di Tình viện bị chiếm đoạt mà tất cả các nàng đang tụ tập dưới sân đều bị ăn tươi nuốt sống hết…
/433
|