Mỗ tiểu bạch thỏ cảm thấy trái tim mình đập một cách lợi hại, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn đấy. Nhưng tiểu Băng thì sao, nàng ấy học cách hôn người khác giỏi như vậy từ bao giờ? Với ai? Vừa nghĩ tới đây trong lòng hắn lại cảm thấy một trận chua xót. Đây là yêu sao, thì ra khi đã trao trái tim cho ai thì lại khiến con người ta có thể để ý tới từng việc nhỏ của đối phương đến như vậy. Nàng thật sự đã làm hắn rung động sâu sắc, hắn thề sẽ ở bên nàng, bảo hộ nàng cả một đời.
Cho dù sau này nàng có không cần hắn, thậm chí vứt bỏ hắn, hắn cũng sẽ vẫn theo sau nàng. Kể cả nàng có muốn hủy thiên diệt địa, hắn cũng sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện. Không ai dám chắc người sau khi chết có thể luân hồi, cho dù có kiếp sau không biết liệu hắn có còn may mắn gặp được nàng. Vậy nên hắn chỉ biết đời này, kiếp này của hắn đã thuộc về duy nhất một người con gái có tên Ngọc Linh Băng.
Thấy vẻ mặt của tiểu bạch thỏ đáng yêu là rung động triệt để, mỗ sói lai hồ ly nhà ta cực kì hài lòng với kết quả mình thu được. Thì đột nhiên mặt ngọc của mỗ thỏ lại trở nên gượng gạo, cùng buồn phiền, xong lại chuyển thành kiên định cùng quyết tâm. Linh Băng giật mình, chẳng lẽ hắn nghi ngờ mình không sạch, cũng phải, mới cập kê mà kỹ thuật hôn lại ưu tú như vậy, không trách. (Lời của tác giả Miya Yori: thì đúng là đã thực hành chán chê mấy ẻm ở hiện đại mới được thế còn gì.)
Linh Băng hạ tông giọng, một giọng điệu vô cùng chính nhân quân tử, như lão sói xám già lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ cất lời: "Nụ hôn đầu tiên của tiểu Băng dành trọn cho tiểu Hàn. Người phải chịu trách nhiệm với ta đó nha". Nói xong, còn tung mị nhãn như tơ, đôi môi anh đào sưng đỏ do cường hôn người nào đó trông cực kỳ nhiếp hồn đoạt phách.
Được sự đảm bảo của vị thê quân bá đạo, cường hãn, mỗ thỏ nhỏ ngây thơ cứ như được rót mật vào tai. Hạnh phúc, sung sướng cả cõi lòng, nụ cười tươi sáng, rực rỡ, thánh khiết như thiên tiên làm mỗ phúc hắc suýt nữa thì đui mù cả hai con mắt. Linh Băng nàng từ trước tới giờ vẫn luôn là người thuộc tuýp hành động, liền ôm chặt ái nhân vào lòng rủ rỉ: "Sau này không cho phép cười trước mặt người khác. Chỉ được cười trước mặt ta có biết hay không?"
Tiểu bạch thỏ cười híp mắt như ánh trăng khuyết, tủm tỉm đáp: "Đã biết. Sau này tiểu Hàn nhất định sẽ chỉ cười trước mặt tiểu Băng thôi. Nhưng tiểu Băng cũng không được cười trước mặt người khác, nếu không tiểu Hàn sẽ đau lòng".
Linh Băng gật gù đồng ý: "Dĩ nhiên rồi. Người ta yêu nhất là tiểu Hàn mà. Sẽ chỉ cười với mình tiểu Hàn thôi." (Lời của tác giả Miya Yori: uây, đúng là cái đồ lừa gạt con gái...à nhầm con trai nhà lành mà)
Cách đó không xa, một tiểu cô nương mặc bạch y đang dùng sức mà bấm tay vào thân cây đào, nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt vì ghen tỵ và oán hận mà vặn vẹo trông hết sức dữ tợn. Bingo, chính là vị "cọng trà xanh" biểu muội, người sắp sửa trở thành vương phi tương lại của nhị hoàng tử Mộ Dung Quân. Nếu đổi lại là các thiếu nữ khác, giờ này chắc đã sướng quá hóa rồ, ra sức mà làm đẹp điên cuồng. Nếu không thử váy thì lại thử quần, phụ kiện các thứ không tiếc ngân lượng mà mua một đống tùm lum tà la.
Nhưng Ngọc Uyển Lan lại là một trường hợp đặc biệt. Vốn chỉ còn ba ngày ngắn ngủi nữa là cô ả phải rời khỏi Bách Nguyệt sơn trang, rời xa biểu tỷ. Nên muốn tranh thủ cơ hội đến cạnh mà bồi tình cảm thân thiết với biểu tỷ. Cùng biểu tỷ song phi, song túc, thân thân, ái ái, cùng nhau tạo kỷ niệm đáng nhớ, vậy mà lại bị tiện hồ ly nam kia giành mất, ả không cam lòng.
Linh Băng mải yêu thương tiểu bạch thỏ, giờ để ý mới phát hiện thấy có người đang theo dõi. Quát lớn: "Ai? Ra đây mau?"
Một bóng trắng ló ra rụt rè nói: "Biểu..biểu tỷ, là muội".
"Uyển Lan, muội tới đây làm gì". Hừ, cái cọng trà xanh chết toi này, tự dưng lại tới phá đám ta cùng tiểu bạch thỏ âu yếm, thật đáng chết. Cũng may là tỏ tình xong rồi, bằng không Linh Băng nàng nhất định chém ả làm đôi, à không, tốt nhất là hủy thi diệt tích luôn. Dù sao thì các nam chính cũng chưa biết ả là cái con khỉ khô nào. Còn về phần nhị hoàng tử, bồi thường hắn một biểu muội khác là được. Dẫu sao nàng cũng không thiếu biểu muội, mà hắn cũng chưa yêu sống, yêu chết gì với cô ta. Này cũng là nhờ phúc của biểu thúc nàng đi, lão dê xồm này không ngừng nạp một đống thê thiếp. Cũng miệt mài không ngừng chế tạo trẻ con, mà xòn xòn toàn một đám vịt giời. Mãi cũng mới được mụn con trai nối dõi, thì lúc nào cũng đau ốm bệnh tật, chắc tại lão cha quá thất đức nên bị trời khiển trách.
"Chỉ còn hai ngày nữa là muội phải rời xa nơi này, rời ra mọi người. Muội...muội muốn tâm sự cùng biểu tỷ. Không ngờ lại làm phiền tới biểu tỷ. Mong biểu tỷ thứ lỗi cho Lan nhỉ". Lệ châu đong đầy mắt, bộ dáng ủy khuất, yếu ớt, đáng thương, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy như con nai nhỏ bị người dọa sợ.
Nếu là nam nhân chỉ sợ đã kéo cô ta vào lòng mà an ủi rồi, nhưng đáng tiếc bà đây là nữ, nữ đấy có biết không. Linh Băng vươn ngón tay cái trong lòng khen ngợi, rất có thiên phú diễn xuất nha. Nếu bây giờ mà là ở hiện đại thì nàng sẽ ngay lập tức kéo cô ta đến giới thiệu với đạo diễn lão ba. Nhưng đáng tiếc đây lại là ở cổ đại, nàng nhìn cô ta sụt sùi nước mắt dài ngắn chỉ thấy chán ghét, phiền chết được.
Nghĩ vậy nhưng vẫn hòa nhã nói: "Ta không trách muội. Đừng khóc, kẻo người ngoài thấy lại cho ta bắt nạt biểu muội". Linh Băng nàng là ai, nữ ảnh đế nổi tiếng đấy. Muốn diễn trò với bà đây, cô đừng có nằm mơ.
Nghe vậy, "cọng trà xanh" biểu muội cũng rất thức thời mà nín khóc ngay lập tức. Khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn, yêu kiều như hoa bạch lan thanh nhã. Ánh mắt hồn nhiên, chớp chớp, cứ như cái người vừa rưng rưng sắp khóc lúc nãy cùng cô ta một xu cũng không liên quan vậy.
Chậc, biến vẻ mặt cũng nhanh quá chứ, không thua kém mấy bạn diễn cùng nàng ở hiện đại đâu. Cho cô ta một like, cơ mà cái cách cô ả nhìn nàng làm nàng muốn nổi da gà, phải tìm cách đuổi cô ta đi mới được.
Linh Băng nở một nụ cười hoa đào cùng hàm răng chói sáng, hàm răng khiến bao hãng kem đánh răng mơ ước muốn mời mọc quảng cáo. Giả lả nói: "Đáng tiếc, muội cũng biết thân phận của ta là thiếu chủ. Phụ thân lại vừa giao cho ta một nhiệm vụ tối quan trọng, bảo ta phải lập tức thi hành. Vì vậy không thể bồi biểu muội, hy vọng biểu muội sẽ không trách biểu tỷ này".
Uyển Lan bị nụ cười này làm cho điêu đứng, gò má ửng đỏ hàm xuân, bẽn lẽn nói :"Muội nào dám, nếu biểu tỷ bận việc. Vậy Lan nhi xin phép cáo lui, khi khác Lan nhi lại tới thăm biểu tỷ". Một bộ dáng ngoan ngoãn, điềm đạm, đáng yêu, thân thể lung linh, mỹ lệ rời bước nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng lại độc ác, xảo quyệt, thầm tính toán sẽ ra tay với Quách Thần Hàn. Thầm nhủ cho dù nàng có gả đi, cũng không muốn tiện nam kia dính lấy biểu tỷ.
Chà, cô ả cũng có chút vốn liếng đó chứ, không thế thì làm sao mê đảo được các nam chính vốn cũng đã không thiếu các đóa hoa tươi bên cạnh từ trước. Linh Băng thầm nghĩ, nhìn theo bóng dáng biểu muội "cọng trà xanh" đánh giá. Thành công làm người nào đó hờn dỗi, mùi dấm chua nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Cho dù sau này nàng có không cần hắn, thậm chí vứt bỏ hắn, hắn cũng sẽ vẫn theo sau nàng. Kể cả nàng có muốn hủy thiên diệt địa, hắn cũng sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện. Không ai dám chắc người sau khi chết có thể luân hồi, cho dù có kiếp sau không biết liệu hắn có còn may mắn gặp được nàng. Vậy nên hắn chỉ biết đời này, kiếp này của hắn đã thuộc về duy nhất một người con gái có tên Ngọc Linh Băng.
Thấy vẻ mặt của tiểu bạch thỏ đáng yêu là rung động triệt để, mỗ sói lai hồ ly nhà ta cực kì hài lòng với kết quả mình thu được. Thì đột nhiên mặt ngọc của mỗ thỏ lại trở nên gượng gạo, cùng buồn phiền, xong lại chuyển thành kiên định cùng quyết tâm. Linh Băng giật mình, chẳng lẽ hắn nghi ngờ mình không sạch, cũng phải, mới cập kê mà kỹ thuật hôn lại ưu tú như vậy, không trách. (Lời của tác giả Miya Yori: thì đúng là đã thực hành chán chê mấy ẻm ở hiện đại mới được thế còn gì.)
Linh Băng hạ tông giọng, một giọng điệu vô cùng chính nhân quân tử, như lão sói xám già lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ cất lời: "Nụ hôn đầu tiên của tiểu Băng dành trọn cho tiểu Hàn. Người phải chịu trách nhiệm với ta đó nha". Nói xong, còn tung mị nhãn như tơ, đôi môi anh đào sưng đỏ do cường hôn người nào đó trông cực kỳ nhiếp hồn đoạt phách.
Được sự đảm bảo của vị thê quân bá đạo, cường hãn, mỗ thỏ nhỏ ngây thơ cứ như được rót mật vào tai. Hạnh phúc, sung sướng cả cõi lòng, nụ cười tươi sáng, rực rỡ, thánh khiết như thiên tiên làm mỗ phúc hắc suýt nữa thì đui mù cả hai con mắt. Linh Băng nàng từ trước tới giờ vẫn luôn là người thuộc tuýp hành động, liền ôm chặt ái nhân vào lòng rủ rỉ: "Sau này không cho phép cười trước mặt người khác. Chỉ được cười trước mặt ta có biết hay không?"
Tiểu bạch thỏ cười híp mắt như ánh trăng khuyết, tủm tỉm đáp: "Đã biết. Sau này tiểu Hàn nhất định sẽ chỉ cười trước mặt tiểu Băng thôi. Nhưng tiểu Băng cũng không được cười trước mặt người khác, nếu không tiểu Hàn sẽ đau lòng".
Linh Băng gật gù đồng ý: "Dĩ nhiên rồi. Người ta yêu nhất là tiểu Hàn mà. Sẽ chỉ cười với mình tiểu Hàn thôi." (Lời của tác giả Miya Yori: uây, đúng là cái đồ lừa gạt con gái...à nhầm con trai nhà lành mà)
Cách đó không xa, một tiểu cô nương mặc bạch y đang dùng sức mà bấm tay vào thân cây đào, nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt vì ghen tỵ và oán hận mà vặn vẹo trông hết sức dữ tợn. Bingo, chính là vị "cọng trà xanh" biểu muội, người sắp sửa trở thành vương phi tương lại của nhị hoàng tử Mộ Dung Quân. Nếu đổi lại là các thiếu nữ khác, giờ này chắc đã sướng quá hóa rồ, ra sức mà làm đẹp điên cuồng. Nếu không thử váy thì lại thử quần, phụ kiện các thứ không tiếc ngân lượng mà mua một đống tùm lum tà la.
Nhưng Ngọc Uyển Lan lại là một trường hợp đặc biệt. Vốn chỉ còn ba ngày ngắn ngủi nữa là cô ả phải rời khỏi Bách Nguyệt sơn trang, rời xa biểu tỷ. Nên muốn tranh thủ cơ hội đến cạnh mà bồi tình cảm thân thiết với biểu tỷ. Cùng biểu tỷ song phi, song túc, thân thân, ái ái, cùng nhau tạo kỷ niệm đáng nhớ, vậy mà lại bị tiện hồ ly nam kia giành mất, ả không cam lòng.
Linh Băng mải yêu thương tiểu bạch thỏ, giờ để ý mới phát hiện thấy có người đang theo dõi. Quát lớn: "Ai? Ra đây mau?"
Một bóng trắng ló ra rụt rè nói: "Biểu..biểu tỷ, là muội".
"Uyển Lan, muội tới đây làm gì". Hừ, cái cọng trà xanh chết toi này, tự dưng lại tới phá đám ta cùng tiểu bạch thỏ âu yếm, thật đáng chết. Cũng may là tỏ tình xong rồi, bằng không Linh Băng nàng nhất định chém ả làm đôi, à không, tốt nhất là hủy thi diệt tích luôn. Dù sao thì các nam chính cũng chưa biết ả là cái con khỉ khô nào. Còn về phần nhị hoàng tử, bồi thường hắn một biểu muội khác là được. Dẫu sao nàng cũng không thiếu biểu muội, mà hắn cũng chưa yêu sống, yêu chết gì với cô ta. Này cũng là nhờ phúc của biểu thúc nàng đi, lão dê xồm này không ngừng nạp một đống thê thiếp. Cũng miệt mài không ngừng chế tạo trẻ con, mà xòn xòn toàn một đám vịt giời. Mãi cũng mới được mụn con trai nối dõi, thì lúc nào cũng đau ốm bệnh tật, chắc tại lão cha quá thất đức nên bị trời khiển trách.
"Chỉ còn hai ngày nữa là muội phải rời xa nơi này, rời ra mọi người. Muội...muội muốn tâm sự cùng biểu tỷ. Không ngờ lại làm phiền tới biểu tỷ. Mong biểu tỷ thứ lỗi cho Lan nhỉ". Lệ châu đong đầy mắt, bộ dáng ủy khuất, yếu ớt, đáng thương, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy như con nai nhỏ bị người dọa sợ.
Nếu là nam nhân chỉ sợ đã kéo cô ta vào lòng mà an ủi rồi, nhưng đáng tiếc bà đây là nữ, nữ đấy có biết không. Linh Băng vươn ngón tay cái trong lòng khen ngợi, rất có thiên phú diễn xuất nha. Nếu bây giờ mà là ở hiện đại thì nàng sẽ ngay lập tức kéo cô ta đến giới thiệu với đạo diễn lão ba. Nhưng đáng tiếc đây lại là ở cổ đại, nàng nhìn cô ta sụt sùi nước mắt dài ngắn chỉ thấy chán ghét, phiền chết được.
Nghĩ vậy nhưng vẫn hòa nhã nói: "Ta không trách muội. Đừng khóc, kẻo người ngoài thấy lại cho ta bắt nạt biểu muội". Linh Băng nàng là ai, nữ ảnh đế nổi tiếng đấy. Muốn diễn trò với bà đây, cô đừng có nằm mơ.
Nghe vậy, "cọng trà xanh" biểu muội cũng rất thức thời mà nín khóc ngay lập tức. Khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn, yêu kiều như hoa bạch lan thanh nhã. Ánh mắt hồn nhiên, chớp chớp, cứ như cái người vừa rưng rưng sắp khóc lúc nãy cùng cô ta một xu cũng không liên quan vậy.
Chậc, biến vẻ mặt cũng nhanh quá chứ, không thua kém mấy bạn diễn cùng nàng ở hiện đại đâu. Cho cô ta một like, cơ mà cái cách cô ả nhìn nàng làm nàng muốn nổi da gà, phải tìm cách đuổi cô ta đi mới được.
Linh Băng nở một nụ cười hoa đào cùng hàm răng chói sáng, hàm răng khiến bao hãng kem đánh răng mơ ước muốn mời mọc quảng cáo. Giả lả nói: "Đáng tiếc, muội cũng biết thân phận của ta là thiếu chủ. Phụ thân lại vừa giao cho ta một nhiệm vụ tối quan trọng, bảo ta phải lập tức thi hành. Vì vậy không thể bồi biểu muội, hy vọng biểu muội sẽ không trách biểu tỷ này".
Uyển Lan bị nụ cười này làm cho điêu đứng, gò má ửng đỏ hàm xuân, bẽn lẽn nói :"Muội nào dám, nếu biểu tỷ bận việc. Vậy Lan nhi xin phép cáo lui, khi khác Lan nhi lại tới thăm biểu tỷ". Một bộ dáng ngoan ngoãn, điềm đạm, đáng yêu, thân thể lung linh, mỹ lệ rời bước nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng lại độc ác, xảo quyệt, thầm tính toán sẽ ra tay với Quách Thần Hàn. Thầm nhủ cho dù nàng có gả đi, cũng không muốn tiện nam kia dính lấy biểu tỷ.
Chà, cô ả cũng có chút vốn liếng đó chứ, không thế thì làm sao mê đảo được các nam chính vốn cũng đã không thiếu các đóa hoa tươi bên cạnh từ trước. Linh Băng thầm nghĩ, nhìn theo bóng dáng biểu muội "cọng trà xanh" đánh giá. Thành công làm người nào đó hờn dỗi, mùi dấm chua nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
/17
|