Một trường mưa máu, tới bình minh mới chịu ngừng. Mây máu trên trời cũng từ từ tan đi, chỉ còn lại nước mưa trên đất đỏ như máu và mùi máu tanh nồng trong không khí.
Hôm sau, toàn bộ Thương Lan đại lục đều chìm trong khủng hoảng. Trời giáng mưa máu, đó có thể là dấu hiệu của ngày tận thế mà, một vài lão nhân lẩm bẩm nói với người bên cạnh.
Thương Lan đế Tây Môn Nộ rất nhanh liền công khai phát biểu diễn thuyết, ngăn cản lời đồn khuếch tán, lại nói trời giáng mưa máu là hiện tượng bình thường, một đám học giả bên cạnh dẫn chứng đầy đủ, phát biểu kết hợp với công báo, bắt đầu khiến cho tâm lý người ta yên ổn lại một chút, đây chính là một tác dụng cường đại của việc thống nhất bộ máy nhà nước.
Hoàng cung Đằng Long thành, Long Nhất đang vuốt ve cái bụng còn chưa to của Nam Cung Hương Vân, rõ ràng cảm nhận được ở trong đó đang có huyết mạch tương liên đối với hắn.
"Tiểu tử, con ở trong bụng mẹ cho tốt, cũng đừng lăn qua lăn lại đó, đợi lão tử con chiến thắng trở về, sẽ lại cùng con thân thân mật mật." Long Nhất cười ha ha nói.
"Phu quân, bảo bối còn đang ở trong bụng thiếp mà, chàng làm thế nào cũng con thân mật chứ." Nam Cung Hương Vân cười hỏi, toàn thân đều phát ra hào quang ôn nhuận của người làm mẹ.
"Ta cùng với tiểu Hương Vân của ta thân mật, không phải cũng cùng với tiểu tử này thân mật sao?" Long Nhất cười xấu xa nói.
"Dễ ghét." Nắm đấm mềm nhũn của Nam Cung Hương Vân đánh lên người Long Nhất, hô hấp lại trở nên gấp gáp, bởi vì đang mang thai, ham muốn so với trước kia còn phải mãnh liệt hơn vài phần, nhưng nàng biết mang thai ba tháng là lúc nguy hiểm nhất, cho nên nàng không dám làm ẩu. Long Nhất cười rồi ôm lấy người Nam Cung Hương Vân, nữ tử này hôm nay ôn uyển như ngọc, năm đó chính là một đại tiểu thư quen được chiều chuộng. Nghĩ lại lúc trước gặp Nam Cung Hương Vân thì nàng là một tiểu biện tử ngỗ ngược ngang tàng, trong lòng liền cảm khái, thật sự là thời gian như nước chảy mây trôi mà.
Thấy Long Nhất cảm thấn, Nam Cung Hương Vân ngẩng đầu muốn hỏi.
Long Nhất liền đem những ý nghĩ trong lòng nói ra, Nam Cung Hương Vần liền phì cười. Ánh mắt nhìn lại Long Nhất cũng nhu tình như nước.
"Đúng vậy, thoáng cái đã mấy năm rồi, Nỗ Nhi nào còn phải là một tiểu hài tử nữa đâu, hiện tại đã là tướng quân rồi, nghĩ tới thật sự là như nằm mộng vậy." Nam Cung Hương Vân khẽ cười nói.
"Nhân sinh như mộng diệc như huyễn, chúng ta chỉ cần nắm chặt hiện tại, nhất định sẽ hạnh phúc." Long Nhất hôn lên trán Nam Cung Hương Vân.
Hai người đang ôn tồn ngọt ngào. Tây Môn Nộ đã phái người tới.
"Vũ nhĩ, sự tình lần này đều do con an bài." Trong đại điện chật ních người, đều là đỉnh cấp cao thủ của Thương Lan đại lục.
Long Nhất đi lên tới trên điện, nhìn xuống dưới thấp giọng nói:" nhiệm vụ lần này, quan hệ tới sự tồn vong của cả thế giới, trời giáng mưa máu, cũng là dấu hiệu của ngày tận thế, chúng ta phải dập tắt nguy hiểm từ khi nó còn manh nha, mọi người có gan theo ta đi rờ mông hổ một phen không?"
"Có gì mà không dám. Thiên Ma vương thì đáng cái trym gì, nếu sợ cái loại đấy thì thà chui vào bụng mẹ lại đi còn hơn." Một trung niên nam nhân đạt tới cấp kiếm thánh nói lớn.
"Ha ha, cho dù gặp phải ông ba mươi chúng ta cũng đánh cho nó thành một con mèo."
"Thái tử điện hạ. Người nói thế nào thì cứ làm thế đi, Ác Linh Cuồng Pháp Âm lão tử ta không biết sợ cái chó gì cả, nếu nhíu mày một cái thì ta là cẩu tạp chủng."
Nghe được những lời nói cảm tình mãnh liệt của người phía dưới, Long Nhất cười, nói:" nếu mọi người đều đã không sợ, vậy thì nghe ta an bài, từng đội một truyền tống tới Hải Để thành, tới lúc đó ai là anh hùng, ai là cẩu tạp chủng có thể thấy ngay."
Lần này tới Hải Để thành, có Lệ Thanh, Man Ngưu và Hùng Bá. Vua dong binh Mạc Ngôn, Vô Song, Ti Bích, Long Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận, Thủy Nhược Nhan, Lãnh U U, Phong Linh, Lâm Na, dực nhân tộc võ sư Âu Nhã Lạp, tộc trưởng hồ tộc Bối Toa. Nữ nhân của Long Nhất đã đi hơn nữa, thực lực các nàng đều vào loại kim siêu quần, còn lại như Nạp Lan Như Nguyệt còn phải trông coi Nạp Lan đế quốc, Bắc Đường Vũ cần phải áp trận trong quân.
"Tới Hải Để thành, sao có thể thiếu tỷ tỷ." Đột nhiên ngoài điện truyền vào một giọng nữ dễ nghe, một nữ nhân thân mặc đồ đỏ, vai đeo cự cung đi vào, lại chính là Hồng nương tử chia tay Long Nhất đã lâu.
"Hóa ra là tỷ tỷ, tiểu đệ tìm tỷ đã lâu đều không có tin tức." Long Nhất tháy Hồng nương tử chia cách đã lâu, trong lòng lại kinh hỉ một trận, đi tới nghênh tiếp và cười nói.
"Xem ra không nhận lầm đệ đệ ngươi, lên làm thái tử rồi còn không quên tỷ tỷ" Hồng nương tử cười khanh khách, theo đó là một trận sóng ngực dập dềnh, khiến cho nam nhân xung quanh mắt tròn mắt dẹt.
Nói ra thì tin về Hồng nương tử mọi người biết đã nhiều năm rồi, nhưng trong đám người này trừ một vài người ẩn cư còn lại đều là người từng trải, nữ nhân năm đó trở thành thần thoại dong binh cấp S khiến cho nhiều người bàn tán say sưa.
Vua dong binh Mạc Ngôn cùng cấp với Hồng nương tử, tự nhiên không thể thiếu một phen hàn huyên.
"Phu quân, thiếp và nương thân cũng muốn đi, lại có một giọng nói từ ngoài điện vọng vào, Tinh Linh nữ vương và Lộ Thiên Á thân mặc khải giáp đi đến, Tinh Linh nữ vương trên lưng đeo cây cung tìm thấy từ Di Thất thành – tiếng than của đại tự nhiên ( tên kêu vãi )
"Lộ Thiên Á, nữ vương bệ hạ, còn cho rắng hai người không tới nữa chứ." Long Nhất nắm chặt tay Lộ Thiên Á, tặc nhãn liếc qua Tinh Linh nữ vương một cái, ánh mắt mang theo vẻ ái muội đó khiến cho Tinh Linh nữ vương tim đập loạn.
Mà Long Nhất còn không kịp cùng Tinh Linh công chúa dễ thương Lộ Thiên Á nói vài câu tình thoại, liền nghe thấy một tiếng bi bô kêu lớn "phụ thân", trong ngực đã hiện ra một tiểu nữ hài mũm mĩm, toàn thể cao thủ Long tộc quay về Long đảo chuẩn bị đều đã tề tụ, trong đó tự nhiên là không thể thiếu Liễu Nhứ, tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ và Sa Man cùng Thủy Tinh, phu phụ Phạm Đế thương thể cơ bản đã lành cũng tới trợ trận.
Khi toàn bộ mọi người đã đông đủ, toàn bộ Đằng Long thành vang lên tiếng trống trận vang rền khiến người ta nhiệt huyết sục sôi, các binh sĩ trong các đại quân đoàn dàn hàng ngũ chỉnh tề trong sân rộng tại hoàng cung làm lễ tiễn hơn một vạn cao thủ các tộc.
"Thiếu gia, Lưu Ly cũng muốn đi." Tiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp kiên định nhìn Long Nhất. "Để đề phòng vạn nhất, nàng ở lại đi." Long Nhất vuốt ve mái tóc của Lưu Ly nói.
"Nhưng."
"Lưu Ly nghe lời đi."
"Uhm."
Mọi người uống cạn một bát rượu tiễn biệt, chén lớn ném xuống đất, mỗi người hoặc hưng phấn hoặc trầm trọng nhưng đều không có nhìn lại dưới sự thống lĩnh của ma pháp sư đi vào đại điện của truyền tống ma pháp chủ trận.
Truyền tống ma pháp chủ trận trải qua sự khuếch đại của Long Nhất, một lần có thể truyền tống trăm người, cho dù vậy, một vạn người này cũng cần phải truyền tống mấy trăm lần mới đủ, việc này khiến cho Long Nhất không khỏi suy nghĩ, nếu bố trí một cái ma pháp trận có thể truyền tống vạn người, sau này cũng thuận tiện hơn nhiều a. Nghĩ thì hay đấy, nhưng thật sự để bố trí một cái ma pháp trận siêu lớn như vậy thì đơn giản là không có khả năng, sự tổ hợp của ma pháp tuyến điều đòi hỏi phải cực kỳ chính xác, một cái ma pháp trận muốn khuếch đại một trăm lần thì tuyến điều cũng phải khuếch đại một trăm lần, việc này không phải là người có thể làm được.
Nhóm đầu tiên truyền tống tới Hải Để thành chính là Long Nhất và các cao thủ đính cấp của các tộc.
Bởi vì Long Nhất thiết lập ma pháp phân trận tại Hải Để thành là ở mở hoang rộng lớn của Mễ Lạc tộc, ở đó chứa một vạn người không phải khó khăn gì.
"Hải Để thành này quả nhiên thần kỳ." Mộ Dung Bác nhìn làn nước biển và các đàn cá đang bơi lội bị cách ly trên đầu thì cảm thán nói.
"Lão đầu, hay là chờ tiêu diệt xong Thiên Ma vương ông hãy cảm thán đi, ta đi gặp Hải Hoàng, các người ở đây quản lý." Long Nhất nói với Mộ Dung Bác và những người khác.
Khi cao thủ các chủng tộc tại Thương Lan đại lục trong truyền tống trận đang từng nhóm truyền tống tới, Long Nhất đã ngồi đối diện với Hải Hoàng trong Hải Hoàng cung.
"Cao thủ Thương Lan đại lục ngươi dẫn tới rồi chứ?" Hải Hoàng hỏi.
"Đương nhiên, không biết bệ hạ bố trí thế nào rồi?" Long Nhất hỏi lại.
Hải Hoang vung tay một cái, trong tay hiện lên một tấm địa đồ, ông đặt địa đồ lên bàn nói:" đây là địa đồ Hải Để thành, ngươi xem, mấy khối này phân biệt địa bàn của Sa tộc, Cự Kình tộc và Hồn tộc, người của ta sẽ chia ra vây công ba lãnh địa, còn về phần ba chủng tộc hải tộc này, ta sẽ phái một lộ quân đi cưỡng chế.
"Bệ hạ, nơi Thánh Linh cũng nằm trong tầm khống chế của ta, chúng ta phải phái một lộ quân khác mai phục tại cứ điểm dưới lòng đất tại nơi Thánh Linh, sau đó một bộ phận khác có thể thông qua truyền tống trận mà ta thiết lập để trực tiếp đi vào, còn lại tràn hết vào Hải Để sâm lâm, phá hủy bản thể của Thiên Ma vương." Long Nhất chỉ lên nơi Thánh Linh rồi lại chỉ lên Hải Để sâm lâm nói.
"Tốt, vậy thì cứ làm thế đi !" Hải Hoàng gật đầu đồng ý.
"Vậy ta đi an bài cao thủ bọn ta trước, bệ hạ cũng an bài tốt cho nhanh đi." Long Nhất nói rồi chuyền thân ra khỏi mật thất thương nghị.
Hải Hoàng nhìn bóng lưng Long Nhất biến mất trước mặt, đột nhiên cười lạnh, hai mắt lóe lên vẻ âm lãnh. Chỉ thấy ông ta há mồm, một viên màu xanh lục từ trong đó bay ra, lơ lửng trước mặt.
"Long Nhất, ngươi vì sao còn không ngoan ngoãn giao ra Bích Hải thần phách chứ? Hại hoàng hậu của bổn hoàng hương tiêu ngọc vẫn, còn bắt nhốt bảo bối nhi nữ của ta, ngươi xem bổn hoàng phải đối xử với ngươi thế nào?" Hải Hoàng vẻ mặt âm trầm lẩm bẩm nói, tay phải động vào Bích Hải thần phách đang lơ lửng, khuôn mặt dưới sự chiếu xạ của lục mang trở nên vô cùng âm trầm.
Mà Long Nhất ra khỏi mật thân, người ngừng lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười trào phúng, rất nhanh liền biến mất trong Hải Hoàng cung.
/674
|