Quách gia ra khỏi hàng trước, sau đó chậm rãi nói:
- Nghị sự lần này, thông qua sự thương nghị của mọi người ta tổng kết ra những việc sau đây. Thứ nhất, đối với huynh đệ Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất ở Giao Chỉ, áp dụng chính sách trông xem thái độ thế nào, chú ý gắt gao vào sự thay đổi động thái, đợi thời cơ chín muồi, một tay hành động đánh xuống Giao Chỉ, thống nhất Giang Nam. Thứ hai, xuất binh bình định Sơn Việt, không thể để tiếp tục mối tai họa ngầm, có thể an tâm phát triển chuẩn bị tiến công về phía đông Kinh Châu. Việc này thông qua sự đồng ý của mọi người, không cần nhiều lời.
- Thứ ba, tạm thời không can dự vào hỗn chiến ở Trung Nguyên, đánh quân Tào ở Ba Phụ, hiệp thiên tử chưa hầu, tranh đấu hơn thua với Viên Thiệu. Việc này mọi người vẫn còn nhiều suy nghĩ.
Quách gia nhìn quét một vòng, chậm rãi nói.
- Vâng.
Điền Phong khẽ gật đầu, sau đó có chút mê hoặc nói:
- Nói đến đây, hạ quan bỗng nhiên có một giả thiết, cũng muốn luận đàm với mọi người một chút.
Quách gia mỉm cười nói:
- Điền tiên sinh có suy nghĩ gì?
Điền Phong hơi nghiêng người, nhìn Trương Lãng tâm trạng khổ sở nói:
- Chúa công, chúng ta ta coi quân Tào quá lợi hại rồi, chẳng kẽ bọn hắn thật sự có thể tranh được Quan Trung trước mắt Viên Thiệu sao? Thuộc hạ lại không cho rằng Lý Thúc, Quách Tỷ đã khiến cho nhiều người tức giận như thế, tạm thời có thể không nói chuyện. Lúc này Quan Trung còn có Trương Tể thống lĩnh mười vạn tinh binh Thiểm Tây, Trương Tú lại có thiện chiến, lại thêm các danh sĩ quy thuận gần đây khá nhiều. Tào từ xa tới, lại thêm cùng chiến một trận với Lý Thúc, có thể đánh bại bọn hắn hay không còn là vấn đề, hơn nữa Tây Lương Mã Đằng đã chính thức chen chân ở Quan Trung, muốn có một phần trong bát canh ngon, lại thêm Hàn Toại, Trương Lỗ, Lưu Biểu, Tào Tiền Cảnh khó khăn không ít. Giả thiết Diện Châu có sơ xuất, không có lối rẽ, tiến thoái lưỡng nam, trong một thời gian ngắn không thể giành được Quan Trung. Thời gian dài ra, lương thực cạn kiệt, binh sĩ thiếu chí khí, thì sẽ lập tức giải tán, không chiến cũng lập tức tự tan ra. Lùi thôi.Bỏ cái giá lớn như thế, đến lúc ấy khác gì giỏ trúc múc nước công dã tràng, ai cũng không cam lòng.
- Đúng vậy.
Cao Thuận giống như tỉnh mộng, hai mắt lóe sáng lên nói.
Trương Lãng cũng sững sờ, mình cũng không nghĩ được sâu như vậy. Cho tới nay, tiềm thức cho rằng Tào là kẻ địch lớn nhất. Như thế theo lý thường trực sẽ lâm trận không chiến thắng được, nhưng bây giờ theo lời của Điền Phong, Trương Lãng lại cảm thấy quân Tào lệnh cho xây dựng phòng tuyến, nhưng đồng thời không thể không vì uy lực và sự thuyết phục của hắn.
- Haha, không hổ là người chúa công xem trọng. Điền tiên sinh có thể nghĩ đến điểm này, nói rõ rằng năng lực của người đủ liệt vào trình độ cao nhất ở Giang Đông. Không tồi, Tào là cái tên tiềm ẩn nguy hiểm nhất. Nhưng nếu như hắn ngay cả năng lực đối phó cũng không có, căn bản không đáng để chúng ta đối phó.
Quách gia tự phụ nói.
Điền Phong không quan tâm chút nào sự tự cao tự đại của Quách gia, thậm chí tất cả mọi người đều biết rõ Quách gia là một trang lệnh bài lớn nhất dưới tay Trương Lãng. Lại thêm bản lĩnh quỷ thần khó lường.
Điền Phong bình tĩnh nói:
- Thế sao chúa công không thừa dịp hắn bị bệnh, đoạt mệnh hắn?
Quách gia gật đầu nói:
- Thật ra chúa công lệnh cho Trương Liêu phái người đi trợ giúp Lữ Bố, cũng là có dụng ý này, nhưng không có ý muốn khoa trương đến mức muốn nắm lấy Duyện Châu. Bởi vì chúng ta muốn đi sâu vào một chút, cho dù là mất đi Tào, không phải còn có quân Viên Thiệu mạnh hơn sao? Một khi Tào thật sự thất bại, như thế quân phiệt phương bắc đã không có quân phiệt nào có thể khống chế được quân Viên Thiệu. Đến lúc đó vùng Thanh Châu, trực tiếp khai chiến với quân viên, đây là điều bất lợi với sự phát triển bước đầu của chúa công.
- À, thì ra là muốn lợi dụng Tào khống chế Viên Thiệu, sau đó bên ta toàn lực tranh thủ khai thác Giang Nam.
Điền Phong tỉnh ngộ nói.
Chúng quan cũng bắt đầu hiểu ra nhiều, không khỏi cảm thán trước suy nghĩ sâu như biển của Quách gia, xem xét vấn đề vô cùng sâu sắc, thấu đáo.
Hoàn toàn chính xác, với tình huống trước mắt, Viên Thiệu không thể nghi ngờ nữa là đại quân phiệt lớn nhất độc bá phương Bắc, đặc biệt là nhân vật có nguy cơ uy hiếp về sau – Công Tôn Toản. Như thế bởi vì Viên Thiệu đương nhiên muốn phát triển ở vùng Hoàng Hà, như thế kẻ đứng mũi chịu sào chính là Tòa, Trương Lãng vốn dĩ sở hữu Từ Châu cũng là một chiến lược quan trọng. Nhưng bởi vì quân Tào gác ở Duyện Chây, Đông A nhiều như thế, hấp dẫn phòng tuyến của Viên Thiệu, cho nên trong tiềm thức, Tào trở thành kẻ thù số một của Viên Thiệu.
Nghĩ ra vấn đề mấu chốt, mọi người càng thêm khâm phục.
Quách gia tự tin, ánh mắt nhìn qua một vòng, sau đó nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Còn có vấn đề gì sao?
Mọi người yên lặng, Quách gia thỏa mãn khẽ gật đầu nói tiếp:
- Điều thứ ba, cũng là một bước mấu chốt quan trọng, tộc Sơn Việt, bình định Giao Châu, quân ta để tránh phiền phức về sau, trực tiếp xuất binh đánh Dự Châu, nắm lấy Tôn Sách, đại quân chính thức chiến đấu với Lưu Biểu. Trước tiên hãy xuất binh xuống bốn quận Quế Lâm, Võ Lăng, Trường Sa, Linh Lăng, chiếm lấy đại bộ phận khu Trường Gian , củng cố phòng tuyến từ hạ lưu Trường Giang, để cho quân ta có chiến lược càng rộng lớn, đến lúc đó cho dù đánh nhau cũng sẽ có thêm nhiều sự lựa chọn. Càng có thể hình thành một thế bao vây tấn công Nam Quận Kinh Châu và thành Giang Hạ.
Trương Chiêu trầm tư nửa ngày nói:
- Theo thuộc hạ thấy trước tiên vẫn nên xuất binh đánh Tôn Sách, chiếm cứ bốn quận lớn có lợi cho phòng tuyến hai bờ sông Trường Giang. Nhưng khi Tôn Sách mạt diệt chính là thởi điểm xuất quân đánh Lưu Biểu, là một kế sách không không ngoan.
- Đúng.
Quách gia ủng hộ lớn tiếng nói.
- Sau khi chúng ta đánh bại Tôn Sách, mục tiêu của chúng ta tất nhiên là Lưu Biểu.
Quách gia nói nhỏ xuống.
Điền Phong có chút kích động nói:
- Diệt Tôn Sách, chúa công muốn toàn diện tấn công vào thành Kinh Tương, để cho Lưu Biểu ép buộc gặm khối xương cứng. Trận đánh này để cầm cự, bên ta phải nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị cho chiến tranh.
Trương Chiêu cũng hào hứng tham gia vào:
- Không tồi, cho nên quân ta từ giờ trở đi phải làm tốt công tác vật chất quân lương tiền bạc cho binh lính, về mặt tư tưởng phải chuẩn bị tốt cho chiến tranh lâu dài.
Cao Thuận cũng không cam chịu lạc hậu, vô cùng hưng phấn nói:
- Chỉ cần cầm cự được Lưu Biểu, đại quân kìm lại ở Trung Nguyên, trước tiên phải làm tốt các công tác phòng ngự ở thành trấn. Sau đó đại quân chỉ huy về phía Tây, công chiến Ba Thục, hoàn thành kế hoạch phòng tuyến to lớn ở Trường Giang.
- Đúng như thế, đầu Thục lưng Sở đuôi Ngô, chỉ cần thế kế hoạch của chúa công đã có thể thực hiện được. Chắc là tự thời Bàn Cổ Khai Thiên đến nay đây là phòng tuyến có khoảng cách từ điểm đầu đến điểm cuối dài nhất. Có thể nói là từ trước giờ chưa có.
Cố Ung cũng cảm động nói.
- Chỉ sợ cũng không có ai đạt tới, bởi vì cái này đã đạt được tới cực hạn.
Quách gia cũng cảm thán nói.
Mọi người trong một thoáng chìm đắm vào trong kế hoạch to lớn của tương lai, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt hào hứng.
Chỉ có Trương Lãng vẫn giữ sự tỉnh táo nói:
- Muốn phá được Lưu Biểu hơn nữa tiến về vùng Tứ Xuyên thực sự là chuyện vô cùng khoa khăn. Trước hết thực lực vẫn còn đóng ở đó, sau đó càng thêm những dãy núi ngăn trở tầng tầng lớp lớp, đường Thục hiểm yếu. Nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ quân ta khó đi nửa bước.
Quách gia trầm tư nói:
- Việc này không vội, sau này có thể từ từ thương lượng.
Trương Lãng lúc này bỗng nhiên nghĩ tới Hoằng Nông, trong lòng không khỏi mong chờ.
Đến đây, phương châm sau này đi về Giang Đông đã mơ hồ phát triển, hơn nữa đã bắt đầu thay đổi hành động.
Trương Lãng cuối cùng đứng dậy, trậm giọng nói:
- Tốt, mọi chuyện cứ như nhũng gì đã định rồi. Đại quân của Thái Sử Từ và Trình Dục lập tức triệu hồi quân chuẩn bị kế hoạch đánh chiến Sơn Việt.
- Vâng.
- Chuyện này mọi người trở về nhất định phải giữ kín, không được để nước chảy bên ngoài.
Trương Lãng ánh mắt như hổ sắc lạnh nhìn qua một vòng nói.
Mọi người sợ hãi, cung kính nói vâng.
Cuối cùng, một ngày hội nghị cũng giải tán .
Trương Lãng cũng thở dài một hơi, nhớ tới cảm giác ấm áp trong nhà, không khỏi nghĩ đến vòng tay ấm áp của Dương Dung nên quay trở về nhà.
Trương Lãng quay trở về quý phủ, lúc đó có vệ binh lập tức chạy ra thông báo nói:
- Chúa công, có khách từ xế chiều đợi người, bây giờ cũng vẫn chưa đi.
Trương Lãng vô cùng kinh ngạc, vừa định hỏi là ai đã thấy Thái Diễm đi ra từ thính đường.
Trương Lãng tiến đến, nắm lấy bàn tay Văn Cơ quan tâm nói:
- Sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường, chạy đến đây làm gì?
Thái Văn Cơ hạnh phúc liếc nhìn Trương Lãng, thầm trách cứ nói:
- Còn không phải là vì chàng sao?
Trương Lãng ngẩn ngơ, bởi vì bình thường Văn Cơ rất ít khi dùng ngữ khí như thế nói chuyện với mình. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hôm nay cảm giác nụ cười Văn Cơ tỏa sáng, ánh mắt như nước hồ mùa thu, nhất cử nhất động đều khiến cho người ta mê người, lại thêm biểu hiện hờn dỗi ban nãy. Trương Lãng cảm thấy tâm thần dao động, ngược lại không nghe được những gì Văn Cơ đang nói.
Trương Lãng nhìn biểu hiện kiều diễm mà ướt át của nàng. Không khỏi mường ngón tay động đậy, ôm chầm lấy bờ ai thon bé bỏng của Văn Cơ nói:
- Sao thế, mới có nửa ngày không gặp đã nhớ ta rồi sao? haha
Nói xong, Trương Lãng nhìn qua bộ ngực xinh đẹp, cười lên đầy đắc ý.
Văn Cơ càng không thể trách vẻ đào hoa của Trương Lãng, tâm hồn thiếu nữ dễ dàng tha thứ. Nhưng ngược lại những hành động mạnh mẽ của Trương Lãng khiến nàng cảm thấy e thẹn, da mặt lại mỏng như thế, một thoáng phát đỏ lên, xấu hổ đập chân mạnh xuống:
- Chàng muốn làm gì thế, ta hỏi chàng, chàng ở Hoằng Nông đã làm gì với Dung tỷ tỷ rồi.
Dương Dung sững sờ, vốn dĩ tưởng đang nghe cô đùa, không ngờ Văn Cơ nói như thế, không khỏi kỳ lạ hỏi:
- Sao thế Diễm Nhi?
Văn Cơ với sự giúp đỡ của Dương Dung, trông như muốn cái nhau, cái miệng nao nao nhỏ nhắn đáng yêu nói:
- Hỏi phu quân bảo bối của ngươi ấy, xế chiều nay đã có hai mỹ nhân xinh đẹp đến tìm, đến bây giờ còn không chịu đi.
Trương Lãng nhìn Dương Dung, thấy sắc mặt nàng trầm xuống, không khỏi trong lòng âm thầm nói một tiếng:
- Thảm rồi.
Giọt nước mắt của Trương Lãngchảy ra ngọt ngào, cũng không phỉa sợ Dương Dung, Văn Cơ không để ý tới mình, chỉ là không muốn bọn họ phải buồn nhiều vì mình. Mọi người đã cùng nhau trải qua quãng thời gian mưa gió, lại cùng nhau vượt qua gian khổ, Trương Lãngcảm thấy thật sự nợ các nàng nhiều lắm.
Lông mày Dương Dung dựng thẳng lên, bộ ngực phập phồng không ngừng, có thể tưởng tượng ra nàng đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Những giọt nước mắt mang theo chút bi thương, khuôn mặt vô cùng buồn rầu nói:
- Trương Lãngchàng cũng thật quá đào hoa rồi, trong nhà đã có nhiều vợ như vậy còn xằng bật ở bên ngoài, thế này thì hay rồi, người ta đã tìm tới tận nơi. Chàng nói chàng muốn lập nghiệp chúng ta cả ngày chờ đợi lo lắng cho chàng, nghĩ tới lúc bên cạnh chàng, sao tỷ muộn chúng ta lại đến với chàng, chàng làm ta đau long quá.
Nói đến đây mắt phượng hoàng của Dương Dung đỏ ngầu, ngập tràn nước mắt từ trong hốc mắt ùa chảy ra, dường như muốn khóc.
Văn Cơ cũng cúi thấp cái cổ trắng như thiên nga, trong lòng mang theo chút buồn vương tịch mịch, buồn bã nói:
- Phu quân, chàng xem Dung tỷ tỷ đau lòng thế, chàng mau an ủi tỷ ấy đi.
Trương Lãngnhìn khuôn miệng nhỏ nhắn tức giận của Dương Dung, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, lại nhìn Văn Cơ một mình lặng lẽ chấp nhận tổn thương, trong lòng vô vùng đau khổ, tại sao lại có thể như vậy?
Trương Lãngngẫm nghĩ lại ôm chặt lấy hai người, không ngờ Dương Dung tức giận dãy giụa, một chuỗi nước mắt như bị đứt dây tràn ra không thể khống chế nổi. Thân thể Văn Cơ cũng giật giật, cuối cùng cũng chỉ im lặng cúi đầu không nói.
Trương Lãngnhẹ nhàng dùng bàn tay thô ráp lau đi giọt nước mắt thương tâm của Dương Dung, nhẹ nhàng nói:
- Dung nhi, đừng đau lòng. Thật ra mọi chuyện cũng không phải như nàng nghĩ đâu.
Dương Dung không nói gì, ánh mắt mờ mịt như sương mù che qua hai mắt tl, ánh mắt phượng hoàng nói không nên lời đầy thương cảm.
Trương Lãngcẩn thận vuốt ve vệt nước mắt trên khuôn mặt Dương Dung, chỉ có cảm giác lòng đau như dao cắt, khẽ nói:
- Xin hãy tin tưởng ta.
Dương Dung nhìn chằm chằm vào mắt tl, từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy được niềm yêu thương, nỗi nợ..
Dương Dung tuy không nói gì nhưng thân thể mềm mại lại nhích gần về phía tl.
Trương Lãngnhận thấy bèn kéo Dương Dung ôm vào trong lồng ngực.
Nâng khuôn mặt thanh tú khả ái của Văn Cơ lên, vô cùng hy vọng nói:
- Phu quân đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trương Lãngnhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mảnh dẻ của Dương Dung, sau đó cười nói:
- Các ngươi đừng làm khó người ta, hai người tới tìm ta một người tên là Chân Mật, một người tên là Quách Huyên.
- Chân Mật?
Dương Dung hình như có nghe thấy, cố gắng nở nụ cười đau khổ nói. Ngược lại không thể để tâm được vào lời Trương Lãngnói trước đó.
- Ây, các ngươi không phải rất muỗn biết lúc ta ở Lạc Dương, bị thương rơi xuống nước là do ai cứu sao? Hôm nay ta sẽ nói cho các nàng biết, đó chính là Chân Mật và Quách Huyên.
Văn Cơ nhẹ nhàng à lên một tiếng, che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, có chút kỳ quái hỏi:
- Vậy sao bọn họ lại ở chỗ này?
Trương Lãngcười khổ nói một tiếng:
- Chuyện này rất dài dòng…
Trương Lãngmơ hồ nói qua một chút, hai người bấy giờ mới hiểu được.
/380
|