Phong Lưu Tam Quốc

Chương 13+14: Trương Ninh tới

/380


Cam Ninh một cước đá binh sĩ bay ra xa, tức giận nói:

- Sợ cái gì? Lúc trước yêu đạo Trương Giác rải đậu thành binh chẳng qua chỉ là thủ đoạn gạt người nham hiểm, nếu còn ai nói lời trốn chạy thì giết không tha!

Trước uy chấn của Cam Ninh, thuộc hạ của gã lo sợ phập phồng không có ý định chạy trốn nữa.

Cam Ninh thì tướng quân đi đầu làm gương, chỉ cần Trương Lãng không động, gã cũng yên lặng theo dõi tình thế.

Dương Dung nhìn đôi mắt hưng phấn của Trương Lãng, vui mừng hỏi:

- Lão công, không lẽ là Trương Ninh đến?

Trương Lãng gật đầu.

Dương Dung như trút được gánh nặng, thở hồng hộc, thì ra nàng đã mệt lắm rồi.

Trong giây phút hai người nói chuyện thì tình hình lại xảy ra biến đổi. Trong một cánh rừng rậm không xa truyền đến tiếng kim chuông quái dị. Tiếng chuông này rõ ràng khác với tiếng chuông của Linh Đang binh. Thanh âm cực kỳ thánh thót, tiết tấu dồn dập, lúc cao lúc thấp, khi nhẹ khi nặng. Tựa như nhà có thân nhân chết khóc lóc thảm thiết, như oán như than, nức nở rền rỉ.

Đám binh sĩ còn chưa hồi phục tinh thần khỏi nỗi sợ tiếng chuông thì không trung bỗng chốc bay tới mấy chục mũi tên mang theo khói.

Tên rơi trên mặt đất bắt đầu bốc khói lên. Đỏ, trắng, xanh, sương khói các loại màu ở trên không trung bay bổng.

Đám lính bản năng bịt mũi, cho rằng trong khói có độc.

Trương Lãng nhân thời điểm cực tốt này bắt đầu xông lên trước.

Tuy có binh sĩ địch quân phát hiện nhưng không cản được Trương Lãng.

Sương càng bay càng đậm, đến cuối cùng gần như không thấy rõ người xung quanh.

Lúc này, sương mù mông lung xuất hiện hàng đống khô lâu quỷ binh, tóc rối đủ màu đều xõa xuống lưng. Đầu lâu không có mắt, bên trong trống rỗng tối đen đáng sợ, có chảy ra tơ máu dọc xuống mặt. Miệng nhe nanh trắng sắc nhọn, dài tới ba tấc, há ra khép lại, phát ra âm khí tứ tán. Người không có thịt mà là xương cốt trắng bệch và tối đen vô biên. Tay cầm trường phiên khoát kiếm, phiên kỳ thỉnh thoảng lóe ánh sáng xanh biếc như bích lân. Quanh người khô lâu binh sương năm sắc cuồn cuộn thật lâu không tán.

Sương khói đậm đặc mà khô lâu binh thì thực tức là hư, chân chân giả giả, như ẩn như hiện, khiến người ba hồn bảy vía bị hù bay mất.

- Má ơi!!!

Từng tiếng kinh kêu thấu tận trời đánh vào tâm trí Cam Ninh.

Tuy Linh Đang binh hiếu chiến hùng hổ nhưng bị xương khô binh cho hiệu quả thị giác khủng bố đã mất hết ý chí, thành cá nằm trên thớt.

Tình hình biến thành vở hài kịch, khô lâu binh về mặt ý chí toàn diện áp chế Linh Đang binh, chém giết cực kỳ nhẹ nhàng.

Cam Ninh đã tới bờ điên cuồng. Nghe vô số thanh âm quen thuộc, từng tiếng hét thảm, lòng đau như đao cắt. Gã không thể khống chế đôi tay mình nữa, lửa giận bốc cao, xách đại đao xông tới. Gã đặt quyết tâm phải báo thù cho huynh đệ đã chết.

Cam Ninh xông đến một nửa thì trong sương khói bỗng nhảy ra một khô lâu binh. Trái phiên phải kiếm, cả người lấp lánh màu xanh, sương khói bay bổng, chặn đường đi của gã.

Cam Ninh hét lớn một tiếng:

- Bà nội nó! Để ta xem coi ngươi là người hay xương khô!

Gã gầm lên, đại đao dốc sức chém ra, sức mạnh đủ để đánh vỡ đá.

Dường như khô lâu binh bị khí thế của Cam Ninh hù dọa, đứng đó không động đậy, mắt thấy một đao sắp chém xuống. Chỉ mành treo chuông thì khô lâu binh khẽ động đậy, dù vậy nhưng một đao của Cam Ninh vẫn chém vào cánh tay của khô lâu binh. Không có tiếng hét thảm và máu thịt bắn tung như trong tưởng tượng, dường như không có chuyện gì xảy ra cả. Khô lâu binh chỉ âm trầm cười hai tiếng, không thèm nhìn Cam Ninh, từ trên đất chậm chạp cầm lấy cánh tay gắn vào chỗ bị chặt, hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cam Ninh ngây ngốc ra đó.

Khoảnh khắc gã ngây người thì bỗng nhiên tọa kỵ phát ra tiếng hí dài, móng trước mềm nhũn quăng Cam Ninh ngã trên đất.

Cam Ninh ở trên mặt đất lăn một vòng, đưa mắt nhìn thì tọa kỵ đã chết. Khô lâu binh đang từ từ đi tới gần gã.

Cam Ninh lập tức bò dậy, không chút nghĩ ngợi vung đao chém tới.

Lần này khô lâu binh không tránh né, không phải không muốn mà vì Cam Ninh đánh tới quá nhanh, nhanh đến nó không kịp trốn tránh.

Một đao chém xuống, cái đầu khô lâu binh bị chém thành hai ngã trên mặt đất không động đậy.

Cam Ninh thở ra một hơi, thầm nghĩ: mụ nội nó, ngươi đi chết đi!

Cam Ninh đi lên xem rốt cuộc là có chuyện gì, vừa mới khom lưng xuống thì xương khô trên mặt đất bỗng nhảy ra một bóng người, sau đó gã cảm thấy có kiếm phong sắc bén xé gió lao đến, tốc độ nhanh vô cùng chém ngang lưng.

Nếu là người thường thì một kiếm này đủ lấy mạng rồi, nhưng Cam Ninh thì khác. Thời Đông Ngô, gã là chiến tướng hàng đầu dưới tay Tôn Quyền, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn. Gã bản năng xoay eo, cùng lúc đó đại đao múa may, chẳng những đánh bật trường kiếm của kẻ đánh lén, còn chấn đối thủ ra ba mét.

Cam Ninh ngừng lại, ngoài ý muốn phát hiện đối phương là một con người. Tuy sương khói rất đậm nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng của đối phương.

Thật là rõ như ban ngày.

Cam Ninh hưng phấn ngửa đầu cười dài, quát to:

- Các huynh đệ, không cần sợ! Khô lâu binh này là do người giả trang!

Cam Ninh chưa cười xong thì trong sương khói lao ra một chiến mã quái dị. Trước ngựa có một sừng, bốn phía có khinh giáp, mặt sau bốc khói, trong sương mù giống như thần thú bay đến.

Trên lưng ngựa là một nữ tướng.

Mũ giáp đen, đỉnh đầu tước linh, mặc tỏa tử giáp đỏ sậm, thân giáp khắc con phụng rực rỡ đang bay lên. Trong tay cầm đôi tử ngọ uyên ương đinh, một dài một ngắn, đang lấy tốc độ cực nhanh bay tới Cam Ninh.

Đó chính là Trương Ninh!

Khuôn mặt lãnh diễm kia có trụ giáp kỳ lạ nổi bật lộ ra đôi mắt hoa đào ngập nước. Khôi giáp tinh xảo tuy bao vây các yếu hại trên người nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh thon dài đầy đặn.

Trong tay nàng cầm Tử Ngọ Uyên Ương đao hiển nhiên do tinh cương chế thành, tạo hình kỳ lạ bắn ra tia sáng linh lung, khí lạnh lan tràn bốn phía. Đao nhẫn một dày một mỏng vô cùng sắc bén.

Tọa kỵ gầm rống, anh khí bừng bừng, về mặt khí thế thì Trương Ninh không thua bất cứ ai.

Hay cho một nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng.

Cam Ninh còn chưa hồi phục tinh thần, ngây ra như phỗng. Hôm nay có quá nhiều việc khiến gã giật mình.

Nhóm người này rõ ràng là viện quân của Trương Lãng. Cam Ninh đến nay vô cực kỳ tin tưởng sách lược của Chu Du. Nhưng gã không ngờ kế sách cho rằng hoàn mỹ vô khuyết kia đã tính sót một điều, trong giây phút mấu chốt thế này Trương Lãng sẽ ra một quỷ kế như vậy, quân đội ngoài dự đoán của mọi người đánh vỡ cả kế hoạch. Một khi để Trương Lãng chạy trốn, mức độ nghiêm trọng của hậu quả vượt qua khả năng gã chịu đựng. Đáng hận hơn là quân Giang Đông bảo mật quá tốt, trước đó gã không được chút tin tức gì.

Không cho phép Cam Ninh ở đó oán trời trách đất, bởi vì Trương Ninh đã giục ngựa vọt lên.

Uyên Ương đao của Trương Ninh trước tiên làm khó dễ, mượn tốc độ ngựa xông lên ở giữa không trung xẹt qua tia sáng lạnh, vô cùng nhanh nhẹn chém một đao hướng tới vai phải của Cam Ninh.

Cam Ninh hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đối thủ chọn góc độ, thời cơ xuất chiêu, và khí thế hùng dũng đều có thể lọt vào thứ bậc cao thủ hàng đầu, nhưng Cam Ninh không thèm liếc mắt một cái, dựa vào xúc cảm không gì sánh bằng, đại đao tung bay trên không trung bắn ra một mảnh bông tuyết, chính xác đánh bật Tử Ngọ Uyên Ương đao của Trương Ninh.

Dường như Trương Ninh đã đoán trước kết quả này, thuận thế chuyển động, thúc ngựa xoay ngược, Tử Ngọ Uyên Ương đao giơ cao chiến với Cam Ninh.

Cam Ninh không bởi vì đánh trên đất mà bó tay bó chân, cũng không vì đối thủ là một nữ tướng mà khinh thường, càng không vì ác chiến với các cao thủ như Trương Lãng, Yến Minh mà hao hết thể lực. Ngược lại gã chiến ý trào dâng, khí thế hào hùng, đại đao liền tay vung lên, đao phong bắn bốn phía, uy lực mạnh mẽ.

Trương Ninh bị khí thế đối phương bức lùi vài thước.

Cam Ninh nhân cơ hội cướp lại một con ngựa đấu với Trương Ninh.

Trương Ninh không tỏ ra yếu thế, Uyên Ương đao trái phải vung vẩy, trên chĩa trán, dưới chặt cổ tay.

Ngựa của hai người ngươi đến ta đi, kịch liệt đặc sắc vô cùng.

Chiến đấu hơn năm mươi hiệp, Trương Ninh rốt cuộc là phận đàn bà, lực cánh tay kém hơn một cấp, dần có chút bất lực.

Trái lại Cam Ninh càng đấu càng dũng mãnh, chiêu nào cũng tàn nhẫn, đao nào cũng đoạt mệnh.

Lại đấu ba mươi hiệp, Trương Ninh bắt được cơ hội hiếm có đánh lùi Cam Ninh, sau đó chớp mắt ghìm ngựa xoay người bỏ chạy.

Cam Ninh hăng máu lên, quát to:

- Địch tướng chạy đi đâu!?

Gã không chút nghĩ ngợi giục ngựa đuổi theo. Gã đã hoàn toàn quên tình hình ngày càng bất lợi cho đội quân của gã.

Trương Ninh cẩn thận cất đao, tay cầm cung, con ngựa quái dị cố ý chạy chậm chân chút. Mắt thấy Cam Ninh sắp đuổi kịp, Trương Ninh ngoái đầu lại.

*Vèo vèo vèo*

Liên tiếp bắn ra ba mũi tên, tam tiễn liên châu, một mũi đuổi theo sát mũi tên trước, tốc độ cực nhanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cam Ninh quá tự tin vào chính mình, sơ xảy không ngờ Trương Ninh bại lui là giả, ngầm bắn tên mới là thật. Dù gã nhanh chóng né qua hai mũi tên trước, nhưng bất đắc dĩ thế tới quá nhanh, mắt thấy mũi tên thứ ba sắp đâm vào trái tim. Cam Ninh ở trên lưng ngựa di chuyển thân thể, tên trật sang vai phải của gã.

Cam Ninh phát ra tiếng gầm khàn đục, thanh âm lộ ra đáy lòng cực kỳ giận dữ, như là mãnh hổ bị thương. Gã cứng rắn rút mũi tên từ trên vai xuống. Mặc kệ máu chảy ồ ạt, gã lại cầm đại đao, liều mạng đấu với Trương Ninh.

Cam Ninh bị thương, chẳng những không suy yếu sức chiến đấu của gã mà ngược lại càng mạnh.

Anh khôi bao trùm đa phần khuôn mặt Trương Ninh, nhìn không rõ nàng có biểu tình gì. Nhưng từ đôi mắt trong veo có thể thấy ra sự chấn kinh và bất an.

May là trong loạn chiến có một vị tướng chạy sang trợ trận.

Đó là Triệu Vũ đã giết đỏ mắt.

Nàng gần như thành người máu, vốn tỏa tử giáp bạc trắng lóng lánh đều bị nhuộm đỏ. Trên Mai Hoa thương thỉnh thoảng nhỏ giọt máu tươi. Lúc này nàng không phải là Triệu Vũ khiến người vừa hận vừa yêu, mà giống huyết phán quan từ địa ngục, muốn người chết canh ba thì không ai sống qua canh năm được. Theo nàng xuất sinh nhập tử còn có con ngựa trắng, bây giờ nó thở gấp ra khí nóng, có thể thấy nó trùng kích qua lại trong trận chiến đã tới cực hạn.

Triệu Vũ cùng Cam Ninh một đối một, không thấy nàng kém hơn bao nhiêu.

Nhưng thêm vào một Trương Ninh vũ lực không yếu thì tình huống khác đi.

Cam Ninh mới bắt đầu còn vừa công vừa thủ, nhưng từ từ bị Mai Hoa thương của Triệu Vũ, Tử Ngọ Uyên Ương đao của Trương Ninh áp chế, biến thành thủ nhiều công ít.

Khi Cam Ninh bị kiềm chế thì tình hình bên Linh Đang binh ngược lại, khô lâu binh đã hoàn toàn áp chế tình cảnh.

Trương Lãng thở ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng lúc này thả lỏng chút. Bây giờ hắn mới cảm giác người ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay là máu. Có thể cảm nhận được cánh tay hơi tê, thân thể mềm nhũn.

Có phải là sống an nhàn lâu lắm?

Trương Lãng cười khổ.

Sương khói trên chiến trường dần tán đi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng quỷ kêu âm trầm, khô lâu binh lúc ẩn lúc hiện khiến người như vào chốn âm phủ, dựng đứng lông tơ.

Tiếng chuông lúc ngừng lúc vang, còn có ở trên không trung thỉnh thoảng lay động, thanh âm đã không như ban đầu thánh thót nhiếp tâm hồn người. Hiển nhiên Cam Ninh lớn tiếng nhắc nhở không khiến Linh Đang binh hồi phục toàn bộ sức chiến đấu. Chỉ có số ít binh sĩ còn năng lực hành động đang liều mạng chống cự.

Tiếng hét thảm không ngừng lên xuống, khô lâu binh vẫn đang giẫm đạp chiến trận.

Nơi này thật sự thành địa ngục nhân gian.

Trương Lãng chết lặng ngẩng đầu nhìn trời đêm, khi nào thì sao Bắc Đẩu biến sáng như vậy, trời sắp sáng rồi sao?

Cầm lấy con ngựa Hắc Ưng Vệ đưa đến, Trương Lãng, Dương Dung leo lên ngựa.

Tính toán thì tại đây ác chiến đã là một khắc, tin tưởng Chu Du rất nhanh sắp đuổi theo tới.

Nghĩ đến đây, Trương Lãng vẫy đao trong tay, quyết đoán hét lớn một tiếng:

- Tốc chiến tốc thắng, chuẩn bị rút về Tế Dương thành!

Cam Ninh không thể không chấp nhận sự thật thất bại, dù gã cực kỳ không cam lòng, điều này có thể nhìn ra từ khuôn mặt giận dữ đến tái xanh của gã. Đây là từ khi Cam Ninh ra đời tới nay, trước giờ chưa từng thất bại thảm hại đến vậy, vì nó mà gã trả giá trầm trọng. Chu Du giao nhiệm vụ cho gã đã không thể hoàn thành, chính huynh đệ cùng gã ra sống vào chết mười năm đều ngã xuống vô số trong đêm nay.

Nhưng không còn cách nào khác. Ít nhất Cam Ninh còn có chút đầu óc, dù có làm chút sai lầm nhưng cũng khó tránh khỏi.

Cam Ninh chiến đấu với hai nữ tướng, phân tâm nhìn tình thế chiến trường. Khô lâu binh thật đúng là quái dị, phiêu đãng đoàn sáng xanh âm u, mặt quỷ dữ tợn và động tác nhanh nhẹn.

Cam Ninh hét lớn một tiếng, bỗng tăng thêm sức mạnh, đao phong vô cùng tàn nhẫn, đại đao tăng vọt ánh sáng, hóa thành ảo ảnh, không trung vô số ánh đao lấy góc độ khác nhau nhanh chóng phủ xuống Trương Ninh, Triệu Vũ, cực kỳ bá đạo.

Xem ra lần này gã quyết tâm liều mạng.

Triệu Vũ phản ứng cực nhanh, dù đại chiến suốt đêm khiến nàng tiêu hao thể lực nhiều, nhưng trời sinh người tập võ có trực giác nhanh nhạy, khiến Mai Hoa thương của nàng kịp lúc diễn biến ra chín đóa kim mai.

*Đinh đinh đinh!*

Mấy tiếng binh khí va chạm, Triệu Vũ bị chấn đến mắt hoa lên, huyết khí cuồn cuộn. Hiển nhiên nàng chưa nhận định đúng về sức mạnh gấp mấy lần của Cam Ninh.


/380

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status