Phong Lưu Tam Quốc

Chương 26: Hoàng Cái

/380


Hoàng Cái tóc bạc tung bay, cắn chặt răng mạnh vỗ mông ngựa của Tôn Sách. Vốn con ngựa đã bị hù nay bị ngoại lực kích động, tung bốn vó chạy như điên.

Hoàng Cái theo sát phía sau.

Theo thời gian trôi qua, thế lửa chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng hung dữ hơn. Vài dặm cuồn cuộn khói đặc, ngọn lửa dâng tận trời. Trong trận lửa lớn này, đội quân tinh nhuệ của Tôn Sách bị thương vong trầm trọng, tổn thất ít nhất hơn phân nửa sức chiến đấu, mà có thể trốn ra đều bị bỏng các loại, sức chiến đấu giảm phần lớn.

Nhưng sự việc chưa kết thúc. Khi những binh sĩ này tìm được đường sống trong chỗ chết chợt phát hiện có một con suối, hưng phấn kêu la, không quan tâm gì khác, ai cũng nhảy vào trong suối, muốn mượn nó trừ đi cảm giác cháy bỏng. Có người còn cởi xuống giáp.

Đang lúc chúng vui sướng ông trời không tuyệt đường người thì từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa. Tiếp theo, quân Giang Đông như thủy triều từ hai bên núi đồi tuôn ra.

Quân Tôn Sách trở tay không kịp, ngay tại chỗ bị giết một đống, máu nhuộm đỏ con suối, xác chết trôi lềnh bềnh trên nước.

Từ bên trái là Cao Thuận tay cầm danh khí "Hãm Trận". Gã mặc giáp da, cùng thê tử Trương Sở lĩnh ba ngàn binh mã, một đường khí thế hừng hực, ai chắn liền ngã.

Hàng tướng cũ của Viên Thiệu là Lý Phong, Kiều Nhuy cũng lĩnh ba ngàn binh sĩ từ đường nhỏ phía bên phải chạy xéo vào.

Quân Tôn Sách sớm đã hỗn loạn, sĩ khí giảm tới đáy cốc, hai quân vừa giao tranh thì lập tức ngã rạp, đa số chạy trốn tứ tán.

Cao Thuận trái chọt phải đâm, mắt sắc chợt quá to:

- Tôn Sách, chạy đi đâu!

Các tướng phấn chấn tinh thần, đi theo Cao Thuận xông về một hướng.

Cho dù Tôn Sách có võ nghệ cao cường thế nào, xông ra lửa đầy trời thì khuôn mặt tuấn tú đã đen như than, bộ giáp trên người có nhiều vết khét, bây giờ đâu có lòng chiến đấu nữa, vừa đánh vừa lùi.

Mắt thấy Cao Thuận sắp đuổi kịp, một trong ba vị tướng trung thành của Tôn Kiên là Hoàng Cái đứng ra, lĩnh vài trăm người tử chiến đoạn hậu.

Cao Thuận cười nhạt hai tiếng, chỉ huy "Hãm Trận Doanh" không ngừng trùng kích địch quân, mình thì cầm "Hãm Trận" đấu với Hoàng Cái. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Hoàng Cái nâng cao tinh thần, danh khí "Trứ Hỏa Thiết Tiên" trong tay ra một chiêu "dã mã phân tông" đấu với vợ chồng Cao Thuận.

Vợ chồng Cao Thuận mặc kệ đạo nghĩa giang hồ, hai người đấu với một mình Hoàng Cái.

Hoàng Cái đơn độc đấu thì chưa chắc thua ai, nhưng vợ chồng Cao Thuận bắt tay nhau chiến đấu, uy lực vô biên. Dù Hoàng Cái dũng mãnh nhưng không thể sánh bằng.

Đến đi ba mươi hiệp, Hoàng Cái chẳng những không thể đánh lui đối thủ mà còn bị kẹp chặt không thể trốn thoát.

Cao Thuận thấy tuổi Hoàng Cái ngang ngửa mình mà đã tóc bạc râu trắng thầm lấy làm kỳ, lại thấy roi sắt trong tay gã cực kỳ bá đạo.

Gã lui ngược ra sau, vung đao ghìm ngựa, quát to:

- Tướng kia là ai đó?

Hoàng Cái vung tiên đánh lui thế công của Trương Sở, nghe thế liền đáp:

- Ta chính là Hoàng Cái.

Cao Thuận khen rằng:

- Thật là bậc anh hùng.

Hoàng Cái không đáp lời, chiến đấu kịch liệt với Trương Sở.

Cao Thuận không tham gia mà ở một bên trêu chọc bảo:

- Hoàng Cái, ngươi nên sớm đầu hàng chúa công của ta đi. Ta thấy ngươi võ lực không yếu, là một nhân tài khó được, nếu hôm nay giết ngươi thi thật là đáng tiếc.

Hoàng Cái tức giận nói:

- Nghịch tặc đừng quá huênh hoang! Muốn Hoàng Cái đầu hàng hãy trước hỏi "Trứ Hỏa Thiết Tiên" trong tay ta đồng ý hay không đã!

Cao Thuận lạnh lùng quan sát. Quả nhiên gã cố ý ở một bên khiêu khích, Hoàng Cái phân tâm, kết quả bị Trương Sở liên tục tấn công buộc chân tay luống cuống, thủ nhiều hơn công. Lúc này Cao Thuận xem trúng thời cơ, giục ngựa xông vào. "Hãm Trận" như rồng bay khỏi biển, tựa chân trời góc biển.

Hoàng Cái kinh sợ, không ngờ Cao Thuận lao tới nhanh như vậy, mắt thấy "Hãm Trận" sắp xuyên qua áo giáp, Hoàng Cái chỉ có thể cứng rắn di chuyển thân thể trên lưng ngựa. Tuy rằng né qua một chiêu đoạt mệnh của "Hãm Trận" nhưng bị Trương Sở một cước đá bay xuống ngựa.

Hoàng Cái thuận thế liên tục lăn hai cái, định đứng dậy thì thấy mũi thương chói sáng của Cao Thuận đã cách yết hầu không đến hai tấc.

Hoàng Cái ngây người.

Lúc này binh sĩ đứng bên cạnh cùng ùa lên, lập tức đè Hoàng Cái xuống đất, trói gô.

Tôn Sách không biết Hoàng Cái bị bắt giữ, gã mang mấy chục thân vệ binh, biểu tình ngơ ngác không có mục đích chạy trốn, tựa như chó chết chủ vô cùng chật vật. Cái lúc Trương Lãng đánh chiếm Thọ Xuân, gã khí khái anh hùng không ai bì nổi so với nay thì khác xa.

Không biết đã chạy bao lâu, dần dần Tôn Sách giảm tốc độ vó ngựa. Lúc này miệng tọa kỵ của gã đã sùi bọt mép, mấy lần suýt ngã ra đất. Đêm nay hành quân, kịch chiến, chạy trốn, đừng nói là ngựa, thuộc hạ binh sĩ sớm tới bờ vực tan vỡ. Chính Tôn Sách cũng cảm giác đầu váng mắt hoa, lao tâm lao lực quá độ, không còn phong thái lúc trước nữa.

Lúc này, có một binh sĩ kinh sợ kêu lên:

- Chúa công, tình hình không tốt! Đỉnh núi đằng trước dường như có cờ của quân địch!?

Tôn Sách giật mình ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện mình và binh sĩ chẳng biết từ khi nào đã đạp trên đường chính. Không xa trên đồi bay vô số cờ phướn, xem màu sắc thì rõ ràng không phải phe ta. Mặt Tôn Sách xám như tro tàn, đôi mắt vốn vô thần biến càng tối tăm, nói:

- Đất này đã gần Điêu Dương, đằng trước chắc là lính gác canh phòng của Trương Lãng.

Lúc này, một binh sĩ mặt đầy vui sướng nói:

- Chúa công, bên này có con đường mòn!

Tôn Sách đánh rùng mình, lại là một đường mòn? Có phải là còn có phục binh không?

Xem ra Tôn Sách đã bị Quách Gia hỏa thiêu đốt sợ.

Tôn Sách vắt óc suy nghĩ, nếu bây giờ đi theo đường chính, khỏi phải nói, chắc chắn sẽ ngay mặt đánh với quân Trương Lãng. Lấy trạng thái quân đội của gã, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Còn nếu rút đi thì lo lắng mặt sau có truy binh đuổi tới.

Phút chốc Tôn Sách không quyết định được, hoang mang cúi đầu.

Nếu như có Chu Du thì chắc chắn y sẽ có cách, Tôn Sách mơ tưởng.

Lúc này có một binh sĩ từ đằng sau ôm đầu chạy lật đật tới, thở hồng hộc nói:

- Chúa công, địch quân ở đằng sau đuổi theo!

Lá cây thu bên cạnh dường như không cảm giác được điều gì, từng chiếc lá rơi xuống.

Tôn Sách rét lạnh từ đầu đến chân, tai như nghe tiếng gót sắt đạp đất, sấm đánh ngang tai, lại như cảm giác được mặt đất không tự nhiên rung rinh.

Đuổi tới rồi sao? Tôn Sách bất lực nhìn thuộc hạ của mình. Bây giờ nên làm sao đây? Gã ủ rũ nghĩ. Thiếu đi Chu Du, Lỗ Túc, bây giờ không có cả một người để bàn bạc, nghĩ cách. Nhìn đám binh sĩ kinh hồn táng đảm nhìn mình, Tôn Sách thầm than: thôi.

Gã đặt quyết tâm, lệnh binh sĩ đi hướng ngã rẽ bên cạnh. Đã tới nước này, chỉ có thể liều mạng đánh cược.

Tuy Tôn Sách ra quyết định nhưng trên đường đi cứ phập phồng lo sợ, thấp tha thấp thỏm, dường như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.

Đi không bao lâu, Tôn Sách rốt cuộc chứng thực trực giác của mình, gã đã lựa chọn sai lầm.

Đường nhỏ gập ghềnh khó đi, Tôn Sách và binh sĩ của gã khó khăn vất vả rốt cuộc vượt qua một khe rãnh, lại quẹo cua, lúc này trước mắt trống không, một con đường nhỏ kéo dài đến tận cùng rồi bị núi non trùng điệp ngăn chặn. Hai bên có vô số sườn dốc và rừng cây.

Tôn Sách mừng rỡ, chỉ cần tiến vào sơn mạch, mượn vùng núi yểm hộ che giấu chính mình thì địch quân không thể đuổi theo nữa.

Nhưng chưa đợi Tôn Sách vui mừng xong thì binh sĩ lại truyền đến tiếng kêu thống khổ:

- Tiêu rồi!

Tôn Sách lấy làm lạ liếc binh sĩ, phát hiện binh sĩ ngây ngốc nhìn phía bên phải.

Tôn Sách thuận theo tầm mắt nhìn lại, phát hiện trong rừng rậm bên phải chậm rãi đi ra một hàng nhân mã, chắn chính giữa con đường.

Cờ xí rực rỡ đón gió tung bay, mặt trên viết chữ "hoàng" mạnh mẽ như rồng bay lượn.

Đi đầu là một tiểu tướng mặc cẩm bào, mi thanh mục tú, dáng người hơi gầy nhưng tay cầm một thanh Lê Hoa đại đao.

Mặt sau đầy nhóc binh sĩ, thấy họ y giáp sáng choang, tinh thần phấn chấn, Tôn Sách biết đội nhân mã này chuyên môn chờ mình đã lâu.

Đầu óc Tôn Sách giờ phút này trống rỗng.

Đằng trước bị chặn, đằng sau có truy binh, chỉ sợ mình chắp cánh khó bay.

Hoàng Tự đơn độc một ngựa đứng đằng trước nhất, Lê Hoa đao chỉ vào Tôn Sách ở phía xa, lạnh lùng nói:

- Tôn Sách, Hoàng Tự phụng lệnh của quân sư tại đây chờ đã lâu. Ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ta có thể ở trước mặt quân sư nói tốt vài câu cho ngươi, giữ mạng nhỏ của ngươi.

Tuy Tôn Sách sa sút nhưng xương vẫn rất cứng, lớn tiếng đáp lại:

- Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ? Tôn Sách chưa từng để ở trong lòng! Hơn nữa bằng nhân vật vô danh như ngươi muốn giữ bổn tướng quân? Hãy coi lại bản lĩnh của mình đã!

Hoàng Tự hừ một tiếng, vô tình đả kích nói:

- Nếu là bình thường thì tất nhiên Tôn Bá Phù đến đi tự nhiên, tại hạ không thể làm gì được ngươi. Nhưng bây giờ, ta không tin ngươi có thể trốn lên trời. Không lẽ ngươi có ba đầu sáu tay?

Hoàng Tự nói xong không dông dài nữa, vung tay, đại quân ồ ạt tuôn ra.

Gã hét lớn:

- Đám người các ngươi còn chưa biết tình thế trước mắt sao? Đầu hàng sẽ không giết!

Binh sĩ của Tôn Sách ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mặt đầy bất đắc dĩ.

Tôn Sách vốn định khích lệ binh sĩ liều chết đến cùng, nhưng lúc này Hoàng Tự lạnh lùng cao giọng nói:

- Tôn Sách, không lẽ ngươi muốn đấu tranh giãy chết ư? Muốn để đám binh sĩ của ngươi chết oan chết uổng? Nếu ngươi là người thông minh thì nên bỏ binh khí xuống, vậy thì binh sĩ thuộc hạ của ngươi có lẽ còn một con đường sống để đi. Nếu không, hôm nay chẳng những ngươi khó thoát chết, ngay cả thuộc hạ binh sĩ của ngươi sẽ vì hành động của ngươi mà trả giá cả mạng sống. Ngươi có thể không cần gì hết, nhưng chẳng lẽ binh sĩ của ngươi không có cha mẹ, con cái sao? Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát?

Lời của Hoàng Tự đánh trúng yếu điểm của Tôn Sách, ngay cả thuộc hạ binh sĩ của gã dường như bị gợi lên cảm xúc nhớ nhà, ai cũng tâm sự nặng nề. Vốn Tôn Sách là người cực kỳ trọng tình nghĩa, nếu không thì sẽ không vừa nghe Chu Du xảy ra chuyện đã choáng váng đầu óc, sau đó trúng kế sách của Quách Gia. Bây giờ bị Hoàng Tự nói ra thì lập trường bắt đầu dao động.

Tôn Sách nhìn lại huynh đệ theo mình vào sinh ra tử, trên mặt họ buồn rầu, sĩ khí giảm thấp, không còn sức chiến đấu nữa.

Tôn Sách đè ép xúc động trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

- Các huynh đệ, Tôn Sách thật sự quá ích kỷ, đã liên lụy các ngươi.

Binh sĩ không ai lên tiếng, chỉ cúi đầu.

Tôn Sách tuyệt vọng, lồng ngực không còn một chút hy vọng.

Gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng Tự, thản nhiên nói:

- Hoàng Tự, ngươi có dám đấu với ta một trận không? Nếu ta thắng thì hy vọng ngươi có thể tha cho huynh đệ dưới tay ta. Tôn Sách thì muốn giết muốn chém tùy ngươi. Nếu Tôn Sách thua, vậy không cần nói gì cả, ngươi muốn gì thì tùy.

Hoàng Tự lạnh lùng nói:

- Bây giờ ngươi đã không có tư cách khiêu chiến với ta.

Tôn Sách tức giận quát:

- Không lẽ ngươi sợ ta!?

Hoàng Tự vỗ ngựa xông ra, cười dài nói:

- Nếu là bình thường thì Hoàng Tự sẽ rất mong chờ đấu một trân, nhưng giờ phút này, không cần đánh cũng biết ai thắng ai thua.

Tôn Sách giận dữ bật cười, nói:

- Giọng điệu thật cuồng vọng.

Hoàng Tự tiện tay vung Lê Hoa đao, nói tiếp:

- Tôn Sách, tuy ngươi là địch thủ nhưng kính ngươi là anh hùng, thôi được, ta đồng ý điều kiện của ngươi. Nhưng người đừng vội mừng, bởi vì người cuối cùng chiến thắng chắc chắn là ta.

Tôn Sách nghiến răng ken két, từ khi nào thì gã bị người khinh thường như vậy. Gã đang định mở miệng, chỉ nghe Hoàng Tự quát to:

- Người đâu, thay ngựa cho Tôn Sách!

Tôn Sách ngẩn ra, bản năng cúi đầu nhìn hoa tông mã yêu quý của mình. Nó không ngừng sùi bọt mép, đôi mắt vô lực khép hờ, Tôn Sách thế mới cảm giác mình ở bên trên lung lay sắp ngã. Chắc là con ngựa đã chống đến cực hạn, không thể chịu nổi trọng lượng của mình nữa, sắp ngã xuống.

Tôn Sách lòng đầy mờ mịt. Hoa tông mã là di vật của Tôn Kiên, gã cực kỳ trân trọng, bây giờ rốt cuộc đi tới cuối.

Hoàng Tự yên lặng chờ Tôn Sách đổi ngựa xong, ánh mắt như điện nói:

- Tôn Sách, trận chiến đấu giữa ngươi ta vốn không cần thiết. Nhưng vì kính ngươi là nhân vật anh hùng, Hoàng Tự cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trở về bị chúa công trách mắng. Vậy chúng ta hãy buông tay đánh một trận đi!

Tôn Sách nắm Thiên Lang thương, ngựa dưới thân mạnh mẽ tung vó, cả người phấn chấn tinh thần.

Gã giục ngựa xông lên, cất cao giọng:

- Hoàng Tự, cẩn thận!

Trường thương dùng sức giơ lên thương mượn ngựa trùng kích đâm tới.

Hoàng Tự nhìn trong mắt, thầm lắc đầu. Nếu là bình thường, Tôn Sách sử dụng chiêu này chắc chắn là khí thế như sét đánh, nhưng bây giờ thiếu sức lực, dù là cách ra chiêu hay góc độ đều khuyết thiếu chút gì. Tuy rằng nhìn thì thế công vẫn mạnh mẽ nhưng rõ ràng không có khí thế bá vương như Trương Lãng. Nếu Tôn Sách cứ ở trạng thái này, Hoàng Tự tin tưởng không thành vấn đề.


/380

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status