Phong Lưu Tam Quốc

Chương 53-56: Trần Võ

/380


Trần Võ cao thước bảy, mặt vàng mắt đỏ, bộ dạng cực kỳ quái lạ cũng bước ra khỏi hàng. Dù gã là võ phu, bộ mặt cực kỳ đáng sợ, nhưng Trần Võ làm người vui tính, tính tình ngay thẳng, rất tốt ở chung.

Trần Võ than vãn rằng:

- Đánh nhiều năm như vậy, chưa từng buồn bực như hiện tại. Rõ ràng kẻ địch ở trước mặt, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lại không có cách nào. Chúa công cũng thật là, để làm chi không phái Chu Du tướng quân giết tới Ô Lâm cho rồi, cũng để chúng ta trút giận.

Các vị tướng tuy không dám đồng ý Trần Võ oán thầm Trương Lãng, nhưng cũng không ra tiếng phản đối, hiển nhiên gã nói trúng trái tim mọi người.

Chỉ mình Trình Dục mặt sa sầm, vẻ âm trầm tràn đầy khuôn mặt.

Gã hừ lạnh, nói:

- Nếu trong lòng Tử Liệt đã bực mình thì bổn thái thú đặc biệt cho ngươi nghỉ ngơi, để ngươi về Mạt Lăng giải buồn. Đợi kết thúc cuộc chiến công phòng Hạ Khẩu rồi lại gọi người về nhập quân, như vậy chắc ngươi không buồn bực nữa chứ?

Trần Võ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng:

- Thái thú đại nhân, tuyệt đối không được! Để ta nhàn rỗi ở nhà thì chẳng bằng giết ta cho rồi!

Nói xong bàn tay to lén túm y giáp của Chu Thái bên cạnh, hy vọng gã nói giúp giùm mình. Chu Thái dù cũng là kẻ thô lỗ nhưng rõ ràng khinh thường việc Trần Võ oán trách Trương Lãng, nghiêng đầu đi, phớt lờ động tác nhỏ của Trần Võ.

Trần Võ sốt ruột muốn chết, mặt đỏ hồng, suýt chút gào la.

Các vị tướng nhìn thấy thì cười thầm trong bụng, nhưng không ai dám ra tiếng giúp gã.

Trần Võ mặt như đưa đám, cực kỳ ủ rũ.

Đang lúc Trần Võ còn muốn cầu xin Trình Dục thì người kia không có tâm tình trêu chọc nữa, nhàn nhạt nói.

- Được rồi, ta không lập lờ với các ngươi nữa. Mới nhận được tin, Tôn Sách tướng quân dẫn năm ngàn nhân mã giết tới Bồ Kỳ, còn ước hẹn thời gian với chúng ta, chuẩn bị tấn công Ô Lâm, thời điểm sẽ là sáng hôm nay.

- A ô!

Trình Dục vứt dứt lời, trong hội trường lập tức vang tiếng hoan hô rầm trời.

Tuy mọi người sớm có chuẩn bị, nhưng tin tức đến quá đến đột ngột, khiến họ rất là vui vẻ.

Một vị tướng hưng phấn, cảm thán nói:

- Chúa công đúng là sáng suốt mà!

Một vị tướng khác kiềm không được nịnh nọt bảo:

- Chúa công đã sớm biết thiên cơ, nắm chắc trong tầm tay rồi.

Một vị tướng khác điên khùng bảo:

- Chúa công giỏi quá, ta yêu ngươi chết mất!

Trình Dục nhìn đám tướng sĩ bên dưới hưng phấn hỗn loạn, quát to:

- Yên lặng!

Trình Dục dùng ngón tay chỉ vào Trần Võ, mắt đỏ lên tức giận quát:

- Ngươi!

- Có mạt tướng!

Trần Võ nâng cao tinh thần, lòng mừng như điên. Sẽ do ta xung phong hả? Ha ha, sướng chết mất!

Vốn khuôn mặt căng cứng của Trình Dục bỗng chuyển thành bộ dạng gian thương, không ngừng cười nham hiểm nói:

- Trần Võ, bởi vì ngươi nói năng lộn xộn, còn xúc phạm chúa công, đặc biệt lệnh ngươi dẫn ba ngàn binh sĩ canh gác Hạ Khẩu đại thành. Nếu có sai sót thì mang đầu đến gặp ta!

*Bùm!* một tiếng.

Trần Võ ngã quỳ xuống đất, vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Dục, ngơ ngác.

Nửa ngày sau gã lấy lại tinh thần khỏi đả kích, thê thảm tru lên:

- Thái thú, thuộc hạ không thủ thành đâu! Ta phải ra thành giết địch a a a!!!

Trình Dục cười lạnh nói:

- Trần Võ, không trừ quân chức của ngươi là đã cho mặt mũi lắm rồi, ngươi nên biết thỏa mãn đi.

Các vị tướng sĩ đánh rùng mình, nhìn Trình Dục treo nụ cười nhạt, toàn thân bỗng nổi da gà, đồng lòng cho rằng, Trình Dục là cái tên cực kỳ âm hiểm xảo trá, sau này tuyệt đối không thể đắc tội.

Trình Dục mặc kệ tướng sĩ bên dưới có ý tưởng gì, nói tiếp:

- Mới rồi ta đã bàn bạc với Điền đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tướng quân lĩnh thuộc hạ của mình, sẵn sàng tùy thời chiến đấu.

Các vị tướng cùng vang dội nhận lệnh.

Trình Dục uy phong quát:

- Chu Nhiên đâu?

- Có mạt tướng!

Một vị tướng lĩnh thoạt trông tuổi không quá hai mươi bước ra khỏi hàng.

- Ngươi lập tức chuẩn bị năm ngàn tinh binh thủy thượng, xuôi dòng mà lên, dừng ở Thạch Lâm ki. Nếu phát hiện Hán Dương có thủy quân đến thì tuyệt đối không thể bỏ qua!

- Mạt tướng rõ!

Chu Nhiên nhận được mệnh lệnh vẻ mặt mừng rỡ, vui vẻ bước nhanh như bay đi ra.

- Chu Thái!

- Có mạt tướng!

Chu Thái nghe đến tên mình, mắt biến sáng ngời.

Trình Dục quả quyết nói:

- Ngươi điểm một vạn thủy quân, sáng hôm nay bắt đầu hư trương thanh thế với phòng tuyến Hán Dương. Tới buổi trưa thì mãnh liệt tấn công Hán Dương. Nhớ kỹ, đừng tới quá gần Thái Mạo. Tấn công Hán Dương không phải mục đích mà chỉ là thủ đoạn, nhân đó kiềm chế không để chúng cứu viện Ô Lâm. Bổn thái thú sẽ ở phía sau tự thân đôn đốc ngươi chiến đấu!

- Mạt tướng nhận lệnh!

Chu Thái không chút suy nghĩ đồng ý. Chỉ cần có thể đánh là được, mặc kệ là ai đốc thúc.

- Đổng Tập đâu!

- Có mạt tướng!

- Trong các vị tướng thì ngươi là trầm ổn nhất, đặc biệt lệnh cho ngươi dẫn một vạn thủy quân, trước canh năm phải bí mật xuất phát, dọc bờ sông mà lên, áp sát Xích Bích. Trước buổi trưa phải khiến binh sĩ chạy tới, còn phải bảo đảm mỗi một tên lính có tinh thần cực tốt, sĩ khí cao. Đợi Tưởng Khâm mãnh liệt tấn công Ô Lâm thì trong một canh giờ ngươi tham gia chiến cuộc, có gì thắc mắc không?

Trình Dục nghiêm túc hỏi.

Đổng Tập lắc đầu ý bảo không thành vấn đề.

Trình Dục rất vừa lòng gật đầu, nói:

- Vậy ngươi đi đi.

Đổng Tập hùng hồn đáp:

- Mạt tướng thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!

Theo Trình Dục điểm danh từng vị tướng, từng thanh âm nhiệt huyết sục sôi, tất cả tướng sĩ ngày càng hưng phấn, đôi mắt kích động biến thành đỏ rực. Người được chỉ tên thì hùng hổ đi ra lĩnh binh. Không được kêu thì nắm tay rôm rốp, bởi vì họ hiểu rằng phá quân Lưu Biểu chỉ có hai ngày này.

Cùng lúc đó, tại Xích Bích.

Tưởng Khâm đứng trên lầu các, bầu trời tối đen đối lập hẳn với đầy trời ánh lửa.

Tưởng Khâm mắt hổ lóng lánh nhìn quét thủy trại dưới lầu các. Binh sĩ rậm rạp đầy chiến thuyền, binh khí có ánh lửa chiếu rọi lấp lánh.

Gã rống to:

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng rồi!

Các binh sĩ cao giọng đáp, thanh âm vang tận mây xanh.

Tưởng Khâm mạnh vẫy tay, trường thương trong tay dưới ánh trăng lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Gã lại rống lên:

- Cầm lấy binh khí của các ngươi, hãy sục sôi nhiệt huyết của các ngươi! Là đàn ông Giang Đông, đã chuẩn bị sẵn sàng huyết nhiễm sa trường, tử chiến về nhà rồi sao!?

- Sẵn sàng rồi!

Một vạn thủy quân cùng gào, thanh âm đinh tai nhức óc, máu nóng sục sôi.

Tưởng Khâm lại hét to:

- Hôm nay chỉ có thắng, không được thua! Ba quân nghe lệnh, xuất phát!

- Xuất phát!!!

Thanh âm như dời núi lấp biển, kèn kêu, trống trận, nhạc đội cùng hòa vào nhau, vẽ ra hành trình đẫm máu.

Trong căn cứ thủy quân Xích Bích, tất cả chiến hạm cỡ lớn bắt đầu chậm rãi khởi động. Thuyền nhẹ loại nhỏ đi đầu.

Một vạn thủy quân hùng hổ bắt đầu chạy hướng Ô Lâm.

Bầu trời chậm rãi dâng lên vệt trắng, ánh bình minh từ từ lan tỏa trên mặt biển, ngày càng đậm như lửa. Một vòng tròn khổng lồ bắt đầu dâng lên trên mặt đất, không ngừng tỏa ra ánh sáng mê người, xua tan đi trời đông giá rét. Sóng vỗ mặt biển mênh mông vô bờ, bởi vì là đông lạnh nên chim biển như hải âu sớm bay tới phương nam, nên vùng biển rất cô quạnh.

Trên thủy trại Ô Lâm, sương mù mờ nhạt mênh mông bốn phía. Sáng sớm gió biển lạnh lẻo thổi qua cuốn sương bay tứ phía. Thủy trại một mảnh yên tĩnh, đa số binh sĩ còn đang ngủ vùi trong chăn. Chỉ có binh sĩ gác đêm trên lầu các thỉnh thoảng trò chuyện, miệng đôi khi phun ra khói, dùng đôi mắt nửa ngủ nửa tỉnh quét qua mặt biển trước mắt.

Phương xa trên mặt nước, mặt trời đỏ rực đã hoàn toàn dâng lên trên không trung, giống như một vòng tròn lửa lóe sáng bầu trời u ám. Một góc biển xa xôi, nơi thị giác không thể trông thấy, chẳng biết khi nào thì xuất hiện một điểm đen, rồi cái thứ hai, thứ ba, ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành đen kịt một đống.

Lưu quân trinh sát một vòng trên nước, đang định kết thúc công việc quay về trại, bỗng nhiên một binh sĩ dùng tay bị đông lạnh đến đỏ ứng chỉ vào một đống điểm đen phía xa, kinh sợ kêu lên:

- Ngũ trường, ngươi xem coi đó là cái gì!?

Ngũ trường nhìn chăm chú điểm đen rậm rạp, dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh ngày càng rõ ràng.

Con mắt gã trợn to, hét lớn:

- Đó là đội tàu quân Giang Đông! Thủy quân Giang Đông giết đến rồi! Mau phóng khói báo động, thông báo cho đại trại chuẩn bị sẵn sàng!

Mấy binh sĩ vâng dạ, bỏ đi mái chèo trong tay, ba chân bốn cẳng lấy một cái bồn sắt, bỏ vào cỏ khô, bốc cháy lên. Rất nhanh, khói đen đậm đặc thẳng lên tận mây. Làm xong việc này chúng mới thở dài một hơi, lau mồ hôi bởi vì cẳng thẳng mà chảy ra. Chúng dốc sức chèo, phút chốc không cảm thấy mặt sông lạnh nữa.

Cùng lúc đó, vài Lưu quân ở trên biển trinh sát cũng phát hiện quân Giang Đông, cùng đốt khói báo động.

Rất nhanh, binh sĩ trên tiêu lâu thủy trại phát hiện đằng trước sương khói mờ nhạt, bình tĩnh thổi kèn cảnh giác. Kèn kêu rất nhanh vang vọng khắp đại trại. Vốn Ô Lâm yên tĩnh phút chốc biến xôn xao. Tất cả binh sĩ lập tức chui ra ổ chăn ấm, nhanh chóng mặc vào mũ giáp, cầm lấy binh khí bên giường, chạy nhanh ra ngoài doanh trướng, bắt đầu tập hợp, chờ chủ tướng ra lệnh.

Thái Công sắc mặt âm trầm, có mười vị phó tướng theo cùng leo lên lầu các cao nhất, dõi mắt nhìn vùng nước xa xăm.

Sắc mặt Thái Công ngày càng khó xem, nửa ngày sau mới sa sầm nét mặt nói:

- Quân Giang Đông xuất động ước chừng hai, ba mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn, thuyền loại nhỏ trên ngàn chiếc. Đây gần như là tất cả lực lượng hiện nay của Xích Bích. Lần này rầm rộ tấn công Ô Lâm ta, có thể nói là dốc hết sức mạnh, muốn một lần xong hết. Quân ta rất có thể sẽ phải khổ chiến đây. Trương Hạo, lập tức thông báo cho Hoàng tướng quân, khiến họ nhanh chóng chuẩn bị chi viện Ô Lâm, và khiến Tương Tả ở Hoàng Bồng sơn lập tức dẫn tất cả nhân mã tới đây. Bổn tướng quân muốn xem coi là mâu chúng nhọn hay thuẫn của quân ta dày!

Nói xong Thái Công bỗng đắc ý cười.

Buồn cười Thái Công cho rằng mình đã đoán ra tiên cơ quân địch, nhưng không biết tất cả nằm trong dự tính của Điền Phong.

Thái Công vừa dứt lời thì có mấy phó tướng vội vàng rời đi.

Lúc này có một tiểu binh chạy tới báo rằng:

- Bẩm tướng quân, vài trăm thuyền nhẹ quân tiên phong của quân địch Tưởng Thân lĩnh cách thủy vực quân ta chưa đến mười dặm, xin tướng quân quyết định!

Thái Công nhìn phía trước, trầm giọng quát:

- Sa Mãnh ở đâu!?

Một gã đàn ông cao thước tám, mình đồng da sắt lên tiếng, bước ra ngoài. Người này đầu báo mắt ưng, râu ria xồm xoàm, thoạt trông là hạng dũng mãnh.

Thái Công không thèm liếc gã đã nói:

- Ngươi dẫn ba ngàn thủy quân xuất chiến nghênh địch. Trận đầu nếu yếu uy phong quân ta thì ngươi không cần gặp lại ta nữa.

Sa Mãnh là man nhân, trước kia lưu lạc tại Tương Dương được Thái Công thu dưỡng. Người này sức mạnh lớn vô cùng, cực kỳ khát máu. Gã đi theo Thái Công nam chinh bắc chiến mấy năm, chiến tích vẻ vang, là tướng tài đắc lực số một dưới tay Thái Công. Đôi mắt vàng của Sa Mãnh lóe tia đỏ rực, gã liếm môi.

Giọng Sa Mãnh ồm ồm như chuông vang đáp:

- Tướng quân hãy yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ sứ mệnh!

Thái Công mừng rỡ gật đầu, phất tay nói:

- Ngươi đi đi!

Trống trận ầm vang, cửa to thủy trại Ô Lâm mở ra, Sa Mãnh mang theo thuyền trận lao ra ngoài.

Tưởng Khâm cầm kính viễn vọng, đứng trên tầng hai lầu các chiến hạm Mông Xung, cẩn thận tra xét tình hình trên mặt biển. Phía xa tiếng giết xuyên qua tiếng nước chiến hạm Mông Xung theo gió vượt sóng rõ ràng truyền lại đây, hiển nhiên tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Tưởng Khâm thả kính viễn vọng xuống, suy tư, lập tức Hạnh Hoa lệnh vung trên dưới, lính truyền lệnh rất nhanh đưa tin tức ra.

Thủy quân Tưởng Khâm bên trái năm chiếc lâu thuyền to lớn chậm rãi di động, đằng trước hai trăm Xích Mã thuyền như tên rời dây cung xông ra, cứu viện chiến trường.

Thái Công thấy có một đại quân Giang Đông khác chi viện chiến trường, lập tức quay đầu nói với thuộc hạ:

- Ai nguyện ra trận chi viện Sa Mãnh?

Một vị tướng xung phong:

- Mạt tướng nguyện đi!

Thái Công vội nhìn lại, chính là Đặng Phi, trên mặt gã lộ nụ cười:

- Nhờ Đặng tướng quân.

Thủy trại Ô Lâm lại mở ra, Đặng Phi lĩnh ba ngàn binh sĩ tàu lướt nhanh đi, chi viện chiến trường.

Đội tàu hai bên ở trên sông đại chiến. Tưởng Khâm ở đằng sau quan sát cuộc chiến nửa canh giờ, tuy thấy chiến đấu căng thẳng nhưng tình huống vẫn là giằng co. Gã nhướng mày, lại vung cờ hiệu. Bên phải lại có năm chiếc lâu thuyền và hai trăm Xích Mã thuyền nhanh chóng chi viện chiến trường.

Phía xa Thái Công thấy vậy thì cười nhạt nói:

- Vu Bình đâu?

Một vị tướng từ đằng sau bước ra, nói:

- Có Vu Bình, xin nghe tướng quân sai bảo!

Thái Công bảo:

- Ngươi lĩnh ba ngàn nhân mã chi viện, chặn đánh bên phải quân địch.

Vu Bình cao giọng nhận lệnh:

- Mạt tướng rõ!

Lại kịch chiến nửa ngày, bên Tưởng Khâm vẫn không chiếm được ưu thế, rõ ràng quân địch đã phát động hơn phân nửa binh lực. Gã nhìn sắc trời, đã gần tới giờ ước hẹn.

Tưởng Khâm vung tay lên, rống to:

- Trung quân tiến tới!

Tưởng Khâm vừa dứt lời, chủ chiến hạm bắt đầu chậm rãi di chuyển, người chèo thuyền dốc sức khua mái chèo, tất cả đội tàu trung quân nhanh chóng tiến lên.

Thái Công thấy tất cả thuyền quân Giang Đông di chuyển, lại nhìn bên cạnh mình còn có hai phó tướng, ba ngàn thủy quân.

Gã suy tư một lúc, quát rằng:

- Ai dám ra trận?

Hai vị tướng liếc nhau, một vị bước ra, trầm giọng nói:

- Thái Thịnh nguyện chiến.

Thái Công mừng rỡ nói:

- Tốt! Bổn tướng quân sẽ đích thân nổi trống cổ vũ cho ngươi!

Thái Thịnh cảm kích nói:

- Thuộc hạ tạ ân tướng quân!

Thái Công quả nhiên cầm lấy dùi dùng sức đánh. Lưu quân thấy chủ tướng tự thân gióng trống thì được ủng hộ rất nhiều. Thái Thịnh dẫn hai ngàn binh sĩ đi ra thủy trại, sĩ khí cực cao, chi viện chiến trường.

Trung quân Tưởng Khâm bắt đầu tiến vào vòng chiến, tiếng giết ngày càng rõ ràng, tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.

Chủ hạm Mông Xung Tưởng Khâm có mặt dài hai, ba mươi thước, cao năm, sáu thước. Hai bên có hơn hai mươi chiếc lâu thuyền cỡ lớn, một đường xông tới. Thuyền nhẹ Lưu quân tránh không kịp, bất cẩn bị đụng chìm trên sông. Binh sĩ rơi vào sông, nước lạnh thấm tận xương khiến chúng la làng.

Thuyền to của quân Giang Đông phối hợp với thuyền nhẹ cực kỳ ăn ý. Chiến hạm chủ lực ở chính giữa, hai bên là Xích Mã thuyền vu hồi bọc đánh. Tuy binh lực ngang nhau nhưng rất nhanh đã bao vây quân địch.

Tưởng Khâm bắt đầu dẫn không ít thủy quân chuẩn bị lên thuyền chiến đấu.

Tưởng Khâm mặt tối sầm hét to một tiếng:

- Đụng qua!

- Hây hô hây hô!

Người chèo thuyền hưng phấn khua chèo, không ngừng rống lên. Chiến hạm cỡ lớn vốn có tốc độ khá chậm bỗng tăng nhanh không ít. Tuy so với thuyền nhẹ thì chênh lệch không nhỏ, nhưng rõ ràng tăng tốc nhiều. Hạm đội của Sa Mãnh dù đã chuẩn bị trước, bất đắc dĩ bên cạnh có quá nhiều thuyền nhẹ, chiến hạm không thể quay đầu kịp, bị Mông Xung chiến hạm của Tưởng Khâm từ bên cạnh đụng mạnh tới.

*Bùm bùm!*

Hai chủ chiến thuyền rốt cuộc đụng nhau, phát ra tiếng vang trầm đục.

Tuy Tưởng Khâm và chiến thuyền quân địch ăn nước rất sâu, nhưng rõ ràng không chịu nổi va chạm kịch liệt như vậy, lắc lư mãnh liệt. Các binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng ở trên sàn thuyền lảo đảo vài bước nhưng nhanh chóng ổn định thân thể. Binh sĩ chưa chuẩn bị thì bị té ngã, phút chốc lăn lộn trên thân thuyền, không bò dậy nổi.

Hiển nhiên Mông Xung hạm của Tưởng Khâm không bị ảnh hưởng lớn lắm, Tưởng Khâm thì trong khi thân thuyền bị chấn động vẫn vững như Thái Sơn. Gã trước tiên giơ cao trường thương trượng hai, trường thương dưới ánh nắng lóe tia sáng lãnh ngạo.

Tưởng Khâm vung trường thương lên, hét to:

- Thổi kèn chiến đấu, kích động ba quân! Các huynh đệ sẵn sàng đánh cận chiến!

Kèn vang lên tiếng sắc nhọn đặc biệt vang lên bốn phía, cùng lúc đó, Tưởng Khâm lớn tiếng nói:

- Theo ta lên thuyền chiến đấu!

Vừa dứt lời, gã đã tiên phong nhảy qua. Sau lưng gã binh sĩ hô to, chen chúc nhau nhảy lên chủ chiến thuyền của Sa Mãnh, bắt đầu giáp lá cà.

Chủ chiến hạm của Tưởng Khâm vang tiếng kèn chiến đấu, nguyên thủy vực tất cả quân Giang Đông chấn động quân tâm, liều mạng áp sát quân địch.

Tưởng Khâm bước chân chưa đạp lên sàn thuyền địch thì không trung đã có bốn thanh trường mâu, ba thanh trường thương *xoẹt xoẹt* xé gió lao đến.

Tưởng Khâm tài cao gan lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua, miệng gầm nhẹ. Trường thương rít gao bay ra, dẫn theo gió mạnh kịch liệt.

*Đinh đinh đinh!* Liên tiếp vang mấy tiếng chói tai.

Trên không trung tất cả binh khí đều bị chấn văng ra. Có hai binh sĩ lực cánh tay hơi yếu lập tức khí huyết cuồn cuộn, binh khí rời khỏi tay. Nhân khoảng trống, Tưởng Khâm yên ổn đạp đất.

Tưởng Khâm vừa đáp xuống sàn thuyền thì có mấy binh sĩ vung binh khí phô trương xông lên, miệng kêu gào:

- Giết!!!

Tưởng Khâm cười nhạt, hét to: Nguồn truyện: TruyệnYY.com

- Đi chết đi!

Trường thương vung, bốn phía bay loạn, như là giao long xuất hải, dũng mãnh không thể đỡ.

*Đinh đinh!*

- A!!!

Binh sĩ Lưu Biểu xông tới trước nhất vang lên mấy tiếng hét thảm, máu nhuộm sàn tàu.

Mấy tên binh sĩ chết thảm không khiến quân Lưu Biểu rút lui, ngược lại ai cũng đỏ hồng mắt, đạp xác đồng bạn xông lên.

Cùng lúc đó, quân Giang Đông bắt lấy cái lỗ hổng nhỏ do Tưởng Khâm mở ra, chừng mười binh sĩ yên ổn đạp trên sàn thuyền.

Tưởng Khâm rống to:

- Giết!!!

Trường thương vung ảo ảnh như là đao phong, xẹt qua đâu là mưa máu tung bay.

Quân Giang Đông hưởng ứng tiếng rống của chủ tướng, sát khí đằng đằng, khí thế nhiếp người, cùng hét to:

- Giết!!!

Một chiếc lâu thuyền cỡ hai mươi thước tập hợp vài trăm binh sĩ đẫm máu xung phong.

Mỗi một binh sĩ giống như phát điên rồi, dù có đứt cánh tay thì tay kia sẽ vẫn đấu tiếp. Cho dù người đẫm máu cũng sẽ há to mồm, cố gắng cắn xé, gầm rống.

Binh sĩ Giang Đông có Tưởng Khâm dẫn dắt, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, mặt dữ tợn đầy sát khí, máu bắn đầy người, không biết là của bản thân hay là kẻ địch. Binh khí trong tay họ dốc sức đâm vào người quân địch. Mỗi lần rút ra đều bắn tung mưa máu. Cánh tay chân cụt bay đầy trời, tiếng hét thảm liên tục, tiếng kêu than dậy trời.

Theo Tưởng Khâm anh dũng xung phong lên thuyền chiến đấu, đội tàu bốn phía cũng bắt đầu tiến vào tình trạng đấu cận chiến.

Sa Mãnh ở trên chủ chiến hạm không xa, cầm búa lớn dài một trượng, hùng hổ nhìn đằng trước chiến hạm đánh vật lộn. Mắt thấy quân địch từ từ chiếm ưu thế, mắt gã bắn ra tia khát máu.

Giọng gã như chuông ầm ầm như sét đánh vang lên:

- Bọn tiểu nhân mau dựa vào, mau dựa vào!

Thái Công đứng trên lầu các nhìn ra xa, sắc mặt ngày càng kém, hiển nhiên theo chủ chiến đội quân địch tham gia thì tình thế nhanh chóng xoay chuyển, khiến tâm tình gã giảm theo. Lúc này, gã chợt phát hiện chủ chiến hạm của Sa Mãnh nhanh chóng xông lên trước, rất nhanh sẽ tiến vào vòng vây quân địch.

Thái Công tức hộc máu kêu to:

- Mau đánh cờ hiệu rút binh, không được để Sa Mãnh lao qua, chuẩn bị tử thủ!

Mắt Sa Mãnh ngày càng sáng, lưỡi không ngừng liếm miệng rộng khô khốc, hưng phấn rống to:

- Mau dựa vào!

Bỗng nhiên binh sĩ truyền lệnh ở không xa lớn tiếng kêu:

- Sa tướng quân, Thái đại nhân muốn chúng ta rút!

Sự khát máu của Sa Mãnh đã bị kích thích, đâu chịu bỏ qua?

Gã như dã thú gầm lên:

- Dựa vào cho ta!

Hiển nhiên Tưởng Khâm cũng phát hiện có mấy lâu thuyền cỡ lớn xông lên trong vạn quân. Gã giơ thương đứng thẳng, bốn phía ngã xuống mười cái xác. Tưởng Khâm lạnh lùng híp mắt, gió thổi qua mày rậm đọng giọt máu. Người gã toát ra khí thế vô cùng sắc bén. Binh sĩ Lưu Biểu sợ sệt nhìn ma vương sát nhân trước mắt, càng không dám tới gần một bước.

Bốn phía hạm đội Giang Đông cũng nhanh chóng dựa vào, chuẩn bị bảo vệ đội chủ hạm.

*Bùm!* một tiếng vang thật lớn, chủ chiến hạm Sa Mãnh đã dựa vào.

Tưởng Khâm giơ đao đứng thẳng, trừ binh sĩ sau lưng gã dàn hàng ngang, sàn thuyền còn để lại vô số thân thể đứt rời và vũng máu mênh mông.

Sa Mãnh vác búa dài một trượng hùng hổ xông lên.

Ánh mắt Tưởng Khâm nhìn chằm chằm người Sa Mãnh. Sa Mãnh người cao to, râu ria xồm xoàm không thể che đi đằng đằng sát khí. Búa to cỡ một trượng ở trong đám binh sĩ tựa như hạc trong bầy gà, hết sức bắt mắt. Tưởng Khâm lập tức xác định đây là chủ tướng trận này của quân Lưu Biểu. Dù trong lòng gã hơi kinh ngạc nhưng lòng nổi lên máu hiếu chiến, đôi mắt sát khí bao trùm người Sa Mãnh. Chỉ cần giết gã, tin tưởng quân Lưu Biểu sẽ lập tức tan vỡ. Mắt Tưởng Khâm quét qua, trường thương vung, lạnh lùng chỉ hướng Sa Mãnh.

Tưởng Khâm quát:

- Tới đây đi!

Sa Mãnh nanh tranh cười, búa khai sơn giơ lên, người chưa tới mà sát khí đã bao phủ toàn trường. Gã bước nhanh xông lên, miệng cười dữ tợn.

Sa Mãnh nói:

- Muốn chết hả? Hôm nay đại gia thành toàn ngươi!

Mấy binh sĩ bên cạnh Tưởng Khâm không quen nhìn Sa Mãnh huênh hoang, la hét hai tiếng, vọt lên.

Sa Mãnh trừng mắt trâu, khai sơn phủ mang theo khí thế hùng dũng quét qua.

Mấy binh sĩ xông tới trước nhất chưa có cơ hội đánh lại đã hét thảm, bị búa to chém thành hai nửa, phân thây chiến trường.

Mấy binh sĩ tụt phía sau nhìn cái xác vô cùng thê thảm trên mặt đất, giật nảy mình, bị thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương hù sợ, bước chân chậm lại. Còn chưa thoát khỏi kinh sợ thì bị Sa Mãnh vác búa xé gió chém ngã ra đất. Hai trăm binh sĩ đằng sau lưng Tưởng Khâm mặt lộ chấn kinh, phút chốc bị thủ đoạn mạnh mẽ của Sa Mãnh rung động.

Tưởng Khâm cũng cực kỳ kinh sợ, nhưng ngoài mặt không có biểu tình. Mấy binh sĩ kia dù võ nghệ không là gì nhưng nói sao cũng là bò ra khỏi đám người chét, mình đầy kinh nghiệm, vô cùng lão luyện. Bây giờ lại bị đối phương một búa đoạt mạng, không đánh lại được một chiêu. Từ đó không khó thấy ra dù đối phương to cao nhưng động tác không ngờ nghệch chút nào, có thể nói là khá nhanh.

Tưởng Khâm hiểu nếu giờ mình không áp chế khí thế của Sa Mãnh thì binh sĩ đằng sau lưng sẽ bắt đầu sợ sệt. Tưởng Khâm cầm lấy trường thương trượng hai, cổ tay nhẹ run, trường thương nhìn như cồng kềnh bỗng biến cực kỳ có linh tinh, ở trên không trung cao thấp tung bay.

Sa Mãnh đứng ở sàn thuyền, búa to dựng thẳng, mắt trâu liếc Tưởng Khâm, vẻ mặt kinh thường.

Tưởng Khâm hừ lạnh, chân hơi cong, không thấy nhúc nhích gì đã bắn ra ngoài. Trong tiếng gào cổ vũ của binh sĩ, trường thương như rắn xuất động đâm ra.

Sa Mãnh gầm một tiếng, đôi tay nắm chặt rìu chiến, nhìn như ngóc nghếch kỳ thật cực kỳ nhẹ nhàng né qua, lập tức tránh khỏi mũi thương nhanh như gió của Tưởng Khâm. Cùng lúc đó chân gã tiến hai bước, rìu chiến từ bên cạnh mang theo khí thế kinh người quét qua. Phút chốc gió nổi bốn phía. Binh sĩ ở phương xa mấy trượng cảm giác rõ đao phong sắc bén.

Tưởng Khâm thầm giật mình, mắt thấy sát khí của đối phương quá mạnh, búa to đủ bổ núi, lòng có ý định lùi, không dám đón đỡ, nghiêng người né qua. Sa Mãnh được thế sao tha người? Rìu chiến nặng đến tám mươi cân ở trong tay gã nhẹ tựa lông chim, mà lại như thái sơn áp đỉnh, sấm vang chớp giật, vung vẫy tự nhiên, phút chốc đè ép Tưởng Khâm, mạnh mẽ tấn công.

Trên sàn thuyền, thủy quân Giang Đông ai cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, hoặc nhiều hoặc ít. Nghĩ tới Tưởng Khâm dũng mãnh thế mà vẫn bị áp chế, có thể thấy chiến tướng quân địch mạnh mẽ tới đâu. Bên Lưu quân thấy chủ tướng kiêu dũng như vậy thì được cổ vũ, bắt đầu gào la xông lên, cùng quân Giang Đông hỗn chiến.

*Bùm bùm!* Một tiếng vang thật lớn.

Rìu chiến của Sa Mãnh từ không trung vỗ xuống, chém sâu vào sàn tàu. Sàn tàu nứt ra một vệt dài tới một thước, có thể thấy lực cánh tay của Sa Mãnh mạnh mẽ.

Tưởng Khâm hết sức vui mừng, gã có kinh nghiệm đầy mình tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Trường thương vội vàng từ bên phải đâm tới.

Sa Mãnh bởi vì dùng sức quá mạnh, rìu chiến kẹt sâu trong sàn tàu, gã dùng sức mà không rút ra được, tức giận gầm lên, con mắt trợn trừng như cái chuông. Tay thả lỏng, tiếp theo mượn phản ứng nhanh nhẹn bắt lấy trường thương Tưởng Khâm đâm tới, mạnh kéo.

Tưởng Khâm dùng hết sức lực mới ổn định thân thể, liều mạng muốn rút về trường thương.

Trên khuôn mặt dã man của Sa Mãnh lộ nụ cười nham hiểm. Gã bỗng dùng sức bẻ, thân thương phát ra tiếng *răng rắc* giòn vang. Trường thương của Tưởng Khâm lập tức gãy thành hai. Tưởng Khâm không có thời gian cảm thán Sa Mãnh mạnh mẽ, lập tức bỏ thương, sau đó từ thắt lưng rút ra phối kiếm, xông lên. Bởi vì gã biết quyết không thể để Sa Mãnh lấy lại rìu chiến, nếu không thì bản thân sẽ không chịu nổi.

Hiển nhiên Sa Mãnh cũng thấy Tưởng Khâm khó chơi, thỉnh thoảng gầm lên như tiếng thú rống. Gã tay không tấc sắc lại mạnh mẽ vật lộn cùng Tưởng Khâm, hơn nữa không chút yếu thế, có thể thấy gã mạnh tới mức nào.

Tuy trong tay Tưởng Khâm có nhiều binh khí nhưng không đạt hiệu quả tương tự. Mấy lần xẹt qua người Sa Mãnh, tuy phối kiếm sắc bén nhưng không thể tổn thương ngoài da Sa Mãnh được, giống như gặp phải tường đồng vách sắt. Ngược lại gã bị Sa Mãnh buộc luống cuống tay chân, khiến người xem lòng lạnh lẽo.

Tưởng Khâm và Sa Mãnh quyết đấu là cả chiến trường thu nhỏ. Sàn thuyền, đầu thuyền, đuôi thuyền, mỗi một góc đều có binh sĩ đang liều mạng chiến đấu. Mỗi một binh sĩ đều hung tàn như kẻ sát nhân, binh khí trong tay cắt vỡ yết hầu kẻ địch, đâm sâu vào thân thể rồi dùng sức cuộn cánh tay, nguyên khúc ruột bị cắt đứt, lộp bộp rơi đầy đất.

Chiến thuyền theo cơn sóng thỉnh thoảng lắc lư, nhiều cái xác vất vưởng bị phá hư không thành hình.

Bên dưới chiến thuyền, nước biển lạnh lẽo nhấn chìm không ít binh sĩ còn đang giãy dụa. Màu đỏ máu chậm rãi khuếch tán trên mặt biển. Thường trồi lên vài cái xác bềnh bồng theo sóng nước.

Lại có vài chiếc lâu thuyền áp sát, đám lính hô to dùng sức vung binh khí đẫm máu, hung mãnh không sợ chết lao qua.

Phía xa trong thủy trại Ô Lâm, cơ mặt Thái Công thỉnh thoảng co rút. Tiếng sát phạt trên mặt sông rõ ràng truyền tới. Thậm chí mỗi một binh sĩ hét thảm, mỗi một lần binh khí va nhau đều chấn động tâm hồn gã, khiến máu nóng không ngừng sục sôi, bứt rứt khó chịu.

Tưởng Thân dẫn theo đám người từ chiếc lâu thuyền khác nhảy tới, chuẩn bị chi viện cho Tưởng Khâm.

Không ít binh sĩ kinh hô kêu to:

- Tướng quân cẩn thận!

Thoạt trông Tưởng Khâm cực kỳ chật vật, mũ giáp đánh rơi trên đất, tóc rối tung bay theo gió.

Sa Mãnh nhe răng cười từng bước áp sát, Tưởng Khâm từng bước thụt lùi. Mắt thấy gã sắp bức Tưởng Khâm đến góc chết thì…


/380

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status