Lý Hàn không đứng dậy mà tiếp tục luyện đan, lần này hắn luyện là Trú Nhan Đan. Những dược liệu cần thiết đã có đủ, hắn bắt đầu luyện đan. Nhưng chưa kịp luyện thì hắn cảm thấy một khí tức dũng mãnh truyền tới, hắn liền mỉm cười vì hắn biết là Mị Nương đã tiến cấp thành công.
Hắn liền dịch chuyển đến chỗ Mị Nương thì thấy nàng đang củng cố cảnh giới. Một khắc sau thì nàng mở mắt, vừa mở mắt ra thì nàng liền nhìn thấy Lý Hàn. Nàng liền vui vẻ nhảy vào lòng hắn, chủ động hôn hắn một cái để chia sẻ niềm vui vừa được lên cấp. Hai người hôn nhau một lúc mới tách ra, Lý Hàn liền đưa nàng một viên Thiên Phong Đan. Mị Nương nhận lấy, nói:
- Lý Hàn, đây là đan dược gì?
- Đây là Thiên Phong Đan, có thể giúp nàng tăng lên một tiểu cảnh giới trong Tụ Linh Cảnh. Hơn nữa, đan dược này có thể dùng liên tục.
Mị Nương nghe vậy liền kiếp sợ, có thể giúp Tụ Linh Cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới. Hơn nữa, không hạn chế sử dụng nên nếu đan dược này mà bán ra một lượng lớn, Thiên Long Thành sẽ sinh ra bao nhiêu Tụ Linh Cảnh. Đừng nghĩ Tụ Linh Cảnh là yếu kém, trong Thiên Long Thành mặc dù có cường giả Linh Địa Cảnh, Linh Thiên Cảnh nhưng những cảnh giới này đều thuộc cảnh cảnh giới đỉnh cao, thường phải có đại sự mới xuất hiện nên lực lượng trung kiên nhất chính là Tụ Linh và Linh Hải, nên số số lượng Tụ Linh đạt đến một số lượng nhất định thì sẽ thay đổi về chất cho nên đan dược này có thể có khả năng lật đổ cách cục quyền lực của Thiên Long Quốc!
Nghĩ một cái liền để Mị Nương tê cả da đầu, một Linh Dược sư... Thay đổi cách cục quyền lực của một quốc gia, nghe như mộng ảo. Nhưng nàng càng thêm kiêu ngạo vì một người như vậy chính là nam nhân của nàng.
- Nàng mau dùng đi.
Lý Hàn nói.
Mị Nương gật đầu, há miệng mình ra cho đan dược vào rồi ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp để tiêu hoá dược lực. Theo từng giây trôi qua thì lực lượng của Mị Nương càng lúc càng tăng lên và mất hết hai canh giờ thì nàng mới tiêu hoá nguồn năng lượng của Thiên Phong Đan làm nàng từ Tụ Linh nhị trọng sơ kỳ nhảy lên tam trọng sơ kỳ. Nàng mất hết mười lăm phút để củng cố cảnh giới rồi mới đứng lên. Lý Hàn thấy đã xong liền nói:
- Để ta kiểm tra cho nàng.
Nói rồi hắn để tay lên bụng nàng rồi kiểm tra, một lát sau thì Lý Hàn thu tay lại, nói:
- Nàng phải bốn tháng sau mới có thể tiếp tục dùng Thiên Phong Đan.
Mị Nương nghe vậy thì không để trong lòng vì nàng chỉ cần song tu với hắn thì cảnh giới của nàng cũng tăng lên, nhắc đến song tu thì nàng nhớ lại cảm giác lúc đó. Nàng công nhận khả năng giường chiếu dũng mãnh vô cùng, lúc trước nàng nghe nói nam nhân mà được một tiếng thì đã giỏi lắm rồi. Nhưng cái tên này thì lúc nào cũng làm đến bốn năm tiếng mới chịu tha cho nàng, làm nàng mỗi lần kết thúc đều kiệt sức tới mức không nhúc nhích nổi một ngón tay.
Nhưng mà cảm giác liên tục được đỉnh vu sơn khiến nàng vô cùng yêu thích nhưng đồng thời nàng cũng sợ mình đang sống thì bị Lý Hàn làm chết.
Phi phi phi, sao lại nghĩ tới những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.
Gương mặt xinh đẹp Hàn Vũ Liên ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Lý Hàn nhìn mà ánh mắt đăm đăm.
- Chàng nhìn cái gì?
Nàng đáp lại một cái mị nhãn nói, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Lý Hàn.
Qủa nhiên, Lý Hàn liền trúng chiêu, hắn liền bống lấy nàng mà dịch chuyển vào trong nhà. Cả hai cùng nhau ngã xuống giường rồi Lý Hàn cúi đầu hôn lên môi Mị Nương, hôn nàng tới mức thần hồn phiêu phiêu, ngay cả áo ngủ bị cởi khi nào cũng không biết.
Cho tới tận khi cái vật thể dài cứng của Lý Hàn tiến vào thân thể nàng, cái cảm giác khoái cảm mạnh mẽ kia mới khiến nàng tỉnh lại, khiến nàng lạc vào trong biển khoái lạc.
Nàng không kìm nổi bắt đầu yêu kiều rên lên, khiến nam nhân trên người càng tiến vào dũng mãnh hơn.
Một lần lại một lần, nàng không ngừng mà phiêu đãng trong cực lạc, rốt cục đạt tới cực hạn, méo miệng cầu xin tha thứ với Lý Hàn:
- Lý Hàn, ta không chịu nổi nữa, chàng tha cho thiếp đi.
Lý Hàn gầm lên một tiếng, bắn dương tinh nóng bỏng vao trong hoa tâm nàng làm nàng lại một lần nữa lên đỉnh. Chinh phục một vưu vật xinh đẹp, Lý Hàn tự nhiên có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, ôm Mị Nương nói:
- Lần này tha cho nàng đó, ngủ đi!
- Vậy chàng còn không rút ra đi, như vậy người ta làm sao ngủ được!
Liễu Mị Nương liếc mắt hắn.
- Ta thích ngủ như vậy.
Lý Hàn bá đạo nói.
Liễu Mị Nương đành theo ý hắn, nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn mà chìm vào trong mộng đẹp. Lý Hàn cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, hắn không sợ Ngọc Linh Nhi sẽ xông vào vì hắn đã chia cắt không gian rồi. Trừ phi có sự cho phép của hắn nếu không thì không ai có thể xông vào trong này được.
............
Gió xuân lại thổi, không biết hoa mai đã nở mấy lần, lúc Lý Hàn tỉnh lại, thần thanh khí sảng, cả người tràn đầy tinh lực.
Hắn nhìn xem Mị Nương nhũn ra trên giường như một hồ xuân thủy, ngực tròn da trắng, không khỏi lại kích động tràn ra lửa, vội vàng thu liễm tâm thần, nàng đã bị hắn dày dò đủ rồi.
Lý Hàn ra khỏi Âm Dương tháp vì hôm nay là ngày giảng dạy về Linh Hải Cảnh nên hắn muốn đi xem thử. Trên đường đi thì hắn nghe được các học viện đang bàn nhau về việc tứ gia cùng nhau tổ chức yến hội vào tối nay, để làm tiệc đón gió tẩy trần cho Nguyễn Bảo Ánh.
Lúc này Lý Hàn mới biết được thân phận thật sự của Nguyễn Bảo Ánh, hay nói đúng hơn là thế lực đứng đằng sau của Thiên Linh Các. Đó chính là một con quái vật khổng lồ.
Thiên Linh Các được mở khắp nơi, bất cứ thành trì nào đều có bóng dáng của Thiên Linh Các. Và Thiên Linh Các thuộc về Nguyễn gia, mà Nguyễn Gia chính là một trong những gia tộc đỉnh cấp nhất của Linh Giả Đại Lục. Nghe nói lão tổ Nguyễn gia chính là siêu cấp cường giả Linh Thần Cảnh, ngoài cái đó ra thì Linh Anh, Linh Thánh Cảnh nhiều vô số, tùy tiện chọn một cái đi ra có thể diệt Thiên Long quốc hơn mấy trăm lần!
Đừng xem Nguyễn Bảo Ánh chỉ có tu vi Luyện Thể Cảnh mà xem thường, gia gia của nàng chính là lão tổ của Nguyễn gia cho nên các tộc trưởng của tứ gia cũng không dám trước mặt nàng làm cao, kẻo không chọc giận nàng, nàng liền có thể diệt sạch Thiên Long Thành.
Lý Hàn sau khi nghe giảng liền đi về thì hắn phát hiện trước cửa viện của hắn có tấm thiệp mời. Lý Hàn nghi hoặc lấy ra xem thì phát hiện đây là thiệp mời tham gia yến tiệc Nguyễn Bảo Ánh. Lý Hàn cầm tấm thiệp suy nghĩ, không biết ai đã gửi cho hắn. Lý Hàn nghĩ một tí liền biết, cái này dám chắc Nguyễn Bảo Ánh gửi cho hắn còn về lý do thì hắn nghĩ là do Thiên Linh Đan.
Nhưng Lý Hàn không có hứng thú với mấy yến tiệc kiểu này, thà hắn ôm Mị Nương ngủ còn hơn. Nhưng khi hắn nói chuyện này với Mị Nương thì Mị Nương nói hắn nên đi với lý do là ở đó có nhiều nữ nhân nên hắn có thể quảng cáo cho Trú Nhan Đan và Tú Nghiên Đan. Lý Hàn thấy có lý nên quyết định tối nay sẽ tham gia bữa tiệc đó.
Đến tối thì Lý Hàn đi đến Hoàng Cung, đó là nơi tổ chức của bữa tiệc này. Mị Nương không có đi thì nàng không thích những buổi tiệc kiểu như thế này.
Lý Hàn đi hết nửa canh giờ thì Lý Hàn mới đến được hoàng cung, sau khi đưa ra thiếp mời thì Lý Hàn được đưa vào trong.
Xanh vàng rực rỡ, khí thế đường đường!
Lý Hàn không khỏi tâm sinh cảm khái, quả nhiên là biểu tượng quyền lực đỉnh phong của thế tục, cảnh quan to lớn tráng lệ này tuyệt đối sẽ làm cho người thường sinh lòng kính sợ, không tự chủ được nâng hô hấp, toàn thân không được tự nhiên.
Đây là một loại áp bách thượng vị giả.
Bởi vì lần này Hoàng thất mở tiệc chiêu đãi chính là Nguyễn Bảo Ánh, các đại gia tộc đều không dám chậm trễ, các tộc trưởng đều lộ diện để bày tỏ sự coi trọng của họ với Nguyễn Bảo Ánh. Bữa tiệc này được chiêu đại Thiên Long Cung, đó chính là tẩm cung của gia chủ Dương gia, như vậy có thể thấy được sự tôn trọng của bọn họ dành cho Nguyễn Bảo Ánh.
Lúc Lý Hàn đi đến thì chỗ này đã ngồi khá nhiều người rồi, những bàn ở bị trí chủ toạ đều đã ngồi đủ rồi. Lý Hàn tìm một vị trí vắng vẻ nhưng quan sát thuận lợi quan sát mà ngồi xuống. Hắn nhìn vị trí chủ toạ thì có ba người thu hút ánh mắt của Lý Hàn, đó là ba nữ nhân xinh đẹp, mặc dù xung quanh cũng có các nữ nhân xinh đẹp khác nhưng nhan sắc của ba người thì nổi bật hơn cả, hiển nhiên họ chính là đế đô tam mỹ.
Đế đô tam mỹ: Ninh Tuyết Lạc, Lâm Ngọc Giản và Dương Khiết, đây chính là phong hiệu do người của Thiên Long Thành dành cho ba nàng. Mặt khác, bốn thiếu niên tài năng nhất của tứ gia: Tiêu Hoàng, Lâm Tử Phi, Dương Lâm và Ninh Thiên Vũ cũng được xưng là tứ long tuấn kiệt.
Đừng xem thường những danh xưng này vì họ phải có đủ thực lực mới có thể gánh vác được danh hiệu này! Đây là một thế giới chỉ nhìn thực lực, không có lực lượng cường đại, lớn lên đẹp như thế nào cũng chỉ là cái rắm!
Nhưng Lý Hàn nhìn thu hồi rồi thu lại ánh mắt vì hắn không hứng thú với những mỹ nhân này. Một người thì trên mặt luôn treo một nụ cười giả tạo, một người thì sắc mặt thì cao ngạo vô cùng, còn người còn lại thì theo Lý Hàn quan sát nãy giờ thì người này đã liên tục ném nhãn xung quanh hiển nhiên đây là một nữ nhân Thuỷ tính Dương Hoa.
Sau khi tân khách đến gần như đông đủ thì Nguyễn Bảo Ánh mới xuất hiện.
Nguyễn Bảo Ánh trang phục lộng lẫy, nàng nguyên bản chính là mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này lại càng xinh đẹp động lòng người làm cho tất cả mọi người là tâm thần chập chờn, muốn quỳ gối ở dưới váy của nàng.
Ở dưới vẻ xinh đẹp của nàng, Đế đô tam mỹ mất đi hào quang.
Nguyễn Bảo Ánh đã trở thành tiêu điểm duy nhất của tiệc tối này.
Nên những nam nhân trẻ tuổi ở đây giống như những Khổng Tước động dục, vây quanh ở bên người Nguyễn Bảo Ánh tranh nhau triển khai đuôi của mình, cũng tận hết sức đả kích những người khác.
Cái này cũng rất bình thường, Nguyễn Bảo Ánh là thiên kim tiểu thư của thế gia đỉnh cấp Linh Giả Đại Lục, nếu ai có thể lấy nàng về nhà, trước đừng nói có thể có được nhiều ít công pháp cao cấp, chỉ là hai gã bảo tiêu này của nàng cũng có thể quét ngang cả Thiên Long quốc!
Với điều kiện đó thì cho dù Nguyễn Bảo Ánh có là xú nữ đi chăng nữa thì người theo đuổi nàng cũng dài mấy cây số, đằng này nàng lại là cực phẩm mỹ nữ, cho dù là đế đô tam mỹ cũng không xinh đẹp bằng nàng, mỹ nhân với bối cảnh như vậy thì có nam nhân nào lại mà không muốn.
Nguyễn Bảo Ánh hiển nhiên là nhìn quen loại tràng diện này, đối với ai cũng là cười nhẹ nhàng, lại không thấy lạnh nhạt ai, cũng không có đặc biệt thân cận đối với cái nào.
Rượu qua ba tuần thì những người trẻ tuổi nhao nhao lấy lễ ra tăng cho Nguyễn Bảo Ánh. Mặc dù với thân phận của nàng thì cái gì mà chưa thấy nhưng bọn họ cứ tặng vì đây chính là thể hiện nội tình của gia tộc. Hơn nữa, nếu tặng trúng đồ mà mỹ nhân thích thì chẳng phải quá tốt hay sao?
Người tranh một hơi, Phật tranh một nén hương,. Lập tức, mọi người đều tự giác dựa theo trình tự mà bắt đầu. Tứ gia chính là người bắt đầu trước rồi mới tới những gia tộc có địa vị thấp hơn.
Hắn liền dịch chuyển đến chỗ Mị Nương thì thấy nàng đang củng cố cảnh giới. Một khắc sau thì nàng mở mắt, vừa mở mắt ra thì nàng liền nhìn thấy Lý Hàn. Nàng liền vui vẻ nhảy vào lòng hắn, chủ động hôn hắn một cái để chia sẻ niềm vui vừa được lên cấp. Hai người hôn nhau một lúc mới tách ra, Lý Hàn liền đưa nàng một viên Thiên Phong Đan. Mị Nương nhận lấy, nói:
- Lý Hàn, đây là đan dược gì?
- Đây là Thiên Phong Đan, có thể giúp nàng tăng lên một tiểu cảnh giới trong Tụ Linh Cảnh. Hơn nữa, đan dược này có thể dùng liên tục.
Mị Nương nghe vậy liền kiếp sợ, có thể giúp Tụ Linh Cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới. Hơn nữa, không hạn chế sử dụng nên nếu đan dược này mà bán ra một lượng lớn, Thiên Long Thành sẽ sinh ra bao nhiêu Tụ Linh Cảnh. Đừng nghĩ Tụ Linh Cảnh là yếu kém, trong Thiên Long Thành mặc dù có cường giả Linh Địa Cảnh, Linh Thiên Cảnh nhưng những cảnh giới này đều thuộc cảnh cảnh giới đỉnh cao, thường phải có đại sự mới xuất hiện nên lực lượng trung kiên nhất chính là Tụ Linh và Linh Hải, nên số số lượng Tụ Linh đạt đến một số lượng nhất định thì sẽ thay đổi về chất cho nên đan dược này có thể có khả năng lật đổ cách cục quyền lực của Thiên Long Quốc!
Nghĩ một cái liền để Mị Nương tê cả da đầu, một Linh Dược sư... Thay đổi cách cục quyền lực của một quốc gia, nghe như mộng ảo. Nhưng nàng càng thêm kiêu ngạo vì một người như vậy chính là nam nhân của nàng.
- Nàng mau dùng đi.
Lý Hàn nói.
Mị Nương gật đầu, há miệng mình ra cho đan dược vào rồi ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp để tiêu hoá dược lực. Theo từng giây trôi qua thì lực lượng của Mị Nương càng lúc càng tăng lên và mất hết hai canh giờ thì nàng mới tiêu hoá nguồn năng lượng của Thiên Phong Đan làm nàng từ Tụ Linh nhị trọng sơ kỳ nhảy lên tam trọng sơ kỳ. Nàng mất hết mười lăm phút để củng cố cảnh giới rồi mới đứng lên. Lý Hàn thấy đã xong liền nói:
- Để ta kiểm tra cho nàng.
Nói rồi hắn để tay lên bụng nàng rồi kiểm tra, một lát sau thì Lý Hàn thu tay lại, nói:
- Nàng phải bốn tháng sau mới có thể tiếp tục dùng Thiên Phong Đan.
Mị Nương nghe vậy thì không để trong lòng vì nàng chỉ cần song tu với hắn thì cảnh giới của nàng cũng tăng lên, nhắc đến song tu thì nàng nhớ lại cảm giác lúc đó. Nàng công nhận khả năng giường chiếu dũng mãnh vô cùng, lúc trước nàng nghe nói nam nhân mà được một tiếng thì đã giỏi lắm rồi. Nhưng cái tên này thì lúc nào cũng làm đến bốn năm tiếng mới chịu tha cho nàng, làm nàng mỗi lần kết thúc đều kiệt sức tới mức không nhúc nhích nổi một ngón tay.
Nhưng mà cảm giác liên tục được đỉnh vu sơn khiến nàng vô cùng yêu thích nhưng đồng thời nàng cũng sợ mình đang sống thì bị Lý Hàn làm chết.
Phi phi phi, sao lại nghĩ tới những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.
Gương mặt xinh đẹp Hàn Vũ Liên ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Lý Hàn nhìn mà ánh mắt đăm đăm.
- Chàng nhìn cái gì?
Nàng đáp lại một cái mị nhãn nói, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Lý Hàn.
Qủa nhiên, Lý Hàn liền trúng chiêu, hắn liền bống lấy nàng mà dịch chuyển vào trong nhà. Cả hai cùng nhau ngã xuống giường rồi Lý Hàn cúi đầu hôn lên môi Mị Nương, hôn nàng tới mức thần hồn phiêu phiêu, ngay cả áo ngủ bị cởi khi nào cũng không biết.
Cho tới tận khi cái vật thể dài cứng của Lý Hàn tiến vào thân thể nàng, cái cảm giác khoái cảm mạnh mẽ kia mới khiến nàng tỉnh lại, khiến nàng lạc vào trong biển khoái lạc.
Nàng không kìm nổi bắt đầu yêu kiều rên lên, khiến nam nhân trên người càng tiến vào dũng mãnh hơn.
Một lần lại một lần, nàng không ngừng mà phiêu đãng trong cực lạc, rốt cục đạt tới cực hạn, méo miệng cầu xin tha thứ với Lý Hàn:
- Lý Hàn, ta không chịu nổi nữa, chàng tha cho thiếp đi.
Lý Hàn gầm lên một tiếng, bắn dương tinh nóng bỏng vao trong hoa tâm nàng làm nàng lại một lần nữa lên đỉnh. Chinh phục một vưu vật xinh đẹp, Lý Hàn tự nhiên có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, ôm Mị Nương nói:
- Lần này tha cho nàng đó, ngủ đi!
- Vậy chàng còn không rút ra đi, như vậy người ta làm sao ngủ được!
Liễu Mị Nương liếc mắt hắn.
- Ta thích ngủ như vậy.
Lý Hàn bá đạo nói.
Liễu Mị Nương đành theo ý hắn, nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn mà chìm vào trong mộng đẹp. Lý Hàn cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, hắn không sợ Ngọc Linh Nhi sẽ xông vào vì hắn đã chia cắt không gian rồi. Trừ phi có sự cho phép của hắn nếu không thì không ai có thể xông vào trong này được.
............
Gió xuân lại thổi, không biết hoa mai đã nở mấy lần, lúc Lý Hàn tỉnh lại, thần thanh khí sảng, cả người tràn đầy tinh lực.
Hắn nhìn xem Mị Nương nhũn ra trên giường như một hồ xuân thủy, ngực tròn da trắng, không khỏi lại kích động tràn ra lửa, vội vàng thu liễm tâm thần, nàng đã bị hắn dày dò đủ rồi.
Lý Hàn ra khỏi Âm Dương tháp vì hôm nay là ngày giảng dạy về Linh Hải Cảnh nên hắn muốn đi xem thử. Trên đường đi thì hắn nghe được các học viện đang bàn nhau về việc tứ gia cùng nhau tổ chức yến hội vào tối nay, để làm tiệc đón gió tẩy trần cho Nguyễn Bảo Ánh.
Lúc này Lý Hàn mới biết được thân phận thật sự của Nguyễn Bảo Ánh, hay nói đúng hơn là thế lực đứng đằng sau của Thiên Linh Các. Đó chính là một con quái vật khổng lồ.
Thiên Linh Các được mở khắp nơi, bất cứ thành trì nào đều có bóng dáng của Thiên Linh Các. Và Thiên Linh Các thuộc về Nguyễn gia, mà Nguyễn Gia chính là một trong những gia tộc đỉnh cấp nhất của Linh Giả Đại Lục. Nghe nói lão tổ Nguyễn gia chính là siêu cấp cường giả Linh Thần Cảnh, ngoài cái đó ra thì Linh Anh, Linh Thánh Cảnh nhiều vô số, tùy tiện chọn một cái đi ra có thể diệt Thiên Long quốc hơn mấy trăm lần!
Đừng xem Nguyễn Bảo Ánh chỉ có tu vi Luyện Thể Cảnh mà xem thường, gia gia của nàng chính là lão tổ của Nguyễn gia cho nên các tộc trưởng của tứ gia cũng không dám trước mặt nàng làm cao, kẻo không chọc giận nàng, nàng liền có thể diệt sạch Thiên Long Thành.
Lý Hàn sau khi nghe giảng liền đi về thì hắn phát hiện trước cửa viện của hắn có tấm thiệp mời. Lý Hàn nghi hoặc lấy ra xem thì phát hiện đây là thiệp mời tham gia yến tiệc Nguyễn Bảo Ánh. Lý Hàn cầm tấm thiệp suy nghĩ, không biết ai đã gửi cho hắn. Lý Hàn nghĩ một tí liền biết, cái này dám chắc Nguyễn Bảo Ánh gửi cho hắn còn về lý do thì hắn nghĩ là do Thiên Linh Đan.
Nhưng Lý Hàn không có hứng thú với mấy yến tiệc kiểu này, thà hắn ôm Mị Nương ngủ còn hơn. Nhưng khi hắn nói chuyện này với Mị Nương thì Mị Nương nói hắn nên đi với lý do là ở đó có nhiều nữ nhân nên hắn có thể quảng cáo cho Trú Nhan Đan và Tú Nghiên Đan. Lý Hàn thấy có lý nên quyết định tối nay sẽ tham gia bữa tiệc đó.
Đến tối thì Lý Hàn đi đến Hoàng Cung, đó là nơi tổ chức của bữa tiệc này. Mị Nương không có đi thì nàng không thích những buổi tiệc kiểu như thế này.
Lý Hàn đi hết nửa canh giờ thì Lý Hàn mới đến được hoàng cung, sau khi đưa ra thiếp mời thì Lý Hàn được đưa vào trong.
Xanh vàng rực rỡ, khí thế đường đường!
Lý Hàn không khỏi tâm sinh cảm khái, quả nhiên là biểu tượng quyền lực đỉnh phong của thế tục, cảnh quan to lớn tráng lệ này tuyệt đối sẽ làm cho người thường sinh lòng kính sợ, không tự chủ được nâng hô hấp, toàn thân không được tự nhiên.
Đây là một loại áp bách thượng vị giả.
Bởi vì lần này Hoàng thất mở tiệc chiêu đãi chính là Nguyễn Bảo Ánh, các đại gia tộc đều không dám chậm trễ, các tộc trưởng đều lộ diện để bày tỏ sự coi trọng của họ với Nguyễn Bảo Ánh. Bữa tiệc này được chiêu đại Thiên Long Cung, đó chính là tẩm cung của gia chủ Dương gia, như vậy có thể thấy được sự tôn trọng của bọn họ dành cho Nguyễn Bảo Ánh.
Lúc Lý Hàn đi đến thì chỗ này đã ngồi khá nhiều người rồi, những bàn ở bị trí chủ toạ đều đã ngồi đủ rồi. Lý Hàn tìm một vị trí vắng vẻ nhưng quan sát thuận lợi quan sát mà ngồi xuống. Hắn nhìn vị trí chủ toạ thì có ba người thu hút ánh mắt của Lý Hàn, đó là ba nữ nhân xinh đẹp, mặc dù xung quanh cũng có các nữ nhân xinh đẹp khác nhưng nhan sắc của ba người thì nổi bật hơn cả, hiển nhiên họ chính là đế đô tam mỹ.
Đế đô tam mỹ: Ninh Tuyết Lạc, Lâm Ngọc Giản và Dương Khiết, đây chính là phong hiệu do người của Thiên Long Thành dành cho ba nàng. Mặt khác, bốn thiếu niên tài năng nhất của tứ gia: Tiêu Hoàng, Lâm Tử Phi, Dương Lâm và Ninh Thiên Vũ cũng được xưng là tứ long tuấn kiệt.
Đừng xem thường những danh xưng này vì họ phải có đủ thực lực mới có thể gánh vác được danh hiệu này! Đây là một thế giới chỉ nhìn thực lực, không có lực lượng cường đại, lớn lên đẹp như thế nào cũng chỉ là cái rắm!
Nhưng Lý Hàn nhìn thu hồi rồi thu lại ánh mắt vì hắn không hứng thú với những mỹ nhân này. Một người thì trên mặt luôn treo một nụ cười giả tạo, một người thì sắc mặt thì cao ngạo vô cùng, còn người còn lại thì theo Lý Hàn quan sát nãy giờ thì người này đã liên tục ném nhãn xung quanh hiển nhiên đây là một nữ nhân Thuỷ tính Dương Hoa.
Sau khi tân khách đến gần như đông đủ thì Nguyễn Bảo Ánh mới xuất hiện.
Nguyễn Bảo Ánh trang phục lộng lẫy, nàng nguyên bản chính là mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này lại càng xinh đẹp động lòng người làm cho tất cả mọi người là tâm thần chập chờn, muốn quỳ gối ở dưới váy của nàng.
Ở dưới vẻ xinh đẹp của nàng, Đế đô tam mỹ mất đi hào quang.
Nguyễn Bảo Ánh đã trở thành tiêu điểm duy nhất của tiệc tối này.
Nên những nam nhân trẻ tuổi ở đây giống như những Khổng Tước động dục, vây quanh ở bên người Nguyễn Bảo Ánh tranh nhau triển khai đuôi của mình, cũng tận hết sức đả kích những người khác.
Cái này cũng rất bình thường, Nguyễn Bảo Ánh là thiên kim tiểu thư của thế gia đỉnh cấp Linh Giả Đại Lục, nếu ai có thể lấy nàng về nhà, trước đừng nói có thể có được nhiều ít công pháp cao cấp, chỉ là hai gã bảo tiêu này của nàng cũng có thể quét ngang cả Thiên Long quốc!
Với điều kiện đó thì cho dù Nguyễn Bảo Ánh có là xú nữ đi chăng nữa thì người theo đuổi nàng cũng dài mấy cây số, đằng này nàng lại là cực phẩm mỹ nữ, cho dù là đế đô tam mỹ cũng không xinh đẹp bằng nàng, mỹ nhân với bối cảnh như vậy thì có nam nhân nào lại mà không muốn.
Nguyễn Bảo Ánh hiển nhiên là nhìn quen loại tràng diện này, đối với ai cũng là cười nhẹ nhàng, lại không thấy lạnh nhạt ai, cũng không có đặc biệt thân cận đối với cái nào.
Rượu qua ba tuần thì những người trẻ tuổi nhao nhao lấy lễ ra tăng cho Nguyễn Bảo Ánh. Mặc dù với thân phận của nàng thì cái gì mà chưa thấy nhưng bọn họ cứ tặng vì đây chính là thể hiện nội tình của gia tộc. Hơn nữa, nếu tặng trúng đồ mà mỹ nhân thích thì chẳng phải quá tốt hay sao?
Người tranh một hơi, Phật tranh một nén hương,. Lập tức, mọi người đều tự giác dựa theo trình tự mà bắt đầu. Tứ gia chính là người bắt đầu trước rồi mới tới những gia tộc có địa vị thấp hơn.
/340
|