Lý Hàn đi tìm chỗ để chữa thương, sau đó hắn tìm một gốc cây to con nên hắn quyết định sẽ chữa thương ở đây. Hắn nhảy lên một cành cây vừa to vừa chắc, rồi hắn cho đan dược vào miệng để chữa thương. Hắn vừa chữa thương vừa suy nghĩ xem ai là kẻ chủ mưu vì hắn biết Lý Thiên không thể nào đều động được hai cao thủ Luyện Mạch Cảnh. hắn không biết kẻ đó là ai nhưng hắn biết hai chị em nhà họ Vương sẽ không thoát khỏi chuyện này nên hắn sẽ đi giết hai chị em hắn. Nghĩ vậy là hắn làm luôn, hắn thấy thương thế của mình đã khôi phục được 5 phần nhưng nhiêu đây cũng đã dư sức giết chết bọn chúng. Đới với Lý Hàn thì kẻ nào đã đắc tội với hắn thì hắn sẽ trả thù kẻ đó ngay lập tức và đáp trả gấp mười lần những gì kẻ đó đã gây ra. Lý Hàn lập tức đi tìm hai chị em nhà họ Vương và sau một giờ tìm kiếm thì hắn đã phát hiện Vương Tiểu Kim, bên cạnh gã còn có hai người thực lực Luyện Huyết trung kỳ, xem ra là hộ vệ của tên họ Vương. Lý Hàn thấy vậy liền nhảy xuống, nghe thấy tiếng động khiến cho ba người quay lại. Phát hiện kẻ đến là ai thì Vương Tiểu Kim kinh ngạc nói:
- Lý Hàn, không phải ngươi chết rồi sao?
Nghe Vương Tiểu Kim nói như vậy thì hắn biết mình đã đoán đúng rồi. Hắn cười lạnh nói:
- Không, kẻ sắp chết ở đây là...ngươi!!!
Nói rồi Lý Hàn phóng tới, Vương Tiểu Kim nghe vậy liền kinh sợ quay qua nói với hai tên hộ vệ:
- Lên, các ngươi lên giết hắn. Chỉ cần giết được hắn thì ta sẽ ban thưởng thật to.
Có thưởng tất có dũng sĩ, hai tên hộ vệ nghe vậy liền cầm đao tranh nhau về xông phía trước vì bọn hắn xem Lý Hàn chỉ là phần thưởng cho bọn hắn vậy. Còn Vương Tiểu Kim thì co giò bỏ chạy vì hắn biết hai tên hộ vệ này chẳng thể giữ Lý Hàn lâu, hắn không ngờ hai cao thủ Luyện Mạch Cảnh cũng không thể giết được Lý Hàn. Xem ra bọn hắn đã đánh giá thấp Lý Hàn rồi. Lý Hàn thấy vậy thì cười lạnh, tốc độ dưới chân vẫn không giảm. Ngay khi áp sát hai tên kia thì Lý Hàn dùng Thất Tinh Bộ vòng ra phía sau rồi tung Toái Cốt Chưởng, chưởng nát trái tim một tên còn tên kia thì phản xạ nhanh nên né được. Lý Hàn thấy vậy liền rút kiếm chém ra Phi Lộc kiếm pháp. vô số kiếm ảnh ập đến tên hộ vệ đó, tên hộ vệ liền dùng kiếm để cản lại nhưng số lượng ảnh kiếm quá nhiều khiến hắn không chống đỡ được
- AHHHHHHHHHHHHHH
Trong tiếng hét. tên hộ vệ bị vô số kiếm ảnh vùi lấp. Lý Hàn nhìn cũng không nhìn mà đuổi theo Vương Tiểu Kim. Vương Tiểu Kim làm sao có thể chạy khỏi Lý Hàn, chỉ một lát sau thì Lý Hàn đã đuổi kịp và chặn đầu Vương Tiểu Kim. Vương Tiểu Kim vừa thở hồng hộc vừa cảnh giác nhìn Lý Hàn nói:
- Lý Hàn, ngươi không thể giết ta. Vì trên người ta có ngọc sinh mạng, nếu ta chết thì ngọc vỡ và sẽ ghi lại dung nhan của tên sát nhân sau đó chuyển về cho cha ta biết. Vì thế nếu ngươi giết ta thì ngươi sẽ bị cả Vương gia trả thù.
Lý Hàn cười lạnh nói:
- Hừ, thì đã sao. Cho dù có là thiên vương lão tử cũng không thể ngăn ta giết ngươi được.
Vương Tiểu Kim tưởng mình nói vậy sẽ khiến Lý Hàn sợ nhưng hắn không ngờ Lý Hàn lại không sợ Vương gia trả thù. Hắn vừa đi lui vừa sợ sệt nói:
- Lý Hàn,có gì bình tĩnh nói. Chỉ cần tha cho ta thì ngươi muốn gì ta cũng làm
Chỉ cần ra khỏi đây thì ta nhất định cho ngươi biết mùi vị của sống không chết Vương Tiểu Kim thâm nghĩ, Lý Hàn nghe vậy liền nói:
- Qủa thật, điều kiện ngươi đưa ra rất hấp dẫn....
Vương Tiểu Kim nghe vậy liền mừng rỡ, nói:
- Vậy ngươi..........
Bỗng nhiên sắc mặt của Lý Hàn trở nên lạnh giá:
- Nhưng ta không thích kẻ thù của mình còn sống.
Nói rồi hắn cầm kiếm nhào tới Lý Hàn, Vương Tiểu Kim không ngờ tên này lại muốn giết mình thật. Hắn hoảng sợ lùi lại nhưng bị vấp cục đá khiến hắn ngã ngồi xuống đất, Lý Hàn cầm kiếm nhảy lên và chém xuống ngay giữa đầu của Vương Tiểu Kim nhưng khi kiếm còn cách Vương Tiểu Kim một tấc thì dừng lại nhưng tên Vương Tiểu Kim vẫn ngồi im như tượng. Lý Hàn nhìn lại thì thấy tên này đã bất tỉnh rồi.
- Đúng là đồ nhát gan.
Lý Hàn thầm nói. Lý Hàn thu kiếm lại, không phải là hắn không muốn giết Vương Tiểu Kim mà hắn muốn giết một cách nào đó để giết hắn mà để không liên can tới mình. Mặc dù hắn không sợ Vương gia, nếu bị Vương gia truy sát thì cùng lắm là hắn trốn đến đến Hoàng Tung Sơn Mạch, tu luyện đến khi đạt đến cảnh giới cao thì quay lại giết cả nhà Vương gia. Hắn tin rằng sẽ không mất bao lâu nhưng hắn không muốn các nữ nhân của mình phải theo hắn chạy trốn khắp nơi nên hắn sẽ nghĩ ra cách khác để giết Vương Tiểu Kim. Hắn nghĩ ngợi một lát thì đã nghĩ ra một cách rất hay, vừa có thể giết Vương Tiểu vừa hành hạ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Lý Hàn vác Vương Tiểu Kim trên vai rồi chạy đi, hắn tìm kiếm được một lát thì phát hiện một cặp Cường Dương Hổ đực có thực lực Luyện Huyết sơ kỳ. Lý Hàn để Vương Tiểu Kim xuống đất, xông ra đánh ngất cả hai con Cường Dương Hổ. Xong hắn lấy xuân dược trong túi trữ vật của mình ra, cái này là của tên tráng hán Luyện Mạch Cảnh. Hắn đổ xuân dược vào miệng của hai con Cường Dương Hổ rồi cũng vào miệng của Vương Tiểu Kim, rồi hắn để cả ba nằm đó mà bỏ đi vì hắn không muốn chứng kiến màn ân ái buồn nôn sắp diễn ra.
Một lát sau thì Vương Tiểu Kim là người tỉnh dậy đầu tiên, hắn cảm thấy cả người rất nóng, nóng tới mức muốn thiêu hủy hắn ra vậy. Hắn xé nát quần áo nhưng cũng chẳng bớt bao nhiêu, bây giờ hắn muốn phát tiết. Lúc này dược lực trong cơ thể hắn đã điên cuồng phát tác, khiến hắn đỏ cả mắt, rồi hắn nhìn thấy Cường Dương Hổ. Hắn điên cuồng nhào tời Cường Dương Hổ, tìm lỗ trên người Cường Dương Hổ mà đút vào. Sau đó cặp Cường Dương Hổ kia cũng tỉnh lại rồi cùng Vương Tiểu Kim biểu diễn một màn hai thú một người. Đương nhiên, sau khi xong truyện thì Vương Tiểu Kim cũng bị cặp Cường Dương Hổ kia xé xác ra thành trăm mảnh.
Lý Hàn bắt đầu tìm kiếm Vương Thanh Thanh nhưng tìm hoài mà hắn vẫn không thấy, thấy cũng sắp đến giờ nên hắn quyết định sẽ tạm buông tha cho ả ta mà đi đến bình đài. Trên đường đến bình đài thì Lý Hàn bị nhiều người mai phục để lấy thẻ bài của hắn nhưng hắn vẫn dễ dàng giải quyết hết.
..........
Ánh nắng đầu hạ không nóng rực lắm, ngược lại còn làm người ta cảm thấy dễ chịu. Ở chúng quanh bình đài, biển người lan ra đến hết tầm mắt, vô số ánh mắt đều chiếu thẳng vào vị trí bình đài, ở nơi đó là nơi những thanh niên đại diện cho trấn Vạn Liên leo lên.
- Theo tính toán thời gian, nói vậy những người dự thi kia cũng hẳn là sắp lên đài rồi…
Ở vị trí Lý gia, Lý Chiến híp mắt nhìn thoáng qua bình đài cự đại kia, lẩm bẩm nói.
- Đại ca cứ yên tâm. Với thực lực của lớp trẻ của Lý gia thì việc đoạt được danh ngạch là chuyện dễ dàng.
Lý Hùng ở một bên cười nói.
Nghe vậy, Lý Chiến cũng gật đầu cười, mà ngay khi hắn thu hồi tâm thần lại, thì xung quanh bình đài, đột nhiên truyền ra từng trận tiếng hoan hô, sau đó hắn nhìn lại thì thấy, ở đây trên bình đài to lớn kia, có mấy đạo thân ảnh chợt xuất hiện ở đó, trong số đó có một vài đạo thân ảnh quen thuộc, làm cho hắn lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trên bình đài xuất hiện mười nhân ảnh, nổi bật nhất chính là Lý gia chiếm đến năm người. Những người còn lại gồm một người là người của Hoàng gia, một người là hai người của Triệu gia, hai người còn lại, một là Vương Quang Hàn còn người kia là một người của chi thứ Vương gia. Ngay khi bọn họ lên đài thì lập tức có mấy vị trọng tài chủ trì nhanh chóng đi đến, sau khi đem thẻ bài trong tay mọi người kiểm tra một phen, mới vừa lòng gật đầu thối lui. Đoạt được năm danh ngạch khiến cho cả Lý gia ai cũng vui mừng ngoài trừ Tần Liên, nàng cứ lo lắng nhìn về phía khu rừng và đến khi thân ảnh quen thuộc xuất hiện thì nàng mới thở phào.
Khi Lý Hàn vừa lên lôi đài thì có một vị trong tay tài đến kiểm tra thẻ bài trong tay hắn, kiểm tra xong thì giao lại thẻ bài cho Lý Hàn rồi thối lui. Đứng trên bình đài, ánh mắt của hắn ném về biển người đông nghìn nghịt ở chung quanh bình đài, cũng là không khỏi tấm tắc than thở một tiếng, nhân khí đến mức này, tại lúc bình thường thật đúng là không cách nào nhìn thấy được. Rồi nhìn lại những người đoạt thẻ bài thì phát hiện ngũ nữ đều đoạt thẻ bài, điều nay làm hắn vui mừng. Một lát sau, người cuối cùng đoạt được thẻ bài cũng xuất hiện. Người này là người của Mục gia, thấy kết quả như vậy khiến cho tộc trưởng Vương gia trở nên âm trầm, không ngờ Vương gia hắn, gia tộc lớn nhất trấn Vạn Liên lại chỉ có thể đoạt được hai danh ngạch khiến hắn phải tức điên lên. Trái ngược với Vương gia thì Lý gia đoạt đến sáu danh ngạch khiến cho nhiều nhà hâm mộ Lý gia và nhờ vào việc này mà Lý gia là đã gia tộc mạnh nhất trấn Vạn Liên.
Lý Chiến sau khi thấy đủ mười hai người thì lão đứng lên nói:
- Mười hai vị tuyển thủ sẽ được ban thưởng hậu hỉ, những phần thưởng này sẽ do trưởng bối các ngươi ban phát. Các ngươi hãy tiếp tục tu luyện, để đến ba tháng sau thì các ngươi sẽ đại diện cho trấn Vạn Thiên chúng ta tham gia Thiên Vương hội. Các vị trọng tài, hãy vòng rừng giúp đỡ các tuyển thủ khác. Và bây giờ, ta xin tuyên bố: Vạn Liên hội kết thúc.
Sau đó, Lý Chiến dẫn mọi người Lý gia rời khỏi tràng đấu. Vạn Liên hội lần này, người hưởng lợi nhiều nhất không nghi ngờ chính là Lý gia!
............................
Bóng đêm dần dần bao phủ, nhưng ở hậu viện Lý gia ngược lại đèn sáng trưng trưng, tràn đầy tiếng cười vui.
Trong đại sảnh, Lý Chiến với vẻ mặt tươi cười đang ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh hắn là Bát Đại trưởng lão. Trong đó Lục trưởng lão Lý Bân thì có thần sắc ưu buồn vì người tìm kiếm không tìm thấy Lý Thiên, điều này chứng tỏ là Lý Thiên đã làm mồi cho linh thú rồi. Lý Hàn ngồi ở dàn hậu bối, nói chuyện với ngũ nữ trong ánh mắt hâm mộ của giới trẻ của Lý gia. Lý Hoàng ngôi cách Lý Hàn một đoạn, lúc này trong ánh mắt của hắn toàn là sự sợ hãi vì hắn không ngờ Lý Hàn không chết. Hắn nhớ phụ thân đã nói Lý Thiên đã bị giết bởi linh thú, nhưng hắn dám chắc việc Lý Thiên bị giết có liên quan đến Lý Hàn nhưng hắn cũng chẳng thể nào nói ra điều ấy được vì hắn chẳng có bằng chứng nên lúc này hắn đang lo sợ bị Lý Hàn giết.
Lý Hàn ngồi uống một chút rồi hắn đến chỗ Tần Liên nói với nàng:
- Mẫu thân, ta có việc phải đi trước. Phần thưởng thì mẫu thân hãy nhận giùm ta và....
Hắn nhẹ giọng nói chỉ đủ cho người nghe:
- Mẫu thân, đừng quên những gì đã nói nha.
Tần Liên nghe vậy liền e thẹn gật đầu, sau đó Lý Hàn chào Lý Chiến với lý do tu luyện để rút khỏi bữa tiệc. Ra khỏi bữa tiệc thì hắn nhanh chóng đến biệt viện của Tần Liên để tam nữ ngủ trước, sau đó hắn ra khỏi Lý gia, chạy đến khách điếm Vạn Xuân vì hắn đã có hẹn với giai nhân.
- Lý Hàn, không phải ngươi chết rồi sao?
Nghe Vương Tiểu Kim nói như vậy thì hắn biết mình đã đoán đúng rồi. Hắn cười lạnh nói:
- Không, kẻ sắp chết ở đây là...ngươi!!!
Nói rồi Lý Hàn phóng tới, Vương Tiểu Kim nghe vậy liền kinh sợ quay qua nói với hai tên hộ vệ:
- Lên, các ngươi lên giết hắn. Chỉ cần giết được hắn thì ta sẽ ban thưởng thật to.
Có thưởng tất có dũng sĩ, hai tên hộ vệ nghe vậy liền cầm đao tranh nhau về xông phía trước vì bọn hắn xem Lý Hàn chỉ là phần thưởng cho bọn hắn vậy. Còn Vương Tiểu Kim thì co giò bỏ chạy vì hắn biết hai tên hộ vệ này chẳng thể giữ Lý Hàn lâu, hắn không ngờ hai cao thủ Luyện Mạch Cảnh cũng không thể giết được Lý Hàn. Xem ra bọn hắn đã đánh giá thấp Lý Hàn rồi. Lý Hàn thấy vậy thì cười lạnh, tốc độ dưới chân vẫn không giảm. Ngay khi áp sát hai tên kia thì Lý Hàn dùng Thất Tinh Bộ vòng ra phía sau rồi tung Toái Cốt Chưởng, chưởng nát trái tim một tên còn tên kia thì phản xạ nhanh nên né được. Lý Hàn thấy vậy liền rút kiếm chém ra Phi Lộc kiếm pháp. vô số kiếm ảnh ập đến tên hộ vệ đó, tên hộ vệ liền dùng kiếm để cản lại nhưng số lượng ảnh kiếm quá nhiều khiến hắn không chống đỡ được
- AHHHHHHHHHHHHHH
Trong tiếng hét. tên hộ vệ bị vô số kiếm ảnh vùi lấp. Lý Hàn nhìn cũng không nhìn mà đuổi theo Vương Tiểu Kim. Vương Tiểu Kim làm sao có thể chạy khỏi Lý Hàn, chỉ một lát sau thì Lý Hàn đã đuổi kịp và chặn đầu Vương Tiểu Kim. Vương Tiểu Kim vừa thở hồng hộc vừa cảnh giác nhìn Lý Hàn nói:
- Lý Hàn, ngươi không thể giết ta. Vì trên người ta có ngọc sinh mạng, nếu ta chết thì ngọc vỡ và sẽ ghi lại dung nhan của tên sát nhân sau đó chuyển về cho cha ta biết. Vì thế nếu ngươi giết ta thì ngươi sẽ bị cả Vương gia trả thù.
Lý Hàn cười lạnh nói:
- Hừ, thì đã sao. Cho dù có là thiên vương lão tử cũng không thể ngăn ta giết ngươi được.
Vương Tiểu Kim tưởng mình nói vậy sẽ khiến Lý Hàn sợ nhưng hắn không ngờ Lý Hàn lại không sợ Vương gia trả thù. Hắn vừa đi lui vừa sợ sệt nói:
- Lý Hàn,có gì bình tĩnh nói. Chỉ cần tha cho ta thì ngươi muốn gì ta cũng làm
Chỉ cần ra khỏi đây thì ta nhất định cho ngươi biết mùi vị của sống không chết Vương Tiểu Kim thâm nghĩ, Lý Hàn nghe vậy liền nói:
- Qủa thật, điều kiện ngươi đưa ra rất hấp dẫn....
Vương Tiểu Kim nghe vậy liền mừng rỡ, nói:
- Vậy ngươi..........
Bỗng nhiên sắc mặt của Lý Hàn trở nên lạnh giá:
- Nhưng ta không thích kẻ thù của mình còn sống.
Nói rồi hắn cầm kiếm nhào tới Lý Hàn, Vương Tiểu Kim không ngờ tên này lại muốn giết mình thật. Hắn hoảng sợ lùi lại nhưng bị vấp cục đá khiến hắn ngã ngồi xuống đất, Lý Hàn cầm kiếm nhảy lên và chém xuống ngay giữa đầu của Vương Tiểu Kim nhưng khi kiếm còn cách Vương Tiểu Kim một tấc thì dừng lại nhưng tên Vương Tiểu Kim vẫn ngồi im như tượng. Lý Hàn nhìn lại thì thấy tên này đã bất tỉnh rồi.
- Đúng là đồ nhát gan.
Lý Hàn thầm nói. Lý Hàn thu kiếm lại, không phải là hắn không muốn giết Vương Tiểu Kim mà hắn muốn giết một cách nào đó để giết hắn mà để không liên can tới mình. Mặc dù hắn không sợ Vương gia, nếu bị Vương gia truy sát thì cùng lắm là hắn trốn đến đến Hoàng Tung Sơn Mạch, tu luyện đến khi đạt đến cảnh giới cao thì quay lại giết cả nhà Vương gia. Hắn tin rằng sẽ không mất bao lâu nhưng hắn không muốn các nữ nhân của mình phải theo hắn chạy trốn khắp nơi nên hắn sẽ nghĩ ra cách khác để giết Vương Tiểu Kim. Hắn nghĩ ngợi một lát thì đã nghĩ ra một cách rất hay, vừa có thể giết Vương Tiểu vừa hành hạ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Lý Hàn vác Vương Tiểu Kim trên vai rồi chạy đi, hắn tìm kiếm được một lát thì phát hiện một cặp Cường Dương Hổ đực có thực lực Luyện Huyết sơ kỳ. Lý Hàn để Vương Tiểu Kim xuống đất, xông ra đánh ngất cả hai con Cường Dương Hổ. Xong hắn lấy xuân dược trong túi trữ vật của mình ra, cái này là của tên tráng hán Luyện Mạch Cảnh. Hắn đổ xuân dược vào miệng của hai con Cường Dương Hổ rồi cũng vào miệng của Vương Tiểu Kim, rồi hắn để cả ba nằm đó mà bỏ đi vì hắn không muốn chứng kiến màn ân ái buồn nôn sắp diễn ra.
Một lát sau thì Vương Tiểu Kim là người tỉnh dậy đầu tiên, hắn cảm thấy cả người rất nóng, nóng tới mức muốn thiêu hủy hắn ra vậy. Hắn xé nát quần áo nhưng cũng chẳng bớt bao nhiêu, bây giờ hắn muốn phát tiết. Lúc này dược lực trong cơ thể hắn đã điên cuồng phát tác, khiến hắn đỏ cả mắt, rồi hắn nhìn thấy Cường Dương Hổ. Hắn điên cuồng nhào tời Cường Dương Hổ, tìm lỗ trên người Cường Dương Hổ mà đút vào. Sau đó cặp Cường Dương Hổ kia cũng tỉnh lại rồi cùng Vương Tiểu Kim biểu diễn một màn hai thú một người. Đương nhiên, sau khi xong truyện thì Vương Tiểu Kim cũng bị cặp Cường Dương Hổ kia xé xác ra thành trăm mảnh.
Lý Hàn bắt đầu tìm kiếm Vương Thanh Thanh nhưng tìm hoài mà hắn vẫn không thấy, thấy cũng sắp đến giờ nên hắn quyết định sẽ tạm buông tha cho ả ta mà đi đến bình đài. Trên đường đến bình đài thì Lý Hàn bị nhiều người mai phục để lấy thẻ bài của hắn nhưng hắn vẫn dễ dàng giải quyết hết.
..........
Ánh nắng đầu hạ không nóng rực lắm, ngược lại còn làm người ta cảm thấy dễ chịu. Ở chúng quanh bình đài, biển người lan ra đến hết tầm mắt, vô số ánh mắt đều chiếu thẳng vào vị trí bình đài, ở nơi đó là nơi những thanh niên đại diện cho trấn Vạn Liên leo lên.
- Theo tính toán thời gian, nói vậy những người dự thi kia cũng hẳn là sắp lên đài rồi…
Ở vị trí Lý gia, Lý Chiến híp mắt nhìn thoáng qua bình đài cự đại kia, lẩm bẩm nói.
- Đại ca cứ yên tâm. Với thực lực của lớp trẻ của Lý gia thì việc đoạt được danh ngạch là chuyện dễ dàng.
Lý Hùng ở một bên cười nói.
Nghe vậy, Lý Chiến cũng gật đầu cười, mà ngay khi hắn thu hồi tâm thần lại, thì xung quanh bình đài, đột nhiên truyền ra từng trận tiếng hoan hô, sau đó hắn nhìn lại thì thấy, ở đây trên bình đài to lớn kia, có mấy đạo thân ảnh chợt xuất hiện ở đó, trong số đó có một vài đạo thân ảnh quen thuộc, làm cho hắn lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trên bình đài xuất hiện mười nhân ảnh, nổi bật nhất chính là Lý gia chiếm đến năm người. Những người còn lại gồm một người là người của Hoàng gia, một người là hai người của Triệu gia, hai người còn lại, một là Vương Quang Hàn còn người kia là một người của chi thứ Vương gia. Ngay khi bọn họ lên đài thì lập tức có mấy vị trọng tài chủ trì nhanh chóng đi đến, sau khi đem thẻ bài trong tay mọi người kiểm tra một phen, mới vừa lòng gật đầu thối lui. Đoạt được năm danh ngạch khiến cho cả Lý gia ai cũng vui mừng ngoài trừ Tần Liên, nàng cứ lo lắng nhìn về phía khu rừng và đến khi thân ảnh quen thuộc xuất hiện thì nàng mới thở phào.
Khi Lý Hàn vừa lên lôi đài thì có một vị trong tay tài đến kiểm tra thẻ bài trong tay hắn, kiểm tra xong thì giao lại thẻ bài cho Lý Hàn rồi thối lui. Đứng trên bình đài, ánh mắt của hắn ném về biển người đông nghìn nghịt ở chung quanh bình đài, cũng là không khỏi tấm tắc than thở một tiếng, nhân khí đến mức này, tại lúc bình thường thật đúng là không cách nào nhìn thấy được. Rồi nhìn lại những người đoạt thẻ bài thì phát hiện ngũ nữ đều đoạt thẻ bài, điều nay làm hắn vui mừng. Một lát sau, người cuối cùng đoạt được thẻ bài cũng xuất hiện. Người này là người của Mục gia, thấy kết quả như vậy khiến cho tộc trưởng Vương gia trở nên âm trầm, không ngờ Vương gia hắn, gia tộc lớn nhất trấn Vạn Liên lại chỉ có thể đoạt được hai danh ngạch khiến hắn phải tức điên lên. Trái ngược với Vương gia thì Lý gia đoạt đến sáu danh ngạch khiến cho nhiều nhà hâm mộ Lý gia và nhờ vào việc này mà Lý gia là đã gia tộc mạnh nhất trấn Vạn Liên.
Lý Chiến sau khi thấy đủ mười hai người thì lão đứng lên nói:
- Mười hai vị tuyển thủ sẽ được ban thưởng hậu hỉ, những phần thưởng này sẽ do trưởng bối các ngươi ban phát. Các ngươi hãy tiếp tục tu luyện, để đến ba tháng sau thì các ngươi sẽ đại diện cho trấn Vạn Thiên chúng ta tham gia Thiên Vương hội. Các vị trọng tài, hãy vòng rừng giúp đỡ các tuyển thủ khác. Và bây giờ, ta xin tuyên bố: Vạn Liên hội kết thúc.
Sau đó, Lý Chiến dẫn mọi người Lý gia rời khỏi tràng đấu. Vạn Liên hội lần này, người hưởng lợi nhiều nhất không nghi ngờ chính là Lý gia!
............................
Bóng đêm dần dần bao phủ, nhưng ở hậu viện Lý gia ngược lại đèn sáng trưng trưng, tràn đầy tiếng cười vui.
Trong đại sảnh, Lý Chiến với vẻ mặt tươi cười đang ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh hắn là Bát Đại trưởng lão. Trong đó Lục trưởng lão Lý Bân thì có thần sắc ưu buồn vì người tìm kiếm không tìm thấy Lý Thiên, điều này chứng tỏ là Lý Thiên đã làm mồi cho linh thú rồi. Lý Hàn ngồi ở dàn hậu bối, nói chuyện với ngũ nữ trong ánh mắt hâm mộ của giới trẻ của Lý gia. Lý Hoàng ngôi cách Lý Hàn một đoạn, lúc này trong ánh mắt của hắn toàn là sự sợ hãi vì hắn không ngờ Lý Hàn không chết. Hắn nhớ phụ thân đã nói Lý Thiên đã bị giết bởi linh thú, nhưng hắn dám chắc việc Lý Thiên bị giết có liên quan đến Lý Hàn nhưng hắn cũng chẳng thể nào nói ra điều ấy được vì hắn chẳng có bằng chứng nên lúc này hắn đang lo sợ bị Lý Hàn giết.
Lý Hàn ngồi uống một chút rồi hắn đến chỗ Tần Liên nói với nàng:
- Mẫu thân, ta có việc phải đi trước. Phần thưởng thì mẫu thân hãy nhận giùm ta và....
Hắn nhẹ giọng nói chỉ đủ cho người nghe:
- Mẫu thân, đừng quên những gì đã nói nha.
Tần Liên nghe vậy liền e thẹn gật đầu, sau đó Lý Hàn chào Lý Chiến với lý do tu luyện để rút khỏi bữa tiệc. Ra khỏi bữa tiệc thì hắn nhanh chóng đến biệt viện của Tần Liên để tam nữ ngủ trước, sau đó hắn ra khỏi Lý gia, chạy đến khách điếm Vạn Xuân vì hắn đã có hẹn với giai nhân.
/340
|