Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 197: Nghịch Hướng thần trận

/229


"Ngươi nghĩ rằng ta không muốn đi vào sao? Chỉ là ta không có cách mà thôi! Không gian thần bí này có chỗ quái dị, phân thân sẽ bị ngăn cản ở bên ngoài." - Hoa Phi Hoa bất đắc dĩ khoát tay, cổ tay rũ xuống, ngón tay giũ ra hình dáng hoa lan.

Vô Ngôn cong lưng rướn cổ, Hoa Phi Hoa trong lúc vô tình bấm Lan Hoa Chỉ, làm cho nàng muốn nôn mửa.

"Hoa Phi Hoa, nói như vậy, ngươi không tiến vào được bởi vì ngươi là phân thân?" - Mộc Phong ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, trận này đối với chân thân cơ hồ không có cái gì hạn chế, mặc kệ là thần là tiên, đều có thể tiến vào, duy có phân thân không tiến vào được." - Hoa Phi Hoa giải thích.

"Chân thân ngươi tại sao lại rơi vào trong trận kia?" - Trận này xác thực có chút quái dị, Mộc Phong suy nghĩ một chút, đồng thời cân nhắc tình huống trước mắt.

"Ta vô tình gặp không gian thần bí này, lúc ấy rất tò mò, muốn vào trong đó xem đến tột cùng là cái gì, nào ngờ chân thân đi vào, lại không chịu đi ra, ta đoán rằng trong đó nhất định là chỗ đáng làm cho người ta lưu luyến."

"Ngươi trong lúc vô tình gặp không gian này, vì sao chỉ có chân thân đi vào, mà đem phân thân lưu bên bên ngoài diện hả? Hoa Phi Hoa, ngươi tuy nói trăm lần không có chỗ sơ hở, nhưng giờ lại có lỗ thủng, ngươi hoàn toàn không nói ra chân tướng sự thật, ngươi đang lừa gạt chúng ta!" - Mộc Phong lạnh lùng giương mắt nhìn Hoa Phi Hoa, ánh mắt tựa như hai đạo lợi kiếm.

"Lúc ấy ta đang cùng một thần nhân tranh đấu, tiện thể gọi phân thân ra để tăng cường thực lực, chẳng biết vì sao, đột nhiên xúc động một trận pháp kỳ diệu, chân thân lập tức liền bị hút vào không gian thần bí kia, mà phân thân bất luận như thế cũng không thể nào vào được." - Ngôn ngữ Hoa Phi Hoa thành khẩn, không giống như nói dối.

"Phân thân và chân thân ngươi ở trong đó có thể liên lạc với nhau không?" - Mộc Phong muốn thông qua đàm thoại cố gắng phán đoán trong lời nói của hắn có bao nhiêu phần chân thật.

"Không thể. Ta cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này." - Hoa Phi Hoa có vẻ có chút cam chịu.

"Ta từ Thần Giới chạy tới phàm gian, hao hết khí lực mới tìm được lối vào của trận này, ta Hoa Phi Hoa cả đời ít có cầu người, hôm nay lại khẩn cầu ngươi đi vào giúp ta đem chân thân đi ra, sống ở hai nơi riêng biệt thật quá bất tiện a!" - Hoa Phi Hoa thở dài nói.

"Cái này cũng gọi là sống hai nơi riêng biệt ư?" - Vô Ngôn không khỏi cười lạnh.

“Chân thân và phân thân không ở chung, tuy không phải là vợ chồng, nhưng tình huống này chỉ sợ chỉ có hơn chớ không kém! Tiểu Vô Ngôn, ngươi không có trải qua loại cuộc sống đau khổ này, ngươi tự nhiên không biết mặn ngọt chua cay trong đó! Ngươi ngẫm lại xem, chân thân ta trong đó rượu chè lu bù, tiêu diêu vui sướng, mà ta lại ở chỗ này chịu hết khó khăn của nhân gian, không người quan tâm, tựa như người mất hồn, há chẳng phải vì cô độc mà chết sao?" - Hoa Phi Hoa vẻ mặt sầu khổ, tựa như một tiểu phu nhân đau khổ vì bị nam nhân lừa gạt ruồng bỏ.

Vô Ngôn thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đùa cợt: "Hoa Phi Hoa, chân thân ngươi ở trong đó tiêu diêu, ngươi ở bên ngoài này cũng tìm vài mỹ nhân cùng ngươi khoái hoạt, mọi người đều bằng nhau, ông ăn chả bà ăn nem, không ai nợ ai, như vậy không phải ngươi đạt thăng bằng trong lòng sao! Hiểu không? Đời người sống ngắn ngủn, vì vậy hãy chơi cho liễu chán hoa chê, cho lăn lóc đá cho mê mẩn đời, khỏi phải ngồi xót thương thầm khổ cho bạc tóc làm gì."

"Tiểu Vô Ngôn, ngươi đánh giá Hoa Phi Hoa ta quá thấp đó? Ta tuy rằng phong lưu tiêu sái, nhưng cũng biết lễ tiết, chân thân ta mặc dù không để ý đến ta nhưng ta cũng không thể vô tình vô nghĩa thầm phản bội hắn! Quân tử có điều nên làm, có điều chẳng nên làm, ngươi đừng xúi giục ta đi làm chuyện xấu. Vả lại các ngươi xem, bên ngoài có đền thờ đá, có câu 'Quách Vương Thị Tiết Hiếu Thạch Bài Phường', đó là ca ngợi một phụ nữ họ Quách. Nàng hai mươi ba tuổi chồng chết, vì để cho trượng phu dưới cửu tuyền được nhắm mắt, nàng cần cù làm lụng vất vả, nuôi hai con trai thành người. Hai con trai không phụ nguyện vọng của mẹ, hăng hái đọc sách, đồng thời trúng cử. Mà nàng lại ở giá suốt đời, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức. Ngươi tại sao muốn ta bội tín bất nghĩa, không để ý lễ nghĩa liêm sỉ? Học theo tiểu nhân đê tiện kia? Từ nay về sau loại lời nói này chớ có nhắc bên tai ta!" - Hoa Phi Hoa nghiêm trang nói.

"Chẳng lẽ ngươi còn vì chân thân bỏ đi của người mà thủ đạo?" - Vô Ngôn chế nhạo cười nói.

"Đây không phải phụ đạo, mà là nam đạo. Nam đạo, tức là đồng cam cộng khổ, không thể sau lưng huynh đệ ích kỷ trêu hoa ghẹo nguyệt…"

"Khứ khứ khứ! Ngụy biện! cái gì mà nam đạo? Nam đạo còn kém nhiều lắm!" - Vô Ngôn hừ một tiếng, ngắt lời nói.

"Ngươi, ngươi, ngươi lấy bụng đàn bà đo lòng quân tử!" - Hoa Phi Hoa tức giận đến há mồm cứng lưỡi.

"Mời ngươi xem cho rõ ràng, ta bây giờ còn không phải đàn bà!" - Vô Ngôn lớn tiếng quát mắng.

"Đừng cãi nữa, Hoa Phi Hoa, chúng ta vốn không quen biết, bằng vào cái gì khiến cho ta mạo hiểm giúp ngươi?" - Mộc Phong thấp giọng quát.

"Quân tử thích đem lại niềm vui cho kẻ khác, cứu người một mạng, còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Hơn nữa, ta cũng sẽ không để cho ngươi hỗ trợ không công, chờ ngươi gọi chân thân ta ra, ta tặng ngươi một món thần khí! Đại trượng phu một lời đã xuất, tứ mã nan truy." - Hoa Phi Hoa vỗ vỗ ngực, nói năng rất có khí phách.

"Công tử nhà ta tán gái thiên hạ vô song, thần khí nhiều như kiến, quân tử có thể so với sao, ngươi đừng vỗ loạn mông ngựa!" - Vô Ngôn khinh thường ngoảnh đầu lại cười nói.

Mộc Phong há hốc mồm, thất vọng lắc lắc đầu, mình chẳng qua có một chút số đào hoa, hình như cũng có một ít bản lĩnh a.

"Hắn? Hắn tán gái thiên hạ vô song. Ha ha! Tiểu Vô Ngôn, ngươi đừng múa rìu trước cửa Lỗ Ban nữa, tại Thần Giới thần nhân hiểu biết Hoa Phi Hoa ta, đều biết ta có nhã hiệu nổi tiếng: 'Vật Luyến Hoa', biết vì cái gì gọi là 'Vật Luyến Hoa' không? Nghĩa là, phàm là nữ nhân yêu thương Hoa Phi Hoa ta, đều say đắm ta không thay đổi, như say như mê!" - Hoa Phi Hoa đắc ý cười to nói.

"Vấn đề là có nữ nhân yêu thương ngươi hay không?" - Vô Ngôn cười nhạo nói.

"Không có!" - Hoa Phi Hoa xấu hổ lắc lắc đầu.

"Ha ha ha!" - Mộc Phong nhịn không được cười to, "Xem ra 'Vật Luyến Hoa' ngươi mặc dù có vẻ hư danh , chắc chắn có giải thích khác!"

"Mộc Phong, ta thành thật nói cho ngươi, ta 'Vật Luyến Hoa' đương nhiên có dụng ý khác, phàm là nữ nhân đã lọt vào mắt ta, nhất định sẽ bị ta truy cùng đuổi tận, lăn qua lăn lại thống khổ không thôi, ta chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, ngay cả nàng chuyển thế một trăm lần, ta cũng sẽ không buông tha ước nguyện ban đầu, ta vì khó chơi mà nổi danh. Hắc hắc!" - Hoa Phi Hoa thản nhiên cười cười như thường, cũng chẳng vì da mặt mình dày mà xấu hổ.

"Vậy ngươi đã nhắm được ai chưa?" - Vô Ngôn cười hì hì hỏi.

"Thật không dấu diếm, người lọt vào mắt ta rất nhiều, Tiểu Vô Ngôn, ngươi tốt nhất đừng lọt vào vòng ngắm của ta, bằng không ta sẽ truy ngươi tận chân trời góc biển!" - Hoa Phi Hoa quay đầu lại nói với mộc phong, "Không bằng nghĩ tích cực một chút đi ha. Làm sao giúp ta gọi chân thân ra ? Mộc Phong, ngươi ngẫm lại, trong không gian kia nhất định phi thường thú vị, bằng không, tại sao chân thân ta không muốn ra! Ngươi yên lòng mà đi đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt Tiểu Vô Ngôn!"

"Ai muốn ngươi chiếu cố? Ta và công tử cùng đi!" - Vô Ngôn giữ chặt tay Mộc Phong, tươi cười rạng rỡ nói.

Mộc Phong thầm nghĩ: " Hoa Phi Hoa này ba hoa chích chòe, tất nhiên không thể tin tưởng được, bất quá, không gian thần bí kia rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn người, làm người ta lưu luyến đi tới đi lui, vui vẻ quên cả trời đất? Ta đi xem cũng không sao cả, một thần trận không coi là cái đinh gì, trên người ta có nhiều thần vật, Mông Thần tinh châu biết trận pháp, cửu giới khó có, muốn đến không gian này cũng không làm khó được ta."

Do nghĩ vậy, Mộc Phong đối với chính mình tràn ngập tin tưởng.

"Được rồi, ta nhân tiện đem Vô Ngôn đi vào một vòng, Hoa Phi Hoa, ngươi lưu ở chỗ này chờ tin tức ta, ta cũng không phải có ý định giúp ngươi, thật ra đối với không gian kia hết sức tò mò, nếu như ta có thể giúp ngươi gọi chân thân ra, cũng là thuận tay dắt dê, ta không cần thần khí của ngươi." - Mộc Phong định liệu trước cười cười, giơ tay nâng Vô Ngôn lên, ngoài thân quang mang chớp động, trong nháy mắt đem nàng tiến vào trong phòng hộ cầu, vọt người hóa thành một đoàn kim quang, theo tia thần thức vừa rồi hướng dưới đất chui vào.

Mộc Phong lặn đến bên ngoài viên đá cuội có thiết chế Nghịch Hướng trận pháp, không cần suy nghĩ nhiều, liền nhảy vào. Tiến vào trận, Mộc Phong buông Vô Ngôn, cẩn thận xem xét, mới phát hiện trong trận này có cảnh tượng khác. Viên đá cuội này căn bản không phải một tảng đá bình thường, Mộc Phong và Vô Ngôn dừng chân ở một tòa núi lớn, núi này cao phi thường. Mộc Phong không biết được mình đứng ở sườn núi hay chân núi. Trong núi một mảnh trời mênh mông, đầy rẫy màu xanh biếc, chỉ có một đường duy nhất, phỏng chừng đi thông vào không gian thần bí kia.

Mộc Phong vốn định ôm Vô Ngôn bay thẳng đi tới dọc theo đường, nhưng ven đường phong cảnh thật sự rất đẹp, giống như đi vào trong một bức họa, ven đường cũng có đình đài lầu các, loáng thoáng ẩn ở trong sương mù trăng mênh mông, thỉnh thoảng nói chuyện hơi lớn, âm thanh vọng lại quay quẩn bên tai. Trong núi loáng thoáng truyền đến vài tiếng chim hót véo von, nhưng nhìn lại không thấy chim trốn ở chỗ nào, bốn phía đều ẩn trong sương mù. Mộc Phong mở to thiên mục, cũng nhìn không ra, nhưng làm cho người ta khó hiểu chính là, nơi này hoàn toàn không có một chút thần linh hoặc tiên linh khí, tựa hồ có người cố ý đem một tòa núi thanh tú đẹp đẽ ở phàm gian vào trong viên đá cuội này, bất quá, người ngoài nhề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Mộc Phong từ nội tâm không phát sinh sợ hãi tán thán gì, áp súc một tinh cầu tương đối mà nói, còn muốn dễ dàng hơn nhiều, nhưng muốn đem nguyên xi một ngọn núi di chuyển vào trong viên đá cuội, cũng là một việc cực kỳ không dễ dàng gì, dù sao không làm thay đổi biến hóa nguyên mạo của nó, lại không thể làm cho đình đài cây cối bị một chút tổn hại, trong lòng Mộc Phong so sánh, ít nhất với công lực cao quá Vương thần Thần Giới của hắn, căn bản không có cách nào làm được.

"Địa phương này quá xinh đẹp a, ta thật muốn ở chỗ này không đi đâu nữa." - Vô Ngôn si ngốc nhìn phong cảnh như thơ như họa, say mê hướng về mây mù mông mông lung lung, hư hư ảo ảo này.

“Vô Ngôn, ngươi phải nhìn cẩn thận, ngươi không có khả năng dừng ở một chỗ, ở lâu một chỗ dù cho phong cảnh đẹp mấy đi nữa ngươi cũng sẽ buồn chán, bởi vậy ngươi cần phải đi tới trước, nhưng, ngươi có chú ý không, quay đầu lại nhìn chỗ ngươi vừa đi qua, sớm đã bị mây mù bao phủ, không còn tồn tại nữa." - Mộc Phong đưa tay xoa tóc dài phủ ngang vai Vô Ngôn, cười nhắc nhở Vô Ngôn đang đắm chìm trong cảnh đẹp.

Vô Ngôn giật mình, dụng ánh mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn Mộc Phong, xoay người ngó lại, mây mù thủy chung phất phới đi theo dưới chân, mỗi một bước nàng đi tới trước, mây mù cũng chầm chậm đi theo đình đài lầu các vừa rồi đi qua, sớm rơi xuống ở chỗ sâu trong mây mù, mất đi bóng dáng.

Vô Ngôn lắp bắp kinh hãi, vộị dừng lại cước bộ, dưới chân mây mù hoàn toàn không thấy trào dâng chút nào, tựa hồ vẫn ở lại nơi đây, nhìn không thấy biến hóa gì.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ mây mù này cũng có linh tính, chúng nó làm thế nào biết chúng ta di động chứ?" - Vô Ngôn nhanh chóng giơ tay bắt lấy bàn tay to của Mộc Phong, kinh ngạc vạn phần, sợ mình không cẩn thận cũng giống như phong cảnh này bị mây mù quái dị bao phủ.

"Đây đúng là chỗ kỳ diệu của trận pháp, bằng không, tại sao lại được xưng là Nghịch Hướng trận chứ?" - Mộc Phong cười nói cao thâm khó lường.

Vô Ngôn đang theo dõi, vội hỏi: "Công tử, chẳng lẽ ngươi đối trận pháp này tương đối hiểu rõ? Có phải ngươi biết làm thế nào đi trở về sao? Nếu ta dựa vào trí nhớ đi trở về, mây mù này có thể thối lui hay không?"

“Mây mù này đương nhiên sẽ không như mong muốn của ngươi thối lui như vậy, ta mặc dù nhận biết chút ít trận pháp, nhưng Nghịch Hướng trận tinh diệu như thế này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa, ngươi căn bản không có khả năng lui trở về, nếu ngươi lui trở về kết quả nhất định là rơi vào trong trận, trận này biểu hiện thoạt nhìn không có cái gì hung hiểm, nhưng trận nhãn này, có thể nhất định hung hiểm vô cùng!" - Mộc Phong như cũ mặt lộ vẻ mỉm cười, tựa hồ cũng không quá để ý trận pháp này, đi đến sông, ắt có cầu, hắn bây giờ còn không có nghĩ tới muốn phá vỡ trận pháp này, cho nên cũng không nóng vội chút nào, thầm nghĩ muốn tiến vào không gian thần bí kia nhanh một chút.

"Vậy chúng ta sau đó từ nơi này làm sao đi ra?" - Sắc mặt Vô Ngôn tối sầm, dần dần từ sửng sốt trở nên có chút sợ hãi.

"Vạn vật đều là tương sinh tương khắc, có vào có ra, âm dương bù đắp, mặc kệ trận pháp này thần kỳ đến mức nào, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, tự nhiên sẽ lưu lại một lối ra an toàn, chỉ có điều phải tìm được nó thôi. Bình thường mọi người khi rơi vào trong tuyệt cảnh, có chút khiếp đảm, người bi quan một chút, sẽ tưởng rằng chính mình hết thảy đều xong hết rồi, kỳ thật trời không tuyệt con đường của người, thường thường trong khi khó khăn nhất, càng nên kiên cường chịu đựng , đi chín mươi chin bước rưỡi thì cũng nhanh đến trăm, trước sáng sớm luôn luôn có một đoạn thời gian rất tối tăm, chỉ cần tràn ngập tin tưởng kiên trì chịu đựng, cố gắng từng chút, khó khăn lớn bằng trời cũng sẽ giải quyết dễ dàng!" - Trong ánh mắt Mộc Phong mang theo kiên nghị, giơ tay mạnh mẽ vung lên, một cỗ khí thế hào hùng triển khai, trong mây mù nhất thời truyền đến thanh rầm rầm ù ù.

Vô Ngôn nhìn Mộc Phong, thấy hắn cười đùa tự nhiên, lạc quan rộng rãi, tâm tình bình tĩnh vắng lặng cảm hóa, nhất thời cảm xúc dâng trào, vừa rồi còn bị áp lực làm cho kinh hoảng, lập tức liền ném vào ở chỗ sâu trong mây mù.

“Phàm gian có một thánh nhân, gọi là Trang Tử, từng viết một bài (Tiêu diêu du), đầu tiên hắn liền nhắc nhở mọi người phải 'Vô Kỷ', một người, nếu chuyện gì đều thầm nghĩ đến chính mình, đem chính mình đặt ở chỗ trọng yếu nhất, vậy thì hắn sẽ lo được lo mất nhiều lắm, tự nhiên không thể làm được cái tiêu diêu và tự do kia. Chúng ta đã tiến vào Nghịch Hướng trận này, nên tìm cách thích ứng mọi tình cảnh, đó gọi là " Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười thấy làng thôi" (Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"), có khi ngươi suy nghĩ rất nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng thuận theo tự nhiên mà làm." - Mộc Phong chăm chú nói một hơi, lôi kéo Vô Ngôn cước bộ vững vàng tiếp tục đi lên trên núi.

Từ người bình thường đến tiên nhân, tiện đà thành thần, khổ ải Vô Ngôn trải qua cũng khó có thể thuật lại chi tiết, chỉ sợ giảng ba ngày ba đêm cũng không hết, hôm nay được Mộc Phong khai đạo, đích tâm cảnh nàng nhất thời sáng sủa rất nhiều. Vô Ngôn giương mắt nhìn cảnh tượng kiều diễm phía trước, giống như thấy nơi đó chính là miền đất hứa mình hướng tới.

Mộc Phong và Vô Ngôn một mạch bước đi, cây rừng giống vẫn như trước, tươi tốt, phong cảnh càng thanh tú càng xinh đẹp, giống như thế ngoại đào nguyên, mây mù cũng càng thêm nồng nặc, chỉ tiếc không thể dõi mắt trông về phía xa, chẳng biết còn có bao nhiêu cảnh đẹp che dấu trong sương mù đậm đặc hay không. Hai người coi như đang du sơn ngoạn thủy, hồn nhiên quên mất đang ở trong Nghịch Hướng trận không thể quay đầu lại.

Gần đến đỉnh núi, mây mù vừa rồi như bóng như hình rốt cục dừng lại phía sau, trước mắt trở nên sáng sủa, bốn phía cách đó không xa tất cả đều là mây mù lớp lớp, những mây mù này tựa như gió nhẹ ngoài khơi xẹt qua, bốn bề sóng dậy, khói sóng mênh mông, phong phú rực rỡ.

Mộc Phong du lịch qua phong cảnh các giới, nhưng cảnh mây mù này tựa hồ vô hạn vô bờ không hề có đầu có cuối thì chưa bao giờ đã có lần tĩnh lặng mà ngắm như lúc này.

Trước mắt mây mù màu trắng sữa trong núi non trùng điệp thong thả trôi, hình dáng giống như một dải băng màu trắng quấn ở giữa núi, ngọn núi màu xanh biếc tựa như tiên nữ duyên dáng yêu kiều, sáng sớm sau khi tắm rửa chưa mặc quần áo, đi ra thiên nhiên vui sướng bay lượn.

Trong lúc hai người đang say mê trong cảnh đẹp khôn cùng, đột nhiên, ngọn núi bắt đầu biến hóa ……


/229

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status