Mặt trời hè nóng bức, thời gian là ba giờ chiều.
Khói trắng từ cánh máy bay phun ra cuồn cuộn, bốn chiếc máy bay vận tải màu xanh lá cách nhau một đoạn đang gầm gú bay trên không trung.
Ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng. Nhìn xuống dưới đất, cây cối và kiến trúc như mô hình đồ chơi.
Lần đầu tiên lên không thực tập, dù sao cũng có kích thích và cảm giác mới lạ. Nhưng mà cảm giác hưng phấn và mới lạ này qua đi thì tám binh sĩ trong buồng phi cơ đều không hẹn mà cùng khẩn trương.
Với tư cách bộ đội đặc chủng dự bị bọn họ đều được chọn ra trong các quân nhân xuất sắc nhất. Hôm nay huấn luyện chính là kỹ năng nhảy dù của bộ đội đặc chủng.
Trước khi lên phi cơ thì bọn họ cũng có nhiều lần thực tập trên mặt đất rồi, thao túng, tin tức manh mối và cách thích ứng hoàn cảnh trong khi nhảy. Nhưng lần đầu tiên đối mặt với thực tập chân chính và đối mặt với độ cao hơn hai ngàn mét các binh sĩ vẫn không nhịn được bản năng run sợ.
Độ cao không ngừng gia tăng thì cảm xúc các binh sĩ càng trở nên khẩn trương, không khí cũng bắt đầu nặng nề. Phụ trách nhảy dù là Trương huấn luyện viên, hắn lúc này huyên thuyên nói về các trường hợp cần tránh, kiểm tra tình huống an trí cho các binh sĩ và các binh sĩ có chút không yên lòng, thần sắc của mọi người hơi ngây ngốc.
Trương huấn luyện viên đã nhìn quen tình huống này rồi, thấy không khí trầm lắng thì rống to lên:
- Mọi người chuẩn bị đã tốt chưa?
Thân thể các binh sĩ chấn động giống như có cây búa nện vào đầu vậy, bản năng đáp lời.
- Chuẩn bị tốt!
Trong nội tâm Trương huấn luyện viên mỉm cười. Đám đệ tử bộ đội đặc chủng này là đám tốt nhất từ trước tới nay, bất kể là tố chất rèn luyện hay các kỹ năng đều là nhất lưu. Mặc dù như thế gương mặt của hắn vẫn nghiêm nghị như không có việc gì, giọng điệu chậm rãi nói ra:
- Lần đầu tiên nhảy dù khẩn trương là khó tránh khỏi. Nhưng mà chúng ta là tinh anh nên so với người khác thì tốt hơn. Đừng nói với tôi là các người còn mắc chứng 'đổ bộ tư lệnh' ( sợ hãi nhảy dù ở lại trên máy bay )", đến lúc đó tôi sẽ một cước đạp người đó xuống. Hiện tại buông lỏng trong thời gian năm phút. Năm phút sau bắt đầu huấn luyện hôm nay.
Các binh sĩ nghe huấn luyện viên khoa trương như vậy thì buông lỏng hơn nhiều. Mọi người nhao nhao lắc lắc cổ, giãn cánh tay làm ra các tư thế chuẩn bị đơn giản, hào khí lúc này cũng hòa hoãn lại.
Đúng lúc này không biết có ai hát lên
- Ta không phải Hoàng Dung, ta không có công phu...
Âm thanh tục tằng rất to lại cố ý làm ra giọng điệu của con gái nên âm thanh này giống như tiếng vịt cồ, người nào nghe cũng sợ hãi trong lòng.
Trương huấn luyện viên có chút dở khóc dở cười, chỉ vào binh sĩ đang ngồi ở bên trái mắng:
- Tần Tiêu, tiểu tử ngươi có ác tâm đúng không. Tiếng hét như bò rống mà cứ khoái hát.
Mọi người cùng cười vang lên.
Tần Tiêu đứng nghiêm lên tiếng:
/864
|