Võ Tắc Thiên vỗ án, mặt lộ vẻ cuồng hỉ:
- Chân Thần bắn tên! Mặc dù ngũ hổ thần tiễn Hoàng Trung tái thế cũng không ai qua được!
Tần Tiêu cũng vui mừng quá đỗi: ha ha! Ta học không sai mà!
Vì vậy hắn lại lây ra ba mũi tên bắn ra, lại trúng ba hồng tâm.
Ba mũi tên này bắn ra đã có được bảy hồng tâm.
Chúng quân sĩ Vũ Lâm Vệ là người chinh chiến sa trường trở về, thấy tình cảnh này nhiệt huyết sôi trào hào khí tận trời, cho nên lúc này cũng rống to lên.
Đây là sĩ khí của quân sĩ nha!
Tần Tiêu càng thêm dũng cảm hơn trước, hắn xuất thân quân nhân nên nghe tiếng rống này chỉ cảm thấy một hồi nhiệt huyết sôi trào, toàn thân như khô nóng. Bệnh ưa thích náo nhiệt lại bôc lên lần nữa, giữa ngực và bụng có một cổ chân khí, hai chân dùng sức đạp mạnh và thân thể rời khỏi yên ngựa, hắn như chim én bay vọt về phía trước, cung trong tay kéo căng như trăm rằm, một tiếng dây cung nổ vang, ba mũi tên ra hết, ba tiếng nổ cuối cùng bắn thủng ba hồng tầm, tấm bia ngã xuống đất!
Cung tiễn trong tay của hắn lúc này cũng gãy làm hai đoạn.
Thân hình Tần Tiêu lại rơi xuống, hắn đáp xuống yên ngựa và cưỡi ngựa chạy đi.
Đám người đứng ngoài xem yên tĩnh, không có một tiếng động, lặng ngắt như tờ.
Võ giám khảo bước nhanh tới đống bia, nâng mặt bia dậy, lớn tiếng hoảng sợ nói:
- Tần Tiêu Giang Châu, mươi mũi tên trúng hồng tâm, được một trăm điểm.
Mấy ngàn Vũ Lâm Vệ lớn tiếng rống lên!
Âm thanh chấn trời cao!
Võ Tắc Thiên tâm thần rung động Giang Châu, " Tần " Tiêu! Xem ra hẳn là người này! Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, hào kiệt hơn người! Truyện được copy tại
/864
|