Tần Tiêu cũng cười to:
- Nhị vị điện hạ vừa đến, Tần Tiêu khỏi bệnh ngay. Uống, hiện tại thì uống! Tiên nhi, hai người này chính là khách quý hôm nay đến chúc mừng ta, không thể chậm trễ, nhanh đi làm thức ăn và rượu ngon để tiếp đãi.
Trên mặt Lý Tiên Huệ nổi lên một mảnh đỏ hồng, nàng e lệ gật đầu liền đi phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn.
Lý Trọng Tuấn vung tay lên:
- Tiên nhi không vội! Hôm nay nha, hai huynh đệ chúng ta mượn nam nhân của muội dùng một ngày, chúng ta đi ra ngoài uống!
Dứt lời Lý Long Cơ vẻ mặt cười mờ ám lôi kéo cánh tay Tần Tiêu đi ra ngoài.
Tần Tiêu cảm giác không ổn:
- Này, này, chờ một chút, hai người muốn đi đâu?
Hai người buồn cười không ra tiếng, khi sắp ra tới cổng, Lý Trọng Tuấn dừng lại nói:
- Bách Linh Lung.
Tần Tiêu vỗ trán một cái:
- Đây không phải là kỹ viện sao? Còn là kỹ viện xa hoa nhất nổi danh nhất tại Trường An.
- Ít lời đi, mau lên nào!
Hai người này!
Nói hay lắm tới chúc mừng đêm tân hôn của muội muội, kết quả là lại kéo chú rể đi dạo kỹ viện!
Bách Linh Lung, muôn hoa đua thắm khoe hồng, ngọc diện linh lung!
Kỹ viện lớn nhất Kinh Thành!
Có thể tại một nơi như Kinh Thành mở kỹ viện lớn như thế cũng tuyệt không phải nhân vật bình thường. Hiện tại đi dạo kỹ viện là một thời thượng (mô đen), ở chỗ này đụng phải một Lễ Bộ thị lang, Tả Vệ Đại Tương Quân hoặc là đại tài tử đại thi nhân thịnh hành thiên hạ thì cũng ngàn vạn đừng ngạc nhiên, có lẽ trên đùi của hắn an vị một cô nương nào đó tinh thông cầm kỳ thư họa sắc, nghệ song tuyệt đang uống rượu giao bôi.
Tần Tiêu bị hai thái tuế kéo vào, u tiên thấy rõ kỹ viện cấp năm sao thì không tự chủ được líu lưỡi một cái. Nếu như muốn dùng một từ để hình dung bài trí trang hoàng tại đây chính là vàng son lộng lẫy!
Địa phương tại chợ phía Tây này tấc đất tấc vàng, vậy mà Bách Linh Lung chiếm diện tích cơ hồ tương đương với gấp năm sáu lần các cửa hàng khác, mái cong điển hình của đại trạch hào phú, phấn trang tươi đẹp ruybăng (dải lụa) tung bay.
Dưới chân là thảm đỏ lót đường bằng gấm Tây Thục, nóc nhà treo đèn dầu bằng đồng, vào đêm huy hoàng tựa như ban ngày. Lầu các có ba tầng, mỗi một tầng đều là hồng thúy phấp phới, ngọc triệt tô son trát phấn. Một khối đất trống to lớn giữa trung ương có hơn mười nữ tử dáng người thướt tha mềm mại như không có xương, ống tay áo bằng sa mỏng bay tán loại, nhảy nhu trêu chọc. Đàn sáo ca hoàng, diễm khúc thi từ, cả ngày không dứt. Trên vách tường chứng kiến thủ bút của Trương Húc, Đỗ Thẩm Ngôn nhìn cũng quen lắm.
Tuyệt đối chính là ôn nhu hương, động tiêu tiền. Thương nhân bình thường không ai không tới đây tiêu khiển. Chẳng phải nói hiện tại thương nhân là không có địa vị gì sao? Coi như là kiên trì vào được, nghe tiểu khúc uống cái hoa tửu, tiền trả phải bằng đồng dùng xe ngựa tới kéo khiến lòng đau như cắt.
Vì thế, Bách Linh Lung ngoại trừ canh cổng quét rác thu tiền boa thì những người khác bình thường không thu đồng tiền nào.
Đều là hoàng kim, bạch ngân!
Kỳ thật, có ít người tiến đến không mang tiền, giống như Lý Long Cơ thanh danh bên ngoài, phong lưu tuấn nhã tiêu tiền như nước. Thời điểm cuối tháng, Bách Linh Lung lại phái người đến chỗ ở Truy Vương Phủ tìm quản gia lấy tiền là được.
Mà lại có một chút người, đến nơi đây chơi không nhất định dùng tiền đấy, ví dụ như Lý Trọng Tuấn nam nha Đại Đô Đốc. Chỉ huy Trường An tứ môn cùng nội thành cấm vệ. Nhân vật như thế này đương nhiên là Bách Linh Lung hoan nghênh nhất. Quan huyện không bằng Hiện Quản, vạn nhất có cái chuyện gì còn phải mời Lý Trọng Tuấn giúp đỡ giải quyết vấn đề. Nói trắng ra là nộp phí bảo hộ để tìm một cái ô dù (chỗ dựa)
Mặt khác còn có một loại người mà Bách Linh Lung nghĩ hết biện pháp muốn mời đến chơi ngoại trừ miễn phí còn có tiền lì xì đưa tặng. Nói thí dụ như Trương Húc đại tài tử nổi tiếng thiên hạ, nhân vật thịnh hành đương thời cùng Tần Tiêu.
Tần Tiêu, một kẻ Tứ phẩm Tả Vệ Suất Chủ Suất nho nhỏ thì dựa vào cái gì?
Vấn đề này, chính Tần Tiêu cũng không rõ lắm, mà khi hắn chứng kiến trang phục của quy nô (*) của Bách Linh Lung thì cơ hồ muốn tức điên lên.
/864
|