Tần Tiêu vẻ mặt cười quái dị lắc đầu:
- Sợ là không cần. Nàng có khả năng bị điên rồi.
Lý Tự Nghiệp lập tức mặt mày hớn hở:
- Thật sự?
Tần Tiêu cũng cười:
- Quả nhiên!
Ba người khác cũng chạy tới:
- Tướng quân, nói nghe một chút.
Tần Tiêu vung tay lên, nhìn những người đang ca múa, nói:
- Bọn ngươi lui xuống trước đi, đi tới hậu đường lĩnh thưởng. Sau đó lại bảo các ngươi tới hiến nghệ.
Đợi những ca kỹ này đi rồi, Tần Tiêu hạ giọng nói ra:
- Việc này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài! Buổi trưa hôm nay bệ hạ triệu ta vào Tuyên Huy điện...
Tần Tiêu đơn giản nói tóm tắt tình huống của Lý Khỏa Nhi cho bọn người Lý Tự Nghiệp nghe, mọi người cùng cười ha hả, ngay cả Phạm Thức Đức cũng ăn no thỏa mãn.
Tần Tiêu cười nói:
- Nhìn không ra các ngươi rất xấu.
Phạm Thức Đức cười nói:
- Tướng quân, ngươi đừng chê cười chúng ta khó coi, nhiều người trêu cợt tiểu cô nương. Nhưng mà tiểu cô nương này quá đáng giận. Lại không có biện pháp làm gì được nàng ta. Tướng quân có chủ ý này quả nhiên là tính kế tuyệt diệu, vừa đúng! Nếu như nàng từ nay về sau điên rồi, triều đình thật sự ít đi một tai họa. Hơn nữa loại chuyện này còn làm như thăng đường xử án, bắt người dụng hình còn đã ghiền hơn, ha ha!
Lý Tự Nghiệp cười to:
- Xem đi, ngay cả lão toan hủ cũng khen ngợi! Ta cái khác không nói, chỉ quát một tiếng làm tiểu tiện nhân kia phát run, trong miệng thì gọi ta là Diêm vương gia gia nghe mà thoải mái!
Điền Trân Vạn Lôi cùng nói:
- Chúng ta quất mới thoải mái.
Đúng lúc này cách vách truyền tới tiếng hô của Lý Trọng Tuấn:
- Hòa, lão tử hòa! Đánh nửa đêm rốt cục cũng hòa vốn! A Man mau đưa tiền!
Tần Tiêu cười nói:
- Thái tử điện hạ mới có ý tứ, hôm nay vào trong Tuyên Huy điện diễn kịch mới có nghề. Thật sự là tình huynh muội thấm thiết khiến người ta rơi lệ! Không thể ngờ thái tử không đi diễn kịch thật phí tài năng.
Mọi người cùng cười ha hả. Lý Trọng Tuấn từ bên cạnh chạy tới, vẻ mặt hiểu ý cười xấu xa:
- Huynh đệ cười đủ tiện a, có chuyện gì vui vẻ nói ra cho huynh đệ cùng vui nào?
Dứt lời thì nằm xuống nệm kế bên Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười nói:
- Chung ta đang đoán đại hôn công chúa vào ngày mai. Hẳn là tình huống chưa từng có, điện hạ có muốn đi xem một chút không?
Lý Trọng Tuấn uống một chén rượu, giả vờ giả vịt hoa chân múa tay vui sướng, cảm khái nói:
- Vậy khẳng định là đại yến vạn người rồi, ca múa rầm rộ, có thể so với đế vương, không người nào so được, đáng tiếc tân nương bị điên rồi!
Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Tần Tiêu vuốt vuốt chén rượu trong tay, xấu xa cười nói:
- Vậy thì cùng xem đi, đại hôn ngày mai chắc chắn rất đặc sắc đấy!
Ngày hôm sau trong thành Trường An lại rầm rộ. Tất cả cửa hàng đều phủ lụa màu, ngay cả cây cối cũng có tơ lụa quấn quanh, trong thành Trường An mấy chục vạn dân, tất cả đều mặc áo đỏ hỉ phục. Đập vào mắt chính là biển màu hồng trong thành Trường An, đúng là kỳ cảnh trăm năm khó gặp.
Tần Tiêu nón trụ vàng áo bào hồng, cưỡi ngựa vàng suất lĩnh một vạn tướng sĩ Vạn Kỵ theo lễ nghi tống xuất Lý Khỏa Nhi cùng Võ Sùng Huấn ra khỏi hoàng thành, mang Lý Khỏa Nhi đi tới trạch phủ mới.
Đường cái Chu Tước rộng hơn trăm mét, lúc này đứng đầy người, vẻn vẹn chỉ chừa một lối đi ở giữa cho đội lễ nghi đi qua. Tần Tiêu dẫn mấy người đi phía trước mở đường, đại đội chậm rãi đi qua Thông Hóa Môn.
Tần Tiêu đi ở đằng trước, ngược lại so với tân lang tân nương giấu trong xe còn được chú ý nhiều hơn. Đến mức vạn dân bái ngã xuống đất, bởi vì hắn quá chói mắt.
Trên mặt của Tần Tiêu tươi cười tới mức cơ mặt chết lặng rồi, trong nội tâm rầu rĩ thầm nghĩ: vốn còn muốn xem trò hay, không nghĩ tới Vi hậu an bài một nha hoàn trùm đầu thế thân, thay thế Lý Khỏa Nhi hoàn thành hôn lễ này, đây là một chiêu tránh chê cười a. Nhưng cũng được, công chúa mất mặt thì triều đình cũng không sáng sủa gì, loại chuyện này sẽ truyền lưu tới hậu đại, còn không mắng Tần Tiêu ta là người khởi xướng?
Thật vất vả đem đoàn xe hộ tống tới gần Thông Hóa Môn, Tần Tiêu vừa nhìn qua phủ đệ của An Nhạc công chúa, thật sự không kém gì hoàng cung! Cho dù là diện tích hay cảnh trí đều xa hoa tới cực điểm. Đình đài lâu tạ, mái cong chỗ ở lớn, mười phần khí phái kinh người. Nô bộc thị nữ ở chỗ này đoán chừng ước chừng hơn ngàn người, thật sự quá khoa trương! Hơn nữa chỗ ở này có ghi biển lớn ‘ An Nhạc công chúa phủ ’ cũng không phải phò mã phủ, đây có thể thấy rõ Võ Sùng Huấn chỉ là tiểu bạch kiểm đĩ đực mà thôi, bị kéo đi ở rễ.
Tần Tiêu nhìn qua trang viên vô cùng to lớn này, trong nội tâm cười lạnh: một nữ nhân điên thì có tư cách gì mà hưởng thụ? Ha ha!
Phò mã Võ Sùng Huấn vẻ mặt buồn khổ đem An Nhạc công chúa giả đưa vào trong nhà, sau đó đóng cửa không cho ai vào. Trong lòng Tần Tiêu bật cười: thằng này khẳng định ôm gối đầu khóc rồi? Còn tưởng rằng trèo được lên người phượng hoàng, không ngờ lại mang nữ nhân điên về nhà.
Tần Tiêu cũng lười lãng phí thời gian ở chỗ này, dù sao có Vạn Kỵ thủ vệ An Nhạc công chúa thì không cần hắn lao tâm ở nơi này, thủ hạ Vạn Lôi sẽ cho một ít thiên tướng làm thay. Vì vậy khoan thai tự đắc cưỡi ngựa chuẩn bị tùy tiện lắc lư một hồi rồi tiến cung tham gia tiệc cưới của công chúa.
Vừa ra khỏi phủ An Nhạc công chúa không được vài bước, đằng sau có một người cỡi ngựa đuổi theo. Tần Tiêu không biết người này, nhưng mà từ cách ăn mặc có thể thấy được đây là thành viên của Thiên Ngưu Vệ bên cạnh hoàng đế.
Tần Tiêu dừng ngựa lại, nhìn qua người tới, hỏi:
- Ngươi đuổi theo ta làm gì, có việc gì thế?
Người tới vội vàng xoay người xuống ngựa quỳ gối trươc ngựa của Tần Tiêu:
- Đại Đô Đốc thứ tội! Tiểu nhân từ trước vô cùng ngưỡng mộ Đại Đô Đốc, hôm nay nhìn thấy vì vậy bất chấp nhiều việc, thầm nghĩ tới đây gặp mặt Đại Đô Đốc.
- Ah, là như thế à.
Tần Tiêu hời hợt trả lời một câu, trong nội tâm thầm nghĩ: không thể ngờ ta còn có rất nhiều Fans hâm mộ đấy, Thiên Ngưu Vệ cũng có.
- Ngươi tên là gì, quan cư chức gì?
Tần Tiêu dò xét người nọ, tướng mạo thường thường, tuổi chừng hai mươi, mặt trắng không râu mắt tam giác, hình thể không nhìn rõ tuy ăn mặc một thân chiến bào uy vũ của Thiên Ngưu Vệ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn hơi gầy gò.
Người tới nói:
- Tiểu nhân Lý Lâm Phủ, hiện giữ trức Trực Thường trong Thiên Ngưu Vệ, là thân huấn thị vị của cung đình hoàng gia.
Lý Lâm Phủ?
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh nói: thằng trước mặt lại là gian tướng nổi danh Đại Đường thậm chí là lịch sử Trung Quốc, Lý Lâm Phủ? Thằng này chính là gian tặc, Đại Đường từ thịnh chuyển suy, hắn chính là kẻ nổi loạn làm đảo điên triều chính! Wow, ngươi không ngờ tìm tới trước mặt của ta, cũng đừng nghĩ có cơ hội gây họa gì cho Đại Đường, xem ta chơi chết ngươi thế nào!
Tần Tiêu suy tư một hồi, nhàn nhạt nói ra:
- Vậy ngươi tìm ta có việc không?
/864
|