- Vậy chuyện đó liên quan gì tới ngươi đây? Ngươi hiện tại không còn làm Binh Bộ Thượng Thư, Đại Đô Đốc chư quân nữa rồi.
- Đúng nha, do đó...
Tần Tiêu bất đắc dĩ nhếch miệng cười:
- Ta đã tiếp tục hưởng thụ tại Giang Nam, tâm tình nhàn rỗi, mỉm cười cho vui. Lúc rảnh rỗi sẽ nỗ lực tạo người, sinh nhiều nhi tử nữ nhi để nuôi dưỡng. Lão bà, ngươi nói ngươi nếu như sinh long phượng song bào thai cho ta thật tốt biết bao? Một lần sinh đôi, bỏ bớt rất nhiều thời gian an nhàn nha!
- Đi đi, ngươi đúng là kẻ không đứng đắn!
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng, đảo mắt một cái đã thấy gần tới tháng chạp.
Trước cửa phủ, đám hạ nhân kêu réo nhau, đẩy đầy đồ đón năm mới vào trong phủ. Sắc trời một trận tối đen, mắt thấy mưa giơ đã sắp kéo tới nơi.
Chạng vạng tối, Tần Tiêu cùng đám người Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đều đã ăn tối xong, đang đi tản bộ trong đình viện ở tiền thính. Tần Tiêu cẩn thận đỡ hai lão bà đại nhân đang mang thai, thong thả đi dạo.
Tay phải của Tần Tiêu sờ sờ cái bụng to tướng của Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi, cười ha hả nói:
- Sướng thật, sắp làm cha rồi! Tiên Nhi, ngươi có thai cũng bảy tám tháng rồi, chắc cũng sắp sinh rồi đúng không? Uyển Nhi ít hơn một chút, mới chỉ chưa tới năm tháng. Ai nha, mấy đứa nhỏ này, sao lại ở trong đó lâu như vậy chứ, không chui ra mau một chút để gặp cha chúng là ta đây chứ?
Nhị nữ cười khúc khích:
- Ngươi đó nha, chỉ thích nói hưu nói vượn thôi. Ngươi không phải cũng nằm trọng bụng mẹ ngây ngốc đủ mười tháng sao.
Quách Tử Nghi và Hoàn Tử Đan đi tới, nhất tề ôm quyền hành lễ:
- Chào sư phụ, chào nhị vị sư nương!
- Ân, phải đi làm tiên sinh dạy học rồi.
Tần Tiêu gọi Mặc Y và Tử Địch tới, để cho các nàng chiếu cố nhị vị phu nhân, chuẩn bị dẫn hai đồ nhi đi luyện công. Trên trời hoa tuyết lả tả rơi xuống. nguồn TruyenFull.vn
Thượng Quan Uyển Nhi than nhẹ một tiếng:
- Oa! Rốt cuộc cũng nhìn thấy tuyết miền nam rồi! Vừa nhỏ vừa mịn nha!
- Tuyết?
Tần Tiêu tâm niệm chợt động, đi vào trong phòng lấy ra cây bảo đao mà Kim Lương Phượng đã chế tạo cho hắn, đi tới trong đình viện, đột nhiên rút đao chém ra, sau đó đột nhiên dừng lại, vài bông tuyết bị chém ra thành hai nửa, một nửa tiếp tục rơi xuống, một nửa lưu lại trên mặt thanh đao!
- Hảo đao!
Hai người Quách Tử Nghi và Hoàn Tử Đan đồng thanh kinh hô một tiếng.
Tần Tiêu hài lòng vuốt bảo đao:
- Không hổ là "Phong Tuyết đao" chém gió chặt tuyết! Kim Lương Phượng, thật đúng là danh bất hư truyền!
Quách Tử Nghi nói:
- Sư phụ, sao người lại không giữ kỳ nhân như Kim tiên sinh lại? để hắn ra đi như vậy rất đáng tiếc nha!
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, đội Thiên Ngưu Vệ kia vây quanh một người thân mặc phi đào, nhanh chóng đi về phía cửa sơn trang. Địch Quang Viễn vội vàng chạy tới nghênh đón, không lâu sau liền vội vã chạy về, vừa thở dốc không ngừng vừa nói:
- Hầu gia, triều... triều đình có thánh chỉ!
Trong lòng Tần Tiêu run lên một cái: Quả nhiên!
Thiên Ngưu Vệ đi tới trước cửa phủ liền tách ra làm hai hàng, một người thản nhiên bước ra giữa, hóa ra lại là tiểu thái giám Cao Lực Sĩ!
Tần Tiêu bước xuống vài bậc thềm, nói:
- Cao công công, sao ngươi lại tới đây?
Cao Lực Sĩ vẻ mặt vui vẻ:
- Hầu gia, tiểu nhân chính là từ ngàn dặm xa xôi tới đây tặng phần đại lễ này cho ngươi, bất ngờ gặp tuyết rơi, thiếu chết nữa đã chết cứng trên hồ rồi, tốt xấu gì ngài cũng nên mời bọn ta vào uống chén rượu cho ấm người cái đã chứ?
- A?
Tần Tiêu cười lên ha hả:
- Là ta thất lễ rồi, mời Cao công công cùng chư vị huynh đệ Thiên Ngưu Vệ vào trong nhà ngồi.
Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ mặt u oán.
Cao Lực Sĩ mang theo Thiên Ngưu Vệ đi vào đại sảnh trong phủ, từ trong hộp gấm lấy ra một cuộn thánh chỉ, dài giọng nói:
- Kiểm giáo Thiên Ngưu Vệ đại tương quân, Sở tiên hầu Tần Tiêu, tiếp chỉ!
Tất cả người trong sảnh nhất tề quỳ xuống, Cao Lực Sĩ cao giọng tuyên đọc thánh chỉ:
- Ái khanh rời đi đã lâu, lòng trẫm nhung nhớ khôn nguôi. Nhưng nay thời cuộc rối loạn, bắc cương không yên ổn, triều đình đang lúc cần người tài, hy vọng ái khanh có thể lấy quốc sự làm trọng, mau mau trở về Trường An, phân ưu cùng trẫm, vì nước giải nạn. Trẫm đặc biệt phong ái khanh làm Ngự Sử Trung Thừa, khôi phục chức vị Kim Ngô Đại Tướng Quân. Mặt khác được phong làm Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân, nhưng thực Hầu tước, hưởng phong ấp vĩnh thực. Ái khanh đừng ngại khổ cực, mau cùng ngự sử Nhiếp đại phu, đại tổng quản Sóc Phương quận Trương ái khanh đi tới bắc cương. Chế ngự Đột Quyết! Còn có, Vạn Lôi nguyên là vạn kỵ phó sử, hiện tại đều được dời sang làm Tả Uy Vệ tứ phẩm trung lang tướng, Phạm Đức Thức là trưởng sử Tả Uy Vệ, ba mươi hộ vệ nguyên là hộ vệ vạn kỵ kỵ úy đều được thăng nhất phẩm, thành thất phẩm trung hậu Tả Uy Vệ, cùng khanh đi Sóc Phương. Khâm thử!
Trong lòng Tần Tiêu một trận cuồng hỉ: Chờ được rồi, rốt cuộc cũng tới rồi! "Hoặc dược tại uyên". Cư nhiên lại xuất hiện trong một ngày gió bắc thét gào, tuyết bay mịt mù!
Sau khi tạ ơn xong, Tần Tiêu vội vàng đoạt lấy thánh chỉ trong tay Cao Lực Sĩ, đọc kỹ mấy lần, kim tự đại phê, ấn đỏ ngọc tỷ, chữ viết trang nghiêm ổn trọng, nhất định là ra từ tay của Chung Thiệu Kinh trong cung uyển nội giám!
Mọi người đồng thời lớn tiếng nói:
- Chúc mừng Đại tướng quân!
Tần Tiêu một phát nắm chặt tay Cao Lực Sĩ không buông, kéo hắn vào trong thư phòng:
- Cao công công, cụ thể là đã xảy ra chuyện gì. Ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi.
Cao Lực Sĩ bị Tần Tiêu kéo đi, lảo đảo suýt té, vất vả lắm mới đứng vững lại được, cười ha ha nói:
- Thật sự là chúc mừng đại tướng quân. Rốt cuộc cũng đợi được ngày trở lại! Thái tử và Sở Vương chính là mong ngài tới mức mắt cũng sắp mù rồi! Trước khi ta đi, Sở Vương bảo ta đưa cho ngài một thứ gì đó. Bây giờ vẫn còn nằm trong tay áo của ta đây.
Dứt lời liền thong thả lấy ra một thứ gì đó được gói trong một tấm lụa vàng, đưa cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhếch môi cười, cái tên Lý Long Cơ này. Chỉ thích làm mấy trò giả thần giả quỷ kiểu này! Mở ra xem thì thấy một thứ có hình dạng như nhân sâm, màu thì như rễ cây, tỏa ra một mùi thuốc nhàn nhạt. Tần Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Đây là thứ gì thế này?
Cao Lực Sĩ cười nói:
- Đây là một loại lương dược, mấy phương thuốc cơ bản đều có mặt nó. Đại tướng quân thông minh hơn người, kiến văn quảng bác, sao không đoán thử xem?
- A, đoán gì chứ!
Tần Tiêu cười nói:
- Nhất thời sơ ý không nhận ra. Đây chẳng phải là đương quy sao!
- Đúng vậy!
Cao Lực Sĩ cười đầy vẻ sâu xa:
- Đúng là "đương quy"!
Trong lòng Tần Tiêu chợt hiểu ra:
- Xem ý tứ của Sở Vương, chính là ta cần phải trở về sao? Được lắm! Đợi gần một năm rồi, rốt cuộc cũng đợi được tới ngày này. Cao công công, đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Tại sao lại để ta lãnh binh đi Sóc Phương?
- Là thế này.
Cao Lực Sĩ nhíu mày nói:
- Sau khi Đường Hưu Cảnh từ chức thì người Đột Quyết liền không an phận.
/864
|