Mặc Y thoải mái cười cười:
- Đại Đô Đốc mau đi đi, đừng để trễ giờ, ta đây còn đang muốn đi dạo đạo quán này đâu.
Tần Tiêu thét lớn một tiếng:
- Vẫn là đừng có đi dạo, về nhà luôn.
Mặc Y sửng sốt, chớp chớp mắt:
- Vâng!
Tần Tiêu phiên thân lên ngựa, ôm Lý Trì Nguyệt trước ngực, vỗ vào mông ngựa, miệng hét “giá” một tiếng, chạy đi.
Lý Trì Nguyệt hoảng hốt thét lên:
- Đi chậm chút ta sợ!
Tần Tiêu che nàng thật cẩn thận trước ngực mình, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Từ nay về sau, đừng có tới chốn đạo quán vắng vẻ này tu hành nữa. Nếu muốn tu đạo, ta xây tháp lâu trong phủ, chỉ để riêng cho nàng dùng.
Lý Trì Nguyệt có chút kinh ngạc ngửa đầu nhìn Tần Tiêu, chỉ thấy hắn sắc mặt xanh mét, dường như tâm tình không tốt, vì thế cúi đầu ủy khuất nói:
- Vâng...
Dọc đường đi, Tần Tiêu cũng không nói câu nào, chỉ lo buồn bực giục ngựa. Tuy rằng cũng chiều theo Lý Trì Nguyệt thả chậm tốc độ, nhưng Lý Trì Nguyệt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của Tần Tiêu rất tệ: “Chắc không phải là vì mình sáng sớm chạy đi không chào hỏi chứ, làm cho hắn giận sao? Ai nha, ta có phải là hơi tùy hứng không?”
Trong lòng Lý Trì Nguyệt bồn chồn, co lại thành một đoàn, không dám hỏi rõ, chỉ đành câm như hến.
Tuy rằng nàng là công chúa, nhưng qua nhiều năm như thế, cho tới giờ nàng vốn cũng chưa từng có một ngày coi bản thân mình là công chúa. Lúc nàng mới ba bốn tuổi, mẫu thân đã bị Vi Đoàn Nhi mưu hại, chết trên tay Võ Tắc Thiên.
Từ đó trở đi, toàn gia Lý Đán đều vô cùng kinh sợ, sống chỉ tạm bợ. Lý Đán bị áp bách, đám công tử thủ hạ cũng bị áp bức, đám tiểu thư đương nhiên là những người nhát gan sợ phiền, đại môn không ra nội môn không bước.
Thậm chí nhiều công chúa, sau khi Lý Đán thượng vị sắc phong nên, mọi người cũng không biết Lý Đán còn để tâm tới sự hiện hữu của các nàng hay không.
Lý Trì Nguyệt, chính là một nhân vật đại biểu trong số đó. Qua nhiều năm như thế, nàng vẫn cẩn thận chặt chẽ, sợ gây chuyện. Lý Đán từ ái nhưng lại gia giáo nghiêm khắc cũng biến nàng thành một nữ tử hoàn toàn ôn thuần. Hơn nữa lại khác với các công chúa Đại Đường khác, nữ nhi của Lý Đán chưa từng tham chính, nếu như có thể hưởng thụ đặc thù đặc ngộ của công chúa thì cũng đã là chuyện đáng mừng rồi.
Có thể nói, toàn bộ nữ tử của Lý Đán, ngoại trừ Lý Long Cơ nổi loạn cùng có chút hùng tài ra thì những người khác đều thừa hưởng tính cách của phụ thân, cả đời không tranh sự.
Lúc về đến nhà, đội nghi trượng đã chuẩn bị xong, Lý Tiên Huệ đang đứng ở cửa viện ngóng chờ. Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, sau đó ôm lấy Lý Trì Nguyệt đang rối rắm xuống dưới.
Lý Tiên Huệ thấy tình hình có chút không đúng, không khỏi bận tâm, nàng lẳng lặng đi tới, nắm lấy tay Lý Trì Nguyệt lên lầu thay y phục.
Tử Địch vốn luôn nghịch ngợm cũng thấy sắc mặt Tần Tiêu không tốt, sợ hãi trốn về phía sau, sau đó chạy nhanh vào trong chủ trạch.
Tần Tiêu không khỏi có chút buồn bực, nói vói Hình Trường Phong bên người:
- Trường Phong, sao ta bây giờ nhìn rất khủng bố sao?
Hình Trường Phong có chút đờ đẫn lắc đầu:
- Không đến mức khủng bố. Nhưng mà, Đại Đô Đốc, có phải là gặp chuyện gì không hài lòng không? Có muốn Trường Phong đi xử lý không?
Tần Tiêu buồn bực thở dài một tiếng:
- Giờ tạm không nhắc tới, tiến cung về xong nói sau.
Đợi nửa buổi, Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt cũng chưa xuống dưới, thấy trời sắp trưa, Tần Tiêu nôn nóng, nói với nha hoàn bên người:
- Đi lên giục nhị vị phu nhân, nói canh giờ tới rồi, phải nhanh chóng vào cung gấp.
- Dạ!
Tiểu nha hoàn cúi người, vội vàng chạy đi lên lầu.
Hai nàng cuối cùng cũng đi xuống, trang hoàng đẹp đẽ quý giá lại hào phóng. Nhưng mà Tần Tiêu rõ ràng thấy đôi mắt Lý Trì Nguyệt hồng hồng, đầu cũng cúi thấp, hiển nhiên là vừa khóc xong. Ánh mắt Lý Tiên Huệ lại có chút thương hại cùng trách cứ. Cuối cùng tất cả mọi người không nói gì thêm, hai nàng ngồi trên xe, đội ngũ đi hướng hoàng cung. Tần Tiêu mặt không chút thay đổi cưỡi ngựa, đi bên cạnh xe, trên đường nặng nề không nói gì.
Vào hoàng cung, sớm có thái giám ở Đại Minh cung đứng trước Đan Phượng môn chờ đón, nói Hoàng Thượng ở trên Hàm Nguyên Điện, đang chờ công chúa cùng phò mã đi vấn an.
Hình Trường Phong cùng đám người của đội nghi trượng dừng lại, Tần Tiêu cũng xuống ngựa, đỡ hai nàng xuống xe, ba người cùng nhau đi tới Hàm Nguyên Điện.
Lý Trì Nguyệt vẫn cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn Tần Tiêu. Lý Tiên Huệ nhẹ kéo ống tay hắn, Tần Tiêu hơi cúi người xuống vẻ lắng nghe. Lý Tiên Huệ nhỏ giọng nói:
- Chàng làm gì thế, muốn dọa Nguyệt Nhi à? Chàng xem nét mặt chàng bây giờ, quả thật giống thiết bản đao không khảm nổi. Nguyệt Nhi cũng ủ rủ, lát nữa sao gặp được Hoàng Thượng?
Tần Tiêu vô cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, hơn nữa một giây sau biểu tình này liền biến mấy, ông thanh nói:
- Ta không có.
Lý Tiên Huệ vội vàng kéo hắn xuống:
- Chàng còn nói! Nhỏ giọng xuống chút thôi!
Tần Tiêu dừng bước, nắm lấy tay Lý Trì Nguyệt, đi đến bên người cúi đầu xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt Nhi, kỳ thật không phải ta đang giận nàng, có biết không? Không liên quan tới nàng, ta thề. Nàng tốt lắm, ta không có điều gì bất mãn nàng, thật đó! Chúng ta không thể để cho Hoàng Thượng thấy được bộ dạng này, lão nhân gia sẽ lo lắng, nàng biết không?
Lý Trì Nguyệt ngẩng đầu, có chút kinh hỷ cùng nghi hoặc nhìn Tần Tiêu:
- Thật... sao?
Tần Tiêu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vừa ý:
- Thật, nếu lừa nàng ta không...
Lý Trì Nguyệt vội vàng dùng tay bưng lấy miệng hắn:
- Đừng nói nữa, ngày lành, đừng nói mấy câu gở. Lão công vừa nói như thế rồi, Nguyệt Nhi không có chuyện gì nữa. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi chút đi, ta điều chỉnh tâm tình chút, sau đó thật vui vẻ đến gặp phụ hoàng.
- Được!
Tần Tiêu mỉm cười, gật đầu.
Lý Tiên Huệ cuối cùng cũng thở dài một hơi. Trong lòng Tần Tiêu cũng sinh ra cảm kích dành cho Lý Trì Nguyệt, thật đúng là một nữ tử tốt biết chú ý tới nam nhân, bất kể nói thế nào, ta nợ nàng một nhân tình.
Ba người chậm rãi bước vào đường nhỏ rợp bóng cây, tâm tình đều điều chỉnh cho khá hơn chút, thế mới lên điện gặp Lý Đán.
Lý Đán đang buồn bực trong Ngự Thư Phong, đám tân lang tân nương này sao còn chưa tới bái phỏng lão phụ thân chứ? Đang nói thầm, thái giám đã báo lại, Đại Đô Đốc mang theo nhị vị công chúa đến khấu kiến hoàng đế.
Lý Đán vui mừng:
- Mau tuyên vào.
Ba người vào Ngự Thư Phòng, nhất tề quỳ gối trước mặt Lý Đán, hô to vạn tuế. Lý Đán cười vui vẻ ban ngồi. Lý Trì Nguyệt liền làm nũng đi đến bên người Lý Đán kêu:
- Phụ hoàng.
Lý Đán thấy nữ nhi thật vui vẻ, trong lòng yên tâm, vừa lòng gật đầu, nói với Tần Tiêu:
- Sao rồi, hiền tế thấy lão trượng nhân mà lại không dâng trà sao?
- A, dạ, vâng...
Tần Tiêu cười hắc hắc, cầm lấy chén trà thái giám chuẩn bị sẵn, quỳ gối xuống:
- Bệ hạ mời dùng trà.
- Hửm, không phải gọi như thế!
- À, phụ hoàng bệ hạ, mời dùng trà!
- Ha ha, tốt, tốt!
Lý Đán cầm ly trà, uống hai ngụm, cười tủm tỉm cho Tần Tiêu đứng lên. Lý Tiên Huệ cũng cười hì hì nói:
- Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có một hảo tỷ muội làm bạn cùng Tiên Nhi.
Lý Trì Nguyệt bước từng bước lại, đứng chung với Lý Tiên Huệ, vẻ mặt thiên chân mỉm cười, vô cùng có vẻ tỷ muội tình thâm.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi lại cảm thán: Nữ nhân, đúng là trời sinh làm diễn viên.
Lý Đán cho ba người ngồi xuống, hàn huyên mấy việc trong nhà, sau đó cho Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đi về hậu cung, do cung nữ dẫn đường, bái kiến Hoàng hậu cùng vài vị Quý phi.
Tần Tiêu biết, Lý Đán lại có chuyện để nói.
Quả nhiên...
Lý Đán cho thái giám giữ cửa, bất luận kẻ nào đều không thể tự tiện xông vào, sau đó mở miệng nói:
- Tần Tiêu à, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, trẫm có mấy lời muốn nói cùng ngươi.
- Bệ hạ, xin người nói.
- Ừm.
Lý Đán khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Mắt thấy, trẫm đăng cơ đã nửa năm rồi, ngươi lĩnh thống Hoàng thành Cấm Vệ cũng sắp nửa năm. Qua nửa năm này, thật sự là nguơi vất vả.
Tần Tiêu không khỏi thầm nói: Lão này muốn nói gì chứ?
- Mấy năm qua này, triều đình Đại Đường ta rung chuyển, biên quan không yên, kỳ thật cũng không còn hưng thịnh như năm xưa nữa.
Lý Đán có chút hậm hực nói:
- Những điều này, chắc ngươi đều biết.
- Thần cũng biết một chút.
Tần Tiêu nói:
- Biên quan bất ổn, quân phí tốn thật nhiều, trước mắt nếu kéo dài nữa thì tình hình không tốt, triều đình thu thuế cũng khó khăn, từ đó, tình hình quốc khố càng căng thẳng thêm.
- Ừm, đúng là như thế.
Lý Đán nói:
- Cho nên, đêm qua thái tử gới gặp ta, nói với ta một việc. Hắn nói, hắn cũng từng nói với ngươi, lúc ấy, ngươi lại thoái thác, thật không?
- Điều này... hồi bẩm bệ hạ, đương nhiên rồi.
Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên, Lý Long Cơ này vẫn không nhịn được nói chuyện “chỉnh sức lại tri” nói với Lý Đán, hơn nữa, hắn có khi nào lại nói cả chuyện Tần Tiêu nhắc tới Thái Bình công chúa không? Nếu là như thế thì đúng là u mê rồi...
Lý Đán hơi cười cười:
- Nếu đã đều là người một nhà, cũng đều là người biết chuyện thì cũng không cần giấu giếm làm gì. Không sai, thế lực của Đương kim thượng triều Thái Bình công chúa đúng là có khả năng vượt qua thái tử. Thái tử còn muốn làm chuyện gì, đích xác là muốn lo lắng tới suy nghĩ cùng ích lợi của Thái Bình công chiúa. Vì thế, trẫm cũng luôn cố hết sức cân bằng hai phía bọn họ, đáng tiếc ta càng muốn cân bằng, kết quả là bọn họ lại càng đấu đá gay gắt hơn. Những chuyện này không phải là những gì ta mong muốn. Tần Tiêu, ngươi hiểu được ý trẫm sao?
Tần Tiêu trong lòng lộp bộp: Lão muốn gì chứ? Không phải là muốn trừ bỏ một phía chứ? Có nên không? Đây không phải là tính cách của Lý Đán?
Lúc này đây, Tần Tiêu có chút mờ mịt lắc đầu.
Lý Đán cười gượng:
- Ngươi đừng hiểu lầm, trẫm tuyệt đối không làm ra chuyện cốt nhục tương tàn, mà chỉ đang nghĩ dùng biện pháp nào đó để tiêu trừ tranh đấu giữa bọn họ, hoặc là nói, cân bằng bọn họ? Lại hoặc là, áp chế tranh đấu giữa hai phe cũng được?
Tần Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu:
- Bệ Hạ xin thứ cho thần ngu muội, loại chuyện này, thần không nghĩ ra biện pháp nào.
Trong lòng lại âm thầm nói: Lão cho rằng ta ngu à! Loại chủ ý như thế cũng có thể đưa ra sao? Đừng nói ta không có chủ ý gì, ngay cả có,cũng không dám nói ra! Một người là thái tử, là huynh đệ kết nghĩa của ta. Một người lại là muội muội của Hoàng đế, đương triều đệ nhất nhân. Ta có thể đắc tội được bên nào chứ? Cái gọi là “cân bằng”, “áp chế”, “tiêu trừ” đều là những biện pháp giải quyết không triệt để. Xung đột giữa bọn họ căn nguyên chính là tranh đoạt quyền lợi. Trừ phi một bên ngã xuống, nếu không mâu thuẫn vĩnh viễn không thể hòa giải. Lý Đán, lão giả vờ thì cũng thôi, hay là thật sự ngu xuẩn thế?
- Ài...
Lý Đán có chút cô đơn thở dài một hơi, đột nhiên nói:
- Tần Tiêu, nếu như nói, ta là nói nếu, trẫm thoái vị nhượng hiền, truyền ngôi vị hoàng đế này cho thái tử, sẽ thế nào đây?
Tần Tiêu giật mình cả kinh:
- Điều này... không thỏa đáng!
Lý Đán nhíu mày:
- Có gì không thỏa đáng?
Tần Tiêu kiên trì nói:
- Thiên hạ đổi chủ, đại sự mới định, sẽ giống như trước khi chuẩn bị lâm trận đối địch vậy. Thật sự không thể lâm trận đổi soái. Hiện tại thái tử còn trẻ, mặc dù bống đồng, có hào khí, nhưng dù sao vẫn là thiếu trầm ổn. Nếu như mang toàn bộ gánh nặng giang sơn này ép xuống vai hắn, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng bất lợi...
- À? Trẫm vẫn nghĩ rằng ngươi sẽ cho thế là chuyện tốt, ngươi không phải là quan hệ tốt nhất với tam lang sao?
Lý Đán có chút nghi hoặc:
- Hắn làm hoàng đế sớm hơn, ngươi lại không vui sao?
- À? Thần vạn vạn không dám!
Tần Tiêu vội vàng biện giải:
- Thần đúng là có tư giao thâm hậu với thái tử, nhưng tư giao là tư giao, công sự đương nhiên công luận. Bệ hạ mới là người đứng đầu thiên hạ, nắm toàn bộ số mệnh vạn dân, là Quốc Quân thích hợp nhất của Đại Đường! Tư lịch của thái tử không đủ, chưa nên đảm vương vị. Hơn nữa, bệ hạ đang tráng niên, sao phải thoái vị nhượng hiền?
- Ài!
Lý Đán lại thở dài một hơi, khoát tay áo nói:
- Tần Tiêu, ta sở dĩ nói một mình với ngươi, là vì tin được ngươi. Hơn nữa biết ngươi kiến giải luôn luôn độc đáo, rất khách quan, không cần cố kỵ mặt mũi thể diện, nói mấy câu dễ nghe. Bao nhiêu năm rồi, trẫm hùng tâm tráng chí cũng bị bào mòn rồi. Thật sự là không còn khí phách làm đại sự được nữa. Nay Đại Đường đang cần một Quân Vương hiền đức khí phách để chấn chỉnh. Tam lang thật ra chính là nhân tuyển tốt nhất. Kỳ thật trẫm cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để truyền ngôi. Nhưng mà trẫm càng lo nếu tam lang cùng đấu với Thái Bình công chúa xong, phen này...
Trong lòng Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: Hiểu rồi, lão hồ ly, cuối cùng cũng lòi đuôi ra rồi. Phong quan lớn, ban thưởng hào trạch, cấp binh quyền, gả nữ nhi, không phải là vì lung lay ta để giúp đỡ Lý Long Cơ tranh đấu sao? Ý của lão đơn giản chính là muốn mình thiên hướng về Lý Long Cơ. Lý Đán đúng là vẫn còn che chở nhi tử, bỏ qua muội tử.
Tần Tiêu không ngốc, biết lúc này nên nói đôi câu:
- Bệ hạ, có triều chính đương nhiên có tranh giành. Theo ý kiến ngu muội của thần, Thái Bình công chúa tranh đoạt với Thái tử không ảnh hưởng gì tới toàn cục. Hơn nữa hai người họ cho tới nay đều lấy quốc sự làm trọng, không phải loại tiểu nhân hèn hạ có thể đánh đồng. Một điểm này, bệ hạ chắc chắn không nghi ngờ gì. Cho nên, bất luận bọn họ có đấu đá thế nào, cuối cùng lợi ích vẫn là thống nhất, chính là vì giang sơn xã tắc Đại Đường. Bệ hạ cũng có thể an tâm, trong thành Trường An này cũng sẽ không xuất hiện mấy việc cốt nhục tương tàn.
Lý Đán cuối cùng cũng thở phào một hơi dài, gật gật đầu, vỗ bả vai Tần Tiêu:
- Ta chỉ biết ta chắc chắn không nhìn lầm người. Nếu người khác nói gì, khả năng trẫm còn phải ngẫm nghĩ vài lần. Nhưng ngươi đã nói, trẫm khẳng định tin tưởng. Chỉ cần không có chuyện cốt nhục tương tàn, mọi chuyện đều dễ giải quyết. Tần Tiêu, phải trông cậy vào ngươi rồi.
/864
|