Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 63: Sát thủ Hắc Vũ

/864


Mồ hôi trên trán của Tần Tiêu lăn xuống, tức giận mở to mắt nhìn qua hắc y nhân, nói:

- Được rồi, đối với người sắp chết như ta thì ngươi nên nói vài câu đi.

Hắc bào nhân cười lạnh vài tiếng, nói:

- Hổ lão quái nói không sai, lòng hiếu kỳ của ngươi rất mạnh. Hắn hình như đã nói qua với ngươi rồi, biết quá nhiều bí mật chỉ khiến ngươi chết sớm hơn thôi, nhưng ngươi lại không nghe lời của hắn!

- Là ngươi giết Hổ Vạn Cầu?

- Hắn?

Hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đó là phản đồ, còn chưa xứng để ta động thủ. Ta thậm chí hoài nghi vì sao người kia lại phái ta đi đối phó mao đầu tiểu tử như ngươi, chẳng phải là giết gà dùng đao mổ trâu sao. Ta còn cho rằng có thể chiến một trận thống khoái với Võ Trạng Nguyên cơ đấy, không nghĩ tới lại giải quyết ngươi nhanh như vậy. Ai, thất vọng, thất vọng quá!

Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắc bào nhân:

- Nếu ngươi không sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, ta đã một chưởng bổ chết ngươi rồi.

Hắc bào nhân cười ha ha:

- Ngây thơ! Quá ngây thơ! Sinh tử tương bác binh bất yếm trá, chỉ có sống sót mới là người thắng. Ngươi cho rằng thế nhân đều giống như Hổ Vạn Cầu là lão cổ hủ sao, luôn mồm đạo đức nghĩa khí sao? Ta cho ngươi biết, thứ này hiện tại đã không đáng tiền, quá hạn rồi, biết không?

Tần Tiêu phát hiện cho dù thời điểm cười to thì không thấy cổ và cằm của hắc bào nhân này có động đậy.

- Được rồi, cho dù ngươi là đúng.

Tần Tiêu không thể làm gì nói ra.

- Trước khi chết ta chỉ muốn biết rốt cuộc các ngươi là tổ chức gì, các ngươi chiếm giữ ngọn núi lớn này có mục đích ra sao?

Hắc bào nhân đem kiếm đặt lên cổ của Tần Tiêu, trêu tức lắc lắc vài cái, trầm giọng nói:

- Cho dù ngươi đã là người chết thì ta cũng không nói cho ngươi biết quá nhiều. Vì để ngươi chết được an tâm ta chỉ có thể nói cho ngươi biết chúng ta gọi là " Hỏa Phượng ", thay trời hành đạo a. Ta còn có thể nói cho ngươi biết chủ nhân nhà ta liệu sự như thần, biết rõ ngươi không tin mấy tên thủ hạ quá nhiều, sẽ tự thân đi trước nhận lấy cái chết!

Tần Tiêu thở dài một hơi:

- Không hơn? Vì cái gì ngươi nhỏ mọn như vậy, với người sắp chết như ta không nói nhiều hơn vài câu chứ, muốn cho ta mang theo nghi kỵ mà chết thì tốt sao. Tốt xấu gì cũng cho ta biết rõ " chủ nhân nhà ngươi " là thần thánh phương nào a? Hắn hiểu ta như vậy, chúng ta còn có thể thành tri kỷ cũng không chừng.

- Sắp chết đến nơi còn dám ba hoa!

Hắc y nhân vừa quát: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/864

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status