Lần trước vụng trộm bị Nhu biểu muội ngửi ra được mùi son phấn trên người, lần này rút kinh nghiệm, trước tiên tìm một khách điếm nho nhỏ, đến nhà tắm tắm một cái, rửa sạch tất cả chứng cứ phạm tội, sau đó mua một bầu rượu nhỏ, uống mấy ngụm, rưới một ít
lên trên người, hắc hắc, lần này thì OK rồi?
Tên tiểu nhị trẻ tuổi há hốc mồm, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Đường Tiểu Đông cười híp mắt, vỗ vai hắn:
- Tiểu nhị, ăn vụng bên ngoài thì phải chùi cho sạch mép, tránh cho hậu viện nổi cơn tam bành, người khác thì ta không nói cho biết đâu, tự mình biết là được, truyền ra ngoài thì sẽ không linh nữa, ha ha.
Lúc tên tiểu nhị trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nghênh ngang bước ra cửa.
Sau khi tắm xong, tinh thần hắn vô cùng sảng khoái, thể lực cũng khôi phục không ít, chân cũng không còn mềm nhũn ra nữa, chỉ là thân thể còn có chút hư nhược.
Trước khi mặt trời hoàn toàn khuất núi thì hắn đã trở lại Túy Tiên Lầu, Lý Đằng Giao, Đường Nhu cũng ở đấy, đang cùng bọn người Kha Vân Tiên chuẩn bị bữa cơm.
- Biểu ca, đã chạy đi đâu? Làm hại chúng ta tìm cả nửa ngày cũng không gặp huynh.
Đường Điềm là người đầu nhảy dựng lên hỏi.
Đường Tiểu Đông liếc Lôi Mị, ho nhẹ một tiếng:
- Ta à, một mình trốn vào trong góc phòng uống rượu.
- Cái gì? Một mình uống rượu giải sầu? Ai chọc giận huynh?
Đường Điềm ngây thơ ngay thẳng, hỏi dồn liên tiếp như pháo liên thanh.
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Tâm tình tốt thì không thể uống rượu sao?
Lý Đằng Giao thản nhiên gật đầu, hoàn toàn đồng ý quan điểm của hắn.
Đường Nhu thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, tựa hồ muốn tìm kiếm cái gì đó từ trên mặt hoặc trên người hắn.
Lôi Mị cúi đầu, má ngọc trơn bóng như gương thoáng ửng đỏ ngượng ngùng.
Kha Vân Tiên lớn tuổi nhất trong đám đang nhìn hắn, lại nhìn sang Lôi Mị, trên mặt nở nụ cười đầy thâm ý.
Nhìn mỹ vị trên bàn, Đường Tiểu Đông không khỏi nuốt nước bọt:
- Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay có việc vui gì?
Hắn thò tay ra cầm lấy chân vịt nướng, mu bàn tay liền bị chiếc đũa của Lôi Mị gõ một cái.
- Rửa tay trước đã!
Chúng nữ nhìn nhau, cuối cùng đều bậc cười thành tiếng.
Khó được dịp cùng nhau ăn uống, Đường Tiểu Đông mở miệng hết cỡ, một mình ăn hết toàn bộ một con vịt nướng.
Kỳ thực, cuộc chiến đấu thảm liệt buổi chiều, tiêu hao năng lượng quá lớn, cơ bản là đã rút hết sạch trơn, ruột cũng muốn dính lại với nhau rồi.
Mấy ngày kế tiếp rất tiêu diêu tự tại, mỗi ngày ngoại trừ đi một vòng đến công trường xây dựng và Trung Hoa đường, trên công trường có thủ hạ Lý Lâm Phủ toàn quyền phụ trách, không cần hắn quản tới.
/481
|