Cúi đầu nhìn xuống ngực, đưa tay sờ sờ, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt quái dị.
Lão già chết tiệt này, hạ thủ ngoan độc như vậy, nếu chọc vào lão tử một lần nữa, nhất định thưởng cho hắn một quả lựu đạn.
- Người luyện võ, một chút ngoại thương cũng không chịu nổi?
Lôi Mị cau này, vẻ không đồng ý trên mặt càng thêm nồng đậm.
- Người luyện võ cái rắm, lão tử không biết rõ công chó má gì đó!
Đường Tiểu Đông vốn không thoải mái trong lòng, đột nhiên rống lên, ảnh hưởng tới bộ ngực, không khỏi hít sâu mấy hơi.
- Ngươi…
Cái miệng nhỏ nhắn của Lôi Mị trương lên, đôi mắt đẹp ửng đỏ, ẩn ẩn có chút nước mắt lưng tròng. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|